Chương 6
Từ Từ Đồ Chi
2024-07-02 01:01:54
Thự trưởng đành phải chịu thua, nói:
– Chú đã nói với cháu 800 lần rồi, cộng sự của cháu mất liên lạc, chú hoàn toàn không biết gì cả. Dù cháu có chặn chú đến sáng mai thì chú cũng không biết đâu.
Vừa rồi Trà Lê mở giao diện thông tin của thự trưởng lên và xem qua.
Cột trạng thái thời gian thực hiện tại của ông hiện đã được cập nhật thành——
*Thời gian thực: Với mục đích tự bảo vệ bản thân và bảo vệ Trà Lê, một số sự kiện bí mật mà chỉ quan chức cấp cao mới có quyền tiếp xúc đang được giấu kín, không thể cho Trà Lê biết được.
Tâm tình Trà Lê vô cùng phức tạp, đồng thời còn có chút áy náy.
Đúng lúc này thự trưởng nhận được tin nhắn bằng giọng nói, bấm mở nghe, là vợ giục ông về nhà, ông đau khổ nói với Trà Lê:
– Cháu tha cho chú đi mà. Chú còn phải về nhà uống canh, muộn chút là nguội mất đó, nguội mất đấy hức…- Thự trưởng chảy xuống hai hàng nước mắt cá sấu, – Uống sẽ không còn ngon nữa.
– Thảo nào so với tuần trước chú tăng lên 2kg liền. – Giọng điệu của Trà Lê đã hòa hoãn hơn, nghĩ nghĩ, nói thêm, – Chú muốn về sớm uống canh cũng được.
Thự trưởng sợ anh lại hỏi tiếp về chuyện cộng sự, lập tức nhấn mạnh:
– Chú thật sự không biết chuyện về cộng sự của cháu.
– Được, cháu không hỏi việc này nữa. – Trà Lê đưa điều kiện ra trao đổi, nói, – Cháu cho chú về nhà uống canh, chú cho cháu về lại tổ trọng án.
Thự trưởng nói:
– Cháu quay về tổ trọng án…
Còn chưa nói xong, ông đã hiểu mục đích của Trà Lê, mức độ bảo mật của một vụ án càng cao thì khả năng cao là các thành viên tinh nhuệ của tổ trọng án sẽ phải phối hợp điều tra. Trà Lê vốn dĩ chính là thành viên nòng cốt của tổ trọng án, một khi trở về tổ, chắc chắn anh sẽ có cơ hội tiếp xúc đến vụ án có liên quan đến cộng sự, mà làm cảnh sát tuần tra chắc chắn sẽ không có cơ hội.
Hơn mười phút sau, thự trưởng cùng Trà Lê sóng vai đi xuống dưới tầng, lại băng qua sân tổng thự, các đồng nghiệp đều đã tan làm, chỉ có hai người họ đi cạnh nhau.
– Tuy là cháu trở về tổ trọng án cũng không chắc sẽ điều tra ra được cái gì. – Thự trưởng vẫn không kìm được mà lải nhải, – Nhưng cháu vẫn phải nghe lời khuyên của chú, chuyện cháu quan tâm bây giờ rất khó có kết quả làm cháu vừa lòng. Nếu được thì tốt nhất đừng nhúng tay vào.
Trà Lê nói:
– Sao chú bảo chú không biết gì hết mà. Cháu thấy chú biết không hề ít đấy.
Thự trưởng lườm anh một cái:
– Cháu đấy, trong một số việc nhất định cháu có thể đừng có lúc nào cũng thể hiện như một đứa trẻ chưa trưởng thành được không?
– Cháu vẫn là một thanh niên tươi trẻ như hoa mà. – Trà Lê dùng khuỷu tay huých thự trưởng một cái, nói, – Nhưng mà chú đó, cách nói chuyện sao càng lúc càng giống ông nội thế ạ.
Thự trưởng chắp tay sau lưng nói:
– Không biết lớn nhỏ gì cả.
Khi đến bên ngoài trụ sở, hai người đang định đi đến bãi đậu xe bên cạnh để lái xe thì một chiếc ô tô bên kia đường đã bấm còi trước.
Cả hai đều bị âm thanh kia làm giật mình, cùng nhìn sang đó.
Một chiếc xe thể thao Chameleon sáng bóng tắc kè hoa đang đậu ở đó, người lái xe thò ra một khuôn mặt tuấn tú từ cửa kính xe, mỉm cười nhìn bên này, không ai khác chính là Úc Bách – người mà toàn bộ nhị đại quyền quý của thành phố Noah lấy hắn làm hình mẫu ngày ngày phải tự kiểm điểm bản thân, đừng có sống như hắn là một tấm gương tiêu cực tiêu chuẩn cho thế hệ thứ hai, hay còn gọi là tên ngốc nổi tiếng, hay còn gọi là chuyên gia thẩm định sắc đẹp mỹ nam.
Khoảng không gian nhỏ nơi chiếc xe thể thao đỗ tỏa ánh sáng vàng.
Úc Bách vẫy tay rối rít về bên này, hai mắt cong cong nhìn Trà Lê, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc như đang đón người yêu tan làm.
Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc trên trán hắn cũng như muốn thả chậm tốc độ của gió, sợ quấy nhiều phân cảnh ngọt ngào này.
—Đây có phải là loại hiệu ứng đặc biệt màu hồng trong truyện tranh manga dành cho thiếu nữ không vậy?!
Sau gáy Trà Lê hiện lên ba vạch đen, vẻ mặt thì càng méo xẹo hơn, ai thấy đều khen một câu: Anh cảnh sát đẹp trai quá.
Anh hoàn toàn không rõ người này vào lúc này chạy tới đây làm cái gì? Không thấy ở đây đang bận rộn không có thời gian để ý tới một người ngoài như hắn à?
Thế nhưng thự trưởng lại vô cùng hài lòng với với diễn biến này, xoa tay rất phấn khích, cuối cùng đập Trà Lê một cái:
– Thể hiện tình cảm công khai thoải mái như vậy sớm hơn có phải tốt không? Làm cái gì mà cứ mãi giấu giấu giếm giếm vậy hả thằng ranh này?
Trà Lê run cả giọng:
– Không phải đâu chú! Cháu với anh ta…
Không đợi anh nói hết, thự trưởng đã lắc mình một cái đến sau lưng anh, đầu gối hơi khụy xuống, dồn khí đan điền, song chưởng tung ra.
Tất cả xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm! Trà Lê cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, chỉ thấy mình bị đẩy rất mạnh, kế đó mắt hoa lên, cả người đã bị đẩy với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai một phát đi đến bên cạnh xe thể thao rồi.
Bởi vì thân xe thể thao quá thấp, chỉ có 1,2 mét…dưới đà đẩy, phần thân trên của Trà Lê đập mạnh vào nóc xe, quán tính khiến anh gập 90 độ từ thắt lưng, đầu đập vào nóc ô tô, phản lực lại làm anh bật lên…
Thời gian dường như được tăng tốc lên 0,25 lần, Trà Lê ngã ngửa về phía sau hai mắt trợn to, trong mắt phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ như máu ở phía chân trời, những mảnh ký ức của cuộc đời anh hiện lên trong đầu giống như đèn kéo quân lóe lên liên hồi, vào sở cảnh sát làm việc, phá được vụ án lớn, bắt được tội phạm chủ chốt, nhận được huân chương bạc… Vào thời điểm mà đủ loại khoảnh khắc nổi bật đang diễn ra, anh chưa từng nghĩ đời này của mình vẫn có thời điểm bị mất mặt như này bao giờ đâu?
Úc Bách ở trong xe: –???
Từ góc nhìn của hắn đang ngồi trong xe, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp của Trà Lê đột nhiên đứng ở ngoài cửa xe, còn chưa kịp nhìn kỹ, thì trên nóc xe vang lên một tiếng bịch rất nặng, đôi chân dài lảo đảo, Trà Lê loạng choạng lui lại rồi dùng một tư thế Bình Sa Lạc Nhạn ngã ngồi phịch xuống đất.
Hiện tại cảnh sát Trà Lê đang ngồi ở bên ngoài cửa xe, hai chân dang rộng, hai mắt mơ màng đảo tròn thành một cặp số “6”, những ngôi sao vàng nhỏ đung đưa không ngừng hiện lên.
Úc Bách vội mở cửa xe xuống xe, vươn tay ra với Trà Lê ngồi dưới đất.
Trà Lê theo phản xạ nắm lấy bàn tay kia, Úc Bách dùng lực kéo Trà Lê đứng lên. Nhưng mà hai người đã đánh giá sai mức độ choáng váng mắt đầy sao xẹt của Trà Lê, đứng lên rồi căn bản đứng không vững, Trà Lê nhào về phía trước, đụng Úc Bách ngã về phía sau, hai người đàn ông ôm lấy nhau một lần nữa ngã vào nóc xe thể thao tắc kè hoa chỉ cao 1 mét 2.
Trà Lê thoáng đứng thẳng dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, cố gắng đưa hai mắt đang mở to xoay tròn từ con số “6” trở về bình thường, mới thấy rõ được bị mình đè bên dưới là Úc Bách.
Úc Bách: – …
Trà Lê: – …
Úc Bách vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Trà Lê, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Hô hấp hai người hòa quện, rất chi là mờ ám.
Phá vỡ bầu không khí này là một giọt mồ hôi lạnh to như quả trứng trang điểm đang xuất hiện lên trên trán Trà Lê.
Ánh mắt Úc Bách chậm rãi nhìn về phía đó, đột nhiên hỏi:
– Liệu nó có đập vào mặt tôi không nhỉ?
Trà Lê: – …
Anh dùng ngón tay chạm nhẹ vào giọt mồ hôi lạnh kia, nó lập tức biến mất trong không khí loãng.
Úc Bách cong cong đôi mắt, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, nói:
– Thật thần kỳ.
Trà Lê bám vào bên cạnh đứng thẳng lên, trán bị đụng đỏ lên, khi sờ vào, cả người cảnh sát bị đau đến biến hình, hoàn toàn dựa vào ý chí sắt đá mới không kêu lên thành tiếng.
Anh quay đầu lại nhìn bên kia đường, nơi đó đã không một bóng người, gió đêm thổi cuốn lá rụng, thự trưởng đã trở về nhà uống canh từ đời tám hoánh nào rồi.
– Đó là cấp trên của tôi. – Trà Lê cố gắng hết sức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và giải thích với Úc Bách, – Chú ấy cũng đã xem đoạn video kia, nên có một chút hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Úc Bách.
Úc Bách vuốt thẳng lại bộ quần áo vừa mới lộn xộn nói:
– Ồ? Là video gì vậy? Có thể cho tôi xem được không?
– Không có gì hay ho mà xem. – Trà Lê vội lảng sang chuyện khác, – Anh tới làm gì? Không phải nằm viện nữa à? Sao anh lại biết tôi ở tổng thự? Sao tới mà không gọi điện cho tôi trước?
Úc Bách buồn cười nói:
– Sao anh hỏi liên tiếp vấn đề như cái súng máy vậy?
Trà Lê không cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn mau mau trả lời đi.
Úc Bách nói:
– Bác sĩ nói tôi không sao, buổi chiều cho phép tôi xuất viện. Anh trai của Úc Bách, vị tổng thư ký kia kìa nói cho tôi biết anh làm việc ở đây. Trước khi tới tôi có gọi điện cho anh rồi nhưng không ai nghe.
Trà Lê lấy di động ra, đúng thật là có một cuộc gọi nhỡ từ một số lạ, anh nhớ ra lúc ấy mình đang giằng co với thự trưởng, có lấy ra xem thấy là số lạ thì tắt luôn.
Thế nhưng tổng thư ký Úc Tùng làm việc ở tòa thị chính ngày nào cũng trăm công nghìn việc thế mà vẫn chú ý đến sở cảnh sát, còn kịp thời nắm bắt được loại việc nhỏ không đáng kể ở trong văn phòng của thự trưởng, rất có ý tứ.
– Tổng thư ký bảo tôi chờ anh ở cổng đợi anh xong việc. – Úc Bách nói, – Tôi hẹn anh đi ăn tối, anh ấy còn cử người đặt hoa cho tôi để tôi tặng anh nữa.
Hắn chỉ chỉ vào ghế lái của xe thể thao, nơi đó quả nhiên có đặt một bó hoa hồng rất lớn.
Trà Lê nhìn Úc Bách, khó hiểu nói:
– Anh nghe lời vậy cơ à? Anh ta bảo anh tới là anh tới luôn à?
Úc Bách vô tội nói:
– Từ những người bên cạnh Úc Bách tôi biết Úc Bách kia rất nghe lời anh trai mình, chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của anh trai mình cả. Tôi chỉ trung thực sắm vai cậu ta mà thôi.
Trà Lê nói:
– Anh tới cũng đã tới rồi, trở về tiếp tục diễn đi, tôi còn có việc khác phải làm.
Anh xoay người muốn đi, Úc Bách hỏi:
– Thế tôi về ăn nói thế nào đây?
– Anh cứ nói là mình bị từ chối. – Trà Lê đứng lại, suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, – Nếu anh nói xấu tôi thêm vài lời nữa, gia đình anh trai anh sẽ không cho phép anh theo đuổi tôi…và tới tìm tôi nữa.
Úc Bách đặt một tay lên nóc xe thể thao, có vẻ có chút rối rắm:
– Là anh trai cậu ta bảo tôi tới hẹn hò với anh, nhưng mà đó không phải lý do tôi đến. Bởi vì tôi vốn dĩ rất muốn gặp anh.
Trà Lê tỏ vẻ rất hiểu gật đầu, nói:
– Nhưng mà tôi thật sự có việc quan trọng, tôi biết anh muốn tiếp tục thảo luận với tôi việc xuyên vào truyện, cũng muốn tìm hiểu thêm về nơi này. Có thể chờ tôi xong việc rồi nói sau đi.
Úc Bách lộ rõ sự thất vọng trên mặt, nói:
– Theo tôi được biết, tối nay anh không phải trực đêm. Anh bận việc cá nhân phải không?
Trà Lê đề phòng nhìn hắn, nói:
– Tôi bận việc gì hình như không cần phải giải thích với anh.
Úc Bách nở nụ cười vô hại hiền lành, nói:
– Tôi không có ý gì cả. Chỉ là tôi không có việc gì làm, quay về thì phải diễn kịch, rất mệt. Ở cùng anh thoải mái hơn. Huống chi anh có việc phải làm, biết đâu tôi giúp được anh thì sao. Anh biết mà, tôi cũng có chút năng lực đặc biệt mà những người khác không có.
Ý hắn nói đến mình có thể nhìn được hiệu ứng đặc biệt của truyện tranh và có thể đọc được một phần hệ điều hành.
Trà Lê bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, quay người lại bước nhanh đến gần hắn, nói:
– Vậy anh có thể…
Khi anh đến gần hơn, Úc Bách theo bản năng hơi ngả người về phía sau, quả táo adam cũng bất giác cử động.
–? – Trà Lê khó hiểu hỏi, – Anh làm gì vậy? Sao mặt lại đỏ thế?
– Không có gì. – Úc Bách phủ nhận ngay tắp lự, chợt thấy không đúng, quay đầu nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc xe thể thao, nhìn thấy dưới mắt mình có hai quầng hồng hình bầu dục màu hồng nhạt, không giống như thế giới thực. Khác với thế giới thực, loại biểu cảm chỉ xuất hiện ở trong truyện tranh này không thể nào che giấu được.
Úc Bách lập tức ném lại câu hỏi:
– Anh lại muốn làm gì? Sao đột nhiên lại đến gần như vậy?
– Đến gần hơn để nhỏ giọng nói chuyện, nói lớn quá âm mưu bí mật sẽ không thành công. – Trà Lê nói một cách đương nhiên.
Úc Bách: – …
Trà Lê hiểu rằng nhiều người sẽ đỏ mặt khi đang chột dạ, một người xuyên vào truyện tranh lo lắng bị người ta vạch trần thân phận bị chột dạ cũng là điều hợp lý, anh không so đo với anh ta, chỉ hạ thấp giọng nói:
– Có phải hiện tại anh đang rất được Úc Tùng tin tưởng không? Anh có thể thông qua anh ấy giúp tôi điều tra một chuyện được không? Nếu được, cần có điều kiện trao đổi gì, chờ tôi xử lý giải quyết xong vấn đề trước mắt, tôi sẽ đáp ứng làm chuyện gì đó giúp anh trong phạm vi năng lực của tôi.
– Đây thực sự là một lời đề nghị rất hấp dẫn. Để tôi suy nghĩ kỹ rồi sẽ báo với anh. – Úc Bách nói, – Nhưng công bằng mà nói, đến bây giờ tôi còn chưa hề gặp người tên Úc Tùng này, chỉ nhận được mấy cuộc điện thoại của anh ấy và bị anh ấy mắng mấy lần thôi. Không biết có giúp gì được cho anh không nữa.
– Không phải chứ. – Trà Lê kêu lên, – Đến giờ Úc Tùng còn chưa gặp anh mà chỉ thông qua điện thoại từ xa chỉ huy anh theo đuổi tôi hay sao?
Úc Bách vui vẻ nói:
– Đúng vậy.
Lại hỏi:
– Anh muốn thông qua anh ấy điều tra manh mối vụ án nào đó có phải không? Nếu có thể giúp được cho anh, tôi rất sẵn lòng thử một lần.
Thực ra thì Trà Lê vẫn chưa chắc chắn mình muốn kiểm tra cái gì, anh chỉ có một trực giác:
Sự kiện mà cộng sự bị vướng vào có thể khiến cho thự trưởng phải kín miệng như bưng, có thể thấy được tính phức tạp của sự việc đã vượt qua mức cao nhất trong quyền hạn của thự trưởng rồi.
Cho dù ngày mai anh trở lại tổ trọng án, và có thể tìm cơ hội truy cập các hồ sơ liên quan đến vụ bắt giữ cộng sự của mình, nhưng mà một khi chân tướng sự việc nằm ngoài thẩm quyền của tổ trọng án thì nó sẽ cần phải lực lượng của một cơ quan cấp cao hơn, ví dụ như, toà thị chính chẳng hạn.
Trà Lê nhìn Úc Bách, nở nụ cười hết sức đen tối.
Úc Bách 1.0 ngoài việc lãng phí tài nguyên xã hội ra thật sự không có chỗ nào để dùng, nhưng Úc Bách 2.0 này vẫn có thể lợi dụng một chút.
Úc Bách vẫn hồn nhiên ngây thơ hỏi:
– Xin hỏi vị cảnh sát bụng đột nhiên biến thành màu đen này, cơm chiều muốn ăn cái gì?
Hết chương 6
– Chú đã nói với cháu 800 lần rồi, cộng sự của cháu mất liên lạc, chú hoàn toàn không biết gì cả. Dù cháu có chặn chú đến sáng mai thì chú cũng không biết đâu.
Vừa rồi Trà Lê mở giao diện thông tin của thự trưởng lên và xem qua.
Cột trạng thái thời gian thực hiện tại của ông hiện đã được cập nhật thành——
*Thời gian thực: Với mục đích tự bảo vệ bản thân và bảo vệ Trà Lê, một số sự kiện bí mật mà chỉ quan chức cấp cao mới có quyền tiếp xúc đang được giấu kín, không thể cho Trà Lê biết được.
Tâm tình Trà Lê vô cùng phức tạp, đồng thời còn có chút áy náy.
Đúng lúc này thự trưởng nhận được tin nhắn bằng giọng nói, bấm mở nghe, là vợ giục ông về nhà, ông đau khổ nói với Trà Lê:
– Cháu tha cho chú đi mà. Chú còn phải về nhà uống canh, muộn chút là nguội mất đó, nguội mất đấy hức…- Thự trưởng chảy xuống hai hàng nước mắt cá sấu, – Uống sẽ không còn ngon nữa.
– Thảo nào so với tuần trước chú tăng lên 2kg liền. – Giọng điệu của Trà Lê đã hòa hoãn hơn, nghĩ nghĩ, nói thêm, – Chú muốn về sớm uống canh cũng được.
Thự trưởng sợ anh lại hỏi tiếp về chuyện cộng sự, lập tức nhấn mạnh:
– Chú thật sự không biết chuyện về cộng sự của cháu.
– Được, cháu không hỏi việc này nữa. – Trà Lê đưa điều kiện ra trao đổi, nói, – Cháu cho chú về nhà uống canh, chú cho cháu về lại tổ trọng án.
Thự trưởng nói:
– Cháu quay về tổ trọng án…
Còn chưa nói xong, ông đã hiểu mục đích của Trà Lê, mức độ bảo mật của một vụ án càng cao thì khả năng cao là các thành viên tinh nhuệ của tổ trọng án sẽ phải phối hợp điều tra. Trà Lê vốn dĩ chính là thành viên nòng cốt của tổ trọng án, một khi trở về tổ, chắc chắn anh sẽ có cơ hội tiếp xúc đến vụ án có liên quan đến cộng sự, mà làm cảnh sát tuần tra chắc chắn sẽ không có cơ hội.
Hơn mười phút sau, thự trưởng cùng Trà Lê sóng vai đi xuống dưới tầng, lại băng qua sân tổng thự, các đồng nghiệp đều đã tan làm, chỉ có hai người họ đi cạnh nhau.
– Tuy là cháu trở về tổ trọng án cũng không chắc sẽ điều tra ra được cái gì. – Thự trưởng vẫn không kìm được mà lải nhải, – Nhưng cháu vẫn phải nghe lời khuyên của chú, chuyện cháu quan tâm bây giờ rất khó có kết quả làm cháu vừa lòng. Nếu được thì tốt nhất đừng nhúng tay vào.
Trà Lê nói:
– Sao chú bảo chú không biết gì hết mà. Cháu thấy chú biết không hề ít đấy.
Thự trưởng lườm anh một cái:
– Cháu đấy, trong một số việc nhất định cháu có thể đừng có lúc nào cũng thể hiện như một đứa trẻ chưa trưởng thành được không?
– Cháu vẫn là một thanh niên tươi trẻ như hoa mà. – Trà Lê dùng khuỷu tay huých thự trưởng một cái, nói, – Nhưng mà chú đó, cách nói chuyện sao càng lúc càng giống ông nội thế ạ.
Thự trưởng chắp tay sau lưng nói:
– Không biết lớn nhỏ gì cả.
Khi đến bên ngoài trụ sở, hai người đang định đi đến bãi đậu xe bên cạnh để lái xe thì một chiếc ô tô bên kia đường đã bấm còi trước.
Cả hai đều bị âm thanh kia làm giật mình, cùng nhìn sang đó.
Một chiếc xe thể thao Chameleon sáng bóng tắc kè hoa đang đậu ở đó, người lái xe thò ra một khuôn mặt tuấn tú từ cửa kính xe, mỉm cười nhìn bên này, không ai khác chính là Úc Bách – người mà toàn bộ nhị đại quyền quý của thành phố Noah lấy hắn làm hình mẫu ngày ngày phải tự kiểm điểm bản thân, đừng có sống như hắn là một tấm gương tiêu cực tiêu chuẩn cho thế hệ thứ hai, hay còn gọi là tên ngốc nổi tiếng, hay còn gọi là chuyên gia thẩm định sắc đẹp mỹ nam.
Khoảng không gian nhỏ nơi chiếc xe thể thao đỗ tỏa ánh sáng vàng.
Úc Bách vẫy tay rối rít về bên này, hai mắt cong cong nhìn Trà Lê, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc như đang đón người yêu tan làm.
Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc trên trán hắn cũng như muốn thả chậm tốc độ của gió, sợ quấy nhiều phân cảnh ngọt ngào này.
—Đây có phải là loại hiệu ứng đặc biệt màu hồng trong truyện tranh manga dành cho thiếu nữ không vậy?!
Sau gáy Trà Lê hiện lên ba vạch đen, vẻ mặt thì càng méo xẹo hơn, ai thấy đều khen một câu: Anh cảnh sát đẹp trai quá.
Anh hoàn toàn không rõ người này vào lúc này chạy tới đây làm cái gì? Không thấy ở đây đang bận rộn không có thời gian để ý tới một người ngoài như hắn à?
Thế nhưng thự trưởng lại vô cùng hài lòng với với diễn biến này, xoa tay rất phấn khích, cuối cùng đập Trà Lê một cái:
– Thể hiện tình cảm công khai thoải mái như vậy sớm hơn có phải tốt không? Làm cái gì mà cứ mãi giấu giấu giếm giếm vậy hả thằng ranh này?
Trà Lê run cả giọng:
– Không phải đâu chú! Cháu với anh ta…
Không đợi anh nói hết, thự trưởng đã lắc mình một cái đến sau lưng anh, đầu gối hơi khụy xuống, dồn khí đan điền, song chưởng tung ra.
Tất cả xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm! Trà Lê cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, chỉ thấy mình bị đẩy rất mạnh, kế đó mắt hoa lên, cả người đã bị đẩy với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai một phát đi đến bên cạnh xe thể thao rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì thân xe thể thao quá thấp, chỉ có 1,2 mét…dưới đà đẩy, phần thân trên của Trà Lê đập mạnh vào nóc xe, quán tính khiến anh gập 90 độ từ thắt lưng, đầu đập vào nóc ô tô, phản lực lại làm anh bật lên…
Thời gian dường như được tăng tốc lên 0,25 lần, Trà Lê ngã ngửa về phía sau hai mắt trợn to, trong mắt phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ như máu ở phía chân trời, những mảnh ký ức của cuộc đời anh hiện lên trong đầu giống như đèn kéo quân lóe lên liên hồi, vào sở cảnh sát làm việc, phá được vụ án lớn, bắt được tội phạm chủ chốt, nhận được huân chương bạc… Vào thời điểm mà đủ loại khoảnh khắc nổi bật đang diễn ra, anh chưa từng nghĩ đời này của mình vẫn có thời điểm bị mất mặt như này bao giờ đâu?
Úc Bách ở trong xe: –???
Từ góc nhìn của hắn đang ngồi trong xe, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp của Trà Lê đột nhiên đứng ở ngoài cửa xe, còn chưa kịp nhìn kỹ, thì trên nóc xe vang lên một tiếng bịch rất nặng, đôi chân dài lảo đảo, Trà Lê loạng choạng lui lại rồi dùng một tư thế Bình Sa Lạc Nhạn ngã ngồi phịch xuống đất.
Hiện tại cảnh sát Trà Lê đang ngồi ở bên ngoài cửa xe, hai chân dang rộng, hai mắt mơ màng đảo tròn thành một cặp số “6”, những ngôi sao vàng nhỏ đung đưa không ngừng hiện lên.
Úc Bách vội mở cửa xe xuống xe, vươn tay ra với Trà Lê ngồi dưới đất.
Trà Lê theo phản xạ nắm lấy bàn tay kia, Úc Bách dùng lực kéo Trà Lê đứng lên. Nhưng mà hai người đã đánh giá sai mức độ choáng váng mắt đầy sao xẹt của Trà Lê, đứng lên rồi căn bản đứng không vững, Trà Lê nhào về phía trước, đụng Úc Bách ngã về phía sau, hai người đàn ông ôm lấy nhau một lần nữa ngã vào nóc xe thể thao tắc kè hoa chỉ cao 1 mét 2.
Trà Lê thoáng đứng thẳng dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, cố gắng đưa hai mắt đang mở to xoay tròn từ con số “6” trở về bình thường, mới thấy rõ được bị mình đè bên dưới là Úc Bách.
Úc Bách: – …
Trà Lê: – …
Úc Bách vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Trà Lê, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Hô hấp hai người hòa quện, rất chi là mờ ám.
Phá vỡ bầu không khí này là một giọt mồ hôi lạnh to như quả trứng trang điểm đang xuất hiện lên trên trán Trà Lê.
Ánh mắt Úc Bách chậm rãi nhìn về phía đó, đột nhiên hỏi:
– Liệu nó có đập vào mặt tôi không nhỉ?
Trà Lê: – …
Anh dùng ngón tay chạm nhẹ vào giọt mồ hôi lạnh kia, nó lập tức biến mất trong không khí loãng.
Úc Bách cong cong đôi mắt, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, nói:
– Thật thần kỳ.
Trà Lê bám vào bên cạnh đứng thẳng lên, trán bị đụng đỏ lên, khi sờ vào, cả người cảnh sát bị đau đến biến hình, hoàn toàn dựa vào ý chí sắt đá mới không kêu lên thành tiếng.
Anh quay đầu lại nhìn bên kia đường, nơi đó đã không một bóng người, gió đêm thổi cuốn lá rụng, thự trưởng đã trở về nhà uống canh từ đời tám hoánh nào rồi.
– Đó là cấp trên của tôi. – Trà Lê cố gắng hết sức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và giải thích với Úc Bách, – Chú ấy cũng đã xem đoạn video kia, nên có một chút hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Úc Bách.
Úc Bách vuốt thẳng lại bộ quần áo vừa mới lộn xộn nói:
– Ồ? Là video gì vậy? Có thể cho tôi xem được không?
– Không có gì hay ho mà xem. – Trà Lê vội lảng sang chuyện khác, – Anh tới làm gì? Không phải nằm viện nữa à? Sao anh lại biết tôi ở tổng thự? Sao tới mà không gọi điện cho tôi trước?
Úc Bách buồn cười nói:
– Sao anh hỏi liên tiếp vấn đề như cái súng máy vậy?
Trà Lê không cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn mau mau trả lời đi.
Úc Bách nói:
– Bác sĩ nói tôi không sao, buổi chiều cho phép tôi xuất viện. Anh trai của Úc Bách, vị tổng thư ký kia kìa nói cho tôi biết anh làm việc ở đây. Trước khi tới tôi có gọi điện cho anh rồi nhưng không ai nghe.
Trà Lê lấy di động ra, đúng thật là có một cuộc gọi nhỡ từ một số lạ, anh nhớ ra lúc ấy mình đang giằng co với thự trưởng, có lấy ra xem thấy là số lạ thì tắt luôn.
Thế nhưng tổng thư ký Úc Tùng làm việc ở tòa thị chính ngày nào cũng trăm công nghìn việc thế mà vẫn chú ý đến sở cảnh sát, còn kịp thời nắm bắt được loại việc nhỏ không đáng kể ở trong văn phòng của thự trưởng, rất có ý tứ.
– Tổng thư ký bảo tôi chờ anh ở cổng đợi anh xong việc. – Úc Bách nói, – Tôi hẹn anh đi ăn tối, anh ấy còn cử người đặt hoa cho tôi để tôi tặng anh nữa.
Hắn chỉ chỉ vào ghế lái của xe thể thao, nơi đó quả nhiên có đặt một bó hoa hồng rất lớn.
Trà Lê nhìn Úc Bách, khó hiểu nói:
– Anh nghe lời vậy cơ à? Anh ta bảo anh tới là anh tới luôn à?
Úc Bách vô tội nói:
– Từ những người bên cạnh Úc Bách tôi biết Úc Bách kia rất nghe lời anh trai mình, chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của anh trai mình cả. Tôi chỉ trung thực sắm vai cậu ta mà thôi.
Trà Lê nói:
– Anh tới cũng đã tới rồi, trở về tiếp tục diễn đi, tôi còn có việc khác phải làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh xoay người muốn đi, Úc Bách hỏi:
– Thế tôi về ăn nói thế nào đây?
– Anh cứ nói là mình bị từ chối. – Trà Lê đứng lại, suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, – Nếu anh nói xấu tôi thêm vài lời nữa, gia đình anh trai anh sẽ không cho phép anh theo đuổi tôi…và tới tìm tôi nữa.
Úc Bách đặt một tay lên nóc xe thể thao, có vẻ có chút rối rắm:
– Là anh trai cậu ta bảo tôi tới hẹn hò với anh, nhưng mà đó không phải lý do tôi đến. Bởi vì tôi vốn dĩ rất muốn gặp anh.
Trà Lê tỏ vẻ rất hiểu gật đầu, nói:
– Nhưng mà tôi thật sự có việc quan trọng, tôi biết anh muốn tiếp tục thảo luận với tôi việc xuyên vào truyện, cũng muốn tìm hiểu thêm về nơi này. Có thể chờ tôi xong việc rồi nói sau đi.
Úc Bách lộ rõ sự thất vọng trên mặt, nói:
– Theo tôi được biết, tối nay anh không phải trực đêm. Anh bận việc cá nhân phải không?
Trà Lê đề phòng nhìn hắn, nói:
– Tôi bận việc gì hình như không cần phải giải thích với anh.
Úc Bách nở nụ cười vô hại hiền lành, nói:
– Tôi không có ý gì cả. Chỉ là tôi không có việc gì làm, quay về thì phải diễn kịch, rất mệt. Ở cùng anh thoải mái hơn. Huống chi anh có việc phải làm, biết đâu tôi giúp được anh thì sao. Anh biết mà, tôi cũng có chút năng lực đặc biệt mà những người khác không có.
Ý hắn nói đến mình có thể nhìn được hiệu ứng đặc biệt của truyện tranh và có thể đọc được một phần hệ điều hành.
Trà Lê bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, quay người lại bước nhanh đến gần hắn, nói:
– Vậy anh có thể…
Khi anh đến gần hơn, Úc Bách theo bản năng hơi ngả người về phía sau, quả táo adam cũng bất giác cử động.
–? – Trà Lê khó hiểu hỏi, – Anh làm gì vậy? Sao mặt lại đỏ thế?
– Không có gì. – Úc Bách phủ nhận ngay tắp lự, chợt thấy không đúng, quay đầu nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc xe thể thao, nhìn thấy dưới mắt mình có hai quầng hồng hình bầu dục màu hồng nhạt, không giống như thế giới thực. Khác với thế giới thực, loại biểu cảm chỉ xuất hiện ở trong truyện tranh này không thể nào che giấu được.
Úc Bách lập tức ném lại câu hỏi:
– Anh lại muốn làm gì? Sao đột nhiên lại đến gần như vậy?
– Đến gần hơn để nhỏ giọng nói chuyện, nói lớn quá âm mưu bí mật sẽ không thành công. – Trà Lê nói một cách đương nhiên.
Úc Bách: – …
Trà Lê hiểu rằng nhiều người sẽ đỏ mặt khi đang chột dạ, một người xuyên vào truyện tranh lo lắng bị người ta vạch trần thân phận bị chột dạ cũng là điều hợp lý, anh không so đo với anh ta, chỉ hạ thấp giọng nói:
– Có phải hiện tại anh đang rất được Úc Tùng tin tưởng không? Anh có thể thông qua anh ấy giúp tôi điều tra một chuyện được không? Nếu được, cần có điều kiện trao đổi gì, chờ tôi xử lý giải quyết xong vấn đề trước mắt, tôi sẽ đáp ứng làm chuyện gì đó giúp anh trong phạm vi năng lực của tôi.
– Đây thực sự là một lời đề nghị rất hấp dẫn. Để tôi suy nghĩ kỹ rồi sẽ báo với anh. – Úc Bách nói, – Nhưng công bằng mà nói, đến bây giờ tôi còn chưa hề gặp người tên Úc Tùng này, chỉ nhận được mấy cuộc điện thoại của anh ấy và bị anh ấy mắng mấy lần thôi. Không biết có giúp gì được cho anh không nữa.
– Không phải chứ. – Trà Lê kêu lên, – Đến giờ Úc Tùng còn chưa gặp anh mà chỉ thông qua điện thoại từ xa chỉ huy anh theo đuổi tôi hay sao?
Úc Bách vui vẻ nói:
– Đúng vậy.
Lại hỏi:
– Anh muốn thông qua anh ấy điều tra manh mối vụ án nào đó có phải không? Nếu có thể giúp được cho anh, tôi rất sẵn lòng thử một lần.
Thực ra thì Trà Lê vẫn chưa chắc chắn mình muốn kiểm tra cái gì, anh chỉ có một trực giác:
Sự kiện mà cộng sự bị vướng vào có thể khiến cho thự trưởng phải kín miệng như bưng, có thể thấy được tính phức tạp của sự việc đã vượt qua mức cao nhất trong quyền hạn của thự trưởng rồi.
Cho dù ngày mai anh trở lại tổ trọng án, và có thể tìm cơ hội truy cập các hồ sơ liên quan đến vụ bắt giữ cộng sự của mình, nhưng mà một khi chân tướng sự việc nằm ngoài thẩm quyền của tổ trọng án thì nó sẽ cần phải lực lượng của một cơ quan cấp cao hơn, ví dụ như, toà thị chính chẳng hạn.
Trà Lê nhìn Úc Bách, nở nụ cười hết sức đen tối.
Úc Bách 1.0 ngoài việc lãng phí tài nguyên xã hội ra thật sự không có chỗ nào để dùng, nhưng Úc Bách 2.0 này vẫn có thể lợi dụng một chút.
Úc Bách vẫn hồn nhiên ngây thơ hỏi:
– Xin hỏi vị cảnh sát bụng đột nhiên biến thành màu đen này, cơm chiều muốn ăn cái gì?
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro