Màn sương dần dần được hé mở (1)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô ta, nhưng cô ta lại cầm túi xách
lên, trực tiếp rời đi, không cho tôi có cơ hội hỏi thêm điều gì.
Thấy cô ta đã đi xa, tôi nhìn Phó Thắng Nam, có chút lo lắng nói: “Lúc anh tìm thấy Tuệ Minh, có phát hiện ra điều gì bất thường không?” Anh lắc đầu: “Anh sẽ cho người đi điều tra, em đừng quá lo lắng” Tôi gật đầu, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng.
Thẩm Minh Thành thấy tôi và Phó Thắng Năm chậm rãi yên vị vào chỗ ngồi, bĩu môi nói: “Tôi nói chứ hai người các người đi làm trò gì vậy? Có chút tình cảm đi ăn bữa cơm với tôi mà cũng không quên rắc thính nhau sao?” Phó Thắng Nam ngồi vào vị trí, nhìn thấy thức ăn đã được gọi ra khá nhiều rồi, thì nói với tôi: “Còn có món gì muốn ăn không?”
Tôi lắc đầu: “Em không đói, chúng ta ăn nhanh rồi về đi” Bị chúng tôi xem như không khí, Thẩm Minh Thành xù lông lên: “Không phải chứ, hai người có thể ngừng rắc ân ái đi có được không? Các người không biết điều đó sẽ làm tôi tổn thương sao? Không phải nói là đến để ăn cơm, nói chuyện với tôi hả? Chẳng lẽ tôi đến đây chỉ để làm bóng đèn của hai người thôi ư?”
Tôi nhìn anh ấy, mở miệng nói: “Rốt cuộc thì anh và Hồ Diệp đã có chuyện gì?” Anh ấy cúi đầu, hít vào một ngụm: “Không có gì!” Nhìn thái độ này của anh hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi của tôi.
Nhìn Phó Thắng Nam, tôi trực tiếp nói: “Đi thôi, chúng ta đi về nào” Nói xong tôi liền kéo tay Phó Thắng Nam chuẩn bị rời đi, Thẩm Minh Thành hùng hổ đi theo phía sau chúng tôi: “Tôi nói này, vợ chồng hai người biết điều một chút có được không hả? Đến đây ăn cơm cùng người ta, tốt xấu gì cũng phải có thái độ hòa thuận một chút chứ, ăn xong liền đi, hai người với mấy người “chơi” xong rồi mặc quần bỏ chạy có khác gì nhau không hả?”
Tôi bị những tính từ mô tả của anh ấy làm cho cạn lời, quay đầu lại nhìn anh: “Cậu Thành, anh có thể bớt tục một chút không hả?” Anh ấy “ha ha” cười lên mấy tiếng, không biết nói gì hơn: “Thôi được rồi, ông đây cũng lười ở lại hít hà ân ái của hai người, về nhà đi ngủ thôi” Tôi và Phó Thắng Nam đi rất vội, bởi vì lời của Lâm Diên, trong lòng tội dậy lên nỗi lo lắng về Tuệ Minh, lại thêm việc sau khi đến thủ đô thì dường như luôn bị bệnh.
“Anh nói thử xem, Trịnh Tuấn Anh thật sự sẽ có thể làm tổn thương đến Tuệ Minh không? Đứa bé đó dù sao cũng là con của anh ta, tôi thật sự không dám tin tưởng vào những lời ấp úng của Lâm Diên.
Phó Thắng Nam kéo tôi đến trước quầy thanh toán, sau khi ký tên thanh toán thì mở miệng nói: “Đợi có kết quả điều tra đã, ngày khác rồi đưa Tuệ Minh đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa” Tôi gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế, suy nghĩ một lúc, tôi mở miệng: “Đúng rồi, bên chỗ Trịnh Tuấn Anh chúng ta có cần vào tù hỏi rõ một chút không?” Anh không trả lời tôi, thế nhưng ánh mắt đen như mực của anh lại nhìn xa xăm về phía trước.
Tôi bất giác nhìn về phía mà anh đang nhìn, nhìn thấy thân hình cao lớn bắt mắt của Thẩm Minh Thành đang đứng ở phía trước không xa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm buông xuôi ở bên hông, trông có vẻ anh ấy đang vô cùng giận dữ.
“Thẩm Minh Thành, anh..” Phó Thắng Năm kéo tôi lại, làm động tác im lặng “suyt” một tiếng với tôi, sau đó kéo tôi đi lên phía trước.
Tôi đi đến bên cạnh Thẩm Minh Thành mới nhìn thấy đứng trước mặt anh ấy lúc này là một đôi nam nữ, người phụ nữ là người mà tôi cũng quen, đã lâu không gặp, cô ấy mặc một chiếc áo khoác da chồn màu hồng phấn, làm cho làn da vốn đã trắng của cô ấy trở nên hồng hào sạch sẽ không ít.
“Hồ Diệp!” Tôi không nhịn được kêu lên, ánh mắt bất giác đặt lên người đàn ông bên cạnh đang đỡ lấy cô ấy, người đàn ông đó mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, vóc dáng rất cao, nhưng cũng không được xem là đẹp trai, nhưng bởi vì có ưu thế chiều cao, nên nhìn tổng thể cũng có thể nói là không tồi.
Năm người chúng tôi cứ đứng đối mắt nhìn nhau, tôi đánh hơi được mùi gì đó không đúng lắm, nhìn về Thẩm Minh Thành, thấy sắc mặt của anh ấy đã đen thành đít nồi, một lúc sau, anh gặng ra từng chữ: “Bao lâu rồi?” Hồ Diệp nhìn có vẻ rất thản nhiên, đôi mắt nhìn về anh, mở miệng nói: “Mấy tháng rồi!” Mấy chữ này được thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, dường như chỉ là một câu chào hỏi bình thường.
Đột nhiên Thẩm Minh Thành phá lên cười, nhìn cô ấy, ánh mắt chứa đựng sự chế giễu: “Tại sao?” “Không tại sao cả, Thẩm Minh Thành, giữa người với người, nói đến cùng cũng chỉ là những người xa lạ lướt qua cuộc sống của nhau mà thôi” Lời này của Hồ Diệp vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khiến cho tôi cảm thấy, hình như cô ấy đang nói ra một câu chào hỏi rất đơn giản mà thôi.
Thẩm Minh Thành cúi thấp đầu, nhìn thì là đang cười, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác nực cười đến khó chịu, tức thì, anh cuối cùng cũng không thể khống chế được cảm xúc của chính mình nữa, bước nhanh đến trước mặt người đàn ông kia.
Còn chưa đợi người đàn ông kia phản ứng lại thì anh ấy đã giơ nắm đấm lên, hung hăng đấm về phía người đàn ông ấy, trong cơn giận dữ, lực đấm của anh mạnh mẽ vô cùng.
Tôi vốn tưởng rằng Hồ Diệp ít nhất cũng sẽ mở miệng ngăn cản, hoặc là hô lên kêu cứu người, nhưng cô ấy lại không làm gì cả, chỉ đứng ngây ra một bên, lạnh nhạt nhìn hai người đàn ông đàn ẩu đả ở một chỗ.
Phó Thắng Nam kéo tôi ra phía sau anh, bảo vệ cho tôi, sau đó lạnh nhạt quan sát tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt.
Thấy Thẩm Minh Thành đã sắp đánh chết người đàn ông kia rồi, tôi cau mày, chuẩn bị mở miệng ngăn cản thì Hộ Diệp đã mở miệng.
“Thẩm Minh Thành, thả anh ấy ra đi, nếu như trong lòng anh tức giận thì cứ xả lên người Hồ Diệp tôi đây này, anh ấy không biết gì cả”
Thẩm Minh Thành ngừng động tác trên tay mình lại, quay đầu nhìn cô ấy, đôi mắt đỏ ngầu, chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Diệp, nhìn cô, có chút khó khăn, mở miệng: “Rốt cuộc em đang muốn làm cái gì?” Thẩm Minh Thành yêu Hồ Diệp, từ lâu về trước tôi đã biết rõ điều này, từ trong xương cốt, anh ấy là một người vô cùng u ám, Hồ Diệp lại như một bến đỗ an toàn của anh vậy, có lẽ từ sâu thẳm trong trái tim anh ấy cũng đã kiên định với suy nghĩ đó, Hồ Diệp sẽ không rời khỏi, sẽ không quay lưng với anh, cô ấy sẽ mãi mãi ở yên chỗ cũ mà chờ đợi anh, chỉ cần anh quay đầu lại, cô ấy sẽ đứng ở đó chờ.
Nhưng anh ấy đã quên mất rằng, con người cũng sẽ thay đổi, Hồ Diệp đã đợi anh quá lâu rồi, cô ấy là phụ nữ, một người phụ nữ cần có một người đàn ông cớ thể yêu thương và bảo vệ cho mình, nếu như trong một mối quan hệ, có một người bị đối xử lạnh nhạt trong một khoảng thời gian dài, vậy thì người đó sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Hồ Diệp nhìn anh ấy, dường như không nhìn thấy vẻ bi thương trong đôi mắt anh, hít vào một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Bé Dương là con cháu của nhà họ Thẩm, tôi sẽ không mang thằng bé đi, biệt thự và ô tô đều được tôi đứng tên, tôi sẽ trả lại hết cho anh, còn về những thứ vụn vặt mà anh mua cho tôi thì để lại cho tôi đi, xem như là phần thưởng cho việc mấy năm tôi ở bên cạnh anh”
Cô ấy thở hắt ra một hơi, cười khổ một tiếng nói: “Những thứ khác cũng chẳng có gì đáng nói rồi, ngoại trừ đứa nhỏ ra, dường như chúng ta cũng chẳng có thứ gì chung nhau có thể chia ra được hết, cho nên thủ tục chắc cũng không đến nỗi phiền phức, anh yên tâm, nên như anh không có thời gian, sức lực và tinh thần để chăm sóc bé Dương, vậy cứ để tôi chăm :sóc thằng bé, phí nuôi dưỡng thằng bé thì vẫn phải phiền anh chuyển cho, còn những chuyện khác, cũng chẳng còn gì đáng nói nữa rồi”
Một đoạn tình cảm đi đến kết thúc, dường như thật sự trừ mấy câu nói sáo rỗng với đối phương ra, những thứ khác đều chẳng còn lại gì, đến lời nói từ biệt cũng trở nên thật nực cười.
Thẩm Minh Thành đè nén sự giận dữ, dường như đã bình ổn lại được tâm trạng, nhìn cô ấy nói: “Chúng ta về nhà rồi nói chuyện này sau” Dường như anh không muốn nghe Hồ Diệp nói thêm lời nào nữa, cho nên trực tiếp không để ý đến ai mà ngồi thẳng vào xe, khởi động máy móc, tôi và Phó Thắng Nam vẫn đứng ở chỗ cũ.
Nhìn bóng dáng chiếc xe của anh dần đi xa, Hồ Diệp lạnh nhạt nhìn anh rời đi, sau đó lại như không có chuyện gì đỡ người đàn ông ở dưới đất lên, nhìn anh ta hỏi: “Không sao chứ?” Người đàn ông kia ôn hòa, vỗ vỗ tay cô ấy an ủi: “Anh không sao, không đau!” Tôi nhìn bọn họ, không biết nên nói điều gì, trầm mặc một lúc lâu, còn chưa nói gì đã cất bước rời đi.
Thấy cô ta đã đi xa, tôi nhìn Phó Thắng Nam, có chút lo lắng nói: “Lúc anh tìm thấy Tuệ Minh, có phát hiện ra điều gì bất thường không?” Anh lắc đầu: “Anh sẽ cho người đi điều tra, em đừng quá lo lắng” Tôi gật đầu, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng.
Thẩm Minh Thành thấy tôi và Phó Thắng Năm chậm rãi yên vị vào chỗ ngồi, bĩu môi nói: “Tôi nói chứ hai người các người đi làm trò gì vậy? Có chút tình cảm đi ăn bữa cơm với tôi mà cũng không quên rắc thính nhau sao?” Phó Thắng Nam ngồi vào vị trí, nhìn thấy thức ăn đã được gọi ra khá nhiều rồi, thì nói với tôi: “Còn có món gì muốn ăn không?”
Tôi lắc đầu: “Em không đói, chúng ta ăn nhanh rồi về đi” Bị chúng tôi xem như không khí, Thẩm Minh Thành xù lông lên: “Không phải chứ, hai người có thể ngừng rắc ân ái đi có được không? Các người không biết điều đó sẽ làm tôi tổn thương sao? Không phải nói là đến để ăn cơm, nói chuyện với tôi hả? Chẳng lẽ tôi đến đây chỉ để làm bóng đèn của hai người thôi ư?”
Tôi nhìn anh ấy, mở miệng nói: “Rốt cuộc thì anh và Hồ Diệp đã có chuyện gì?” Anh ấy cúi đầu, hít vào một ngụm: “Không có gì!” Nhìn thái độ này của anh hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi của tôi.
Nhìn Phó Thắng Nam, tôi trực tiếp nói: “Đi thôi, chúng ta đi về nào” Nói xong tôi liền kéo tay Phó Thắng Nam chuẩn bị rời đi, Thẩm Minh Thành hùng hổ đi theo phía sau chúng tôi: “Tôi nói này, vợ chồng hai người biết điều một chút có được không hả? Đến đây ăn cơm cùng người ta, tốt xấu gì cũng phải có thái độ hòa thuận một chút chứ, ăn xong liền đi, hai người với mấy người “chơi” xong rồi mặc quần bỏ chạy có khác gì nhau không hả?”
Tôi bị những tính từ mô tả của anh ấy làm cho cạn lời, quay đầu lại nhìn anh: “Cậu Thành, anh có thể bớt tục một chút không hả?” Anh ấy “ha ha” cười lên mấy tiếng, không biết nói gì hơn: “Thôi được rồi, ông đây cũng lười ở lại hít hà ân ái của hai người, về nhà đi ngủ thôi” Tôi và Phó Thắng Nam đi rất vội, bởi vì lời của Lâm Diên, trong lòng tội dậy lên nỗi lo lắng về Tuệ Minh, lại thêm việc sau khi đến thủ đô thì dường như luôn bị bệnh.
“Anh nói thử xem, Trịnh Tuấn Anh thật sự sẽ có thể làm tổn thương đến Tuệ Minh không? Đứa bé đó dù sao cũng là con của anh ta, tôi thật sự không dám tin tưởng vào những lời ấp úng của Lâm Diên.
Phó Thắng Nam kéo tôi đến trước quầy thanh toán, sau khi ký tên thanh toán thì mở miệng nói: “Đợi có kết quả điều tra đã, ngày khác rồi đưa Tuệ Minh đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa” Tôi gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế, suy nghĩ một lúc, tôi mở miệng: “Đúng rồi, bên chỗ Trịnh Tuấn Anh chúng ta có cần vào tù hỏi rõ một chút không?” Anh không trả lời tôi, thế nhưng ánh mắt đen như mực của anh lại nhìn xa xăm về phía trước.
Tôi bất giác nhìn về phía mà anh đang nhìn, nhìn thấy thân hình cao lớn bắt mắt của Thẩm Minh Thành đang đứng ở phía trước không xa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm buông xuôi ở bên hông, trông có vẻ anh ấy đang vô cùng giận dữ.
“Thẩm Minh Thành, anh..” Phó Thắng Năm kéo tôi lại, làm động tác im lặng “suyt” một tiếng với tôi, sau đó kéo tôi đi lên phía trước.
Tôi đi đến bên cạnh Thẩm Minh Thành mới nhìn thấy đứng trước mặt anh ấy lúc này là một đôi nam nữ, người phụ nữ là người mà tôi cũng quen, đã lâu không gặp, cô ấy mặc một chiếc áo khoác da chồn màu hồng phấn, làm cho làn da vốn đã trắng của cô ấy trở nên hồng hào sạch sẽ không ít.
“Hồ Diệp!” Tôi không nhịn được kêu lên, ánh mắt bất giác đặt lên người đàn ông bên cạnh đang đỡ lấy cô ấy, người đàn ông đó mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, vóc dáng rất cao, nhưng cũng không được xem là đẹp trai, nhưng bởi vì có ưu thế chiều cao, nên nhìn tổng thể cũng có thể nói là không tồi.
Năm người chúng tôi cứ đứng đối mắt nhìn nhau, tôi đánh hơi được mùi gì đó không đúng lắm, nhìn về Thẩm Minh Thành, thấy sắc mặt của anh ấy đã đen thành đít nồi, một lúc sau, anh gặng ra từng chữ: “Bao lâu rồi?” Hồ Diệp nhìn có vẻ rất thản nhiên, đôi mắt nhìn về anh, mở miệng nói: “Mấy tháng rồi!” Mấy chữ này được thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, dường như chỉ là một câu chào hỏi bình thường.
Đột nhiên Thẩm Minh Thành phá lên cười, nhìn cô ấy, ánh mắt chứa đựng sự chế giễu: “Tại sao?” “Không tại sao cả, Thẩm Minh Thành, giữa người với người, nói đến cùng cũng chỉ là những người xa lạ lướt qua cuộc sống của nhau mà thôi” Lời này của Hồ Diệp vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khiến cho tôi cảm thấy, hình như cô ấy đang nói ra một câu chào hỏi rất đơn giản mà thôi.
Thẩm Minh Thành cúi thấp đầu, nhìn thì là đang cười, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác nực cười đến khó chịu, tức thì, anh cuối cùng cũng không thể khống chế được cảm xúc của chính mình nữa, bước nhanh đến trước mặt người đàn ông kia.
Còn chưa đợi người đàn ông kia phản ứng lại thì anh ấy đã giơ nắm đấm lên, hung hăng đấm về phía người đàn ông ấy, trong cơn giận dữ, lực đấm của anh mạnh mẽ vô cùng.
Tôi vốn tưởng rằng Hồ Diệp ít nhất cũng sẽ mở miệng ngăn cản, hoặc là hô lên kêu cứu người, nhưng cô ấy lại không làm gì cả, chỉ đứng ngây ra một bên, lạnh nhạt nhìn hai người đàn ông đàn ẩu đả ở một chỗ.
Phó Thắng Nam kéo tôi ra phía sau anh, bảo vệ cho tôi, sau đó lạnh nhạt quan sát tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt.
Thấy Thẩm Minh Thành đã sắp đánh chết người đàn ông kia rồi, tôi cau mày, chuẩn bị mở miệng ngăn cản thì Hộ Diệp đã mở miệng.
“Thẩm Minh Thành, thả anh ấy ra đi, nếu như trong lòng anh tức giận thì cứ xả lên người Hồ Diệp tôi đây này, anh ấy không biết gì cả”
Thẩm Minh Thành ngừng động tác trên tay mình lại, quay đầu nhìn cô ấy, đôi mắt đỏ ngầu, chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Diệp, nhìn cô, có chút khó khăn, mở miệng: “Rốt cuộc em đang muốn làm cái gì?” Thẩm Minh Thành yêu Hồ Diệp, từ lâu về trước tôi đã biết rõ điều này, từ trong xương cốt, anh ấy là một người vô cùng u ám, Hồ Diệp lại như một bến đỗ an toàn của anh vậy, có lẽ từ sâu thẳm trong trái tim anh ấy cũng đã kiên định với suy nghĩ đó, Hồ Diệp sẽ không rời khỏi, sẽ không quay lưng với anh, cô ấy sẽ mãi mãi ở yên chỗ cũ mà chờ đợi anh, chỉ cần anh quay đầu lại, cô ấy sẽ đứng ở đó chờ.
Nhưng anh ấy đã quên mất rằng, con người cũng sẽ thay đổi, Hồ Diệp đã đợi anh quá lâu rồi, cô ấy là phụ nữ, một người phụ nữ cần có một người đàn ông cớ thể yêu thương và bảo vệ cho mình, nếu như trong một mối quan hệ, có một người bị đối xử lạnh nhạt trong một khoảng thời gian dài, vậy thì người đó sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Hồ Diệp nhìn anh ấy, dường như không nhìn thấy vẻ bi thương trong đôi mắt anh, hít vào một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Bé Dương là con cháu của nhà họ Thẩm, tôi sẽ không mang thằng bé đi, biệt thự và ô tô đều được tôi đứng tên, tôi sẽ trả lại hết cho anh, còn về những thứ vụn vặt mà anh mua cho tôi thì để lại cho tôi đi, xem như là phần thưởng cho việc mấy năm tôi ở bên cạnh anh”
Cô ấy thở hắt ra một hơi, cười khổ một tiếng nói: “Những thứ khác cũng chẳng có gì đáng nói rồi, ngoại trừ đứa nhỏ ra, dường như chúng ta cũng chẳng có thứ gì chung nhau có thể chia ra được hết, cho nên thủ tục chắc cũng không đến nỗi phiền phức, anh yên tâm, nên như anh không có thời gian, sức lực và tinh thần để chăm sóc bé Dương, vậy cứ để tôi chăm :sóc thằng bé, phí nuôi dưỡng thằng bé thì vẫn phải phiền anh chuyển cho, còn những chuyện khác, cũng chẳng còn gì đáng nói nữa rồi”
Một đoạn tình cảm đi đến kết thúc, dường như thật sự trừ mấy câu nói sáo rỗng với đối phương ra, những thứ khác đều chẳng còn lại gì, đến lời nói từ biệt cũng trở nên thật nực cười.
Thẩm Minh Thành đè nén sự giận dữ, dường như đã bình ổn lại được tâm trạng, nhìn cô ấy nói: “Chúng ta về nhà rồi nói chuyện này sau” Dường như anh không muốn nghe Hồ Diệp nói thêm lời nào nữa, cho nên trực tiếp không để ý đến ai mà ngồi thẳng vào xe, khởi động máy móc, tôi và Phó Thắng Nam vẫn đứng ở chỗ cũ.
Nhìn bóng dáng chiếc xe của anh dần đi xa, Hồ Diệp lạnh nhạt nhìn anh rời đi, sau đó lại như không có chuyện gì đỡ người đàn ông ở dưới đất lên, nhìn anh ta hỏi: “Không sao chứ?” Người đàn ông kia ôn hòa, vỗ vỗ tay cô ấy an ủi: “Anh không sao, không đau!” Tôi nhìn bọn họ, không biết nên nói điều gì, trầm mặc một lúc lâu, còn chưa nói gì đã cất bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro