Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (10)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Nói rồi cô giơ ngón tay về phía tôi và cười, “Ông ơi, ông đã đưa
chiếc vòng của bà cho người khác rồi, ông không sợ bà nổi giận sao?” Âu
Dương Cơ sửng sốt, có hơi khó hiểu nhìn Phó Thẳng Nam.
Phó Thắng Nam vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng cúi đầu đứng dậy, nhận lỗi: “Ông Dương Cơ, thành thật xin lỗi, lần trước ở khách sạn, tôi luôn muốn giải thích với ông, nhưng không có cơ hội.
Hôm nay tôi sẽ sửa sai” Sau đó anh lấy ra cặp vòng mà Âu Dương Cơ đã tặng cho Chu Nhiên An, đưa cho ông, nói: “Thẩm Xuân Hinh là vợ tôi. Mấy ngày trước chúng tôi có mâu thuần, chính là vào cái hôm đến ăn tại khách sạn, thế nên cô ấy mới không thể nhận cặp vòng.” Đó là tất cả mọi chuyện, tôi cũng đứng lên, cúi đầu và xin lỗi.
Âu Dương Cơ có vẻ hơi sững sờ, ông nhìn tôi một cái nói: “Cháu…” Âu Dương Noãn nói: “Ông à, ông không hiểu sao? Hai người họ có mâu thuẫn từ trước nên mới có người thứ ba chen vào, nhưng cháu nghĩ anh Thẳng Nam nói đúng. Cặp vòng là bà nội để lại, ông không thể tùy tiện cho đi.
Ông phải đưa vào một dịp long trọng, đầy ý nghĩa. Chiếc vòng này chứa nhiều kỷ niệm của ông và bà, không thể muốn đưa là đưa được” Âu Dương Cơ mỉm cười, mở hộp ra nhìn chiếc vòng bên trong, ông nhìn tôi và Phó Thảng Nam rồi nói: ‘Được rồi, vợ chồng cậu cứ ngồi đi.
Hiểu lầm được giải quyết là được rồi” Phó Thắng Nam và tôi ngồi trên ghế, Âu Dương Cơ lại tiếp: “Vợ chồng bên nhau, có lúc trục trặc là chuyện bình thường.” Tôi và Phó Thắng Nam nhanh chóng gật đầu, Âu Dương Noãn nhìn tôi, trầm giọng nói: “Không ngờ anh chàng đẹp trai, lạnh như băng nhà cậu lại lễ độ với người lớn tuổi như vậy!” Tôi mỉm cười, sức hấp dẫn của Phó Thắng Nam không chỉ phụ thuộc vào ngoại hình, mà còn cả giao tiếp. Nghiêm khắc với cấp trên, ít nói với người ngoài, đó chỉ là một phần bên ngoài thôi.
Chứ thật ra, anh ấy là một người hiền lành và tận tụy, nhẫn nại với trẻ em, kính trọng và hiếu thảo với người già. Đó là điều góp phần làm nên nét quyến rũ của anh ấy.
Âu Dương Cơ nhìn chiếc vòng trong tay, khế thở dài, “Cặp vòng này quả thực như lời cháu nói, không nên tặng làm quà. Nhưng thật ra là nó có quá khứ riêng, ban đầu do bà Phó tặng cho nhà Âu Dương.
Cách đây 60 năm, xã hội rối ren, chúng tôi được nhà họ Phó nâng đỡ mới vượt qua biến cố. Lúc đó, không giàu có như bây giờ, thiếu thốn đủ thứ, chẳng đủ cơm ăn áo mặc. Không có ăn, sẽ phải nhai vỏ cây, mà được ăn vỏ cây khéo còn là điều may mắn” Ông nội Âu Dương Noãn vừa nói, không khỏi thở dài một hơi, lại tiếp: “Cháu xem, cặp vòng này thực ra là giá trị không cao, chỉ làm bằng bạc, nhưng mà, trong những ngày tháng đó, món quà này tượng trưng cho tình bạn đáng quý. Đúng vậy, bà Phó đã tặng cho chúng tôi để chúng tôi bán nó đi, đổi lấy tiền mua ít thức ăn mà sống sót”
Ông lại nhìn Âu Dương Noãn và nói: “Nhưng bà của cháu không đồng ý, dù cuộc sống đói khổ đến đâu, bà cũng sẽ trân trọng món quà. Sau đó, chúng ta đến Myanmar để gây dựng sự nghiệp, bà của cháu mang theo bố cháu đã trải qua cuộc sống vô cùng khổ cực nhưng vẫn không bán nó.
Sau khi khó khăn đi qua, chúng ta trở về Việt Nam, nhưng bà cháu bị suy dinh dưỡng mãn tính, cơ thể bị chẩn đoán là ủ nhiều loại bệnh. Bà luôn mong muốn được đeo chiếc vòng này để gặp bà Phó, nhưng cuối cùng, bà ấy đã ra đi trước khi nguyện vọng được thực hiện” Nói xong, ông có chút nghẹn ngào, khẽ cúi đầu, lau hàng lệ trên khóe mắt, xúc động nói: “Ông biết giá trị của chiếc vòng này không là gì với ngọc ngà, châu báu ngày nay, nhưng nó thuộc về một thế hệ già nhiều thăng trâm.
Vì suy nghĩ này nên tôi muốn dành nó cho vợ chồng cậu, mong rằng sau này dù cuộc sống khó khăn và trắc trở đến đâu, hai người vẫn thấu hiểu và thông cảm cho nhau. Tiền bạc, vật chất cũng chỉ có giá trị nhất định, nó không quý giá như mọi người vẫn ca tụng, điều thực sự đáng quý là tình yêu trong lòng hai người” Phó Thắng Nam nảm lấy tay tôi, đan những ngón tay vào nhau, nhìn Âu Dương Cơ nói: “Vâng, thưa ông, chúng cháu xin nhận” Những điều người già tặng cho con trẻ thường giản dị và ấm áp, dẫu trên đời này có vô vàn thứ giá trị, nhưng chẳng mấy món quà đem lại cảm giác thanh thản như thế này.
Anh hi vọng dù sau này phải chứng kiến đủ thứ bẩn thỉu trong thế giới nhiễu nhương, chúng tôi vẫn còn thể bình thản, nhẹ nhàng đối diện với tất cả.
Âu Dương Cơ cầm chiếc hộp, trong đôi mắt ẩn chứa yêu thương lẫn miễn cưỡng, một lúc sau, ông đưa chiếc vòng cho tôi và nói: “Cháu gái, ông đã già rồi, những đau khổ hay hạnh phúc đã trải qua. Bây giờ, ông không vướng bận gì nữa, không có gì phải lo lắng, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.
Cháu hãy nhận lấy cặp vòng này, để nó truyền từ đời này sang đời khác” Lòng tôi nóng lên, mũi có hơi chua xót, cầm lấy chiếc hộp nhìn Âu Dương Cơ, “Ông nội, chúng cháu nhất định sẽ truyền trừ đời này sang đời khác” Ông nội gật đầu, nụ cười hiện lên trên gương mặt, “Chà, tương lai sau này đều phụ thuộc vào lớp trẻ” Tôi gật đầu và mở hộp. Chiếc vòng này là một cặp, tôi lấy một cái và nhìn Âu Dương Noãn, “Chúng ta mỗi người một chiếc, mình tin rằng bà cậu sẽ rất vui nếu thấy điều nào. Âu Dương Noãn, nếu được cậu có sẵn lòng cùng tớ hoàn thành lời _ dặn của ông không? Hai chúng ta cùng nhau truyền lại chiếc vòng tay, từ nay hai nhà sẽ là một!” Âu Dương Noãn sửng sốt một lúc, sau đó nhìn Âu Dương Cơ.
Âu Dương Cơ bất ngờ, cười hiền từ, nhìn Âu Dương Noãn nói, “Noãn Noãn, cháu có được một người bạn thật tốt!” Âu Dương Noấn không khỏi nở nụ cười, cầm lấy chiếc vòng tay, nhìn tôi nói: “Được rồi, tương lai hai nhà chúng ta sẽ là một.” Vòng được đeo vào tai, ai cũng mừng, ông cụ lại đòi ăn thêm.
Sau bữa ăn, trời tối hẳn.
Mọi người đang ngồi trong phòng khách uống trà tán gẫu. Âu Dương Noãn nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu từng bảo có chuyện muốn hỏi ông nội mình, làm sao vậy?” Nếu không nhắc tới, tôi suýt đã quên, gật đầu nhìn Âu Dương Cơ nói: “Ông Nội, cháu có chuyện muốn hỏi!” Ông cụ đang rất vui vẻ, tối nay lại ăn được nhiều, dựa đầu vào sô pha, gật đầu nhìn tôi nói: “Cháu gái, giữ kẽ là làm gì? Có gì cứ hỏi” “Khi ăn tối với ông trong khách sạn, ông có nhắc đến một người tên là Thẩm Lâm Phong, cháu muốn hỏi về bà ấy!” Nghe thấy tên của bà, ông cụ đứng phảt dậy, nhìn tôi và nói: “Cháu là gì của bà ấy?”
Phó Thắng Nam vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng cúi đầu đứng dậy, nhận lỗi: “Ông Dương Cơ, thành thật xin lỗi, lần trước ở khách sạn, tôi luôn muốn giải thích với ông, nhưng không có cơ hội.
Hôm nay tôi sẽ sửa sai” Sau đó anh lấy ra cặp vòng mà Âu Dương Cơ đã tặng cho Chu Nhiên An, đưa cho ông, nói: “Thẩm Xuân Hinh là vợ tôi. Mấy ngày trước chúng tôi có mâu thuần, chính là vào cái hôm đến ăn tại khách sạn, thế nên cô ấy mới không thể nhận cặp vòng.” Đó là tất cả mọi chuyện, tôi cũng đứng lên, cúi đầu và xin lỗi.
Âu Dương Cơ có vẻ hơi sững sờ, ông nhìn tôi một cái nói: “Cháu…” Âu Dương Noãn nói: “Ông à, ông không hiểu sao? Hai người họ có mâu thuẫn từ trước nên mới có người thứ ba chen vào, nhưng cháu nghĩ anh Thẳng Nam nói đúng. Cặp vòng là bà nội để lại, ông không thể tùy tiện cho đi.
Ông phải đưa vào một dịp long trọng, đầy ý nghĩa. Chiếc vòng này chứa nhiều kỷ niệm của ông và bà, không thể muốn đưa là đưa được” Âu Dương Cơ mỉm cười, mở hộp ra nhìn chiếc vòng bên trong, ông nhìn tôi và Phó Thảng Nam rồi nói: ‘Được rồi, vợ chồng cậu cứ ngồi đi.
Hiểu lầm được giải quyết là được rồi” Phó Thắng Nam và tôi ngồi trên ghế, Âu Dương Cơ lại tiếp: “Vợ chồng bên nhau, có lúc trục trặc là chuyện bình thường.” Tôi và Phó Thắng Nam nhanh chóng gật đầu, Âu Dương Noãn nhìn tôi, trầm giọng nói: “Không ngờ anh chàng đẹp trai, lạnh như băng nhà cậu lại lễ độ với người lớn tuổi như vậy!” Tôi mỉm cười, sức hấp dẫn của Phó Thắng Nam không chỉ phụ thuộc vào ngoại hình, mà còn cả giao tiếp. Nghiêm khắc với cấp trên, ít nói với người ngoài, đó chỉ là một phần bên ngoài thôi.
Chứ thật ra, anh ấy là một người hiền lành và tận tụy, nhẫn nại với trẻ em, kính trọng và hiếu thảo với người già. Đó là điều góp phần làm nên nét quyến rũ của anh ấy.
Âu Dương Cơ nhìn chiếc vòng trong tay, khế thở dài, “Cặp vòng này quả thực như lời cháu nói, không nên tặng làm quà. Nhưng thật ra là nó có quá khứ riêng, ban đầu do bà Phó tặng cho nhà Âu Dương.
Cách đây 60 năm, xã hội rối ren, chúng tôi được nhà họ Phó nâng đỡ mới vượt qua biến cố. Lúc đó, không giàu có như bây giờ, thiếu thốn đủ thứ, chẳng đủ cơm ăn áo mặc. Không có ăn, sẽ phải nhai vỏ cây, mà được ăn vỏ cây khéo còn là điều may mắn” Ông nội Âu Dương Noãn vừa nói, không khỏi thở dài một hơi, lại tiếp: “Cháu xem, cặp vòng này thực ra là giá trị không cao, chỉ làm bằng bạc, nhưng mà, trong những ngày tháng đó, món quà này tượng trưng cho tình bạn đáng quý. Đúng vậy, bà Phó đã tặng cho chúng tôi để chúng tôi bán nó đi, đổi lấy tiền mua ít thức ăn mà sống sót”
Ông lại nhìn Âu Dương Noãn và nói: “Nhưng bà của cháu không đồng ý, dù cuộc sống đói khổ đến đâu, bà cũng sẽ trân trọng món quà. Sau đó, chúng ta đến Myanmar để gây dựng sự nghiệp, bà của cháu mang theo bố cháu đã trải qua cuộc sống vô cùng khổ cực nhưng vẫn không bán nó.
Sau khi khó khăn đi qua, chúng ta trở về Việt Nam, nhưng bà cháu bị suy dinh dưỡng mãn tính, cơ thể bị chẩn đoán là ủ nhiều loại bệnh. Bà luôn mong muốn được đeo chiếc vòng này để gặp bà Phó, nhưng cuối cùng, bà ấy đã ra đi trước khi nguyện vọng được thực hiện” Nói xong, ông có chút nghẹn ngào, khẽ cúi đầu, lau hàng lệ trên khóe mắt, xúc động nói: “Ông biết giá trị của chiếc vòng này không là gì với ngọc ngà, châu báu ngày nay, nhưng nó thuộc về một thế hệ già nhiều thăng trâm.
Vì suy nghĩ này nên tôi muốn dành nó cho vợ chồng cậu, mong rằng sau này dù cuộc sống khó khăn và trắc trở đến đâu, hai người vẫn thấu hiểu và thông cảm cho nhau. Tiền bạc, vật chất cũng chỉ có giá trị nhất định, nó không quý giá như mọi người vẫn ca tụng, điều thực sự đáng quý là tình yêu trong lòng hai người” Phó Thắng Nam nảm lấy tay tôi, đan những ngón tay vào nhau, nhìn Âu Dương Cơ nói: “Vâng, thưa ông, chúng cháu xin nhận” Những điều người già tặng cho con trẻ thường giản dị và ấm áp, dẫu trên đời này có vô vàn thứ giá trị, nhưng chẳng mấy món quà đem lại cảm giác thanh thản như thế này.
Anh hi vọng dù sau này phải chứng kiến đủ thứ bẩn thỉu trong thế giới nhiễu nhương, chúng tôi vẫn còn thể bình thản, nhẹ nhàng đối diện với tất cả.
Âu Dương Cơ cầm chiếc hộp, trong đôi mắt ẩn chứa yêu thương lẫn miễn cưỡng, một lúc sau, ông đưa chiếc vòng cho tôi và nói: “Cháu gái, ông đã già rồi, những đau khổ hay hạnh phúc đã trải qua. Bây giờ, ông không vướng bận gì nữa, không có gì phải lo lắng, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.
Cháu hãy nhận lấy cặp vòng này, để nó truyền từ đời này sang đời khác” Lòng tôi nóng lên, mũi có hơi chua xót, cầm lấy chiếc hộp nhìn Âu Dương Cơ, “Ông nội, chúng cháu nhất định sẽ truyền trừ đời này sang đời khác” Ông nội gật đầu, nụ cười hiện lên trên gương mặt, “Chà, tương lai sau này đều phụ thuộc vào lớp trẻ” Tôi gật đầu và mở hộp. Chiếc vòng này là một cặp, tôi lấy một cái và nhìn Âu Dương Noãn, “Chúng ta mỗi người một chiếc, mình tin rằng bà cậu sẽ rất vui nếu thấy điều nào. Âu Dương Noãn, nếu được cậu có sẵn lòng cùng tớ hoàn thành lời _ dặn của ông không? Hai chúng ta cùng nhau truyền lại chiếc vòng tay, từ nay hai nhà sẽ là một!” Âu Dương Noãn sửng sốt một lúc, sau đó nhìn Âu Dương Cơ.
Âu Dương Cơ bất ngờ, cười hiền từ, nhìn Âu Dương Noãn nói, “Noãn Noãn, cháu có được một người bạn thật tốt!” Âu Dương Noấn không khỏi nở nụ cười, cầm lấy chiếc vòng tay, nhìn tôi nói: “Được rồi, tương lai hai nhà chúng ta sẽ là một.” Vòng được đeo vào tai, ai cũng mừng, ông cụ lại đòi ăn thêm.
Sau bữa ăn, trời tối hẳn.
Mọi người đang ngồi trong phòng khách uống trà tán gẫu. Âu Dương Noãn nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu từng bảo có chuyện muốn hỏi ông nội mình, làm sao vậy?” Nếu không nhắc tới, tôi suýt đã quên, gật đầu nhìn Âu Dương Cơ nói: “Ông Nội, cháu có chuyện muốn hỏi!” Ông cụ đang rất vui vẻ, tối nay lại ăn được nhiều, dựa đầu vào sô pha, gật đầu nhìn tôi nói: “Cháu gái, giữ kẽ là làm gì? Có gì cứ hỏi” “Khi ăn tối với ông trong khách sạn, ông có nhắc đến một người tên là Thẩm Lâm Phong, cháu muốn hỏi về bà ấy!” Nghe thấy tên của bà, ông cụ đứng phảt dậy, nhìn tôi và nói: “Cháu là gì của bà ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro