Trả Cho Anh Một Đời Bình An

Chương 33

Lam Nguyệt

2024-07-10 23:27:40

Với một người như Lâm Viễn nếu bị người khác chơi xấu trước mặt mọi người nhất định sẽ ra tay hành động không để người đó sống yên ổn, từ lúc biết có người theo dõi cô đã biết ông ta không chờ được mà ra tay, cho nên cô mới cố ý kêu Đỗ Hoàng Vỹ đi trước, ông ta muốn chơi thì cô sẽ chơi với ông ta tới cùng.

Tô Mộc Nhiên đi theo hai người đàn ông bước lên xe, vừa ngồi xuống chưa kịp lên tiếng thì một trong hai người bọn họ bịt mắt cô lại, trước hành động của bọn họ cô không mấy bất ngờ bởi vì Lâm Viễn là một người có tính cảnh giác rất cao nên việc bịt mắt cô lại là không để cho cô biết được vị trí mà báo với người khác cũng là đều dễ hiểu.

Chiếc xe đang chạy đột nhiên thắng gấp khiến cô suýt chút ngã nhào về phía trước, do đang không thấy đường nên cô cũng không thể nhìn thấy bên ngoài có chuyện gì xảy ra cho đến khi bọn họ lên tiếng mời cô xuống xe đồng thời chiếc khăn bịt mắt cô cũng được tháo xuống.

Cô nhìn xung quanh bất ngờ với khung cảnh lộng lẫy, sang trọng với cách thiết kế theo phong cách Châu Âu vô cùng tinh xảo trước mắt mà không khỏi cảm thán, cô tự hỏi những gì ông ta có được ngày hôm nay là cướp đoạt từ người khác hay dùng thủ đoạn bỉ ổi lừa gạt mà có được, phía xa có một người phụ nữ đi về phía cô với vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm vào cô mà đánh giá sau đó quăng cho cô một cái nhìn khinh bỉ rồi bỏ đi.

Hành động của người phụ nữ làm cô khó hiểu, đây là thái độ tiếp khách của một quản gia sao? Cô cũng chẳng thèm để ý đến thái độ và ánh mắt của bọn họ quay sang chỗ khác, nghe trên lầu có tiếng bước chân dời hướng tầm mắt về phía cầu thang, một người đàn ông với sắc mặt vô cùng méo mó hàng chân mày nhíu lại khi nhìn thấy cô.

Tô Mộc Nhiên khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ, sắt lạnh của Lâm Viễn thì khoé môi cong lên không ít, không đợi ông ta lên tiếng xoay người ngồi xuống ghế sofa vắt chéo chân nhìn thẳng vào ông ta, thấy cô vẫn giữ im lặng trong lòng ông ta càng khó chịu nhưng sắc mặt vẫn giữ nét bình thản.

" Chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên thật! "

" Đến tôi cũng đã đến muốn xử lí như thế nào chắc không cần tôi phải chỉ chứ chủ tịch Lâm "

Lâm Viễn cầm ly rượu vang trắng trên tay lắc lắc đưa lên miệng uống một ngụm chợt tay ngừng động tác lại ánh mắt di chuyển về phía cô ánh lên tia lửa đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ông ta thật sự muốn biết lý do gì cô lại muốn đối đầu với ông ta, cũng rất muốn biết mối quan hệ giữa cô và ba anh là như thế nào mà cô có thể thuyết phục Lâm Gia Minh bất chấp mọi giá để cứu thoát ba anh, ông ta cứ ngồi đó im lặng nhìn cô trong đầu nghĩ mãi không ra một cô gái bên ngoài nhìn mỏng manh yếu đuối không ngờ có thể mạnh mẽ dám một mình chống đối, phá hoại mọi kế hoạch của ông ta, kể cả đứa con trai duy nhất mà ông ta mất nhiều năm tìm kiếm lại bị cô thuyết phục cũng phản bội tình cảm ba con bọn họ.

Cô thấy Lâm Viễn cứ nhìn mình chăm chăm mà chẳng nói chẳng rằng trong lòng dâng lên cảm giác bất an, lo lắng dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra suy nghĩ đến chợt nuốt nước bọt vào trong.

" Giữa cô và Gia Minh có quan hệ như thế nào? "

Lời nói của ông ta cắt ngang dòng suy nghĩ trong cô, cố gắng điều chỉnh tâm trạng nhưng vào lúc này sự thắc mắc trong cô trỗi dậy tại sao ông ta lại hỏi về mối quan hệ của hai người không lẽ ông ta đã biết chuyện gì rồi?.

" Vô tình quen biết "

" Vô tình? Giám Đốc Tô diễn hay thật nếu đã đến đây chi bằng chúng ta lật bài ngửa hết đi "

" Anh ấy đã đến đây gặp ông? "

" Tôi thật không hiểu vì sao nó lại đứng ra bảo vệ cô, vì cô mà dám cắt đứt quan hệ với tôi rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì mà ai cũng đứng về phía cô chống đối với tôi chứ? "

Lâm Viễn bóp chặt ly rượu trong tay dùng ánh mắt lửa hận nhìn cô cố gắng kìm chế hành động tránh giết chết cô ngay lập tức vì một khi ông ta chưa có được thứ mà ông ta muốn sẽ không tổn hại đến cô.

Lâm Gia Minh sau khi rời khỏi buổi tiệc trên đường đến vị trí mà người của anh ta gửi, đột nhiên nhận cuộc gọi từ dãy số lạ nhưng do đang gấp nên anh ta tắt máy không nghe, vài phút sau trên màn hình điện thoại hiện lên dòng tin nhắn " Nếu không muốn mọi chuyện phức tạp thì lập tức quay về! ".

Nhận được tin nhắn Lâm Gia Minh nhìn qua gương chiếu hậu thấy có một chiếc xe màu trắng chạy theo phía sau, anh ta tức giận đánh mạnh vào vô lăng cố gắng giữ cho tâm trạng thật bình tĩnh nén cơn tức giận quay xe trở về.

Chiếc xe vừa vào đến sân Lâm Gia Minh nhanh chóng chạy thẳng vào nhà mặc cho quản gia cúi người chào hỏi anh ta cũng không quan tâm, bước chân vào thư phòng thấy Lâm Viễn đứng ngay cửa sổ quay lưng về phía anh ta, chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng nói có phần khó chịu của ông ta.

" Con biết bản thân mình đang làm gì không? "

Ông ta từ từ xoay người lại trên tay cầm một tấm ảnh bị nhàu nát quăng trước mặt Lâm Gia Minh, cầm tấm ảnh lên xem mà không khỏi ngạc nhiên trong tấm hình đó là anh ta và cô khoác tay nhau trong buổi tiệc cười nói vui vẻ, nhìn sang máy tính trên bàn làm việc là đoạn video được phát trực tiếp tại buổi tiệc, trước khi đến đây anh ta cũng nghĩ qua chuyện này chắc chắn ông ta sẽ tìm đủ mọi cách ngăn cản mọi người cứu thoát Triệu Thế Hoàng, sau một lúc suy nghĩ anh ta nhìn thẳng vào người đàn ông đang yên vị trên chiếc ghế xoay ngay bàn làm việc không chút động tĩnh.

" Ba dừng tay lại đi đừng hại người vô tội nữa! Con không biết giữa ba và Tô Thiên có ân oán gì nhưng cô ấy là người vô tội, chuyện năm xưa vốn không liên quan đến cô ấy sao ba phải hại cô ấy chứ? "

" Kể từ lúc cô ta quyết định chống đối với ta thì cô ta đã liên quan đến mọi chuyện, bọn họ muốn chết thì ta sẽ tội nguyện cho bọn họ, cùng đoàn tụ với nhau dưới suối vàng."

Lâm Gia Minh không thể tin người đang ở trước mặt anh ta là người ba mà anh ta luôn kính trọng nhưng hiện tại sự kính trọng đó không biết nó còn xứng đáng dành cho ông ta hay không?.

Lúc chưa nhận lại Lâm Viễn, anh ta cũng đã từng nghe qua người khác nói về ông ta lúc đó chỉ muốn lên án những việc làm xấu xa, mãi đến sau này biết được ông ta chính là ba ruột thì Lâm Gia Minh rất sốc ngỡ như đang nằm mơ nhưng dù gì trong người anh ta vẫn chảy trong người dòng máu nhà họ Lâm.

Dù nhận lại Lâm Viễn nhưng anh ta vẫn không thể nào chấp nhận được những việc làm của ông ta nên đã âm thầm cho người điều tra mọi chuyện, mặc cho không tin tưởng ông ta nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ chắc ba mình có nỗi khổ tâm riêng không thể nói ra mới làm như vậy, bỗng một ngày nhận được kết quả điều tra không như anh ta mong muốn thì tình cảm giữa bọn họ ngày càng trở nên xa cách đến cuối cùng sự thất vọng trở thành tuyệt vọng.

" Vì danh lợi vì địa vị mà ba không từ bất kì thủ đoạn nào bất chấp kể cả mạng người chỉ để đạt được mục đích mà mình muốn? Chuyện giữa ba và Tô Thiên hay cả Triệu Thế Hoàng có như thế nào đi nữa con tuyệt đối không xen vào, nhưng lần này người mà ba muốn giết chết lại là người con gái con yêu và muốn bảo vệ cả đời, cho nên con nhất định không đứng im mặc ba muốn làm gì thì làm nữa! "

" Dựa vào một mình con thì chưa đủ sức có thể ngăn cản được ta."

Lâm Viễn không ngờ có một ngày chính đứa con trai ông ta từng yêu thương đặt mọi hy vọng niềm tin lại vì một người con gái muốn đối đầu với ông ta đúng thật là nực cười mà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bất ngờ ông ta cười phá lên khiến Lâm Gia Minh sợ lạnh cả sống lưng, anh ta dường như hiểu ý đồ trong lời nói của ông ta liền lùi về sau, lúc này người của ông ta đã xông vào bắt giữ Lâm Gia Minh lại không cho anh ta phá hỏng kế hoạch mà ông ta cất công dăng sẵn từ trước chỉ đợi cô nhảy vào.

Tâm trạng của cô hiện tại giống như đang ngồi trên đóng lửa không phải vì những lời của ông ta mà là lo lắng sự an nguy của Lâm Gia Minh, vì cô biết Lâm Viễn đang bị quyền lực che mờ đi lý trí nếu như Lâm Gia Minh một mực ngăn cản phản đối kế hoạch của ông ta nhất định ông ta sẽ không vì tình thân mà tha cho anh ta ngược lại có thể làm tổn thương bất kì lúc nào.

" Ông cũng thật vô tình cả con ruột của mình mà cũng ra tay, tôi thật sự muốn biết để đạt được mục đích ông còn làm ra bao nhiêu chuyện hại người? "

" Haha. Từ từ cô sẽ được thưởng thức "

Không chờ phản ứng của cô ông ta liền cho người đưa cô ra xe, Tô Mộc Nhiên biết rõ trong đầu ông ta đang tính toán điều gì, nhưng chưa phải lúc vạch trần cô muốn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của ông ta mới ra tay hành động.

Từ lúc lên xe cô không hề quan tâm bên cạnh mình là ai, mặc cho Lâm Viễn có ra sức hỏi về mối quan hệ giữa cô và anh cả sự xuất hiện bất ngờ của Triệu Thế Hoàng nhưng cô vẫn giữ im lặng không nói nữa lời, cô không muốn phí sức nói chuyện với loại người như ông ta điều này càng làm cho bầu khí trong xe dần trở nên căng thẳng.

Xe ông ta dừng trước một ngôi nhà hoang xung quanh đồng không mong quạnh không một bóng người, mưa cũng bắt đầu nặng hạt dần, hai người đàn ông dẫn cô tiến về phía ngôi nhà, trong lòng cô lúc này có dự cảm không tốt cho lắm, một trong hai người đàn ông đẩy cánh cửa lôi cô vào, đưa đôi mắt nhìn xung quanh phía xa xa có một người đàn ông đang bị trói do đứng ngược ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ gương mặt người đó, đang miên man suy nghĩ đột nhiên Lâm Viễn lên tiếng làm cô giật mình.

" Cô rất muốn biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai đúng không? "

" Muốn thì nói không thì thôi không cần phải tỏ vẻ bí mật với tôi."

Lời nói của ông ta vừa dứt tất cả đèn trong ngôi nhà đều được mở lúc này cô mới nhìn rõ người đó là ai, đập vào mắt cô một gương mặt vô cùng quen thuộc trên đó hiện tại có rất nhiều vết thương có cả máu, nó đã thấm một mảng áo sơ mi chẳng ai khác người đó là ba anh.

" Sao nào có phải bất ngờ lắm đúng không? "

" Ông muốn gì?"

" Cô là người biết rõ hơn ai hết sao còn hỏi ngược lại tôi."

Đâu phải cô không biết ông ta muốn gì ngoài quyền điều hành tập đoàn Tô Thị và cả tập đoàn của anh ra thì cô không thể nghĩ ra được lý do nào khác, nói đúng hơn là ông ta muốn sát nhập hai tập đoàn thành một tập đoàn lớn mạnh nhất nhì trên thế giới, hiện tại thì cả hai người đang nắm quyền điều hành đều nằm trong tay ông ta.

Vào lúc này cô mới để ý đến người đàn ông đang bị trói nhìn về phía cô như muốn nói cô không cần phải lo cho ông mà chạy mau đi, làm sao cô có thể bỏ mặc ông ngay lúc này được huống gì ông ấy còn là ba anh là người luôn yêu thương giúp đỡ cô trong những lúc khó khăn sao cô có thể bỏ mặt ông ấy mà chạy trốn được chứ, Lâm Viễn cảm thấy lúc này không cần phải bịt miệng ông ấy nên cho người tháo xuống.

" Lâm Viễn, ông muốn gì thì cứ nhắm vào tôi Mộc Nhiên vô tội xin hãy tha cho nó! "

" Vô tội? Mấy người ai cũng nói cô ta vô tội nhưng sao tôi lại không thấy như vậy nhỉ? "

" Hiện tại ông đã có được những thứ mình mong muốn làm ơn hãy thả con bé đi đi, coi như tôi cầu xin ông "

" Không thể được! Một mình tập đoàn của ông thì chưa đủ! "

" Thứ mà ông ta muốn không phải một mà là hai, tôi nói đúng chứ? "

Tô Mộc Nhiên im lặng suy nghĩ từ lúc cuộc nói chuyện của hai người bọn họ bắt đầu cho đến khi nghe được lời cầu xin của ba anh mới lên tiếng.

Thứ mà ông ta xưa nay theo đuổi không chỉ có một mà còn nhiều hơn thế nữa, nên người ta mới gọi ông ta là lão hồ ly lòng tham không đáy, nghe câu nói của cô Triệu Thế Hoàng rất ngạc nhiên nếu cô đã biết rõ ý đồ của ông ta cớ sao còn chấp nhận đến đây để cứu thoát ông.

" Không hổ danh là con gái Tô Thiên, ông xem đứa con dâu vô duyên của ông còn nhìn ra được ý đồ của tôi tại sao ông lại không biết tôi muốn gì? "

" Ông chỉ muốn lấy quyền điều hành thôi đúng không? "

" Đúng! Ông ta cũng đã đồng ý rồi chỉ còn mỗi cô thôi."

" Thôi được tôi sẽ đồng ý giao lại tập đoàn cho ông với một điều kiện ông hãy thả ông ấy ra trước, tôi sẽ kí."

" Cô lấy tư cách gì đưa ra điều kiện với ba tôi? "

Bất ngờ một giọng nói vang lên ai nghe thật chói tai chỉ riêng cô sắc mặt vẫn lạnh lùng không chút sợ hãi, Lâm Tuệ Ý hiên ngang bước vào sắc mặt cũng không tốt là bao nhiêu so với trong buổi tiệc, không nhanh không chậm cô ta tiến về phía cô bóp cằm cô thật mạnh nhưng điều khiến cô ta tức giận như muốn phát điên chính là thái độ dửng dưng của cô không quan tâm đến hành động và lời nói của cô ta.

Không phải cô không quan tâm đến cô ta mà ngay từ đầu cô đã biết đây chắc hẳn là kế hoạch được đầu tư một cách chỉnh chu hoàn mĩ của bọn họ, cho nên sự xuất hiện của cô ta vào lúc này cũng không có gì lạ lẫm, cô đoán không lầm cô ta cũng muốn mượn chuyện này mà vu khống cô tội bắt cóc ba anh ép ba anh phải giao tập đoàn Triệu Thị cho cô, nhưng cho dù có tính toán cỡ nào thì cô ta cũng chẳng qua là một quân cờ trong lòng bàn tay của Lâm Viễn mặc sức mà bị ông ta tháo túng tâm lý.

" Không ngờ tiểu thư nhà họ Tô cũng có ngày thảm hại như vậy sao? "

" Haha … đúng là tôi đang rất thảm hại nhưng chị lại là người đáng thương, thất bại nhất! "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Cô tốt nhất nên lo cho cái mạng nhỏ của mình trước đi! Nếu ngay từ đầu cô không xuất hiện cản trở tình cảm giữa tôi và Tử Hiên thì biết đâu tôi sẽ tha cho cô một mạng, chừa cho cô một con đường sống chỉ trách bản thân cô không biết người mình đang chống đối là ai "

" Vậy sao? Chị nghĩ không có tôi thì sẽ không ai ngăn cản được chị sao? Tình cảm giữa chị và anh ấy đã định sẵn vô duyên rồi, một người phụ nữ độc ác như chị thì thử nghĩ xứng với anh ấy không, dù tôi là con gái kẻ thù giết chết mẹ anh ấy thì sao ít ra tôi yêu anh ấy thật lòng không thủ đoạn như chị."

Bỗng nhiên gương mặt trang điểm tinh xảo của Lâm Tuệ Ý đỏ lên đột nhiên tiến lên một bước giơ tay " Chát." một âm thanh vang vội khắp căn nhà cô ta tức giận trợn mắt tràn đầy sát khí.

" Tiện nhân! Đã là kẻ thứ ba còn không biết xấu hổ còn nói mấy lời thật khiến người khác kinh tởm đúng là không biết liêm sĩ là gì mà! "

Tô Mộc Nhiên bị đánh đến đầu lệch qua một bên, trong phút chốc hoa mắt ù tai nhưng cô không hề có sự tức giận thay vào đó một nét mặt vô cùng bình lặng khoé miệng nhàn nhạt cong lên ngước mắt nhìn về phía Lâm Tuệ Ý hung tợn.

" Đúng vậy, tôi là người thứ ba nhưng chị cũng đừng quên chính anh ấy là người chủ động kêu tôi kí vào hợp đồng hôn nhân tuy người ngoài không ai biết nhưng trên danh nghĩa tôi chính là vợ anh ấy. Vậy cho hỏi ai đang là người thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác? "

" Như vậy thì sao chứ sớm muộn gì hai người cũng sẽ ly hôn thôi. Cô nghĩ người như cô xứng đáng với anh ấy sao? Con của kẻ thù thì mãi vẫn là con của kẻ thù, thay vì lo chuyện người khác tốt nhất nên cầu nguyện cho mình bình an vượt qua kiếp nạn lần này không thôi lát nữa anh ấy đến e rằng cả mạng cô còn không giữ được "

Lâm Tuệ Ý nói xong liền đi về phía hai người đàn ông ra lệnh bắt trói cô lại sau đó trực tiếp dạy cho cô một bài học, Triệu Thế Hoàng nghe tiếng nói chói tai đôi mắt khẽ động đạy từ từ mở ra, đập vào mắt ông một thân ảnh nhỏ nhắn bị một người phụ nữ ra sức hành hạ dã man, gương mặt sưng đỏ lên hằng lên năm ngón tay đan xen nhau ở khoé miệng có một chất lỏng màu đỏ chảy ra, trong lòng ông dâng lên cảm giác xót xa tự trách bản thân không giữ được lời hứa bảo vệ tốt cho cô tránh khỏi những tổn thương.

" Mấy người đang làm gì vậy mau dừng tay lại! "

Nghe giọng quen thuộc vang lên Lâm Tuệ Ý quay sang dời tầm mắt sang người đàn ông khá ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên đó, hành động cũng dừng lại theo lời nói của ông, giây phút tiếp theo một lần nữa đưa tay bóp mạnh cằm cô đau đến mức có thể vỡ nát cả khuôn miệng, cô tự hỏi trong lòng vì điều gì khiến bản thân trở thành như ngày hôm nay người không ra người ma không ra ma khắp người toàn vết thương.

" Con chỉ đang thay mặt bác dạy dỗ cô ta một bài học."

" Chuyện nhà họ Triệu từ bao giờ người nhà họ Lâm có thể thay mặt giải quyết vậy? "

" Dù gì bọn con cũng sắp kết hôn trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà, cho nên con thay mặt nhà họ Triệu có gì là sai?"

" Cô là đang thay mặt nhà họ Triệu hay muốn hại chết con bé vì sợ con bé phá hỏng kế hoạch của cô, chuyện nhà họ Lâm từng làm năm đó đừng nghĩ không ai biết thì có thể một tay che trời một tay che đất, tôi đoán không lầm sự xuất hiện của cô vào lúc này cũng là nằm trong kế hoạch ngay từ ban đầu đúng không? "

" Nếu ông đã biết hết mọi chuyện tôi cũng không cần phải che giấu thay vì phải giả vờ chi bằng chúng ta chơi bài ngửa với nhau đi, cho dù mấy người biết thì sao nói không bằng chứng ai tin lời mấy người nói, huống gì Tử Hiên yêu tôi nhiều như vậy sẽ không vì những lời vô căn cứ mà huỷ bỏ hôn sự lần này."

Vừa dứt lời Lâm Tuệ Ý như biến thành một con người khác không còn giữ nét mặt đề phòng e dè người khác vạch mặt, không gian xung quanh bị lời nói của cô ta làm cho im lặng đến lạ thường, đột nhiên cô ta cười phá lên như kẻ tâm thần khiến người khác nhìn vào đều sợ hãi.

Triệu Thế Hoàng sau khi nghe cô ta nói thì không kìm được cơn tức giận trong người, chợt có dòng suy nghĩ chạy qua đầu liệu khi ông nói ra hết mọi chuyện cho anh nghe, anh sẽ tin hay cho rằng cô lại dùng thủ đoạn dơ bẩn đầu độc suy nghĩ mới làm ông ấy thay đổi như vậy.

Càng suy nghĩ ông càng sợ cô vì chuyện này mà gặp nguy hiểm đến tính mạng, lúc này ông quay sang nhìn cô điều làm ông ngạc nhiên đó là sắc mặt tỉnh lặng của cô với đôi mắt sâu vô hồn nhìn không thấy đáy, không thể nhìn ra đối phương đang tính toán điều gì.

Nhận ra điều gì đó bất thường như ai đang nhìn mình quay sang bắt gặp ánh mắt thăm dò và có vài nếp nhăn do thời gian bị vùi lắp bỏ quên, đối với người khác có thể ánh mắt đó rất khó chịu và muốn tránh né nhưng đối với cô thì chưa bao giờ làm cô khó chịu mà ngược lại cảm thấy rất ấm áp, dịu dàng và có phần quan tâm, vì từ nhỏ ông luôn dùng ánh mắt dịu dàng của một người ba yêu thương dạy dỗ đứa con gái bé nhỏ bằng tất cả sự ôn nhu, dù những lúc cô quậy phá không nghe lời ông cũng chưa bao giờ thay đổi thái độ với cô. Cho nên bằng mọi giá cô phải bảo vệ ông ra khỏi đây an toàn, càng không thể để hai tập đoàn rơi vào tay ông ta.

" Tôi không tin nó yêu cô đến mất cả lí trí không phân biệt đúng sai, ai thật lòng ai giả dối "

" Vậy chúng ta thử cược một ván xem lần này anh ấy đứng về phía ai."

" Tôi cảnh cáo cô lần cuối không được làm hại Mộc Nhiên! "

" Ông càng bảo vệ cô ta tôi càng muốn cô ta chết! "

Trong mắt Lâm Tuệ Ý cô lúc nào cũng như cái gai cần được loại bỏ triệt để, sẵn nhịp có cơ hội tốt thế này sao cô ta có thể bỏ qua thứ mà cô ta muốn trước giờ chưa ai dám xen vào vậy mà cô lại dám phá hỏng chuyện tốt của cô ta, kêu cô ta làm sao nuốt nổi cục tức này cho được.

Cô nghe Lâm Tuệ Ý nói vậy chỉ biết nở ra nụ cười chua xót của kẻ thất bại trong tình yêu, cô thừa biết đây là kế hoạch của cô ta chỉ đợi đến ngày thích hợp để ra tay, cô cũng biết một khi bước vào căn nhà này thì sẽ không còn mạng để bước trở ra ngoài, dù cho anh hiểu lầm cô là người bắt ba anh để uy hiếp anh từ bỏ tập đoàn Triệu Thị thì cô cũng chấp nhận không oán trách không hối hận, vì chỉ cần được gặp anh nhìn thấy anh trong khoảng cách gần nhất cô đã mãn nguyện, yên tâm rời khỏi cuộc sống của anh không chút vướng bận.

Triệu Thế Hoàng từ đầu đến cuối đều hướng mắt về phía cô xem phản ứng cô như thế nào, thật bất ngờ ngay cả sự tức giận, khó chịu cũng không xuất hiện trên gương mặt cô nói gì đến phản ứng mạnh, ông chỉ thấy khoé môi cô cong lên tuy ông không biết nụ cười đó có ý gì nhưng ông lại cảm nhận nụ cười đó như chứa đựng rất nhiều mùi vị chua xót, cay đắng, đau lòng còn có cả sự bi thương.

Đang trong dòng suy nghĩ tiếng chuông điện thoại của cô ta vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng ngột ngạt chết người này, khi xác định Lâm Tuệ Ý đi khuất ông mới lên tiếng hỏi cô.

" Có phải con đã biết trước kế hoạch của cô ta? "

" Vâng, ngay từ đầu con đã biết trước kế hoạch của bọn họ."

" Nếu đã biết đây là cái bẫy của bọn họ sao con còn đến đây? "

" Bác yêu thương, giúp đỡ con nhiều như vậy đâu thể nào đứng khoanh tay nhìn ông ta làm hại người nhà họ Triệu, con biết làm vậy bác sẽ giận nhưng con xin lỗi vì đây là cách cuối cùng mà con có thể làm cho bác và anh ấy, nhà họ Tô đã nợ nhà họ Triệu một lời xin lỗi và nợ anh ấy một người mẹ, vậy thì hãy để con thay mặt nhà họ Tô trả lại những gì ba con làm năm đó."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trả Cho Anh Một Đời Bình An

Số ký tự: 0