Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (8)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Tôi sững sờ một lúc, tôi muốn hỏi là tại sao
anh lại biết tôi không mua nó, rồi đột nhiên nghĩ,
chắc chắn là Trần Văn Nghĩa đã nói với anh.
Tôi dừng lại một chút, nói: “Giá quá cao, em
nghĩ là không đáng”
Anh nói: “Nếu mà thích thì cũng đáng, huống
chi là có ý nghĩa.”
Biết tính cách của anh, tôi không muốn nói
nhiều, mà chỉ mở miệng nói: “Bị một người tên là
Đặng Việt mua rồi. Trần Văn Nghĩa đã nhản lại
cho anh ta. Sau khi Thanh Minh xong, em sẽ nhờ
anh ta cùng mở chiếc hộp”
Anh trả lời và nói: “Ừm, mấy giờ ngày mai em
đi?”
“Có thể sớm một chút, nghĩa trang cũng hơi xa:
“Được rồi, anh chờ em trở về”
Tôi mỉm cười, tôi luôn cảm thấy anh như một
đứa trẻ, sau khi cúp điện thoại, tôi cũng đi ngủ
sớm.
Ngày hôm sau.
Vì phải đi đến nghĩa trang, cho nên tôi dậy rất
sớm, Tuệ Minh vẫn chưa tỉnh ngủ, sau khi lên xe,
cô bé lập tức dựa vào người tôi rồi ngủ thiếp đi.
Trần Văn Nghĩa lái xe, chắc là sáng nay phải
dậy sớm, đêm qua ngủ không ngon nên mắt anh
ta có chút thâm quầng.
Dì Triệu đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người,
tôi nhìn anh ta và nói: “Một lát nữa tôi với anh đổi
lái, anh ăn trước đi.”
Anh ta nhìn tôi, lắc đầu rồi cười: “Không cần
đâu, sáng nay tôi ăn rồi.”
Hôm nay là Thanh minh, tôi không thể không
nói: “Thât ra thì tôi có thể tư đi môt mìn
người chắc cũng muốn về tảo mộ, anh có thể về
nhà mà”
Anh ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu,
cha mẹ tôi đều ở đó, họ sẽ đi, người quan trọng
đều ở đó, họ đến nghĩa trang để thắp hương cho
tổ tiên, chúng tôi chỉ là con cháu, biết địa điểm là
được”
Người quan trọng đều ở đó. Đây có lẽ là điều
mà mọi người đều muốn nói nhất trong lễ Thanh
Minh. Trong cuộc sống của chúng ta, người quan
tâm nhất vẫn là người sống. Không cần trải qua
cái chết, không cần phải khóc trong mùa mưa,
càng không phải chịu đau đớn.
Đây có lẽ là gia tài lớn trong cuộc đời.
Xe chạy được một đoạn, anh ta mở miệng
nói: “Đúng rồi, tối hôm qua tôi đã điều tra Đăng
việt, anh ta đến từ Bắc Kinh và thông tin rất bí
mật. Tuy nhiên, sau khi xem xong một số thông
tin, tôi thấy anh ta gặp ông Mục mấy lần”
Tôi không khỏi nhíu mày: “Vậy là anh ta có
quen biết với nhà họ Mục”
Do dự một chút, tôi to gan đoán rằng: “Chẳng
lẽ Đăng Việt này là người của nhà họ Mục sao?
Bọn họ đấu giá chiếc hộp này, có phải là để tìm
kiếm chiếc còn lại không?”
Trần Văn Nghĩa lái xe, trầm mặc một lúc, nhẹ
giọng nói: “Chuyện này rất khó nói”
Lúc tôi đến nghĩa trang đã là buổi trưa, mưa
đã tạnh, có chút nắng, trong nghĩa trang hiện lên
một dải cầu vồng, không khí vô cùng tươi mát.
Trí nhớ của Tuệ Minh rất tốt, cô bé chỉ đến
một lần mà đã tìm được bia mộ, mặc dù nghĩa
trang đã tăng thêm bia mộ, cô bé vẫn có thể tìm
được.
Thắp hương tổ tiên, thắp cho bề trên trước,
sau năm năm, tấm ảnh của ông Phó đã rất mờ,
gần như không nhìn thấy rõ.
Tuệ Minh hỏi tôi: “Mẹ ơi, liệu chúng ta có chết
không?”
Tôi gật đầu, khi còn nhỏ chưa hiểu chết là gì,
lớn lên mới thấy những người xung quanh lần lượt
ra đi, có người thường xuyên gặp thì không được
gặp nữa, có người nói chuyện thì không còn được
nói.
Còn một số người rời đi, chúng tôi còn chưa
gặp lại nhau, cũng đã ly biệt.
Tôi nói: “Tất cả sẽ chết, và cũng sẽ không
chết”
Tuệ Minh không hiểu và tôi cũng không hiểu,
tôi chỉ ngơ ngác nhìn ông nội Phó, nghĩ rằng, chắc
ông cũng có chút thất vọng, Phó Thẳng Nam vẫn
không đến.
Khi ông ra đi, trong lòng Phó Thắng Nam
đang có oán hận, anh cũng chưa từng đến thăm
ông, nhưng bây giờ oán hận đó đã vơi đi, dường
như anh cũng bớt nhớ nhung hơn.
Tôi không biết điều đó tốt hay xấu. Có ai đó
đang khóc trước một bia mộ mới. Tôi nghĩ đó là
có người vừa mới mất, người nhà vẫn chưa hết
đau thương và vẫn còn rất khó chịu.
Tôi không thích khóc trước mộ, tôi đưa Tuệ
Minh từ biệt ông nội Phó và đến mộ bà ngoại. Tuệ Minh kéo tôi nói: “Mẹ ơi, sao
chú đó lại ở trước bia mộ của cụ ngoại vậy?”
Tôi nhìn theo và thấy một người đàn ông dáng
người dong dỏng cao, mặc đồ đen, đứng nghiêm
trang trước bia mộ của bà ngoại, vì quay mặt về
phía sau nên không nhìn rõ được khuôn mặt.
Sau khi nghĩ một vòng trong đầu, thật sự tôi
không nhớ ra, người này là ai, theo như trí nhớ của
tôi, hình như không có người nào như này quen
biết bà ngoại!
Có chút kỳ lạ, tôi không khỏi bước tới và nói:
“Xin chào!”
Người đàn ông hơi cứng lại, một lúc sau, lạnh
lùng quay đầu lại nhìn tôi.
Khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng, người này
nhìn tôi với một ánh mắt xa lạ, không nói gì, chỉ
nhẹ nhàng liếc tôi một cái, rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy hoa cúc trắng và đồ cúng trước bia
mộ, không khỏi nhìn người đàn ông và nói: “Thưa
anh, anh là.. ”
Người đàn ông nhìn lại tôi và lạnh lùng nói:
“Người qua đường!”
Chỉ một câu đơn giản, không có gì khác.
Nhìn người nọ đi khuất, tôi không khỏi thắc
mắc, bà tôi từ bao giờ quen biết một người như
vậy.
Mang theo Tuệ Minh nói lời tạm biệt, tôi
không còn nghĩ đến nữa, bia mộ của Vũ Linh là
bia mộ mới nhất, dù đã năm năm trôi qua nhưng
không hề có cỏ dại và không bị hư hại, trông lúc
nào cũng như mới.
Tôi luôn không thể hiểu được Trịnh Tuấn Anh,
có lẽ anh ta chưa bao giờ yêu Phó Nam Oanh,
càng không yêu Vũ Linh. Đối với anh ta, các cô ấy
đều là khách qua đường, chỉ là cảm thấy áy náy
với các cô ấy mà thôi.
Vì đã không còn nữa nên tất cả những gì còn
lại chỉ toàn là sự áy náy và tiếc nuối.
Nếu cả hai vẫn còn sống, e rằng anh ta vẫn sẽ
lạnh nhạt, thờ ơ với họ, thậm chí trở thành người
qua đường.
Trên đường về, tôi gặp lại người đàn ông có
khuôn mặt lạnh lùng, chiếc ô tô ông ta đậu trước
nghĩa trang, chiếc xe việt dã màu đen, lạnh lùng và
khí phách.
Nhìn thấy tôi và Tuệ Minh đi ra, ông ta chỉ nhìn
qua rồi đeo kính râm và lái xe rời đi.
Trong xe, Trần Văn Nghĩa nói: “Cô Xuân Hinh,
tổng giám đốc Phó đã nhờ tôi đặt vé máy bay
đêm nay, cô xem có thể đi được chứ?”
Tôi mỉm cười: “Có thể!” Tất cả những thứ này
đều đã được đặt, không thể trả lại được.
Xe vừa nổ máy thì đột ngột có tiếng phanh
gấp khiến tai tôi ù lên.
Xe dừng đột ngột và Tuệ Minh nằm trong
vòng tay tôi, Trần Văn Nghĩa bình tĩnh lại, nhìn về
chiếc xe màu đen phía trước, khẽ nhíu mắt.
Tôi cũng bình tĩnh lại, thấy hai người đàn ông
từ chiếc xe màu đen bước xuống, tay bọn họ cầm
cờ lê, rõ ràng là đang hướng về chúng tôi.
“Rầm!” Kính cửa xe bị đập vỡ.
“Cô Xuân Hinh, mau gọi cảnh sát!” Trần Văn
Nghĩa lập tức nói, kính cửa sổ ở ghế lái đã bị đập
vỡ.
Cửa xe bị mở ra, anh ta bị hai tên kia kéo
xuống, sau đó bị trói tay trói chân, nhét lại lên xe.
Đầu óc tôi choáng váng, tôi lấy điện thoại ra
định gọi nhưng điện thoại đã bị cướp mất.
Tôi chưa kịp phản ứng thì cửa của hàng ghế
sau đã bị mở ra, hai người đàn ông mạnh mế
đứng ở hai bên trái phải nhìn tôi rồi ngây người
nói: “Cô Xuân Hinh, mời cô đi cùng chúng tôi!”
Tôi ôm lấy Tuệ Minh, lo lắng cô bé sẽ sợ hãi,
bình tĩnh nói: “Các người định làm gì hả?”
“Chỉ mất của cô nửa giờ thôi, mời đi theo
chúng tôi!” Hai người đàn ông nói với vẻ mặt lạnh
lùng.
Tôi lo lắng Tuệ Minh có thể bị thương nên
không có phản ứng dữ dội, ôm chặt Tuệ Minh
xuống xe, bình tĩnh nhìn hai người đàn ông này:
“Dẫn đường đi!”
anh lại biết tôi không mua nó, rồi đột nhiên nghĩ,
chắc chắn là Trần Văn Nghĩa đã nói với anh.
Tôi dừng lại một chút, nói: “Giá quá cao, em
nghĩ là không đáng”
Anh nói: “Nếu mà thích thì cũng đáng, huống
chi là có ý nghĩa.”
Biết tính cách của anh, tôi không muốn nói
nhiều, mà chỉ mở miệng nói: “Bị một người tên là
Đặng Việt mua rồi. Trần Văn Nghĩa đã nhản lại
cho anh ta. Sau khi Thanh Minh xong, em sẽ nhờ
anh ta cùng mở chiếc hộp”
Anh trả lời và nói: “Ừm, mấy giờ ngày mai em
đi?”
“Có thể sớm một chút, nghĩa trang cũng hơi xa:
“Được rồi, anh chờ em trở về”
Tôi mỉm cười, tôi luôn cảm thấy anh như một
đứa trẻ, sau khi cúp điện thoại, tôi cũng đi ngủ
sớm.
Ngày hôm sau.
Vì phải đi đến nghĩa trang, cho nên tôi dậy rất
sớm, Tuệ Minh vẫn chưa tỉnh ngủ, sau khi lên xe,
cô bé lập tức dựa vào người tôi rồi ngủ thiếp đi.
Trần Văn Nghĩa lái xe, chắc là sáng nay phải
dậy sớm, đêm qua ngủ không ngon nên mắt anh
ta có chút thâm quầng.
Dì Triệu đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người,
tôi nhìn anh ta và nói: “Một lát nữa tôi với anh đổi
lái, anh ăn trước đi.”
Anh ta nhìn tôi, lắc đầu rồi cười: “Không cần
đâu, sáng nay tôi ăn rồi.”
Hôm nay là Thanh minh, tôi không thể không
nói: “Thât ra thì tôi có thể tư đi môt mìn
người chắc cũng muốn về tảo mộ, anh có thể về
nhà mà”
Anh ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu,
cha mẹ tôi đều ở đó, họ sẽ đi, người quan trọng
đều ở đó, họ đến nghĩa trang để thắp hương cho
tổ tiên, chúng tôi chỉ là con cháu, biết địa điểm là
được”
Người quan trọng đều ở đó. Đây có lẽ là điều
mà mọi người đều muốn nói nhất trong lễ Thanh
Minh. Trong cuộc sống của chúng ta, người quan
tâm nhất vẫn là người sống. Không cần trải qua
cái chết, không cần phải khóc trong mùa mưa,
càng không phải chịu đau đớn.
Đây có lẽ là gia tài lớn trong cuộc đời.
Xe chạy được một đoạn, anh ta mở miệng
nói: “Đúng rồi, tối hôm qua tôi đã điều tra Đăng
việt, anh ta đến từ Bắc Kinh và thông tin rất bí
mật. Tuy nhiên, sau khi xem xong một số thông
tin, tôi thấy anh ta gặp ông Mục mấy lần”
Tôi không khỏi nhíu mày: “Vậy là anh ta có
quen biết với nhà họ Mục”
Do dự một chút, tôi to gan đoán rằng: “Chẳng
lẽ Đăng Việt này là người của nhà họ Mục sao?
Bọn họ đấu giá chiếc hộp này, có phải là để tìm
kiếm chiếc còn lại không?”
Trần Văn Nghĩa lái xe, trầm mặc một lúc, nhẹ
giọng nói: “Chuyện này rất khó nói”
Lúc tôi đến nghĩa trang đã là buổi trưa, mưa
đã tạnh, có chút nắng, trong nghĩa trang hiện lên
một dải cầu vồng, không khí vô cùng tươi mát.
Trí nhớ của Tuệ Minh rất tốt, cô bé chỉ đến
một lần mà đã tìm được bia mộ, mặc dù nghĩa
trang đã tăng thêm bia mộ, cô bé vẫn có thể tìm
được.
Thắp hương tổ tiên, thắp cho bề trên trước,
sau năm năm, tấm ảnh của ông Phó đã rất mờ,
gần như không nhìn thấy rõ.
Tuệ Minh hỏi tôi: “Mẹ ơi, liệu chúng ta có chết
không?”
Tôi gật đầu, khi còn nhỏ chưa hiểu chết là gì,
lớn lên mới thấy những người xung quanh lần lượt
ra đi, có người thường xuyên gặp thì không được
gặp nữa, có người nói chuyện thì không còn được
nói.
Còn một số người rời đi, chúng tôi còn chưa
gặp lại nhau, cũng đã ly biệt.
Tôi nói: “Tất cả sẽ chết, và cũng sẽ không
chết”
Tuệ Minh không hiểu và tôi cũng không hiểu,
tôi chỉ ngơ ngác nhìn ông nội Phó, nghĩ rằng, chắc
ông cũng có chút thất vọng, Phó Thẳng Nam vẫn
không đến.
Khi ông ra đi, trong lòng Phó Thắng Nam
đang có oán hận, anh cũng chưa từng đến thăm
ông, nhưng bây giờ oán hận đó đã vơi đi, dường
như anh cũng bớt nhớ nhung hơn.
Tôi không biết điều đó tốt hay xấu. Có ai đó
đang khóc trước một bia mộ mới. Tôi nghĩ đó là
có người vừa mới mất, người nhà vẫn chưa hết
đau thương và vẫn còn rất khó chịu.
Tôi không thích khóc trước mộ, tôi đưa Tuệ
Minh từ biệt ông nội Phó và đến mộ bà ngoại. Tuệ Minh kéo tôi nói: “Mẹ ơi, sao
chú đó lại ở trước bia mộ của cụ ngoại vậy?”
Tôi nhìn theo và thấy một người đàn ông dáng
người dong dỏng cao, mặc đồ đen, đứng nghiêm
trang trước bia mộ của bà ngoại, vì quay mặt về
phía sau nên không nhìn rõ được khuôn mặt.
Sau khi nghĩ một vòng trong đầu, thật sự tôi
không nhớ ra, người này là ai, theo như trí nhớ của
tôi, hình như không có người nào như này quen
biết bà ngoại!
Có chút kỳ lạ, tôi không khỏi bước tới và nói:
“Xin chào!”
Người đàn ông hơi cứng lại, một lúc sau, lạnh
lùng quay đầu lại nhìn tôi.
Khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng, người này
nhìn tôi với một ánh mắt xa lạ, không nói gì, chỉ
nhẹ nhàng liếc tôi một cái, rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy hoa cúc trắng và đồ cúng trước bia
mộ, không khỏi nhìn người đàn ông và nói: “Thưa
anh, anh là.. ”
Người đàn ông nhìn lại tôi và lạnh lùng nói:
“Người qua đường!”
Chỉ một câu đơn giản, không có gì khác.
Nhìn người nọ đi khuất, tôi không khỏi thắc
mắc, bà tôi từ bao giờ quen biết một người như
vậy.
Mang theo Tuệ Minh nói lời tạm biệt, tôi
không còn nghĩ đến nữa, bia mộ của Vũ Linh là
bia mộ mới nhất, dù đã năm năm trôi qua nhưng
không hề có cỏ dại và không bị hư hại, trông lúc
nào cũng như mới.
Tôi luôn không thể hiểu được Trịnh Tuấn Anh,
có lẽ anh ta chưa bao giờ yêu Phó Nam Oanh,
càng không yêu Vũ Linh. Đối với anh ta, các cô ấy
đều là khách qua đường, chỉ là cảm thấy áy náy
với các cô ấy mà thôi.
Vì đã không còn nữa nên tất cả những gì còn
lại chỉ toàn là sự áy náy và tiếc nuối.
Nếu cả hai vẫn còn sống, e rằng anh ta vẫn sẽ
lạnh nhạt, thờ ơ với họ, thậm chí trở thành người
qua đường.
Trên đường về, tôi gặp lại người đàn ông có
khuôn mặt lạnh lùng, chiếc ô tô ông ta đậu trước
nghĩa trang, chiếc xe việt dã màu đen, lạnh lùng và
khí phách.
Nhìn thấy tôi và Tuệ Minh đi ra, ông ta chỉ nhìn
qua rồi đeo kính râm và lái xe rời đi.
Trong xe, Trần Văn Nghĩa nói: “Cô Xuân Hinh,
tổng giám đốc Phó đã nhờ tôi đặt vé máy bay
đêm nay, cô xem có thể đi được chứ?”
Tôi mỉm cười: “Có thể!” Tất cả những thứ này
đều đã được đặt, không thể trả lại được.
Xe vừa nổ máy thì đột ngột có tiếng phanh
gấp khiến tai tôi ù lên.
Xe dừng đột ngột và Tuệ Minh nằm trong
vòng tay tôi, Trần Văn Nghĩa bình tĩnh lại, nhìn về
chiếc xe màu đen phía trước, khẽ nhíu mắt.
Tôi cũng bình tĩnh lại, thấy hai người đàn ông
từ chiếc xe màu đen bước xuống, tay bọn họ cầm
cờ lê, rõ ràng là đang hướng về chúng tôi.
“Rầm!” Kính cửa xe bị đập vỡ.
“Cô Xuân Hinh, mau gọi cảnh sát!” Trần Văn
Nghĩa lập tức nói, kính cửa sổ ở ghế lái đã bị đập
vỡ.
Cửa xe bị mở ra, anh ta bị hai tên kia kéo
xuống, sau đó bị trói tay trói chân, nhét lại lên xe.
Đầu óc tôi choáng váng, tôi lấy điện thoại ra
định gọi nhưng điện thoại đã bị cướp mất.
Tôi chưa kịp phản ứng thì cửa của hàng ghế
sau đã bị mở ra, hai người đàn ông mạnh mế
đứng ở hai bên trái phải nhìn tôi rồi ngây người
nói: “Cô Xuân Hinh, mời cô đi cùng chúng tôi!”
Tôi ôm lấy Tuệ Minh, lo lắng cô bé sẽ sợ hãi,
bình tĩnh nói: “Các người định làm gì hả?”
“Chỉ mất của cô nửa giờ thôi, mời đi theo
chúng tôi!” Hai người đàn ông nói với vẻ mặt lạnh
lùng.
Tôi lo lắng Tuệ Minh có thể bị thương nên
không có phản ứng dữ dội, ôm chặt Tuệ Minh
xuống xe, bình tĩnh nhìn hai người đàn ông này:
“Dẫn đường đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro