Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (7)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Chu Mai gật đầu, vui sướng nhảy cẵng lên, “Vâng thưa mợ chủ, sẽ mang đến cho cô ngay” Nhìn điệu bộ hoạt bát lạ thường của cô ta, tôi chợt ngây ra, cười bảo: “Thiếu nữ tràn đầy sức sống thật là tuyệt!” Phó Thắng Nam đùn đẩy tôi vào thang máy, lên tiếng: “Muốn ăn sushi không?”
Anh vừa nhắc đến thì quả đúng là tôi cũng muốn ăn, nhưng đã nói là ăn gì cũng được rồi, giờ lại đòi hỏi người ta hình như không phải phép cho lắm.
Thấy Phó Thắng Nam rút di động, tôi tưởng anh định gọi điện cho Chu Mai, vội nói: “Đừng, đợi tối anh hết việc thì mình đi ăn, tâm này đừng làm phiên người khác nữa” Anh nhướn mày, bảo: “Anh gọi điện cho Trâần Văn Nghĩa hỏi tình hình ở Vũng Tàu” Tôi ngẩn người, mặt đỏ lựng, xem ra là tôi đã ảo tưởng rồi.
Thấy tôi tiu nghỉu cúi đầu, anh không nhịn được cười.
Vào đến văn phòng, Phó Thắng Nam bắt tay vào xử lí công việc, tôi không có gì làm bèn ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Bỗng đâu Mục Dĩ Thâm gửi tin nhắn tới: “Anh nhớ em” Tôi suýt ném điện thoại đi, xoa dịu nỗi ghê tởm đang đè nén trong lòng, tôi gửi lại một dấu hỏi chấm.
Anh ta phản hồi rất nhanh: “Em nói xem nếu Phó Thắng Nam biết em là người anh thích thì với tính cách của anh ta sẽ phản ứng thế nào?” Tôi ghìm cơn buồn nôn xuống, gõ chữ: “Anh ấy sẽ giết anh không do dự”
Trả lời lại cho tôi là một tràng ha ha ha, rồi anh ta nói: “Trò chơi này ngày càng vui, thận của con gái em, anh thật sự có thể giúp, chỉ cần em lên tiếng là con gái em có thể làm phẫu thuật ngay lập tức.”
Tôi không biết anh ta lấy đâu ra tự tin, tôi bắt đầu phát bực: “Đừng làm người ta mắc ói!” Bất kể anh ta có quả thận phù hợp hay không, tôi cũng không muốn tiếp xúc với gã đàn ông miệng nam mô bụng bồ dao găm này.
Cửa văn phòng mở ra, Chu Mai bước vào, cô ta xách hộp đồ ăn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, nói: “Tổng giám đốc Nam, mợ chủ, mua được bữa trưa rồi đây, hai người chắc đói rồi hả?” Tôi cất điện thoại đi, đứng dậy đỡ bữa trưa từ tay cô ta, tươi cười cảm ơn: “Cảm ơn nhé, làm phiền cô rồi” Ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay cô ta, hơi sững lại.
“Cô chủ khách sáo quá, đây là những việc tôi nên làm mà” Nói rồi cô ta liền chuẩn bị đi ra.
Tôi chân chừ một lát, cuối cùng vẫn mở lời: “Chiếc đồng hồ đeo tay của cô đẹp quá, trông rất hợp với màu da” Cô ta ngây ra rôi cười bảo: “Cũng bình thường ạ, chiếc đồng hồ này không đắt lắm, khá hợp cho dân văn phòng như chúng tôi đeo.” Tôi gật đầu, thuận theo lời cô ta nói: “Đúng là rất hợp với cô” Cô ta cười tươi rồi đi ra ngoài.
Tôi xách chiếc túi, không khỏi bần thần.
“Nghĩ gì đấy?” Phó Thắng Nam đi đến bên tôi, đỡ lấy chiếc túi rồi kéo tôi ngôi xuống sofa.
Thấy anh đã lấy hộp thức ăn trong túi ra ngoài, có món sushi mà tôi thích ăn, tôi ngơ ngác nhìn anh nói: “Anh vừa nói với cô ta à?” Anh nhoẻn cười: “Em thích ăn, tất nhiên cho em được thỏa lòng chứ”
Tôi mím môi, trái lại nhìn anh và nói: “Phó Thắng Nam, em nhớ trước đây lúc anh bảo em xem danh sách thăng chức cho nhân viên, Chu Mai vẫn chưa đủ tư cách để được thăng chức, tại sao đột nhiên anh lại thăng chức cho cô ta, mà lại còn là làm thư ký?”
Anh nhét một khoanh sushi vào miệng tôi, cười bảo: “Là Vương Văn, anh ta xin anh thăng chức cho Chu Mai, ăn lương của lẽ tân, chỉ có chức vụ là khác, lần trước cô ta năm viện để lại di chứng, cho räng mình là thư ký chứ không phải lê tân, nên đã mấy lần gây rối vì chuyện này”
Tôi bặm môi, không khỏi chau mày, thì ra vấn đề näm ở đây, ở một mức độ nào đó thì Chu Mai đã cứu Phó Thăng Nam, nếu như cô ta đưa ra yêu cầu này cũng chẳng là gì, huống hồ cô ta còn lấy di chứng ra để làm cái cớ, Phó Thăng Nam không có lí do gì mà từ chối Thấy tôi chau mày, anh hỏi: “Thấy không ngon „.
Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Không, ngon lãm, chỉ cảm thấy là dạo này hình như em béo lền” Anh cười bất lực: “Giờ em đang là mẹ bầu, nghĩ chuyện giảm béo làm gì? Ăn nhiều vào, với lại, cũng có béo đầu” Chưa có kết quả kiểm tra của Trịnh Tuấn Anh, hiện giờ chúng tôi chỉ có thế chờ đợi, ngay từ đầu tôi đã không mấy tò mò về Hoàng Ngọc Minh, có vẻ như cô ta rất bí hiểm Ăn xong, Phó Thắng Nam bận rộn với công việc, tôi nhãn tin hỏi Hoàng Ngọc Minh đang làm gì, không ngờ Hồ Diệp lại gọi điện tới.
Cuộc gọi được liên kết, tôi còn chưa lên tiếng, cô ta đã nói: “Thấm Xuân Hinh, có bận không?” Tôi ngây ra cười, lắc đâu đáp: “Không, đang ở công ty Phó Thăng Nam, vừa ăn xong, cô đã ăn trưa chưa?” Cô ấy ừ một tiếng rồi bảo: “Lúc trước tôi đã bảo hẹn cô cùng tôi đi thử váy cưới đấy, chiều nay có rảnh không?”
Nhìn Phó Thăng Nam đang bận rộn, tôi gật đầu: “, đúng lúc không có việc gì, cô ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi tới.” “Không cần, chô bọn tôi cách cô không xa, lát nữa bọn tôi lái xe đến đón cô, cô cứ đợi bọn tôi ở Phó Thiên là được”
Tät cuộc gọi, tôi đứng dậy đi tới bên Phó Thăng Nam, thấy anh đang nói chuyện với Trân Văn Nghĩa, hình như đang bảo Trần Văn Nghĩa tìm nguồn thận, tôi ngây ra rồi lên tiếng: “Phó Thäng Nam, lát nữa em ra ngoài với Hồ Diệp một chút” Anh ngước lên nhìn tôi: “Dạo phố à?”
Tỏi lãc đầu: “Hôm trước em đã bảo với anh cô ấy sáp làm đám cưới còn gì, cô ấy bảo em cùng đến tiệm thử váy cưới, anh biết đấy, cô ấy không có mấy bạn bè ở thủ đỏ, đành phải tìm em thôi” Anh gật đầu, bàn tay ấm nóng đặt lên bụng tôi ve vuốt: “Chú ý an toàn, có việc gì thì liên lạc ngay với anh” Tôi mỉm cười, hôn anh rồi bảo: “Không phải lúc nào anh cũng cho vệ sĩ đi theo em à?”
Anh khá bất ngờ, nhướn mày, “Sao em biết?” Tôi nhún vai: “Lân nào gặp khó khăn họ cũng xuất hiện kịp lúc, em không biết kế cũng lại” “Có họ đi theo em cũng yên tâm hơn!”
Tôi gật đầu, biết ý tốt của anh. Chào tạm biệt anh xong, tôi xuống tầng đợi Hồ Diệp dưới sảnh Mấy cô gái đang trò chuyện ở quầy lẻ tân nhác thấy tôi xuống đều mỉm cười cất lời chào, tự động giữ yên lặng Ngó thấy vài quả xoài xanh để dưới chân quây lê tân, tôi khá bất ngờ, không nhịn được hỏi “Các cô mua xoài xanh ở đâu thế, tâm này hình như không mua được nữa thì phải”
Dù sao cũng là hoa quả trái mùa, thủ đô lại ở miền Bắc, đừng nói gì đến xoài xanh mà ngay cả xoài bình thường cũng khó mua Một trong số mấy cô lẻ tân bối rối gượng cười: “Không phải mua đầu ạ, là thư ký Chu Mai đem tặng, quê cô ây ở miên Nam, nghe nói nhà trồng được còn một ít nên cô ấy nhờ người nhà gửi ra cho, cô chủ cũng thích ăn ạ? Hay cô cầm lấy một quả?” Tôi nhìn mấy quả xoài ít ỏi, cười bảo: “Không, tôi chỉ tò mò sao mùa này miền Bäc vân có xoài thôi, các cô để lại mà ăn” Dứt lời, tôi đi ra ngoài sảnh, Hồ Diệp và Nguyên Vũ đến khá nhanh.
Anh vừa nhắc đến thì quả đúng là tôi cũng muốn ăn, nhưng đã nói là ăn gì cũng được rồi, giờ lại đòi hỏi người ta hình như không phải phép cho lắm.
Thấy Phó Thắng Nam rút di động, tôi tưởng anh định gọi điện cho Chu Mai, vội nói: “Đừng, đợi tối anh hết việc thì mình đi ăn, tâm này đừng làm phiên người khác nữa” Anh nhướn mày, bảo: “Anh gọi điện cho Trâần Văn Nghĩa hỏi tình hình ở Vũng Tàu” Tôi ngẩn người, mặt đỏ lựng, xem ra là tôi đã ảo tưởng rồi.
Thấy tôi tiu nghỉu cúi đầu, anh không nhịn được cười.
Vào đến văn phòng, Phó Thắng Nam bắt tay vào xử lí công việc, tôi không có gì làm bèn ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Bỗng đâu Mục Dĩ Thâm gửi tin nhắn tới: “Anh nhớ em” Tôi suýt ném điện thoại đi, xoa dịu nỗi ghê tởm đang đè nén trong lòng, tôi gửi lại một dấu hỏi chấm.
Anh ta phản hồi rất nhanh: “Em nói xem nếu Phó Thắng Nam biết em là người anh thích thì với tính cách của anh ta sẽ phản ứng thế nào?” Tôi ghìm cơn buồn nôn xuống, gõ chữ: “Anh ấy sẽ giết anh không do dự”
Trả lời lại cho tôi là một tràng ha ha ha, rồi anh ta nói: “Trò chơi này ngày càng vui, thận của con gái em, anh thật sự có thể giúp, chỉ cần em lên tiếng là con gái em có thể làm phẫu thuật ngay lập tức.”
Tôi không biết anh ta lấy đâu ra tự tin, tôi bắt đầu phát bực: “Đừng làm người ta mắc ói!” Bất kể anh ta có quả thận phù hợp hay không, tôi cũng không muốn tiếp xúc với gã đàn ông miệng nam mô bụng bồ dao găm này.
Cửa văn phòng mở ra, Chu Mai bước vào, cô ta xách hộp đồ ăn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, nói: “Tổng giám đốc Nam, mợ chủ, mua được bữa trưa rồi đây, hai người chắc đói rồi hả?” Tôi cất điện thoại đi, đứng dậy đỡ bữa trưa từ tay cô ta, tươi cười cảm ơn: “Cảm ơn nhé, làm phiền cô rồi” Ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay cô ta, hơi sững lại.
“Cô chủ khách sáo quá, đây là những việc tôi nên làm mà” Nói rồi cô ta liền chuẩn bị đi ra.
Tôi chân chừ một lát, cuối cùng vẫn mở lời: “Chiếc đồng hồ đeo tay của cô đẹp quá, trông rất hợp với màu da” Cô ta ngây ra rôi cười bảo: “Cũng bình thường ạ, chiếc đồng hồ này không đắt lắm, khá hợp cho dân văn phòng như chúng tôi đeo.” Tôi gật đầu, thuận theo lời cô ta nói: “Đúng là rất hợp với cô” Cô ta cười tươi rồi đi ra ngoài.
Tôi xách chiếc túi, không khỏi bần thần.
“Nghĩ gì đấy?” Phó Thắng Nam đi đến bên tôi, đỡ lấy chiếc túi rồi kéo tôi ngôi xuống sofa.
Thấy anh đã lấy hộp thức ăn trong túi ra ngoài, có món sushi mà tôi thích ăn, tôi ngơ ngác nhìn anh nói: “Anh vừa nói với cô ta à?” Anh nhoẻn cười: “Em thích ăn, tất nhiên cho em được thỏa lòng chứ”
Tôi mím môi, trái lại nhìn anh và nói: “Phó Thắng Nam, em nhớ trước đây lúc anh bảo em xem danh sách thăng chức cho nhân viên, Chu Mai vẫn chưa đủ tư cách để được thăng chức, tại sao đột nhiên anh lại thăng chức cho cô ta, mà lại còn là làm thư ký?”
Anh nhét một khoanh sushi vào miệng tôi, cười bảo: “Là Vương Văn, anh ta xin anh thăng chức cho Chu Mai, ăn lương của lẽ tân, chỉ có chức vụ là khác, lần trước cô ta năm viện để lại di chứng, cho räng mình là thư ký chứ không phải lê tân, nên đã mấy lần gây rối vì chuyện này”
Tôi bặm môi, không khỏi chau mày, thì ra vấn đề näm ở đây, ở một mức độ nào đó thì Chu Mai đã cứu Phó Thăng Nam, nếu như cô ta đưa ra yêu cầu này cũng chẳng là gì, huống hồ cô ta còn lấy di chứng ra để làm cái cớ, Phó Thăng Nam không có lí do gì mà từ chối Thấy tôi chau mày, anh hỏi: “Thấy không ngon „.
Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Không, ngon lãm, chỉ cảm thấy là dạo này hình như em béo lền” Anh cười bất lực: “Giờ em đang là mẹ bầu, nghĩ chuyện giảm béo làm gì? Ăn nhiều vào, với lại, cũng có béo đầu” Chưa có kết quả kiểm tra của Trịnh Tuấn Anh, hiện giờ chúng tôi chỉ có thế chờ đợi, ngay từ đầu tôi đã không mấy tò mò về Hoàng Ngọc Minh, có vẻ như cô ta rất bí hiểm Ăn xong, Phó Thắng Nam bận rộn với công việc, tôi nhãn tin hỏi Hoàng Ngọc Minh đang làm gì, không ngờ Hồ Diệp lại gọi điện tới.
Cuộc gọi được liên kết, tôi còn chưa lên tiếng, cô ta đã nói: “Thấm Xuân Hinh, có bận không?” Tôi ngây ra cười, lắc đâu đáp: “Không, đang ở công ty Phó Thăng Nam, vừa ăn xong, cô đã ăn trưa chưa?” Cô ấy ừ một tiếng rồi bảo: “Lúc trước tôi đã bảo hẹn cô cùng tôi đi thử váy cưới đấy, chiều nay có rảnh không?”
Nhìn Phó Thăng Nam đang bận rộn, tôi gật đầu: “, đúng lúc không có việc gì, cô ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi tới.” “Không cần, chô bọn tôi cách cô không xa, lát nữa bọn tôi lái xe đến đón cô, cô cứ đợi bọn tôi ở Phó Thiên là được”
Tät cuộc gọi, tôi đứng dậy đi tới bên Phó Thăng Nam, thấy anh đang nói chuyện với Trân Văn Nghĩa, hình như đang bảo Trần Văn Nghĩa tìm nguồn thận, tôi ngây ra rồi lên tiếng: “Phó Thäng Nam, lát nữa em ra ngoài với Hồ Diệp một chút” Anh ngước lên nhìn tôi: “Dạo phố à?”
Tỏi lãc đầu: “Hôm trước em đã bảo với anh cô ấy sáp làm đám cưới còn gì, cô ấy bảo em cùng đến tiệm thử váy cưới, anh biết đấy, cô ấy không có mấy bạn bè ở thủ đỏ, đành phải tìm em thôi” Anh gật đầu, bàn tay ấm nóng đặt lên bụng tôi ve vuốt: “Chú ý an toàn, có việc gì thì liên lạc ngay với anh” Tôi mỉm cười, hôn anh rồi bảo: “Không phải lúc nào anh cũng cho vệ sĩ đi theo em à?”
Anh khá bất ngờ, nhướn mày, “Sao em biết?” Tôi nhún vai: “Lân nào gặp khó khăn họ cũng xuất hiện kịp lúc, em không biết kế cũng lại” “Có họ đi theo em cũng yên tâm hơn!”
Tôi gật đầu, biết ý tốt của anh. Chào tạm biệt anh xong, tôi xuống tầng đợi Hồ Diệp dưới sảnh Mấy cô gái đang trò chuyện ở quầy lẻ tân nhác thấy tôi xuống đều mỉm cười cất lời chào, tự động giữ yên lặng Ngó thấy vài quả xoài xanh để dưới chân quây lê tân, tôi khá bất ngờ, không nhịn được hỏi “Các cô mua xoài xanh ở đâu thế, tâm này hình như không mua được nữa thì phải”
Dù sao cũng là hoa quả trái mùa, thủ đô lại ở miền Bắc, đừng nói gì đến xoài xanh mà ngay cả xoài bình thường cũng khó mua Một trong số mấy cô lẻ tân bối rối gượng cười: “Không phải mua đầu ạ, là thư ký Chu Mai đem tặng, quê cô ây ở miên Nam, nghe nói nhà trồng được còn một ít nên cô ấy nhờ người nhà gửi ra cho, cô chủ cũng thích ăn ạ? Hay cô cầm lấy một quả?” Tôi nhìn mấy quả xoài ít ỏi, cười bảo: “Không, tôi chỉ tò mò sao mùa này miền Bäc vân có xoài thôi, các cô để lại mà ăn” Dứt lời, tôi đi ra ngoài sảnh, Hồ Diệp và Nguyên Vũ đến khá nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro