Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (3)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Không biết có phải tất cả những người phụ nữ có thai đều thèm ngủ không chứ tôi và Phó Thắng Nam vừa về đến biệt thự, tôi chỉ tắm rửa rồi nằm luôn ra giường để ngủ.
Ngày hôm sau nếu Phó Thắng Nam không gọi tôi thì có lẽ tôi vẫn tiếp tục ngủ. Tôi ngồi thừ người ở trên giường một lúc rất lâu, Phó Thắng Nam đi từ phòng thay quần áo ra thấy tôi như vậy thì nói: “Em đang nghĩ gì vậy? Em chuẩn bị đi, mấy hôm nay quản giam bên đó sẽ đưa Trình Tuấn Anh sang đây để làm kiểm tra mức độ tương thích tủy, chúng ta phải tới đó ”
Tôi gật đầu đồng ý nhưng vẫn mệt mỏi nằm dài trên giường: “Lần trước mang thai, em không hề thích ngủ thế này, sao lần này lại thèm ngủ như thế chứ? Lần này em cũng không bị nôn khan nữa, kì lạ thật đấy” Phó Thắng Nam ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy một lọ thuốc từ trong ngăn kéo bên cạnh ra đưa cho tôi: “Có lẽ đứa bé lần này rất thương em, không muốn để mẹ chịu vất vả nên mới ngoan ngoãn như vậy. Nói không chừng là con gái đấy”
Tôi nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhìn lọ thuốc trên tay anh nhíu mày: “Gần đây sao anh lại uống loại vitamin A này? Có tác dụng gì vậy?” Anh ta cầm lấy lọ thuốc và nói: “Cải thiện tỉnh thần và chất lượng t*ng trùng” Khả năng nói linh tinh của Phó Thắng Nam đúng là không ai có thể bắt kịp.
Tôi trừng mắt nhìn Phó Thắng Nam một cái rồi mới xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Ăn sáng và thay quần áo xong, tôi thấy anh đứng trong phòng khách gọi điện thoại thì đi đến sau lưng, vỗ vai anh: “Đi thôi, em xong rồi”
Phó Thắng Nam nhìn tôi một lúc rồi không đưa tôi ra cửa mà đưa tôi lại chỗ giá treo áo khoác, anh tìm một chiếc áo khoác màu xám rất dày rồi đưa cho tôi, nói: “Em mặc cái này đi” Tôi lắc đầu, cau mày: “Cái này dày quá, bây giờ vẫn chưa phải lúc rét nhất. Bây giờ mà em đã mặc cái này thì chắc cả mùa đông em không cần phải ra khỏi nhà nữa” Phó Thắng Nam không cho tôi cơ hội bày tỏ ý kiến mà cúp máy rồi mặc lên người cho tôi luôn: “Mùa đông rất dễ bị cảm.
Bây giờ hệ miễn dịch của em kém, rất dễ bị cảm nên em càng phải chú ý việc giữ ấm hơn” Tôi nói thế nào cũng không nói lại được với Phó Thắng Nam nên đành nghe theo ý anh. Lúc xuống cầu thang, tôi nói: “Đúng rồi, quên mất không nói với anh Hồ Diệp đã tìm thấy người hợp với cô ấy rồi, hai người chuẩn bị làm đám cưới”
Phó Thắng Nam “ừ” một tiếng, ra đến bãi đỗ xe, anh mở cửa xe rồi hỏi: “Thẩm Minh Thành có biết chuyện này không?” Tôi lắc đầu: “Em không rõ lắm nhưng em ủng hộ Hồ Diệp. Mấy năm thanh xuân ngắn ngủi của đời con gái, Hồ Diệp đều dành cho Thẩm Minh Thành cả nhưng đến cuối cùng không đổi lại được gì cả. Như thế thì cũng nên buông tay” Phó Thắng Nam nghiêng đầu nhìn tôi, rồi tiện thể thắt luôn dây an toàn cho tôi.
Tôi không thích mùi trong xe nhưng nếu mở cửa sổ thì lại quá lạnh nên đành mò mẫm tìm lọ nước hoa của anh trong xe.
“Anh còn tưởng em sẽ nói tốt cho anh trai em cơ” Phó Thắng Nam chỉ bình luận một câu.
Tôi hứ một tiếng: “Lúc trước em đã nói với Thẩm Minh Thành rồi, phải biết trân trọng những người xung quanh mình. Làm mất người ta đi thì đó là lỗi của anh, anh ấy cũng chẳng trách được ai. Nhưng Thẩm Minh Thành như thế, chẳng đáng để em đi khuyên bảo nữa” Tìm không thấy nước hoa, tôi thở dài, trong lòng nghĩ đến chuyện mua một lọ nước hoa rồi để lên xe.
Thấy tôi cau mày, anh vừa khởi động xe vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Trong xe anh có mùi gì lạ lắm, em không thích mùi này” Nói rồi, tôi nhìn bó hoa hồng ở phía sau, không khỏi cau mày. Đáng lẽ ra phải có mùi thơm tự nhiên của hoa nhưng trong xe lại có thêm mùi nước hoa nữ.
Phó Thắng Nam cũng để ý tới, anh cau mày: “Xem ra sau này nếu cần đi mua hoa thì anh sẽ tự đi mua” Tôi nghiêng đầu nhìn Phó Thắng Nam: “Thế chỗ hoa này anh mua cho ai?” Phó Thắng Nam nhướn mày: “Anh mua cho.
em: Tôi mím môi không nói gì, anh lái xe tới bệnh viện. Tuệ Minh đã trải qua vài lần điều trị, nhưng chắc vì đau nên con bé kháng cự.
Khi bác sĩ bảo Tuệ Minh vào phòng phẫu thuật thì con bé cứ khóc mãi không ngừng.
Lúc Trịnh Tuấn Anh tới, bên cạnh anh ta còn có hai người đàn ông khác nữa. Tính ra cũng hơn một năm rồi tôi chưa gặp lại anh ta. Anh ta đang mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trong trí nhớ của tôi lúc nào đầu tóc của anh ta cũng được chăm sóc tỉ mỉ nhưng bây giờ anh ta đang để đầu đinh, người cũng đen hơn rất nhiều nhưng ánh mắt thì có vẻ kiên định hơn. Nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt của anh ta lại chuyển sang người Tuệ Minh, con bé bây giờ rất gầy. Thấy thế, hai mắt Trịnh Tuấn Anh không khỏi đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro