Tham nhũng
2024-11-09 23:10:04
Lý Khiêm nghe thấy những lời từ miệng của ông chủ cửa hàng bán vải thốt ra gương mặt bỗng chốc tối sầm lại. Những việc làm của hắn từ trước giờ dường như đều được giấu kỹ, thực hiện cũng trong bí mặt vậy mà đến hôm nay lại bị lộ. Chỉ là vài tấm lụa hằng năm thôi nhưng lại phạm vào tội tham ô và khi quân, cũng vì những thứ ấy mà hôm nay phủ của hắn bị bao vây. Bách Tùng ngồi đó, thong thả cầm lấy chén trà nạm ngọc trên tay mà hỏi
- Chén trà nạm ngọc lục bảo này là của Nhiệm quốc tiến cống! Hoàng thượng chỉ có một đôi, đến cả nhị hoàng huynh của ta cũng không có...vậy mà trong Lý phủ lại có! Hay thật! Xem ra còn nhiều điều vẫn chưa tra rõ nhỉ?
- Kỳ thân vương...mong ngài lượng thứ! Ty chức thật sự không cố ý!
Bách Tùng hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho quân lính tiếp tục lục soát khắp nơi trong phủ
- Các ngươi vào trong lục soát cho thật kỹ, xem còn thứ gì sót lại hay không? Mọi thứ đều là tang chứng nên mang hết ra ngoài rồi nêm phong lại!
- Da!
Tiếng “dạ” vang cả một góc trời như sấm nổ, tội đồn Lý Khiêm vẫn quỳ ở kia cuối gầm mặt lo sợ. Trong phút chốc cả phủ như trở nên trống trãi, khác với khung cảnh náo nhiệt ban đầu. Tiếng bước chân của quân lính đến các phòng trong phủ lục soát, bỗng có một thị vệ chạy đến bẩm lại
- Bẩm Kỳ thân vương! Thần vừa nhìn thấy mật thất bên trong còn rất nhiều châu báu và vải vóc, không biết những thứ ấy nên để lại hay mang về làm tang chứng ạ?
- Tất cả những thứ tìm được trong mật thất để lại rồi niêm phong! Chờ lệnh của hoàng thượng rồi điều tra! Các ngươi phải lục soát cho thật kỹ, không để bất cứ sai sót nào xảy ra!
Một lúc lâu, Triệu An lại hỏi Lý Khiêm về chuyện quân nhu
- Ngươi mau khai ra! Số quân nhu kia là do ai tiếp tay cho ngươi?
- Triệu đại nhân! Thần không biết, thần không làm việc đó! Kỳ thân vương xin người khai ân! Thần không biết những việc này!
Bách Tùng đặt chén trà xuống bàn, rồi nói với Triệu An
- Triệu An! Đệ giải Lý Khiêm về kinh thành trước! Sáng mai bọn ta sẽ về sau! Áp giải cả ông chủ tiệm vải theo nữa!
- Được! Đệ sẽ lo chu toàn! Nhưng... đệ có thể nhờ Liên Ý cô nương một việc không? Nhờ cô ấy mang giúp đệ những cuốn sổ kia ra xe ngựa!
Tôi ngồi bên cạnh liền ra hiệu để Liên Ý đi theo Triệu An ra ngoài. Tôi có cảm giác Triệu An này có chút thần bí, xem ra là để ý nghĩa muội của ta rồi chăng? Hai người họ vừa rời khỏi, tôi liền kéo tay Bách Tùng đi theo ở phía sau
- Nè! Nàng làm gì vậy?
- Suỵt! Chàng nhỏ tiếng thôi! Mau nhìn kìa!
Chúng tôi nấp sau cánh cửa lớn của phủ Lý gia thì nhìn thấy Triệu An đưa cho Liên Ý chiếc ngọc bội mà y đã đeo trên thắt lưng. Chắc là tín vật định tình của y dành cho nghĩa muội của tôi sao?
- Uyển Hoa...nàng kéo ta ra đây chẳng lẽ để nhìn lén họ sao?
- Chàng nhìn xem? Đó không phải là tín vật định tình sao?
- Đó là ngọc bội được Triệu An đệ đệ mang theo từ nhỏ đến lớn! Đứa trẻ này xem ra đã động lòng với Liên Ý nhà nàng rồi!
- Thảo nào! Thiếp thấy ánh mắt của đệ ấy nhìn Liên Ý đầy tình cảm! Chúng ta chờ việc công ổn thoả sẽ lo đến việc tư!
- Được! Ta đồng ấy với nàng! Đứa trẻ này cũng đến lúc phải cần một thê tử rồi!
Chúng tôi chờ đoàn người áp giải Lý Khiêm rời đi hẳn rồi mới ra ngoài, nhìn thấy Liên Ý cầm mảnh ngọc trong tay tôi thầm cười trêu chọc muội ấy
- Liên Ý..muội đang cầm thứ gì đó?
- A...nghĩa tỷ! Không...không có gì!
Liên Ý giấu vội mảnh ngọc vào tay áo, mặt có chút hốt hoảng như đứa trẻ vừa bị mẹ bắt tận tay việc xấu. Tôi không hỏi tiếp chỉ cười rồi bảo
- Muội muội khôn lớn rồi! Xem ra phải tìm cho muội ấy một phu quân thôi!
- Muội...muội vẫn chưa muốn thành thân đâu ạ!
- Nhưng bọn ta thì phải tìm trước cho muội một phu quân đã nếu không lúc cần sẽ không có đó!
Xe ngựa đã đến, ba người chúng tôi cùng lên xe quay về Xuân Thuỷ cát, nhóc con trong bụng tôi hình như đã đói rồi nên bắt đầu cử động! Đã mang thai đến tháng thứ ba rồi, cũng cần phải kỹ hơn một chút, nhưng thật sự rất đói
- Nàng đói sao?
- Ừm...từ chiều giờ vẫn chưa ăn gì! Thiếp muốn ăn mì!
- Cố chịu một chút...về đến nơi sẽ làm cho nàng một bàn đầy thức ăn!
- Được!
Nghĩ lại ngày mai được trở về kinh thành tôi lại cảm thấy thoải mái, cả tháng nay không ở phủ quả nhiên rất nhớ nhà. Tôi còn nhớ cả Cầu Nhung nữa, thường ngày vẫn còn được chơi đùa cùng nó nhưng cả tháng nay thì không. Về kinh thành nhất định có nhiều thứ giải khoay hơn ở Xuân Thủy cát, ít ra không khí trong khuôn viên cũng thoáng đãng hơn, Xuân Thủy cát mỗi ngày đều mưa không thể ra ngoài nhiều. Nghĩ đến ngày mai thôi tôi lại thấy háo hức rồi, đúng là không nơi nào bằng nhà mà
- Chén trà nạm ngọc lục bảo này là của Nhiệm quốc tiến cống! Hoàng thượng chỉ có một đôi, đến cả nhị hoàng huynh của ta cũng không có...vậy mà trong Lý phủ lại có! Hay thật! Xem ra còn nhiều điều vẫn chưa tra rõ nhỉ?
- Kỳ thân vương...mong ngài lượng thứ! Ty chức thật sự không cố ý!
Bách Tùng hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho quân lính tiếp tục lục soát khắp nơi trong phủ
- Các ngươi vào trong lục soát cho thật kỹ, xem còn thứ gì sót lại hay không? Mọi thứ đều là tang chứng nên mang hết ra ngoài rồi nêm phong lại!
- Da!
Tiếng “dạ” vang cả một góc trời như sấm nổ, tội đồn Lý Khiêm vẫn quỳ ở kia cuối gầm mặt lo sợ. Trong phút chốc cả phủ như trở nên trống trãi, khác với khung cảnh náo nhiệt ban đầu. Tiếng bước chân của quân lính đến các phòng trong phủ lục soát, bỗng có một thị vệ chạy đến bẩm lại
- Bẩm Kỳ thân vương! Thần vừa nhìn thấy mật thất bên trong còn rất nhiều châu báu và vải vóc, không biết những thứ ấy nên để lại hay mang về làm tang chứng ạ?
- Tất cả những thứ tìm được trong mật thất để lại rồi niêm phong! Chờ lệnh của hoàng thượng rồi điều tra! Các ngươi phải lục soát cho thật kỹ, không để bất cứ sai sót nào xảy ra!
Một lúc lâu, Triệu An lại hỏi Lý Khiêm về chuyện quân nhu
- Ngươi mau khai ra! Số quân nhu kia là do ai tiếp tay cho ngươi?
- Triệu đại nhân! Thần không biết, thần không làm việc đó! Kỳ thân vương xin người khai ân! Thần không biết những việc này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Tùng đặt chén trà xuống bàn, rồi nói với Triệu An
- Triệu An! Đệ giải Lý Khiêm về kinh thành trước! Sáng mai bọn ta sẽ về sau! Áp giải cả ông chủ tiệm vải theo nữa!
- Được! Đệ sẽ lo chu toàn! Nhưng... đệ có thể nhờ Liên Ý cô nương một việc không? Nhờ cô ấy mang giúp đệ những cuốn sổ kia ra xe ngựa!
Tôi ngồi bên cạnh liền ra hiệu để Liên Ý đi theo Triệu An ra ngoài. Tôi có cảm giác Triệu An này có chút thần bí, xem ra là để ý nghĩa muội của ta rồi chăng? Hai người họ vừa rời khỏi, tôi liền kéo tay Bách Tùng đi theo ở phía sau
- Nè! Nàng làm gì vậy?
- Suỵt! Chàng nhỏ tiếng thôi! Mau nhìn kìa!
Chúng tôi nấp sau cánh cửa lớn của phủ Lý gia thì nhìn thấy Triệu An đưa cho Liên Ý chiếc ngọc bội mà y đã đeo trên thắt lưng. Chắc là tín vật định tình của y dành cho nghĩa muội của tôi sao?
- Uyển Hoa...nàng kéo ta ra đây chẳng lẽ để nhìn lén họ sao?
- Chàng nhìn xem? Đó không phải là tín vật định tình sao?
- Đó là ngọc bội được Triệu An đệ đệ mang theo từ nhỏ đến lớn! Đứa trẻ này xem ra đã động lòng với Liên Ý nhà nàng rồi!
- Thảo nào! Thiếp thấy ánh mắt của đệ ấy nhìn Liên Ý đầy tình cảm! Chúng ta chờ việc công ổn thoả sẽ lo đến việc tư!
- Được! Ta đồng ấy với nàng! Đứa trẻ này cũng đến lúc phải cần một thê tử rồi!
Chúng tôi chờ đoàn người áp giải Lý Khiêm rời đi hẳn rồi mới ra ngoài, nhìn thấy Liên Ý cầm mảnh ngọc trong tay tôi thầm cười trêu chọc muội ấy
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Liên Ý..muội đang cầm thứ gì đó?
- A...nghĩa tỷ! Không...không có gì!
Liên Ý giấu vội mảnh ngọc vào tay áo, mặt có chút hốt hoảng như đứa trẻ vừa bị mẹ bắt tận tay việc xấu. Tôi không hỏi tiếp chỉ cười rồi bảo
- Muội muội khôn lớn rồi! Xem ra phải tìm cho muội ấy một phu quân thôi!
- Muội...muội vẫn chưa muốn thành thân đâu ạ!
- Nhưng bọn ta thì phải tìm trước cho muội một phu quân đã nếu không lúc cần sẽ không có đó!
Xe ngựa đã đến, ba người chúng tôi cùng lên xe quay về Xuân Thuỷ cát, nhóc con trong bụng tôi hình như đã đói rồi nên bắt đầu cử động! Đã mang thai đến tháng thứ ba rồi, cũng cần phải kỹ hơn một chút, nhưng thật sự rất đói
- Nàng đói sao?
- Ừm...từ chiều giờ vẫn chưa ăn gì! Thiếp muốn ăn mì!
- Cố chịu một chút...về đến nơi sẽ làm cho nàng một bàn đầy thức ăn!
- Được!
Nghĩ lại ngày mai được trở về kinh thành tôi lại cảm thấy thoải mái, cả tháng nay không ở phủ quả nhiên rất nhớ nhà. Tôi còn nhớ cả Cầu Nhung nữa, thường ngày vẫn còn được chơi đùa cùng nó nhưng cả tháng nay thì không. Về kinh thành nhất định có nhiều thứ giải khoay hơn ở Xuân Thủy cát, ít ra không khí trong khuôn viên cũng thoáng đãng hơn, Xuân Thủy cát mỗi ngày đều mưa không thể ra ngoài nhiều. Nghĩ đến ngày mai thôi tôi lại thấy háo hức rồi, đúng là không nơi nào bằng nhà mà
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro