Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (10)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
“Cô bé tên là Khả Hân, em để cô bé đến đây ở tạm trước vài ngày” Tôi mở miệng nói.
Anh gật đầu, rồi thở dài:” Đứa bé cũng đưa về đến đây rồi, sau này sẽ định làm gì với cô bé chưa?” Tôi lắc đầu, thú thực tôi không biết nên làm như thế nào cả, tôi đồng ý đưa cô bé về là bởi vì nhìn chứng kiến thái độ cha mẹ của Vương Mỹ Hoa đối xử với bọn trẻ, tôi biết rằng khả năng của bản thân là hạn chế, không có cách nào giúp đỡ được chúng, chỉ có thể đưa một mình cô bé đến đây. Phó Thắng Nam nhìn thấy như vậy, cũng chẳng nói thêm gì nữa, rồi di chuyển vào phòng bếp.
“Rửa tay rồi ra ăn cơm, anh làm món em thích nhất đấy, xem có ngon không?” Tôi ngạc nhiên, đưa theo cô bé đi vào bếp thấy anh đang hâm lại đồ rồi mang ra trên bàn, đều là những món tôi thích ăn nhất,tôi đưa cô bé đi rửa tay xong rồi ngồi vào bàn ăn.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, là Mạc Đình Sinh gọi tới. Tôi ngẩn người vài giây, sau đó nhận ra có lẽ Lâm Quang Tuyên đã báo lại với ông ta. Tôi nhấp máy nhận điện thoại.
“Cha, cha đã ăn cơm chưa ạ?” Ông ta “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Chuyện của đứa bé đó Lâm Quang Tuyến đã nói cho cha biết rồi, đứa bé đó mới năm tuổi, cha biết con mềm lòng, nhưng mà tình hình của Tuệ Minh càng ngày càng tệ đi, nếu như không nhanh chóng làm phẫu thuật, e rằng nội tạng của con bé đều sẽ phải thay hết, nếu cứ như vậy chúng ta thật sự sẽ phải lấy mạng đổi mạng đấy con, đứa bé đấy tuy còn nhỏ, cha sẽ bàn bạc với mẹ của con, sau này khi con đưa cô bé về thành phố, thì cha sẽ đưa cho cha mẹ cô bé một khoản tiên, cha và mẹ con sẽ nuôi nấng nó thật tốt, nhà họ Mạc chúng ta hoàn toàn đủ khả năng để nuôi dưỡng.
Nếu sức khỏe cô bé không thích nghi được, nhà họ Mạc chúng ta sẽ tìm bác sĩ, những lúc như thế này con không được mềm lòng” Lời của Mạc Đình Sinh rất có lý, nhưng nếu thực sự làm như vậy, chỉ sợ cả đời này, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với đứa bé này.
Nhìn thấy tôi đang ngơ ngẩn ở bàn ăn, Phó Thắng Nam liền lên tiếng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy? Ăn cơm đi đã!”
Tôi gật đầu, trước khi ngắt máy, giọng nói từ đầu dây bên kia một lân nữa lại vang lên: “Ngày mai cha với mẹ con sẽ đưa Tuệ Minh tới thành phố Nam Sơn để tiến hành làm thủ tục, con hãy chăm sóc cho cô bé đó, đợi cha mẹ về rồi nói chuyện sau nhé.” Ông ta tắt máy, tôi nhìn cô bé đang ngồi ăn cơm, trong lòng lo lắng.
Phó Thắng Nam đặt bát đũa trước mặt tôi, lên tiếng nhắc nhở: “Em ăn nhiều một chút, Chú Lâm nói cả ngày hôm qua em không ăn gì cả, em sắp làm mẹ đến nơi rồi, phải yêu bản thân nhiều hơn” Tôi gật đầu, cô bé nghe thấy Phó Thắng Nam nói như vậy, liền liếc nhìn tôi, cẩn thận hỏi:” Cô ơi, cô và mẹ con giống nhau, đều có em bé rồi ạ?”
Tôi mỉm cười, rồi gắp rau cho cô bé: “Đúng rôi, cô cũng có em bé ở trong bụng đó” Thế giới của bọn trẻ rất đơn giản, cứ buồn là khóc, vui thì cười, sau khi dỗ dành Khả Hân xong, tôi quay trở về phòng ngủ của mình. Phó Thắng Nam ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: “Tại sao em lại tìm thấy được ngôi làng đó?”
Tôi sững sờ vài giây, tôi đã quên mất không nói cho anh về chiếc danh thiếp mà Mục Dĩ Thâm đã đưa cho tôi, vì chẳng có lý do gì để tôi có thể liên lạc với Vương Bảo Kỳ cả. Sau một hồi suy nghĩ, cô nhanh miệng đáp: “Là cha đã nói cho em, ông ấy bảo chú Lâm đi cùng em”.
Anh im lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Thẩm Xuân Hinh, chính em nói là vợ chồng với nhau cần phải tin tưởng lẫn nhau” Thấy anh đột nhiên nghiêm túc, tôi lại càng cảm thấy chột dạ, cúi đầu không biết nói gì hơn. Tôi biết tôi sẽ không thể nào giấu được chuyện này, nhưng vì sự cảnh giác của anh với Mục Dĩ Thâm quá lớn, nếu như nói ra, anh nhất định sẽ rất giận.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định không nói về việc danh thiếp mà Mục Dĩ Thâm đưa cho tôi, tìm cách nói dối anh: “Phó Thắng Nam, thật sự là do cha em, em gọi điện cho anh là muốn ngăn cả cha vì chuyện này, anh biết đấy vì chuyện này em không muốn để cha lo lắng về chuyện của em, cho nên em mới hỏi cha thông tin rồi tự mình đi thành phố Tân Châu, lúc em quyết định đi, anh cũng nghe thấy mà, em với anh tức giận cũng vì chuyện này, chả nhẽ anh quên rồi hay sao?”
Anh đột nhiên bật cười, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Ngay cả nói dối cũng nói tệ đến thế, thử hỏi nếu anh không tin em thì chẳng phải đã làm hỏng câu chuyện bịa đặt này của em rồi sao?” Nói xong, anh đi thẳng vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ trong truyền ra, có phải anh giận rồi hay không? Không đúng, nói đúng hơn là phẫn nộ.
Tôi không chắc chăn lắm nhưng có điều có thể anh đã biết việc tôi đi tìm Mục Dĩ Thâm, trong lòng không khỏi lo lắng. Vốn định đợi anh ra, nếu như anh giận tôi sẽ giải thích với anh về chuyện này, chỉ có điều nằm trên giường không được bao lâu, tôi chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, không biết anh đã đi đâu, Mạc Đình Sinh gửi tin nhắn nói họ chuẩn bị đến thành phố Tân Châu rồi, tôi dậy đánh răng rửa mặt rồi qua phòng cô bé, thấy cô bé cũng đã dậy, không biết từ lúc nào.
Thấy cô bé ngồi ngoan ngoãn trên đầu giường, chắc có lẽ đang đợi tôi tới. Cô bé càng tỏ ra hiểu chuyện tôi càng thấy đau lòng, nhìn vào bộ quần áo cũ kĩ trên người của cô bé, tôi quyết định sẽ đưa cô bé tới trung tâm để mua sắm.
Chắc có lẽ là lần đầu tiên được tới đây, trông Khả Hân có vẻ rất hào hứng, nhưng vẫn khá rụt rè, nắm chắc tay tôi không dám buông. Tôi mua cho cô bé vài bộ quần áo mới, cô bé mặc lên người, sau đó quay sang hỏi tôi: “Cô ơi, tiền mua quần áo này cũng là tính vào chi phí mà cha mẹ con đưa cho cô đúng không ạ, thật ra không cần phải mua nhiều như vậy đâu ạ, tiền này để tiết kiệm cho cha mẹ con”
Đứa bé này làm tôi có chút đau lòng, đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến cha mẹ, tôi dở khóc dở cười nói: “Con yên tâm, những bộ quần áo này là cô mua cho con, không cần con phải trả tiền” Cô bé gật đầu, kéo tay tôi hỏi: “Vậy lúc nào con có thể cứu con của cô ạ?”
Tôi sững người, quên rằng đứa bé cũng có suy nghĩ của riêng mình, cha mẹ cô bé có lẽ đầu đã nói hết cho cô bé nghe. Tôi cầm tay cô bé, lắc đầu nói: “Không vội, cô muốn đưa con đi chơi ở thành phố vài hôm nữa” Cô bé gật đầu, đôi mắt sáng ngời.
Nhìn cô bé, tôi không đành lòng nói: “Khả Hân, nếu như sau này cô bảo con không cần về với cha mẹ con nữa mà ở lại đây với cô, con có đồng ý không?”
Câu hỏi này làm cho cô bé sững người, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Cô có thể cho cha mẹ con thêm nhiều tiền hơn được không?” Tôi gật đầu khẳng định: “Cô chắc chắn sẽ gửi thêm cho cha mẹ và các anh chị em của con” Cô bé cúi đầu, đưa ra quyết định: “Vâng ạ, chỉ cần cô cho cha mẹ con thật nhiều tiền, con sẽ ở lại đây với cô.”
Anh gật đầu, rồi thở dài:” Đứa bé cũng đưa về đến đây rồi, sau này sẽ định làm gì với cô bé chưa?” Tôi lắc đầu, thú thực tôi không biết nên làm như thế nào cả, tôi đồng ý đưa cô bé về là bởi vì nhìn chứng kiến thái độ cha mẹ của Vương Mỹ Hoa đối xử với bọn trẻ, tôi biết rằng khả năng của bản thân là hạn chế, không có cách nào giúp đỡ được chúng, chỉ có thể đưa một mình cô bé đến đây. Phó Thắng Nam nhìn thấy như vậy, cũng chẳng nói thêm gì nữa, rồi di chuyển vào phòng bếp.
“Rửa tay rồi ra ăn cơm, anh làm món em thích nhất đấy, xem có ngon không?” Tôi ngạc nhiên, đưa theo cô bé đi vào bếp thấy anh đang hâm lại đồ rồi mang ra trên bàn, đều là những món tôi thích ăn nhất,tôi đưa cô bé đi rửa tay xong rồi ngồi vào bàn ăn.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, là Mạc Đình Sinh gọi tới. Tôi ngẩn người vài giây, sau đó nhận ra có lẽ Lâm Quang Tuyên đã báo lại với ông ta. Tôi nhấp máy nhận điện thoại.
“Cha, cha đã ăn cơm chưa ạ?” Ông ta “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Chuyện của đứa bé đó Lâm Quang Tuyến đã nói cho cha biết rồi, đứa bé đó mới năm tuổi, cha biết con mềm lòng, nhưng mà tình hình của Tuệ Minh càng ngày càng tệ đi, nếu như không nhanh chóng làm phẫu thuật, e rằng nội tạng của con bé đều sẽ phải thay hết, nếu cứ như vậy chúng ta thật sự sẽ phải lấy mạng đổi mạng đấy con, đứa bé đấy tuy còn nhỏ, cha sẽ bàn bạc với mẹ của con, sau này khi con đưa cô bé về thành phố, thì cha sẽ đưa cho cha mẹ cô bé một khoản tiên, cha và mẹ con sẽ nuôi nấng nó thật tốt, nhà họ Mạc chúng ta hoàn toàn đủ khả năng để nuôi dưỡng.
Nếu sức khỏe cô bé không thích nghi được, nhà họ Mạc chúng ta sẽ tìm bác sĩ, những lúc như thế này con không được mềm lòng” Lời của Mạc Đình Sinh rất có lý, nhưng nếu thực sự làm như vậy, chỉ sợ cả đời này, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với đứa bé này.
Nhìn thấy tôi đang ngơ ngẩn ở bàn ăn, Phó Thắng Nam liền lên tiếng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy? Ăn cơm đi đã!”
Tôi gật đầu, trước khi ngắt máy, giọng nói từ đầu dây bên kia một lân nữa lại vang lên: “Ngày mai cha với mẹ con sẽ đưa Tuệ Minh tới thành phố Nam Sơn để tiến hành làm thủ tục, con hãy chăm sóc cho cô bé đó, đợi cha mẹ về rồi nói chuyện sau nhé.” Ông ta tắt máy, tôi nhìn cô bé đang ngồi ăn cơm, trong lòng lo lắng.
Phó Thắng Nam đặt bát đũa trước mặt tôi, lên tiếng nhắc nhở: “Em ăn nhiều một chút, Chú Lâm nói cả ngày hôm qua em không ăn gì cả, em sắp làm mẹ đến nơi rồi, phải yêu bản thân nhiều hơn” Tôi gật đầu, cô bé nghe thấy Phó Thắng Nam nói như vậy, liền liếc nhìn tôi, cẩn thận hỏi:” Cô ơi, cô và mẹ con giống nhau, đều có em bé rồi ạ?”
Tôi mỉm cười, rồi gắp rau cho cô bé: “Đúng rôi, cô cũng có em bé ở trong bụng đó” Thế giới của bọn trẻ rất đơn giản, cứ buồn là khóc, vui thì cười, sau khi dỗ dành Khả Hân xong, tôi quay trở về phòng ngủ của mình. Phó Thắng Nam ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: “Tại sao em lại tìm thấy được ngôi làng đó?”
Tôi sững sờ vài giây, tôi đã quên mất không nói cho anh về chiếc danh thiếp mà Mục Dĩ Thâm đã đưa cho tôi, vì chẳng có lý do gì để tôi có thể liên lạc với Vương Bảo Kỳ cả. Sau một hồi suy nghĩ, cô nhanh miệng đáp: “Là cha đã nói cho em, ông ấy bảo chú Lâm đi cùng em”.
Anh im lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Thẩm Xuân Hinh, chính em nói là vợ chồng với nhau cần phải tin tưởng lẫn nhau” Thấy anh đột nhiên nghiêm túc, tôi lại càng cảm thấy chột dạ, cúi đầu không biết nói gì hơn. Tôi biết tôi sẽ không thể nào giấu được chuyện này, nhưng vì sự cảnh giác của anh với Mục Dĩ Thâm quá lớn, nếu như nói ra, anh nhất định sẽ rất giận.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định không nói về việc danh thiếp mà Mục Dĩ Thâm đưa cho tôi, tìm cách nói dối anh: “Phó Thắng Nam, thật sự là do cha em, em gọi điện cho anh là muốn ngăn cả cha vì chuyện này, anh biết đấy vì chuyện này em không muốn để cha lo lắng về chuyện của em, cho nên em mới hỏi cha thông tin rồi tự mình đi thành phố Tân Châu, lúc em quyết định đi, anh cũng nghe thấy mà, em với anh tức giận cũng vì chuyện này, chả nhẽ anh quên rồi hay sao?”
Anh đột nhiên bật cười, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Ngay cả nói dối cũng nói tệ đến thế, thử hỏi nếu anh không tin em thì chẳng phải đã làm hỏng câu chuyện bịa đặt này của em rồi sao?” Nói xong, anh đi thẳng vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ trong truyền ra, có phải anh giận rồi hay không? Không đúng, nói đúng hơn là phẫn nộ.
Tôi không chắc chăn lắm nhưng có điều có thể anh đã biết việc tôi đi tìm Mục Dĩ Thâm, trong lòng không khỏi lo lắng. Vốn định đợi anh ra, nếu như anh giận tôi sẽ giải thích với anh về chuyện này, chỉ có điều nằm trên giường không được bao lâu, tôi chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, không biết anh đã đi đâu, Mạc Đình Sinh gửi tin nhắn nói họ chuẩn bị đến thành phố Tân Châu rồi, tôi dậy đánh răng rửa mặt rồi qua phòng cô bé, thấy cô bé cũng đã dậy, không biết từ lúc nào.
Thấy cô bé ngồi ngoan ngoãn trên đầu giường, chắc có lẽ đang đợi tôi tới. Cô bé càng tỏ ra hiểu chuyện tôi càng thấy đau lòng, nhìn vào bộ quần áo cũ kĩ trên người của cô bé, tôi quyết định sẽ đưa cô bé tới trung tâm để mua sắm.
Chắc có lẽ là lần đầu tiên được tới đây, trông Khả Hân có vẻ rất hào hứng, nhưng vẫn khá rụt rè, nắm chắc tay tôi không dám buông. Tôi mua cho cô bé vài bộ quần áo mới, cô bé mặc lên người, sau đó quay sang hỏi tôi: “Cô ơi, tiền mua quần áo này cũng là tính vào chi phí mà cha mẹ con đưa cho cô đúng không ạ, thật ra không cần phải mua nhiều như vậy đâu ạ, tiền này để tiết kiệm cho cha mẹ con”
Đứa bé này làm tôi có chút đau lòng, đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến cha mẹ, tôi dở khóc dở cười nói: “Con yên tâm, những bộ quần áo này là cô mua cho con, không cần con phải trả tiền” Cô bé gật đầu, kéo tay tôi hỏi: “Vậy lúc nào con có thể cứu con của cô ạ?”
Tôi sững người, quên rằng đứa bé cũng có suy nghĩ của riêng mình, cha mẹ cô bé có lẽ đầu đã nói hết cho cô bé nghe. Tôi cầm tay cô bé, lắc đầu nói: “Không vội, cô muốn đưa con đi chơi ở thành phố vài hôm nữa” Cô bé gật đầu, đôi mắt sáng ngời.
Nhìn cô bé, tôi không đành lòng nói: “Khả Hân, nếu như sau này cô bảo con không cần về với cha mẹ con nữa mà ở lại đây với cô, con có đồng ý không?”
Câu hỏi này làm cho cô bé sững người, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Cô có thể cho cha mẹ con thêm nhiều tiền hơn được không?” Tôi gật đầu khẳng định: “Cô chắc chắn sẽ gửi thêm cho cha mẹ và các anh chị em của con” Cô bé cúi đầu, đưa ra quyết định: “Vâng ạ, chỉ cần cô cho cha mẹ con thật nhiều tiền, con sẽ ở lại đây với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro