Thủ đoạn đẫm máu (11)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Cùng anh ta đi ra khỏi phòng, lúc xuống tầng, dưới ánh đèn lờ mờ,
nhìn thấy thân hình cao to,mạnh mẽ, dữ tợn của Danwei đang đứng ở trong
phòng khách, mắt nhìn chúng tôi chằm chằm.
Tôi dừng bước chân, phản ứng theo bản năng liên mở miệng nói: “Danweil”
“Đi thôi!” Mục Dĩ Thâm chỉ liếc nhìn anh ta một cái, rồi mở miệng nói, sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi vốn cho rằng Danwei sẽ cản lại, nhưng không ngờ răng, anh ta chỉ đứng ở đó nhìn tôi rời đi.
Tôi chân chừ một chút, vẫn là ngoảnh đầu lại, mở miệng nói với anh ta một câu.
“Cảm ơn!”
Anh ta không nói gì, chỉ hờ hững, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mục Dĩ Thâm một cái.
Từ trong biệt thự đi ra liên nhìn thấy ba chiếc xe ô tô con màu đen, chúng tôi đang bước lên xe thì bỗng nghe thấy tiếng vũ khí từ phía rừng cao su truyền đến.
Mục Dĩ Thâm đẩy tôi vào trong xe, nhìn tài xế nói: “Chở cô ấy đi trước!”
Có lẽ là anh Bảo đã trở lại rôi, trong lúc nhất thời tôi có chút hoảng loạn, nhìn về phía Mục Dĩ Thâm, không biết nên nói gì, chỉ đành nói một câu.
“Chú ý an toàn!”
Anh ta nhìn tôi, hơi sững sờ một chút, rồi gật đầu!
Xe không đi theo hướng có rừng cao su mà là đi vào trong rừng núi phía sau biệt thự.
Xe đã lái đi được một đoạn xa, ngược với hướng xe đi, xa xa ở phía sau truyền đến tiếng vũ khí và tiếng sấm sét, trời sắp mưa rồi.
Đường núi gập ghềnh, khúc khuỷu, dọc đường đi, tôi bị xóc nảy, nghiêng ngả, làm cho đầu váng mắt hoa, xây xẩm mặt mày, dạ dày thì quay cuồng, nôn khan những mấy lần.
Dường như vẫn đang còn nghe thấy tiếng vũ khí ở phía sau, đối phương hoàn toàn không có ý muốn từ bỏ, đi vào trong rừng núi, xe chạy đến một bãi đất trống ở phía trước.
Là sân bay, máy bay trực thăng!
Tôi sửng sốt, xe dừng lại, tài xế ngôi ở phía trước nói: “Xuống xe !”
Sau đó gần như là không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta liền nhanh chóng nhảy xuống xe, rôi kéo tôi xuống xe một cách thô bạo.
Trong mấy chiếc xe ở đằng trước là mấy người Âu Dương Noãn, bọn họ cũng bị lôi xuống xe giống như tôi.
“Khẩn trương lên máy bay! Nhanh lên!” Người đàn ông đứng ở cửa lên máy bay hô to.
Tôi vô thức quay đầu lại nhìn vê phía biệt thự, đã không thể nhìn thấy được nữa, chỉ có khói mù dày đặc đang bốc lên ở trong không trung.
Mấy người Âu Dương Noãn được đỡ lên máy bay, tôi không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ ra được có điểm đáng nghi gì.
Đi vào trong khoang máy bay, nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Noãn có chút tái nhợt, phờ phạc, tôi không khỏi đi đến chỗ của cô ấy hỏi.
“Âu Dương Noãn, cô làm sao vậy?”
Cô ấy yếu ớt mở mắt ra nhìn tôi, mở miệng muốn nói, nhưng bởi vì có liên quan đến cổ họng nên nhất thời không thể nói ra được.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh mở miệng nói: “Ngồi lại chỗ của mình đi, không được di chuyển lung tung, trực thăng sắp cất cánh rồi”
“Còn Mục Dĩ Thâm?” Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi.
Người đàn ông ngừng một chút rồi nói: “Anh ục sẽ tụ họp với chúng tôi ở Châu Âu, chúng ta đi trước, nếu không thì không ai có thể đi được” Tôi gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình, tuy có chút lo lắng cho Âu Dương Noãn, nhưng việc quan trọng nhất trong lúc này vẫn là phải đi trước.
Trực thăng cất cánh! Giữa đường, Âu Dương Noãn bỗng ôm bụng, mặt mũi trở nên dữ tợn, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
Tôi hoảng sợ, cả người toát mồ hôi lạnh, muốn đi giúp đỡ, nhưng bị người ngăn lại.
“Cô Xuân Hinh, người của chúng tôi sẽ xử lý, phiền cô cứ ngồi yên tại chỗ trước đã, đừng ảnh hưởng đến những nhân viên công tác khác” Thấy mấy người nhân viên công tác đang đỡ Âu Dương Noãn đi vào buồng lái, trong lúc nhất thời tôi quả thực là không thể làm được gì cả, chỉ có thể ngồi nhìn.
Khoảng mấy giờ sau, trực thăng hạ cánh, là ở một sân bay, thời gian bay quá lâu, tôi hoàn toàn không biết đây là đâu.
“Chuyển sang máy bay, mọi người đừng làm chậm trễ thời gian, nhanh lên!” Theo mọi người đi xuống trực thăng, đi sang máy bay đang đỗ ở trên sân bay, không có qua kiểm tra an ninh, trực tiếp đi lên luôn.
Tôi không khỏi có chút nghi hoặc, những việc này đều là do Mục Dĩ Thâm đã thu xếp, lo liệu xong hết từ trước rồi sao? Trong vô thức, tôi quay đầu lại nhìn mấy người Dương Ánh Tuyết đang được dìu đỡ đi vào khoang máy bay.
Mấy ngày này, bọn họ gần như là chưa từng nói chuyện với nhau, lúc này, sau một hồi trắc trở, bọn họ đã sức tàn lực kiệt, mệt mỏi rã rời rồi.
Sắc mặt ai cũng trắng bệch, tái nhợt, phờ phạc, nếu không phải là có người dìu, đỡ, chỉ sợ rằng hơi không chú ý thì liền sẽ bị ngã xuống mặt đất.
Chú ý tới bọn họ đều đang ôm bụng, tôi không khỏi cau mày, nhưng đang bị thúc giục đi lên máy bay, trong lúc nhất thời tôi cũng không có cách nào tiến lên hỏi.
Sau khi lên máy bay, tình hình sức khỏe của Âu Dương Noãn tốt hơn một chút, nên được sắp xếp trở lại ngồi ở trong khoang máy bay. Lúc này, trong khoang máy bay còn có thêm những người lạ khác.
Nhìn lướt qua khắp một vòng, tôi luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói ra được có chỗ nào không đúng, nên dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp thắt chặt đây an toàn,đợi máy Bay ‘cất cánh.
Từ Châu Á bay đến Tây Âu mất mười mấy tiếng đồng hồ, lúc máy bay hạ cánh, tôi có chút mơ mơ màng màng.
Sau khi quanh quẩn ở sân bay, chúng tôi được đưa đến một tòa biệt thự.
Kết quả của việc lặn lội đường xa chính là đến cuối cùng ai cũng sức tàn lực kiệt, mệt mỏi rã rời, mấy người Âu Dương Noãn đều đã ngủ thiếp đi hết rồi.
Dựa vào chút ý thức ít ỏi còn sót lại của mình, tôi muốn đi tìm điện thoại để gọi cho Phó Thắng Nam, nhưng lại bị ngăn cản.
Người đàn ông đưa chúng tôi đến nơi đây là một người cao to, cường tráng. Dường như anh ta có vẻ không thích cười lắm, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh ngắt như băng.
Lúc anh ta lên tiếng ngăn cản tôi, cũng là lạnh lùng nói: “Cô gái, cô cần phải đi nghỉ ngơi” Tôi thử nói chuyện với anh ta: “Anh này; tôi muốn gọi điện thoại cho người nhà của tôi” Anh ta cau mày, anh mắt có chút lạnh lùng, nói một cách máy móc, cứng nhắc: “Cô gái, nếu không có sự cho phép của anh Mục thì cô không thể có bất kỳ sự liên lạc nào với bên ngoài” Nói xong, anh ta nhìn tôi, như thể định ép tôi đi về phòng nghỉ ngơi.
Nếu đã là ý của Mục Dĩ Thâm, nếu như tôi mạnh mẽ chống đối thì không được tốt cho lắm, thế cho nên tôi dứt khoát gật đầu, đi vào trong phòng.
Tuy rằng đã bôn ba suốt một chặng đường dài, nhưng do bị lệch múi giờ, nên bây giờ dù tôi đang trong tình trạng cực kỳ mệt mỏi, buồn ngủ nhưng mà có làm thế nào thì cũng không thể ngủ được.
Từ lúc Mục Dĩ Thâm đề nghị muốn đưa tôi đến Tây Âu thì trong lòng tôi đã bắt đầu có chút nghi hoặc không thể nói rõ ra được, nhưng mà làm thế nào cũng không thể tìm ra được điểm vướng mắc của vấn đề.
Trằn trọc, trăn trở đến nửa đêm, khó khăn, vất vả lắm mới có thể ngủ được, nhưng vào ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ tôi đã bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình tỉnh giấc.
Đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy là Đoàn Thanh Lan, sắc mặt của cô ấy tái nhợt, mấy ngày trước đó, bởi vì bọn họ ở trong phòng kính nên sức khỏe vẫn luôn rất yếu ớt.
Mấy ngày kế tiếp, mấy người bọn họ không có mở miệng nói chuyện nên tôi chưa từng trò chuyện với bọn họ.
Nhìn thấy cô ấy, tôi có chút bất ngờ, cô ấy đi thẳng vào trong phòng ngủ, rồi liền giơ tay khóa trái cửa phòng lại.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, không mở miệng nói chuyện nhưng trông dáng vô cùng oán hận.
Tôi không hiểu ra sao nên không nhịn được liền mở miệng hỏi:Đoàn Thanh Lan; cô làm sao vậy?” Cô ấy cười lạnh, vẻ mặt lạnh buốt, nhìn tôi chốc lát, rồi sau đó đưa tay kéo áo của mình lên.
Nhìn thấy chỗ bị quấn băng gạc trên phần bụng của cô ấy có, tôi sửng sốt.
“Cô bị thương lúc nào vậy? Sao lại bị thương…” Có những câu hỏi, không cần hỏi cũng biết.
Vết thương ở trên bụng của cô ấy, trên bụng, tôi chợt sững sờ, ngây ngẩn cả người, dù có ngốc đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng có thể nghĩ ra được.
Một dãy phòng mổ ở trong căn biệt thự của anh Bảo, tôi đã từng nhìn thấy cảnh bọn họ bỏ đá Kyanite vào trong bụng của phụ nữ.
*Đá Kyanite: Là đá quý có màu xanh lam hoặc xanh lục-lam là đắt tiền nhất. Ngoài ra người ta cũng tìm thấy Kyanite màu vàng;xám, trắng và không màu được cho là khá hiếm. Đá Kyanite là khoáng vật silicat màu xanh đặc trưng xuất hiện phổ biến trong các pecmatit hoặc đá trầm tích biến chất giàu nhôm. Màu xanh lam đậm làm trang sức trông rất đẹp mắt. Đá Kyanite có tác dụng dịu tan đi nỗi đau về tinh thần, giúp cho tâm hồn luôn thanh thản, an nhiên. Ngoài ra, những cặp đôi yêu thương nhau nếu đeo vòng tay đá quý phong thủy Kyanite bên mình mang đến ý nghĩa bảo vệ tình yêu của họ, giữ gìn lòng chung thủy và sự chân thành.
Nhìn vết thương ở phần bụng của Đoàn Thanh Lan, tôi đã hiểu rồi, người của anh Bảo đã bỏ đá Kyanite vào trong cơ thể của bọn họ rồi.
Nhớ lại tình trạng của mấy người bọn họ trong mấy ngày nay, không phải là sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt, thì chính là cứ luôn bị đau bụng, cho nên đây hoàn toàn không phải là di chứng còn lưu lại do ở trong nhà kính.
Tôi dừng bước chân, phản ứng theo bản năng liên mở miệng nói: “Danweil”
“Đi thôi!” Mục Dĩ Thâm chỉ liếc nhìn anh ta một cái, rồi mở miệng nói, sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi vốn cho rằng Danwei sẽ cản lại, nhưng không ngờ răng, anh ta chỉ đứng ở đó nhìn tôi rời đi.
Tôi chân chừ một chút, vẫn là ngoảnh đầu lại, mở miệng nói với anh ta một câu.
“Cảm ơn!”
Anh ta không nói gì, chỉ hờ hững, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mục Dĩ Thâm một cái.
Từ trong biệt thự đi ra liên nhìn thấy ba chiếc xe ô tô con màu đen, chúng tôi đang bước lên xe thì bỗng nghe thấy tiếng vũ khí từ phía rừng cao su truyền đến.
Mục Dĩ Thâm đẩy tôi vào trong xe, nhìn tài xế nói: “Chở cô ấy đi trước!”
Có lẽ là anh Bảo đã trở lại rôi, trong lúc nhất thời tôi có chút hoảng loạn, nhìn về phía Mục Dĩ Thâm, không biết nên nói gì, chỉ đành nói một câu.
“Chú ý an toàn!”
Anh ta nhìn tôi, hơi sững sờ một chút, rồi gật đầu!
Xe không đi theo hướng có rừng cao su mà là đi vào trong rừng núi phía sau biệt thự.
Xe đã lái đi được một đoạn xa, ngược với hướng xe đi, xa xa ở phía sau truyền đến tiếng vũ khí và tiếng sấm sét, trời sắp mưa rồi.
Đường núi gập ghềnh, khúc khuỷu, dọc đường đi, tôi bị xóc nảy, nghiêng ngả, làm cho đầu váng mắt hoa, xây xẩm mặt mày, dạ dày thì quay cuồng, nôn khan những mấy lần.
Dường như vẫn đang còn nghe thấy tiếng vũ khí ở phía sau, đối phương hoàn toàn không có ý muốn từ bỏ, đi vào trong rừng núi, xe chạy đến một bãi đất trống ở phía trước.
Là sân bay, máy bay trực thăng!
Tôi sửng sốt, xe dừng lại, tài xế ngôi ở phía trước nói: “Xuống xe !”
Sau đó gần như là không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta liền nhanh chóng nhảy xuống xe, rôi kéo tôi xuống xe một cách thô bạo.
Trong mấy chiếc xe ở đằng trước là mấy người Âu Dương Noãn, bọn họ cũng bị lôi xuống xe giống như tôi.
“Khẩn trương lên máy bay! Nhanh lên!” Người đàn ông đứng ở cửa lên máy bay hô to.
Tôi vô thức quay đầu lại nhìn vê phía biệt thự, đã không thể nhìn thấy được nữa, chỉ có khói mù dày đặc đang bốc lên ở trong không trung.
Mấy người Âu Dương Noãn được đỡ lên máy bay, tôi không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ ra được có điểm đáng nghi gì.
Đi vào trong khoang máy bay, nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Noãn có chút tái nhợt, phờ phạc, tôi không khỏi đi đến chỗ của cô ấy hỏi.
“Âu Dương Noãn, cô làm sao vậy?”
Cô ấy yếu ớt mở mắt ra nhìn tôi, mở miệng muốn nói, nhưng bởi vì có liên quan đến cổ họng nên nhất thời không thể nói ra được.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh mở miệng nói: “Ngồi lại chỗ của mình đi, không được di chuyển lung tung, trực thăng sắp cất cánh rồi”
“Còn Mục Dĩ Thâm?” Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi.
Người đàn ông ngừng một chút rồi nói: “Anh ục sẽ tụ họp với chúng tôi ở Châu Âu, chúng ta đi trước, nếu không thì không ai có thể đi được” Tôi gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình, tuy có chút lo lắng cho Âu Dương Noãn, nhưng việc quan trọng nhất trong lúc này vẫn là phải đi trước.
Trực thăng cất cánh! Giữa đường, Âu Dương Noãn bỗng ôm bụng, mặt mũi trở nên dữ tợn, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
Tôi hoảng sợ, cả người toát mồ hôi lạnh, muốn đi giúp đỡ, nhưng bị người ngăn lại.
“Cô Xuân Hinh, người của chúng tôi sẽ xử lý, phiền cô cứ ngồi yên tại chỗ trước đã, đừng ảnh hưởng đến những nhân viên công tác khác” Thấy mấy người nhân viên công tác đang đỡ Âu Dương Noãn đi vào buồng lái, trong lúc nhất thời tôi quả thực là không thể làm được gì cả, chỉ có thể ngồi nhìn.
Khoảng mấy giờ sau, trực thăng hạ cánh, là ở một sân bay, thời gian bay quá lâu, tôi hoàn toàn không biết đây là đâu.
“Chuyển sang máy bay, mọi người đừng làm chậm trễ thời gian, nhanh lên!” Theo mọi người đi xuống trực thăng, đi sang máy bay đang đỗ ở trên sân bay, không có qua kiểm tra an ninh, trực tiếp đi lên luôn.
Tôi không khỏi có chút nghi hoặc, những việc này đều là do Mục Dĩ Thâm đã thu xếp, lo liệu xong hết từ trước rồi sao? Trong vô thức, tôi quay đầu lại nhìn mấy người Dương Ánh Tuyết đang được dìu đỡ đi vào khoang máy bay.
Mấy ngày này, bọn họ gần như là chưa từng nói chuyện với nhau, lúc này, sau một hồi trắc trở, bọn họ đã sức tàn lực kiệt, mệt mỏi rã rời rồi.
Sắc mặt ai cũng trắng bệch, tái nhợt, phờ phạc, nếu không phải là có người dìu, đỡ, chỉ sợ rằng hơi không chú ý thì liền sẽ bị ngã xuống mặt đất.
Chú ý tới bọn họ đều đang ôm bụng, tôi không khỏi cau mày, nhưng đang bị thúc giục đi lên máy bay, trong lúc nhất thời tôi cũng không có cách nào tiến lên hỏi.
Sau khi lên máy bay, tình hình sức khỏe của Âu Dương Noãn tốt hơn một chút, nên được sắp xếp trở lại ngồi ở trong khoang máy bay. Lúc này, trong khoang máy bay còn có thêm những người lạ khác.
Nhìn lướt qua khắp một vòng, tôi luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói ra được có chỗ nào không đúng, nên dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp thắt chặt đây an toàn,đợi máy Bay ‘cất cánh.
Từ Châu Á bay đến Tây Âu mất mười mấy tiếng đồng hồ, lúc máy bay hạ cánh, tôi có chút mơ mơ màng màng.
Sau khi quanh quẩn ở sân bay, chúng tôi được đưa đến một tòa biệt thự.
Kết quả của việc lặn lội đường xa chính là đến cuối cùng ai cũng sức tàn lực kiệt, mệt mỏi rã rời, mấy người Âu Dương Noãn đều đã ngủ thiếp đi hết rồi.
Dựa vào chút ý thức ít ỏi còn sót lại của mình, tôi muốn đi tìm điện thoại để gọi cho Phó Thắng Nam, nhưng lại bị ngăn cản.
Người đàn ông đưa chúng tôi đến nơi đây là một người cao to, cường tráng. Dường như anh ta có vẻ không thích cười lắm, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh ngắt như băng.
Lúc anh ta lên tiếng ngăn cản tôi, cũng là lạnh lùng nói: “Cô gái, cô cần phải đi nghỉ ngơi” Tôi thử nói chuyện với anh ta: “Anh này; tôi muốn gọi điện thoại cho người nhà của tôi” Anh ta cau mày, anh mắt có chút lạnh lùng, nói một cách máy móc, cứng nhắc: “Cô gái, nếu không có sự cho phép của anh Mục thì cô không thể có bất kỳ sự liên lạc nào với bên ngoài” Nói xong, anh ta nhìn tôi, như thể định ép tôi đi về phòng nghỉ ngơi.
Nếu đã là ý của Mục Dĩ Thâm, nếu như tôi mạnh mẽ chống đối thì không được tốt cho lắm, thế cho nên tôi dứt khoát gật đầu, đi vào trong phòng.
Tuy rằng đã bôn ba suốt một chặng đường dài, nhưng do bị lệch múi giờ, nên bây giờ dù tôi đang trong tình trạng cực kỳ mệt mỏi, buồn ngủ nhưng mà có làm thế nào thì cũng không thể ngủ được.
Từ lúc Mục Dĩ Thâm đề nghị muốn đưa tôi đến Tây Âu thì trong lòng tôi đã bắt đầu có chút nghi hoặc không thể nói rõ ra được, nhưng mà làm thế nào cũng không thể tìm ra được điểm vướng mắc của vấn đề.
Trằn trọc, trăn trở đến nửa đêm, khó khăn, vất vả lắm mới có thể ngủ được, nhưng vào ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ tôi đã bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình tỉnh giấc.
Đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy là Đoàn Thanh Lan, sắc mặt của cô ấy tái nhợt, mấy ngày trước đó, bởi vì bọn họ ở trong phòng kính nên sức khỏe vẫn luôn rất yếu ớt.
Mấy ngày kế tiếp, mấy người bọn họ không có mở miệng nói chuyện nên tôi chưa từng trò chuyện với bọn họ.
Nhìn thấy cô ấy, tôi có chút bất ngờ, cô ấy đi thẳng vào trong phòng ngủ, rồi liền giơ tay khóa trái cửa phòng lại.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, không mở miệng nói chuyện nhưng trông dáng vô cùng oán hận.
Tôi không hiểu ra sao nên không nhịn được liền mở miệng hỏi:Đoàn Thanh Lan; cô làm sao vậy?” Cô ấy cười lạnh, vẻ mặt lạnh buốt, nhìn tôi chốc lát, rồi sau đó đưa tay kéo áo của mình lên.
Nhìn thấy chỗ bị quấn băng gạc trên phần bụng của cô ấy có, tôi sửng sốt.
“Cô bị thương lúc nào vậy? Sao lại bị thương…” Có những câu hỏi, không cần hỏi cũng biết.
Vết thương ở trên bụng của cô ấy, trên bụng, tôi chợt sững sờ, ngây ngẩn cả người, dù có ngốc đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng có thể nghĩ ra được.
Một dãy phòng mổ ở trong căn biệt thự của anh Bảo, tôi đã từng nhìn thấy cảnh bọn họ bỏ đá Kyanite vào trong bụng của phụ nữ.
*Đá Kyanite: Là đá quý có màu xanh lam hoặc xanh lục-lam là đắt tiền nhất. Ngoài ra người ta cũng tìm thấy Kyanite màu vàng;xám, trắng và không màu được cho là khá hiếm. Đá Kyanite là khoáng vật silicat màu xanh đặc trưng xuất hiện phổ biến trong các pecmatit hoặc đá trầm tích biến chất giàu nhôm. Màu xanh lam đậm làm trang sức trông rất đẹp mắt. Đá Kyanite có tác dụng dịu tan đi nỗi đau về tinh thần, giúp cho tâm hồn luôn thanh thản, an nhiên. Ngoài ra, những cặp đôi yêu thương nhau nếu đeo vòng tay đá quý phong thủy Kyanite bên mình mang đến ý nghĩa bảo vệ tình yêu của họ, giữ gìn lòng chung thủy và sự chân thành.
Nhìn vết thương ở phần bụng của Đoàn Thanh Lan, tôi đã hiểu rồi, người của anh Bảo đã bỏ đá Kyanite vào trong cơ thể của bọn họ rồi.
Nhớ lại tình trạng của mấy người bọn họ trong mấy ngày nay, không phải là sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt, thì chính là cứ luôn bị đau bụng, cho nên đây hoàn toàn không phải là di chứng còn lưu lại do ở trong nhà kính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro