Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng
Ai dám đụng đến...
Virginana
2024-11-11 21:02:09
33. CHƯƠNG 33: AI DÁM ĐỤNG ĐẾN NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI, TÔI SẼ KHÔNG THA
Khi Sở Mộng Ái tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã chuyển thành tối ôm rồi. Cô cọ người trên lớp ga giường, ngạc nhiên khi thấy lớp ga trắng tin thơm phức đã được thay mới và cơ thể cô cũng sạch sẽ mát mẻ, có điều là cô không mặc gì cả người trần như nhộng.
Đôi mắt ngạc nhiên của Ái nhìn xung quanh căn phòng, trái tim hơi có chút hụt hẫng khi không thấy bóng dáng cao lớn kia của anh đâu. Cô đảo mắt một vòng, đôi mắt dừng lại ở cái tủ quần áo, cả người cô không một mảnh vải phải kiếm gì mặc mới được.
Vừa nghĩ, cô liền xuống giường bước đến chiếc tủ ấy, nhưng eo cô sắp rời khỏi cơ thể rồi, đau chết được. Đều không phải tại anh a, cô cố đưa cơ thể bước dần đến chiếc tủ. Đến được đấy, mở tủ ra bên trong là quần áo của anh và tất nhiên sẽ không có đồ cho nữ rồi. Cô lựa chọn một lúc lâu thì lấy một chiếc áo sơ mi mỏng trắng rộng rãi trong tủ đồ anh, rồi lại bước đến bàn lấy đống đồ cô mới mua lúc sáng rồi thay vào.1
Cô bước đến trước cái gương sát tủ, nhìn xem cô ăn mặc như vậy có kì quái hay không. Quả thật khi nhìn lâu thì không kì, chỉ có điều khuy áo bên trên cài vào không được, đã thế áo còn ngắn nữa chỉ che được nữa mông cô. Nhưng chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?
Ái tò mò, đưa mắt nhìn quanh phòng, căn phòng thật là rộng bày trí của nó thật đẹp, tuy màu sắc nhìn có chút tối nhưng thật sự rất đẹp. Cách bày trí đồ đạc không chê vào đâu được. Dù không đẹp thì tiền mua mấy món đồ này cũng đủ lấn ác độ đẹp của nó rồi.
Cô ở trong phòng lâu như vậy thật muốn ra ngoài tìm xem anh ở đâu, nên đã mở cửa bước ra ngoài. Cô mở cửa thò đầu ra ngoài, nhìn cứ như ăn trộm lén la lén lút vậy. Đi ra ngoài, cô xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Xem kìa, xem kìa ngoài này rộng quá rất nhiều lối đi. Lần trước đến đây, không kịp ngắm nhìn thật phí quá đi.
Đi lòng vòng lâu vậy cô không thấy bóng dáng của ai cả."Rốt cuộc là chú ấy đi đâu rồi chứ? Ở đây không có ai cả." Cô bắt đầu thấy hơi sợ rồi, có khi nào anh bỏ cô lại đây một mình không.
Đột nhiên phía sau hành lang có tiếng ai đó đang nói chuyện. Cô cố gắng lại gần để nghe rõ họ nói gì. Không phải là nghe lén mà là nghe xem họ có nói anh ở đâu không. Khi đến gần, cô nghe họ đang nói về... Mình. Họ là đang nói chuyện có liên quan đến cô.
"Nè cô có thấy không, cái cô gái lúc trưa ông chủ đưa về và cô gái lần trước là một đúng không?" Tiểu Lan một cô hầu trong đó cất tiếng hỏi.
"Ha! Còn không phải sao? Chắc chắn là một người không ra gì rồi. Các cô nói xem hai lần ông chủ đưa về đây đều vờ ngủ, lúc đưa lên tận giường chắc chắn sẽ quyến rũ ông chủ cho xem." Xuân Thiền ra vẻ phán xét.
Xuân Thiền này nổi tiếng là một người độc miệng, cô ta tham ăn biếng làm suốt ngày chỉ biết so đo với người khác. Cô ta tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, nhưng lại về nước làm giúp việc cho Tề Dụ Minh là vì muốn làm phu nhân nhà họ Tề. Dù học ở nước ngoài, đó cũng chỉ là hư danh mà thôi, người ta nói có tiếng mà không có miếng chính là nó.
"Tôi lại không nghĩ thế đâu, xưa nay ông chủ nổi tiếng không lại gần người khác đặt biệt là phụ nữ đó. Còn cô gái đó chắc là có gì đó rất đặc biệt nên ông chủ mới đối xử như thế." Khả Ngân lên tiếng bên giựt Mộng Ái.
Ái nghe được thật sự rất muốn cảm ơn hai cô gái nọ, chỉ có mỗi cô gái ở giữa là miệng mồm tàn độc thôi.
"Ý các cô đặt biệt ở chỗ tiếng rên rỉ của cô ta khi ở trên giường với ông chủ hả? Tôi nói cho các cô biết hai lần cô ta đến đây trong phòng ngủ liền phát ra mấy cái âm thanh ghê tởm đó. Quả là không biết nhục là gì mà."
Ái nghe được chuyện này thật sự rất buồn, cô gái đó nói vậy là có ý gì chứ. Cùng lúc cô đứng đó, thì anh cũng từ phía sau mà đi đến, nhìn cô lúc này xem ăn mặc như thế mà còn bước ra khỏi phòng. Thật là... Anh chỉ biết lắt đầu. Tề Dụ Minh định bước lại gần phía cô, thì cũng bắt đầu nghe thấy tiếng nói của Xuân Thiền.
"Cô ta là một con hồ ly tinh, để xem tới lúc cô ta rên không nổi nữa, thì ông chủ có cần đến cô ta. Haha!" Cô ta vừa nói chuyện một cách bỡn cợt và cưới lớn.
Nhưng cô ta có biết ông chủ của mình đã nghe thấy hết hay không.
Ái nghe thấy mấy cái này nước mắt không tự chủ lại rơi, cô không loại người quyến rũ người khác đâu. Trong lúc thất thần, cô đã đụng phải bình bông bên cạnh, tạo ra tiếng động lớn, làm bọn người kia chú ý.
"Là ai? Mau bước ra đây." Xuân Thiền quát lớn.
Cô vì sợ mà hai tay túm lấy vạt áo kéo xuống từ từ bước ra. Hình dáng của cô từ từ lộ ra khỏi bước tường. Tiểu Lan và Khả Ngân không khỏi trầm trồ khi lần đầu thấy cô, quả là xin đẹp nha. Họ đưa ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn cô. Còn Xuân Thiền cô ta hoàn toàn ngược lại đưa ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ nhìn cô.
"Coi kìa là ai đây? Đây chẳng phải là vị tiểu thư mà ông chủ đưa về à? Ăn mặc quá khác biệt nha! Giữa thanh thiên bạch nhật mà mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng như thế, cả cúc áo cũng không thèm gài. Định cho ai xem đây, tiếc quá ông chủ không có đây, chúng tôi lại không có phúc hưởng."
"Tôi... tôi không phải cố ý mặc như vậy... chỉ là...chỉ là quần áo của tôi... quần áo..." Cô không biết nên nói thế nào, chẳng lẻ lại nói quần áo cô lại bị anh làm rách hết sao?
"Sao không nói được hay để tôi nói giúp cho quần áo của cô đều..." Cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng của người khác chen ngang. Và đó không ai khác ngoài anh.
"Vậy để tôi trả lời giúp em ấy, đồ của em ấy đều bị tôi xé hết rồi. Đúng cô ấy lên giường với tôi rên rỉ đấy thì sao? Còn cô có tư cách gì để nói hả? Hay cô muốn thế cô ấy. Người như cô ngay cả lau giày cho cô ấy cũng không xứng."
Nghe tiếng anh, cô quay lại nhìn vừa nhìn thấy hình bóng đó cô liền chạy lại ôm chầm lấy người anh."Chú, chú đi đâu vậy? Em đi lòng vòng cả buổi tối cũng không thấy chú đâu."
"Tôi có chút việc cần giải quyết nên qua phòng sách làm vì sợ em thức, không ngờ em lại dậy trước mà đi kiếm tôi. Thực xin lỗi, mà em xem em ăn mặc thế này lại dám ra ngoài. Em có tin tôi làm cho em khỏi xuống giường luôn không?" Anh xoa đầu nói với cô.
Cô lắt đầu lia lịa, bị anh hành hồi chiều còn đau mà giờ lại nói muốn làm cho cô khỏi xuống giường.
"Còn cô không mau cút đi, nếu không nể mặt ba mẹ cô, tôi đã đuổi cô đi rồi. Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám nói xấu hay làm gì cô ấy tôi không tha cô đâu." Anh cảnh cáo cô ta.
Những người làm xung quanh vừa chứng kiến liền biết cô gái này không thể đụng đến.
Nói xong anh liền bế cô trở về phòng.
Còn 1 tuần nữa là tôi đi học rồi, còn các bác đã sắp đi học hay có kế hoạch gì chưa?
Khi Sở Mộng Ái tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã chuyển thành tối ôm rồi. Cô cọ người trên lớp ga giường, ngạc nhiên khi thấy lớp ga trắng tin thơm phức đã được thay mới và cơ thể cô cũng sạch sẽ mát mẻ, có điều là cô không mặc gì cả người trần như nhộng.
Đôi mắt ngạc nhiên của Ái nhìn xung quanh căn phòng, trái tim hơi có chút hụt hẫng khi không thấy bóng dáng cao lớn kia của anh đâu. Cô đảo mắt một vòng, đôi mắt dừng lại ở cái tủ quần áo, cả người cô không một mảnh vải phải kiếm gì mặc mới được.
Vừa nghĩ, cô liền xuống giường bước đến chiếc tủ ấy, nhưng eo cô sắp rời khỏi cơ thể rồi, đau chết được. Đều không phải tại anh a, cô cố đưa cơ thể bước dần đến chiếc tủ. Đến được đấy, mở tủ ra bên trong là quần áo của anh và tất nhiên sẽ không có đồ cho nữ rồi. Cô lựa chọn một lúc lâu thì lấy một chiếc áo sơ mi mỏng trắng rộng rãi trong tủ đồ anh, rồi lại bước đến bàn lấy đống đồ cô mới mua lúc sáng rồi thay vào.1
Cô bước đến trước cái gương sát tủ, nhìn xem cô ăn mặc như vậy có kì quái hay không. Quả thật khi nhìn lâu thì không kì, chỉ có điều khuy áo bên trên cài vào không được, đã thế áo còn ngắn nữa chỉ che được nữa mông cô. Nhưng chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?
Ái tò mò, đưa mắt nhìn quanh phòng, căn phòng thật là rộng bày trí của nó thật đẹp, tuy màu sắc nhìn có chút tối nhưng thật sự rất đẹp. Cách bày trí đồ đạc không chê vào đâu được. Dù không đẹp thì tiền mua mấy món đồ này cũng đủ lấn ác độ đẹp của nó rồi.
Cô ở trong phòng lâu như vậy thật muốn ra ngoài tìm xem anh ở đâu, nên đã mở cửa bước ra ngoài. Cô mở cửa thò đầu ra ngoài, nhìn cứ như ăn trộm lén la lén lút vậy. Đi ra ngoài, cô xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Xem kìa, xem kìa ngoài này rộng quá rất nhiều lối đi. Lần trước đến đây, không kịp ngắm nhìn thật phí quá đi.
Đi lòng vòng lâu vậy cô không thấy bóng dáng của ai cả."Rốt cuộc là chú ấy đi đâu rồi chứ? Ở đây không có ai cả." Cô bắt đầu thấy hơi sợ rồi, có khi nào anh bỏ cô lại đây một mình không.
Đột nhiên phía sau hành lang có tiếng ai đó đang nói chuyện. Cô cố gắng lại gần để nghe rõ họ nói gì. Không phải là nghe lén mà là nghe xem họ có nói anh ở đâu không. Khi đến gần, cô nghe họ đang nói về... Mình. Họ là đang nói chuyện có liên quan đến cô.
"Nè cô có thấy không, cái cô gái lúc trưa ông chủ đưa về và cô gái lần trước là một đúng không?" Tiểu Lan một cô hầu trong đó cất tiếng hỏi.
"Ha! Còn không phải sao? Chắc chắn là một người không ra gì rồi. Các cô nói xem hai lần ông chủ đưa về đây đều vờ ngủ, lúc đưa lên tận giường chắc chắn sẽ quyến rũ ông chủ cho xem." Xuân Thiền ra vẻ phán xét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuân Thiền này nổi tiếng là một người độc miệng, cô ta tham ăn biếng làm suốt ngày chỉ biết so đo với người khác. Cô ta tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, nhưng lại về nước làm giúp việc cho Tề Dụ Minh là vì muốn làm phu nhân nhà họ Tề. Dù học ở nước ngoài, đó cũng chỉ là hư danh mà thôi, người ta nói có tiếng mà không có miếng chính là nó.
"Tôi lại không nghĩ thế đâu, xưa nay ông chủ nổi tiếng không lại gần người khác đặt biệt là phụ nữ đó. Còn cô gái đó chắc là có gì đó rất đặc biệt nên ông chủ mới đối xử như thế." Khả Ngân lên tiếng bên giựt Mộng Ái.
Ái nghe được thật sự rất muốn cảm ơn hai cô gái nọ, chỉ có mỗi cô gái ở giữa là miệng mồm tàn độc thôi.
"Ý các cô đặt biệt ở chỗ tiếng rên rỉ của cô ta khi ở trên giường với ông chủ hả? Tôi nói cho các cô biết hai lần cô ta đến đây trong phòng ngủ liền phát ra mấy cái âm thanh ghê tởm đó. Quả là không biết nhục là gì mà."
Ái nghe được chuyện này thật sự rất buồn, cô gái đó nói vậy là có ý gì chứ. Cùng lúc cô đứng đó, thì anh cũng từ phía sau mà đi đến, nhìn cô lúc này xem ăn mặc như thế mà còn bước ra khỏi phòng. Thật là... Anh chỉ biết lắt đầu. Tề Dụ Minh định bước lại gần phía cô, thì cũng bắt đầu nghe thấy tiếng nói của Xuân Thiền.
"Cô ta là một con hồ ly tinh, để xem tới lúc cô ta rên không nổi nữa, thì ông chủ có cần đến cô ta. Haha!" Cô ta vừa nói chuyện một cách bỡn cợt và cưới lớn.
Nhưng cô ta có biết ông chủ của mình đã nghe thấy hết hay không.
Ái nghe thấy mấy cái này nước mắt không tự chủ lại rơi, cô không loại người quyến rũ người khác đâu. Trong lúc thất thần, cô đã đụng phải bình bông bên cạnh, tạo ra tiếng động lớn, làm bọn người kia chú ý.
"Là ai? Mau bước ra đây." Xuân Thiền quát lớn.
Cô vì sợ mà hai tay túm lấy vạt áo kéo xuống từ từ bước ra. Hình dáng của cô từ từ lộ ra khỏi bước tường. Tiểu Lan và Khả Ngân không khỏi trầm trồ khi lần đầu thấy cô, quả là xin đẹp nha. Họ đưa ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn cô. Còn Xuân Thiền cô ta hoàn toàn ngược lại đưa ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Coi kìa là ai đây? Đây chẳng phải là vị tiểu thư mà ông chủ đưa về à? Ăn mặc quá khác biệt nha! Giữa thanh thiên bạch nhật mà mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng như thế, cả cúc áo cũng không thèm gài. Định cho ai xem đây, tiếc quá ông chủ không có đây, chúng tôi lại không có phúc hưởng."
"Tôi... tôi không phải cố ý mặc như vậy... chỉ là...chỉ là quần áo của tôi... quần áo..." Cô không biết nên nói thế nào, chẳng lẻ lại nói quần áo cô lại bị anh làm rách hết sao?
"Sao không nói được hay để tôi nói giúp cho quần áo của cô đều..." Cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng của người khác chen ngang. Và đó không ai khác ngoài anh.
"Vậy để tôi trả lời giúp em ấy, đồ của em ấy đều bị tôi xé hết rồi. Đúng cô ấy lên giường với tôi rên rỉ đấy thì sao? Còn cô có tư cách gì để nói hả? Hay cô muốn thế cô ấy. Người như cô ngay cả lau giày cho cô ấy cũng không xứng."
Nghe tiếng anh, cô quay lại nhìn vừa nhìn thấy hình bóng đó cô liền chạy lại ôm chầm lấy người anh."Chú, chú đi đâu vậy? Em đi lòng vòng cả buổi tối cũng không thấy chú đâu."
"Tôi có chút việc cần giải quyết nên qua phòng sách làm vì sợ em thức, không ngờ em lại dậy trước mà đi kiếm tôi. Thực xin lỗi, mà em xem em ăn mặc thế này lại dám ra ngoài. Em có tin tôi làm cho em khỏi xuống giường luôn không?" Anh xoa đầu nói với cô.
Cô lắt đầu lia lịa, bị anh hành hồi chiều còn đau mà giờ lại nói muốn làm cho cô khỏi xuống giường.
"Còn cô không mau cút đi, nếu không nể mặt ba mẹ cô, tôi đã đuổi cô đi rồi. Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám nói xấu hay làm gì cô ấy tôi không tha cô đâu." Anh cảnh cáo cô ta.
Những người làm xung quanh vừa chứng kiến liền biết cô gái này không thể đụng đến.
Nói xong anh liền bế cô trở về phòng.
Còn 1 tuần nữa là tôi đi học rồi, còn các bác đã sắp đi học hay có kế hoạch gì chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro