Chương 11
Từ Từ Đồ Chi
2024-07-02 01:01:54
– Tiến độ? Quá nhanh? – Trà Lê không thể tập trung cả hai việc cùng một lúc được, đang mải tập trung trong việc giải mã ngôn ngữ môi, phủ định ngay, – Không đúng, khẩu hình này không phải hai từ này.
Úc Bách dừng một chút, nói:
– Anh đang làm gì thế?
Trà Lê nhớ ra điện thoại còn chưa cúp, nói:
– Hả, anh còn ở đó à? Vừa rồi tôi tưởng đó là hệ điều hành của riêng tôi chứ.
– … – Úc Bách nói, – Xe tuần tra của anh đêm qua vẫn còn đậu ở bãi đậu xe của nhà hàng. Hiện tại tôi đang rảnh rỗi, để tôi lái hộ anh về đơn vị các anh nhé. Yên tâm đi tôi sẽ không dùng còi cảnh sát bừa bãi đâu, cũng sẽ không đóng giả mình là cảnh sát đâu.
– Cũng được, cảm ơn anh. – Trà Lê cũng không rảnh đi lấy xe về, nói cảm ơn, đột nhiên trong đầu lóe lên, từ lời nói của Úc Bách thoáng cái đã hiểu ngôn ngữ môi của đồng nghiệp nữ đang nói cái gì.
Không phải “hỏi tôi”, cũng không phải “hôn tôi”, mà là “tuần tra”.
Trong điện thoại, Úc Bách nói tiếp:
– Anh bảo tôi gọi điện thoại cho anh, là có gì muốn nói với tôi à?
Trà Lê hiện giờ không có tâm trạng mà đi nói chuyện gì đó với hắn, vội vã nói:
– Là có chút việc, nhưng tôi đang có việc khác còn gấp hơn, cúp trước đã, lát liên hệ với anh sau.
Không đợi Úc Bách nói gì thêm, anh cúp điện thoại, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ăn xong cơm rồi đứng lên nhanh chóng rời đi.
Trong đội cảnh sát tuần tra, các đồng nghiệp cũng đều đã đi nhà ăn đơn vị ăn cơm trưa. Chỉ có một nam cảnh sát trẻ đang ăn hộp cơm trưa trong văn phòng của mình.
Trà Lê làm cảnh sát tuần tra được một tuần, đương nhiên quen biết viên cảnh sát này, anh từ bên ngoài bước vào, chào hỏi rồi yêu cầu anh ta cho mình xem nhật ký tuần tra của tuần trước.
Cảnh sát này đã biết anh trở về tổ trọng án, cũng không hỏi nhiều, buông đũa xuống đứng lên mở tủ hồ sơ bên cạnh, lôi ra mấy tập tài liệu chứa nhật ký tuần tra.
Trà Lê cảm thấy người này khá tốt, nhìn thoáng qua anh ta còn chưa ăn cơm xong, nói:
– Anh gầy như thế, sao ngày nào cũng chỉ ăn rau vậy?
Cảnh sát này là nam, hình thức rất thanh tú, anh ta ấn cằm vào nhau tạo thành một chiếc cằm đôi rồi cho Trà Lê xem, nói:
– Vẫn hơi mập đúng không? Tôi sắp kết hôn rồi, muốn dễ nhìn hơn nữa ở trong hôn lễ ấy mà.
Trà Lê lật qua tập tài liệu kia, tìm thấy những trang có đánh dấu tên mình và cộng sự, để phân biệt, nhật ký của các nhóm khác nhau được ghim lại bằng kẹp giấy.
Khi mở trang nhật ký kia ra, anh vừa xem vừa thuận tiện hỏi:
– Chúc mừng anh nhé, đối tượng kết hôn là nam hay nữ vậy?
– Là vị hôn phu nam. – Cảnh sát quan tâm Trà Lê xem nhật ký, hỏi, – Anh xem cái này làm gì? Lãnh đạo thự đều rất ít khi xem, ngày nào cũng không có chuyện gì xảy ra. Trị an trong thành phố Noah rất tốt, đêm không cần đóng chặt cửa đường phố không người qua lại, anh làm việc một tuần ở đây đã được trải nghiệm rồi. Tuần tra viên điều khiển xe tuần tra ngày đêm đề phòng trường hợp khẩn cấp, tiếc là không xảy ra chuyện gì cả, còn lãng phí cả xăng. Không giấu gì anh, tôi đi làm lâu như vậy, đừng nói là giải quyết các sự cố trị an, thậm chí còn chưa từng gặp bao giờ ấy.
Trà Lê nói:
– Thế không phải là quá tốt hay sao, ít việc sẽ không ảnh hưởng đến việc chuẩn bị kết hôn của anh.
Cảnh sát nói:
– Nói tới thì hôn phu của tôi có chút quan hệ sâu xa với anh đấy.
– Sâu xa gì với tôi cơ? Là người tôi biết à? – Trà Lê nói, tìm được nhật ký tuần tra của anh và cộng sự rồi, hai người họ bị phái xuống làm cảnh sát tuần tra trong một tuần, mỗi ngày một trang, tổng cộng có tám trang.
Cảnh sát nói:
– Em ấy không biết anh, nhưng em ấy với bạn trai của anh có quen biết nhau từ nhỏ, từ nhà trẻ đến cấp ba đều học cùng nhau.
Trà Lê cười khách sáo:
– Thật hay giả vậy? Thế thì đúng là có duyên thật…Đợi chút! Nói ai cơ? Bạn-Trai-của-Tôi-á?
Câu cuối cùng của anh gần như vỡ âm.
Cảnh sát gật đầu mạnh:
– Đúng đó, nhưng mà người yêu tôi là học sinh giỏi, chăm chỉ học hành, cũng không thân quen mấy với Úc Bách, chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi.
Trà Lê nói:
– Từ đã, không phải anh vừa mới chuyển tới hay sao? Vừa bắt đầu đã nói về Úc Bách rồi? Ai thừa nhận anh ta là bạn trai tôi?
– Cảnh sát Trà Lê anh cũng buồn cười quá đi. – Viên cảnh sát kia bật cười, nói tiếp, – Người yêu tôi tiếp xúc không nhiều với Úc Bách, nhưng mà ấn tượng của em ấy với Úc Bách rất sâu. Úc Bách sau khi du học về nước có vô tình gặp bảo bối của tôi một lần. Theo như bảo bối của tôi nói, người duy nhất mà em ấy biết trong đời chưa bao giờ thay đổi bản chất, chính là Úc Bách bạn trai anh.
Không bằng cấp không nghề không nghiệp chuyên ăn chơi lêu lổng, là bản chất tốt à? Sao nghe có vẻ như rất khen ngợi hắn nhỉ?
Trong lòng Trà Lê đầy bất mãn, tay thì lật nhật ký tuần tra, thật sự rất muốn nghiêm túc giải thích mình với Úc Bách căn bản không phải là loại quan hệ kia, lời giải thích phải bắt đầu từ đoạn video không rõ ràng kia, cuối cùng đơn giản thô bạo nói một câu:
– Anh ta không phải bạn trai tôi, tôi không hề thích đàn ông.
Viên cảnh sát giật mình:
– Làm sao có thể? Nhìn anh không hề thẳng chút nào.
Anh ta cho rằng như thế cũng không sai, Trà Lê rất mơ hồ về vấn đề tính hướng, nam nữ đối với Trà Lê mà nói dường như cũng không có gì khác biệt, anh không hề có hứng thú với tình yêu.
Trà Lê lười nhắc lại chuyện đó nữa, anh cúi đầu tập trung đọc vài trang nhật ký tuần tra, nhật ký hàng ngày đều ghi “không có chuyện gì xảy ra”, khối lượng công việc hàng ngày của cảnh sát tuần tra thực sự không nhiều nên chỉ lật vài trang là đến trang thứ tám cuối cùng.
Trang nhật ký này vẫn giấy trắng mực đen viết: Không có vấn đề gì xảy ra.
Trà Lê nhìn những chữ này, ngây người ra.
Cảnh sát cho rằng có gì đặc biệt, liếc nhìn nhật ký phát hiện không có gì khác biệt cả, không hiểu hỏi:
– Làm sao vậy?
Trà Lê ghim chiếc kẹp giấy hơi cong vào chỗ cũ, cất cuốn nhật ký tám trang tuần tra vào cuốn nhật ký tập thể, đóng tập tài liệu lại, đưa lại cho đồng nghiệp rồi nói:
– Không có gì, cảm ơn anh. Chúc anh tân hôn hạnh phúc trước nhé.
Đồng nghiệp cười hạnh phúc, nói:
– Cảm ơn cảnh sát Trà Lê, đến lúc đó nếu rảnh anh nhớ đến uống rượu mừng với tôi nhé.
Trà Lê gật đầu, nét mặt nghiêm trọng đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, anh đứng trong sân của đồn cảnh sát phân khu, ngẩng đầu lên nhìn mây chậm rãi trôi trên bầu trời trong xanh, trái tim như ngừng đập.
Trong chuyện của cộng sự, trước sau giống như là có một bàn tay vô hình, hiện tại bàn tay này đã công khai với vào sở cảnh sát rồi.
Anh tới xem nhật ký tuần tra chỉ là ôm tâm tình thử một lần, cũng không xác định được khẩu hình miệng của nữ đồng nghiệp lớn tuổi ở trong nhà ăn ám chỉ cho anh là “tuần tra” có thực sự là một lời nhắc nhở hiệu quả hay không.
Vừa rồi khi nhìn thấy trang thứ tám của cuốn nhật ký “không có chuyện gì xảy ra”, Trà Lê xác định, cộng sự bị bắt đi một cách bí mật thật sự có liên quan đến đội tuần tra.
Vào ngày cuối cùng của cộng sự làm cảnh sát tuần tra, cũng tức là vào đêm trước khi anh ta bị bắt, anh ta và Trà Lê cùng trực đêm, lúc ấy Trà Lê được cộng sự nhờ vả đi giải cứu Úc Bách gặp sự cố giao thông ngoài ý muốn, mà cộng sự lại bị vướng bởi một sự vụ khác cần phải đi xử lý không thể đi hiện trường tai nạn ô tô được.
Nhật ký của đêm hôm đó bất luận thế nào thì cũng không nên là “ không có việc gì xảy ra” được mới phải.
Trang thứ tám của cuốn nhật ký vốn được cho là ghi lại ít nhất hai vụ việc của cảnh sát thì đã bị thay thế, mục đích duy nhất chỉ có thể là che đậy sự thật rằng cộng sự của anh đã bị bắt.
Trong hai sự việc đó, sự việc nào có liên quan đến việc cộng sự bị bắt?
1. Em trai của tổng thư ký khi đang chạy quá tốc độ tông vào cây bên đường, nguyên chủ bị một du khách xuyên thời gian thay thế.
2. Cha mẹ muốn tịch thu điện thoại di động của con vì điểm số của con ngày càng sa sút, gây ra xung đột giữa cha mẹ và con cái.
Nhìn thế nào cũng thấy sự cố số 1 còn đáng ngờ hơn!
Trong sự cố số 1, có cả “lực lượng siêu tự nhiên” và cả “tổng thư ký”, hai tổ hợp này ở bên nhau mang hương vị khoa học viễn tưởng đen tối——
Tổng thư ký Úc Tùng, một chính trị gia trẻ tuổi có vẻ ngoài hiền lành và lịch lãm, sau lưng lại không thỏa mãn với việc cầm quyền chỉ ở thành phố Noah, mà là muốn lên làm bá chủ vũ trụ! Là một dã tâm gia danh xứng với thực!
Đằng sau bức tường nền thư pháp trong văn phòng đơn giản của anh ta là một phòng thí nghiệm công nghệ cao sang trọng chứa đầy các nhà nghiên cứu khoa học và các công cụ bí ẩn, mục đích là tạo ra một cỗ máy du hành thời gian có thể tùy ý di chuyển giữa các thế giới khác nhau.
Trải qua vô số thí nghiệm, cỗ máy này cuối cùng cũng được chế tạo, để kiểm chứng khả năng hoạt động của cỗ máy, Tổng thư ký đã không ngần ngại dùng em trai ngốc nghếch của mình làm chuột thí nghiệm, cái gọi là “nuôi em trai ngàn ngày, dùng em trai một lúc”…chính là chỉ điều này. Chính anh ta đã phái người động tay động chân vào xe thể thao của “Úc Bách”, tạo thành sự cố tai nạn ô tô!
Vào thời điểm chiếc xe thể thao của “Úc Bách”đâm vào một cái cây, tổng thư ký đang trong phòng thí nghiệm đã rơi một giọt nước mắt từ khóe mắt, cùng lúc đó, tổng thư ký đưa tay ra và tàn nhẫn khởi động máy xuyên thời gian.
Cùng lúc đó, trong thế giới ba chiều, Úc Bách, nhân viên lập kế hoạch sản phẩm của công ty internet âm hiểm xảo trá nhưng tương đối có tiền đang ngủ say trong bộ đồ ngủ bằng vải cotton nguyên chất và mơ ước được chuyển đến một căn phòng nhìn ra hồ càng sớm càng tốt…Một tia sáng trắng chợt lóe lên, chỉ nghe “vút” một tiếng, bởi vì anh ta trùng tên với em trai của tổng thư ký độc ác nên sóng não của Úc Bách xui xẻo này đã bị rút ra khỏi cơ thể anh ta, và lại “đinh” một tiếng, đã bị bỏ vào trong cơ thể của “Úc Bách” đã bị treo máy.
Cuộc thử nghiệm máy đã thành công, phòng thí nghiệm của Tổng thư ký reo hò vui mừng.
Tổng thư ký vội vàng ra lệnh cho trợ lý đặc biệt phái chấp sự áo đen của gia đình nhanh chóng đến hiện trường, đưa Úc Bách vốn đã trở thành kẻ du hành thời gian đến bệnh viện để giám sát!
Tuy nhiên, trợ lý đặc biệt nhận được tin nhắn từ đường dây nội bộ được lắp đặt trong đồn cảnh sát, vụ tai nạn xe hơi của “Úc Bách” đã được máy bay không người lái của cảnh sát phát hiện ngay lập tức! Đã có cảnh sát tuần tra sắp tới hiện trường! Rất có thể đã phát hiện ra sự kỳ lạ của “Úc Bách”.
Trợ lý đặc biệt vội vàng báo cáo tình hình với Tổng thư ký, vào thời điểm quan trọng, Tổng thư ký đã đưa ra quyết định dứt khoát, giơ tay lên và làm những cử chỉ tàn nhẫn trên cổ…
Để che giấu chân tướng, hoặc là không làm đã làm phải làm đến cùng, vị tổng thư ký độc ác thực sự đã sử dụng quyền lực của mình để tống người cảnh sát này, người có thể đã phát hiện ra sự thật vào một nhà tù tối tăm với một cáo buộc vô căn cứ…
Bầu trời ở thành phố Noah đang thay đổi và thế giới sắp được cải tổ…
Không đúng…Từ từ, chờ một chút.
Trà Lê đột nhiên tỉnh táo lại: Tên cảnh sát phát hiện chân tướng này …hình như là mình mà!
Thế tại sao đến cuối cùng lại là cộng sự bị bắt vậy?
Ai???
Một đám quạ đen cạc cạc cạc mà bay qua.
Hơn nữa, đêm hôm đó, trợ lý đặc biệt của tổng thư ký và Trà Lê còn mặt đối mặt nói với nhau vài câu, còn cho anh danh thiếp của tổng thư ký, hoàn toàn không tồn tại khả năng nhận sai anh thành cộng sự tại hiện trường sự cố được.
Cảnh sát Trà Lê vừa rồi còn đang linh cảm trào dâng cuồn cuộn mặc sức tưởng tượng chân tướng xoa tay hầm hè chuẩn bị nghênh đon một vụ án lớn kinh thiên động địa…trên gáy tức thì xuất hiện đường đen xì, ngồi xổm trong góc và vẽ một vòng tròn, tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc.
Một phút sau, anh tập hợp lại, tạm thời loại trừ sự cố số 1, xem xét sự cố số 2…
Anh cố nhớ lại những gì cộng sự đã thuật lại với anh vào ngày hôm sau:
Có một cậu bé mười lăm tuổi bị nhà trường gọi điện vì vấn đề học tập, phụ huynh cho rằng việc cậu trò chuyện với cư dân mạng hàng ngày ảnh hưởng đến việc học của cậu và muốn tịch thu điện thoại di động của cậu. Từ động khẩu thành động thủ, hành vi của đứa trẻ không biết là tức giận không kiểm soát được hay là vô tình xô đẩy, tóm lại là cha mẹ bị tát vào mặt. Cộng sự đuổi tới nơi, hai bên đều bị phê bình giáo dục một trận, cậu nhóc kia cùng với gia trưởng bắt tay giảng hòa, cộng sự hoàn thành nhiệm vụ. Happyending.
Loại chuyện như thế này làm sao mà đến mức tạo thành hậu quả cộng sự bị bắt được?
Yếu tố nguy cơ duy nhất trong Sự cố số 2 là trẻ vị thành niên, nếu trẻ vị thành niên phạm tội hoặc gặp tội phạm thì cơ quan công an không có quyền can thiệp, mà phải báo cáo lên bộ phận đặc biệt của Vị Bảo Biện. Thế nhưng hành vi của cả hai bên trong vụ việc này còn xa mới đến mức phạm tội trái pháp luật, không cần chuyện bé xé ra to mà kinh động đến Vị Bảo Biện.
Nói một cách thẳng thắn, cho dù Vị Bảo Biện có nghe được phong thanh, cho rằng cộng sự đã xử lý sự việc này không được tốt, quá “ba phải”, cách làm đúng đắn nhất cũng phải là để sở cảnh sát phát văn bản phê bình, tệ nhất chính là ghi lỗi và khấu trừ tiền lương, nào đến mức chỉ mấy tiếng sau là bắt cộng sự?
Trừ phi là cộng sự vừa đi, đứa bé mười lăm tuổi kia đã làm ra hành vi cực đoan gì đó, hoặc là lại gặp phải xâm phạm không hợp pháp gì đó.
Hai bên trái phải của Trà Lê có hai hộp lựa chọn nổi, trong khung còn có hai hình ảnh phân biệt:
1. Tổng thư ký Úc Tùng (bản hắc hóa) ở trong phòng thí nghiệm bí mật, cười nham hiểm trước cỗ máy du hành thời gian.
2. Chỉ thấy phần lưng của cậu bé mười lăm tuổi, nửa người bên trái đầy vết bầm tím và sẹo, nửa người bên phải còn nguyên vẹn nhưng trên tay phải cậu lại là một con dao sắc đầy máu.
Trà Lê hết nhìn trái lại nhìn phải, càng nhìn càng thấy khung số 1 nhìn không đỡ nổi, tổng thư ký Úc Tùng dù là vai ác thì hẳn cũng không đến mức khoa trương như vậy.
Giữa “Phó lãnh đạo tòa thị chính muốn thống trị thế giới” và “xung đột cha mẹ con cái đã tạo thành sự cố phạm tội”, cảnh sát Trà Lê bất đắc dĩ chọn vế sau, thực tế hơn.
Như vậy, phải làm sáng tỏ gia đình kia về sau đã xảy ra chuyện gì.
Đây cũng là một khó khăn, ghi chép của sở cảnh sát không biết đã bị người nào bóp méo, hiện tại thậm chí địa chỉ nhà người kia ở đâu cũng không xác định được.
Trà Lê dựa vào cây cột dưới tòa nhà văn phòng tuần tra, nhìn lên bầu trời một góc 45 độ, nhìn mây trắng trôi qua, trong lòng đang suy nghĩ về vụ án.
Lúc này, một chiếc xe tuần tra từ ngoài cổng chạy vào sân đồn cảnh sát.
Trà Lê bị âm thanh đó làm giật mình, nhìn chằm chằm vào chiếc xe, trong đầu anh hiện lên một dòng điện, xèo xèo một tiếng, anh đã nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó.
Úc Bách lái xe tuần tra đưa về, lúc đi vào còn tưởng mình sẽ bị chặn lại, không ngờ không có ai ngăn cản, liền không chút do dự lái xe đi vào, sau khi đi vào còn nhìn thấy Trà Lê đang đứng ở bậc thềm bên cạnh.
Mà Trà Lê cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười với Trà Lê, qua kính chắn gió phất tay chào hỏi Trà Lê.
Không biết Trà Lê đang nghĩ cái gì, chăm chú nhìn hắn, còn hơi nghiêng đầu một chút.
Úc Bách tức thì không khống chế được, mấy bông hoa nhỏ tượng trưng cho trái tim đang nở rộ từ khắp nơi bung ra.
Hắn đánh xe chạy đến bên dưới bậc thang Trà Lê đang đứng, mặt tươi cười như hoa mà tắt máy, chỉ thấy Trà Lê bước nhanh từ bậc thang lao về phía hắn.
Úc Bách lập tức mừng rỡ, tưởng rằng cảnh sát Trà Lê đang đi xuống nhiệt tình chào đón mình, vô thức siết chặt bụng, ưỡn ngực, từ một góc vô hình đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt áo, sau đó đưa tay ra chuẩn bị mở cửa.
Thế nhưng Trà Lê lao xuống bậc thang đi ngang qua cánh cửa ô tô mà hắn chưa kịp mở rồi bỏ chạy mà không thèm ngoảnh lại.
Úc Bách: – …
Hắn cũng không mở cửa xe, ngồi ở trong xe không muốn xuống nữa, lòng tự trọng đã bị tổn thương cực kỳ lớn.
Hết chương 11
Úc Bách dừng một chút, nói:
– Anh đang làm gì thế?
Trà Lê nhớ ra điện thoại còn chưa cúp, nói:
– Hả, anh còn ở đó à? Vừa rồi tôi tưởng đó là hệ điều hành của riêng tôi chứ.
– … – Úc Bách nói, – Xe tuần tra của anh đêm qua vẫn còn đậu ở bãi đậu xe của nhà hàng. Hiện tại tôi đang rảnh rỗi, để tôi lái hộ anh về đơn vị các anh nhé. Yên tâm đi tôi sẽ không dùng còi cảnh sát bừa bãi đâu, cũng sẽ không đóng giả mình là cảnh sát đâu.
– Cũng được, cảm ơn anh. – Trà Lê cũng không rảnh đi lấy xe về, nói cảm ơn, đột nhiên trong đầu lóe lên, từ lời nói của Úc Bách thoáng cái đã hiểu ngôn ngữ môi của đồng nghiệp nữ đang nói cái gì.
Không phải “hỏi tôi”, cũng không phải “hôn tôi”, mà là “tuần tra”.
Trong điện thoại, Úc Bách nói tiếp:
– Anh bảo tôi gọi điện thoại cho anh, là có gì muốn nói với tôi à?
Trà Lê hiện giờ không có tâm trạng mà đi nói chuyện gì đó với hắn, vội vã nói:
– Là có chút việc, nhưng tôi đang có việc khác còn gấp hơn, cúp trước đã, lát liên hệ với anh sau.
Không đợi Úc Bách nói gì thêm, anh cúp điện thoại, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ăn xong cơm rồi đứng lên nhanh chóng rời đi.
Trong đội cảnh sát tuần tra, các đồng nghiệp cũng đều đã đi nhà ăn đơn vị ăn cơm trưa. Chỉ có một nam cảnh sát trẻ đang ăn hộp cơm trưa trong văn phòng của mình.
Trà Lê làm cảnh sát tuần tra được một tuần, đương nhiên quen biết viên cảnh sát này, anh từ bên ngoài bước vào, chào hỏi rồi yêu cầu anh ta cho mình xem nhật ký tuần tra của tuần trước.
Cảnh sát này đã biết anh trở về tổ trọng án, cũng không hỏi nhiều, buông đũa xuống đứng lên mở tủ hồ sơ bên cạnh, lôi ra mấy tập tài liệu chứa nhật ký tuần tra.
Trà Lê cảm thấy người này khá tốt, nhìn thoáng qua anh ta còn chưa ăn cơm xong, nói:
– Anh gầy như thế, sao ngày nào cũng chỉ ăn rau vậy?
Cảnh sát này là nam, hình thức rất thanh tú, anh ta ấn cằm vào nhau tạo thành một chiếc cằm đôi rồi cho Trà Lê xem, nói:
– Vẫn hơi mập đúng không? Tôi sắp kết hôn rồi, muốn dễ nhìn hơn nữa ở trong hôn lễ ấy mà.
Trà Lê lật qua tập tài liệu kia, tìm thấy những trang có đánh dấu tên mình và cộng sự, để phân biệt, nhật ký của các nhóm khác nhau được ghim lại bằng kẹp giấy.
Khi mở trang nhật ký kia ra, anh vừa xem vừa thuận tiện hỏi:
– Chúc mừng anh nhé, đối tượng kết hôn là nam hay nữ vậy?
– Là vị hôn phu nam. – Cảnh sát quan tâm Trà Lê xem nhật ký, hỏi, – Anh xem cái này làm gì? Lãnh đạo thự đều rất ít khi xem, ngày nào cũng không có chuyện gì xảy ra. Trị an trong thành phố Noah rất tốt, đêm không cần đóng chặt cửa đường phố không người qua lại, anh làm việc một tuần ở đây đã được trải nghiệm rồi. Tuần tra viên điều khiển xe tuần tra ngày đêm đề phòng trường hợp khẩn cấp, tiếc là không xảy ra chuyện gì cả, còn lãng phí cả xăng. Không giấu gì anh, tôi đi làm lâu như vậy, đừng nói là giải quyết các sự cố trị an, thậm chí còn chưa từng gặp bao giờ ấy.
Trà Lê nói:
– Thế không phải là quá tốt hay sao, ít việc sẽ không ảnh hưởng đến việc chuẩn bị kết hôn của anh.
Cảnh sát nói:
– Nói tới thì hôn phu của tôi có chút quan hệ sâu xa với anh đấy.
– Sâu xa gì với tôi cơ? Là người tôi biết à? – Trà Lê nói, tìm được nhật ký tuần tra của anh và cộng sự rồi, hai người họ bị phái xuống làm cảnh sát tuần tra trong một tuần, mỗi ngày một trang, tổng cộng có tám trang.
Cảnh sát nói:
– Em ấy không biết anh, nhưng em ấy với bạn trai của anh có quen biết nhau từ nhỏ, từ nhà trẻ đến cấp ba đều học cùng nhau.
Trà Lê cười khách sáo:
– Thật hay giả vậy? Thế thì đúng là có duyên thật…Đợi chút! Nói ai cơ? Bạn-Trai-của-Tôi-á?
Câu cuối cùng của anh gần như vỡ âm.
Cảnh sát gật đầu mạnh:
– Đúng đó, nhưng mà người yêu tôi là học sinh giỏi, chăm chỉ học hành, cũng không thân quen mấy với Úc Bách, chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi.
Trà Lê nói:
– Từ đã, không phải anh vừa mới chuyển tới hay sao? Vừa bắt đầu đã nói về Úc Bách rồi? Ai thừa nhận anh ta là bạn trai tôi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Cảnh sát Trà Lê anh cũng buồn cười quá đi. – Viên cảnh sát kia bật cười, nói tiếp, – Người yêu tôi tiếp xúc không nhiều với Úc Bách, nhưng mà ấn tượng của em ấy với Úc Bách rất sâu. Úc Bách sau khi du học về nước có vô tình gặp bảo bối của tôi một lần. Theo như bảo bối của tôi nói, người duy nhất mà em ấy biết trong đời chưa bao giờ thay đổi bản chất, chính là Úc Bách bạn trai anh.
Không bằng cấp không nghề không nghiệp chuyên ăn chơi lêu lổng, là bản chất tốt à? Sao nghe có vẻ như rất khen ngợi hắn nhỉ?
Trong lòng Trà Lê đầy bất mãn, tay thì lật nhật ký tuần tra, thật sự rất muốn nghiêm túc giải thích mình với Úc Bách căn bản không phải là loại quan hệ kia, lời giải thích phải bắt đầu từ đoạn video không rõ ràng kia, cuối cùng đơn giản thô bạo nói một câu:
– Anh ta không phải bạn trai tôi, tôi không hề thích đàn ông.
Viên cảnh sát giật mình:
– Làm sao có thể? Nhìn anh không hề thẳng chút nào.
Anh ta cho rằng như thế cũng không sai, Trà Lê rất mơ hồ về vấn đề tính hướng, nam nữ đối với Trà Lê mà nói dường như cũng không có gì khác biệt, anh không hề có hứng thú với tình yêu.
Trà Lê lười nhắc lại chuyện đó nữa, anh cúi đầu tập trung đọc vài trang nhật ký tuần tra, nhật ký hàng ngày đều ghi “không có chuyện gì xảy ra”, khối lượng công việc hàng ngày của cảnh sát tuần tra thực sự không nhiều nên chỉ lật vài trang là đến trang thứ tám cuối cùng.
Trang nhật ký này vẫn giấy trắng mực đen viết: Không có vấn đề gì xảy ra.
Trà Lê nhìn những chữ này, ngây người ra.
Cảnh sát cho rằng có gì đặc biệt, liếc nhìn nhật ký phát hiện không có gì khác biệt cả, không hiểu hỏi:
– Làm sao vậy?
Trà Lê ghim chiếc kẹp giấy hơi cong vào chỗ cũ, cất cuốn nhật ký tám trang tuần tra vào cuốn nhật ký tập thể, đóng tập tài liệu lại, đưa lại cho đồng nghiệp rồi nói:
– Không có gì, cảm ơn anh. Chúc anh tân hôn hạnh phúc trước nhé.
Đồng nghiệp cười hạnh phúc, nói:
– Cảm ơn cảnh sát Trà Lê, đến lúc đó nếu rảnh anh nhớ đến uống rượu mừng với tôi nhé.
Trà Lê gật đầu, nét mặt nghiêm trọng đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, anh đứng trong sân của đồn cảnh sát phân khu, ngẩng đầu lên nhìn mây chậm rãi trôi trên bầu trời trong xanh, trái tim như ngừng đập.
Trong chuyện của cộng sự, trước sau giống như là có một bàn tay vô hình, hiện tại bàn tay này đã công khai với vào sở cảnh sát rồi.
Anh tới xem nhật ký tuần tra chỉ là ôm tâm tình thử một lần, cũng không xác định được khẩu hình miệng của nữ đồng nghiệp lớn tuổi ở trong nhà ăn ám chỉ cho anh là “tuần tra” có thực sự là một lời nhắc nhở hiệu quả hay không.
Vừa rồi khi nhìn thấy trang thứ tám của cuốn nhật ký “không có chuyện gì xảy ra”, Trà Lê xác định, cộng sự bị bắt đi một cách bí mật thật sự có liên quan đến đội tuần tra.
Vào ngày cuối cùng của cộng sự làm cảnh sát tuần tra, cũng tức là vào đêm trước khi anh ta bị bắt, anh ta và Trà Lê cùng trực đêm, lúc ấy Trà Lê được cộng sự nhờ vả đi giải cứu Úc Bách gặp sự cố giao thông ngoài ý muốn, mà cộng sự lại bị vướng bởi một sự vụ khác cần phải đi xử lý không thể đi hiện trường tai nạn ô tô được.
Nhật ký của đêm hôm đó bất luận thế nào thì cũng không nên là “ không có việc gì xảy ra” được mới phải.
Trang thứ tám của cuốn nhật ký vốn được cho là ghi lại ít nhất hai vụ việc của cảnh sát thì đã bị thay thế, mục đích duy nhất chỉ có thể là che đậy sự thật rằng cộng sự của anh đã bị bắt.
Trong hai sự việc đó, sự việc nào có liên quan đến việc cộng sự bị bắt?
1. Em trai của tổng thư ký khi đang chạy quá tốc độ tông vào cây bên đường, nguyên chủ bị một du khách xuyên thời gian thay thế.
2. Cha mẹ muốn tịch thu điện thoại di động của con vì điểm số của con ngày càng sa sút, gây ra xung đột giữa cha mẹ và con cái.
Nhìn thế nào cũng thấy sự cố số 1 còn đáng ngờ hơn!
Trong sự cố số 1, có cả “lực lượng siêu tự nhiên” và cả “tổng thư ký”, hai tổ hợp này ở bên nhau mang hương vị khoa học viễn tưởng đen tối——
Tổng thư ký Úc Tùng, một chính trị gia trẻ tuổi có vẻ ngoài hiền lành và lịch lãm, sau lưng lại không thỏa mãn với việc cầm quyền chỉ ở thành phố Noah, mà là muốn lên làm bá chủ vũ trụ! Là một dã tâm gia danh xứng với thực!
Đằng sau bức tường nền thư pháp trong văn phòng đơn giản của anh ta là một phòng thí nghiệm công nghệ cao sang trọng chứa đầy các nhà nghiên cứu khoa học và các công cụ bí ẩn, mục đích là tạo ra một cỗ máy du hành thời gian có thể tùy ý di chuyển giữa các thế giới khác nhau.
Trải qua vô số thí nghiệm, cỗ máy này cuối cùng cũng được chế tạo, để kiểm chứng khả năng hoạt động của cỗ máy, Tổng thư ký đã không ngần ngại dùng em trai ngốc nghếch của mình làm chuột thí nghiệm, cái gọi là “nuôi em trai ngàn ngày, dùng em trai một lúc”…chính là chỉ điều này. Chính anh ta đã phái người động tay động chân vào xe thể thao của “Úc Bách”, tạo thành sự cố tai nạn ô tô!
Vào thời điểm chiếc xe thể thao của “Úc Bách”đâm vào một cái cây, tổng thư ký đang trong phòng thí nghiệm đã rơi một giọt nước mắt từ khóe mắt, cùng lúc đó, tổng thư ký đưa tay ra và tàn nhẫn khởi động máy xuyên thời gian.
Cùng lúc đó, trong thế giới ba chiều, Úc Bách, nhân viên lập kế hoạch sản phẩm của công ty internet âm hiểm xảo trá nhưng tương đối có tiền đang ngủ say trong bộ đồ ngủ bằng vải cotton nguyên chất và mơ ước được chuyển đến một căn phòng nhìn ra hồ càng sớm càng tốt…Một tia sáng trắng chợt lóe lên, chỉ nghe “vút” một tiếng, bởi vì anh ta trùng tên với em trai của tổng thư ký độc ác nên sóng não của Úc Bách xui xẻo này đã bị rút ra khỏi cơ thể anh ta, và lại “đinh” một tiếng, đã bị bỏ vào trong cơ thể của “Úc Bách” đã bị treo máy.
Cuộc thử nghiệm máy đã thành công, phòng thí nghiệm của Tổng thư ký reo hò vui mừng.
Tổng thư ký vội vàng ra lệnh cho trợ lý đặc biệt phái chấp sự áo đen của gia đình nhanh chóng đến hiện trường, đưa Úc Bách vốn đã trở thành kẻ du hành thời gian đến bệnh viện để giám sát!
Tuy nhiên, trợ lý đặc biệt nhận được tin nhắn từ đường dây nội bộ được lắp đặt trong đồn cảnh sát, vụ tai nạn xe hơi của “Úc Bách” đã được máy bay không người lái của cảnh sát phát hiện ngay lập tức! Đã có cảnh sát tuần tra sắp tới hiện trường! Rất có thể đã phát hiện ra sự kỳ lạ của “Úc Bách”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trợ lý đặc biệt vội vàng báo cáo tình hình với Tổng thư ký, vào thời điểm quan trọng, Tổng thư ký đã đưa ra quyết định dứt khoát, giơ tay lên và làm những cử chỉ tàn nhẫn trên cổ…
Để che giấu chân tướng, hoặc là không làm đã làm phải làm đến cùng, vị tổng thư ký độc ác thực sự đã sử dụng quyền lực của mình để tống người cảnh sát này, người có thể đã phát hiện ra sự thật vào một nhà tù tối tăm với một cáo buộc vô căn cứ…
Bầu trời ở thành phố Noah đang thay đổi và thế giới sắp được cải tổ…
Không đúng…Từ từ, chờ một chút.
Trà Lê đột nhiên tỉnh táo lại: Tên cảnh sát phát hiện chân tướng này …hình như là mình mà!
Thế tại sao đến cuối cùng lại là cộng sự bị bắt vậy?
Ai???
Một đám quạ đen cạc cạc cạc mà bay qua.
Hơn nữa, đêm hôm đó, trợ lý đặc biệt của tổng thư ký và Trà Lê còn mặt đối mặt nói với nhau vài câu, còn cho anh danh thiếp của tổng thư ký, hoàn toàn không tồn tại khả năng nhận sai anh thành cộng sự tại hiện trường sự cố được.
Cảnh sát Trà Lê vừa rồi còn đang linh cảm trào dâng cuồn cuộn mặc sức tưởng tượng chân tướng xoa tay hầm hè chuẩn bị nghênh đon một vụ án lớn kinh thiên động địa…trên gáy tức thì xuất hiện đường đen xì, ngồi xổm trong góc và vẽ một vòng tròn, tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc.
Một phút sau, anh tập hợp lại, tạm thời loại trừ sự cố số 1, xem xét sự cố số 2…
Anh cố nhớ lại những gì cộng sự đã thuật lại với anh vào ngày hôm sau:
Có một cậu bé mười lăm tuổi bị nhà trường gọi điện vì vấn đề học tập, phụ huynh cho rằng việc cậu trò chuyện với cư dân mạng hàng ngày ảnh hưởng đến việc học của cậu và muốn tịch thu điện thoại di động của cậu. Từ động khẩu thành động thủ, hành vi của đứa trẻ không biết là tức giận không kiểm soát được hay là vô tình xô đẩy, tóm lại là cha mẹ bị tát vào mặt. Cộng sự đuổi tới nơi, hai bên đều bị phê bình giáo dục một trận, cậu nhóc kia cùng với gia trưởng bắt tay giảng hòa, cộng sự hoàn thành nhiệm vụ. Happyending.
Loại chuyện như thế này làm sao mà đến mức tạo thành hậu quả cộng sự bị bắt được?
Yếu tố nguy cơ duy nhất trong Sự cố số 2 là trẻ vị thành niên, nếu trẻ vị thành niên phạm tội hoặc gặp tội phạm thì cơ quan công an không có quyền can thiệp, mà phải báo cáo lên bộ phận đặc biệt của Vị Bảo Biện. Thế nhưng hành vi của cả hai bên trong vụ việc này còn xa mới đến mức phạm tội trái pháp luật, không cần chuyện bé xé ra to mà kinh động đến Vị Bảo Biện.
Nói một cách thẳng thắn, cho dù Vị Bảo Biện có nghe được phong thanh, cho rằng cộng sự đã xử lý sự việc này không được tốt, quá “ba phải”, cách làm đúng đắn nhất cũng phải là để sở cảnh sát phát văn bản phê bình, tệ nhất chính là ghi lỗi và khấu trừ tiền lương, nào đến mức chỉ mấy tiếng sau là bắt cộng sự?
Trừ phi là cộng sự vừa đi, đứa bé mười lăm tuổi kia đã làm ra hành vi cực đoan gì đó, hoặc là lại gặp phải xâm phạm không hợp pháp gì đó.
Hai bên trái phải của Trà Lê có hai hộp lựa chọn nổi, trong khung còn có hai hình ảnh phân biệt:
1. Tổng thư ký Úc Tùng (bản hắc hóa) ở trong phòng thí nghiệm bí mật, cười nham hiểm trước cỗ máy du hành thời gian.
2. Chỉ thấy phần lưng của cậu bé mười lăm tuổi, nửa người bên trái đầy vết bầm tím và sẹo, nửa người bên phải còn nguyên vẹn nhưng trên tay phải cậu lại là một con dao sắc đầy máu.
Trà Lê hết nhìn trái lại nhìn phải, càng nhìn càng thấy khung số 1 nhìn không đỡ nổi, tổng thư ký Úc Tùng dù là vai ác thì hẳn cũng không đến mức khoa trương như vậy.
Giữa “Phó lãnh đạo tòa thị chính muốn thống trị thế giới” và “xung đột cha mẹ con cái đã tạo thành sự cố phạm tội”, cảnh sát Trà Lê bất đắc dĩ chọn vế sau, thực tế hơn.
Như vậy, phải làm sáng tỏ gia đình kia về sau đã xảy ra chuyện gì.
Đây cũng là một khó khăn, ghi chép của sở cảnh sát không biết đã bị người nào bóp méo, hiện tại thậm chí địa chỉ nhà người kia ở đâu cũng không xác định được.
Trà Lê dựa vào cây cột dưới tòa nhà văn phòng tuần tra, nhìn lên bầu trời một góc 45 độ, nhìn mây trắng trôi qua, trong lòng đang suy nghĩ về vụ án.
Lúc này, một chiếc xe tuần tra từ ngoài cổng chạy vào sân đồn cảnh sát.
Trà Lê bị âm thanh đó làm giật mình, nhìn chằm chằm vào chiếc xe, trong đầu anh hiện lên một dòng điện, xèo xèo một tiếng, anh đã nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó.
Úc Bách lái xe tuần tra đưa về, lúc đi vào còn tưởng mình sẽ bị chặn lại, không ngờ không có ai ngăn cản, liền không chút do dự lái xe đi vào, sau khi đi vào còn nhìn thấy Trà Lê đang đứng ở bậc thềm bên cạnh.
Mà Trà Lê cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười với Trà Lê, qua kính chắn gió phất tay chào hỏi Trà Lê.
Không biết Trà Lê đang nghĩ cái gì, chăm chú nhìn hắn, còn hơi nghiêng đầu một chút.
Úc Bách tức thì không khống chế được, mấy bông hoa nhỏ tượng trưng cho trái tim đang nở rộ từ khắp nơi bung ra.
Hắn đánh xe chạy đến bên dưới bậc thang Trà Lê đang đứng, mặt tươi cười như hoa mà tắt máy, chỉ thấy Trà Lê bước nhanh từ bậc thang lao về phía hắn.
Úc Bách lập tức mừng rỡ, tưởng rằng cảnh sát Trà Lê đang đi xuống nhiệt tình chào đón mình, vô thức siết chặt bụng, ưỡn ngực, từ một góc vô hình đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt áo, sau đó đưa tay ra chuẩn bị mở cửa.
Thế nhưng Trà Lê lao xuống bậc thang đi ngang qua cánh cửa ô tô mà hắn chưa kịp mở rồi bỏ chạy mà không thèm ngoảnh lại.
Úc Bách: – …
Hắn cũng không mở cửa xe, ngồi ở trong xe không muốn xuống nữa, lòng tự trọng đã bị tổn thương cực kỳ lớn.
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro