Hôn
Mễ Lạp Bạch
2024-08-12 15:59:38
Hoắc Thiên Kình sững sờ.
Thì ra, con bé này coi anh là người khác.
Hơi thất vọng, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ là...
Cô thật khờ.
Lúc nào, cô không có ai thương? Anh, đã sớm thương cô vào trong xương. Chỉ là, cô xưa nay không biết.
Thở dài, Hoắc Thiên Kình điều chỉnh người, nằm xuống ở bên cạnh cô, trầm ngâm, một tay kéo cô vào trong lồng ngực.
Đồng Tích như thích phần cảm giác ấm áp và quy tụ này, cơ thể hơi co lại, càng chặt chẽ tiến sát trong lồng ngực của anh.
Một hồi kia, cơ thể Hoắc Thiên Kình bỗng dưng căng thẳng. Thật lâu, hai mắt nóng rực nhìn xem người nho nhỏ trong lồng ngực kia.
Tay, cứng lại, không dám có bao nhiêu động tác.
Chỉ sợ...
Một cái ôm này, đè nén quá nhiều tình cảm đã lâu, sẽ dốc toàn bộ lực lượng, lại không cách nào kiềm chế.
Nhưng cô lại như còn không hài lòng hai người như vậy, hai tay quấn lấy, vững vàng ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ càng là kề sát ở cổ anh.
Hoắc Thiên Kình hô hấp chậm lại, một luồng khí nóng rực từ dưới thân đột nhiên nổ tung ra, xông thẳng đỉnh đầu.
Tay lớn, nắm chặt sau gáy nhỏ bé mềm mại của cô bé, thoáng kéo cô cách mình một ít.
Cô ngủ đến ảm đạm, không tỉnh. Như cái đứa trẻ choai choai.
"Đồng Đồng, em có biết bây giờ em đang làm gì không?" Anh híp mắt chăm chú nhìn cô, ách một tiếng, thấp giọng hỏi.
Cô đang trêu chọc một người đàn ông.
Hơn nữa, trêu chọc còn là một người đàn ông hơi điểm nhẹ liền có thể hóa thân thành dã thú, muốn cô.
Đồng Tích hô hấp nhẹ nhàng, không tỉnh. ánh mắt Hoắc Thiên Kình thâm trầm lưu luyến, từ mặt mày đẹp đẽ của cô, đến chóp mũi đáng yêu, lại tới đôi môi khéo léo dụ người kia...
Trong cơ thể, khí nóng càng sâu.
Miệng khô lưỡi khô.
Muốn hôn cô.
Muốn mạnh mẽ hôn cô.
Muốn liều lĩnh, trút tất cả tình cảm ngột ngạt nhiều năm như vậy xuống đôi môi đỏ bừng vừa phiền lòng lại câu người này.
"Hoắc Thiên Kình, tôi... Ghét anh nhất... Ghét nhất..."
Môi đỏ mấp máy, cô bé đột nhiên mơ hồ khẽ nói.
Ba chữ 'Hoắc Thiên Kình', rõ ràng nói đến nhẹ buồn bực, thế nhưng từ trong miệng cô đi ra, nghe vào lỗ tai anh, càng là dễ nghe như vậy, câu người như vậy.
Chấn động trong lòng.
Trong mộng của cô, lại còn có anh...
Vừa nhịn xuống tình triều, lập tức lại xông thẳng lên. Ánh mắt chìm xuống, nâng mặt cô lên, môi lạnh bạc, liền như vậy dán vào.
Bờ môi và bờ môi đụng vào nhau.
Hô hấp của cô phà tới, còn không thật sự tính là hôn, hô hấp Hoắc Thiên Kình đã hoàn toàn hỗn loạn. Cơ thể kéo căng đau đến gần như muốn nổ tung.
Thật là muốn chết!
Rõ ràng đã sớm nghĩ còn trẻ tuổi, nhưng con vật nhỏ này lại dễ như ăn cháo làm anh trở nên cáu kỉnh tùy tiện.
Anh nhẫn nại.
Tham lam, thăm dò, miêu tả bờ môi cô.
Cô không tỉnh.
Hô hấp Hoắc Thiên Kình càng lúc càng ồ ồ. Môi cô mềm mại như cánh hoa, làm anh lại muốn khống chế, cũng căn bản không thu lại được.
Hôn, tăng thêm.
Thì ra, con bé này coi anh là người khác.
Hơi thất vọng, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ là...
Cô thật khờ.
Lúc nào, cô không có ai thương? Anh, đã sớm thương cô vào trong xương. Chỉ là, cô xưa nay không biết.
Thở dài, Hoắc Thiên Kình điều chỉnh người, nằm xuống ở bên cạnh cô, trầm ngâm, một tay kéo cô vào trong lồng ngực.
Đồng Tích như thích phần cảm giác ấm áp và quy tụ này, cơ thể hơi co lại, càng chặt chẽ tiến sát trong lồng ngực của anh.
Một hồi kia, cơ thể Hoắc Thiên Kình bỗng dưng căng thẳng. Thật lâu, hai mắt nóng rực nhìn xem người nho nhỏ trong lồng ngực kia.
Tay, cứng lại, không dám có bao nhiêu động tác.
Chỉ sợ...
Một cái ôm này, đè nén quá nhiều tình cảm đã lâu, sẽ dốc toàn bộ lực lượng, lại không cách nào kiềm chế.
Nhưng cô lại như còn không hài lòng hai người như vậy, hai tay quấn lấy, vững vàng ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ càng là kề sát ở cổ anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Thiên Kình hô hấp chậm lại, một luồng khí nóng rực từ dưới thân đột nhiên nổ tung ra, xông thẳng đỉnh đầu.
Tay lớn, nắm chặt sau gáy nhỏ bé mềm mại của cô bé, thoáng kéo cô cách mình một ít.
Cô ngủ đến ảm đạm, không tỉnh. Như cái đứa trẻ choai choai.
"Đồng Đồng, em có biết bây giờ em đang làm gì không?" Anh híp mắt chăm chú nhìn cô, ách một tiếng, thấp giọng hỏi.
Cô đang trêu chọc một người đàn ông.
Hơn nữa, trêu chọc còn là một người đàn ông hơi điểm nhẹ liền có thể hóa thân thành dã thú, muốn cô.
Đồng Tích hô hấp nhẹ nhàng, không tỉnh. ánh mắt Hoắc Thiên Kình thâm trầm lưu luyến, từ mặt mày đẹp đẽ của cô, đến chóp mũi đáng yêu, lại tới đôi môi khéo léo dụ người kia...
Trong cơ thể, khí nóng càng sâu.
Miệng khô lưỡi khô.
Muốn hôn cô.
Muốn mạnh mẽ hôn cô.
Muốn liều lĩnh, trút tất cả tình cảm ngột ngạt nhiều năm như vậy xuống đôi môi đỏ bừng vừa phiền lòng lại câu người này.
"Hoắc Thiên Kình, tôi... Ghét anh nhất... Ghét nhất..."
Môi đỏ mấp máy, cô bé đột nhiên mơ hồ khẽ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba chữ 'Hoắc Thiên Kình', rõ ràng nói đến nhẹ buồn bực, thế nhưng từ trong miệng cô đi ra, nghe vào lỗ tai anh, càng là dễ nghe như vậy, câu người như vậy.
Chấn động trong lòng.
Trong mộng của cô, lại còn có anh...
Vừa nhịn xuống tình triều, lập tức lại xông thẳng lên. Ánh mắt chìm xuống, nâng mặt cô lên, môi lạnh bạc, liền như vậy dán vào.
Bờ môi và bờ môi đụng vào nhau.
Hô hấp của cô phà tới, còn không thật sự tính là hôn, hô hấp Hoắc Thiên Kình đã hoàn toàn hỗn loạn. Cơ thể kéo căng đau đến gần như muốn nổ tung.
Thật là muốn chết!
Rõ ràng đã sớm nghĩ còn trẻ tuổi, nhưng con vật nhỏ này lại dễ như ăn cháo làm anh trở nên cáu kỉnh tùy tiện.
Anh nhẫn nại.
Tham lam, thăm dò, miêu tả bờ môi cô.
Cô không tỉnh.
Hô hấp Hoắc Thiên Kình càng lúc càng ồ ồ. Môi cô mềm mại như cánh hoa, làm anh lại muốn khống chế, cũng căn bản không thu lại được.
Hôn, tăng thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro