Vẻ Ngoài Rất Ké...
Mễ Lạp Bạch
2024-08-12 15:59:38
Mặc dù hạ quyết tâm khiến anh vui lòng, nhưng trong lòng Đồng Tích vẫn cực kỳ thấp thỏm bất an.
Mang theo bình thuỷ, đến Hoắc thị. Lúc được Ngô Dư Sâm đưa vào thang máy, cô liền hối hận đến ruột đều xanh. Lấy tâm địa sắt đá của Hoắc Thiên Kình, phỏng chừng cũng sẽ không để loại trò trẻ con này của cô ở trong mắt, càng không thể mềm lòng.
Đang nghĩ, cửa thang máy đột nhiên mở ra, đứng ở tầng 88.
Vào lúc này đã qua giờ tan việc bình thường, vì vậy trong cả tầng lầu đều cực kỳ yên tĩnh, chỉ có số ít phòng làm việc bên trong còn đèn sáng.
Đồng Tích lần đầu tiên đến tập đoàn Hoắc thị.
Chỉ cảm thấy bầu không khí công việc quanh người nghiêm túc đến làm người tê cả da đầu, giống như cảm giác mà Hoắc Thiên Kình mang đến cho người ta vậy.
Bước chân cô đi lại, đều không khỏi thả nhẹ rất nhiều.
"Đồng tiểu thư, ngài vào đi thôi, Hoắc tổng đã chờ ở bên trong."
Ngô Dư Sâm đưa cô đến trước mặt văn phòng tổng giám đốc.
"Được." Đồng Tích gật đầu.
Chuyện đến nước này, cũng đã không có đường lui.
Giơ tay, gõ cửa. Giọng Hoắc Thiên Kình cách ván cửa truyền tới, cô liền đẩy cửa đi thẳng vào.
Bên trong, Hoắc Thiên Kình ngồi dựa vào trên ghế salông, dù bận vẫn ung dung nhìn cô. Ánh mắt, trên người cô xem kỹ một vòng, nhàn nhạt hỏi: "Có việc?"
Con bé này luôn luôn hận không thể cách xa anh ngàn thước, hiện giờ chủ động đưa tới cửa, anh không phải không nghĩ ra lý do trong đó.
Đồng Tích mới vừa muốn nói chuyện, cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn đến từng món ăn ngon bày ra trước mặt anh, phiền muộn.
Vừa nhìn liền biết những thứ này đều là đặt từ khách sạn 5 sao. Lại nhìn cái tay nghề kia của cô...
Đặt trước mặt những thức ăn này, vốn là thua chị kém em.
Tâm có phẫn nộ. Theo bản năng giấu giấu bình thuỷ ra phía sau, sửa lại miệng, "Quên đi, không có chuyện gì. Con chỉ là đi ngang qua, lên đây xem. Bây giờ liền đi."
Không ngờ lại chọn lý do càng sứt sẹo này.
Trời mới tin. Hoắc Thiên Kình cau mày, "Trong tay cầm theo cái gì?"
"Không có gì." Đồng Tích không chịu nói.
ánh mắt anh xem xét sâu hơn, bấm tay, gõ bàn một cái, "đưa tới tôi xem một chút."
"..." Đồng Tích đứng bất động. ánh mắt Hoắc Thiên Kình hơi nặng đảo qua, cô rùng mình, chỉ đành ngoan ngoãn đưa tới.
Vừa mở ra, cơm nước bên trong đều lộn thành một đoàn, thực sự là khó coi đến đòi mạng. Sắc mặt Hoắc Thiên Kình cũng không phải đẹp đẽ như vậy, lông mày rậm ghét bỏ nhíu lại, "Tay nghề của đầu bếp trong nhà lúc nào kém thành như vậy?"
Chỉ nhìn một cách đơn thuần, liền nửa điểm muốn ăn đều không có!
Đồng Tích cảm thấy vừa mất mặt lại siêu cấp không còn mặt mũi. Lấy lòng cái gì mà lấy lòng chứ! Bây giờ quả thực chính là để cái tên này chế giễu!
"Đúng vậy, chính là kém như vậy, dù sao cũng không phải cho chú ăn. Chú đưa con!" Cô thở phì phò muốn cướp bình thuỷ lại, cầm cái nắp che lên.
Đây chính là tâm huyết của cô! Ngay cả ba mẹ đều không có cơ hội thưởng thức tay nghề của cô, Hoắc Thiên Kình anh chính là không có lộc ăn!
Bất mãn lẩm bẩm, cổ tay, đột nhiên bị tay lớn nắm chặt.
Nhiệt độ nóng bỏng kéo tới, cô ngẩn ra. Cụp mắt, đột nhiên đối đầu một đôi mắt sóng ngầm phun trào, tâm nhảy một cái, chợt cảm thấy nhiệt độ trên tay càng nóng cháy da, làm như muốn tiến vào trong da vậy.
"Chú... Chú ba..."
Cô nói lắp kêu một tiếng, theo bản năng tránh cổ tay.
Mang theo bình thuỷ, đến Hoắc thị. Lúc được Ngô Dư Sâm đưa vào thang máy, cô liền hối hận đến ruột đều xanh. Lấy tâm địa sắt đá của Hoắc Thiên Kình, phỏng chừng cũng sẽ không để loại trò trẻ con này của cô ở trong mắt, càng không thể mềm lòng.
Đang nghĩ, cửa thang máy đột nhiên mở ra, đứng ở tầng 88.
Vào lúc này đã qua giờ tan việc bình thường, vì vậy trong cả tầng lầu đều cực kỳ yên tĩnh, chỉ có số ít phòng làm việc bên trong còn đèn sáng.
Đồng Tích lần đầu tiên đến tập đoàn Hoắc thị.
Chỉ cảm thấy bầu không khí công việc quanh người nghiêm túc đến làm người tê cả da đầu, giống như cảm giác mà Hoắc Thiên Kình mang đến cho người ta vậy.
Bước chân cô đi lại, đều không khỏi thả nhẹ rất nhiều.
"Đồng tiểu thư, ngài vào đi thôi, Hoắc tổng đã chờ ở bên trong."
Ngô Dư Sâm đưa cô đến trước mặt văn phòng tổng giám đốc.
"Được." Đồng Tích gật đầu.
Chuyện đến nước này, cũng đã không có đường lui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giơ tay, gõ cửa. Giọng Hoắc Thiên Kình cách ván cửa truyền tới, cô liền đẩy cửa đi thẳng vào.
Bên trong, Hoắc Thiên Kình ngồi dựa vào trên ghế salông, dù bận vẫn ung dung nhìn cô. Ánh mắt, trên người cô xem kỹ một vòng, nhàn nhạt hỏi: "Có việc?"
Con bé này luôn luôn hận không thể cách xa anh ngàn thước, hiện giờ chủ động đưa tới cửa, anh không phải không nghĩ ra lý do trong đó.
Đồng Tích mới vừa muốn nói chuyện, cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn đến từng món ăn ngon bày ra trước mặt anh, phiền muộn.
Vừa nhìn liền biết những thứ này đều là đặt từ khách sạn 5 sao. Lại nhìn cái tay nghề kia của cô...
Đặt trước mặt những thức ăn này, vốn là thua chị kém em.
Tâm có phẫn nộ. Theo bản năng giấu giấu bình thuỷ ra phía sau, sửa lại miệng, "Quên đi, không có chuyện gì. Con chỉ là đi ngang qua, lên đây xem. Bây giờ liền đi."
Không ngờ lại chọn lý do càng sứt sẹo này.
Trời mới tin. Hoắc Thiên Kình cau mày, "Trong tay cầm theo cái gì?"
"Không có gì." Đồng Tích không chịu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
ánh mắt anh xem xét sâu hơn, bấm tay, gõ bàn một cái, "đưa tới tôi xem một chút."
"..." Đồng Tích đứng bất động. ánh mắt Hoắc Thiên Kình hơi nặng đảo qua, cô rùng mình, chỉ đành ngoan ngoãn đưa tới.
Vừa mở ra, cơm nước bên trong đều lộn thành một đoàn, thực sự là khó coi đến đòi mạng. Sắc mặt Hoắc Thiên Kình cũng không phải đẹp đẽ như vậy, lông mày rậm ghét bỏ nhíu lại, "Tay nghề của đầu bếp trong nhà lúc nào kém thành như vậy?"
Chỉ nhìn một cách đơn thuần, liền nửa điểm muốn ăn đều không có!
Đồng Tích cảm thấy vừa mất mặt lại siêu cấp không còn mặt mũi. Lấy lòng cái gì mà lấy lòng chứ! Bây giờ quả thực chính là để cái tên này chế giễu!
"Đúng vậy, chính là kém như vậy, dù sao cũng không phải cho chú ăn. Chú đưa con!" Cô thở phì phò muốn cướp bình thuỷ lại, cầm cái nắp che lên.
Đây chính là tâm huyết của cô! Ngay cả ba mẹ đều không có cơ hội thưởng thức tay nghề của cô, Hoắc Thiên Kình anh chính là không có lộc ăn!
Bất mãn lẩm bẩm, cổ tay, đột nhiên bị tay lớn nắm chặt.
Nhiệt độ nóng bỏng kéo tới, cô ngẩn ra. Cụp mắt, đột nhiên đối đầu một đôi mắt sóng ngầm phun trào, tâm nhảy một cái, chợt cảm thấy nhiệt độ trên tay càng nóng cháy da, làm như muốn tiến vào trong da vậy.
"Chú... Chú ba..."
Cô nói lắp kêu một tiếng, theo bản năng tránh cổ tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro