Những ngày vui buồn lẫn lộn (5)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng!
Phó Thắng Nam rời đi, Chu Mai ngẩn người, nhìn tôi nói: “Cô Hinh, lát nữa tôi đưa cô về, có điều tôi không biết nhà cô đâu, cô nói địa chỉ cho tôi đi” Tôi cười nhạt, gật đầu, mở miệng nói: “Được, phiền cô rồi!” Cô ấy lắc đầu cười: “Không đâu, đây là công việc của tôi mà” Lễ ra cũng đến giờ tan tầm rồi nhưng xe đã bị Phó Thắng Nam đi mất, Chu Mai có xe I riêng, lên xe, cô ấy nhìn tôi cười nói: “Cô đừng lo, tuy tôi vừa mới lấy bằng nhưng lái khá ổn” Tôi khẽ cười, ngồi vào ghế phụ, nghĩ đến cô ấy bình thường ngồi ở | quầy lễ tân, bây giờ lại được điều lên làm thư ký, lơ đấng nói: “Phó Thắng Nam có nhiều tật xấu nên chắc rất vất vả, làm thư ký so với lễ tân còn vất vả hơn nhiều.” Cô ấy khởi động xe, cười nói: “Cũng được, tổng giám đốc Nam rất tốt, có nhiều việc tôi không biết làm anh ấy đều dạy tôi” Tôi gật đầu, không nói thêm gì.
Trên đường, cô ấy dừng xe lại ven đường, xuống xe mở cốp lấy đồ, tôi không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy cô ấy cầm theo một cái túi màu đen.
Ngồi vào ghế lại, cô ấy đặt túi đen ở phía sau rồi nhìn tôi cười nói: “Một lát nữa tôi phải đi tìm một người đưa đồ cho anh ấy, sợ quên mất nên lấy ra luôn”. Tôi gật đầu, không nói nhiều
Cô ấy lái xe rất ổn, đến trước cửa biệt thự, cô ấy ngước mắt nhìn tôi nói: “Cô Hinh, nhà hai người lớn thật đấy, ngưỡng mộ quá!” Tôi cười cười, mở miệng nói: “Có thời gian thì lên ngồi chơi chút?” Cô ấy lắc đầu: “Không được, lát nữa tôi phải đi gặp bạn, để hôm khác đi, chắc chắn sẽ có cơ hội khác” Xuống xe, tôi nói cảm ơn rồi nhìn cô ấy lái xe đi, tôi đứng một lúc lâu, nhìn cô ấy lái xe đi xa | dần, không khỏi nheo nheo mắt.
Trên thế giới này, có những thứ tưởng chừng như thuần khiết, nhưng thật ra không hề tồn tại, hoặc nếu có thì cũng bị giết chết cả rồi, trưởng thành thật sự là một quá trình dài.
Buổi tối Phó Thắng Nam mới trở về, bởi vì luôn lo lắng Trình Tuấn Anh, cũng không phải lo cho anh ta mà là lo ngộ nhỡ anh ta xảy ra chuyện, việc ghép tủy cho cuộc phẫu thuật của Tuệ Minh lại càng khó hơn.
Tôi chờ Phó Thắng Nam ở phòng khách, thấy anh trở về, đang cúi đầu thay giày trước cửa, tôi hỏi: “Sao rồi, có nghiêm trọng không?” “Bị thương khá nặng, còn đang ở viện chữa trị, anh nói này bà xã, sao em còn chưa ngủ?” Anh thay giày xong nhìn tôi nói.
Tôi đi tới, mở miệng nói: “Lo cho anh nên ở nhà chờ anh về” Khi nói chuyện tôi thấy anh tiện tay ném chiếc túi màu đen vừa mang về qua một bên.
Không khỏi nhíu mày, chiếc túi này là chiếc túi tôi thấy ở trong xe Chu Mai, sao anh lại đem theo? Phó Thắng Nam chắc đã rất mệt, dùng tay ấn ấn huyệt thái dương dựa vào sô pha nghỉ ngơi, tôi máy môi nhìn chiếc túi đen kia, đến bên cạnh anh, giúp anh xoa bóp bả vai cho đỡ mệt, mở miệng nói: “Em thấy lúc về anh mang theo một chiếc túi, đó là gì vậy?”
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Lúc trước xảy ra chuyện đưa áo khoác cho Chu Mai, cô ấy giúp anh giặt rồi trả lại cho anh, ngày mai cô giúp việc lại tới dọn về sinh, em bảo cô ấy dọn đi!” Tôi nhìn chiếc túi kia, nghĩ tới hôm đó xảy ra chuyện, Phó Thắng Nam quả thật đã đưa áo khoác cho Chu Mai lúc cô ấy bị thương, hôm đó tôi còn mua một chiếc áo mới cho Phó Thắng Nam.
Không nói thì tôi cũng quên mất việc này, không khỏi nói: “Chiếc áo mấy trăm triệu nói vứt là vứt, anh đúng là phá của, mấy cửa hàng đồ cũ cũng có thể mua đến hàng trăm triệu đấy, đúng là hoang phí” Anh hơi mở lớn mắt nhìn tôi cười nhạt: “Từ khi nào lại tham tiền như vậy? Em đau lòng chỉ vì một chiếc áo sao?” Tôi ghé vào vai anh, bất đắc dĩ nói: “Có cách nào chứ, Tuệ Minh sắp phẫu thuật, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, em | luôn thấy có lỗi với anh, không thể giúp | anh nhiều hơn” Anh ngẩng đầu, hôn lên má tôi một cái, khế cười: “Yên tâm, chồng em dù có chết cũng sẽ để em cả đời không lo cơm ăn áo mặc” Nghe thấy anh nói gì, tôi cũng một cái lên trán anh, nói: “Đừng nói linh tinh, đứa bé còn chưa ra đời anh đã nói sở như vậy, định để em và con sau này ở với người khác sao?” Anh kéo tôi ngồi lên đùi anh, bất đắc dĩ nói: “Mới có vậy đã nghĩ đến lấy người khác, chồng em còn sống sờ sờ đây này, em tốt nhất nên bỏ ý nghĩ đấy đi nếu không anh tét mông em cả tối đấy.
Tôi trừng mắt một cái, dựa vào ngực anh nói: “Sau này chúng ta phải sống thật tốt, chờ các con trưởng thành, chúng ta sẽ trở về thành phố Giang Ninh, em sẽ mở một cửa hàng hoa nhỏ, anh phụ giúp em, ngày lễ tết về thăm cha mẹ” Nghĩ như vậy, tôi không khỏi bật cười, nhìn anh nói: “Em phát hiện ra như vậy rất không có chí khí, mới ngần này tuổi đã nghĩ đến việc dưỡng lão, anh có phải rất chán ghét em không?” Anh cười nhạt, môi dán lên mặt tôi, xoa nhẹ bụng tôi nói: “Ước mơ của em cũng chính là ước mơ của anh, sau này già rồi, chúng | ta sẽ dưỡng lão như em nói.” Dường như con người ta khi đến một độ tuổi nhất định đều thích bình yên hơn, không còn muốn phiêu bạt nữa.
Nhớ tới chuyện của Trịnh Tuấn Anh, tôi nhìn anh nói: “Trịnh Tuấn Anh bị giam trong ngục sao lại bị thương? Là cha em sai người làm sao?” Anh lắc đầu: “Không phải, chú Sinh nếu muốn ra tay thì chỉ một lần là được, không cần đến lần thứ hai, bởi vì tranh chấp với người khác, trong lúc hỗn loạn khiến Trịnh Tuấn Anh bị thương” Tôi gật đầu, nhìn anh nói: “Nhà họ Trịnh có phải còn đang tìm cách đưa anh ta ra khỏi nhà giam? Sau khi Trịnh Tuấn Anh bị giam, nhà họ trình không ngừng đút tiền cho người trong trại giam, muốn anh ta nhanh chóng được thả ra” Phó Thằng Nam không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng vẻ mặt nghiêm | túc nhìn tôi nói: “Nếu hắn ra ngoài thì sao?” Nhìn bộ dạng anh, tôi không khỏi nhíu mày: “Anh cũng muốn đưa anh ta ra?” Đối với Trịnh Tuấn Anh, nếu như lúc đầu tôi chỉ là sợ hãi thì sau chuyện của Tuệ Minh, tôi vô cùng hận anh ta. Nỗi | hận của anh ta với Phó Thắng Nam tôi cũng có thể hiểu được.
Nhưng anh ta cố tình nhắm vào con tôi, dù là không cố ý, tôi cũng không cách nào bỏ qua cho kẻ ghê tởm đó.
Phó Thắng Nam không trả lời thẳng vào vấn đề, anh nói: “Tủy của anh ta hợp với Tuệ Minh, chúng ta nhượng bộ một chút để anh ta ra ngoài” Tôi nhíu mày: “Em biết là phù hợp, nhưng em không muốn để anh ta ra” Anh ôm tôi, không nói nhiều, bế tôi lên tầng hai, có lẽ do mang thai, dạo này tôi rất hay buồn ngủ.
Vì vậy không lâu sau tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Uyển đã gọi điện thoại tới, vội vàng nói sau khi Tuệ Minh truyền hóa chất không hiểu sao lại nôn ra máu.
Phó Thắng Nam rời đi, Chu Mai ngẩn người, nhìn tôi nói: “Cô Hinh, lát nữa tôi đưa cô về, có điều tôi không biết nhà cô đâu, cô nói địa chỉ cho tôi đi” Tôi cười nhạt, gật đầu, mở miệng nói: “Được, phiền cô rồi!” Cô ấy lắc đầu cười: “Không đâu, đây là công việc của tôi mà” Lễ ra cũng đến giờ tan tầm rồi nhưng xe đã bị Phó Thắng Nam đi mất, Chu Mai có xe I riêng, lên xe, cô ấy nhìn tôi cười nói: “Cô đừng lo, tuy tôi vừa mới lấy bằng nhưng lái khá ổn” Tôi khẽ cười, ngồi vào ghế phụ, nghĩ đến cô ấy bình thường ngồi ở | quầy lễ tân, bây giờ lại được điều lên làm thư ký, lơ đấng nói: “Phó Thắng Nam có nhiều tật xấu nên chắc rất vất vả, làm thư ký so với lễ tân còn vất vả hơn nhiều.” Cô ấy khởi động xe, cười nói: “Cũng được, tổng giám đốc Nam rất tốt, có nhiều việc tôi không biết làm anh ấy đều dạy tôi” Tôi gật đầu, không nói thêm gì.
Trên đường, cô ấy dừng xe lại ven đường, xuống xe mở cốp lấy đồ, tôi không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy cô ấy cầm theo một cái túi màu đen.
Ngồi vào ghế lại, cô ấy đặt túi đen ở phía sau rồi nhìn tôi cười nói: “Một lát nữa tôi phải đi tìm một người đưa đồ cho anh ấy, sợ quên mất nên lấy ra luôn”. Tôi gật đầu, không nói nhiều
Cô ấy lái xe rất ổn, đến trước cửa biệt thự, cô ấy ngước mắt nhìn tôi nói: “Cô Hinh, nhà hai người lớn thật đấy, ngưỡng mộ quá!” Tôi cười cười, mở miệng nói: “Có thời gian thì lên ngồi chơi chút?” Cô ấy lắc đầu: “Không được, lát nữa tôi phải đi gặp bạn, để hôm khác đi, chắc chắn sẽ có cơ hội khác” Xuống xe, tôi nói cảm ơn rồi nhìn cô ấy lái xe đi, tôi đứng một lúc lâu, nhìn cô ấy lái xe đi xa | dần, không khỏi nheo nheo mắt.
Trên thế giới này, có những thứ tưởng chừng như thuần khiết, nhưng thật ra không hề tồn tại, hoặc nếu có thì cũng bị giết chết cả rồi, trưởng thành thật sự là một quá trình dài.
Buổi tối Phó Thắng Nam mới trở về, bởi vì luôn lo lắng Trình Tuấn Anh, cũng không phải lo cho anh ta mà là lo ngộ nhỡ anh ta xảy ra chuyện, việc ghép tủy cho cuộc phẫu thuật của Tuệ Minh lại càng khó hơn.
Tôi chờ Phó Thắng Nam ở phòng khách, thấy anh trở về, đang cúi đầu thay giày trước cửa, tôi hỏi: “Sao rồi, có nghiêm trọng không?” “Bị thương khá nặng, còn đang ở viện chữa trị, anh nói này bà xã, sao em còn chưa ngủ?” Anh thay giày xong nhìn tôi nói.
Tôi đi tới, mở miệng nói: “Lo cho anh nên ở nhà chờ anh về” Khi nói chuyện tôi thấy anh tiện tay ném chiếc túi màu đen vừa mang về qua một bên.
Không khỏi nhíu mày, chiếc túi này là chiếc túi tôi thấy ở trong xe Chu Mai, sao anh lại đem theo? Phó Thắng Nam chắc đã rất mệt, dùng tay ấn ấn huyệt thái dương dựa vào sô pha nghỉ ngơi, tôi máy môi nhìn chiếc túi đen kia, đến bên cạnh anh, giúp anh xoa bóp bả vai cho đỡ mệt, mở miệng nói: “Em thấy lúc về anh mang theo một chiếc túi, đó là gì vậy?”
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Lúc trước xảy ra chuyện đưa áo khoác cho Chu Mai, cô ấy giúp anh giặt rồi trả lại cho anh, ngày mai cô giúp việc lại tới dọn về sinh, em bảo cô ấy dọn đi!” Tôi nhìn chiếc túi kia, nghĩ tới hôm đó xảy ra chuyện, Phó Thắng Nam quả thật đã đưa áo khoác cho Chu Mai lúc cô ấy bị thương, hôm đó tôi còn mua một chiếc áo mới cho Phó Thắng Nam.
Không nói thì tôi cũng quên mất việc này, không khỏi nói: “Chiếc áo mấy trăm triệu nói vứt là vứt, anh đúng là phá của, mấy cửa hàng đồ cũ cũng có thể mua đến hàng trăm triệu đấy, đúng là hoang phí” Anh hơi mở lớn mắt nhìn tôi cười nhạt: “Từ khi nào lại tham tiền như vậy? Em đau lòng chỉ vì một chiếc áo sao?” Tôi ghé vào vai anh, bất đắc dĩ nói: “Có cách nào chứ, Tuệ Minh sắp phẫu thuật, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, em | luôn thấy có lỗi với anh, không thể giúp | anh nhiều hơn” Anh ngẩng đầu, hôn lên má tôi một cái, khế cười: “Yên tâm, chồng em dù có chết cũng sẽ để em cả đời không lo cơm ăn áo mặc” Nghe thấy anh nói gì, tôi cũng một cái lên trán anh, nói: “Đừng nói linh tinh, đứa bé còn chưa ra đời anh đã nói sở như vậy, định để em và con sau này ở với người khác sao?” Anh kéo tôi ngồi lên đùi anh, bất đắc dĩ nói: “Mới có vậy đã nghĩ đến lấy người khác, chồng em còn sống sờ sờ đây này, em tốt nhất nên bỏ ý nghĩ đấy đi nếu không anh tét mông em cả tối đấy.
Tôi trừng mắt một cái, dựa vào ngực anh nói: “Sau này chúng ta phải sống thật tốt, chờ các con trưởng thành, chúng ta sẽ trở về thành phố Giang Ninh, em sẽ mở một cửa hàng hoa nhỏ, anh phụ giúp em, ngày lễ tết về thăm cha mẹ” Nghĩ như vậy, tôi không khỏi bật cười, nhìn anh nói: “Em phát hiện ra như vậy rất không có chí khí, mới ngần này tuổi đã nghĩ đến việc dưỡng lão, anh có phải rất chán ghét em không?” Anh cười nhạt, môi dán lên mặt tôi, xoa nhẹ bụng tôi nói: “Ước mơ của em cũng chính là ước mơ của anh, sau này già rồi, chúng | ta sẽ dưỡng lão như em nói.” Dường như con người ta khi đến một độ tuổi nhất định đều thích bình yên hơn, không còn muốn phiêu bạt nữa.
Nhớ tới chuyện của Trịnh Tuấn Anh, tôi nhìn anh nói: “Trịnh Tuấn Anh bị giam trong ngục sao lại bị thương? Là cha em sai người làm sao?” Anh lắc đầu: “Không phải, chú Sinh nếu muốn ra tay thì chỉ một lần là được, không cần đến lần thứ hai, bởi vì tranh chấp với người khác, trong lúc hỗn loạn khiến Trịnh Tuấn Anh bị thương” Tôi gật đầu, nhìn anh nói: “Nhà họ Trịnh có phải còn đang tìm cách đưa anh ta ra khỏi nhà giam? Sau khi Trịnh Tuấn Anh bị giam, nhà họ trình không ngừng đút tiền cho người trong trại giam, muốn anh ta nhanh chóng được thả ra” Phó Thằng Nam không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng vẻ mặt nghiêm | túc nhìn tôi nói: “Nếu hắn ra ngoài thì sao?” Nhìn bộ dạng anh, tôi không khỏi nhíu mày: “Anh cũng muốn đưa anh ta ra?” Đối với Trịnh Tuấn Anh, nếu như lúc đầu tôi chỉ là sợ hãi thì sau chuyện của Tuệ Minh, tôi vô cùng hận anh ta. Nỗi | hận của anh ta với Phó Thắng Nam tôi cũng có thể hiểu được.
Nhưng anh ta cố tình nhắm vào con tôi, dù là không cố ý, tôi cũng không cách nào bỏ qua cho kẻ ghê tởm đó.
Phó Thắng Nam không trả lời thẳng vào vấn đề, anh nói: “Tủy của anh ta hợp với Tuệ Minh, chúng ta nhượng bộ một chút để anh ta ra ngoài” Tôi nhíu mày: “Em biết là phù hợp, nhưng em không muốn để anh ta ra” Anh ôm tôi, không nói nhiều, bế tôi lên tầng hai, có lẽ do mang thai, dạo này tôi rất hay buồn ngủ.
Vì vậy không lâu sau tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Uyển đã gọi điện thoại tới, vội vàng nói sau khi Tuệ Minh truyền hóa chất không hiểu sao lại nôn ra máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro