Trà Kỷ Tử

Tắm

2024-11-08 01:27:14

Quế Quân chỉ tay về phía tủ rồi vào phòng tắm xả nước. Hiểu Ngư đứng giữa căn phòng rộng lớn đưa mắt nhìn mọi thứ. Cảm giác phòng này có tone màu ấm hơn ở nhà, đồ nội thất hầu như đều là gỗ. Cô lại tủ lấy đồ như anh nói, tay cầm lên cái khăn tắm lớn đột nhiên cảm thấy trong lòng như đốt lửa.

Tâm trạng Hiểu Ngư đi đến một nấc mới, bất chợt lo lắng vô cùng.

Cạch.

Cửa phòng tắm lại mở ra, Quế Quân đi ra với hai bên tay áo đã được xoắn lên cao, vài vệt nước thấm ướt mép áo dính cá vào da thịt.

_Chú tắm trước...

Hiểu Ngư chưa kịp dứt câu đã bị Quế Quân bế bổng lên vác người đi thẳng vào phòng tắm. Cô vì bất ngờ lại thêm sợ ngã nên đưa tay nắm chặt vạt áo anh khiến chúng nhăn nhúm lại một mảng.

_Chú...chú muốn làm gì..?

_Ngoan! Chúng ta tắm nhanh còn ngủ.

Quế Quân bế cô vào trong chốt cửa lại, một tay giữ mông cô, tay còn lại thành thục cởi khóa váy. Khóá kéo kéo xuống sau đó được cởi hẳn ra, trên người Hiểu Ngư bây giờ còn trơ lại mỗi đồ lót.

Thân thể trắng trẻo mềm mại phơi bày trước không khí, Hiểu Ngư vì xấu hổ mà rụt vai lại, mặt úp vào vai Quế Quân một chút cũng không dám ngẩn lên, trong miệng lại phát ra âm thanh lí nhí vang vang bên tai Quế Quân.

_Tôi. tôi tự tắm được. Chú đừng....

Tay Quế Quân đã di chuyển đến vị trí khóá gài sau lưng của bra, chỉ chờ mỗi việc đưa tay gỡ ra nữa thôi. Hai đầu vai Hiểu Ngư càng rụt lại hơn khi đầu ngón tay lành lạnh của Quế Quân lã lướt trên cơ thể cô. Vùng da thịt sau gáy dần dần ửng đỏ lên trông thấy.

_Ữm,... nhưng tôi lại muốn... tắm chung.

Anh vừa nói vừa túm lại lọn tóc quấn lên cho cô, tóc con mềm mượt hai bên tai cũng được anh vén gọn ra sau mang tai. Hiểu Ngư ngẩn đầu lên, giương ánh mắt cầu xin đối với người trước mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng đáp lại cô là ánh nhìn phớt lờ của Quế Quân, anh dần dà tiến tới áp môi hôn nhẹ lên môi cô, nụ hôn sau đó dời xuống. Chiếc mũi thon dài của anh từng chút dò xét nơi cổ trắng ngần của Hiểu Ngư rồi cắn mút để lại mấy dấu đo đỏ như dâu tây.

_Ứm...chú, đừng mà...

Hiểu Ngư hơi ngưỡng cổ vì sự động chạm từ Quế Quân, khiến cô có chút nhột. Chợt cô cảm giác lành lạnh phía trước lúc nhìn xuống đã thấy áo bra đã bị gỡ khóa, dây áo trượt xuống mắc lại ở khuỷu tay cô.

Quế Quân hướng cánh tay cô lên để dễ dàng cho việc thoát y luôn lớp vải còn lại. Bên dưới cô lại cảm nhận cổ khí nóng áp bức người cùng sự khó chịu từ dị vật to lớn cứ liên tục xốc lên.

Hiểu Ngư vì mẫn cảm mà mặt bắt đầu chuyển đỏ, hơi thở cũng không còn đều đặn nữa mà chuyển dần nhanh.

Quẩn con nhỏ xinh bên dưới cũng nhanh chóng được chung số phận với áo bên trên, được vứt sang một phía trên sàn. Quế Quân cố tình bợ mông cô dí sát vào đũng quần đã phồng lên từ lâu. Sức nóng nơi đó tỏả ra làm Hiểu Ngư liên tục rùng mình, chẳng mấy chốc cả cơ thể cô đã mềm ra như bún.

Một luồng điện vô hình liên tục chạy dọc lên xuống sống lưng Hiều Ngư. Cô khó chịu nhăn mặt, hai tay đưa lên định nhéo má Quế Quân để phục thù. Chưa kịp thực hiện đã bị anh tóm lấy, điều đó được thực hiện ngược lại với cô nhưng mà ở một vị trí khác.

_Hức...đau...

Quế Quân vậy mà lại ác ý, tay lần mò xuống địa phương riêng tư bên dưới, ngón tay theo đó mạnh mẽ tách ra hoa môi bên ngoài tìm lấy hạt châu đang e ấp sau cánh hoa mà ngắt nhéo. Hiểu Ngư rướn người lên khó khăn, hai cánh môi đỏ mọng bặm lại chịu đựng sự khiêu khích bên dưới. Hoa non mẫn cảm rất nhanh liền ẩm ướt dưới sự trêu chọc của vật lạ.

_Hửm? Em ướt rồi.

Quế Quân cong khoé môi cười cười. Nét cười tà tà cùng ánh mắt chất chứa dục vọng sâu thằm hoàn toàn lộ ra bên ngoài không chút che đậy. Giọng anh chuyển sang khàn khàn, chất giọng khàn nhưng lại ẩn ẩn sự quyến rũ đến khó hiểu, từng lời ma mị cứ lãng vảng bên tai Hiểu Ngư.

Trên vành tai bây giờ cũng chuyển sang một màu đỏ lự, đang từng chút nóng lên bởi sự ma sát nhẹ nhàng từ ngón tay thon dài.

Hiểu Ngư vẫn là hơi bài xích việc anh cứ động chạm tai mình, mặc dù không phải bên tai có sẹo. Nhưng cô không thể phản kháng lại chỉ có thể cam tâm mà chịu.

Chỉ với ngón tay và những hành động đơn giản đã khiến Hiểu Ngư bí bách đến khó thở. Một lát nữa...cô thật không dám nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trà Kỷ Tử

Số ký tự: 0