Hành vi biến thái của Phó Thắng Nam (1)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Xe của Phó Thắng Nam ngừng dưới tòa nhà
Cố thị. Nhân viên ra ra vào vào nhưng xe của anh
rất bắt mắt, có không ít nhân viên liếc mắt ghé
nhìn.
Tôi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưng
đưa tay mở cửa xe thì hơi sửng sốt nhìn qua anh:
“Phó Thắng Nam! Mở cửa!”
Anh mím môi, đưa gương mặt đẹp trai vê phía
tôi: “Vợ chông tạm biệt mà em không định bày tỏ
gì sao?”
Tôi không hiểu lại thấy ngón tay thon dài của
anh gõ nhẹ trên mặt, rất rõ ràng anh đang đòi hôn.
“Phó Thắng Nam! Đây là nơi công cộng!” Dưới
công ty riêng đầy người lui tới mà phù hợp sao?
Anh nhếch môi: “Chúng ta là vợ chồng, hôn
tạm biệt là chuyện bình thường. Em lo gì?”
Không thể tiếp tục nói về đề tài này nếu không
lại cãi nhau.
Tôi nhích lại gần rồi hôn nhẹ lên má anh. Đột
nhiên anh hạ cửa kính xe sau đó ngang ngược
hôn môi tôi: “Thơm ngọt quái”
Aaaa…!
Tôi xuống xe, cố gắng kìm nén.
Đi chưa được mấy bước tôi đã ngừng lại. Cố
Diệc Hàn!
Anh ta vẫn đứng ở cửa công ty, thân hình cao
gầy như ngọc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Chắc
anh ta cũng thấy rõ cảnh lúc nãy trên xe.
Dù sao Phó Thắng Nam hạ hết cửa kính
xuống, hận không thể để tất cả mọi người thấy được.
Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhé
Thấy vẻ mặt anh ta tối tăm, tôi tiến lên nhẹ
nhàng chào hỏi: “Xin chào!”
Anh ta mím môi, thu lại ánh mắt lạnh lùng
nhìn Phó Thắng Nam rồi nhàn nhạt trả lời: “Ừ!”
Sau khi vào thang máy anh ta đưa tôi một
phần tài liệu: “Đây là tư liệu vê Hoa Diệu. Em xem
qua đi. Hiện tại Thẩm Minh Thành và Phó Thắng
Nam đều để ý đến công ty này, lúc này chúng ta
chen vào thì rất khó giành phần thắng!”
Tôi gật đầu nhận lấy tài liệu trong tay anh ta
rồi ngẩng mặt hỏi: “Nếu như hai người bọn họ đều
bỏ qua Hoa Diệu thì chẳng phải cơ hội của chúng
ta rất lớn à?”
Anh ta hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày:
“Em đã nói chuyện với họ à?”
Tôi gật đầu. Thang máy đến, sau khi vào
thang máy tôi nói: “Một người là anh của tôi, một
người là chồng tôi, xem như tôi đã nhặt được của
hời.
“Haha!” Cố Diệc Hàn cười nhạt: “Em nghĩ
thoáng đấy!”
Không tiếp tục nói nhiều với anh ta, tôi vào
phòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu mà
anh ta đưa.
Buổi trưa!
Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đi
thẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng ta
hãy nói chuyện một lát đi!”
Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôi
muốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó có
chuyện gì sao?”
Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổi
bật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”
Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty với
bà ấy.
Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thương
mại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,
Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháu
và Cố Diệc Hàn là gì?”
Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.
“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thích
phòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu mà
anh ta đưa.
Buổi trưa
Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đi
thẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng ta
hãy nói chuyện một lát đi!”
Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôi
muốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó có
chuyện gì sao?”
Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổi
bật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”
Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty với
bà ấy.
Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thương
mại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,
Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháu
và Cố Diệc Hàn là gì?”
Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.
“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thích
chính xác.
Bà gật đầu, nhẹ nhàng uống một ngụm cafe
rồi lại mở miệng: “Còn Thắng Nam thì sao? Cháu
và nó ly thân là định ly hôn hay chỉ có định tỉnh
táo một thời gian?”
À! Đúng rồi! Chắc hầu hết mọi người không
biết chuyện tôi đã dọn về.
Tôi hơi híp mắt nhìn Phó Bảo Hân: “Tổng giám
đốc Phó! Hôm nay cô tìm cháu trò chuyện, là…”
Bà ấy mím môi: “Cô nghe nói lúc đầu cháu và
Thắng Nam định đợi cha nó qua đời rồi ly hôn.
Không ly hôn là vì phát hiện cháu mang thai.
Thắng Nam là một người đàn ông có trách nhiệm
nên mới không đồng ý ly hôn, nói cách khác cháu
và Thắng Nam không yêu nhau đúng không?”
Nghe nói à?
Tôi cười kh: “Cháu phải cảm ơn cô rất nhiều
vì đã quan tâm đến chuyện của cháu và Thắng
Nam như vậy.
Bà ấy cười nhạt: “Không cần!” Vẻ mặt bà ấy
tốt hơn một chút: “Cô gái, cháu chỉ cần trả lời cô là
giữa cháu và Thắng Nam còn tình cảm không?”
“Tổng giám đốc Phó! Cuối cùng cô cũng đi
thẳng vào vấn đề. Dù chuyện gì thì quyết định
cũng có được sau khi khi cân nhắc được mất
đúng không?
Bà ấy không nhịn được cười nhạt. Có thể bà
ấy thấy tôi quá thực tế nên mở miệng: “Vốn vì đứa
bé nên hai người đến với nhau mà không có tình
cả. Cô thấy cháu và Cố Diệc Hàn rất hợp. Nếu
cháu không có tình cảm với Thắng Nam thì ly hôn.
Haha
Lần đầu tiên nghe thấy khuyên người ta ly hôn
như thế này.
“Phó Thắng Nam đồng ý việc này sao?” Hôm
qua Phó Thắng Nam đã đến nhà họ Cố, xem ra
Phó Bảo Hân đã quyết định.
Bà ấy nhíu mày: “Tóm lại hai người không yêu
nhau nên ly hôn sẽ tốt cho cả hai.”
Tôi gật đầu. Nhìn từ góc độ của người lớn thì
đúng như vậy. Mấy ngày nay tôi quá gần gũi Cố
Diệc Hàn, lại giận dỗi ở riêng với Phó Thắng Nam.
Trông cảnh này thì cách xử lý tốt nhất là ly
hôn.
Nhưng Phó Bảo Hân không phải là người
không biết điều, bà ấy sẽ không khuyên tôi và Cố
Thắng Nam ly hôn vì chút chuyện này.
Trừ khi còn nguyên nhân khác.
Tôi nhìn bà ấy: “Tổng giám đốc Phó! Nếu chỉ vì
bây giờ cháu và Phó Thắng Nam đang cãi nhau
nên cô khuyên chúng cháu nên ly hôn thì đó
không phải là việc mà một phụ huynh tốt nên làm.
Nếu cô không ngại thì có thể nói lý do thực tế.
Cháu đã nói rồi, chuyện gì cũng phải cân nhắc
được mất rồi mới đưa ra quyết định”
Bà ấy bình tĩnh uống một ngụm cafe, khẽ mím
môi, dừng một chút mới nói: “Chắc cháu cũng biết
rõ đứa bé trong bụng Mạc Hạnh Nguyên là của ai
nhỉ? Cô ta là phần lớn nguyên nhân dẫn đến cháu
và Thắng Nam ngày càng xa cách. Nếu đã như
vậy mà cô ta còn có giọt máu của nhà họ Phó thì
chúng ta không nên bỏ mặc đứa bé này. Cô là
thành viên của nhà họ Phó nên tất nhiên phải nghĩ
cho nhà họ Phó. Cô không thể để con cháu họ
phó là đứa bé được sinh ra không rõ ràng.
À
Hóa ra là vậy!
Tôi cười nhạt. Thì ra là vì đứa bé trong bụng
Mạc Hạnh Nguyên.
Tôi cười khẽ với Phó Bảo Hân: “Chắc trước khi
cháu sinh, Tổng giám đốc Phó đã biết đến đứa bé
trong bụng Mạc Hạnh Nguyên chứ? Cô không nói
vì cảm thấy dù sao cháu vẫn là người vợ mà Phó
Thắng Nam cưới hỏi đàng hoàng, cô không có lý
do cũng không cần xen giữa chúng cháu. Bây giờ
không còn đứa bé nên cô muốn để Mạc Hạnh
Nguyên vào nhà họ Phó. À! không biết Phó Thắng
Nam có biết điều này không?”
Mặt bà ấy lạnh lẽo. Dù sao chẳng ai muốn nói
thẳng những lời ích kỷ như vậy.
“Thẩm Xuân Hinh! Cháu nói đúng! Mọi người
đều cân nhắc được mất rồi quyết định, cô cũng
thế. Cháu và Thắng Nam không còn ràng buộc,
hơn nữa hai người cũng không yêu nhau, cô làm
thế chỉ là cho hai người một bậc thang”
Tôi gật đầu. Lời bà ấy cũng không sai nhưng
lòng tôi không thể vui vẻ.
Tôi nhìn lên điện thoại trên bàn, vẫn luôn kết
nối trong suốt cuộc trò chuyện: “Anh nghe rõ
chưa? Nếu anh đồng ý thì chúng ta có thể dành
thời gian đến cục dân chính nhận giấy ly hôn”
Có lẽ Phó Bảo Hân không ngờ tôi sẽ kết nối
điện thoại với Phó Thắng Nam rồi cứ để anh nghe
hai người nói chuyện.
Lúc này gương mặt bà ấy trắng bệch, vẻ mặt
rất kém.
Ở đầu dây bên kia, tâm trạng của Phó Thắng
Nam cũng không tốt lắm, giọng nói anh trâm thấp:
“Thẩm Xuân Hinh! Hôn nhân là chuyện của chúng
†a. Người khác không có tư cách bình luận
chuyện tôi có tình cảm với em hay không, chắc
lòng em còn hiểu rõ điều đó hơn tôi:
Cố thị. Nhân viên ra ra vào vào nhưng xe của anh
rất bắt mắt, có không ít nhân viên liếc mắt ghé
nhìn.
Tôi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưng
đưa tay mở cửa xe thì hơi sửng sốt nhìn qua anh:
“Phó Thắng Nam! Mở cửa!”
Anh mím môi, đưa gương mặt đẹp trai vê phía
tôi: “Vợ chông tạm biệt mà em không định bày tỏ
gì sao?”
Tôi không hiểu lại thấy ngón tay thon dài của
anh gõ nhẹ trên mặt, rất rõ ràng anh đang đòi hôn.
“Phó Thắng Nam! Đây là nơi công cộng!” Dưới
công ty riêng đầy người lui tới mà phù hợp sao?
Anh nhếch môi: “Chúng ta là vợ chồng, hôn
tạm biệt là chuyện bình thường. Em lo gì?”
Không thể tiếp tục nói về đề tài này nếu không
lại cãi nhau.
Tôi nhích lại gần rồi hôn nhẹ lên má anh. Đột
nhiên anh hạ cửa kính xe sau đó ngang ngược
hôn môi tôi: “Thơm ngọt quái”
Aaaa…!
Tôi xuống xe, cố gắng kìm nén.
Đi chưa được mấy bước tôi đã ngừng lại. Cố
Diệc Hàn!
Anh ta vẫn đứng ở cửa công ty, thân hình cao
gầy như ngọc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Chắc
anh ta cũng thấy rõ cảnh lúc nãy trên xe.
Dù sao Phó Thắng Nam hạ hết cửa kính
xuống, hận không thể để tất cả mọi người thấy được.
Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhé
Thấy vẻ mặt anh ta tối tăm, tôi tiến lên nhẹ
nhàng chào hỏi: “Xin chào!”
Anh ta mím môi, thu lại ánh mắt lạnh lùng
nhìn Phó Thắng Nam rồi nhàn nhạt trả lời: “Ừ!”
Sau khi vào thang máy anh ta đưa tôi một
phần tài liệu: “Đây là tư liệu vê Hoa Diệu. Em xem
qua đi. Hiện tại Thẩm Minh Thành và Phó Thắng
Nam đều để ý đến công ty này, lúc này chúng ta
chen vào thì rất khó giành phần thắng!”
Tôi gật đầu nhận lấy tài liệu trong tay anh ta
rồi ngẩng mặt hỏi: “Nếu như hai người bọn họ đều
bỏ qua Hoa Diệu thì chẳng phải cơ hội của chúng
ta rất lớn à?”
Anh ta hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày:
“Em đã nói chuyện với họ à?”
Tôi gật đầu. Thang máy đến, sau khi vào
thang máy tôi nói: “Một người là anh của tôi, một
người là chồng tôi, xem như tôi đã nhặt được của
hời.
“Haha!” Cố Diệc Hàn cười nhạt: “Em nghĩ
thoáng đấy!”
Không tiếp tục nói nhiều với anh ta, tôi vào
phòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu mà
anh ta đưa.
Buổi trưa!
Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đi
thẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng ta
hãy nói chuyện một lát đi!”
Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôi
muốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó có
chuyện gì sao?”
Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổi
bật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”
Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty với
bà ấy.
Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thương
mại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,
Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháu
và Cố Diệc Hàn là gì?”
Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.
“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thích
phòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu mà
anh ta đưa.
Buổi trưa
Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đi
thẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng ta
hãy nói chuyện một lát đi!”
Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôi
muốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó có
chuyện gì sao?”
Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổi
bật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”
Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty với
bà ấy.
Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thương
mại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,
Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháu
và Cố Diệc Hàn là gì?”
Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.
“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thích
chính xác.
Bà gật đầu, nhẹ nhàng uống một ngụm cafe
rồi lại mở miệng: “Còn Thắng Nam thì sao? Cháu
và nó ly thân là định ly hôn hay chỉ có định tỉnh
táo một thời gian?”
À! Đúng rồi! Chắc hầu hết mọi người không
biết chuyện tôi đã dọn về.
Tôi hơi híp mắt nhìn Phó Bảo Hân: “Tổng giám
đốc Phó! Hôm nay cô tìm cháu trò chuyện, là…”
Bà ấy mím môi: “Cô nghe nói lúc đầu cháu và
Thắng Nam định đợi cha nó qua đời rồi ly hôn.
Không ly hôn là vì phát hiện cháu mang thai.
Thắng Nam là một người đàn ông có trách nhiệm
nên mới không đồng ý ly hôn, nói cách khác cháu
và Thắng Nam không yêu nhau đúng không?”
Nghe nói à?
Tôi cười kh: “Cháu phải cảm ơn cô rất nhiều
vì đã quan tâm đến chuyện của cháu và Thắng
Nam như vậy.
Bà ấy cười nhạt: “Không cần!” Vẻ mặt bà ấy
tốt hơn một chút: “Cô gái, cháu chỉ cần trả lời cô là
giữa cháu và Thắng Nam còn tình cảm không?”
“Tổng giám đốc Phó! Cuối cùng cô cũng đi
thẳng vào vấn đề. Dù chuyện gì thì quyết định
cũng có được sau khi khi cân nhắc được mất
đúng không?
Bà ấy không nhịn được cười nhạt. Có thể bà
ấy thấy tôi quá thực tế nên mở miệng: “Vốn vì đứa
bé nên hai người đến với nhau mà không có tình
cả. Cô thấy cháu và Cố Diệc Hàn rất hợp. Nếu
cháu không có tình cảm với Thắng Nam thì ly hôn.
Haha
Lần đầu tiên nghe thấy khuyên người ta ly hôn
như thế này.
“Phó Thắng Nam đồng ý việc này sao?” Hôm
qua Phó Thắng Nam đã đến nhà họ Cố, xem ra
Phó Bảo Hân đã quyết định.
Bà ấy nhíu mày: “Tóm lại hai người không yêu
nhau nên ly hôn sẽ tốt cho cả hai.”
Tôi gật đầu. Nhìn từ góc độ của người lớn thì
đúng như vậy. Mấy ngày nay tôi quá gần gũi Cố
Diệc Hàn, lại giận dỗi ở riêng với Phó Thắng Nam.
Trông cảnh này thì cách xử lý tốt nhất là ly
hôn.
Nhưng Phó Bảo Hân không phải là người
không biết điều, bà ấy sẽ không khuyên tôi và Cố
Thắng Nam ly hôn vì chút chuyện này.
Trừ khi còn nguyên nhân khác.
Tôi nhìn bà ấy: “Tổng giám đốc Phó! Nếu chỉ vì
bây giờ cháu và Phó Thắng Nam đang cãi nhau
nên cô khuyên chúng cháu nên ly hôn thì đó
không phải là việc mà một phụ huynh tốt nên làm.
Nếu cô không ngại thì có thể nói lý do thực tế.
Cháu đã nói rồi, chuyện gì cũng phải cân nhắc
được mất rồi mới đưa ra quyết định”
Bà ấy bình tĩnh uống một ngụm cafe, khẽ mím
môi, dừng một chút mới nói: “Chắc cháu cũng biết
rõ đứa bé trong bụng Mạc Hạnh Nguyên là của ai
nhỉ? Cô ta là phần lớn nguyên nhân dẫn đến cháu
và Thắng Nam ngày càng xa cách. Nếu đã như
vậy mà cô ta còn có giọt máu của nhà họ Phó thì
chúng ta không nên bỏ mặc đứa bé này. Cô là
thành viên của nhà họ Phó nên tất nhiên phải nghĩ
cho nhà họ Phó. Cô không thể để con cháu họ
phó là đứa bé được sinh ra không rõ ràng.
À
Hóa ra là vậy!
Tôi cười nhạt. Thì ra là vì đứa bé trong bụng
Mạc Hạnh Nguyên.
Tôi cười khẽ với Phó Bảo Hân: “Chắc trước khi
cháu sinh, Tổng giám đốc Phó đã biết đến đứa bé
trong bụng Mạc Hạnh Nguyên chứ? Cô không nói
vì cảm thấy dù sao cháu vẫn là người vợ mà Phó
Thắng Nam cưới hỏi đàng hoàng, cô không có lý
do cũng không cần xen giữa chúng cháu. Bây giờ
không còn đứa bé nên cô muốn để Mạc Hạnh
Nguyên vào nhà họ Phó. À! không biết Phó Thắng
Nam có biết điều này không?”
Mặt bà ấy lạnh lẽo. Dù sao chẳng ai muốn nói
thẳng những lời ích kỷ như vậy.
“Thẩm Xuân Hinh! Cháu nói đúng! Mọi người
đều cân nhắc được mất rồi quyết định, cô cũng
thế. Cháu và Thắng Nam không còn ràng buộc,
hơn nữa hai người cũng không yêu nhau, cô làm
thế chỉ là cho hai người một bậc thang”
Tôi gật đầu. Lời bà ấy cũng không sai nhưng
lòng tôi không thể vui vẻ.
Tôi nhìn lên điện thoại trên bàn, vẫn luôn kết
nối trong suốt cuộc trò chuyện: “Anh nghe rõ
chưa? Nếu anh đồng ý thì chúng ta có thể dành
thời gian đến cục dân chính nhận giấy ly hôn”
Có lẽ Phó Bảo Hân không ngờ tôi sẽ kết nối
điện thoại với Phó Thắng Nam rồi cứ để anh nghe
hai người nói chuyện.
Lúc này gương mặt bà ấy trắng bệch, vẻ mặt
rất kém.
Ở đầu dây bên kia, tâm trạng của Phó Thắng
Nam cũng không tốt lắm, giọng nói anh trâm thấp:
“Thẩm Xuân Hinh! Hôn nhân là chuyện của chúng
†a. Người khác không có tư cách bình luận
chuyện tôi có tình cảm với em hay không, chắc
lòng em còn hiểu rõ điều đó hơn tôi:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro