Sùng Bái (2/4)
Mễ Lạp Bạch
2024-08-12 15:59:38
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Đồng Tích lại đột nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười xấu xa của Hoắc Đình Xuyên, kinh ngạc, đột nhiên tỉnh lại.
Bỏ sách xuống, nhắm hai mắt, hai tay không ngừng vỗ má, mạnh mẽ lắc đầu.
"Đồng Tích à Đồng Tích, mày là đồ cuồng sắc đẹp! Đại sắc ma! Không thể nghĩ nữa! Mày là phụ nữ có chồng sắp cưới rồi! Mày làm sao có thể nghĩ đến chú của chồng sắp cưới chứ, còn muốn làm loại chuyện thấp kém đó nữa? Trúng tà! Trúng tà! Nhanh chóng tỉnh lại đi."
Cô ngoài miệng nói lẩm bẩm, tự mình nhắc nhở.
Vào thời khắc này, cửa phòng bỗng nhiên vang lên.
Đồng Tích dừng động tác lại.
Tiếp tục nghe lại, còn có thể nghe được tiếng gõ cửa. Cô hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi."
Là Hoắc Thiên Kình.
Động tác vỗ mặt của Đồng Tích lập tức dừng lại, sửa sang lại quần áo ngủ ngổn ngang, vươn mình xuống giường.
Cửa, mở ra một khe.
Hoắc Thiên Kình mặc áo ngủ đứng ở cửa, tia sáng tỏa ra từ phía sau anh, cái bóng to lớn bao phủ lấy cô.
"Chú ba." Đồng Tích không mở hẳn cửa, chỉ mở một khe nhỏ, thò đầu ra, nhẹ nhàng chào hỏi.
Cô mặc áo ngủ, để trần chân đi trên đất, đầu ngón chân trắng nõn như ngọc.
Tóc vừa gội, đã thổi, rơi trên vai, cực kỳ sạch sẽ mát mẻ.
Ánh mắt anh tìm kiếm trên khuôn mặt thuần khiết của cô một vòng, mới hỏi: "Đang làm gì, mặt đỏ như vậy?"
"..." Đồng Tích hoảng loạn.
Theo bản năng sờ mặt. Vừa rồi vỗ dùng quá nhiều sức, nên bây giờ vẫn còn đỏ.
"Làm sao?" Hoắc Thiên Kình thấy sắc mặt cô không đúng, khẽ cau mày. Tiến lên một bước, nắmchặt cằm cô, nâng mặt cô lên, xem cẩn thận.
"Không có chuyện gì!" Hai người, đứng cực kỳ gần. Có thể ngửi được mùi hương mê người trên cơ thể người đàn ông.
Nhịp tim của Đồng Tích, lại bắt đầu không khống chế được.
Cô có chút sợ cảm giác này, giống như mãnh liệt không điểm dừng, rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Cô theo bản năng lui về phía sau một bước, quay mặt, tránh tay của anh. Điều chỉnh hô hấp, mới có chút không dễ chịu nói: "Lúc nãy rửa mặt, đây là kết quả sau khi rửa mặt."
Hoắc Thiên Kình nhìn kỹ vào mắt cô, cũng không biết là tin hay không tin. Chỉ bỗng nhiên mở miệng: "Tay, duỗi ra."
"Hả?"
Đồng Tích nghi ngờ.
Cúi đầu liếc nhìn tay của mình, không nhúc nhích.
Hoắc Thiên Kình hơi cúi người, nắm chặt tay cô, còn không chờ Đồng Tích hiểu ra, chỉ cảm thấy cổ tay mát lạnh.
Cô kinh ngạc.
Trên cổ tay, là cái vòng tay kim cương bị đứt mấy ngày trước.
Cô lắc hai lần, bất ngờ nhìn anh, "Chú sử rồi sao?"
Vòng tay kim cương tinh xảo, cực kỳ hợp với cô.
Dưới ánh đèn, kim cương óng ánh vẽ ra một độ cong xinh đẹp, trong mắt cô là ý cười rạng rỡ.
Tình cảnh này, ở tỏng mắt anh, chân thực lại còn đẹp đẽ...
Hoắc Thiên Kình nhìn tới mức động tình.
"Không phải không thích sao?"
Đồng Tích nắm chặt vòng tay, nhíu mày, khá là đắc ý, "Chú không phải cũng bảo con đừng có quay về, còn không phải lại đón con về đó sao?"
Hoắc Thiên Kình chọc trán cô, "Được lợi còn ra vẻ!"
Đồng Tích thè lưỡi, xoa trán.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai thi cho tốt."
"Biết rồi."
Đồng Tích cười về phòng.
Cũng không lập tức đóng cửa lại, ló đầu nhìn bóng lưng anh.
Hoắc Thiên Kình đi một bước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại.
Đồng Tích trợn mắt, đáng yêu cực kì, "Làm gì?"
Anh trở lại, bỗng nhiên cúi đầu, cách cô rất gần, nói nhỏ: "Còn dám làm đứt vòng tay này, tôi sẽ chặt gãy tay em."
Rõ ràng là giọng điệu cảnh cáo, nhưng ban đêm, tiếng nói của anh cực kỳ gợi cảm.
Cách gần như thế, có vẻ ám muội không tả nổi.
Đồng Tích nháy mắt mấy cái, nắm chặt vòng tay.
Rõ ràng cái tên này là bạo quân đáng ghét, nhưng bây giờ cô lại không tiếp thấy anh đáng sợ... Càng không cảm thấy chán ghét...
Bỏ sách xuống, nhắm hai mắt, hai tay không ngừng vỗ má, mạnh mẽ lắc đầu.
"Đồng Tích à Đồng Tích, mày là đồ cuồng sắc đẹp! Đại sắc ma! Không thể nghĩ nữa! Mày là phụ nữ có chồng sắp cưới rồi! Mày làm sao có thể nghĩ đến chú của chồng sắp cưới chứ, còn muốn làm loại chuyện thấp kém đó nữa? Trúng tà! Trúng tà! Nhanh chóng tỉnh lại đi."
Cô ngoài miệng nói lẩm bẩm, tự mình nhắc nhở.
Vào thời khắc này, cửa phòng bỗng nhiên vang lên.
Đồng Tích dừng động tác lại.
Tiếp tục nghe lại, còn có thể nghe được tiếng gõ cửa. Cô hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi."
Là Hoắc Thiên Kình.
Động tác vỗ mặt của Đồng Tích lập tức dừng lại, sửa sang lại quần áo ngủ ngổn ngang, vươn mình xuống giường.
Cửa, mở ra một khe.
Hoắc Thiên Kình mặc áo ngủ đứng ở cửa, tia sáng tỏa ra từ phía sau anh, cái bóng to lớn bao phủ lấy cô.
"Chú ba." Đồng Tích không mở hẳn cửa, chỉ mở một khe nhỏ, thò đầu ra, nhẹ nhàng chào hỏi.
Cô mặc áo ngủ, để trần chân đi trên đất, đầu ngón chân trắng nõn như ngọc.
Tóc vừa gội, đã thổi, rơi trên vai, cực kỳ sạch sẽ mát mẻ.
Ánh mắt anh tìm kiếm trên khuôn mặt thuần khiết của cô một vòng, mới hỏi: "Đang làm gì, mặt đỏ như vậy?"
"..." Đồng Tích hoảng loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo bản năng sờ mặt. Vừa rồi vỗ dùng quá nhiều sức, nên bây giờ vẫn còn đỏ.
"Làm sao?" Hoắc Thiên Kình thấy sắc mặt cô không đúng, khẽ cau mày. Tiến lên một bước, nắmchặt cằm cô, nâng mặt cô lên, xem cẩn thận.
"Không có chuyện gì!" Hai người, đứng cực kỳ gần. Có thể ngửi được mùi hương mê người trên cơ thể người đàn ông.
Nhịp tim của Đồng Tích, lại bắt đầu không khống chế được.
Cô có chút sợ cảm giác này, giống như mãnh liệt không điểm dừng, rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Cô theo bản năng lui về phía sau một bước, quay mặt, tránh tay của anh. Điều chỉnh hô hấp, mới có chút không dễ chịu nói: "Lúc nãy rửa mặt, đây là kết quả sau khi rửa mặt."
Hoắc Thiên Kình nhìn kỹ vào mắt cô, cũng không biết là tin hay không tin. Chỉ bỗng nhiên mở miệng: "Tay, duỗi ra."
"Hả?"
Đồng Tích nghi ngờ.
Cúi đầu liếc nhìn tay của mình, không nhúc nhích.
Hoắc Thiên Kình hơi cúi người, nắm chặt tay cô, còn không chờ Đồng Tích hiểu ra, chỉ cảm thấy cổ tay mát lạnh.
Cô kinh ngạc.
Trên cổ tay, là cái vòng tay kim cương bị đứt mấy ngày trước.
Cô lắc hai lần, bất ngờ nhìn anh, "Chú sử rồi sao?"
Vòng tay kim cương tinh xảo, cực kỳ hợp với cô.
Dưới ánh đèn, kim cương óng ánh vẽ ra một độ cong xinh đẹp, trong mắt cô là ý cười rạng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình cảnh này, ở tỏng mắt anh, chân thực lại còn đẹp đẽ...
Hoắc Thiên Kình nhìn tới mức động tình.
"Không phải không thích sao?"
Đồng Tích nắm chặt vòng tay, nhíu mày, khá là đắc ý, "Chú không phải cũng bảo con đừng có quay về, còn không phải lại đón con về đó sao?"
Hoắc Thiên Kình chọc trán cô, "Được lợi còn ra vẻ!"
Đồng Tích thè lưỡi, xoa trán.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai thi cho tốt."
"Biết rồi."
Đồng Tích cười về phòng.
Cũng không lập tức đóng cửa lại, ló đầu nhìn bóng lưng anh.
Hoắc Thiên Kình đi một bước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại.
Đồng Tích trợn mắt, đáng yêu cực kì, "Làm gì?"
Anh trở lại, bỗng nhiên cúi đầu, cách cô rất gần, nói nhỏ: "Còn dám làm đứt vòng tay này, tôi sẽ chặt gãy tay em."
Rõ ràng là giọng điệu cảnh cáo, nhưng ban đêm, tiếng nói của anh cực kỳ gợi cảm.
Cách gần như thế, có vẻ ám muội không tả nổi.
Đồng Tích nháy mắt mấy cái, nắm chặt vòng tay.
Rõ ràng cái tên này là bạo quân đáng ghét, nhưng bây giờ cô lại không tiếp thấy anh đáng sợ... Càng không cảm thấy chán ghét...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro