Đi tìm Phó Thắng Nam cầu xin anh giúp đỡ 2
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Trải qua chuyện lần trước
nghe thấy anh và Lâm Hạnh
Nguyên làm việc đó, tôi bắt đầu
kháng cự anh theo bản năng.
Anh xoay người, nhưng…
Rất lâu sau, anh đứng dậy
xuống giường, cầm áo ngủ mặc
vào, đứng trên sân thượng đốt điếu
thuốc.
Tôi nằm ở trên giường, trong
lúc này trong lòng có tư vị không
nói nên lời.
Tôi đứng dậy đi tới bên cạnh
anh, ôm lấy anh từ phía sau, dán
sát cả cơ thề vào lưng anh: “Chúng
ta đến phòng tắm thử xem.”
Cơ thể thon dài của anh trð
nên cứng ngắc, anh dụi tắt điếu
thuốc trong tay, xoay người nhìn về
phía tôi, giữa trán nhiễm vài phần ý
lạnh: “Khi nào thì bắt đầu?”
Tôi sửng sốt, anh đang chỉ
phản ứng của cơ thể sao?
Tôi cúi đầu, cắn chặt môi, một
lúc lâu sau mới nói: “Có thể là sau
khi sinh non.”
Chuyện giữa anh và Lâm
Hạnh Nguyên, có lẽ sẽ vĩnh viễn bị
tôi đè nén ở trong lòng, trờ thành
một cái đầu lâu khô rất to, sau đó
hư thối.
Anh nhìn tôi thật kỹ một lúc,
sau đó đầy tôi ra: “Tôi đến phòng
đọc sách”
Tôi nhanh tay giữ chặt anh,
ngửa đầu nhìn anh nói: “Có phải là
quán bar của Vũ Linh bị anh mua
cho Lâm Hạnh Nguyên đúng
không? Vũ Linh bị người ta hãm
hại, Phó Thắng Nam, anh có thể
giúp em được không?”
Tôi biết lúc này cầu xin anh chỉ
khiến anh tức giận, dù sao tôi
không thỏa mãn anh, nhưng việc
này không thể kéo dài lâu được.
Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt
đen hơi co rút lại, nhiễm vài phần ý
lạnh: “Cô là vì chuyện này mới trờ
về à?”
Bị đôi mắt đen của anh nhìn
chăm chú tôi có chút lúng túng,
sau đó lắc đầu nói: “Không phải, em…
“Vốn là định dùng cơ thể, cho
nên mới ngoan ngoãn đề tôi tiếp
tục sao?” Anh cười mỉa, trong
giọng nói tràn ngập ý châm chọc:
“Thẩm Xuân Hinh, có phải là chính
cô cũng chưa phát hiện ra, cô
không thể khiến tôi có phản ứng
rồi hay không?”
Tôi lắc đầu, cảm thấy vô cùng
hoảng sợ, nhưng sự thật là như vậy.
Tôi ngửa đầu nhìn anh, giọng
nói hơi nghẹn ngào: “Phó Thắng
Nam, anh có Lâm Hạnh Nguyên
còn có rất nhiều bạn bè, nhưng em
không có gì cả, em chỉ có mình Vũ
Linh, cầu xin anh hãy giúp em.”
“Ô“ Anh cười mỉa nói: “Cô
không có gì cả, chỉ có Vũ Linh sao?
Thẩm Xuân Hinh, cô đúng là khiến
tôi rất bất ngờ đấy.”
Anh tức giận, anh thật sự tức
giận, nhưng tôi không thể nghĩ ra
được biện pháp nào khác.
Chỉ cần tôi có biện pháp khác,
tôi sẽ không cầu xin anh, nhưng
thật sự chỉ có anh mới giúp được.
Nắm tay anh, không để ý tới
lửa giận của anh, tôi cắn chặt môi,
nước mắt đảo quanh ở trong mắt:
“Phó Thắng Nam, em chỉ có thể
cầu xin anh, thật xin lỗi.”
Nhiệt đô trong không khí rất
thấp, trên người tôi vốn không mặc
quá nhiều quần áo, lúc này bị ý
lạnh bao phủ lấy.
Phó Thắng Nam thờ ơ nhìn tôi
đang suy sụp, từ phẫn nộ đến
chậm rãi bình tĩnh, rất lâu sau anh
mới mờ miệng, nắm lấy cánh tay
tôi, giọng nói trầm thấp rét lạnh:
“Đến phòng tắm.”
Tôi sửng sốt, sau đó mới hiều
ý của anh, chỉ trong nháy mắt anh
bế tôi lên, đi thằng vào phòng tắm.
“Thẩm Xuân Hinh.” Anh mờ
miệng, giọng nói rất khàn khàn.
Tôi ngửa đầu nhìn anh, giọt
nước rơi xuống, có chút ướt át, anh
cúi đầu giơ tay che kín mắt tôi.
Tôi há to miệng, mang theo
khẩn cầu: “Phó Thắng Nam, anh có
thể nhẹ một chút được không?”
Tôi sợ đứa bé gặp chuyện
không may.
Bụng mơ hồ truyền tới đau
đón, trong lòng tôi hoảng sợ, giọng
nói hơi run rầy: “Phó Thắng Nam,
dừng lại, em… Chảy máu rồi.”
Cơ thể anh cứng đờ, cúi đầu
thấy dưới chân tôi không biết đầy
máu từ lúc nào.
Tôi đau tới mức cơ thể co giật,
Thun thai r Chương 43: Đi…n anh giúp đỡ 2
nắm lấy cánh tay anh, trên trán là
một tầng mồ hôi mỏng: “Nhanh,
đưa em tới bệnh viện.”
Tôi có cảm giác, đau đớn bây
giờ khác với lúc trước.
Cảm xúc vốn đang tăng vọt
của Phó Thắng Nam lập tức hạ
xuống, đôi mắt trầm thấp, anh kéo
khăn tắm ð bên cạnh lau qua loa
nước trên người tôi, sau đó ôm tôi
ra khỏi phòng tắm.
Đặt tôi ở trên giường, anh tìm
một bộ quần áo mặc cho tôi, sau
đó gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn
Anh, tôi kéo lấy góc áo của anh,
đau tới mức không thở nổi: “Không
còn kịp rồi, Phó Thắng Nam, nhanh
đưa em đến bệnh viện.”
“Mẹ kiếp” Đây là lần đầu tiên
Thầm Xuân Hinh nghe thấy Phó
Thắng Nam chửi bậy.
Chỉ thấy anh ôm tôi lên xe,
khởi động xe, đôi mắt đen của anh
thâm sâu, môi mỏng hơi nhếch lên,
gần như khiến người ta không thề
nhìn ra được cảm xúc gì.
Anh lái xe rất nhanh, dọc
đường đi vượt qua không biết bao
nhiêu đèn đỏ, ôm tôi tiến vào bệnh
viện thì có y tá đầy xe ra.
Chương 43: Đi…n anh giúp đỡ 2
“Sao lại thế này?” Trong đám
người có người mở miệng hỏi.
Phó Thắng Nam nhìn lướt qua
tôi một cái, ánh mắt anh rét lạnh:
“Thầm Xuân Hinh, tự cô nói hay là
tôi nói?”
Trong lòng tôi thấp thỏm,
trong lúc này mồ hôi lạnh ứa ra,
nhưng bụng đau đớn khiến tôi
không có thời gian nghĩ nhiều, tôi
kéo y tá ở bên cạnh, mở miệng nói:
“Đứa bé chưa được hai tháng, có
dấu hiệu sinh non, cầu xin các cô
nhất định phải giữ đứa bé giúp tôi.”
Y tá gật đầu, trấn an tôi nói:
“Đừng lo lắng, đưa vào phòng
phẫu thuật trước.”
Sau khi hoảng sợ một lát, tôi
dần mất di tri giác. Trong lòng vô
cùng hối hận, là tôi quá sơ suất, tôi
vốn tường rằng sẽ không sao, dù
sao lúc trước nhiều lần đều rất an
toàn.
Nhưng… Lúc tỉnh lại sắc trời
đã rất muộn.
Tôi mở to mắt, lọt vào tầm mắt
là gương mặt sắc bén của người
đàn ông, dưới mí mắt anh là một
quầng thâm nhạt, cằm mọc đầy râu.
Anh vẫn luôn ở đây sao?
Nhìn thoáng qua bốn phía, lọt
vào tầm mắt đều là màu trắng tinh,
nơi này là phòng bệnh ở bệnh viện.
Xuất phát từ bản năng, tôi
vươn tay sð bụng mình, trong lòng
là lo lắng không yên, may mà bụng
hơi phình lên, chỗ bụng không còn
đau đớn.
“Tỉnh rồi à?” Bên tai truyền tới
giọng nói trầm thấp của người đàn
ông.
Tôi ngần người, chỉ thấy Phó
Thắng Nam đã tỉnh dậy, từ trên ghế
đứng lên, đi tới một bên rót cốc nước.
Anh đặt cốc nước lên tủ đầu
giường, nhìn tôi nói: “Muốn uống
nước không?”
Tôi không nhìn ra được cảm
xúc của anh, thử mở miệng thăm
dò: “Đứa bé vẫn còn đúng không?”
Anh nâng mắt nhìn thẳng vào
tôi, đôi mắt rét lạnh đáng sợ, trái
tim tôi thấp thỏm, mờ to mắt nhìn,
đợi câu trả lời của anh.
Một lúc lâu sau, anh không
đáp mà hỏi: “Cô định giấu diếm tới
khi nào?”
Trong lúc này tôi không biết
nên trả lời như thế nào, dựa vào
tình hình hiện giờ, cãi nhau với anh
là không được, cho nên tôi kìm nén
đỏ mắt nói: “Lâm Hạnh Nguyên
dùng cái chết ép buộc anh phá
đứa bé, Phó Thắng Nam, em thật
sự không nỡ, cho nên…”
Thấy vẻ mặt anh không tốt, tôi
tiếp tục nói: “Em không muốn lừa
anh, nếu anh không muốn, em có
thể ly hôn với anh, chúng ta mỗi
người không can thiệp lẫn nhau,
anh yên tâm, em nhất định sẽ
không để đứa bé ảnh hường tới
tương lai của anh và Lâm Hạnh Nguyên.
nghe thấy anh và Lâm Hạnh
Nguyên làm việc đó, tôi bắt đầu
kháng cự anh theo bản năng.
Anh xoay người, nhưng…
Rất lâu sau, anh đứng dậy
xuống giường, cầm áo ngủ mặc
vào, đứng trên sân thượng đốt điếu
thuốc.
Tôi nằm ở trên giường, trong
lúc này trong lòng có tư vị không
nói nên lời.
Tôi đứng dậy đi tới bên cạnh
anh, ôm lấy anh từ phía sau, dán
sát cả cơ thề vào lưng anh: “Chúng
ta đến phòng tắm thử xem.”
Cơ thể thon dài của anh trð
nên cứng ngắc, anh dụi tắt điếu
thuốc trong tay, xoay người nhìn về
phía tôi, giữa trán nhiễm vài phần ý
lạnh: “Khi nào thì bắt đầu?”
Tôi sửng sốt, anh đang chỉ
phản ứng của cơ thể sao?
Tôi cúi đầu, cắn chặt môi, một
lúc lâu sau mới nói: “Có thể là sau
khi sinh non.”
Chuyện giữa anh và Lâm
Hạnh Nguyên, có lẽ sẽ vĩnh viễn bị
tôi đè nén ở trong lòng, trờ thành
một cái đầu lâu khô rất to, sau đó
hư thối.
Anh nhìn tôi thật kỹ một lúc,
sau đó đầy tôi ra: “Tôi đến phòng
đọc sách”
Tôi nhanh tay giữ chặt anh,
ngửa đầu nhìn anh nói: “Có phải là
quán bar của Vũ Linh bị anh mua
cho Lâm Hạnh Nguyên đúng
không? Vũ Linh bị người ta hãm
hại, Phó Thắng Nam, anh có thể
giúp em được không?”
Tôi biết lúc này cầu xin anh chỉ
khiến anh tức giận, dù sao tôi
không thỏa mãn anh, nhưng việc
này không thể kéo dài lâu được.
Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt
đen hơi co rút lại, nhiễm vài phần ý
lạnh: “Cô là vì chuyện này mới trờ
về à?”
Bị đôi mắt đen của anh nhìn
chăm chú tôi có chút lúng túng,
sau đó lắc đầu nói: “Không phải, em…
“Vốn là định dùng cơ thể, cho
nên mới ngoan ngoãn đề tôi tiếp
tục sao?” Anh cười mỉa, trong
giọng nói tràn ngập ý châm chọc:
“Thẩm Xuân Hinh, có phải là chính
cô cũng chưa phát hiện ra, cô
không thể khiến tôi có phản ứng
rồi hay không?”
Tôi lắc đầu, cảm thấy vô cùng
hoảng sợ, nhưng sự thật là như vậy.
Tôi ngửa đầu nhìn anh, giọng
nói hơi nghẹn ngào: “Phó Thắng
Nam, anh có Lâm Hạnh Nguyên
còn có rất nhiều bạn bè, nhưng em
không có gì cả, em chỉ có mình Vũ
Linh, cầu xin anh hãy giúp em.”
“Ô“ Anh cười mỉa nói: “Cô
không có gì cả, chỉ có Vũ Linh sao?
Thẩm Xuân Hinh, cô đúng là khiến
tôi rất bất ngờ đấy.”
Anh tức giận, anh thật sự tức
giận, nhưng tôi không thể nghĩ ra
được biện pháp nào khác.
Chỉ cần tôi có biện pháp khác,
tôi sẽ không cầu xin anh, nhưng
thật sự chỉ có anh mới giúp được.
Nắm tay anh, không để ý tới
lửa giận của anh, tôi cắn chặt môi,
nước mắt đảo quanh ở trong mắt:
“Phó Thắng Nam, em chỉ có thể
cầu xin anh, thật xin lỗi.”
Nhiệt đô trong không khí rất
thấp, trên người tôi vốn không mặc
quá nhiều quần áo, lúc này bị ý
lạnh bao phủ lấy.
Phó Thắng Nam thờ ơ nhìn tôi
đang suy sụp, từ phẫn nộ đến
chậm rãi bình tĩnh, rất lâu sau anh
mới mờ miệng, nắm lấy cánh tay
tôi, giọng nói trầm thấp rét lạnh:
“Đến phòng tắm.”
Tôi sửng sốt, sau đó mới hiều
ý của anh, chỉ trong nháy mắt anh
bế tôi lên, đi thằng vào phòng tắm.
“Thẩm Xuân Hinh.” Anh mờ
miệng, giọng nói rất khàn khàn.
Tôi ngửa đầu nhìn anh, giọt
nước rơi xuống, có chút ướt át, anh
cúi đầu giơ tay che kín mắt tôi.
Tôi há to miệng, mang theo
khẩn cầu: “Phó Thắng Nam, anh có
thể nhẹ một chút được không?”
Tôi sợ đứa bé gặp chuyện
không may.
Bụng mơ hồ truyền tới đau
đón, trong lòng tôi hoảng sợ, giọng
nói hơi run rầy: “Phó Thắng Nam,
dừng lại, em… Chảy máu rồi.”
Cơ thể anh cứng đờ, cúi đầu
thấy dưới chân tôi không biết đầy
máu từ lúc nào.
Tôi đau tới mức cơ thể co giật,
Thun thai r Chương 43: Đi…n anh giúp đỡ 2
nắm lấy cánh tay anh, trên trán là
một tầng mồ hôi mỏng: “Nhanh,
đưa em tới bệnh viện.”
Tôi có cảm giác, đau đớn bây
giờ khác với lúc trước.
Cảm xúc vốn đang tăng vọt
của Phó Thắng Nam lập tức hạ
xuống, đôi mắt trầm thấp, anh kéo
khăn tắm ð bên cạnh lau qua loa
nước trên người tôi, sau đó ôm tôi
ra khỏi phòng tắm.
Đặt tôi ở trên giường, anh tìm
một bộ quần áo mặc cho tôi, sau
đó gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn
Anh, tôi kéo lấy góc áo của anh,
đau tới mức không thở nổi: “Không
còn kịp rồi, Phó Thắng Nam, nhanh
đưa em đến bệnh viện.”
“Mẹ kiếp” Đây là lần đầu tiên
Thầm Xuân Hinh nghe thấy Phó
Thắng Nam chửi bậy.
Chỉ thấy anh ôm tôi lên xe,
khởi động xe, đôi mắt đen của anh
thâm sâu, môi mỏng hơi nhếch lên,
gần như khiến người ta không thề
nhìn ra được cảm xúc gì.
Anh lái xe rất nhanh, dọc
đường đi vượt qua không biết bao
nhiêu đèn đỏ, ôm tôi tiến vào bệnh
viện thì có y tá đầy xe ra.
Chương 43: Đi…n anh giúp đỡ 2
“Sao lại thế này?” Trong đám
người có người mở miệng hỏi.
Phó Thắng Nam nhìn lướt qua
tôi một cái, ánh mắt anh rét lạnh:
“Thầm Xuân Hinh, tự cô nói hay là
tôi nói?”
Trong lòng tôi thấp thỏm,
trong lúc này mồ hôi lạnh ứa ra,
nhưng bụng đau đớn khiến tôi
không có thời gian nghĩ nhiều, tôi
kéo y tá ở bên cạnh, mở miệng nói:
“Đứa bé chưa được hai tháng, có
dấu hiệu sinh non, cầu xin các cô
nhất định phải giữ đứa bé giúp tôi.”
Y tá gật đầu, trấn an tôi nói:
“Đừng lo lắng, đưa vào phòng
phẫu thuật trước.”
Sau khi hoảng sợ một lát, tôi
dần mất di tri giác. Trong lòng vô
cùng hối hận, là tôi quá sơ suất, tôi
vốn tường rằng sẽ không sao, dù
sao lúc trước nhiều lần đều rất an
toàn.
Nhưng… Lúc tỉnh lại sắc trời
đã rất muộn.
Tôi mở to mắt, lọt vào tầm mắt
là gương mặt sắc bén của người
đàn ông, dưới mí mắt anh là một
quầng thâm nhạt, cằm mọc đầy râu.
Anh vẫn luôn ở đây sao?
Nhìn thoáng qua bốn phía, lọt
vào tầm mắt đều là màu trắng tinh,
nơi này là phòng bệnh ở bệnh viện.
Xuất phát từ bản năng, tôi
vươn tay sð bụng mình, trong lòng
là lo lắng không yên, may mà bụng
hơi phình lên, chỗ bụng không còn
đau đớn.
“Tỉnh rồi à?” Bên tai truyền tới
giọng nói trầm thấp của người đàn
ông.
Tôi ngần người, chỉ thấy Phó
Thắng Nam đã tỉnh dậy, từ trên ghế
đứng lên, đi tới một bên rót cốc nước.
Anh đặt cốc nước lên tủ đầu
giường, nhìn tôi nói: “Muốn uống
nước không?”
Tôi không nhìn ra được cảm
xúc của anh, thử mở miệng thăm
dò: “Đứa bé vẫn còn đúng không?”
Anh nâng mắt nhìn thẳng vào
tôi, đôi mắt rét lạnh đáng sợ, trái
tim tôi thấp thỏm, mờ to mắt nhìn,
đợi câu trả lời của anh.
Một lúc lâu sau, anh không
đáp mà hỏi: “Cô định giấu diếm tới
khi nào?”
Trong lúc này tôi không biết
nên trả lời như thế nào, dựa vào
tình hình hiện giờ, cãi nhau với anh
là không được, cho nên tôi kìm nén
đỏ mắt nói: “Lâm Hạnh Nguyên
dùng cái chết ép buộc anh phá
đứa bé, Phó Thắng Nam, em thật
sự không nỡ, cho nên…”
Thấy vẻ mặt anh không tốt, tôi
tiếp tục nói: “Em không muốn lừa
anh, nếu anh không muốn, em có
thể ly hôn với anh, chúng ta mỗi
người không can thiệp lẫn nhau,
anh yên tâm, em nhất định sẽ
không để đứa bé ảnh hường tới
tương lai của anh và Lâm Hạnh Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro