Chương 40
Lam Nguyệt
2024-07-10 23:27:40
Anh ngã sụp xuống đôi mắt thẫn thờ nhìn lá thư nhớ lại lúc gần cô anh chưa một lần làm theo ý nguyện của cô ngược lại chỉ làm cô đau lòng tổn thương, giá như anh chịu tin tưởng nghe lời giải thích từ cô thì mọi chuyện sẽ không đến bước đường như ngày hôm nay.
“ Tử Hiên, khi anh đọc được lá thư này thì có lẽ em đã không còn nữa, có phải bây giờ anh cảm thấy rất vui vì em không còn làm phiền cuộc sống anh không còn lãng vãng trước mặt anh nữa không? Tử Hiên, anh đã trả thù được rồi thế nên đừng lặp lại nữa, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không? Có lẽ anh đã quên nhưng em thì nhớ rất rõ, năm em gặp anh em chỉ mới là cô nhóc 6 tuổi ngay từ khoảnh khắc đó em đã tự nói với mình khi lớn nhất định phải được gả cho anh, nhưng cuối cùng chúng ta đã vô tình bỏ lỡ nhau suốt 20 năm. Anh biết không khi anh ép em kí vào bản hợp đồng hôn nhân em vui đến mức muốn ôm anh và nói rằng em đã đợi anh lâu lắm rồi, dù em biết lý do anh muốn em ở bên anh là để trả thù thay mẹ anh, ngay từ lúc đó em đã biết anh chính là một loại độc dược khi ngắm vào người thì không thể thoát ra được có khi mất cả mạng nhưng em vẫn cố tình xa chân vào cái bẫy anh đã cất công văng sẵn, em không hối hận với quyết định của bản thân vì chỉ cần được ở bên cạnh giúp anh trả thù lấy lại toàn bộ những thứ vốn dĩ của Triệu gia trả lại cho anh cuộc sống bình yên thì em chết cũng xứng đáng. 10 năm thích 10 năm yêu, em đã dành cả thanh xuân chỉ để chạy theo anh nhưng anh lại không hề yêu em, em luôn tự nhắc nhở chỉ cần em cố gắng một chút nhẫn nại một chút sẽ không lâu đâu anh nhất định sẽ yêu em nhưng cuối cùng em vẫn không chờ được. Sau nhiều năm giữa chúng ta như có một khoảng cách vô hình, em dành tất cả sự yêu thương dịu dàng và bảo vệ anh nhưng anh lại đem những thứ đó dành cho người con gái khác, lúc anh nói muốn kết hôn với cô ấy em đã đau như thế nào anh biết không? Em xin lỗi vì đã chen ngang tình cảm giữa anh và cô ấy, có lẽ ngay từ đầu thích anh định sẵn là sai lầm nhưng có một điều em chưa từng hối hận đó là đã giúp anh trả được thù cho anh một lời giải thích hợp lí, em trả lại tự do cho anh đó anh phải hạnh phúc có biết chưa, cũng đến lúc em phải đi gặp con chúng ta rồi, sau mọi chuyện em hoàn toàn không trách anh cũng không hận anh chỉ trách chúng ta hữu duyên vô phận. Chúc anh một đời bình an như ý và vui vẻ có cơm nóng đợi bàn có người đợi anh, hãy sống thật hạnh phúc sống thay cả phần em và con luôn anh nhé! Em vẫn sẽ bên cạnh anh yêu anh và dõi theo từng bước chân của anh. Tạm biệt người em yêu Tử Hiên! ”
Nước mắt anh cứ thế tuôn rơi, cô vẫn yêu anh vẫn luôn yêu anh suốt 20 năm nhưng anh lại không hay biết cô nhóc năm đó chỉ vì lời nói đùa của anh mà chấp niệm tới tận bây giờ. Cô yêu anh nhiều như vậy hy sinh cả thanh xuân của mình chỉ muốn giúp anh tìm ra sự thật năm xưa còn chuyển nhượng toàn bộ tài sản sang tên cho anh với mong muốn anh đừng hận ba cô mà hãy buông bỏ hận thù.
Anh hận bản thân mình tại sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô làm cô khóc làm cô đau nhưng tất cả những thứ này còn quan trọng nữa không khi cô đã rời xa anh mãi mãi. Nước mắt chảy dài từng giọt rơi xuống lá thứ làm nhoé đi nét chữ quen thuộc, anh ôm lá thư vào lòng như báu vật quý giá đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy vẻ mặt yếu đuối khiến ai nấy đều xót thương không kìm được cảm xúc trong lòng, có người cho rằng anh đáng trách hơn là đáng thương vì chính anh đẩy cô vào tình cảnh như ngày hôm nay cũng chính anh đã hại chết cô và đứa con của hai người, suy cho cùng người ở lại mới là người đau lòng và đáng thương nhất.
“ Mộc Nhiên, anh sai rồi, sai thật rồi! Em quay về với anh có được không? Chỉ cần em quay về muốn anh như thế anh cũng chấp nhận hết cầu xin em đó Mộc Nhiên! Có một điều anh cất giữ trong lòng bấy lâu nay là anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm em có nghe thấy không! ”
Cuối cùng anh cũng thừa nhận yêu cô rồi anh đã thừa nhận rồi! Nếu như lúc trước chắc chắn một điều không cần biết có thật hay không cô cũng sẽ lấy hết can đảm xà vào lòng ôm anh hôn anh như một con mèo nhỏ đang được chủ yêu thương không ngần ngại giữ anh thật chặt bên cạnh cô nhưng bây giờ có phải quá muộn màng rồi không? Liệu cô có nghe thấy những lời anh nói hay không?.
Anh khóc như một đứa trẻ tay vẫn ôm lá thư để ngay lồng nhực, trong cuộc đời ngoại trừ lúc mẹ anh mất hình như đã rất lâu không thấy anh khóc, khi vấp ngã anh chẳng khóc khi thất bại anh cũng chẳng khóc kể cả khi Lâm Tuệ Ý phản bội anh cũng không khóc nhiều đến vậy, nhưng bây giờ trong anh thật thảm hại khi biết người con gái mình yêu người mà đã chiếm lấy trái tim mình rời xa mãi mãi không thể quay về bên anh được nữa nước mắt thay cho sự hối hận.
Suốt một tháng từ sau khi hôn lễ bị huỷ Triệu Tử Hiên vẫn cứ đắm chìm trong men rượu không chịu gặp bất kì ai, hiệu xuất công việc ngày càng sa sút khiến Đỗ Hoàng Vỹ không thể yên tâm đành quay về công ty. Cho đến một ngày anh ta trực tiếp đến nhà gặp anh, vừa bước vào nhà nhìn thấy dưới sàn nhà đầy rẫy vỏ chai rượu chai bia khắp căn nhà.
“ Anh ta định trở thành con ma men sao? ”
Lên đến phòng do cửa không khoá nên anh ta nhìn thấy rất rõ cảnh trước mắt, anh ngồi tựa lưng vào cạnh giường trong tay cầm một tấm ảnh vuốt ve rồi ôm vào lòng khóc như một đứa trẻ, không cần đoán anh ta cũng biết đó chính là hình của cô, anh ta thở dài một tiếng lắc đầu ngán ngẫm từ từ bước vào phòng.
“ Anh nhìn xem bản thân mình thành cái gì rồi? Chẳng khác gì một con ma nghiện rượu! ”
“ Tôi nhớ cô ấy, rất nhớ! Nếu tôi đi tìm cô ấy liệu cô ấy có tha thứ cho tôi không? ”
“ Anh nghĩ cái chết của anh có thể lắp đầy những gì cô ấy chịu đựng sao? Tốt nhất anh nên sống cho đàng hoàng ra dáng một con người chút đi. Đường đường là Tổng Giám Đốc lại thành bộ dạng nữa người nữa ma thật chẳng ra làm sao ”
“ Tôi làm sao sống khi không có cô ấy bên cạnh chứ! Là tôi đã phụ lòng của cô ấy, phụ tình yêu của cô ấy dành cho tôi đến khi cô ấy không còn bên cạnh tôi mới biết sự quan trọng của cô ấy trong lòng, tôi không biết từ lúc nào cô ấy như rễ cấm sâu trong tim tôi, từng chút từng chút chiếm vào tâm trí tôi và rồi tôi đã yêu cô ấy, tuy lúc trước là tôi sai đã làm tổn thương cô ấy nhưng trong lòng tôi cô ấy luôn là ánh sáng chiếu rọi cuộc sống tâm tối của tôi đến cuối cùng cô ấy cũng rời khỏi cuộc sống tôi rời khỏi thế giới đang cần cô ấy sưởi ấm, từ lúc biết tin cô ấy mất thì trái tim tôi cũng chết theo cô ấy vậy tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ? ”
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này họ sẽ cho rằng anh đáng bị như vậy đáng bị cô độc suốt cuộc đời nhưng có ai biết được anh cũng đang sống không bằng chết, đau khổ dằn vặt bằng cách đắm chìm trong cơn say ngày qua ngày, từ ngày hôm đó anh chỉ còn lại thân xác gầy gò xanh xao, người không ra người ma không ra ma còn linh hồn và trái tim hình như chết theo cô từ cái ngày anh biết hết mọi chuyện.
Càng nghe anh nói Đỗ Hoàng Vỹ càng thêm tức giận nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ tự mình hành hạ thể xác này của anh cũng nguôi giận phần nào, dù còn giận nhưng anh ta lại không thể bỏ mặc anh tuỳ hứng làm bậy, lúc đầu anh ta nghĩ khi anh biết chuyện của cô cũng sẽ không đau lòng chỉ là cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm có ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra như thế này, anh không những hối hận đau lòng mà còn thành ra bộ dạng đáng thương không ăn không ra ngoài không gặp bất kì ai đến công việc cũng chẳng thèm để ý đến, ngày ngày chỉ biết uống rượu ôm hình cô khóc lóc thảm thiết.
“ Lâm Viễn bị kết án tử hình còn Lâm Tuệ Ý bị kết án 15 năm tù, tuy nhiên cô ta lại khai anh có liên quan đến cái chết của cô ấy vì vậy phía cảnh sát họ đang điều tra lại chuyện đó cho nên giờ phút này anh nhất định phải tỉnh táo nếu không e rằng đến cả tôi cũng chẳng giúp nổi anh ”
Sắc mặt anh tối sầm lại tay xiết chặt lại thành nắm đấm nổi cả gân xanh, anh không nờ người phụ nữ này dù có chết vẫn không biết hối cải, chỉ vì hôn lễ bị huỷ cô ta lại muốn kéo anh chết chung sao? Nhưng chẳng phải anh cũng gián tiếp gây ra cái chết cho cô thì bây giờ lấy tư cách gì trách móc cô ta, hai tay anh chợt thả lỏng sắc mặt trở về ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra làm cho anh ta một phen bất ngờ trước hành động của anh.
Những gì Lâm Tuệ Ý khai cũng không hoàn toàn sai nhưng cũng không đến nổi khiến anh ở tù, nếu như lúc đó anh chịu nghe cô giải thích hỏi cô cho ra lẽ thì liệu cô có xảy ra chuyện không? Câu trả lời chắc là không vì một người cố chấp như cô khi đã quyết định làm chuyện gì đó dù có hỏi cỡ nào chỉ nhận lại sự im lặng hoặc những lời trái lòng từ cô vì thế cũng không trách anh được, chỉ trách cô quá cố chấp thừa biết con đường đầy chong gai đầy rẫy thử thách mà cô vẫn kiên quyết cố tình xa chân vào đó khiến toàn thân đầy vết thương không một lời oán trách.
“ Cô ta nói không sai là tôi hại chết cô ấy, dù tôi có chết hàng vạn lần cũng không thể nào xoá hết tội lỗi tôi đã gây ra cho cô ấy, nếu như cô ta muốn kiện thì cứ để cô ta kiện hình phạt như thế nào tôi cũng chấp nhận ”
“ Uống rượu nhiều quá khiến não anh có vấn đề rồi à? Anh mau lấy lại dáng vẻ của một người bình thường đi tôi sắp không chống đỡ công ty nổi nữa rồi, chuyện của Mộc Nhiên tôi không trách anh vì ngay từ đầu cô ấy đã biết trước bản thân sẽ có ngày hôm nay, mọi chuyện là do cô ấy cam tâm tình nguyện không liên quan gì đến anh, anh như vậy đủ để cô ấy hiểu anh yêu cô ấy ra sao nhiều đến mức nào ”
“ Ngày mai tôi sẽ đến công ty ”
Sáng hôm sau như lời đã hứa với Đỗ Hoàng Vỹ anh đã đến công ty từ sáng sớm nhờ thư kí gọi tất cả cổ đông chuẩn bị cho cuộc hợp quan trọng, lúc nghe thư kí anh gọi mọi người còn tưởng là ý của Đỗ Hoàng Vỹ nhưng lúc nhìn thấy anh trong cuộc hợp mọi người đều bất ngờ, ai nấy đều vui mừng vì sự trở lại của vị Tổng Giám Đốc của bọn họ, nhưng đâu ai hiểu trong lòng anh hiện tại đau khổ vô cùng tâm tư vô cùng phức tạp, trong sự đau khổ xen lẫn sự mong chờ tuy không biết là anh đang mong chờ điều gì, sau khi kết thúc cuộc hợp Đỗ Hoàng Vỹ vào phòng anh không đợi anh lên tiếng anh ta đã mở lời trách móc kèm theo sự tức giận.
“ Triệu Tử Hiên! Anh có biết mình đang làm gì không? ”
“ Sắp làm Tổng Giám Đốc rồi sao cư xử như trẻ con vậy chẳng phép tắt gì cả! Có phải anh đang trách tôi tại sao chỉ trong một đêm lại đưa ra quyết định đường đột như vậy đúng không? Hoàng Vỹ, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian cho tâm trạng ổn định vơi đi phần nào đó, chúng ta chơi với nhau hơn 10 năm trong suốt khoảng thời gian đó tôi đã nhìn thấy rất rõ những việc anh làm cho công ty cống hiến hết mình vì công ty ra sao, vì vậy tôi tin với quyết định lần này của tôi sẽ không bao giờ sai, yên tâm những tổn thất của công ty trong suốt một tháng qua tôi cũng giải quyết xong hết rồi không cần phải lo chỉ cần sau này chú ý một chút là được. Chúc mừng tân Tổng Giám Đốc sau này nơi này sẽ là văn phòng của anh muốn trang trí như thế nào là tuỳ anh không cần phải hỏi ý kiến tôi ”
Hóc mắt Đỗ Hoàng Vỹ đỏ tươi, anh ta không biết là do vui mừng hay còn lý do gì đó, trong cuộc hợp anh đã tuyên bố sau này anh ta sẽ thay thế anh tiếp quản vị trí Tổng Giám Đốc với lý do sau mọi chuyện anh muốn đi du lịch một thời gian, tất cả cổ đông lúc đầu còn bàn tán nhưng sau khi nghe anh nói những việc anh ta từng làm cho công ty vì công ty mà nổ lực như thế nào thì mọi người cũng đồng ý còn chúc mừng anh ta.
“ Có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không? ”
“ Chẳng qua là đã nghĩ thông suốt không muốn mọi người vì mình phải lo lắng thôi, anh không vui khi tôi bình thường lại sao? ”
“ Hy vọng như những gì anh nói ”
Anh cố gắng nở nụ cười tỏ vẻ không có chuyện gì để làm vơi đi sự nghi ngờ của anh ta, nếu để anh ta biết những chuyện anh làm còn vì mục đích khác chắc hẳn anh ta sẽ không đồng ý, tính khí nóng nẩy của anh ta anh là người hiểu rõ nhất thế nên anh chỉ có thể nói dối. Anh định mở miệng nói điều gì đó rồi lại thôi, lời vừa mới ra đến cổ họng chỉ vì ánh mắt nghi ngờ thắc mắc của anh ta liền nén xuống cuối cùng anh quyết định tự mình điều tra.
Vừa về đến nhà liền ngã người xuống giường chợt nhớ điều gì đó anh ngồi bật dậy vớ tay lấy điện thoại ấn vào dãy số lạ vài giây sau đầu dây bên kia nhấc máy.
“ Điều tra giúp tôi xem mộ Tô Mộc Nhiên ở đâu ”
“ Vâng ”
Giọng anh phát ra mang âm địu lạnh như băng khiến người đàn ông không dám nói nhiều lời chỉ dám phát một từ “ Vâng ” rồi cúp máy, đây cũng là câu anh muốn hỏi Đỗ Hoàng Vỹ lúc sáng nhưng lời vừa tới cổ họng lại bị thái độ khó chịu của anh ta làm cho mất hứng đành phải tự mình điều tra.
Cũng may anh chưa hỏi nếu không kế hoạch của anh sẽ bị lộ đến lúc đó e rằng anh không toàn mạng mà trở về nhà, với một người thông minh như anh ta khi nghe anh hỏi đến nơi chôn cất của cô anh ta sẽ biết ngay anh định làm gì, lúc này anh đột nhiên nhớ đến câu nói của anh ta lúc trước “ Nếu cô ấy có chết tôi nhất định không để anh tìm thấy mộ của cô ấy dù chỉ là một cộng cỏ ” anh liền đưa tay xoa xoa hai thái dương đứng dậy xuống lầu mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu đi thẳng lên phòng cô.
Căn phòng này đã đóng cửa suốt một tháng không được anh cho phép không ai được phép bước vào dù nữa bước, do hôm nay anh quá nhớ cô không kìm lòng được mới bước vào phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, anh đi đến phía giường ngã người xuống tìm kiếm mùi hương và sự ấm áp của cô nhưng chẳng cảm nhận thứ gì ngoài sự lạnh lẽo tựa như cô đang nói với anh rằng anh không đáng có được những thứ liên quan đến cô, anh vớ tay lấy chiếc gối ôm thường ngày khi ngủ cô vẫn hay ôm như thể anh đang ôm cô vào lòng.
“ Có phải em hận anh lắm đúng không? Xin lỗi bảo bối là anh sai, tất cả là lỗi của anh, xin lỗi vì làm em tổn thương làm em đau lòng phải tủi thân khi mỗi lần anh bên người phụ nữ khác, từ nay về sau hãy để anh bảo vệ em yêu thương em có được không? Em và con đừng đi nhanh quá kẻo anh theo không kịp nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại, anh nhớ em nhiều lắm! ”
Nước mắt anh lại rơi vô thức chảy dài ướt một mảng ga giường, thì ra tất cả mọi chuyện anh làm trong một ngày là chuẩn bị cho sự ra đi của mình, anh muốn đi theo cô muốn đích thân xin lỗi cô và đứa con chưa chào đời của hai người càng hơn hết là muốn tiếp tục nhân duyên với cô, lúc trước là cô bảo vệ anh yêu thương anh vậy hãy để anh sau khi gặp lại yêu thương cô và bảo vệ cho cô, nguyện bên cạnh chăm sóc che chở cho cô cả kiếp sau.
Đối với anh tình yêu đơn phương không có trong từ điển yêu đương của anh vì anh ghét sự chờ đợi một người nhưng không hiểu sao anh lại chờ đợi một người phụ nữ như Lâm Tuệ Ý điều đó thể hiện cho sự ngu ngốc, khi yêu ai anh chỉ yêu một nữa vì anh sợ hai từ phản bội lần thứ hai.
Nhưng không ngờ lại có một cô gái ngốc thích anh 10 năm yêu anh 10 năm làm mọi chuyện vì anh nhưng chưa từng đòi hỏi thứ gì từ anh, đến khi anh nhận ra tình cảm dành cho cô anh rất hận bản thân vì lỡ yêu con gái của kẻ thù, điều anh không thể ngờ tới chính là càng hận thì anh càng yêu cô, lúc nào đứng trước cô anh cũng phải giả vờ ghét cô hành hạ cô để quên đi tình yêu dành cho cô.
Đến khi cô rời xa anh thì anh mới thừa nhận yêu cô, yêu một cách điên cuồng chiếm hữu như rễ cắm sâu vào tim không thể chặt đứt, nếu nói tình yêu của cô là chấp niệm thì đối với anh là điên cuồng mất hết lí trí.
Anh luôn tự hỏi bản thân rốt cuộc cô có điểm gì lại khiến anh yêu một cách điên dại lúc nào cũng muốn gần cô không muốn cô tiếp xúc thân với người đàn ông khác một lúc tới tận hai người đàn ông yêu đến mất hết lí trí. Khi nhìn vào tấm hình của cô thì anh mới biết đáp án điểm thu hút của cô chính là đôi mắt và nụ cười ấm áp khiến người khác có cảm giác an toàn bình yên.
Giờ anh mới nhớ lúc trước Đỗ Hoàng Vỹ từng nói một câu với anh “ Cô ấy giỏi nhất chính là mê hoặc lòng người ” đúng thật cô rất giỏi mê hoặc anh đến nổi điên đảo tâm hồn vì cô. Cũng đêm đó anh gọi rất nhiều người hỏi thăm có dặn dò có chỉ duy nhất có một người anh không có can đảm để nói lời tạm biệt trước khi đi, sau một hồi đấu tranh giữa lí trí và con tim cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm gọi cho ông ấy.
“ Alô, ai vậy? ”
“ Là con, ba không khoẻ sao? ”
Triệu Thế Hoàng nghe giọng anh thoáng có chút giật mình vì thường ngày anh ít khi gọi ông vào giờ này càng hơn hết giọng anh có vẻ khác hình như là đã uống rượu, ông cứ tưởng anh là một người chỉ biết có công việc không thèm quan tâm đến người ba này sao hôm nay lại chủ động gọi ông còn quan tâm đến ông nữa?.
Suốt một tháng nay ông đã nghe Đỗ Hoàng Vỹ nói về tình hình của anh và công ty lúc nghe anh bổ nhiệm Đỗ Hoàng Vỹ thay anh quản lý công ty tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có ý kiến vì chuyện kinh doanh của anh xưa nay ông đã không xen vào vì ông hiểu tính con trai ông một khi đã đưa ra quyết định chắc hẳn anh suy nghĩ rất kỹ thế nên chỉ cần là điều anh muốn ông đều ủng hộ.
“ Không sao, chắc do mấy ngày nay trời trở lạnh nên cảm lạnh chút thôi. Con suy nghĩ kỹ chưa? ”
Sau khi ông nghe Đỗ Hoàng Vỹ nói anh vì chuyện của cô mà tự nhốt mình trong nhà không ra ngoài cũng không muốn gặp ai ông vô cùng lo lắng nên đã đến nhà tìm anh kết quả vừa bước vào nhà đập vào mắt ông cảnh anh ngồi dưới sàn nhà ôm hình cô mà khóc lóc, quần áo có vẻ chắc vài ngày rồi chưa thay chiếc áo sơ mi trắng dính đầy chất lỏng màu đỏ không phải máu mà là màu đỏ của rượu vang, khắp căn nhà tàn là mùi rượu nồng nặc tưởng đâu nhà anh là nơi sản xuất rượu, cảnh trước mắt làm ông không tin đây là con trai ông mà chính xác là tên nghiện rượu nào đó vào lộn nhà anh.
Anh hiểu nổi lo hiện tại trong lòng anh chỉ là anh không nói cho ông biết dự định của anh, trong suốt một tháng lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện đi tìm cô nhưng không biết phải sắp xếp thế nào mới ổn thoả, rất may bên cạnh anh còn có Đỗ Hoàng Vỹ vì thế anh mới quyết định giao công ty cho anh ta vì chỉ có anh ta mới làm anh yên tâm chuyện công ty, điều mà khiến anh lo lắng không an tâm chính là ba anh, anh biết ngay từ nhỏ ông rất yêu thương anh luôn dành cho anh mọi điều tốt đẹp nhất, cho đế khi mẹ anh mất gánh nặng đổ dồn về phía anh, với tư cách là con trai duy nhất nhà họ Triệu anh đã cố gắng học tập ngày đêm không ngừng nghĩ để dành lấy học bỗng để đi du học.
Kể từ lúc anh ra nước ngoài thì anh đã giấu tình cảm vào trong không thể hiện ra bên ngoài, sự lạnh nhạt khoảng cách giữa anh và ông ngày càng lớn theo thời gian vì thế nhiều người cho rằng anh không biết cười là một người lãnh khóc tàn nhẫn nhưng có ai biết được nếu anh không gạt tình cảm riêng tư là một người chỉ biết cười hay than vãn thì làm sao anh có ngày hôm nay. Vì để bảo vệ ông giành lại thứ vốn dĩ là của gia đình anh đặc biệt là trả thù thì những gì người khác nghĩ về anh có là gì so với nổi đau mất đi người thân yêu nhất.
“ Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Thời gian tới con sẽ đi du lịch một thời gian chuyện công ty nhờ ba và Đỗ Hoàng Vỹ giúp con trông coi được không? ”
“ Ta bận lắm không có thời gian! Định đi bao lâu? ”
Không hổ danh là ba anh miệng tuy cứng nhưng lòng lại mềm sẽ không bao giờ bỏ mặc những chuyện liên quan đến anh, ba anh vừa mới hỏi anh đi bao lâu sao? Ngay cả bản thân anh cũng không thể đưa ra một con số cụ thể thì làm sao trả lời ông đây, anh rất muốn nói là đi gặp cô nên sẽ không thể trở về nhưng anh không thể mở lời được nếu để ông nghe được những lời đó lập tức chạy đến nhà đánh anh một trận thậm chí nhốt anh lại như tội phạm nguy hiểm.
“ Khi nào con chán sẽ tự động quay về ba không cần lo cho con, việc ba nên lo là sức khoẻ hiện tại của mình con không muốn sao này ba gặp mẹ lại bị mẹ mắng là con bất hiếu không chăm sóc tốt cho ba ”
“ Cái thằng nhóc nhà con là đang trù ta sao? Ta tự lo cho bản thân mình được không cần con lo, đi nhanh về nhanh ta không có thời gian mà chăm con mọn cho thằng nhóc nhà con đâu! ”
“ Vâng! Ba ngủ sớm đi, chúc ba ngủ ngon! ”
Ông chưa kịp lên tiếng thì nhận hai tiếng “ Tút Tút ” từ đầu dây bên kia đúng là tính khí không thay đổi nhưng không sao chỉ cần anh chịu nghĩ thông suốt người làm ba này cũng yên lòng phần nào rồi.
Anh vừa tắt máy liền cằm lấy chai rượu uống một hơi hóc mắt cũng vì vậy đỏ lên không ít, đỏ lên không phải vì rượu cay mà là những lời nói của ông khiến anh cảm thấy người làm con như anh vừa bất hiếu vừa nợ ông một lời xin lỗi, anh tự trách bản thân đã bao nhiêu tuổi còn khiến ông lo lắng không yên tâm, nếu như anh mãi mãi không trở về thì ông sẽ như thế nào? Khi biết đứa con trai mình yêu thương lại vì một người phụ nữ mà tự sát thì sẽ ra sao? Chắc là sẽ đau lòng và thất vọng lắm.
“ Con xin lỗi! Nhưng con không còn sự lựa chọn khác con không thể sống thiếu cô ấy được mong ba hãy hiểu cho con ”
Sau ba ngày điều tra cuối cùng cũng điều tra được mộ của cô, đợi đến tối anh nhắn tin cho Đỗ Hoàng Vỹ đó cũng là tin nhắn cuối cùng của anh.
“ Hoàng Vỹ, tôi phải đi rồi. Ba tôi có thể nhờ anh chăm sóc được không? Tôi thật sự mệt rồi tôi muốn đi tìm cô ấy và đứa bé để xin lỗi và tiếp tục yêu cô ấy, khi cô ấy đi rồi tôi mới biết thế nào là sống không bằng chết mỗi một ngày hình bóng cô ấy cứ luôn xuất hiện trong tâm trí tôi, cô ấy kêu tôi làm sao quên cô ấy đây. Tôi muốn bù đắp cho hai mẹ con cô ấy cả kiếp sau cho dù kiếp sau người cô ấy yêu không phải là tôi thì tôi vẫn sẽ âm thầm bảo vệ yêu thương không để bất kì ai làm tổn thương cô ấy. Hy vọng anh không vì sự ra đi của tôi mà đau lòng, hãy sống thật hạnh phúc thay cả phần tôi và cô ấy. Tạm biệt người anh em! ”
Sau khi anh gửi tin nhắn cho Đỗ Hoàng Vỹ vứt điện thoại sang một bên đi về phía bàn làm việc trong ngăn tủ lấy ra một khẩu súng sau đó lái xe chạy đến mộ cô. Trên bia mộ vẫn là nụ cười ấm áp, ánh mắt trong veo từng làm anh rung động xao xuyến mãi không thể nào quên, nhìn người con gái anh yêu nằm dưới nền đất lạnh lẽo hơn cả trái tim anh.
“ Mộc Nhiên! ”
Anh mím chặt môi, gương mặt xanh xao hóc hác cùng với bộ quần áo giản dị trông thật thê thảm, mùi rượu vẫn còn phản phất bỗng nhiên anh quỳ xuống nền đất phủ đầy tuyết cánh môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.
“ Xin … Xin lỗi! Mộc Nhiên, anh hối hận … Anh thật sự hối hận rồi! Tại sao khi em còn sống anh không yêu thương em? Tại sao anh lại khiến em đau khổ tổn thương như vậy? Tại sao anh lại không chịu thừa nhận tình cảm của mình? Để bây giờ dù có muốn cũng không thể được, em và con đã rời xa anh ”
Triệu Tử Hiên vừa cười vừa khóc như một kẻ điên mà nước mắt không ngừng chảy, anh lấy từ trong túi áo ra một khẩu súng nhìn cô trong tấm ảnh trên bia mộ nở nụ cười chua xót thê lương.
“ Mộc Nhiên, anh không muốn sống! Anh đi theo em và con chúng ta, chờ anh. Bây giờ anh sẽ đi theo em và con cả nhà ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ. Mộc Nhiên … Anh yêu em! ”
Anh bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường khẩu súng được đặt ngay thái dương.
“ Pằng! ”
Máu chảy rất nhiều nhưng anh không hề thấy đau trái lại còn cảm thấy hạnh phúc, dùng chút sức lực cuối cùng nở nụ cười ôn nhu chưa từng có, mắt anh từ từ nhắm lại anh đi theo cô rồi … Anh đem theo nổi nhớ về cô rời khỏi thế giới này, anh không thể chịu được nổi dằn vặt và hối hận.
Sáng hôm sau, có người phát hiện thi thể của một người con trai nằm bên cạnh mộ người con gái xinh đẹp, trên gương mặt người con trai ấy nở nụ cười mãn nguyện trong tay vẫn nắm chặt tấm hình của cô. Tin tức về anh chỉ trong một ngày xuất hiện khắp mặt báo “ Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Triệu Thị Tự Sát Bên Cạnh Mộ Bạn Gái ”.
“ Tử Hiên, khi anh đọc được lá thư này thì có lẽ em đã không còn nữa, có phải bây giờ anh cảm thấy rất vui vì em không còn làm phiền cuộc sống anh không còn lãng vãng trước mặt anh nữa không? Tử Hiên, anh đã trả thù được rồi thế nên đừng lặp lại nữa, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không? Có lẽ anh đã quên nhưng em thì nhớ rất rõ, năm em gặp anh em chỉ mới là cô nhóc 6 tuổi ngay từ khoảnh khắc đó em đã tự nói với mình khi lớn nhất định phải được gả cho anh, nhưng cuối cùng chúng ta đã vô tình bỏ lỡ nhau suốt 20 năm. Anh biết không khi anh ép em kí vào bản hợp đồng hôn nhân em vui đến mức muốn ôm anh và nói rằng em đã đợi anh lâu lắm rồi, dù em biết lý do anh muốn em ở bên anh là để trả thù thay mẹ anh, ngay từ lúc đó em đã biết anh chính là một loại độc dược khi ngắm vào người thì không thể thoát ra được có khi mất cả mạng nhưng em vẫn cố tình xa chân vào cái bẫy anh đã cất công văng sẵn, em không hối hận với quyết định của bản thân vì chỉ cần được ở bên cạnh giúp anh trả thù lấy lại toàn bộ những thứ vốn dĩ của Triệu gia trả lại cho anh cuộc sống bình yên thì em chết cũng xứng đáng. 10 năm thích 10 năm yêu, em đã dành cả thanh xuân chỉ để chạy theo anh nhưng anh lại không hề yêu em, em luôn tự nhắc nhở chỉ cần em cố gắng một chút nhẫn nại một chút sẽ không lâu đâu anh nhất định sẽ yêu em nhưng cuối cùng em vẫn không chờ được. Sau nhiều năm giữa chúng ta như có một khoảng cách vô hình, em dành tất cả sự yêu thương dịu dàng và bảo vệ anh nhưng anh lại đem những thứ đó dành cho người con gái khác, lúc anh nói muốn kết hôn với cô ấy em đã đau như thế nào anh biết không? Em xin lỗi vì đã chen ngang tình cảm giữa anh và cô ấy, có lẽ ngay từ đầu thích anh định sẵn là sai lầm nhưng có một điều em chưa từng hối hận đó là đã giúp anh trả được thù cho anh một lời giải thích hợp lí, em trả lại tự do cho anh đó anh phải hạnh phúc có biết chưa, cũng đến lúc em phải đi gặp con chúng ta rồi, sau mọi chuyện em hoàn toàn không trách anh cũng không hận anh chỉ trách chúng ta hữu duyên vô phận. Chúc anh một đời bình an như ý và vui vẻ có cơm nóng đợi bàn có người đợi anh, hãy sống thật hạnh phúc sống thay cả phần em và con luôn anh nhé! Em vẫn sẽ bên cạnh anh yêu anh và dõi theo từng bước chân của anh. Tạm biệt người em yêu Tử Hiên! ”
Nước mắt anh cứ thế tuôn rơi, cô vẫn yêu anh vẫn luôn yêu anh suốt 20 năm nhưng anh lại không hay biết cô nhóc năm đó chỉ vì lời nói đùa của anh mà chấp niệm tới tận bây giờ. Cô yêu anh nhiều như vậy hy sinh cả thanh xuân của mình chỉ muốn giúp anh tìm ra sự thật năm xưa còn chuyển nhượng toàn bộ tài sản sang tên cho anh với mong muốn anh đừng hận ba cô mà hãy buông bỏ hận thù.
Anh hận bản thân mình tại sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô làm cô khóc làm cô đau nhưng tất cả những thứ này còn quan trọng nữa không khi cô đã rời xa anh mãi mãi. Nước mắt chảy dài từng giọt rơi xuống lá thứ làm nhoé đi nét chữ quen thuộc, anh ôm lá thư vào lòng như báu vật quý giá đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy vẻ mặt yếu đuối khiến ai nấy đều xót thương không kìm được cảm xúc trong lòng, có người cho rằng anh đáng trách hơn là đáng thương vì chính anh đẩy cô vào tình cảnh như ngày hôm nay cũng chính anh đã hại chết cô và đứa con của hai người, suy cho cùng người ở lại mới là người đau lòng và đáng thương nhất.
“ Mộc Nhiên, anh sai rồi, sai thật rồi! Em quay về với anh có được không? Chỉ cần em quay về muốn anh như thế anh cũng chấp nhận hết cầu xin em đó Mộc Nhiên! Có một điều anh cất giữ trong lòng bấy lâu nay là anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm em có nghe thấy không! ”
Cuối cùng anh cũng thừa nhận yêu cô rồi anh đã thừa nhận rồi! Nếu như lúc trước chắc chắn một điều không cần biết có thật hay không cô cũng sẽ lấy hết can đảm xà vào lòng ôm anh hôn anh như một con mèo nhỏ đang được chủ yêu thương không ngần ngại giữ anh thật chặt bên cạnh cô nhưng bây giờ có phải quá muộn màng rồi không? Liệu cô có nghe thấy những lời anh nói hay không?.
Anh khóc như một đứa trẻ tay vẫn ôm lá thư để ngay lồng nhực, trong cuộc đời ngoại trừ lúc mẹ anh mất hình như đã rất lâu không thấy anh khóc, khi vấp ngã anh chẳng khóc khi thất bại anh cũng chẳng khóc kể cả khi Lâm Tuệ Ý phản bội anh cũng không khóc nhiều đến vậy, nhưng bây giờ trong anh thật thảm hại khi biết người con gái mình yêu người mà đã chiếm lấy trái tim mình rời xa mãi mãi không thể quay về bên anh được nữa nước mắt thay cho sự hối hận.
Suốt một tháng từ sau khi hôn lễ bị huỷ Triệu Tử Hiên vẫn cứ đắm chìm trong men rượu không chịu gặp bất kì ai, hiệu xuất công việc ngày càng sa sút khiến Đỗ Hoàng Vỹ không thể yên tâm đành quay về công ty. Cho đến một ngày anh ta trực tiếp đến nhà gặp anh, vừa bước vào nhà nhìn thấy dưới sàn nhà đầy rẫy vỏ chai rượu chai bia khắp căn nhà.
“ Anh ta định trở thành con ma men sao? ”
Lên đến phòng do cửa không khoá nên anh ta nhìn thấy rất rõ cảnh trước mắt, anh ngồi tựa lưng vào cạnh giường trong tay cầm một tấm ảnh vuốt ve rồi ôm vào lòng khóc như một đứa trẻ, không cần đoán anh ta cũng biết đó chính là hình của cô, anh ta thở dài một tiếng lắc đầu ngán ngẫm từ từ bước vào phòng.
“ Anh nhìn xem bản thân mình thành cái gì rồi? Chẳng khác gì một con ma nghiện rượu! ”
“ Tôi nhớ cô ấy, rất nhớ! Nếu tôi đi tìm cô ấy liệu cô ấy có tha thứ cho tôi không? ”
“ Anh nghĩ cái chết của anh có thể lắp đầy những gì cô ấy chịu đựng sao? Tốt nhất anh nên sống cho đàng hoàng ra dáng một con người chút đi. Đường đường là Tổng Giám Đốc lại thành bộ dạng nữa người nữa ma thật chẳng ra làm sao ”
“ Tôi làm sao sống khi không có cô ấy bên cạnh chứ! Là tôi đã phụ lòng của cô ấy, phụ tình yêu của cô ấy dành cho tôi đến khi cô ấy không còn bên cạnh tôi mới biết sự quan trọng của cô ấy trong lòng, tôi không biết từ lúc nào cô ấy như rễ cấm sâu trong tim tôi, từng chút từng chút chiếm vào tâm trí tôi và rồi tôi đã yêu cô ấy, tuy lúc trước là tôi sai đã làm tổn thương cô ấy nhưng trong lòng tôi cô ấy luôn là ánh sáng chiếu rọi cuộc sống tâm tối của tôi đến cuối cùng cô ấy cũng rời khỏi cuộc sống tôi rời khỏi thế giới đang cần cô ấy sưởi ấm, từ lúc biết tin cô ấy mất thì trái tim tôi cũng chết theo cô ấy vậy tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ? ”
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này họ sẽ cho rằng anh đáng bị như vậy đáng bị cô độc suốt cuộc đời nhưng có ai biết được anh cũng đang sống không bằng chết, đau khổ dằn vặt bằng cách đắm chìm trong cơn say ngày qua ngày, từ ngày hôm đó anh chỉ còn lại thân xác gầy gò xanh xao, người không ra người ma không ra ma còn linh hồn và trái tim hình như chết theo cô từ cái ngày anh biết hết mọi chuyện.
Càng nghe anh nói Đỗ Hoàng Vỹ càng thêm tức giận nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ tự mình hành hạ thể xác này của anh cũng nguôi giận phần nào, dù còn giận nhưng anh ta lại không thể bỏ mặc anh tuỳ hứng làm bậy, lúc đầu anh ta nghĩ khi anh biết chuyện của cô cũng sẽ không đau lòng chỉ là cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm có ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra như thế này, anh không những hối hận đau lòng mà còn thành ra bộ dạng đáng thương không ăn không ra ngoài không gặp bất kì ai đến công việc cũng chẳng thèm để ý đến, ngày ngày chỉ biết uống rượu ôm hình cô khóc lóc thảm thiết.
“ Lâm Viễn bị kết án tử hình còn Lâm Tuệ Ý bị kết án 15 năm tù, tuy nhiên cô ta lại khai anh có liên quan đến cái chết của cô ấy vì vậy phía cảnh sát họ đang điều tra lại chuyện đó cho nên giờ phút này anh nhất định phải tỉnh táo nếu không e rằng đến cả tôi cũng chẳng giúp nổi anh ”
Sắc mặt anh tối sầm lại tay xiết chặt lại thành nắm đấm nổi cả gân xanh, anh không nờ người phụ nữ này dù có chết vẫn không biết hối cải, chỉ vì hôn lễ bị huỷ cô ta lại muốn kéo anh chết chung sao? Nhưng chẳng phải anh cũng gián tiếp gây ra cái chết cho cô thì bây giờ lấy tư cách gì trách móc cô ta, hai tay anh chợt thả lỏng sắc mặt trở về ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra làm cho anh ta một phen bất ngờ trước hành động của anh.
Những gì Lâm Tuệ Ý khai cũng không hoàn toàn sai nhưng cũng không đến nổi khiến anh ở tù, nếu như lúc đó anh chịu nghe cô giải thích hỏi cô cho ra lẽ thì liệu cô có xảy ra chuyện không? Câu trả lời chắc là không vì một người cố chấp như cô khi đã quyết định làm chuyện gì đó dù có hỏi cỡ nào chỉ nhận lại sự im lặng hoặc những lời trái lòng từ cô vì thế cũng không trách anh được, chỉ trách cô quá cố chấp thừa biết con đường đầy chong gai đầy rẫy thử thách mà cô vẫn kiên quyết cố tình xa chân vào đó khiến toàn thân đầy vết thương không một lời oán trách.
“ Cô ta nói không sai là tôi hại chết cô ấy, dù tôi có chết hàng vạn lần cũng không thể nào xoá hết tội lỗi tôi đã gây ra cho cô ấy, nếu như cô ta muốn kiện thì cứ để cô ta kiện hình phạt như thế nào tôi cũng chấp nhận ”
“ Uống rượu nhiều quá khiến não anh có vấn đề rồi à? Anh mau lấy lại dáng vẻ của một người bình thường đi tôi sắp không chống đỡ công ty nổi nữa rồi, chuyện của Mộc Nhiên tôi không trách anh vì ngay từ đầu cô ấy đã biết trước bản thân sẽ có ngày hôm nay, mọi chuyện là do cô ấy cam tâm tình nguyện không liên quan gì đến anh, anh như vậy đủ để cô ấy hiểu anh yêu cô ấy ra sao nhiều đến mức nào ”
“ Ngày mai tôi sẽ đến công ty ”
Sáng hôm sau như lời đã hứa với Đỗ Hoàng Vỹ anh đã đến công ty từ sáng sớm nhờ thư kí gọi tất cả cổ đông chuẩn bị cho cuộc hợp quan trọng, lúc nghe thư kí anh gọi mọi người còn tưởng là ý của Đỗ Hoàng Vỹ nhưng lúc nhìn thấy anh trong cuộc hợp mọi người đều bất ngờ, ai nấy đều vui mừng vì sự trở lại của vị Tổng Giám Đốc của bọn họ, nhưng đâu ai hiểu trong lòng anh hiện tại đau khổ vô cùng tâm tư vô cùng phức tạp, trong sự đau khổ xen lẫn sự mong chờ tuy không biết là anh đang mong chờ điều gì, sau khi kết thúc cuộc hợp Đỗ Hoàng Vỹ vào phòng anh không đợi anh lên tiếng anh ta đã mở lời trách móc kèm theo sự tức giận.
“ Triệu Tử Hiên! Anh có biết mình đang làm gì không? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Sắp làm Tổng Giám Đốc rồi sao cư xử như trẻ con vậy chẳng phép tắt gì cả! Có phải anh đang trách tôi tại sao chỉ trong một đêm lại đưa ra quyết định đường đột như vậy đúng không? Hoàng Vỹ, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian cho tâm trạng ổn định vơi đi phần nào đó, chúng ta chơi với nhau hơn 10 năm trong suốt khoảng thời gian đó tôi đã nhìn thấy rất rõ những việc anh làm cho công ty cống hiến hết mình vì công ty ra sao, vì vậy tôi tin với quyết định lần này của tôi sẽ không bao giờ sai, yên tâm những tổn thất của công ty trong suốt một tháng qua tôi cũng giải quyết xong hết rồi không cần phải lo chỉ cần sau này chú ý một chút là được. Chúc mừng tân Tổng Giám Đốc sau này nơi này sẽ là văn phòng của anh muốn trang trí như thế nào là tuỳ anh không cần phải hỏi ý kiến tôi ”
Hóc mắt Đỗ Hoàng Vỹ đỏ tươi, anh ta không biết là do vui mừng hay còn lý do gì đó, trong cuộc hợp anh đã tuyên bố sau này anh ta sẽ thay thế anh tiếp quản vị trí Tổng Giám Đốc với lý do sau mọi chuyện anh muốn đi du lịch một thời gian, tất cả cổ đông lúc đầu còn bàn tán nhưng sau khi nghe anh nói những việc anh ta từng làm cho công ty vì công ty mà nổ lực như thế nào thì mọi người cũng đồng ý còn chúc mừng anh ta.
“ Có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không? ”
“ Chẳng qua là đã nghĩ thông suốt không muốn mọi người vì mình phải lo lắng thôi, anh không vui khi tôi bình thường lại sao? ”
“ Hy vọng như những gì anh nói ”
Anh cố gắng nở nụ cười tỏ vẻ không có chuyện gì để làm vơi đi sự nghi ngờ của anh ta, nếu để anh ta biết những chuyện anh làm còn vì mục đích khác chắc hẳn anh ta sẽ không đồng ý, tính khí nóng nẩy của anh ta anh là người hiểu rõ nhất thế nên anh chỉ có thể nói dối. Anh định mở miệng nói điều gì đó rồi lại thôi, lời vừa mới ra đến cổ họng chỉ vì ánh mắt nghi ngờ thắc mắc của anh ta liền nén xuống cuối cùng anh quyết định tự mình điều tra.
Vừa về đến nhà liền ngã người xuống giường chợt nhớ điều gì đó anh ngồi bật dậy vớ tay lấy điện thoại ấn vào dãy số lạ vài giây sau đầu dây bên kia nhấc máy.
“ Điều tra giúp tôi xem mộ Tô Mộc Nhiên ở đâu ”
“ Vâng ”
Giọng anh phát ra mang âm địu lạnh như băng khiến người đàn ông không dám nói nhiều lời chỉ dám phát một từ “ Vâng ” rồi cúp máy, đây cũng là câu anh muốn hỏi Đỗ Hoàng Vỹ lúc sáng nhưng lời vừa tới cổ họng lại bị thái độ khó chịu của anh ta làm cho mất hứng đành phải tự mình điều tra.
Cũng may anh chưa hỏi nếu không kế hoạch của anh sẽ bị lộ đến lúc đó e rằng anh không toàn mạng mà trở về nhà, với một người thông minh như anh ta khi nghe anh hỏi đến nơi chôn cất của cô anh ta sẽ biết ngay anh định làm gì, lúc này anh đột nhiên nhớ đến câu nói của anh ta lúc trước “ Nếu cô ấy có chết tôi nhất định không để anh tìm thấy mộ của cô ấy dù chỉ là một cộng cỏ ” anh liền đưa tay xoa xoa hai thái dương đứng dậy xuống lầu mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu đi thẳng lên phòng cô.
Căn phòng này đã đóng cửa suốt một tháng không được anh cho phép không ai được phép bước vào dù nữa bước, do hôm nay anh quá nhớ cô không kìm lòng được mới bước vào phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, anh đi đến phía giường ngã người xuống tìm kiếm mùi hương và sự ấm áp của cô nhưng chẳng cảm nhận thứ gì ngoài sự lạnh lẽo tựa như cô đang nói với anh rằng anh không đáng có được những thứ liên quan đến cô, anh vớ tay lấy chiếc gối ôm thường ngày khi ngủ cô vẫn hay ôm như thể anh đang ôm cô vào lòng.
“ Có phải em hận anh lắm đúng không? Xin lỗi bảo bối là anh sai, tất cả là lỗi của anh, xin lỗi vì làm em tổn thương làm em đau lòng phải tủi thân khi mỗi lần anh bên người phụ nữ khác, từ nay về sau hãy để anh bảo vệ em yêu thương em có được không? Em và con đừng đi nhanh quá kẻo anh theo không kịp nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại, anh nhớ em nhiều lắm! ”
Nước mắt anh lại rơi vô thức chảy dài ướt một mảng ga giường, thì ra tất cả mọi chuyện anh làm trong một ngày là chuẩn bị cho sự ra đi của mình, anh muốn đi theo cô muốn đích thân xin lỗi cô và đứa con chưa chào đời của hai người càng hơn hết là muốn tiếp tục nhân duyên với cô, lúc trước là cô bảo vệ anh yêu thương anh vậy hãy để anh sau khi gặp lại yêu thương cô và bảo vệ cho cô, nguyện bên cạnh chăm sóc che chở cho cô cả kiếp sau.
Đối với anh tình yêu đơn phương không có trong từ điển yêu đương của anh vì anh ghét sự chờ đợi một người nhưng không hiểu sao anh lại chờ đợi một người phụ nữ như Lâm Tuệ Ý điều đó thể hiện cho sự ngu ngốc, khi yêu ai anh chỉ yêu một nữa vì anh sợ hai từ phản bội lần thứ hai.
Nhưng không ngờ lại có một cô gái ngốc thích anh 10 năm yêu anh 10 năm làm mọi chuyện vì anh nhưng chưa từng đòi hỏi thứ gì từ anh, đến khi anh nhận ra tình cảm dành cho cô anh rất hận bản thân vì lỡ yêu con gái của kẻ thù, điều anh không thể ngờ tới chính là càng hận thì anh càng yêu cô, lúc nào đứng trước cô anh cũng phải giả vờ ghét cô hành hạ cô để quên đi tình yêu dành cho cô.
Đến khi cô rời xa anh thì anh mới thừa nhận yêu cô, yêu một cách điên cuồng chiếm hữu như rễ cắm sâu vào tim không thể chặt đứt, nếu nói tình yêu của cô là chấp niệm thì đối với anh là điên cuồng mất hết lí trí.
Anh luôn tự hỏi bản thân rốt cuộc cô có điểm gì lại khiến anh yêu một cách điên dại lúc nào cũng muốn gần cô không muốn cô tiếp xúc thân với người đàn ông khác một lúc tới tận hai người đàn ông yêu đến mất hết lí trí. Khi nhìn vào tấm hình của cô thì anh mới biết đáp án điểm thu hút của cô chính là đôi mắt và nụ cười ấm áp khiến người khác có cảm giác an toàn bình yên.
Giờ anh mới nhớ lúc trước Đỗ Hoàng Vỹ từng nói một câu với anh “ Cô ấy giỏi nhất chính là mê hoặc lòng người ” đúng thật cô rất giỏi mê hoặc anh đến nổi điên đảo tâm hồn vì cô. Cũng đêm đó anh gọi rất nhiều người hỏi thăm có dặn dò có chỉ duy nhất có một người anh không có can đảm để nói lời tạm biệt trước khi đi, sau một hồi đấu tranh giữa lí trí và con tim cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm gọi cho ông ấy.
“ Alô, ai vậy? ”
“ Là con, ba không khoẻ sao? ”
Triệu Thế Hoàng nghe giọng anh thoáng có chút giật mình vì thường ngày anh ít khi gọi ông vào giờ này càng hơn hết giọng anh có vẻ khác hình như là đã uống rượu, ông cứ tưởng anh là một người chỉ biết có công việc không thèm quan tâm đến người ba này sao hôm nay lại chủ động gọi ông còn quan tâm đến ông nữa?.
Suốt một tháng nay ông đã nghe Đỗ Hoàng Vỹ nói về tình hình của anh và công ty lúc nghe anh bổ nhiệm Đỗ Hoàng Vỹ thay anh quản lý công ty tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có ý kiến vì chuyện kinh doanh của anh xưa nay ông đã không xen vào vì ông hiểu tính con trai ông một khi đã đưa ra quyết định chắc hẳn anh suy nghĩ rất kỹ thế nên chỉ cần là điều anh muốn ông đều ủng hộ.
“ Không sao, chắc do mấy ngày nay trời trở lạnh nên cảm lạnh chút thôi. Con suy nghĩ kỹ chưa? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ông nghe Đỗ Hoàng Vỹ nói anh vì chuyện của cô mà tự nhốt mình trong nhà không ra ngoài cũng không muốn gặp ai ông vô cùng lo lắng nên đã đến nhà tìm anh kết quả vừa bước vào nhà đập vào mắt ông cảnh anh ngồi dưới sàn nhà ôm hình cô mà khóc lóc, quần áo có vẻ chắc vài ngày rồi chưa thay chiếc áo sơ mi trắng dính đầy chất lỏng màu đỏ không phải máu mà là màu đỏ của rượu vang, khắp căn nhà tàn là mùi rượu nồng nặc tưởng đâu nhà anh là nơi sản xuất rượu, cảnh trước mắt làm ông không tin đây là con trai ông mà chính xác là tên nghiện rượu nào đó vào lộn nhà anh.
Anh hiểu nổi lo hiện tại trong lòng anh chỉ là anh không nói cho ông biết dự định của anh, trong suốt một tháng lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện đi tìm cô nhưng không biết phải sắp xếp thế nào mới ổn thoả, rất may bên cạnh anh còn có Đỗ Hoàng Vỹ vì thế anh mới quyết định giao công ty cho anh ta vì chỉ có anh ta mới làm anh yên tâm chuyện công ty, điều mà khiến anh lo lắng không an tâm chính là ba anh, anh biết ngay từ nhỏ ông rất yêu thương anh luôn dành cho anh mọi điều tốt đẹp nhất, cho đế khi mẹ anh mất gánh nặng đổ dồn về phía anh, với tư cách là con trai duy nhất nhà họ Triệu anh đã cố gắng học tập ngày đêm không ngừng nghĩ để dành lấy học bỗng để đi du học.
Kể từ lúc anh ra nước ngoài thì anh đã giấu tình cảm vào trong không thể hiện ra bên ngoài, sự lạnh nhạt khoảng cách giữa anh và ông ngày càng lớn theo thời gian vì thế nhiều người cho rằng anh không biết cười là một người lãnh khóc tàn nhẫn nhưng có ai biết được nếu anh không gạt tình cảm riêng tư là một người chỉ biết cười hay than vãn thì làm sao anh có ngày hôm nay. Vì để bảo vệ ông giành lại thứ vốn dĩ là của gia đình anh đặc biệt là trả thù thì những gì người khác nghĩ về anh có là gì so với nổi đau mất đi người thân yêu nhất.
“ Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Thời gian tới con sẽ đi du lịch một thời gian chuyện công ty nhờ ba và Đỗ Hoàng Vỹ giúp con trông coi được không? ”
“ Ta bận lắm không có thời gian! Định đi bao lâu? ”
Không hổ danh là ba anh miệng tuy cứng nhưng lòng lại mềm sẽ không bao giờ bỏ mặc những chuyện liên quan đến anh, ba anh vừa mới hỏi anh đi bao lâu sao? Ngay cả bản thân anh cũng không thể đưa ra một con số cụ thể thì làm sao trả lời ông đây, anh rất muốn nói là đi gặp cô nên sẽ không thể trở về nhưng anh không thể mở lời được nếu để ông nghe được những lời đó lập tức chạy đến nhà đánh anh một trận thậm chí nhốt anh lại như tội phạm nguy hiểm.
“ Khi nào con chán sẽ tự động quay về ba không cần lo cho con, việc ba nên lo là sức khoẻ hiện tại của mình con không muốn sao này ba gặp mẹ lại bị mẹ mắng là con bất hiếu không chăm sóc tốt cho ba ”
“ Cái thằng nhóc nhà con là đang trù ta sao? Ta tự lo cho bản thân mình được không cần con lo, đi nhanh về nhanh ta không có thời gian mà chăm con mọn cho thằng nhóc nhà con đâu! ”
“ Vâng! Ba ngủ sớm đi, chúc ba ngủ ngon! ”
Ông chưa kịp lên tiếng thì nhận hai tiếng “ Tút Tút ” từ đầu dây bên kia đúng là tính khí không thay đổi nhưng không sao chỉ cần anh chịu nghĩ thông suốt người làm ba này cũng yên lòng phần nào rồi.
Anh vừa tắt máy liền cằm lấy chai rượu uống một hơi hóc mắt cũng vì vậy đỏ lên không ít, đỏ lên không phải vì rượu cay mà là những lời nói của ông khiến anh cảm thấy người làm con như anh vừa bất hiếu vừa nợ ông một lời xin lỗi, anh tự trách bản thân đã bao nhiêu tuổi còn khiến ông lo lắng không yên tâm, nếu như anh mãi mãi không trở về thì ông sẽ như thế nào? Khi biết đứa con trai mình yêu thương lại vì một người phụ nữ mà tự sát thì sẽ ra sao? Chắc là sẽ đau lòng và thất vọng lắm.
“ Con xin lỗi! Nhưng con không còn sự lựa chọn khác con không thể sống thiếu cô ấy được mong ba hãy hiểu cho con ”
Sau ba ngày điều tra cuối cùng cũng điều tra được mộ của cô, đợi đến tối anh nhắn tin cho Đỗ Hoàng Vỹ đó cũng là tin nhắn cuối cùng của anh.
“ Hoàng Vỹ, tôi phải đi rồi. Ba tôi có thể nhờ anh chăm sóc được không? Tôi thật sự mệt rồi tôi muốn đi tìm cô ấy và đứa bé để xin lỗi và tiếp tục yêu cô ấy, khi cô ấy đi rồi tôi mới biết thế nào là sống không bằng chết mỗi một ngày hình bóng cô ấy cứ luôn xuất hiện trong tâm trí tôi, cô ấy kêu tôi làm sao quên cô ấy đây. Tôi muốn bù đắp cho hai mẹ con cô ấy cả kiếp sau cho dù kiếp sau người cô ấy yêu không phải là tôi thì tôi vẫn sẽ âm thầm bảo vệ yêu thương không để bất kì ai làm tổn thương cô ấy. Hy vọng anh không vì sự ra đi của tôi mà đau lòng, hãy sống thật hạnh phúc thay cả phần tôi và cô ấy. Tạm biệt người anh em! ”
Sau khi anh gửi tin nhắn cho Đỗ Hoàng Vỹ vứt điện thoại sang một bên đi về phía bàn làm việc trong ngăn tủ lấy ra một khẩu súng sau đó lái xe chạy đến mộ cô. Trên bia mộ vẫn là nụ cười ấm áp, ánh mắt trong veo từng làm anh rung động xao xuyến mãi không thể nào quên, nhìn người con gái anh yêu nằm dưới nền đất lạnh lẽo hơn cả trái tim anh.
“ Mộc Nhiên! ”
Anh mím chặt môi, gương mặt xanh xao hóc hác cùng với bộ quần áo giản dị trông thật thê thảm, mùi rượu vẫn còn phản phất bỗng nhiên anh quỳ xuống nền đất phủ đầy tuyết cánh môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.
“ Xin … Xin lỗi! Mộc Nhiên, anh hối hận … Anh thật sự hối hận rồi! Tại sao khi em còn sống anh không yêu thương em? Tại sao anh lại khiến em đau khổ tổn thương như vậy? Tại sao anh lại không chịu thừa nhận tình cảm của mình? Để bây giờ dù có muốn cũng không thể được, em và con đã rời xa anh ”
Triệu Tử Hiên vừa cười vừa khóc như một kẻ điên mà nước mắt không ngừng chảy, anh lấy từ trong túi áo ra một khẩu súng nhìn cô trong tấm ảnh trên bia mộ nở nụ cười chua xót thê lương.
“ Mộc Nhiên, anh không muốn sống! Anh đi theo em và con chúng ta, chờ anh. Bây giờ anh sẽ đi theo em và con cả nhà ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ. Mộc Nhiên … Anh yêu em! ”
Anh bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường khẩu súng được đặt ngay thái dương.
“ Pằng! ”
Máu chảy rất nhiều nhưng anh không hề thấy đau trái lại còn cảm thấy hạnh phúc, dùng chút sức lực cuối cùng nở nụ cười ôn nhu chưa từng có, mắt anh từ từ nhắm lại anh đi theo cô rồi … Anh đem theo nổi nhớ về cô rời khỏi thế giới này, anh không thể chịu được nổi dằn vặt và hối hận.
Sáng hôm sau, có người phát hiện thi thể của một người con trai nằm bên cạnh mộ người con gái xinh đẹp, trên gương mặt người con trai ấy nở nụ cười mãn nguyện trong tay vẫn nắm chặt tấm hình của cô. Tin tức về anh chỉ trong một ngày xuất hiện khắp mặt báo “ Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Triệu Thị Tự Sát Bên Cạnh Mộ Bạn Gái ”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro