Sự thật dần dần sáng tỏ (4)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
“Thẩm Xuân Hinh, cô nói cho tôi biết đi, hoặc
là cô dạy tôi đi, cô làm như thế nào, làm như thế
nào để anh ấy yêu cô? Cô dạy tôi đi, được không?”
Nhìn dáng vẻ hèn mọn của cô ấy, lúc này cô
ấy đã hoàn toàn không còn là Helen chói mắt mà
tôi nhìn thấy trên máy bay trước đó nữa rồi.
Cô ấy cầu xin tôi, nước mắt rơi lã chã, tôi nhìn
cô ấy, trong lúc nhất thời, trong lòng thấy hơi khó
chịu, hồi lâu tôi mới mở miệng nói: “Rời khỏi anh
ấy đi Helen, cô còn nhớ bản thân tỏa sáng của
mình trước kia không? Một người luôn vui vẻ nói cười?
Cô ấy sửng sốt, mờ mịt, luống cuống nhìn tôi:
“Cái gì cơ?”
Kéo cô ấy lại, tôi có chút đau lòng: “Cô còn
nhớ lần đầu tiên tôi gặp cô không, dáng vẻ lúc đó
của cô ra sao? Cô để tóc dài màu vàng kim, trang
điểm kỹ càng, rất đẹp, đúng là loại xinh đẹp tuyệt
vời ấy. Helen, bản thân cô vốn đã rất tốt rồi, cô
không cần tận lực đi học hỏi ai cả, cũng không
cần phải vứt bỏ chính mình để trở thành người
khác, chính cô mới là có một không hai. Điều gì
đáng để cô yêu thì cái đó mới khiến cô tỏa sáng.
Lúc cô và anh ta ở bên nhau, cô chính là cô, là cô
xuất sắc nhất, không phải giống như bây giờ. Cô
vất vả học theo người khác như vậy, biến mình trở
thành không giống ai, để rồi tự khiến mình đau
khổ đến nỗi không chịu đựng nổi nữa. Người như
vậy, anh ta không đáng để cô yêu! Không đáng”
Cô ấy mờ mịt nhìn tôi, lưỡng lự không biết
phải làm sao: “Nhưng mà không yêu anh ấy nữa,
tôi có thể đi đâu được chứ? Bây giờ tôi chỉ có anh
ấy, rời khỏi anh ấy, tôi còn có thể làm gì sao?
Chúng tôi còn có một đứa con, tôi có thể làm
được gì chứ?”
Một người đàn ông, tại sao lại có thể biến
người phụ nữ hoạt bát, tỏa sáng thành ra như vậy
chứ? Tôi mím môi, quả thực đau lòng thay cô ấy,
mở miệng nói: “Helen, mỗi một người chúng ta
đều là một cá thể độc lập, chỉ cần cô nguyện
sống vì bản thân mình, cô sẽ có rất nhiều cách để
biến mình trở lên tỏa sáng lấp lánh. Đứa trẻ không
phải là cái cớ của cô, nhà họ Cố có thể chăm sóc
tốt cho con cháu của họ, nếu như cô thật sự
muốn thay đổi bản thân mình như thế nào đó hay
trở lại dáng vẻ xinh đẹp, tự tin như trước.
Không thể phủ nhận là cả đời người phụ nữ,
có duy nhất hai chuyện không thể từ bỏ, một làm
không ngừng làm đẹp cho mình, có thể làm đẹp
mình bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Chuyện còn lại
chính là kiểm tiên, làm phong phú tâm hồn mình,
bất luận là cuộc sống có khó khăn như thế nào,
chúng ta cũng không thể ngừng việc tu dưỡng
tâm hồn mình.
Cũng không phải là không có niêm tin vào
chuyện tình yêu, chẳng qua là chúng ta đều thích,
chúng ta cùng vun đắp để tình yêu trở nên tốt đẹp
hơn, không phải là bào mòn lẫn nhau, hành hạ lẫn nhau.
Tôi không biết lời mình, Helen, cô ấy có nghe
vào hay không, nhưng nhìn cô ấy uống đến nỗi
say mèm, trong miệng đều là nói Cố Diệc Hàn đối
xử với cô không công bằng. Nhiêu năm như vậy
rôi, hôm nay, ngay cả lừa gạt, anh ta cũng không
còn muốn lừa gạt Helen nữa.
Đàn ông thật là buôn cười, không có được thì
liều mạng nhớ mong. Nhưng lấy được rồi thì lại
không bao giờ biết kiên nhẫn và trân trọng. Quay
đầu nhìn lại, mình chưa từng có được tình yêu,
mình yêu đến mức mất hết lý trí, rồi lại tự mình
tiếp tục ôm lấy đau khổ.
Cố Diệc Hàn không phải Thẩm Minh Thành,
tôi không có cách nào dám chắc chắn đến một
ngày nào đó liệu Cố Diệc Hàn có thể yêu Helen
được hay không, cho nên tôi chỉ có thể khuyên
Helen sống vì chính mình. Chỉ cần cô ấy tự mình
sống tốt, bất kể Cố Diệc Hàn yêu ai, đối với cô ấy
mà nói, thật ra thì cũng không còn quan trọng nữa.
Đời người có quá nhiều chuyện tiếc nuối,
không thể ở bên cạnh người mình yêu sâu đậm
đã tính là gì? Đời người trăm năm, cũng không thể
lúc nào cũng cân tình yêu mà sống chứ?
Yêu nhau là để bầu bạn, chẳng qua là được
lúc đi ra ngoài không cô đơn mà thôi, nhưng
người cô độc, cũng vẫn phải đi bộ vê phía trước như vậy.
Tửu lượng của Helen cũng rất tốt, tôi không
biết rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu ly rượu
Brandi, cuối cùng gục xuống bàn, trong miệng vẫn
còn ngậm rượu.
Tôi đỡ cô ấy từng trong quầy rượu đi ra, hai
chúng tôi liên gặp phải phiền toái. Thủ đô là một
thành phố có an ninh tốt, nhưng không có nghĩa là
sẽ không gặp phải những rắc rối.
Hai người đàn ông say rượu nhìn thấy tôi và
Helen đang lảo đảo, nghiêng ngả đi ra, miệng bọn
họ liền phun ra mấy lời không sạch sẽ: “Ây dô, em
gái uống say rồi, nửa đêm rồi còn ra ngoài uống
rượu, cô đơn quá hả? Nếu không thì để anh chăm
sóc các em nhé? Khiến hai em trút bỏ được cô
đơn, bảo đảm sẽ khiến các em hài lòng, nha.”
Nói xong những lời này, bàn tay bẩn thỉu liên
đưa về phía chúng tôi.
“Bỏ cái bàn tay bẩn thíu của mấy người ra!”
Sau lưng có người lên tiếng, là tiếng phụ nữ, rất
nghiêm nghị.
Tôi sững người mất một lúc, quay đầu nhìn lại,
liên thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Lâm Diên,
cô ta trang điểm quá đậm, đậm đến mức có chút
biển thái, không nhìn ra đẹp chö nào cả, rõ ràng là
đội mái tóc giả không hề phù hợp.
Hai người đàn ông nhìn thấy cô ta, bật cười.
“Đồ xấu xí, mày đừng xen vào việc của người
khác, nếu không đừng trách ông đây không khách
sáo với mày.”
Đối mặt với việc bị hai người đàn ông sỉ nhục,
Lâm Diên lạnh mặt: “Mày có thể thử, xem là ai mới
phải để ý đến cái mạng chó của mình?”
Người đàn ông kia cau mày, chân chừ một
chút, rồi lại nhìn sang cho chúng tôi. Sau đó phun
một bãi nước bọt về phía Lâm Diên, nói: “Đậu
xanh, loại phụ nữ thôi nát như thể này, bảy giờ ông
đây nghĩ thôi cũng thấy chán ghét, bỏ đi, con m*
nó. Ông đây không thèm nói nhảm với mày”
Nói xong, hai người đàn ông liên đỡ nhau rời đi.
Tôi nhìn hai người đàn ông đã đi xa, quay đầu
nhìn vê phía Lâm Diên, lúc này mới chú ý tới việc
cô ta câm một tấm danh thiếp trong tay, cô ta
đang làm gì vậy nhỉ?
Không cần nghĩ nhiều, tôi nhìn về phía cô ta,
nghiêm túc nói một câu vô cùng chân thành
“Cảm ơn cô!”
Cô ta cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng nói
“Không cần, những chỗ như thế này, vàn là đã bớt
đi tương đổi nhiều rồi”
Tôi nhìn cô ta, muốn nói, tại sao cô ta lại ở đây?
Thấy cô ta đưa tấm danh thiếp trong tay cho
người đàn ông ở quây rượu, trên mặt mang theo
nụ cười xu nịnh, tôi sững sờ, theo bản năng đến
cúi đầu nhìn tấm danh thiếp bị người khác tùy ý
vút đi trên sàn, phía trên là một tấm hình sexy của
một người phụ nữ, bên trên có ghi điện thoại và
địa chỉ, ngay cả giá cả cũng được ghi đầy đủ
Dưới ánh đèn lờ mờ, người trong hình kia, tôi
thấy rất rõ, chính là Lâm Diên. Trong lòng tôi chợt
rơi vào khoảng không trống rông, nhìn cô ta, há
miệng, cố găng hết sức để bình tĩnh lại: “Cô rất
thiếu tiền sao?”
Cô ta mím môi, trong mất thoáng qua một vẻ
đau xót, sau đó thản nhiên nói: “Ai không thiếu
tiên? Bây giờ không có tiên cũng không có cách
nào sống sót, đương nhiên là tôi thiếu tiền rồi”
Nhìn cô ta, tôi lên tiếng nói: “Cô biết, tôi không
phải đang hỏi ý đó.”
Cô ta näm chặt danh thiếp, van cố chấp nói
“Không quan trọng, đi nhanh lên đi, xung quanh
đây có rất nhiều tên quỷ say rượu”
Tôi không đi, nhìn cô ta, lại mở miệng nói: “Là
bởi vì hóa trị sao?” Ung thư phối cần phải làm hóa
trị, một khi đã hóa trị thì tóc sẽ bị rụng, sức khỏe
cũng ngày một xấu đi, ngay cả sắc mặt cũng sẽ
càng ngày càng kém đi.
€ô ta trang điểm đậm như vậy, còn đội tóc
giả, cô ta vốn là một người rất kiêu ngạo, cho dù
có yêu tiền đến thế nào đi chăng nữa, cũng không
thể bán thân như vậy được, cho nên, chỉ có một
khả năng, cô ta rất cần tiên làm hóa trị.
Cô ta näm thật chặt tấm danh thiếp trong tay,
cổ ra vẻ lạnh nhạt nhìn tôi nói: “Chuyện của tôi
không cần cô bận tâm, đi đi, đừng ở đây cản trở
tôi làm ăn nữa”
Xem ra chuyện có ta bị bệnh là thật, ung thư:
Phổi cũng là thật.
Cô gái kiêu ngạo này quả thật là rất quật
cường, nhìn cô ta, tôi nói tiếp: “Cô ra ngoài làm ăn,
cũng không có đạo lý là đuôi khách đi, đi thôi, tối
nay cô đi cùng tôi!”
là cô dạy tôi đi, cô làm như thế nào, làm như thế
nào để anh ấy yêu cô? Cô dạy tôi đi, được không?”
Nhìn dáng vẻ hèn mọn của cô ấy, lúc này cô
ấy đã hoàn toàn không còn là Helen chói mắt mà
tôi nhìn thấy trên máy bay trước đó nữa rồi.
Cô ấy cầu xin tôi, nước mắt rơi lã chã, tôi nhìn
cô ấy, trong lúc nhất thời, trong lòng thấy hơi khó
chịu, hồi lâu tôi mới mở miệng nói: “Rời khỏi anh
ấy đi Helen, cô còn nhớ bản thân tỏa sáng của
mình trước kia không? Một người luôn vui vẻ nói cười?
Cô ấy sửng sốt, mờ mịt, luống cuống nhìn tôi:
“Cái gì cơ?”
Kéo cô ấy lại, tôi có chút đau lòng: “Cô còn
nhớ lần đầu tiên tôi gặp cô không, dáng vẻ lúc đó
của cô ra sao? Cô để tóc dài màu vàng kim, trang
điểm kỹ càng, rất đẹp, đúng là loại xinh đẹp tuyệt
vời ấy. Helen, bản thân cô vốn đã rất tốt rồi, cô
không cần tận lực đi học hỏi ai cả, cũng không
cần phải vứt bỏ chính mình để trở thành người
khác, chính cô mới là có một không hai. Điều gì
đáng để cô yêu thì cái đó mới khiến cô tỏa sáng.
Lúc cô và anh ta ở bên nhau, cô chính là cô, là cô
xuất sắc nhất, không phải giống như bây giờ. Cô
vất vả học theo người khác như vậy, biến mình trở
thành không giống ai, để rồi tự khiến mình đau
khổ đến nỗi không chịu đựng nổi nữa. Người như
vậy, anh ta không đáng để cô yêu! Không đáng”
Cô ấy mờ mịt nhìn tôi, lưỡng lự không biết
phải làm sao: “Nhưng mà không yêu anh ấy nữa,
tôi có thể đi đâu được chứ? Bây giờ tôi chỉ có anh
ấy, rời khỏi anh ấy, tôi còn có thể làm gì sao?
Chúng tôi còn có một đứa con, tôi có thể làm
được gì chứ?”
Một người đàn ông, tại sao lại có thể biến
người phụ nữ hoạt bát, tỏa sáng thành ra như vậy
chứ? Tôi mím môi, quả thực đau lòng thay cô ấy,
mở miệng nói: “Helen, mỗi một người chúng ta
đều là một cá thể độc lập, chỉ cần cô nguyện
sống vì bản thân mình, cô sẽ có rất nhiều cách để
biến mình trở lên tỏa sáng lấp lánh. Đứa trẻ không
phải là cái cớ của cô, nhà họ Cố có thể chăm sóc
tốt cho con cháu của họ, nếu như cô thật sự
muốn thay đổi bản thân mình như thế nào đó hay
trở lại dáng vẻ xinh đẹp, tự tin như trước.
Không thể phủ nhận là cả đời người phụ nữ,
có duy nhất hai chuyện không thể từ bỏ, một làm
không ngừng làm đẹp cho mình, có thể làm đẹp
mình bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Chuyện còn lại
chính là kiểm tiên, làm phong phú tâm hồn mình,
bất luận là cuộc sống có khó khăn như thế nào,
chúng ta cũng không thể ngừng việc tu dưỡng
tâm hồn mình.
Cũng không phải là không có niêm tin vào
chuyện tình yêu, chẳng qua là chúng ta đều thích,
chúng ta cùng vun đắp để tình yêu trở nên tốt đẹp
hơn, không phải là bào mòn lẫn nhau, hành hạ lẫn nhau.
Tôi không biết lời mình, Helen, cô ấy có nghe
vào hay không, nhưng nhìn cô ấy uống đến nỗi
say mèm, trong miệng đều là nói Cố Diệc Hàn đối
xử với cô không công bằng. Nhiêu năm như vậy
rôi, hôm nay, ngay cả lừa gạt, anh ta cũng không
còn muốn lừa gạt Helen nữa.
Đàn ông thật là buôn cười, không có được thì
liều mạng nhớ mong. Nhưng lấy được rồi thì lại
không bao giờ biết kiên nhẫn và trân trọng. Quay
đầu nhìn lại, mình chưa từng có được tình yêu,
mình yêu đến mức mất hết lý trí, rồi lại tự mình
tiếp tục ôm lấy đau khổ.
Cố Diệc Hàn không phải Thẩm Minh Thành,
tôi không có cách nào dám chắc chắn đến một
ngày nào đó liệu Cố Diệc Hàn có thể yêu Helen
được hay không, cho nên tôi chỉ có thể khuyên
Helen sống vì chính mình. Chỉ cần cô ấy tự mình
sống tốt, bất kể Cố Diệc Hàn yêu ai, đối với cô ấy
mà nói, thật ra thì cũng không còn quan trọng nữa.
Đời người có quá nhiều chuyện tiếc nuối,
không thể ở bên cạnh người mình yêu sâu đậm
đã tính là gì? Đời người trăm năm, cũng không thể
lúc nào cũng cân tình yêu mà sống chứ?
Yêu nhau là để bầu bạn, chẳng qua là được
lúc đi ra ngoài không cô đơn mà thôi, nhưng
người cô độc, cũng vẫn phải đi bộ vê phía trước như vậy.
Tửu lượng của Helen cũng rất tốt, tôi không
biết rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu ly rượu
Brandi, cuối cùng gục xuống bàn, trong miệng vẫn
còn ngậm rượu.
Tôi đỡ cô ấy từng trong quầy rượu đi ra, hai
chúng tôi liên gặp phải phiền toái. Thủ đô là một
thành phố có an ninh tốt, nhưng không có nghĩa là
sẽ không gặp phải những rắc rối.
Hai người đàn ông say rượu nhìn thấy tôi và
Helen đang lảo đảo, nghiêng ngả đi ra, miệng bọn
họ liền phun ra mấy lời không sạch sẽ: “Ây dô, em
gái uống say rồi, nửa đêm rồi còn ra ngoài uống
rượu, cô đơn quá hả? Nếu không thì để anh chăm
sóc các em nhé? Khiến hai em trút bỏ được cô
đơn, bảo đảm sẽ khiến các em hài lòng, nha.”
Nói xong những lời này, bàn tay bẩn thỉu liên
đưa về phía chúng tôi.
“Bỏ cái bàn tay bẩn thíu của mấy người ra!”
Sau lưng có người lên tiếng, là tiếng phụ nữ, rất
nghiêm nghị.
Tôi sững người mất một lúc, quay đầu nhìn lại,
liên thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Lâm Diên,
cô ta trang điểm quá đậm, đậm đến mức có chút
biển thái, không nhìn ra đẹp chö nào cả, rõ ràng là
đội mái tóc giả không hề phù hợp.
Hai người đàn ông nhìn thấy cô ta, bật cười.
“Đồ xấu xí, mày đừng xen vào việc của người
khác, nếu không đừng trách ông đây không khách
sáo với mày.”
Đối mặt với việc bị hai người đàn ông sỉ nhục,
Lâm Diên lạnh mặt: “Mày có thể thử, xem là ai mới
phải để ý đến cái mạng chó của mình?”
Người đàn ông kia cau mày, chân chừ một
chút, rồi lại nhìn sang cho chúng tôi. Sau đó phun
một bãi nước bọt về phía Lâm Diên, nói: “Đậu
xanh, loại phụ nữ thôi nát như thể này, bảy giờ ông
đây nghĩ thôi cũng thấy chán ghét, bỏ đi, con m*
nó. Ông đây không thèm nói nhảm với mày”
Nói xong, hai người đàn ông liên đỡ nhau rời đi.
Tôi nhìn hai người đàn ông đã đi xa, quay đầu
nhìn vê phía Lâm Diên, lúc này mới chú ý tới việc
cô ta câm một tấm danh thiếp trong tay, cô ta
đang làm gì vậy nhỉ?
Không cần nghĩ nhiều, tôi nhìn về phía cô ta,
nghiêm túc nói một câu vô cùng chân thành
“Cảm ơn cô!”
Cô ta cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng nói
“Không cần, những chỗ như thế này, vàn là đã bớt
đi tương đổi nhiều rồi”
Tôi nhìn cô ta, muốn nói, tại sao cô ta lại ở đây?
Thấy cô ta đưa tấm danh thiếp trong tay cho
người đàn ông ở quây rượu, trên mặt mang theo
nụ cười xu nịnh, tôi sững sờ, theo bản năng đến
cúi đầu nhìn tấm danh thiếp bị người khác tùy ý
vút đi trên sàn, phía trên là một tấm hình sexy của
một người phụ nữ, bên trên có ghi điện thoại và
địa chỉ, ngay cả giá cả cũng được ghi đầy đủ
Dưới ánh đèn lờ mờ, người trong hình kia, tôi
thấy rất rõ, chính là Lâm Diên. Trong lòng tôi chợt
rơi vào khoảng không trống rông, nhìn cô ta, há
miệng, cố găng hết sức để bình tĩnh lại: “Cô rất
thiếu tiền sao?”
Cô ta mím môi, trong mất thoáng qua một vẻ
đau xót, sau đó thản nhiên nói: “Ai không thiếu
tiên? Bây giờ không có tiên cũng không có cách
nào sống sót, đương nhiên là tôi thiếu tiền rồi”
Nhìn cô ta, tôi lên tiếng nói: “Cô biết, tôi không
phải đang hỏi ý đó.”
Cô ta näm chặt danh thiếp, van cố chấp nói
“Không quan trọng, đi nhanh lên đi, xung quanh
đây có rất nhiều tên quỷ say rượu”
Tôi không đi, nhìn cô ta, lại mở miệng nói: “Là
bởi vì hóa trị sao?” Ung thư phối cần phải làm hóa
trị, một khi đã hóa trị thì tóc sẽ bị rụng, sức khỏe
cũng ngày một xấu đi, ngay cả sắc mặt cũng sẽ
càng ngày càng kém đi.
€ô ta trang điểm đậm như vậy, còn đội tóc
giả, cô ta vốn là một người rất kiêu ngạo, cho dù
có yêu tiền đến thế nào đi chăng nữa, cũng không
thể bán thân như vậy được, cho nên, chỉ có một
khả năng, cô ta rất cần tiên làm hóa trị.
Cô ta näm thật chặt tấm danh thiếp trong tay,
cổ ra vẻ lạnh nhạt nhìn tôi nói: “Chuyện của tôi
không cần cô bận tâm, đi đi, đừng ở đây cản trở
tôi làm ăn nữa”
Xem ra chuyện có ta bị bệnh là thật, ung thư:
Phổi cũng là thật.
Cô gái kiêu ngạo này quả thật là rất quật
cường, nhìn cô ta, tôi nói tiếp: “Cô ra ngoài làm ăn,
cũng không có đạo lý là đuôi khách đi, đi thôi, tối
nay cô đi cùng tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro