Vui Vẻ (1/5)
Mễ Lạp Bạch
2024-08-12 15:59:38
Bây giờ, càng khó chịu. Cơ thể của anh, xưa nay liền không chịu được một chút câu dẫn và trêu chọc của cô.
Nhưng mỗi ngày cô đều làm cho anh không dễ chịu!
Nhẹ nhàng thở một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn một cái lên môi anh. Là trả thù, cắn mạnh như thế.
Trong nháy mắt...
Thời gian, giống như bị dừng lại.
Hoắc Thiên Kình chấn động, chỉ cảm thấy một luồng điện trí mạng xẹt qua cơ thể, xông thẳng vào mỗi một tế bào trong cơ thể anh, sắp làm cho anh phát điên.
Rấttốt!
Bây giờ, rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Cô phản ứng với đụng chạm của anh như vậy, bây giờ, lại tới trêu chọc anh?
Người khởi xướng lại hồn nhiên không biết lúc này mình đang làm chuyện đòi mạng, chỉ cắn đôi môi mềm mại không buông.
Hoắc Thiên Kình cuối cùng cũng coi như tìm lại được hô hấp, nặng nề thở một tiếng, cơ thể đã kéo căng đến phát đau.
Nhưng con vật nhỏ này như đã quyết định không để anh dễ chịu. Cắn lấy, ngậm môi anh say sưa mút ngon lành. Dáng vẻ mê say cực kỳ giống đứa bé chưa trưởng thành, lại như yêu tinh nhỏ chuyên hútmáu đàn ông.
Con bé này lại coi môi anh, làm kẹo sao?
"Con vật nhỏ, đáp lễ lại, bây giờ đến lượt tôi cắn em..." Âm thanh khàn khàn mang theo sự khao khát mãnh liệt.
Hoắc Thiên Kình nắm cằm cô, cạy hàm răng cô ra, để mình chui vào. Tiện đà, hôn cuồng nhiệt lên đôi môi mềm mại của cô, bá đạo không cho phản bác.
Đồng Tích ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy cơ thể như có lửa bao quanh. Không hiểu sao, thiêu cô đến miệng đắng lưỡi khô, không ngừng run rẩy.
Cô khó chịu thở gấp, trong nháy mắt, cái lưỡi như bị cuốn lấy, nuốt vào, mút.
Cô chỉ cảm giác mình giống như bị nuốt, lại giống như bị cuốn vào một dòng nước ấm...
Cô càng lún càng sâu, càng ngày càng vô lực...
Cơ thể lại cảm thấy khô nóng trống rỗng, khiến đầu óc cô choáng váng, đổ mồ hôi.
Ngoại trừ tiếng thở gấp, cô càng không tự chủ được quàng cánh tay qua vai người đàn ông, càng đưa mình đến giữa răng môi người đàn ông.
Hoắc Thiên Kình vì hành động của cô, hô hấp càng nặng. Thỏa mãn thở một tiếng, khó nhịn xé đồng phục màu trắng học sinh của cô ra.
Tiếp đó, ngón tay tìm kiếm sau lưng, nhẹ nhàng vẩy một cái, bra trên người cô liền bung ra, anh thở hổn hển, gấp gáp đẩy lên cao.
Dưới ánh đèn, cặp ngực dụ người của cô gái hầu như là nhảy ra, tôn lên làn da trắng của cô.
Hô hấp của Hoắc Thiên Kình cứng lại, hai mắt vì khát vọng mãnh liệt mà đỏ bừng lên, mặc cho thường ngày cố gắng nhẫn nhịn như thế nào, lúc nàygần như muốn lập tức nắm giữ. Nếu buông tha vẻ đẹp như vậy, chẳng phải sẽ bị trời phạt sao?
Hoắc Thiên Kình nặng thở một tiếng, cúi người ngậm...
"A ~" Hình như cô thỏa mãn, lại như khó chịu, cái miệng nhỏ vừa đau khổ vừa sung sướng a ra một tiếng, cơ thể nho nhỏ không chịu nổi cong lên.
Tay nhỏ run rẩy, trượt vào mái tóc của người đàn ông, ngón tay cầm lấy tóc anh.
Trên chóp mũi, trên da thịt, bao phủ một tầng mồ hôi mỏng...
Cô làm sao vậy?
Cô không biết...
Chỉ biết là, như vậy, rất khó chịu, lại không hiểu sao... Vui thích... Như đám mây, bay ở thiên đường...
Mơ hồ, cô dường như muốn càng nhiều...
"Hoắc tiên sinh." Đang ở trong thời khắc khí thế hừng hực, ngoài cửa, đột nhiên vang lên giọng của người hầu.
Hoắc Thiên Kình dừng động tác, cau mày, sắc mặt nham hiểm, "Chuyện gì?"
"Mẹ Liễubảo tôi mang canh giải rượu đến, nói là phải uống ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai."
Nhưng mỗi ngày cô đều làm cho anh không dễ chịu!
Nhẹ nhàng thở một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn một cái lên môi anh. Là trả thù, cắn mạnh như thế.
Trong nháy mắt...
Thời gian, giống như bị dừng lại.
Hoắc Thiên Kình chấn động, chỉ cảm thấy một luồng điện trí mạng xẹt qua cơ thể, xông thẳng vào mỗi một tế bào trong cơ thể anh, sắp làm cho anh phát điên.
Rấttốt!
Bây giờ, rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Cô phản ứng với đụng chạm của anh như vậy, bây giờ, lại tới trêu chọc anh?
Người khởi xướng lại hồn nhiên không biết lúc này mình đang làm chuyện đòi mạng, chỉ cắn đôi môi mềm mại không buông.
Hoắc Thiên Kình cuối cùng cũng coi như tìm lại được hô hấp, nặng nề thở một tiếng, cơ thể đã kéo căng đến phát đau.
Nhưng con vật nhỏ này như đã quyết định không để anh dễ chịu. Cắn lấy, ngậm môi anh say sưa mút ngon lành. Dáng vẻ mê say cực kỳ giống đứa bé chưa trưởng thành, lại như yêu tinh nhỏ chuyên hútmáu đàn ông.
Con bé này lại coi môi anh, làm kẹo sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con vật nhỏ, đáp lễ lại, bây giờ đến lượt tôi cắn em..." Âm thanh khàn khàn mang theo sự khao khát mãnh liệt.
Hoắc Thiên Kình nắm cằm cô, cạy hàm răng cô ra, để mình chui vào. Tiện đà, hôn cuồng nhiệt lên đôi môi mềm mại của cô, bá đạo không cho phản bác.
Đồng Tích ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy cơ thể như có lửa bao quanh. Không hiểu sao, thiêu cô đến miệng đắng lưỡi khô, không ngừng run rẩy.
Cô khó chịu thở gấp, trong nháy mắt, cái lưỡi như bị cuốn lấy, nuốt vào, mút.
Cô chỉ cảm giác mình giống như bị nuốt, lại giống như bị cuốn vào một dòng nước ấm...
Cô càng lún càng sâu, càng ngày càng vô lực...
Cơ thể lại cảm thấy khô nóng trống rỗng, khiến đầu óc cô choáng váng, đổ mồ hôi.
Ngoại trừ tiếng thở gấp, cô càng không tự chủ được quàng cánh tay qua vai người đàn ông, càng đưa mình đến giữa răng môi người đàn ông.
Hoắc Thiên Kình vì hành động của cô, hô hấp càng nặng. Thỏa mãn thở một tiếng, khó nhịn xé đồng phục màu trắng học sinh của cô ra.
Tiếp đó, ngón tay tìm kiếm sau lưng, nhẹ nhàng vẩy một cái, bra trên người cô liền bung ra, anh thở hổn hển, gấp gáp đẩy lên cao.
Dưới ánh đèn, cặp ngực dụ người của cô gái hầu như là nhảy ra, tôn lên làn da trắng của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hô hấp của Hoắc Thiên Kình cứng lại, hai mắt vì khát vọng mãnh liệt mà đỏ bừng lên, mặc cho thường ngày cố gắng nhẫn nhịn như thế nào, lúc nàygần như muốn lập tức nắm giữ. Nếu buông tha vẻ đẹp như vậy, chẳng phải sẽ bị trời phạt sao?
Hoắc Thiên Kình nặng thở một tiếng, cúi người ngậm...
"A ~" Hình như cô thỏa mãn, lại như khó chịu, cái miệng nhỏ vừa đau khổ vừa sung sướng a ra một tiếng, cơ thể nho nhỏ không chịu nổi cong lên.
Tay nhỏ run rẩy, trượt vào mái tóc của người đàn ông, ngón tay cầm lấy tóc anh.
Trên chóp mũi, trên da thịt, bao phủ một tầng mồ hôi mỏng...
Cô làm sao vậy?
Cô không biết...
Chỉ biết là, như vậy, rất khó chịu, lại không hiểu sao... Vui thích... Như đám mây, bay ở thiên đường...
Mơ hồ, cô dường như muốn càng nhiều...
"Hoắc tiên sinh." Đang ở trong thời khắc khí thế hừng hực, ngoài cửa, đột nhiên vang lên giọng của người hầu.
Hoắc Thiên Kình dừng động tác, cau mày, sắc mặt nham hiểm, "Chuyện gì?"
"Mẹ Liễubảo tôi mang canh giải rượu đến, nói là phải uống ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro