Phủ Lý huyện lệ...
2024-11-09 23:10:04
Lý huyện lệnh, Lý Khiêm là huyện lệnh của Phiên Trúc, hắn có một khu biệt phủ rộng lớn giữa phố chợ lớn nhất nơi này. Người dân ở Phiên Trúc truyền tay nhau rằng ngôi biệt phủ ấy xa hoa vô kể, những thứ trong phủ ấy đều được sơn thếp vàng, chế tác bằng thủ công, vải vóc sử dụng cũng là loại độc nhất. Lý Khiêm có đến tám người thê, thiếp hầu hạ hắn, dù dáng vẻ của hắn không được tuấn tú cho lắm nhưng kim tiền là thứ hắn có được phần nhiều
Tôi chỉ là một người vừa đến đây lần đầu, nghe qua đã choáng ngợp, so với Lạc phủ và phủ Kỳ thân vương vốn không bằng một góc của Lý phủ. Bách Tùng đến đây đã nhiều lần ắt hẳn chàng ấy cũng đã nhìn thấy rồi. Thảo nào, những thứ đắt đỏ ở Phiên Trúc lại được đều đặng mang đến Lý phủ vào mỗi tháng, hắn cũng có được nhiều phúc lợi như thế. Xem ra tên này không chỉ nhận mỗi bổng lộc của triều đình
Mua vải xong, tỷ muội chúng tôi đến một quán nhỏ ven đường để nghỉ chân, tiện thể hỏi thăm một chút về tên Lý Khiêm này. Quán nước nhỏ, được dựng tạm bên lề đường đông người qua lại, người ngồi nghỉ chân cũng tương đối nhưng tôi nghĩ sẽ có thêm manh mối thôi
- Bà chủ, ở đây có nước chà là không?
- Cô nương! Ở đây không có loại nước này, chỉ có nước lê thôi!
- Được! Lấy cho cháu hai chén!
-
Chúng tôi ngồi vào chiếc ghế đẩu được làm bằng tre sát bên lề, tiếng rao hàng và cả tiếng người trò chuyện rộn rã một góc đường. Bà chủ mang hai chén nước đến, lại tò mò hỏi thăm vài chuyện
- Nước đây! Trông hai cô không giống người vùng này!
Dạ đúng! Chúng cháu không phải người ở đây! Chúng cháu từ xa đến đây thăm người thân!
Bà chủ ngẫm nghĩ rồi lại hỏi
- Người thân các cô là ai?
- Người thân của chúng cháu là vị công tử ở Xuân Thuỷ Cát ạ!
- Thì ra là vậy!
Tôi lại ngập ngừng hỏi thêm một câu
- Bà chủ! Nghe nói Lý huyện lệnh là người rất được nể trọng ở đây?
- Lý huyện lệnh sao? Nếu mà nói về ông ấy thì...thật ra người trong cổ trấn này chỉ kiên nể ông ta vì ông ta là huyện lệnh mà thôi! Chứ thật ra cũng chẳng có chút uy nghiêm nào đâu!
- Tại sao vậy chứ?
Tôi như bắt được một manh mối, liền hỏi tiếp nguyên nhân thì nhận được câu trả lời từ bà chủ hàng nước
- Già nghĩ, tốt nhất là hai vị đừng nên để ý hay hỏi han gì đến ông ta, tránh vướng phải phiền phức vào mình! Vã lại, già chỉ có hàng nước này làm kế sinh nhai mà thôi, nếu chẳng may bị làm khó thì già phải đói chết mất!
Tôi nghe đến đây có chút thương cảm, đành ngậm bồ hòn về nhà để nói với Bách Tùng... Dẫu sao cũng không nên làm liên luỵ người vô tội mà. Chúng tôi uống hết hai chén nước, trả tiền rồi trở về Xuân Thuỷ Cát, trời lại lấy phất mưa bay khiến chúng tôi càng nhanh bước chân để kịp tránh khỏi cơn mưa sắp tới
Về đến nhà, mưa cũng tạnh, Bách Tùng đã về từ bao giờ trên bàn còn có cả quýt, cơm cũng đang được nấu ở thiện phòng. Nhưng hình như Bách Tùng, chàng ấy không có ở phòng ngủ thì phải. Đến cả A Vũ cũng không thấy, chỉ có gia nô đang còn dở tay cuốc đất trồng lại bụi hoa bị tróc gốc. Tôi cao giọng gọi A Vũ đến phụ một tay mang hai cuộn vải kia vào giúp Liên Ý
- A Vũ...mau đến giúp chúng ta một tay đi!
- Phúc tấn...người chờ nô tài một lát! Nô tài sẽ đến ngay đây!
A Vũ chạy từ bếp vào để giúp Liên Ý mang hai cuộn vải đi cất vào trong, tôi liền hỏi Bách Tùng đang ở đâu
- Nhẹ tay một chút, vải này rất cần cho việc điều tra! Bách Tùng, chàng ấy đang ở đâu?
- Phúc tấn, tam gia đang ở trong bếp, người nói muốn tự tay chưng yến cho phúc tấn tẩm bổ!
- Chàng ấy...đang ở trong bếp sao? Vậy ngươi cất hai cuộn vải vào phòng của ta trước đi, ta sẽ nhờ Liên Ý gọi chàng ấy đến!
- Dạ được!
Liên Ý và A Vũ rời đi, tôi ngồi xuống bàn rót một tách trà rồi lột vỏ một quả quýt chờ Bách Tùng đến để bàn chuyện. Bên ngoài vọng lại tiếng chân, chắc là chàng ấy đến rồi
- Uyển Hoa! Có chuyện gì khiến nàng vừa về đến nơi đã tìm ta rồi! Là nhớ ta sao?
- Bách Tùng, hôm nay tỷ muội thiếp ra ngoài quả nhiên thu được manh mối! Thiếp đã mua được loại vải thượng hạn kia rồi, hơn nữa còn biết được những người dân ở vùng này vốn không kính nể Lý huyện lệnh cho cam. Họ chỉ sợ vì hắn cậy thế hiếp người thôi!
- Thì ra là vậy sao? Ta cũng có chuyện muốn nói với nàng! Ngày mai, Lý Khiêm có mời ta đến dự tiệc ở Lý phủ, nàng đến đó cùng ta một chuyến tiện thể mang cả hai cuộn vải kia đến làm quà xem phản ứng của hắn ra sao?
- Được...ngày mai thiếp sẽ đi cùng chàng!
- Ta có chưng yến cho nàng đây! Chắc đã nguội bớt rồi! Để ta đút nàng!
Bách Tùng mở thố sứ bên cạnh rồi dùng muỗng khoáy nhẹ bát yến bên trong, múc từng muỗng cho tôi như đang trông trẻ con lười ăn! Tôi có chút ngại nhưng cũng đã quen với những hành động này của chàng ấy từ khi nào không hay
Tôi chỉ là một người vừa đến đây lần đầu, nghe qua đã choáng ngợp, so với Lạc phủ và phủ Kỳ thân vương vốn không bằng một góc của Lý phủ. Bách Tùng đến đây đã nhiều lần ắt hẳn chàng ấy cũng đã nhìn thấy rồi. Thảo nào, những thứ đắt đỏ ở Phiên Trúc lại được đều đặng mang đến Lý phủ vào mỗi tháng, hắn cũng có được nhiều phúc lợi như thế. Xem ra tên này không chỉ nhận mỗi bổng lộc của triều đình
Mua vải xong, tỷ muội chúng tôi đến một quán nhỏ ven đường để nghỉ chân, tiện thể hỏi thăm một chút về tên Lý Khiêm này. Quán nước nhỏ, được dựng tạm bên lề đường đông người qua lại, người ngồi nghỉ chân cũng tương đối nhưng tôi nghĩ sẽ có thêm manh mối thôi
- Bà chủ, ở đây có nước chà là không?
- Cô nương! Ở đây không có loại nước này, chỉ có nước lê thôi!
- Được! Lấy cho cháu hai chén!
-
Chúng tôi ngồi vào chiếc ghế đẩu được làm bằng tre sát bên lề, tiếng rao hàng và cả tiếng người trò chuyện rộn rã một góc đường. Bà chủ mang hai chén nước đến, lại tò mò hỏi thăm vài chuyện
- Nước đây! Trông hai cô không giống người vùng này!
Dạ đúng! Chúng cháu không phải người ở đây! Chúng cháu từ xa đến đây thăm người thân!
Bà chủ ngẫm nghĩ rồi lại hỏi
- Người thân các cô là ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Người thân của chúng cháu là vị công tử ở Xuân Thuỷ Cát ạ!
- Thì ra là vậy!
Tôi lại ngập ngừng hỏi thêm một câu
- Bà chủ! Nghe nói Lý huyện lệnh là người rất được nể trọng ở đây?
- Lý huyện lệnh sao? Nếu mà nói về ông ấy thì...thật ra người trong cổ trấn này chỉ kiên nể ông ta vì ông ta là huyện lệnh mà thôi! Chứ thật ra cũng chẳng có chút uy nghiêm nào đâu!
- Tại sao vậy chứ?
Tôi như bắt được một manh mối, liền hỏi tiếp nguyên nhân thì nhận được câu trả lời từ bà chủ hàng nước
- Già nghĩ, tốt nhất là hai vị đừng nên để ý hay hỏi han gì đến ông ta, tránh vướng phải phiền phức vào mình! Vã lại, già chỉ có hàng nước này làm kế sinh nhai mà thôi, nếu chẳng may bị làm khó thì già phải đói chết mất!
Tôi nghe đến đây có chút thương cảm, đành ngậm bồ hòn về nhà để nói với Bách Tùng... Dẫu sao cũng không nên làm liên luỵ người vô tội mà. Chúng tôi uống hết hai chén nước, trả tiền rồi trở về Xuân Thuỷ Cát, trời lại lấy phất mưa bay khiến chúng tôi càng nhanh bước chân để kịp tránh khỏi cơn mưa sắp tới
Về đến nhà, mưa cũng tạnh, Bách Tùng đã về từ bao giờ trên bàn còn có cả quýt, cơm cũng đang được nấu ở thiện phòng. Nhưng hình như Bách Tùng, chàng ấy không có ở phòng ngủ thì phải. Đến cả A Vũ cũng không thấy, chỉ có gia nô đang còn dở tay cuốc đất trồng lại bụi hoa bị tróc gốc. Tôi cao giọng gọi A Vũ đến phụ một tay mang hai cuộn vải kia vào giúp Liên Ý
- A Vũ...mau đến giúp chúng ta một tay đi!
- Phúc tấn...người chờ nô tài một lát! Nô tài sẽ đến ngay đây!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Vũ chạy từ bếp vào để giúp Liên Ý mang hai cuộn vải đi cất vào trong, tôi liền hỏi Bách Tùng đang ở đâu
- Nhẹ tay một chút, vải này rất cần cho việc điều tra! Bách Tùng, chàng ấy đang ở đâu?
- Phúc tấn, tam gia đang ở trong bếp, người nói muốn tự tay chưng yến cho phúc tấn tẩm bổ!
- Chàng ấy...đang ở trong bếp sao? Vậy ngươi cất hai cuộn vải vào phòng của ta trước đi, ta sẽ nhờ Liên Ý gọi chàng ấy đến!
- Dạ được!
Liên Ý và A Vũ rời đi, tôi ngồi xuống bàn rót một tách trà rồi lột vỏ một quả quýt chờ Bách Tùng đến để bàn chuyện. Bên ngoài vọng lại tiếng chân, chắc là chàng ấy đến rồi
- Uyển Hoa! Có chuyện gì khiến nàng vừa về đến nơi đã tìm ta rồi! Là nhớ ta sao?
- Bách Tùng, hôm nay tỷ muội thiếp ra ngoài quả nhiên thu được manh mối! Thiếp đã mua được loại vải thượng hạn kia rồi, hơn nữa còn biết được những người dân ở vùng này vốn không kính nể Lý huyện lệnh cho cam. Họ chỉ sợ vì hắn cậy thế hiếp người thôi!
- Thì ra là vậy sao? Ta cũng có chuyện muốn nói với nàng! Ngày mai, Lý Khiêm có mời ta đến dự tiệc ở Lý phủ, nàng đến đó cùng ta một chuyến tiện thể mang cả hai cuộn vải kia đến làm quà xem phản ứng của hắn ra sao?
- Được...ngày mai thiếp sẽ đi cùng chàng!
- Ta có chưng yến cho nàng đây! Chắc đã nguội bớt rồi! Để ta đút nàng!
Bách Tùng mở thố sứ bên cạnh rồi dùng muỗng khoáy nhẹ bát yến bên trong, múc từng muỗng cho tôi như đang trông trẻ con lười ăn! Tôi có chút ngại nhưng cũng đã quen với những hành động này của chàng ấy từ khi nào không hay
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro