Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Cắt chẳng đứt, gỡ càng rối (6)

Ngọc Hoan

2024-07-24 20:29:36

Ánh mắt của anh rơi vào vết sẹo trên bàn tay

của tôi, anh nhíu mày: “Sao lại như thế này?”

Tôi cười nhưng trong lòng còn khó chịu hơn

cả khóc, cố đè nước mắt xuống nhìn vê phía Mục

Hạnh Nguyên: “Sao lại như thế này à? Anh nên hỏi

cô gái yêu quý của anh một chút, xem em đã bị

tổn thương đến thế nào.”

Nhìn vê phía Phó Thắng Nam, tôi lại rất bình

tĩnh, tiếp tục nói: ‘Phó Thắng Nam, anh có biết

đứa bé chết như thế nào không? Đêm hôm đó, nó

ở trong bụng của em liều mạng muốn chui ra

ngoài nhưng làm thế nào cũng không chui ra

được.”

Nhìn khuôn mặt đau khổ của anh, tôi đột

nhiên cảm thấy vì sao mình lại phải chịu đau khổ

một mình, vì sao lại tự mình gặm nhấm nỗi đau

chứ?

“Phó Thắng Nam, anh biết không? Lúc em bị

bắt cóc, em đã liên tục gọi điện thoại cho anh, hết

lần này đến lần khác bảo anh mau đến cứu mẹ

con em. Nhưng mà cho dù em có gọi bao nhiêu

cuộc điện thoại đi chăng nữa thì thứ nhận lại điều

là tiếng ngắt máy vang dài. Phó Thắng Nam, anh

có biết em tuyệt vọng đến nhường nào không?”

Anh hé miệng như muốn nói điều gì đó lại bị

lời mỉa mai của tôi cắt ngang: “Anh không biết, lúc

đấy có lẽ anh còn đang ở bên cạnh công chúa

của anh, tổ chức sinh nhật cho công chúa của

anh, lúc đó nhất định anh đã chuẩn bị lễ vật thật

đẹp để tặng cho cô ta”

“Thẩm Xuân Hinh!” Anh mở miệng, giọng nói

khàn khàn: “Điện thoại để ở công ty, anh không

biết gì cả”

“Đúng, anh không biết!” Tôi cười lạnh: “Anh

hoàn toàn không biết em bị bọn họ nhốt trong kho

hàng, bị bọn họ trói hai chân hai tay lại. Anh hoàn

toàn không cảm nhận được nỗi đau khi con của

em muốn đi ra ngoài, càng không thể cảm nhận

được cảm giác khó thở đến nỗi phải hít từng

ngụm không khí một cách khó khăn, chật vật…

Tôi nghẹn ngào không nói được nữa nhưng

khi nhìn thấy sắc mặt của Phó Thắng Nam càng

ngày càng tái nhợt, đau đớn thống khổ thì đột

nhiên lại cảm thấy bây giờ không phải một mình

tôi đau khổ nữa rồi, thật là tốt.

Tôi nở nụ cười: “Phó Thắng Nam, anh có biết

cảm giác chết từ trong trứng nước không? Anh có

biết hình dạng lúc đứa trẻ được lấy ra là cái hình

dạng gì không? Anh biết cảm giác bị ngạt chết là

cái cảm giác gì không?”

“Đủ rồi!” Anh gục xuống, hai tay che mặt lại,

thân hình cao lớn chậm rãi ngồi chồm hổm trên

mặt đất, trở nên bất lực, yếu ớt và đau đớn.

Nhìn anh như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy bớt

khó chịu hơn rất nhiều. Nhìn sang gương mặt tái

nhợt của Mục Hạnh Nguyên, tôi cười lạnh: “Mục

Hạnh Nguyên, thế nào? Nghe tôi nói vê cả quá

trình như vậy, có phải cô cảm thấy trong lòng

thoải mái hơn nhiều rồi? Số tiền mà mẹ con các

người bỏ ra, thật đáng giá mài”

“Thẩm Xuân Hinh, cô nói nói hươu nói vượn

cái gì vậy?” Mục Hạnh Nguyên cất cao giọng, tức



giận nói: “Bằng chứng nào mà cô dám nói chuyện

này là do tôi và mẹ của tôi làm?”

Tôi cảm thấy buồn cười: “Cô vội vã chối bỏ

làm cái gì, chuyện làm náo loạn lớn như vậy, cô

cho rằng tôi không tìm ra được cái gì sao? Nhà họ

Mạc thật sự có thể một tay che trời sao?”

Mục Hạnh Nguyên sợ đến mức lùi về phía

sau, thất thần nói: “Không phải tôi làm!”

Phó Thắng Nam nhìn về phía cô ta, ánh mắt

lạnh lùng đến mức tận cùng: “Có liên quan gì đến

nhà họ Mạc?”

Mục Hạnh Nguyên lắc đầu, thân thể không

ngừng run rẩy, ‘Không phải, không phải!”

Tôi hoàn toàn không muốn xem cô ta giả vờ

giả vịt, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh. Phó Thắng

Nam muốn đuổi theo nhưng lại bị Mục Hạnh

Nguyên giữ chặt, cô ta khóc như mưa tuôn: “Anh

Thắng Nam, anh phải tin em, chuyện này không

phải do em làm, em hoàn toàn không biết…’

Tôi không quen thuộc với Hà Nội, từ bệnh viện

ra cũng không biết làm thế nào để có thể về được

nhà.

Nhìn dòng người đi qua đi lại, tôi không biết

bản thân nên đi đâu, trong người không có điện

thoại, cũng không có tiền, lại sợ Phó Thắng Nam

đuổi theo.

Một bước vừa đi vừa hỏi, lúc trở vê đến khu

nhà thì hai chân đã rã rời hết.

Về đến nhà, cởi giày ra đã thấy chảy thật

nhiều máu.

“Rầm!” Cửa lớn bị mở ra, Cố Diệc Hàn vẫn còn

đang thở hổn hển, nhìn thấy tôi, anh ta ngẩn

người, gần như trong nháy mắt anh ta đã ôm tôi

vào lòng.

Anh ta ôm chặt lấy tôi: “Một ngày một đêm,

em đã đi đâu vậy? Vì sao không gọi điện báo bình

an cho anh chứ?”

Tôi sửng sốt, trong lòng bắt đầu cảm thấy

chua chát, bất tri bất giác phát hiện tình cảm của

anh ta đối với tôi. Dường như tôi đã gây ra họa rồi.

Một lúc lâu sau, anh ta mới buông tôi ra, tâm

tình ổn định lại, nhìn tôi rồi nói: “Đi đâu vậy? Sao

một ngày một đêm không trở về nhà?”

“Tôi không biết mình chạy ra ngoài bằng cách

nào, sau này tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở

trong bệnh viện.” Tôi tóm tắt lại đoạn nói chuyện

với Phó Thắng Nam, thì thào mở miệng.

Anh ta thở dài, gật đầu nói:”Người không sao

là tốt rồi.” Cúi đầu xuống nhìn thấy vết máu loang

lổ dưới chân của tôi, anh ta nhíu mày: “Đi bộ sao?”

Tôi gật đầu, cúi đầu nói: “Tôi không có điện

thoại, cũng không mang theo tiền, không gọi được

xe về!”

“Sao em không gọi điện thoại cho anh để anh

đi đón em chứ?” Anh ta nhắm mắt lại, có chút bất

đắc dĩ, giận dữ nói: “Mà thôi, là do anh không cân

nhắc chu toàn”

Đặt vết thương lên ghế sô pha, anh ta cầm lấy

một hộp thuốc, nửa quỳ trên mặt đất, đặt chân

của tôi lên trên đầu gối của anh ta rồi bắt đầu xử lí

miệng vết thương.

Khi tăm bông đụng phải miệng vết thương,

thật sự đau đến mức khiến tôi bất giác rụt người



lại, anh ta khẽ thở dài: “Một lát nữa sẽ ổn thôi!”

Sợ tôi đau, lúc anh ta bôi thuốc còn thổi thổi

mấy lần, nhìn xem phản ứng của anh ta khiến tôi

có chút thất thần.

Phó Bảo Hân nói đúng, tôi không nên ở lại bên

cạnh anh ta. Một khi bị truyền ra có chuyện gì đó

xảy ra giữa hai chúng tôi thì cả nhà họ Phó và nhà

họ Cố đều là tâm ngắm của dư luận, chuyện này

còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của

chúng tôi nhiều.

“Nghĩ gì vậy?” Anh ta cất hộp thuốc đi, ngước

mắt lên nhìn tôi.

Tôi thu chân lại, nhìn anh ta cất hộp thuốc đi,

nhìn anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi rồi lại nhìn

anh ta rót nước cho tôi.

Ngừng một chút, tôi không nhịn được nói: “Cố

Diệc Hàn, sau… sau này anh không cần đến chỗ

tôi nữa đâu!”

Anh ta dừng lại, ánh mắt đen láy nhìn về phía

tôi: ‘Có ý gì?”

“Cám ơn anh đã giúp đỡ tôi những ngày qua,

sau này cho dù anh có chuyện gì thì có chết tôi

nhất định cũng sẽ không từ chối nhưng dù sao tôi

với anh nam nữ khác biệt. Cô nam quả nữ ở cạnh

nhau như vậy, nếu như có người nhìn thấy lại suy

diễn lung tung, lúc đấy cả nhà họ Phó và nhà họ

Cố điều bị liên lụy. ”

Những lời này tôi không nên nói, lại càng

không được nói thẳng ra như vậy.

Nhưng khi đã nói ra rồi thì lại giống như bát

nước đã đổ đi, không thể rút lại được.

Anh ta trầm mặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng:

“Em đang lo lắng chuyện gì?”

Véo vào lòng bàn tay của mình, tôi nói: “Tôi

không thể nợ anh quá nhiều”

“Anh không quan tâm!” Anh ta nói, ánh mắt

nhìn tôi có chút phức tạp: “Thẩm Xuân Hinh, nếu

như em lo lắng về những lời đàm tiếu của người

khác thì anh có thể rời khỏi em, nhưng em chỉ có

một lựa chọn chính là quay về với Phó Thắng

Nam, nếu không anh không thể để em một mình ở

chỗ này được.”

Tôi cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ

không có chuyện gì đâu, tôi…rất sợ đau, cũng sợ

độ caol”

Mặc dù muốn tự sát nhưng tôi cũng không có

đủ dũng khí để làm đâu, tôi thật sự rất sợ đau.

Anh ta nhìn tôi với cảm xúc mà tôi không thể

hiểu được: “Trốn không được đâu, cả đời này

cũng không thể trốn được!”

Tôi không hiểu anh ta nói cái gì, ngơ ngác nhìn

anh ta: “Cái gì?”

Anh ta cười yếu ớt, lắc đầu: “Chờ tâm trạng

của em ổn định lại một chút nữa thì anh cũng

đang rất bận, sẽ không còn có nhiều thời gian

chăm sóc cho em nữa. Cuộc sống sau này do em

†ự mình lo liệu rồi!”

Tôi gật đầu, sự mỏi mệt và ủ rũ ập về do tôi

vừa mới uống thuốc.

Tôi đứng dậy, nói: “Tôi vê phòng nghỉ ngơi

đây!” Nói xong đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Một đêm yên bình

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Số ký tự: 0