Tình yêu trong những điều nhỏ nhặt (4)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Tâm thái của tôi đã hoàn toàn sụp đổ rồi, đây rõ ràng chính là cố ý
làm tổn thương Chu Nhiên Anl May mà tâm lý tôi đủ mạnh mẽ, vững vàng,
nhịn xuống được xúc động muốn ho khan, cố gắng mỉm cười, gần như là
nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Tổng giám đốc Thắng Nam, anh không có tay sao” Anh cong môi, không có sự chín chắn, bình thản, lạnh lùng như ngày thường, mà có chút xấu xa, tùy ý.
“Tay anh đang không được tiện cho lắm!” Lúc nói, anh mặt dày, vô liêm sỉ mà cầm văn kiện đã bỏ xuống lên, rôi còn nhướng mày với tôi.
Tôi mím môi, Chu Nhiên An ở bên cạnh đã không thể ngồi yên được nữa rồi, đột nhiên đứng lên, nói.
“Tổng giám đốc Thắng Nam, văn kiện trước hết cứ để ở chỗ của anh, em còn có việc, nên đi trước đây!” Nói xong mặt cũng không thể giữ được bình tĩnh, bèn trực tiếp rời khỏi sân, bỏ đi luôn.
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, trong lúc nhất thời không thể nói nên lời, sự việc của ngày hôm nay, anh tuyệt đối là cố ý.
Có lúc tôi thật sự rất khâm phục năng lực kiêm chế, nhẫn nại của Chu Nhiên An, từ lúc mới vừa tiến vào cho đến bây giờ, cô ta vẫn cứ luôn cố gắng duy trì mỉm cười, âm thâm chịu đựng.
Hóa ra, khi thích một người thì có thể nhẫn nại, chịu đựng đến mức như vậy.
Đặt đôi đũa trong tay xuống, tôi đĩ nhiên là không thể ăn tiếp được nữa, nhìn Phó Thắng Nam, tôi mở miệng nói.
“Nếu tổng giám đốc Thắng Nam không thích người ta thì có thể trực tiếp nói thẳng với cô ấy, anh làm như thế này thì không được xem là quân tử cho lắm!” “Anh vốn cũng không phải là quân tử!” Anh mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hơn nữa, anh đã kết hôn rồi, là một cô gái, không tiếp cận bất kỳ một người đàn ông đã kết hôn nào, là điểm mấu chốt căn bản để làm một cô gái của cô ta, điều này hẳn là không cần anh phải nói!” Tôi mím môi, bị anh nhìn làm cho có chút hoảng hốt, mở miệng nói “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh bây giờ cũng được xem là một người đàn ông độc thân, con người ta luôn thích những người ưu tú, xuất sắc, nên cũng không thể trách cô ấy được! Anh cười lạnh “Nếu anh đã xuất sắc, ưu tú như vậy thì tại sao em lại muốn buông tay” Tôi… Tôi tự biết được mình không nói lại được anh, nên đứng dậy, mở miệng nói: “Trong những chuyện tình cảm này, ưu tú không có nghĩa là thích hợp” Anh cũng đứng dậy theo tôi, ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững: “Vậy cái gì mới được gọi là thích hợp?” Tôi cảm thấy hôm nay anh là đang cố ý kiếm chuyện, nên mở miệng nói: “Cô Nhiên An đã đi rồi, xem ra không còn chuyện gì để nói nữa, em cũng đi trước đây!” Cổ tay bị anh túm lấy, tôi mím môi, trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn, luống cuống rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn anh nói.
“Tổng giám đốc Thắng Nam, anh đang làm gì vậy?” Anh nhướng mày: “Từ lúc em bị rơi vào trong hố ở thôn Hòa An, đến lúc em bị bệnh phải nằm ở trong bệnh viện một thời gian dài như vậy, đều là do một tay tôi chăm sóc, trông nom em” Vừa nói, cơ thể anh vừa tiến đến gần người tôi, dán sát vào: “Cho dù là một người xa lạ, mặc kệ sống chết của bản thân mà đi cứu em, chăm sóc cho em, thì em ít nhiều gì cũng phải nên nói một tiếng cảm ơn chứ?” Tôi bị khí thế của anh ép cho có chút lúng túng, mở miệng nói: “Cảm ơn anh” “Ha ha!” Anh bật cười, mặt mày đẹp như tranh vẽ, vẫn anh tuấn, đẹp trai như cũ.
“Câu cảm ơn này của em thật là rất nhẹ nhàng đấy!” “Vậy anh muốn em phải cảm ơn anh như thế nào?” Biết rõ câu tiếp theo mà anh nói chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt, nhưng suy cho cùng tôi đang là người đuối lý, tôi lại không thể làm một người vong ơn bội nghĩa được.
Cơ thể bị anh giam ở giữa bức tường và lồng ngực của anh, anh mở miệng nói, giọng nói của anh trầm thấp, gợi cảm, mang theo hơi thở làm cho người ta mê muội.
“Nếu em đã muốn phải thật lòng thật dạ, thành tâm mà cảm ơn, thì bắt đầu từ ngày mai, em liền ở chỗ này, mỗi ngày chăm sóc cho anh, lo cho anh ăn uống đầy đủ một ngày ba bữa” Tôi nhíu mày, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt: “Phó Thắng Nam, em chăm sóc cho Mục Dĩ Thâm một ngày ba bữa là bởi vì tôi xem việc chăm sóc cho anh ấy là đang làm việc, là công việc, nhiệm vụ, hơn nữa, tôi là được trả lương” Anh nhướng mày: “Anh cũng sẽ trả lương cho em giống như thết” Tôi…
“Không được!” Tôi mở miệng nói, vào ở trong ngôi biệt thự này, tất cả ở bên trong đều là những vết tích của quá khứ, tôi sợ bản thân mình cuối cùng sẽ chìm vào trong u mê, không có cách nào đẩy anh ra được.
Anh cười lạnh: “Sao vậy? Người ta mặc kệ sống chết của bản thân mà cứu em, ở trong lòng em căn bản không có một chút biết ơn, cảm kích nào cả? Một yêu cầu nho nhỏ của người ta mà em cũng không thể làm được?” Tôi mím môi, không dám nhìn anh, chỉ đành kiếm cớ nói: “Bất kỳ việc gì cũng đều phải có thứ tự trước sau, hơn nữa tôi bây giờ đã là nhân viên của Tập đoàn Thuận Phát rồi…” “Em đi đi!” Không đợi tôi nói hết, anh đã đẩy tôi ra, trong con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ thất vọng.
“Trở về đi, dưa hái xanh thì không ngọt, Phó Thắng Nam tôi còn chưa hèn mọn đến mức này!” Tôi ngẩn người sửng sốt, nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt của anh, trong lòng không khỏi có chút rối loạn, mở miệng muốn nói, nhưng đến cuối cùng lại không nói ra được một câu nào cả.
Trầm mặc một lát, tôi nhịn không được mở miệng nói: “Buổi trưa và buổi tối khả năng là tôi không có nhiều thời gian, nhưng buổi sáng tôi nhất định sẽ đến!” Nói xong, tôi liền quay người đi ra khỏi sân, có chút mơ mơ màng màng mà trở lại biệt thự của Mục Dĩ Thâm.
Không nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở trong sân, tôi vốn cho rằng hai người đã trở về biệt thự rồi, nên cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp đi thẳng vào phòng khách, vừa mới bước vào cửa liền mở miệng nói: “Âu Dương Noãn, cậu…” Lời trong miệng còn chưa có nói ra, tôi liền đụng phải cảnh tượng không nên nhìn.
Lúc này, Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đang hôn môi vô cùng nóng bỏng ở trên sô pha trong phòng khách.
Nếu không phải tôi đột nhiên xuất hiện, đoán chừng bọn họ sắp tiến vào chủ đề chính rồi.
Hai người nghe thấy tiếng động, Âu Dương Noãn chợt đẩy mạnh Mục Dĩ Thâm ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đã đỏ lên giống như trái táo, Mục Dĩ Thâm giơ tay sờ mũi.
“Hai người trò chuyện đi, tôi đi công ty đây!” Bầu không khí có chút lúng túng, xấu hổ, sau khi Mục Dĩ Thâm rời đi, Âu Dương Noãn xấu hổ, ngượng ngùng nhìn tôi, ho khan một tiếng rồi nói.
“Xin lỗi, vừa rồi có chút kích động!” Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy, không khỏi buồn cười, mở miệng nói: “Tình cảm đã sâu đậm, thì đây cũng là chuyện thường tình.” Cô ấy liếc nhìn tôi, trên mặt vẫn còn ửng đỏ: “Vừa nãy cậu với Phó Thắng Nam đi đâu vậy?”
.
Không còn cách nào khác, dứt khoát bỏ văn kiện đang cầm trong tay xuống, đi ra ban công hóng gió, hít thở không khí.
Ban công của hai nhà chỉ cách nhau có một bức tường, Phó Thắng Nam đang ngồi đọc sách ở ban công, nhìn qua có vẻ rất rảnh rỗi, nhàn nhã.
Nhìn thấy anh, tôi theo bản năng muốn tránh né, trở về phòng, nhưng anh giống như là có mọc mắt ở trên đỉnh đầu, bỗng ngước mắt nhìn thẳng về phía tôi, sau đó chậm rãi đặt quyển sách ở trong tay sang một bên, đôi mắt đen nhánh thản nhiên, nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chỉ đành phải cố gắng mỉm cười, mở miệng nói.
“Tổng giám đốc Thắng Nam, thật là trùng hợp!” Con ngươi trong mắt anh chìm xuống: “Không ” trùng hợp chút nào: Tôi…
Người này còn thật sự định dồn tôi vào chỗ bí, làm cho tôi không thể nào tiếp lời được! Tôi mỉm cười, nói: “Vậy em không quấy rầy anh đọc sách nữa, em đi vào trong đây!” “Em cho rằng mình có thể trốn cả đời sao?” Anh mở miệng nói, giọng nói trâm thấp, kiềm chế.
Tôi mím môi, có chút lúng túng, gượng gạo, những vẫn quay đầu lại nhìn anh nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, em không có ý muốn trốn, thật sự là em đang có việc bận!” “Phần lớn hạng mục ở thôn Hòa An đều cần có người phụ trách, ngày mai hạng mục của Tập đoàn Phó Thiên phải bắt đầu khởi công rồi, đến lúc đó, Linda mà không hiểu rõ những khâu nhỏ thì có thể sẽ khiến cho nơi đó trở nên rất lộn xộn, rối loạn Tôi có chút không hiểu được ý của anh, hơi sửng sốt nhìn anh nói: “Linda vẫn luôn phụ trách những hạng mục này, rất nhiều khâu nhỏ cô ấy đều làm tốt hơn tôi, tổng giám đốc Thắng Nam không cần phải lo lắng đâu!”
“Tổng giám đốc Thắng Nam, anh không có tay sao” Anh cong môi, không có sự chín chắn, bình thản, lạnh lùng như ngày thường, mà có chút xấu xa, tùy ý.
“Tay anh đang không được tiện cho lắm!” Lúc nói, anh mặt dày, vô liêm sỉ mà cầm văn kiện đã bỏ xuống lên, rôi còn nhướng mày với tôi.
Tôi mím môi, Chu Nhiên An ở bên cạnh đã không thể ngồi yên được nữa rồi, đột nhiên đứng lên, nói.
“Tổng giám đốc Thắng Nam, văn kiện trước hết cứ để ở chỗ của anh, em còn có việc, nên đi trước đây!” Nói xong mặt cũng không thể giữ được bình tĩnh, bèn trực tiếp rời khỏi sân, bỏ đi luôn.
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, trong lúc nhất thời không thể nói nên lời, sự việc của ngày hôm nay, anh tuyệt đối là cố ý.
Có lúc tôi thật sự rất khâm phục năng lực kiêm chế, nhẫn nại của Chu Nhiên An, từ lúc mới vừa tiến vào cho đến bây giờ, cô ta vẫn cứ luôn cố gắng duy trì mỉm cười, âm thâm chịu đựng.
Hóa ra, khi thích một người thì có thể nhẫn nại, chịu đựng đến mức như vậy.
Đặt đôi đũa trong tay xuống, tôi đĩ nhiên là không thể ăn tiếp được nữa, nhìn Phó Thắng Nam, tôi mở miệng nói.
“Nếu tổng giám đốc Thắng Nam không thích người ta thì có thể trực tiếp nói thẳng với cô ấy, anh làm như thế này thì không được xem là quân tử cho lắm!” “Anh vốn cũng không phải là quân tử!” Anh mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hơn nữa, anh đã kết hôn rồi, là một cô gái, không tiếp cận bất kỳ một người đàn ông đã kết hôn nào, là điểm mấu chốt căn bản để làm một cô gái của cô ta, điều này hẳn là không cần anh phải nói!” Tôi mím môi, bị anh nhìn làm cho có chút hoảng hốt, mở miệng nói “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh bây giờ cũng được xem là một người đàn ông độc thân, con người ta luôn thích những người ưu tú, xuất sắc, nên cũng không thể trách cô ấy được! Anh cười lạnh “Nếu anh đã xuất sắc, ưu tú như vậy thì tại sao em lại muốn buông tay” Tôi… Tôi tự biết được mình không nói lại được anh, nên đứng dậy, mở miệng nói: “Trong những chuyện tình cảm này, ưu tú không có nghĩa là thích hợp” Anh cũng đứng dậy theo tôi, ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững: “Vậy cái gì mới được gọi là thích hợp?” Tôi cảm thấy hôm nay anh là đang cố ý kiếm chuyện, nên mở miệng nói: “Cô Nhiên An đã đi rồi, xem ra không còn chuyện gì để nói nữa, em cũng đi trước đây!” Cổ tay bị anh túm lấy, tôi mím môi, trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn, luống cuống rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn anh nói.
“Tổng giám đốc Thắng Nam, anh đang làm gì vậy?” Anh nhướng mày: “Từ lúc em bị rơi vào trong hố ở thôn Hòa An, đến lúc em bị bệnh phải nằm ở trong bệnh viện một thời gian dài như vậy, đều là do một tay tôi chăm sóc, trông nom em” Vừa nói, cơ thể anh vừa tiến đến gần người tôi, dán sát vào: “Cho dù là một người xa lạ, mặc kệ sống chết của bản thân mà đi cứu em, chăm sóc cho em, thì em ít nhiều gì cũng phải nên nói một tiếng cảm ơn chứ?” Tôi bị khí thế của anh ép cho có chút lúng túng, mở miệng nói: “Cảm ơn anh” “Ha ha!” Anh bật cười, mặt mày đẹp như tranh vẽ, vẫn anh tuấn, đẹp trai như cũ.
“Câu cảm ơn này của em thật là rất nhẹ nhàng đấy!” “Vậy anh muốn em phải cảm ơn anh như thế nào?” Biết rõ câu tiếp theo mà anh nói chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt, nhưng suy cho cùng tôi đang là người đuối lý, tôi lại không thể làm một người vong ơn bội nghĩa được.
Cơ thể bị anh giam ở giữa bức tường và lồng ngực của anh, anh mở miệng nói, giọng nói của anh trầm thấp, gợi cảm, mang theo hơi thở làm cho người ta mê muội.
“Nếu em đã muốn phải thật lòng thật dạ, thành tâm mà cảm ơn, thì bắt đầu từ ngày mai, em liền ở chỗ này, mỗi ngày chăm sóc cho anh, lo cho anh ăn uống đầy đủ một ngày ba bữa” Tôi nhíu mày, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt: “Phó Thắng Nam, em chăm sóc cho Mục Dĩ Thâm một ngày ba bữa là bởi vì tôi xem việc chăm sóc cho anh ấy là đang làm việc, là công việc, nhiệm vụ, hơn nữa, tôi là được trả lương” Anh nhướng mày: “Anh cũng sẽ trả lương cho em giống như thết” Tôi…
“Không được!” Tôi mở miệng nói, vào ở trong ngôi biệt thự này, tất cả ở bên trong đều là những vết tích của quá khứ, tôi sợ bản thân mình cuối cùng sẽ chìm vào trong u mê, không có cách nào đẩy anh ra được.
Anh cười lạnh: “Sao vậy? Người ta mặc kệ sống chết của bản thân mà cứu em, ở trong lòng em căn bản không có một chút biết ơn, cảm kích nào cả? Một yêu cầu nho nhỏ của người ta mà em cũng không thể làm được?” Tôi mím môi, không dám nhìn anh, chỉ đành kiếm cớ nói: “Bất kỳ việc gì cũng đều phải có thứ tự trước sau, hơn nữa tôi bây giờ đã là nhân viên của Tập đoàn Thuận Phát rồi…” “Em đi đi!” Không đợi tôi nói hết, anh đã đẩy tôi ra, trong con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ thất vọng.
“Trở về đi, dưa hái xanh thì không ngọt, Phó Thắng Nam tôi còn chưa hèn mọn đến mức này!” Tôi ngẩn người sửng sốt, nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt của anh, trong lòng không khỏi có chút rối loạn, mở miệng muốn nói, nhưng đến cuối cùng lại không nói ra được một câu nào cả.
Trầm mặc một lát, tôi nhịn không được mở miệng nói: “Buổi trưa và buổi tối khả năng là tôi không có nhiều thời gian, nhưng buổi sáng tôi nhất định sẽ đến!” Nói xong, tôi liền quay người đi ra khỏi sân, có chút mơ mơ màng màng mà trở lại biệt thự của Mục Dĩ Thâm.
Không nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở trong sân, tôi vốn cho rằng hai người đã trở về biệt thự rồi, nên cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp đi thẳng vào phòng khách, vừa mới bước vào cửa liền mở miệng nói: “Âu Dương Noãn, cậu…” Lời trong miệng còn chưa có nói ra, tôi liền đụng phải cảnh tượng không nên nhìn.
Lúc này, Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đang hôn môi vô cùng nóng bỏng ở trên sô pha trong phòng khách.
Nếu không phải tôi đột nhiên xuất hiện, đoán chừng bọn họ sắp tiến vào chủ đề chính rồi.
Hai người nghe thấy tiếng động, Âu Dương Noãn chợt đẩy mạnh Mục Dĩ Thâm ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đã đỏ lên giống như trái táo, Mục Dĩ Thâm giơ tay sờ mũi.
“Hai người trò chuyện đi, tôi đi công ty đây!” Bầu không khí có chút lúng túng, xấu hổ, sau khi Mục Dĩ Thâm rời đi, Âu Dương Noãn xấu hổ, ngượng ngùng nhìn tôi, ho khan một tiếng rồi nói.
“Xin lỗi, vừa rồi có chút kích động!” Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy, không khỏi buồn cười, mở miệng nói: “Tình cảm đã sâu đậm, thì đây cũng là chuyện thường tình.” Cô ấy liếc nhìn tôi, trên mặt vẫn còn ửng đỏ: “Vừa nãy cậu với Phó Thắng Nam đi đâu vậy?”
.
Không còn cách nào khác, dứt khoát bỏ văn kiện đang cầm trong tay xuống, đi ra ban công hóng gió, hít thở không khí.
Ban công của hai nhà chỉ cách nhau có một bức tường, Phó Thắng Nam đang ngồi đọc sách ở ban công, nhìn qua có vẻ rất rảnh rỗi, nhàn nhã.
Nhìn thấy anh, tôi theo bản năng muốn tránh né, trở về phòng, nhưng anh giống như là có mọc mắt ở trên đỉnh đầu, bỗng ngước mắt nhìn thẳng về phía tôi, sau đó chậm rãi đặt quyển sách ở trong tay sang một bên, đôi mắt đen nhánh thản nhiên, nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, chỉ đành phải cố gắng mỉm cười, mở miệng nói.
“Tổng giám đốc Thắng Nam, thật là trùng hợp!” Con ngươi trong mắt anh chìm xuống: “Không ” trùng hợp chút nào: Tôi…
Người này còn thật sự định dồn tôi vào chỗ bí, làm cho tôi không thể nào tiếp lời được! Tôi mỉm cười, nói: “Vậy em không quấy rầy anh đọc sách nữa, em đi vào trong đây!” “Em cho rằng mình có thể trốn cả đời sao?” Anh mở miệng nói, giọng nói trâm thấp, kiềm chế.
Tôi mím môi, có chút lúng túng, gượng gạo, những vẫn quay đầu lại nhìn anh nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, em không có ý muốn trốn, thật sự là em đang có việc bận!” “Phần lớn hạng mục ở thôn Hòa An đều cần có người phụ trách, ngày mai hạng mục của Tập đoàn Phó Thiên phải bắt đầu khởi công rồi, đến lúc đó, Linda mà không hiểu rõ những khâu nhỏ thì có thể sẽ khiến cho nơi đó trở nên rất lộn xộn, rối loạn Tôi có chút không hiểu được ý của anh, hơi sửng sốt nhìn anh nói: “Linda vẫn luôn phụ trách những hạng mục này, rất nhiều khâu nhỏ cô ấy đều làm tốt hơn tôi, tổng giám đốc Thắng Nam không cần phải lo lắng đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro