Công viên cá.
2024-11-08 01:27:14
Quế Quân nhìn cô ngốc nghếch cứ cười mãi anh bất giác cũng cong môi theo.
Thật mong chờ chuyến đi.
(...J
Nhân viên soát vé đóng mộc đỏ xác nhận lên hai tờ vé sau đó đưa lại cho Quế Quân. Cô nhân viên ngước nhìn lên liền bắt gặp gương mặt đẹp như thần như thánh kia, phút chốc hơi ngẩn người.
Người gì đâu mà đẹp quá đi! mắt phượng đường nét rõ ràng thoạt nhìn đậm chất đào hoa, mũi cao vút môi còn mỏng nữa, cười lên chắc rụng tim mất. Đẹp hết phần thiên hạ rồi cha mẹ ơi.
_Này nhìn gì vậy, tiếp đợt vé khác đi.
Cô nhân viên bên cạnh khểu vai nhắc nhở. Thiếu nữ đang lạc mộng bây giờ mới hoàn hồn, nở nụ cười gượng gạo tiếp tục công việc. Dĩ nhiên cô không hề biết Quế Quân đi cùng người khác.
Hiểu Ngư đứng ở một góc chờ Quế Quân đi lấy vé về. Trong lòng hơi lo một chút, à không phải là nhiều chút. Nơi này đông đúc người qua lại mà chú lại đi lâu quá.
Dòng người cứ liên tục nối nhau qua lại, cô nhướn người lên tìm kiếm bóng dáng Quế Quân.
Giữa đám đông dáng người anh cao lớn nổi bật từng bước lại gần chỗ cô. Trông thấy Quế Quân cô mừng huýt lên, giơ tay lên vẫy vẫy để anh thấy mình.
_Chú đi lâu quá đi...tôi cứ tưởng...
_Em tưởng gì?
Quế Quân ôm eo cô đi vào cổng, một tay kia véo má cô hỏi.
Hai người một nam một nữ, quần áo gọn gàng đơn giản bỗng nổi bật hẳn giữa đám đông, rất nhanh bắt được vô số ánh nhìn. Một số nữ sinh đưa mắt nhìn chăm chú Quế Quân, thật muốn lại xin cách thức liên lạc, chợt đập vào mắt họ sau đó là cô gái nhỏ đi bên cạnh...tất cả như vụt tắt. Có người nhìn với vẻ tiếc nuối số khác dâng đầy ghen tị.
Ai mà chả muốn người đàn ông của mình là một người ưu tú.
_Đây là đâu vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy nơi nào như này.
Một ngày hai mươi tư giờ hầu như cô đều làm việc, thời gian không có, nghĩ ngơi lại ít ỏi. Dĩ nhiên khoảng đi chơi chưa từng xuất hiện trong lối sống của cô. Công viên giải trí hay khu thương mại, khu vui chơi gì gì đó cũng chỉ là cái tên được nhắc đến.
_Tôi dẫn em đến chỗ nàng tiên cá.
_Gì? Chú..."..."
Quế Quân tùy tiện nói đại một câu, bàn tay nắm lấy tay nhỏ Hiểu Ngư bước đi.
_Giữ chặt. Bị lạc tôi sẽ bỏ em cho cá mặt quỷ ăn luôn.
_Tôi biết rồi. Chú đi chậm thôi.
Hiểu Ngư vẫn muốn hỏi tiếp nhưng hơi ồn nên đành để lát nữa vậy.
Với lại nơi này lúc nãy bên ngoài người đông như kiến khiến cô có chút sợ. Vừa xuống xe Quế Quân đã dẫn cô băng qua dòng người vào trung tâm thương mại.
Hai người vào thang máy lên tầng trên cùng sau đó lại đi cầu vượt qua tòà nhà bên kia. Cuối cùng đi thang máy xuống sảnh mua vé là xong.
Hiển nhiên không phải ai cũng có thể tự nhiên đi thông giữa hai toà nhà như thế. Đại bộ Thủy cung Grass White cùng các loại trung tâm thương mại _nhà hàng khách sạn, cub hay bar đều nằm trong dự án khu quy hoạch đấu thầu thuộc sở hữu bởi Tập đoàn Sầm Tuyên do Tuyên gia đứng đầu. Và tất nhiên người nhà Tuyên gia có thể tùy Ý đi lại hay hưởng các quyền lợi khác trong toàn khu này, Quế Quân là con cháu nhà họ Tuyên nên cũng không ngoại lệ.
Nếu là vé cổng lúc nãy thì anh chỉ việc cầm trên tay thẻ thành viên để họ quét mã và không cần phải mua hay chờ soát vé. Nhưng anh là muốn cho Hiểu Ngư cảm nhận được cảm giác đi chơi nên đã không làm thế.
Xung quanh toàn nước được chứa trong bồn kính lớn hình bán nguyệt bao vòng có lối đi ở giữa. Bên trong là vô số loài cá xinh đẹp, lạ mắt, các loài sinh vật biển phong phú lớn nhỏ đều có. Thủy sinh, hệ sinh thái biển được mô phỏng lại một cách chân thực nhất để người xem hoàn toàn có thể cảm nhận được như mình đang đứng giữa lòng đại dương xanh thẳm mênh mông huyền diệu.
Hiểu Ngư cùng Quế Quân đi một đoạn sau đó dừng lại trước một cái cổng được phủ bên trên là những bẹ tảo lớn uốn xoăn qua lại, bên dưới có thêm san hô nhiều màu sắc và hơn hết là cái vỏ sò lớn có thể chứa được một người trong đó. Bên cạnh một số cô gái đang chụp ảnh với cái vỏ sò lung linh này.
_Đi thôi,
Quế Quân quay qua nhìn Hiểu Ngư thấy cô chăm chú nhìn mọi thứ, mắt dán chặt không thể rời đi dù chỉ một giây.
_Nơi này đẹp thật đó, cứ như cổ tích vậy, đằng kia là lâu đài của công chúa người cá à? Tôi có thể lại gần xem được không?
Hiểu Ngư chỉ tay về phía tòà thành bên trong bồn kính, xung quanh có rất nhiều sứa nhỏ bơi.
_Được, tùy ý em.
Anh vừa dứt lời cô đã nắm tay anh kéo đi. Vẻ mặt vô cùng hớn hở.
_Oa! nhìn này lớn lăm luôn.
Cô áp mặt lại gần mặt kính quan sát, sứa bơi qua lại tạo nên vô số bọt khí trắng xung quanh.
Bất chợt làn nước xao động mạnh, đám sứa nhỏ tản ra hết. Một cái đuôi cá lớn xuất hiện lượn lờ, rồi một khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên tử áp sát lại gần mặt Hiểu Ngư qua mặt kính.
Cô giật mình hơi lùi lại.
Người kia cười lên tạo ra rất nhiều bong bóng khí.
Hiểu Ngư há hốc mồm không nói được lời nào, tưởng thật bởi hình ảnh trước mắt quá mức chân thật. Một cô gái có mái tóc màu đào nửa thân trên giống con người nửa dưới lại là đuôi cá sặc sỡ ánh màu.
Đuôi cá uốn lượn trong làn nước, người cá bơi lên rồi bất ngờ lao xuống cánh tay vẽ một vòng trái tim trong nước, tặng cô một nụ hôn gió cùng điệu cười thích thú. Người cá vẫy vẫy tay tạm biệt rồi bơi đi mất khuất sau tòà thành.
Hiểu Ngư xoay người lại lay lay cánh tay Quế Quân dáng vẻ đầy kinh ngạc thốt lên.
_Chú thấy gì không? Là thật hả?
Chưa bao giờ anh muốn ừ một tiếng hơn lúc này.
Có cặp đôi ở gần đó vừa chứng kiến sự việc, họ cười mỉm còn tưởng là chú đang dẫn cháu gái đi chơi thủy cung ha.
(...]
Hai người tham quan toàn bộ thủy cung, Quế Quân đi theo cô muốn rã chân còn cô cứ hết oa rồi lại tới wao. Cô tung tăng hết chổ này đến chỗ khác, cười đùa vui vẻ không thôi.
Cứ như đang trông cháu gái thật vậy.
Lúc ở khu vực nhà tuyết xem cánh cụt trượt băng, Hiểu Ngư còn được một người mặc trang phục hóa trang cánh cụt tặng cho hai cái kẹp vỏ sò. Cô lại nhanh tay đưa qua Quế Quân một cái còn nói cho chú. Anh cầm kẹp tóc mà miệng giật liên hồi.
Thật sự đang trông cháu gái.
Thật mong chờ chuyến đi.
(...J
Nhân viên soát vé đóng mộc đỏ xác nhận lên hai tờ vé sau đó đưa lại cho Quế Quân. Cô nhân viên ngước nhìn lên liền bắt gặp gương mặt đẹp như thần như thánh kia, phút chốc hơi ngẩn người.
Người gì đâu mà đẹp quá đi! mắt phượng đường nét rõ ràng thoạt nhìn đậm chất đào hoa, mũi cao vút môi còn mỏng nữa, cười lên chắc rụng tim mất. Đẹp hết phần thiên hạ rồi cha mẹ ơi.
_Này nhìn gì vậy, tiếp đợt vé khác đi.
Cô nhân viên bên cạnh khểu vai nhắc nhở. Thiếu nữ đang lạc mộng bây giờ mới hoàn hồn, nở nụ cười gượng gạo tiếp tục công việc. Dĩ nhiên cô không hề biết Quế Quân đi cùng người khác.
Hiểu Ngư đứng ở một góc chờ Quế Quân đi lấy vé về. Trong lòng hơi lo một chút, à không phải là nhiều chút. Nơi này đông đúc người qua lại mà chú lại đi lâu quá.
Dòng người cứ liên tục nối nhau qua lại, cô nhướn người lên tìm kiếm bóng dáng Quế Quân.
Giữa đám đông dáng người anh cao lớn nổi bật từng bước lại gần chỗ cô. Trông thấy Quế Quân cô mừng huýt lên, giơ tay lên vẫy vẫy để anh thấy mình.
_Chú đi lâu quá đi...tôi cứ tưởng...
_Em tưởng gì?
Quế Quân ôm eo cô đi vào cổng, một tay kia véo má cô hỏi.
Hai người một nam một nữ, quần áo gọn gàng đơn giản bỗng nổi bật hẳn giữa đám đông, rất nhanh bắt được vô số ánh nhìn. Một số nữ sinh đưa mắt nhìn chăm chú Quế Quân, thật muốn lại xin cách thức liên lạc, chợt đập vào mắt họ sau đó là cô gái nhỏ đi bên cạnh...tất cả như vụt tắt. Có người nhìn với vẻ tiếc nuối số khác dâng đầy ghen tị.
Ai mà chả muốn người đàn ông của mình là một người ưu tú.
_Đây là đâu vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy nơi nào như này.
Một ngày hai mươi tư giờ hầu như cô đều làm việc, thời gian không có, nghĩ ngơi lại ít ỏi. Dĩ nhiên khoảng đi chơi chưa từng xuất hiện trong lối sống của cô. Công viên giải trí hay khu thương mại, khu vui chơi gì gì đó cũng chỉ là cái tên được nhắc đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
_Tôi dẫn em đến chỗ nàng tiên cá.
_Gì? Chú..."..."
Quế Quân tùy tiện nói đại một câu, bàn tay nắm lấy tay nhỏ Hiểu Ngư bước đi.
_Giữ chặt. Bị lạc tôi sẽ bỏ em cho cá mặt quỷ ăn luôn.
_Tôi biết rồi. Chú đi chậm thôi.
Hiểu Ngư vẫn muốn hỏi tiếp nhưng hơi ồn nên đành để lát nữa vậy.
Với lại nơi này lúc nãy bên ngoài người đông như kiến khiến cô có chút sợ. Vừa xuống xe Quế Quân đã dẫn cô băng qua dòng người vào trung tâm thương mại.
Hai người vào thang máy lên tầng trên cùng sau đó lại đi cầu vượt qua tòà nhà bên kia. Cuối cùng đi thang máy xuống sảnh mua vé là xong.
Hiển nhiên không phải ai cũng có thể tự nhiên đi thông giữa hai toà nhà như thế. Đại bộ Thủy cung Grass White cùng các loại trung tâm thương mại _nhà hàng khách sạn, cub hay bar đều nằm trong dự án khu quy hoạch đấu thầu thuộc sở hữu bởi Tập đoàn Sầm Tuyên do Tuyên gia đứng đầu. Và tất nhiên người nhà Tuyên gia có thể tùy Ý đi lại hay hưởng các quyền lợi khác trong toàn khu này, Quế Quân là con cháu nhà họ Tuyên nên cũng không ngoại lệ.
Nếu là vé cổng lúc nãy thì anh chỉ việc cầm trên tay thẻ thành viên để họ quét mã và không cần phải mua hay chờ soát vé. Nhưng anh là muốn cho Hiểu Ngư cảm nhận được cảm giác đi chơi nên đã không làm thế.
Xung quanh toàn nước được chứa trong bồn kính lớn hình bán nguyệt bao vòng có lối đi ở giữa. Bên trong là vô số loài cá xinh đẹp, lạ mắt, các loài sinh vật biển phong phú lớn nhỏ đều có. Thủy sinh, hệ sinh thái biển được mô phỏng lại một cách chân thực nhất để người xem hoàn toàn có thể cảm nhận được như mình đang đứng giữa lòng đại dương xanh thẳm mênh mông huyền diệu.
Hiểu Ngư cùng Quế Quân đi một đoạn sau đó dừng lại trước một cái cổng được phủ bên trên là những bẹ tảo lớn uốn xoăn qua lại, bên dưới có thêm san hô nhiều màu sắc và hơn hết là cái vỏ sò lớn có thể chứa được một người trong đó. Bên cạnh một số cô gái đang chụp ảnh với cái vỏ sò lung linh này.
_Đi thôi,
Quế Quân quay qua nhìn Hiểu Ngư thấy cô chăm chú nhìn mọi thứ, mắt dán chặt không thể rời đi dù chỉ một giây.
_Nơi này đẹp thật đó, cứ như cổ tích vậy, đằng kia là lâu đài của công chúa người cá à? Tôi có thể lại gần xem được không?
Hiểu Ngư chỉ tay về phía tòà thành bên trong bồn kính, xung quanh có rất nhiều sứa nhỏ bơi.
_Được, tùy ý em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vừa dứt lời cô đã nắm tay anh kéo đi. Vẻ mặt vô cùng hớn hở.
_Oa! nhìn này lớn lăm luôn.
Cô áp mặt lại gần mặt kính quan sát, sứa bơi qua lại tạo nên vô số bọt khí trắng xung quanh.
Bất chợt làn nước xao động mạnh, đám sứa nhỏ tản ra hết. Một cái đuôi cá lớn xuất hiện lượn lờ, rồi một khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên tử áp sát lại gần mặt Hiểu Ngư qua mặt kính.
Cô giật mình hơi lùi lại.
Người kia cười lên tạo ra rất nhiều bong bóng khí.
Hiểu Ngư há hốc mồm không nói được lời nào, tưởng thật bởi hình ảnh trước mắt quá mức chân thật. Một cô gái có mái tóc màu đào nửa thân trên giống con người nửa dưới lại là đuôi cá sặc sỡ ánh màu.
Đuôi cá uốn lượn trong làn nước, người cá bơi lên rồi bất ngờ lao xuống cánh tay vẽ một vòng trái tim trong nước, tặng cô một nụ hôn gió cùng điệu cười thích thú. Người cá vẫy vẫy tay tạm biệt rồi bơi đi mất khuất sau tòà thành.
Hiểu Ngư xoay người lại lay lay cánh tay Quế Quân dáng vẻ đầy kinh ngạc thốt lên.
_Chú thấy gì không? Là thật hả?
Chưa bao giờ anh muốn ừ một tiếng hơn lúc này.
Có cặp đôi ở gần đó vừa chứng kiến sự việc, họ cười mỉm còn tưởng là chú đang dẫn cháu gái đi chơi thủy cung ha.
(...]
Hai người tham quan toàn bộ thủy cung, Quế Quân đi theo cô muốn rã chân còn cô cứ hết oa rồi lại tới wao. Cô tung tăng hết chổ này đến chỗ khác, cười đùa vui vẻ không thôi.
Cứ như đang trông cháu gái thật vậy.
Lúc ở khu vực nhà tuyết xem cánh cụt trượt băng, Hiểu Ngư còn được một người mặc trang phục hóa trang cánh cụt tặng cho hai cái kẹp vỏ sò. Cô lại nhanh tay đưa qua Quế Quân một cái còn nói cho chú. Anh cầm kẹp tóc mà miệng giật liên hồi.
Thật sự đang trông cháu gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro