Nữ nhân trong m...
2024-11-09 23:10:04
Chiếu ban hôn đã được ban xuống, Uyển Hoa được ban hôn với Kỳ thân vương Bách Tùng. Thế nhưng, trong lòng người thiên tử vẫn còn chút day dứt vì nữ nhân hợp với long nhãn lại phải nhường cho đệ đệ vì Cầu Nhung chọn nàng ấy thì có chút không bằng lòng. Trong cung lại nổ ra một cuộc tranh cãi nhỏ giữa hoàng thượng và Kỳ thân vương, thái hậu cũng có chút đau đầu vì chuyện nhỏ nhặt này
- Bách Tùng, đệ không xem tuyển tú là trò đùa đó chứ?
- Hoàng thượng, dĩ nhiên đệ không đùa rồi! Thành thân là chuyện hệ trọng sao lại đùa chứ?
- Được, vậy trẫm hỏi đệ...nếu lỡ hôm đó Cầu Nhung chọn hết các cô nương kia thì đệ sẽ thành thân với tất cả sao?
- Dĩ nhiên là không rồi! Đệ sẽ chọn người đầu tiên!
- Đệ cũng biết ta muốn nạp Uyển Hoa làm thiếp cơ mà! Sao lại giành với trẫm?
- Hoàng thượng, huynh muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng được chứ? Sao lại tiếc với đệ một Uyển Hoa? Nếu không phải nàng ấy, đệ không thành thân với ai cả!
- Đệ...đệ thật quá đáng...đệ đang ép trẫm!
- Hoàng thượng...lễ vật cũng đã mang đi, chiếu ban hôn cũng đã có rồi! Huynh không thể nuốt lời đâu!
- Ta không nuốt lời...chỉ sợ đệ vì chọn bừa mà làm khổ cô nương nhà người ta thôi!
- Chuyện của đệ, hoàng thượng không cần quản!
Từ tâm điện vọng ra tiếng cãi nhau của hai người đàn ông, chẳng ai chịu nhường ai. Đến nỗi ồn cả một khu vực, Mã công công phải đến Thái An cung để tìm thái hậu đến giải hoà. Người trong Long Yên điện nhìn thấy thái hậu đến ai nấy mặt đều lo sợ
- Thái hậu đến...
Hoàng thượng và Kỳ thân vương nghe thấy đều giật mình, ngưng hẳn việc tranh cãi. Gương mặt ai nấy đều tỏ ra lo lắng như trẻ con trốn đi chơi bị mẹ bắt gặp
- Ai gia nghe nói các con cãi nhau về chuyện tuyển tú! Đầu đuôi là thế nào?
- Hoàng ngạch nương...không có chuyện gì đâu ạ! Chúng con chỉ cùng nhau bàn một vài chuyện thôi!
- Bách Tùng...có phải không?
Kỳ thân vương gãi đầu đáp
- Dạ...phải ạ!
- Các con đều đã lớn cả rồi, đừng vì một nữ nhân mà xích mích! Ai gia thật sự rất mệt mỏi mỗi khi các con cãi nhau, không vui vẻ chút nào! Con là huynh trưởng lại còn là hoàng đế nên những chuyện như thế không nên truyền ra ngoài, sẽ không hay!
- Nhi thần biết lỗi!
Thái hậu nhìn qua Kỳ thân vương bên cạnh cũng nói vài lời
- Cũng đã sắp thành thân rồi! Không nên ham chơi và quyết định tuỳ ý nữa. Mai này con còn phải giúp đỡ hoàng thượng lo việc nước việc dân! Cũng không thể tuỳ tiện như ngày tuyển tú!
- Nhi thần hiểu rồi ạ!
- Ta hồi cung đây, các con cũng ai về nơi đó đi!
Thái hậu rời đi, chỉ còn lại huynh đệ hoàng thượng ở lại, cuộc tranh cãi như cũng ngụi đi. Kỳ thân vương cũng xin hồi phủ
- Hoàng thượng, đệ xin phép hồi phủ! Những chuyện khi nãy mong huynh rộng lượng bỏ qua!
- Được...đệ đi đi, chỉ là khi nãy ta nhất thời nóng tính!
Bóng lưng ấy quay đi, dáng vẻ oai phong mang khí thế của một nam nhân phóng khoáng khiến cho hoàng thượng nhớ lại bản thân của ngày niên thiếu. Từ bên ngoài, hoàng hậu cũng dời gót ngọc đến Long Yên điện. Hoàng hậu vốn tính dịu dàng, hiểu người hiểu thế sự, mười phần hiền lành đức độ nên hoàng thượng tôn trọng nàng vô cùng
- Hoàng thượng an!
- Ồ...là hoàng hậu sao? Nàng mau đến đây xem bức “Yên Trúc Minh Sương” này trẫm vẽ có đẹp không?
Hoàng hậu tươi cười, nụ cười như hoa xuân chớm nở khiến ai nấy đều yêu thích
- Đẹp thật! Hôm nay hoàng thượng lại vẽ trúc dáng cong sao? Khác hẳn với bình thường!
- Lâu lâu nên đổi mới một chút!
Hoàng hậu chỉ cười không đáp lại lời, chỉ đợi hoàng thượng bên cạnh nói ra những lời trong lòng
- Hoàng hậu, nàng có biết điều làm trẫm muốn chọn Uyển Hoa là gì không?
- Thiếp không biết nhưng nếu hoàng thượng đã chọn thì người đó chính là người tốt!
- Vì khi đó trẫm nhìn thấy hình bóng của nàng của những năm tháng thanh xuân, khi mà nàng vừa mới vào cung!
- Bây giờ thiếp đã thay đổi sao?
- Không...nàng vẫn thế! Chỉ là ta luôn để nàng trong lòng nên khi đó có lẽ ta đã có chút quá đáng với Bách Tùng rồi!
- Tam đệ sẽ không trách chàng đâu! Chàng đừng bận lòng đến chuyện ấy nữa! Tam đệ thành thân là chuyện tốt kia mà! Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt!
- Hoàng hậu nói phải!
Đôi phu thê hoàng thượng người vẽ tranh, người pha mực, ân ân ái ái làm người khác nhìn vào cũng phải ao ước. Hoàng thượng tuy có yêu thích Uyển Hoa nhưng trong lòng vẫn đầy hình bóng của hoàng hậu. Suy cho cùng người trong mắt đấng quân vương chỉ có mình hoàng hậu mới làm y xao xuyến mà thôi
- Bách Tùng, đệ không xem tuyển tú là trò đùa đó chứ?
- Hoàng thượng, dĩ nhiên đệ không đùa rồi! Thành thân là chuyện hệ trọng sao lại đùa chứ?
- Được, vậy trẫm hỏi đệ...nếu lỡ hôm đó Cầu Nhung chọn hết các cô nương kia thì đệ sẽ thành thân với tất cả sao?
- Dĩ nhiên là không rồi! Đệ sẽ chọn người đầu tiên!
- Đệ cũng biết ta muốn nạp Uyển Hoa làm thiếp cơ mà! Sao lại giành với trẫm?
- Hoàng thượng, huynh muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng được chứ? Sao lại tiếc với đệ một Uyển Hoa? Nếu không phải nàng ấy, đệ không thành thân với ai cả!
- Đệ...đệ thật quá đáng...đệ đang ép trẫm!
- Hoàng thượng...lễ vật cũng đã mang đi, chiếu ban hôn cũng đã có rồi! Huynh không thể nuốt lời đâu!
- Ta không nuốt lời...chỉ sợ đệ vì chọn bừa mà làm khổ cô nương nhà người ta thôi!
- Chuyện của đệ, hoàng thượng không cần quản!
Từ tâm điện vọng ra tiếng cãi nhau của hai người đàn ông, chẳng ai chịu nhường ai. Đến nỗi ồn cả một khu vực, Mã công công phải đến Thái An cung để tìm thái hậu đến giải hoà. Người trong Long Yên điện nhìn thấy thái hậu đến ai nấy mặt đều lo sợ
- Thái hậu đến...
Hoàng thượng và Kỳ thân vương nghe thấy đều giật mình, ngưng hẳn việc tranh cãi. Gương mặt ai nấy đều tỏ ra lo lắng như trẻ con trốn đi chơi bị mẹ bắt gặp
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ai gia nghe nói các con cãi nhau về chuyện tuyển tú! Đầu đuôi là thế nào?
- Hoàng ngạch nương...không có chuyện gì đâu ạ! Chúng con chỉ cùng nhau bàn một vài chuyện thôi!
- Bách Tùng...có phải không?
Kỳ thân vương gãi đầu đáp
- Dạ...phải ạ!
- Các con đều đã lớn cả rồi, đừng vì một nữ nhân mà xích mích! Ai gia thật sự rất mệt mỏi mỗi khi các con cãi nhau, không vui vẻ chút nào! Con là huynh trưởng lại còn là hoàng đế nên những chuyện như thế không nên truyền ra ngoài, sẽ không hay!
- Nhi thần biết lỗi!
Thái hậu nhìn qua Kỳ thân vương bên cạnh cũng nói vài lời
- Cũng đã sắp thành thân rồi! Không nên ham chơi và quyết định tuỳ ý nữa. Mai này con còn phải giúp đỡ hoàng thượng lo việc nước việc dân! Cũng không thể tuỳ tiện như ngày tuyển tú!
- Nhi thần hiểu rồi ạ!
- Ta hồi cung đây, các con cũng ai về nơi đó đi!
Thái hậu rời đi, chỉ còn lại huynh đệ hoàng thượng ở lại, cuộc tranh cãi như cũng ngụi đi. Kỳ thân vương cũng xin hồi phủ
- Hoàng thượng, đệ xin phép hồi phủ! Những chuyện khi nãy mong huynh rộng lượng bỏ qua!
- Được...đệ đi đi, chỉ là khi nãy ta nhất thời nóng tính!
Bóng lưng ấy quay đi, dáng vẻ oai phong mang khí thế của một nam nhân phóng khoáng khiến cho hoàng thượng nhớ lại bản thân của ngày niên thiếu. Từ bên ngoài, hoàng hậu cũng dời gót ngọc đến Long Yên điện. Hoàng hậu vốn tính dịu dàng, hiểu người hiểu thế sự, mười phần hiền lành đức độ nên hoàng thượng tôn trọng nàng vô cùng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoàng thượng an!
- Ồ...là hoàng hậu sao? Nàng mau đến đây xem bức “Yên Trúc Minh Sương” này trẫm vẽ có đẹp không?
Hoàng hậu tươi cười, nụ cười như hoa xuân chớm nở khiến ai nấy đều yêu thích
- Đẹp thật! Hôm nay hoàng thượng lại vẽ trúc dáng cong sao? Khác hẳn với bình thường!
- Lâu lâu nên đổi mới một chút!
Hoàng hậu chỉ cười không đáp lại lời, chỉ đợi hoàng thượng bên cạnh nói ra những lời trong lòng
- Hoàng hậu, nàng có biết điều làm trẫm muốn chọn Uyển Hoa là gì không?
- Thiếp không biết nhưng nếu hoàng thượng đã chọn thì người đó chính là người tốt!
- Vì khi đó trẫm nhìn thấy hình bóng của nàng của những năm tháng thanh xuân, khi mà nàng vừa mới vào cung!
- Bây giờ thiếp đã thay đổi sao?
- Không...nàng vẫn thế! Chỉ là ta luôn để nàng trong lòng nên khi đó có lẽ ta đã có chút quá đáng với Bách Tùng rồi!
- Tam đệ sẽ không trách chàng đâu! Chàng đừng bận lòng đến chuyện ấy nữa! Tam đệ thành thân là chuyện tốt kia mà! Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt!
- Hoàng hậu nói phải!
Đôi phu thê hoàng thượng người vẽ tranh, người pha mực, ân ân ái ái làm người khác nhìn vào cũng phải ao ước. Hoàng thượng tuy có yêu thích Uyển Hoa nhưng trong lòng vẫn đầy hình bóng của hoàng hậu. Suy cho cùng người trong mắt đấng quân vương chỉ có mình hoàng hậu mới làm y xao xuyến mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro