Đơn ly hôn 3
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
“Về sau, chúng ta chẳng còn dính dáng gì tới nhau nữa, 630 triệu tiền quần áo tôi sẽ trả lại cho anh, còn cái phí tổn thất tinh thần mà anh
nói kia thì dù thế nào tôi cũng không chấp nhận đâu” Đẩy Phó Thắng Nam
ra, tôi với tay sang lấy chiếc khăn tắm, quấn lên người rồi định ra khỏi cửa.
Tôi có gì mà phải sợ chứ, cũng chỉ là da thịt con người, ai muốn nhìn thì cứ nhìn.
Đột nhiên Phó Thắng Nam kéo mạnh tôi lại rồi đẩy tôi vào giường. Cơn giận bị kìm hãm bao lâu nay bùng lên trong chốc lát.
Phó Thắng Nam không hề để ý tới sự phản kháng của tôi mà giữ chặt tôi, trầm giọng xuống nói: “Em coi Phó Thắng Nam anh là ai vậy? Em gọi anh tới là anh phải tới, em phất tay đuổi anh đi là anh phải đi à? Em muốn anh phải làm sao? Em nói thẳng ra là được, việc gì phải năm lần bảy lượt đùa giỡn anh. Em nghĩ không có em anh sống không được à?” Tôi đau đến mức mồ hôi lạnh vã ra, tôi cắn chặt môi: “Phó Thắng Nam, anh là đồ khốn nạn!” “Anh khốn nạn?” Giọng của Phó Thắng Nam càng thô trầm hơn: “Em nói cho anh biết thế nào mới là vợ chồng? Em không nói một lời nào rồi cứ thế bỏ anh lại? Năm lần bảy lượt muốn đẩy anh cho người khác? Mở miệng ra là bảo phải cắt đứt mọi quan hệ với anh? Thẩm Xuân Hinh, có phải em quá coi rẻ hai tờ giấy chứng nhận kết hôn rồi không?” “Phó Thắng Nam, tôi phải kiện anh” Tôi đau tới mức không chịu được nữa nên cứ thế bật khóc. Thêm cả men rượu trong người, mấy lần dẫn vặt, sự tủi thân, uất ức trong lòng tôi càng †ăng thêm.
Tôi khóc tới khản cả giọng, tôi chẳng để ý gì tới hình tượng của mình: “Anh muốn hủy hoại tôi thì cứ nói thẳng ra đi, việc gì phải làm như thế này.
Loại người như anh thì muốn loại đàn bà gì mà chẳng có.
Anh làm như vậy chẳng qua vì tôi đã đá anh, nếu như có một ngày tôi biến thành Lâm Hạnh Nguyên thứ hai, trong mắt tôi, trong lòng tôi chỉ có một mình anh thì anh sẽ vứt tôi đi như cái giẻ rách chứ gì. Phó Thắng Nam, anh làm tất cả những điều này chỉ vì anh không cam tâm mà thôi” Tôi vừa khóc vừa nói ra câu đó, giọng tôi nghẹn lại, trong giọng nói lộ rõ vài phần đau khổ.
Tự nhiên Phó Thắng Nam dừng lại không tiếp tục nữa, đôi mắt thăm thẳm như biển sâu dán chặt lên người tôi: “Thế nên, trong mắt em, việc anh vất vả đi tìm em, rồi từng chút từng chút tiến lại gần em cũng là vì anh không cam tâm sao?” Nhìn thấy nỗi đau đớn trong lòng Phó Thắng Nam, tôi cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Cằm của tôi bị Phó Thắng Nam giữ lấy, anh ta bắt tôi phải nhìn thẳng. Ánh mắt Phó Thắng Nam kiên nghị, giọng nói trầm xuống, sắc lạnh như gươm: “Em trốn cái gì? Cô đường đường chính chính nói cho anh biết không phải là xong à? Em sợ cái gì?” Thấy tôi không nói gì, Phó Thắng Nam cười lạnh lùng: “Cũng tự thấy hổ thẹn với lòng mình à?” “Phó Thắng Nam, anh rốt cuộc muốn tôi phải làm thế nào?” Tôi gần như sụp đổ: “Trong lòng anh biết rõ vì sao tôi phải đẩy anh ra mà đúng không? Tôi không thể sinh con được nữa, tất cả đều do anh hại tôi. Tôi cũng chỉ là một đứa con gái muốn được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ những bạn gái khác vì có thể ngồi lên vai cha. Anh đã hủy hoại đi hết những kỳ vọng của tôi vào cha mẹ, lẽ nào như thế vẫn còn chưa đủ hay sao?” Phó Thắng Nam hơi ngỡ ngàng, tôi nghẹn ngào nói: “Anh biết rõ là tôi yêu anh. Đúng, tôi yêu anh, nhưng như thế thì làm được gì chứ. Tôi đáng lẽ ra cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác, sinh con rồi nuôi dạy con nên người.
Nhưng chính sự ích kỷ của anh, chính anh là người đã bắt tôi đi một vòng dưới địa ngục, chính anh là người đã khiến tôi mất con và cũng chính anh là người khiến tôi vĩnh viễn không thể làm mẹ được nữa.
Anh còn khiến tôi không thể nhìn mặt cha mẹ của mình, anh khiến chúng tôi phải tàn sát lẫn nhau, trở thành kẻ thù của nhau. Tất cả những chuyện này còn chưa đủ để tôi bỏ anh hay sao?” Phó Thắng Nam nhìn tôi, ánh mắt anh ta lạnh lùng như băng tuyết của tháng mười hai.
Tôi cười khổ: “Đúng, anh nghĩ chỉ cần chúng ta đủ yêu thương nhau, đủ rộng lượng thứ thứ cho nhau thì tôi và anh sẽ quay trở về như những ngày tháng trước, sống vô tư không lo nghĩ gì, trở thành một cặp vợ chồng khiến cho người khác phải ngưỡng mộ đúng không? Anh tự hỏi lại lòng mình đi, chúng ta thật sự có thể bỏ qua được quá khứ không? Ít nhất thì tôi không làm được” Tôi cũng đã cố gắng để buông bỏ, để quên đi tất cả những tổn thương trong quá khứ. Tôi đã từng nghĩ rằng, chỉ cần tôi có thêm một đứa con nữa thì tất cả những chuyện đã qua cũng sẽ được chôn vùi.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, tôi lại không thể sinh con được nữa. Điều đó cũng có nghĩa là cuộc đời tôi sẽ mãi bị giằng buộc vào với đứa con đã chết kia, cả đời tôi sẽ phải chịu đựng những nỗi đau của quá khứ.
Tôi là người chứ không phải súc vật, tôi sẽ bị quá khứ dày vò. Mỗi lần tôi nhìn thấy mẹ con người khác hòa thuận, vui vẻ với nhau là lòng tôi lại như vỡ vụn. Nỗi oán hận trong lòng tôi sẽ nuốt chứng lấy tôi, tôi không thể bình tĩnh trở lại để yêu người đàn ông này thêm một lần nữa. Tôi sẽ chỉ càng ngày càng hận anh ta.
Thế nên tôi lựa chọn rời xa anh ta.
Một lúc sau, Phó Thắng Nam đứng dậy, anh †a đi sang một góc gọi điện thoại.
“Trần Văn Nghĩa, cậu đưa hai bộ quần áo đến đây giúp tôi” Cúp điện thoại, Phó Thắng Nam vào trong nhà tắm.
Không lâu sau, có người tới gõ cửa, Phó Thắng Nam đi từ trong phòng tắm ra, anh ta quấn khăn tắm ra mở cửa.
Lúc quay lại, trên tay Phó Thắng Nam cầm hai chiếc túi. Anh ta không kiêng dè gì mà đứng thay quần áo luôn ở trước giường rồi sấy khô tóc.
Tôi nằm trên giường còn anh ta đứng bên cửa sổ. Giọng nói của anh ta lạnh lùng và đem theo cả chút bất lực: “Quần áo ở trong này. Từ nay về sau, anh không làm phiền em nữa. Em được tự do rồi” Phó Thắng Nam để cái túi trong tay xuống tủ đầu giường, rồi cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe lên, chuẩn bị ra ngoài.
“Phó Thắng Nam!” Tôi gọi anh ta lại.
Quãng đời dài phía trước tôi phải bắt đầu lại từ đầu. Kiếp sau, mong rằng chúng ta không cần phải đi qua nhiều chuyện như thế này nữa, không cần yêu nhau đến long trời lở đất thế này nữa.
Mong rằng chúng ta gặp được nhau theo một cách bình thường nhất, rồi dùng một phương cách bình thường nào khác để cùng nhau bên nhau tới già.
Đêm nay đã định là một đêm khó ngủ.
Tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi vài tiếng rồi bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh dậy.
Là Âu Dương Noãn gọi điện thoại tới: “Thẩm Xuân Hinh, có chuyện này sốc đến tận óc này, má nó, vào tối hôm qua luôn” Tôi vẫn còn hơi đau đầu, tôi không hiểu Âu Dương Noãn đang nói gì: “Chuyện gì vậy?” Cô ấy à một tiếng rồi nói: “Tối qua, mình và Mục Dĩ Thâm lên giường rồi, với lại mọi chuyện có vẻ diễn ra rất mãnh liệt” Tôi ngơ người ra không hiểu gì, chỉ biết nói theo_Âu Dương Noãn: “Mãnh liệt?” Cô ấy ừ rồi nói: “Ừ, vì quần áo của mình bị xé rách hết, chuyện ghê gớm nhất là anh ấy còn làm hỏng cả bộ nội y tôi vừa mới mua nữa.” “Cậu là lần đầu tiên à?” “Không phải!” Âu Dương Noãn phản ứng lại: “Má nó, từ sáng tới giờ tôi chưa nhìn thấy Mục Dĩ Thâm đâu, không biết có phải anh ấy bị mình làm cho xảy ra chuyện gì rồi không”
Tôi có gì mà phải sợ chứ, cũng chỉ là da thịt con người, ai muốn nhìn thì cứ nhìn.
Đột nhiên Phó Thắng Nam kéo mạnh tôi lại rồi đẩy tôi vào giường. Cơn giận bị kìm hãm bao lâu nay bùng lên trong chốc lát.
Phó Thắng Nam không hề để ý tới sự phản kháng của tôi mà giữ chặt tôi, trầm giọng xuống nói: “Em coi Phó Thắng Nam anh là ai vậy? Em gọi anh tới là anh phải tới, em phất tay đuổi anh đi là anh phải đi à? Em muốn anh phải làm sao? Em nói thẳng ra là được, việc gì phải năm lần bảy lượt đùa giỡn anh. Em nghĩ không có em anh sống không được à?” Tôi đau đến mức mồ hôi lạnh vã ra, tôi cắn chặt môi: “Phó Thắng Nam, anh là đồ khốn nạn!” “Anh khốn nạn?” Giọng của Phó Thắng Nam càng thô trầm hơn: “Em nói cho anh biết thế nào mới là vợ chồng? Em không nói một lời nào rồi cứ thế bỏ anh lại? Năm lần bảy lượt muốn đẩy anh cho người khác? Mở miệng ra là bảo phải cắt đứt mọi quan hệ với anh? Thẩm Xuân Hinh, có phải em quá coi rẻ hai tờ giấy chứng nhận kết hôn rồi không?” “Phó Thắng Nam, tôi phải kiện anh” Tôi đau tới mức không chịu được nữa nên cứ thế bật khóc. Thêm cả men rượu trong người, mấy lần dẫn vặt, sự tủi thân, uất ức trong lòng tôi càng †ăng thêm.
Tôi khóc tới khản cả giọng, tôi chẳng để ý gì tới hình tượng của mình: “Anh muốn hủy hoại tôi thì cứ nói thẳng ra đi, việc gì phải làm như thế này.
Loại người như anh thì muốn loại đàn bà gì mà chẳng có.
Anh làm như vậy chẳng qua vì tôi đã đá anh, nếu như có một ngày tôi biến thành Lâm Hạnh Nguyên thứ hai, trong mắt tôi, trong lòng tôi chỉ có một mình anh thì anh sẽ vứt tôi đi như cái giẻ rách chứ gì. Phó Thắng Nam, anh làm tất cả những điều này chỉ vì anh không cam tâm mà thôi” Tôi vừa khóc vừa nói ra câu đó, giọng tôi nghẹn lại, trong giọng nói lộ rõ vài phần đau khổ.
Tự nhiên Phó Thắng Nam dừng lại không tiếp tục nữa, đôi mắt thăm thẳm như biển sâu dán chặt lên người tôi: “Thế nên, trong mắt em, việc anh vất vả đi tìm em, rồi từng chút từng chút tiến lại gần em cũng là vì anh không cam tâm sao?” Nhìn thấy nỗi đau đớn trong lòng Phó Thắng Nam, tôi cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Cằm của tôi bị Phó Thắng Nam giữ lấy, anh ta bắt tôi phải nhìn thẳng. Ánh mắt Phó Thắng Nam kiên nghị, giọng nói trầm xuống, sắc lạnh như gươm: “Em trốn cái gì? Cô đường đường chính chính nói cho anh biết không phải là xong à? Em sợ cái gì?” Thấy tôi không nói gì, Phó Thắng Nam cười lạnh lùng: “Cũng tự thấy hổ thẹn với lòng mình à?” “Phó Thắng Nam, anh rốt cuộc muốn tôi phải làm thế nào?” Tôi gần như sụp đổ: “Trong lòng anh biết rõ vì sao tôi phải đẩy anh ra mà đúng không? Tôi không thể sinh con được nữa, tất cả đều do anh hại tôi. Tôi cũng chỉ là một đứa con gái muốn được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ những bạn gái khác vì có thể ngồi lên vai cha. Anh đã hủy hoại đi hết những kỳ vọng của tôi vào cha mẹ, lẽ nào như thế vẫn còn chưa đủ hay sao?” Phó Thắng Nam hơi ngỡ ngàng, tôi nghẹn ngào nói: “Anh biết rõ là tôi yêu anh. Đúng, tôi yêu anh, nhưng như thế thì làm được gì chứ. Tôi đáng lẽ ra cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác, sinh con rồi nuôi dạy con nên người.
Nhưng chính sự ích kỷ của anh, chính anh là người đã bắt tôi đi một vòng dưới địa ngục, chính anh là người đã khiến tôi mất con và cũng chính anh là người khiến tôi vĩnh viễn không thể làm mẹ được nữa.
Anh còn khiến tôi không thể nhìn mặt cha mẹ của mình, anh khiến chúng tôi phải tàn sát lẫn nhau, trở thành kẻ thù của nhau. Tất cả những chuyện này còn chưa đủ để tôi bỏ anh hay sao?” Phó Thắng Nam nhìn tôi, ánh mắt anh ta lạnh lùng như băng tuyết của tháng mười hai.
Tôi cười khổ: “Đúng, anh nghĩ chỉ cần chúng ta đủ yêu thương nhau, đủ rộng lượng thứ thứ cho nhau thì tôi và anh sẽ quay trở về như những ngày tháng trước, sống vô tư không lo nghĩ gì, trở thành một cặp vợ chồng khiến cho người khác phải ngưỡng mộ đúng không? Anh tự hỏi lại lòng mình đi, chúng ta thật sự có thể bỏ qua được quá khứ không? Ít nhất thì tôi không làm được” Tôi cũng đã cố gắng để buông bỏ, để quên đi tất cả những tổn thương trong quá khứ. Tôi đã từng nghĩ rằng, chỉ cần tôi có thêm một đứa con nữa thì tất cả những chuyện đã qua cũng sẽ được chôn vùi.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, tôi lại không thể sinh con được nữa. Điều đó cũng có nghĩa là cuộc đời tôi sẽ mãi bị giằng buộc vào với đứa con đã chết kia, cả đời tôi sẽ phải chịu đựng những nỗi đau của quá khứ.
Tôi là người chứ không phải súc vật, tôi sẽ bị quá khứ dày vò. Mỗi lần tôi nhìn thấy mẹ con người khác hòa thuận, vui vẻ với nhau là lòng tôi lại như vỡ vụn. Nỗi oán hận trong lòng tôi sẽ nuốt chứng lấy tôi, tôi không thể bình tĩnh trở lại để yêu người đàn ông này thêm một lần nữa. Tôi sẽ chỉ càng ngày càng hận anh ta.
Thế nên tôi lựa chọn rời xa anh ta.
Một lúc sau, Phó Thắng Nam đứng dậy, anh †a đi sang một góc gọi điện thoại.
“Trần Văn Nghĩa, cậu đưa hai bộ quần áo đến đây giúp tôi” Cúp điện thoại, Phó Thắng Nam vào trong nhà tắm.
Không lâu sau, có người tới gõ cửa, Phó Thắng Nam đi từ trong phòng tắm ra, anh ta quấn khăn tắm ra mở cửa.
Lúc quay lại, trên tay Phó Thắng Nam cầm hai chiếc túi. Anh ta không kiêng dè gì mà đứng thay quần áo luôn ở trước giường rồi sấy khô tóc.
Tôi nằm trên giường còn anh ta đứng bên cửa sổ. Giọng nói của anh ta lạnh lùng và đem theo cả chút bất lực: “Quần áo ở trong này. Từ nay về sau, anh không làm phiền em nữa. Em được tự do rồi” Phó Thắng Nam để cái túi trong tay xuống tủ đầu giường, rồi cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe lên, chuẩn bị ra ngoài.
“Phó Thắng Nam!” Tôi gọi anh ta lại.
Quãng đời dài phía trước tôi phải bắt đầu lại từ đầu. Kiếp sau, mong rằng chúng ta không cần phải đi qua nhiều chuyện như thế này nữa, không cần yêu nhau đến long trời lở đất thế này nữa.
Mong rằng chúng ta gặp được nhau theo một cách bình thường nhất, rồi dùng một phương cách bình thường nào khác để cùng nhau bên nhau tới già.
Đêm nay đã định là một đêm khó ngủ.
Tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi vài tiếng rồi bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh dậy.
Là Âu Dương Noãn gọi điện thoại tới: “Thẩm Xuân Hinh, có chuyện này sốc đến tận óc này, má nó, vào tối hôm qua luôn” Tôi vẫn còn hơi đau đầu, tôi không hiểu Âu Dương Noãn đang nói gì: “Chuyện gì vậy?” Cô ấy à một tiếng rồi nói: “Tối qua, mình và Mục Dĩ Thâm lên giường rồi, với lại mọi chuyện có vẻ diễn ra rất mãnh liệt” Tôi ngơ người ra không hiểu gì, chỉ biết nói theo_Âu Dương Noãn: “Mãnh liệt?” Cô ấy ừ rồi nói: “Ừ, vì quần áo của mình bị xé rách hết, chuyện ghê gớm nhất là anh ấy còn làm hỏng cả bộ nội y tôi vừa mới mua nữa.” “Cậu là lần đầu tiên à?” “Không phải!” Âu Dương Noãn phản ứng lại: “Má nó, từ sáng tới giờ tôi chưa nhìn thấy Mục Dĩ Thâm đâu, không biết có phải anh ấy bị mình làm cho xảy ra chuyện gì rồi không”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro