Chương 9
Từ Từ Đồ Chi
2024-07-02 01:01:54
Để báo đáp lòng tốt của Úc Bách đã hỗ trợ làm tài xế, Trà Lê đồng ý yêu cầu “uống một tách trà” mời hắn vào nhà mình.
Sau khi đi qua khu vườn nhỏ, cả hai bước vào ngôi nhà hai tầng này với giá thuê hàng tháng là 500 nhân dân tệ.
Hiển nhiên là Trà Lê rất ít khi tiếp đãi khách ở trong nhà, sau khi mang Úc Bách vào nhà thì anh lộ ra vẻ bối rối và không biết phải làm gì.
Úc Bách lại rất tự nhiên đi thẳng ra giữa phòng khách tầng một quan sát nhà của Trà Lê. Căn nhà này chỉ có đồ dùng và nội thất rất cơ bản, trang trí không sang trọng, nhưng mọi thứ từ sân vườn đến nội thất đều rất ngăn nắp, rèm cửa, các loại vải khác và đồ trang trí đơn giản đều tươi sáng và tươi mới.
Trà Lê suy nghĩ một lúc rồi đi vào bếp, lục lọi hộp và tủ, rất nhanh ra ngoài với tay không, tiếc nuối nói:
– Nhà tôi không có trà, chỉ đành mời anh uống nước lọc vậy.
Úc Bách giật mình không tin nổi:
– Sao lại vậy được? Trong nhà cảnh sát Trà không có trà cơ á?
Vẻ mặt Trà Lê không biểu cảm, nói:
– Không có gì buồn cười, nước lọc cũng không có.
Một lát sau, anh đặt cốc nước còn một nửa lên bàn trước ghế sofa.
Úc Bách rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần đó, uống một ngụm nước trong cốc rồi nói:
– Anh cảnh sát, người nhà anh đâu? Họ không sống cùng với anh à?
– Tôi không sống cùng người nhà, tôi sống một mình. – Trà Lê bình thản trả lời Úc Bách, cúi đầu xem tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại di động, là của con trai của cộng sự gửi cho anh.
Cậu học sinh cấp 3 cũng phát hiện bố mất liên lạc, vừa tắt đèn là hỏi tình hình với Trà Lê.
Trà Lê đã bịa ra việc cộng sự đang thực hiện một nhiệm vụ để tạm thời đánh lừa cậu bé.
Cậu học sinh trung học lại hỏi: Bố có mua cho em một chiếc máy tính bảng không? Tại sao trước khi ra ngoài bố không đưa cho em? Bố em đúng là chẳng đáng tin gì cả, hại em hai ngày nay làm bài tập về nhà rất bất tiện.
Trà Lê không giỏi đối phó với trẻ con, hơn nữa trong lòng cũng đang thấy phiền, nghe nói cộng sự có nhiệm vụ, cậu nhóc cũng không hỏi nhiệm vụ có nguy hiểm hay không, khi nào trở về, mà chỉ quan tâm đến máy tính bảng mới thôi.
Anh cứng ngắc trả lời cậu nhóc: Anh cũng rất bận, tạm thời thế nhé.
Gửi tin nhắn xong, anh ngẩng đầu liền thấy Úc Bách đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
–? – Trà Lê nói, – Nước cũng uống rồi, anh còn chưa về nhà hả?
Úc Bách thở dài:
– Ở nơi này tôi nào có nhà của mình đâu?
Trà Lê nói:
– Anh đừng có giả vờ đáng thương. Anh bắt đầu nhớ căn phòng nhìn ra hồ của mình rồi à?
Úc Bách không trả lời mà hỏi:
– Không thể sống cùng người nhà, tức là sao?
Trà Lê nói:
– Ý trên mặt chữ, bố mẹ tôi ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới của mình, cho nên chỉ còn lại một mình tôi sống một mình.
Úc Bách lặng thinh mấy giây, nói:
– Tôi cũng chỉ có một mình. Tôi độc thân, không có anh chị em, bố mẹ tôi đoạn tuyệt qua lại với tôi.
Trà Lê tỏ vẻ thấu hiểu:
– Ồ vậy là…họ cũng ly hôn à?
Úc Bách nói:
– Không phải. Hai người họ tình cảm rất tốt, chỉ không qua lại với tôi nữa thôi.
Trà Lê không hiểu mấy, nói:
– Tại sao lại như vậy? Điều đó chẳng khác nào bố mẹ anh vứt bỏ anh à? Vì sao?
Úc Bách hiếm khi bộc lộ sự khó khăn để biểu đạt, nói:
– Bởi vì…tôi…không đủ tốt, làm cho họ không vui….Đại thể chính là vậy đó.
– Nếu như tình huống cá nhân của anh không phải nói dối với tôi, tôi không nghe ra anh có chỗ nào không tốt cả. – Trà Lê không hiểu.
Anh cảm thấy, theo những gì Úc Bách nói, Úc Bách là người có thể được coi là thanh niên tài tuấn, người như này bố mẹ và các trưởng bối rất yêu thích, trí tuệ kinh doanh cũng vượt xa tiêu chuẩn, dù là bố mẹ có yêu cầu nghiêm khắc đến mấy cũng không có lý do nào lại đến mức không hài lòng đoạn tuyệt quan hệ với con mình.
Trà Lê đột nhiên nghĩ tới gì đó, giật mình nói:
– Lẽ nào hình thức của anh rất xấu nên ngay cả bố mẹ cũng không chấp nhận được, ngày nào cũng bị hình thức xấu của anh đến không chịu đựng được nữa nên mới không cần anh?
– … – Úc Bách giọng điệu bình tĩnh nói, – Tôi không có hình thức đẹp đẽ sáng láng như vị Úc thiếu gia này, nhưng cách xấu xí thì còn rất xa.
Trà Lê nói:
– Ồ.
Từ thái độ phản bác không quá kịch liệt của Úc Bách có thể thấy được hình thức của hắn không hề khó coi…mà có khả năng còn rất đẹp là đằng khác. Vì khi người đẹp bị chê là “xấu” thì họ chỉ thấy buồn cười, chứ thực ra họ không hề thấy khó chịu.
Úc Bách lại lo Trà Lê còn muốn đợi mình giải thích nguyên nhân mình với bố mẹ bất hòa, nói:
– Đây là chuyện đau lòng của tôi, có thể đừng nhắc đến nữa được không?
– Tất nhiên được rồi, tôi không hỏi nữa. – Trà Lê cũng không phải muốn nhìn trộm riêng tư của hắn, quan hệ gia đình của cả hai đều không tốt đẹp gì, hình thức biểu hiện khác nhau, kết cục giống nhau – cả hai đều bị bố mẹ từ bỏ.
Ở điểm này, tuy hai người ở hai thế giới khác nhau, nhưng điểm chung cũng được coi là người cùng bị bỏ rơi trên đời này.
Nhưng Trà Lê vẫn muốn khuyên Úc Bách, nói:
– Anh đừng quá khổ sở, hiện tại anh đã là Úc Bách của thế giới chúng tôi, Úc Bách này là người chẳng nên thân nhưng gia đình anh ta lại rất tốt, bố mẹ và anh trai đều coi anh ta như hòn ngọc quý trên tay, yêu thương chiều chuộng vô cùng. Bất kể thế nào, tóm lại là anh đã thay thế anh ta, trở thành anh ta, anh có thể thay anh ta tiếp tục hưởng thụ sự ấm áp của gia đình đồng thời cũng đối xử với bố mẹ với anh trai càng tốt hơn nữa.
Úc Bách dường như bị câu nói này chọc trúng tâm sự nào đó, khẽ gật đầu, nói:
– Anh nói đúng.
Trà Lê lại nghĩ tới thế giới này bởi vì người xuyên truyện tranh này đã đến mà gia tăng nhiều BUG, rồi lại nghĩ tới “Úc Bạch” sau khi đâm vào cây linh hồn xuất khiếu không biết tung tích, nói:
– Nếu như Úc Bạch của chúng tôi đã đi đến chỗ của anh, thế thì anh ta thảm rồi. Không có bố mẹ và anh trai che chở, con người lại ngu ngốc nữa, để sinh tồn được thật sự là một vấn đề. Ờ đúng rồi, chỗ các anh đồng tính luyến ái là dị đoan, anh ta sẽ không bị bắt và thiêu chết chỉ vì đột nhiên phạm tật xấu trên đường bắt chuyện bừa bãi với một trai đẹp chứ?
– …Chỗ chúng tôi đồng tính luyến ái chỉ không thể kết hôn thôi, nhưng cũng là xã hội pháp trị. – Úc Bách rõ ràng là không hề muốn nhắc tới vị tiền nhiệm này, nhanh chóng kết thúc đề tài này, ngược lại hạ giọng nói, – Nguồn gốc của cải và gia đình giàu có của họ có hợp pháp không? Anh trai cậu ta là nhân vật cấp cao, liệu có khả năng chính phủ với doanh nghiệp câu kết với nhau không? Sẽ không có chuyện cả nhà bị bỏ tù chứ? Liệu có chuyện tôi vui vẻ không được mấy ngày thì sẽ phải ngồi tù thay anh ta không?
Trà Lê khiếp sợ thốt lên:
– Anh coi thành phố Noah chúng tôi là nơi nào vậy? Từ ngày đầu tiên Úc Tùng tiến vào Ủy ban Tòa thị chính, tình hình tài chính trực tiếp của anh ấy và gia đình anh ấy phải được công bố trên trang web công vụ của chính phủ, cư dân trong thành phố có thể kiểm tra bất cứ lúc nào nếu họ muốn…Anh có từng nghĩ vì sao Úc Bách danh tiếng xấu tệ như vậy không? Một phần lớn nguyên nhân là tất cả quyền nhị đại trong thành phố đều bị kẹp chặt cái đuôi thành thật làm người, kể cả cậu ta ngày nào cũng vẫy cái đuôi lên đến tận trời, may mắn bản thân cậu ta ngoại trừ quản lý tài sản sổ sách và chưa từng kiếm được một phân tiền nào, toàn dựa vào ăn bám bố mẹ và anh trai, mà tài chính của bố mẹ và anh trai cậu ta rất trong sạch, chịu được sự giám sát của công chúng.
Úc Bách rất bất ngờ, lại hỏi tiếp:
– Thế bố mẹ cậu ta cụ thể làm công việc gì vậy? Tôi chỉ mơ hồ biết là làm ăn buôn bán thôi.
Trà Lê nói:
– Là một gã khổng lồ bán lẻ. Chuỗi siêu thị lớn nhất thành phố Noah thuộc về gia đình các anh đấy.
Úc Bách lại hỏi:
– Ngành công nghiệp trụ cột của thành phố Noah là gì? Nó không bị các nhà giàu lũng đoạn à?
Trà Lê nói:
– Làm sao có thể? Chúng tôi có luật chống độc quyền nghiêm ngặt, nhà giàu nào dám làm điều này đều sẽ chết là cái chắc rồi. Các ngành công nghiệp trụ cột là tài chính và sản xuất, thực hành chế độ sở hữu toàn dân. Khi cư dân của thành phố này đến tuổi trưởng thành, trung tâm An sinh xã hội sẽ làm việc với Ủy ban Điều tiết Ngân hàng và Bảo hiểm Trung Quốc để phân bổ số cổ phiếu tương ứng cho người dân. Tôi sở hữu 0,0000000056% cổ phần của công ty tài chính niêm yết lớn thứ hai ở thành phố này đấy, có thể mang lại cho tôi hơn một nghìn nhân dân tệ cổ tức mỗi quý.
Úc Bách lại hỏi rất nhiều vấn đề và nhận được nhiều câu trả lời hơn.
Chính quyền thành phố Noah có hệ thống phân cấp rõ ràng và cơ cấu phòng ban đơn giản, nhưng có thể coi là có tất cả mọi thứ, về cơ bản có thể thực hiện nhiệm vụ của mình và bao trùm mọi khía cạnh phát triển đô thị và đời sống người dân. Nó có cơ cấu kinh tế rõ ràng, chế độ công hữu, xã hội tư bản hùng hậu, phúc lợi xã hội cao, đồng thời ngành sản xuất vui chơi giải trí cũng rất phát triển… Nó gần như là một nguyên mẫu đơn giản của một chế độ lý tưởng cuối cùng.
Sau khi nhận ra điều này, chân mày của Úc Bách càng nhíu chặt hơn, rất rõ ràng, nhiều thứ ở đây không nằm trong phạm vi thiết lập sẵn của hắn, ví dụ như lúc hắn đang hỏi “Ngành công nghiệp trụ cột là gì? Có bị lũng đoạn không?”, trong dự đoán sẽ là Trà Lê bị hỏi sẽ cứng họng không đáp được, hoặc là Trà Lê sẽ đưa ra một câu trả lời khác xa với lý thuyết kinh tế. Dù sao thì đó cũng không phải là đáp an mà hắn đang mong đợi.
Cuối cùng, hắn cầm chiếc ly rỗng bằng ba ngón tay, lơ đãng nghĩ về điều gì đó, cố gắng tiêu hóa và hiểu tất cả những thông tin vừa nhận được.
Trà Lê không lên tiếng, thả lỏng dựa vào lưng ghế sô pha, lẳng lặng nhìn Úc Bách đang rơi vào trầm tư suy nghĩ, trong lòng bất giác thấy thoải mái không chịu được. Khinh thường thế giới chưa biết thường là do kiêu ngạo và trí tưởng tượng kém. Mọi kiêu ngạo đều là do thiếu hiểu biết. Đây là một sự thật không thể chối cãi… zzz buồn ngủ quá…zzzzzzz.
Khi Úc Bách lấy lại tinh thần phát hiện Trà Lê cứ thế mà ngồi ngủ mất rồi.
Hắn đặt cốc không lên trên bàn, đứng dậy nhẹ nhàng đi qua, vươn một đầu ngón tay chọc chọc vào vai Trà Lê, thấy Trà Lê không có phản ứng, hắn lấy một cái gối ôm đặt vào một bên sô pha, sau đó cẩn thận đỡ Trà Lê, giúp Trà Lê đổi một tư thế gối đầu lên gối ôm, cơ thể cũng có thể thoải mái nằm xuống chiếc sô pha to rộng ở đây.
Đầu Trà Lê vừa mới chạm vào gối ôm, bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai tay Úc Bách vòng qua đầu gối anh, cố gắng đặt đôi chân dài của anh lên ghế sô pha, anh vừa mở mắt, Úc Bách giật nảy cả mình giống như bị ấn nút tạm dừng, trên má không khống chế được mà hiện lên hai ráng đỏ.
Nhưng Trà Lê mở mắt chỉ là phản xạ có điều kiện, mí mắt duy trì trạng thái mở ra còn chưa đến ba giây rồi lại đóng lại, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Úc Bách: – …
Hắn nhẹ nhàng giúp Trà Lê chỉnh lại tư thế xong, quỳ một gối ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ánh mắt chậm rãi đảo quanh khuôn mặt Trà Lê, từ mái tóc nâu đến vầng trán đầy đặn, đến đôi chân mày sắc sảo, đến hai mắt đóng chặt, trong ánh mắt của Úc Bách dần dần thần sắc gần như là kinh diễm.
Chiếc mũi cao của Trà Lê tạo ra một bóng nhỏ trên khuôn mặt, theo hô hấp của anh, bóng nhỏ đó cũng có biến hóa rất nhỏ, khi đến gần để nhìn trên đôi môi khép kín gần như đường viền môi rất nhạt.
Lúc này gần như chỉ có một mình, Úc Bách không còn phải kiềm chế hệ điều hành của mình nữa, có thể thả chúng nó ra ngoài bao nhiêu tùy ý.
Thế cho nên là các hộp bong bóng hệ điều hành liên tục xuất hiện xung quanh hắn:
Thật là một khuôn mặt siêu tuyệt vời!
Đặc điểm khuôn mặt siêu hoàn hảo và tinh tế!
Kết cấu làn da vân da thật không thể thật hơn!
Đường nét khuôn mặt cực kỳ tự nhiên!
Còn có tỷ lệ vàng của cấu trúc cơ thể!
Biểu hiện cử động linh hoạt cực đỉnh!
……
……
Là một nhân vật truyện tranh, cảnh sát Trà Lê quả thực hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.
……
Ngày càng có nhiều hộp bong bóng hệ điều hành cuối cùng trở nên dày đặc đến mức ngăn cản sự thưởng thức của hắn đối với Trà Lê, vì thế hắn hít một hơi thật sâu, thoải mái thu hết tất cả hệ điều hành trở về và giấu nó đi.
Cuối cùng, hắn đơn giản ngồi xuống sàn nhà ngay bên sô pha, cảm thấy vô cùng mỹ mãn tiếp tục cẩn thận ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của Trà Lê, thưởng thức ngắm nhìn rất lâu.
Trong lúc đó có rất nhiều lần hắn vươn tay rất muốn chạm vào Trà Lê, nhưng rồi đến cuối cùng lại cố gắng nhịn xuống.
Cuối cùng hắn cũng quá mệt và buồn ngủ, mí mắt đánh nhau, liền cứ giữ nguyên tư thế ngồi này ngủ ở bên cạnh Trà Lê.
Đêm khuya mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Trên đỉnh đầu Úc Bách xuất hiện một khung bong bóng chậm rãi lơ lửng rất lâu, bên trong bong bóng không có chữ, chỉ có một trái tim nhỏ đang run rẩy.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ.
Trà Lê nhắm mắt lại, như thường lệ với tay lên đầu giường lần tìm di động muốn tắt đồng hồ báo thức đi để ngủ tiếp năm phút nữa thì chạm vào một cái đầu mềm mại.
Ớ? Có phải thú cưng không nhỉ? ….Không đúng, anh không nuôi thú cưng.
Trà Lê loáng cái bật dậy như cá chép, tay vẫn còn nắm chặt túm tóc kia.
Úc Bách:
– …Thả tóc tôi ra đi.
Trà Lê:
– Sao anh còn ở trong nhà tôi? ….Ờ đúng rồi, ngày hôm qua tôi mời anh vào nhà…Sao anh vẫn còn trong nhà tôi thế?
Úc Bách:
– Anh có thể buông tóc tôi ra trước được không? Sắp dứt nó rụng rồi đấy.
Nửa phút sau, hai người đều bình tĩnh trở lại, một người ngồi ở trên sô pha, một người ngồi trên sàn nhà, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ quái dị.
Trà Lê cẩn thận đặt câu hỏi:
– Có phải anh có ham muốn đặc biệt gì không?
Úc Bách khiếp sợ hỏi ngược lại:
– Anh…muốn ám chỉ cái gì?
Trà Lê chỉ chỉ hắn, ý tứ là hành vi mà khi chủ nhân đang ngủ thì không ngần ngại ngủ trên sàn cũng phải dính lấy chủ nhân, nói:
– Tuy rằng tôi chưa từng nuôi thú cưng, nhưng hành vi này của anh cũng rất giống với loại chó thú cưng.
Úc Bách hít một hơi, trên đầu hiện lên một khung bong bóng, bên trong có một trái tim bị nứt vỡ.
Trà Lê cũng thấy xấu hổ, vội vàng nói:
– Tôi không có ý công kích thói quen cá nhân của anh. Chúng tôi tôn trọng sở thích và lối sống độc đáo của mỗi người…Chỉ là tôi kiến thức ít, lại vừa mới tỉnh ngủ, bị giật mình thôi.
Úc Bách đứng dậy, sửa sang lại tóc, thuận tay gỡ khuyên tai lấp lánh ra, nghiêm túc giải thích:
– Không, tôi không có sở thích như anh nghĩ.
Trà Lê nói:
– Vậy anh đang làm gì?
Úc Bách đưa ra một lý do không kém phần hợp lý và táo bạo:
– Sô pha nhà anh quá hẹp, tôi sợ nửa đêm anh rơi xuống đất. Tôi rất tốt bụng đó.
Trà Lê ngồi ở trên sô pha với khuôn mặt xinh đẹp, bày tỏ những cảm xúc phức tạp như không nói nên lời, không biết bình xét kiểu gì, không thể tưởng tượng nổi, có ma mà tin anh, có phải còn phải cảm ơn anh không…
Sau đó, Trà Lê thay quần áo, chuẩn bị đi làm.
Anh đi xuống dưới tầng. Úc Bách đứng ở cửa, nói:
– Anh đi như thế nào? Để tôi đưa anh đi nhé?
– Chúng tôi có xe đưa đón, – Trà Lê xem thời gian, nói, – Cũng sắp đến rồi.
Tiện thể anh nhắc nhở Úc Bách:
– Nếu như gặp Úc Tùng, anh cẩn thận đừng để bị lộ tẩy.
– Ừ. – Úc Bách mỉm cười, nói, – Cảnh sát Trà Lê, anh thật sự là người tốt, làm cho tôi cũng thấy ấm áp như mùa xuân.
Trà Lê nửa thật nửa giả nói:
– Tôi không muốn sưởi ấm cho anh, tôi chỉ lo lắng anh bị lộ tẩy sẽ mất đi thân phận em trai của tổng thư ký, vậy thì anh sẽ mất đi giá trị lợi dụng với tôi.
Úc Bách không hề giận chút nào, vẫn mỉm cười:
– Tôi sẽ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, sẽ không để bị lộ tẩy, để cảnh sát Trà Lê có thể lợi dụng tôi bất cứ lúc nào.
Trà Lê cho hắn một ánh mắt cảnh giác, vẫn không hoàn toàn buông bỏ sự nghi ngờ và đề phòng hắn.
Hai người ra khỏi nhà, Trà Lê kiểm tra lần cuối xem cửa sổ đã đóng chưa, sau đó khóa cửa lại.
Úc Bách một mình đi xuống bậc thang trước, ngắm hoa diên vĩ nở rộ trong ánh bình minh trong vườn, mặc dù ngủ tại chỗ cả đêm nhưng lúc này tâm tình hắn rất thoải mái và vui vẻ.
Bên ngoài hàng rào ngoài cửa đột nhiên xông tới một nhóm người.
Trà Lê nghe thấy động tĩnh bất ổn, quay phắt người lại xem tình huống là gì, đồng thời tay cũng chạm vào hông dưới của mình, trống không, quên mất cảnh sát tuần tra không được trang bị súng.
Ngoài cửa mấy người mặc đồ đen nhanh chóng xếp thành hai hàng trái phải bên đường.
Trà Lê hỏi:
– Cái gì vậy?
Úc Bách nhận ra người dẫn đội, ngạc nhiên hỏi:
– 9527? Các anh đang làm gì đấy?
Trà Lê cũng thoáng nhận ra rồi, đó chính là nhóm chấp sự nam đẹp trai ngời ngời trong nhà Úc Bách, tức khắc trên mặt lộ vẻ không hiểu được, hỏi Úc Bách:
– Là anh nói với họ anh đang ở chỗ tôi à?
Úc Bách vô tội xua xua tay, lắc đầu.
9527 ở ngoài cửa giải thích vấn đề này:
– Sau khi em bị tai nạn ô tô vào đêm đó, tổng thư ký rất lo nhỡ em lại xảy ra chuyện, bọn anh sẽ không đến cứu kịp thời, cho nên đã phân phó bọn anh làm một vài công tác nhỏ, khuyên tai đá quý của em nhìn thì là khuyên tai, nhưng thực ra là máy định vị.
Úc Bách cùng Trà Lê liếc nhau, đều cảm thấy không lời nào để nói.
Úc Bách ở phía trước, Trà Lê ở phía sau, hai người bước ra khỏi cổng, nét mặt quái dị nhìn nhóm nam chấp sự.
9527 và Sebastian đứng trước hai hàng, kế đó là sáu người đàn ông đẹp trai khác xếp hàng theo thứ tự, tám người tay người nào cũng cầm ống pháo hoa, chỉ nghe 9527 ra lệnh một tiếng, tám chấp sự mặc đồ đen giống người mẫu nam giật giây tám ống pháo chúc mừng.
Ngay khi 9527 phát ra mệnh lệnh Trà Lê đã cảm thấy không đúng, nhanh chóng né tránh, trong khi đó Úc Bách vừa lúc đi đến giữa nhóm nam chấp sự, bị những dải dây sặc sỡ và cánh hoa bằng vàng lấp lánh phun ra bất thình lình phủ khắp đầu khắp người.
Hai mắt Úc Bách không thể mở ra được, nhóm chấp sự thì đều rạng rỡ vui mừng.
9527:
– Chúc mừng chúc mừng!
Sebastian:
– Congratulations!
9527 bước tới, nắm lấy tay Úc Bách lắc lắc lên xuống, gật đầu với Trà Lê bên cạnh rồi nói:
– Úc Tùng tiên sinh ủy thác chúng tôi gửi lời chúc mừng đến hai người. Chúc mừng hai em đã vượt qua rào cản về tuổi tác và chỉ số IQ và cuối cùng trở thành người yêu của nhau. Chúc mừng hai em đã có một đêm đẹp đẽ bên nhau. Chúc mừng hai em đã lấy được máu đầu tiên của đối phương thành công. Chúc mừng hai em.
Úc Bách: – …
Trà Lê: – …
Hai người cùng nhau biến thành mắt hạt đậu.
Ba giây sau, Úc Bách hồi phục lại bình thường trước, cảm thán nói với Trà Lê vẫn còn đang bị sốc:
– Anh đã 25 tuổi rồi, cớ gì mà máu vẫn còn vậy?
Trà Lê suýt chút nữa thì hộc máu ra tại chỗ: Có phải sự chú ý của anh thần kỳ quá hay không!!!
Sau khi đi qua khu vườn nhỏ, cả hai bước vào ngôi nhà hai tầng này với giá thuê hàng tháng là 500 nhân dân tệ.
Hiển nhiên là Trà Lê rất ít khi tiếp đãi khách ở trong nhà, sau khi mang Úc Bách vào nhà thì anh lộ ra vẻ bối rối và không biết phải làm gì.
Úc Bách lại rất tự nhiên đi thẳng ra giữa phòng khách tầng một quan sát nhà của Trà Lê. Căn nhà này chỉ có đồ dùng và nội thất rất cơ bản, trang trí không sang trọng, nhưng mọi thứ từ sân vườn đến nội thất đều rất ngăn nắp, rèm cửa, các loại vải khác và đồ trang trí đơn giản đều tươi sáng và tươi mới.
Trà Lê suy nghĩ một lúc rồi đi vào bếp, lục lọi hộp và tủ, rất nhanh ra ngoài với tay không, tiếc nuối nói:
– Nhà tôi không có trà, chỉ đành mời anh uống nước lọc vậy.
Úc Bách giật mình không tin nổi:
– Sao lại vậy được? Trong nhà cảnh sát Trà không có trà cơ á?
Vẻ mặt Trà Lê không biểu cảm, nói:
– Không có gì buồn cười, nước lọc cũng không có.
Một lát sau, anh đặt cốc nước còn một nửa lên bàn trước ghế sofa.
Úc Bách rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần đó, uống một ngụm nước trong cốc rồi nói:
– Anh cảnh sát, người nhà anh đâu? Họ không sống cùng với anh à?
– Tôi không sống cùng người nhà, tôi sống một mình. – Trà Lê bình thản trả lời Úc Bách, cúi đầu xem tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại di động, là của con trai của cộng sự gửi cho anh.
Cậu học sinh cấp 3 cũng phát hiện bố mất liên lạc, vừa tắt đèn là hỏi tình hình với Trà Lê.
Trà Lê đã bịa ra việc cộng sự đang thực hiện một nhiệm vụ để tạm thời đánh lừa cậu bé.
Cậu học sinh trung học lại hỏi: Bố có mua cho em một chiếc máy tính bảng không? Tại sao trước khi ra ngoài bố không đưa cho em? Bố em đúng là chẳng đáng tin gì cả, hại em hai ngày nay làm bài tập về nhà rất bất tiện.
Trà Lê không giỏi đối phó với trẻ con, hơn nữa trong lòng cũng đang thấy phiền, nghe nói cộng sự có nhiệm vụ, cậu nhóc cũng không hỏi nhiệm vụ có nguy hiểm hay không, khi nào trở về, mà chỉ quan tâm đến máy tính bảng mới thôi.
Anh cứng ngắc trả lời cậu nhóc: Anh cũng rất bận, tạm thời thế nhé.
Gửi tin nhắn xong, anh ngẩng đầu liền thấy Úc Bách đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
–? – Trà Lê nói, – Nước cũng uống rồi, anh còn chưa về nhà hả?
Úc Bách thở dài:
– Ở nơi này tôi nào có nhà của mình đâu?
Trà Lê nói:
– Anh đừng có giả vờ đáng thương. Anh bắt đầu nhớ căn phòng nhìn ra hồ của mình rồi à?
Úc Bách không trả lời mà hỏi:
– Không thể sống cùng người nhà, tức là sao?
Trà Lê nói:
– Ý trên mặt chữ, bố mẹ tôi ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới của mình, cho nên chỉ còn lại một mình tôi sống một mình.
Úc Bách lặng thinh mấy giây, nói:
– Tôi cũng chỉ có một mình. Tôi độc thân, không có anh chị em, bố mẹ tôi đoạn tuyệt qua lại với tôi.
Trà Lê tỏ vẻ thấu hiểu:
– Ồ vậy là…họ cũng ly hôn à?
Úc Bách nói:
– Không phải. Hai người họ tình cảm rất tốt, chỉ không qua lại với tôi nữa thôi.
Trà Lê không hiểu mấy, nói:
– Tại sao lại như vậy? Điều đó chẳng khác nào bố mẹ anh vứt bỏ anh à? Vì sao?
Úc Bách hiếm khi bộc lộ sự khó khăn để biểu đạt, nói:
– Bởi vì…tôi…không đủ tốt, làm cho họ không vui….Đại thể chính là vậy đó.
– Nếu như tình huống cá nhân của anh không phải nói dối với tôi, tôi không nghe ra anh có chỗ nào không tốt cả. – Trà Lê không hiểu.
Anh cảm thấy, theo những gì Úc Bách nói, Úc Bách là người có thể được coi là thanh niên tài tuấn, người như này bố mẹ và các trưởng bối rất yêu thích, trí tuệ kinh doanh cũng vượt xa tiêu chuẩn, dù là bố mẹ có yêu cầu nghiêm khắc đến mấy cũng không có lý do nào lại đến mức không hài lòng đoạn tuyệt quan hệ với con mình.
Trà Lê đột nhiên nghĩ tới gì đó, giật mình nói:
– Lẽ nào hình thức của anh rất xấu nên ngay cả bố mẹ cũng không chấp nhận được, ngày nào cũng bị hình thức xấu của anh đến không chịu đựng được nữa nên mới không cần anh?
– … – Úc Bách giọng điệu bình tĩnh nói, – Tôi không có hình thức đẹp đẽ sáng láng như vị Úc thiếu gia này, nhưng cách xấu xí thì còn rất xa.
Trà Lê nói:
– Ồ.
Từ thái độ phản bác không quá kịch liệt của Úc Bách có thể thấy được hình thức của hắn không hề khó coi…mà có khả năng còn rất đẹp là đằng khác. Vì khi người đẹp bị chê là “xấu” thì họ chỉ thấy buồn cười, chứ thực ra họ không hề thấy khó chịu.
Úc Bách lại lo Trà Lê còn muốn đợi mình giải thích nguyên nhân mình với bố mẹ bất hòa, nói:
– Đây là chuyện đau lòng của tôi, có thể đừng nhắc đến nữa được không?
– Tất nhiên được rồi, tôi không hỏi nữa. – Trà Lê cũng không phải muốn nhìn trộm riêng tư của hắn, quan hệ gia đình của cả hai đều không tốt đẹp gì, hình thức biểu hiện khác nhau, kết cục giống nhau – cả hai đều bị bố mẹ từ bỏ.
Ở điểm này, tuy hai người ở hai thế giới khác nhau, nhưng điểm chung cũng được coi là người cùng bị bỏ rơi trên đời này.
Nhưng Trà Lê vẫn muốn khuyên Úc Bách, nói:
– Anh đừng quá khổ sở, hiện tại anh đã là Úc Bách của thế giới chúng tôi, Úc Bách này là người chẳng nên thân nhưng gia đình anh ta lại rất tốt, bố mẹ và anh trai đều coi anh ta như hòn ngọc quý trên tay, yêu thương chiều chuộng vô cùng. Bất kể thế nào, tóm lại là anh đã thay thế anh ta, trở thành anh ta, anh có thể thay anh ta tiếp tục hưởng thụ sự ấm áp của gia đình đồng thời cũng đối xử với bố mẹ với anh trai càng tốt hơn nữa.
Úc Bách dường như bị câu nói này chọc trúng tâm sự nào đó, khẽ gật đầu, nói:
– Anh nói đúng.
Trà Lê lại nghĩ tới thế giới này bởi vì người xuyên truyện tranh này đã đến mà gia tăng nhiều BUG, rồi lại nghĩ tới “Úc Bạch” sau khi đâm vào cây linh hồn xuất khiếu không biết tung tích, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Nếu như Úc Bạch của chúng tôi đã đi đến chỗ của anh, thế thì anh ta thảm rồi. Không có bố mẹ và anh trai che chở, con người lại ngu ngốc nữa, để sinh tồn được thật sự là một vấn đề. Ờ đúng rồi, chỗ các anh đồng tính luyến ái là dị đoan, anh ta sẽ không bị bắt và thiêu chết chỉ vì đột nhiên phạm tật xấu trên đường bắt chuyện bừa bãi với một trai đẹp chứ?
– …Chỗ chúng tôi đồng tính luyến ái chỉ không thể kết hôn thôi, nhưng cũng là xã hội pháp trị. – Úc Bách rõ ràng là không hề muốn nhắc tới vị tiền nhiệm này, nhanh chóng kết thúc đề tài này, ngược lại hạ giọng nói, – Nguồn gốc của cải và gia đình giàu có của họ có hợp pháp không? Anh trai cậu ta là nhân vật cấp cao, liệu có khả năng chính phủ với doanh nghiệp câu kết với nhau không? Sẽ không có chuyện cả nhà bị bỏ tù chứ? Liệu có chuyện tôi vui vẻ không được mấy ngày thì sẽ phải ngồi tù thay anh ta không?
Trà Lê khiếp sợ thốt lên:
– Anh coi thành phố Noah chúng tôi là nơi nào vậy? Từ ngày đầu tiên Úc Tùng tiến vào Ủy ban Tòa thị chính, tình hình tài chính trực tiếp của anh ấy và gia đình anh ấy phải được công bố trên trang web công vụ của chính phủ, cư dân trong thành phố có thể kiểm tra bất cứ lúc nào nếu họ muốn…Anh có từng nghĩ vì sao Úc Bách danh tiếng xấu tệ như vậy không? Một phần lớn nguyên nhân là tất cả quyền nhị đại trong thành phố đều bị kẹp chặt cái đuôi thành thật làm người, kể cả cậu ta ngày nào cũng vẫy cái đuôi lên đến tận trời, may mắn bản thân cậu ta ngoại trừ quản lý tài sản sổ sách và chưa từng kiếm được một phân tiền nào, toàn dựa vào ăn bám bố mẹ và anh trai, mà tài chính của bố mẹ và anh trai cậu ta rất trong sạch, chịu được sự giám sát của công chúng.
Úc Bách rất bất ngờ, lại hỏi tiếp:
– Thế bố mẹ cậu ta cụ thể làm công việc gì vậy? Tôi chỉ mơ hồ biết là làm ăn buôn bán thôi.
Trà Lê nói:
– Là một gã khổng lồ bán lẻ. Chuỗi siêu thị lớn nhất thành phố Noah thuộc về gia đình các anh đấy.
Úc Bách lại hỏi:
– Ngành công nghiệp trụ cột của thành phố Noah là gì? Nó không bị các nhà giàu lũng đoạn à?
Trà Lê nói:
– Làm sao có thể? Chúng tôi có luật chống độc quyền nghiêm ngặt, nhà giàu nào dám làm điều này đều sẽ chết là cái chắc rồi. Các ngành công nghiệp trụ cột là tài chính và sản xuất, thực hành chế độ sở hữu toàn dân. Khi cư dân của thành phố này đến tuổi trưởng thành, trung tâm An sinh xã hội sẽ làm việc với Ủy ban Điều tiết Ngân hàng và Bảo hiểm Trung Quốc để phân bổ số cổ phiếu tương ứng cho người dân. Tôi sở hữu 0,0000000056% cổ phần của công ty tài chính niêm yết lớn thứ hai ở thành phố này đấy, có thể mang lại cho tôi hơn một nghìn nhân dân tệ cổ tức mỗi quý.
Úc Bách lại hỏi rất nhiều vấn đề và nhận được nhiều câu trả lời hơn.
Chính quyền thành phố Noah có hệ thống phân cấp rõ ràng và cơ cấu phòng ban đơn giản, nhưng có thể coi là có tất cả mọi thứ, về cơ bản có thể thực hiện nhiệm vụ của mình và bao trùm mọi khía cạnh phát triển đô thị và đời sống người dân. Nó có cơ cấu kinh tế rõ ràng, chế độ công hữu, xã hội tư bản hùng hậu, phúc lợi xã hội cao, đồng thời ngành sản xuất vui chơi giải trí cũng rất phát triển… Nó gần như là một nguyên mẫu đơn giản của một chế độ lý tưởng cuối cùng.
Sau khi nhận ra điều này, chân mày của Úc Bách càng nhíu chặt hơn, rất rõ ràng, nhiều thứ ở đây không nằm trong phạm vi thiết lập sẵn của hắn, ví dụ như lúc hắn đang hỏi “Ngành công nghiệp trụ cột là gì? Có bị lũng đoạn không?”, trong dự đoán sẽ là Trà Lê bị hỏi sẽ cứng họng không đáp được, hoặc là Trà Lê sẽ đưa ra một câu trả lời khác xa với lý thuyết kinh tế. Dù sao thì đó cũng không phải là đáp an mà hắn đang mong đợi.
Cuối cùng, hắn cầm chiếc ly rỗng bằng ba ngón tay, lơ đãng nghĩ về điều gì đó, cố gắng tiêu hóa và hiểu tất cả những thông tin vừa nhận được.
Trà Lê không lên tiếng, thả lỏng dựa vào lưng ghế sô pha, lẳng lặng nhìn Úc Bách đang rơi vào trầm tư suy nghĩ, trong lòng bất giác thấy thoải mái không chịu được. Khinh thường thế giới chưa biết thường là do kiêu ngạo và trí tưởng tượng kém. Mọi kiêu ngạo đều là do thiếu hiểu biết. Đây là một sự thật không thể chối cãi… zzz buồn ngủ quá…zzzzzzz.
Khi Úc Bách lấy lại tinh thần phát hiện Trà Lê cứ thế mà ngồi ngủ mất rồi.
Hắn đặt cốc không lên trên bàn, đứng dậy nhẹ nhàng đi qua, vươn một đầu ngón tay chọc chọc vào vai Trà Lê, thấy Trà Lê không có phản ứng, hắn lấy một cái gối ôm đặt vào một bên sô pha, sau đó cẩn thận đỡ Trà Lê, giúp Trà Lê đổi một tư thế gối đầu lên gối ôm, cơ thể cũng có thể thoải mái nằm xuống chiếc sô pha to rộng ở đây.
Đầu Trà Lê vừa mới chạm vào gối ôm, bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai tay Úc Bách vòng qua đầu gối anh, cố gắng đặt đôi chân dài của anh lên ghế sô pha, anh vừa mở mắt, Úc Bách giật nảy cả mình giống như bị ấn nút tạm dừng, trên má không khống chế được mà hiện lên hai ráng đỏ.
Nhưng Trà Lê mở mắt chỉ là phản xạ có điều kiện, mí mắt duy trì trạng thái mở ra còn chưa đến ba giây rồi lại đóng lại, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Úc Bách: – …
Hắn nhẹ nhàng giúp Trà Lê chỉnh lại tư thế xong, quỳ một gối ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ánh mắt chậm rãi đảo quanh khuôn mặt Trà Lê, từ mái tóc nâu đến vầng trán đầy đặn, đến đôi chân mày sắc sảo, đến hai mắt đóng chặt, trong ánh mắt của Úc Bách dần dần thần sắc gần như là kinh diễm.
Chiếc mũi cao của Trà Lê tạo ra một bóng nhỏ trên khuôn mặt, theo hô hấp của anh, bóng nhỏ đó cũng có biến hóa rất nhỏ, khi đến gần để nhìn trên đôi môi khép kín gần như đường viền môi rất nhạt.
Lúc này gần như chỉ có một mình, Úc Bách không còn phải kiềm chế hệ điều hành của mình nữa, có thể thả chúng nó ra ngoài bao nhiêu tùy ý.
Thế cho nên là các hộp bong bóng hệ điều hành liên tục xuất hiện xung quanh hắn:
Thật là một khuôn mặt siêu tuyệt vời!
Đặc điểm khuôn mặt siêu hoàn hảo và tinh tế!
Kết cấu làn da vân da thật không thể thật hơn!
Đường nét khuôn mặt cực kỳ tự nhiên!
Còn có tỷ lệ vàng của cấu trúc cơ thể!
Biểu hiện cử động linh hoạt cực đỉnh!
……
……
Là một nhân vật truyện tranh, cảnh sát Trà Lê quả thực hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.
……
Ngày càng có nhiều hộp bong bóng hệ điều hành cuối cùng trở nên dày đặc đến mức ngăn cản sự thưởng thức của hắn đối với Trà Lê, vì thế hắn hít một hơi thật sâu, thoải mái thu hết tất cả hệ điều hành trở về và giấu nó đi.
Cuối cùng, hắn đơn giản ngồi xuống sàn nhà ngay bên sô pha, cảm thấy vô cùng mỹ mãn tiếp tục cẩn thận ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của Trà Lê, thưởng thức ngắm nhìn rất lâu.
Trong lúc đó có rất nhiều lần hắn vươn tay rất muốn chạm vào Trà Lê, nhưng rồi đến cuối cùng lại cố gắng nhịn xuống.
Cuối cùng hắn cũng quá mệt và buồn ngủ, mí mắt đánh nhau, liền cứ giữ nguyên tư thế ngồi này ngủ ở bên cạnh Trà Lê.
Đêm khuya mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Trên đỉnh đầu Úc Bách xuất hiện một khung bong bóng chậm rãi lơ lửng rất lâu, bên trong bong bóng không có chữ, chỉ có một trái tim nhỏ đang run rẩy.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ.
Trà Lê nhắm mắt lại, như thường lệ với tay lên đầu giường lần tìm di động muốn tắt đồng hồ báo thức đi để ngủ tiếp năm phút nữa thì chạm vào một cái đầu mềm mại.
Ớ? Có phải thú cưng không nhỉ? ….Không đúng, anh không nuôi thú cưng.
Trà Lê loáng cái bật dậy như cá chép, tay vẫn còn nắm chặt túm tóc kia.
Úc Bách:
– …Thả tóc tôi ra đi.
Trà Lê:
– Sao anh còn ở trong nhà tôi? ….Ờ đúng rồi, ngày hôm qua tôi mời anh vào nhà…Sao anh vẫn còn trong nhà tôi thế?
Úc Bách:
– Anh có thể buông tóc tôi ra trước được không? Sắp dứt nó rụng rồi đấy.
Nửa phút sau, hai người đều bình tĩnh trở lại, một người ngồi ở trên sô pha, một người ngồi trên sàn nhà, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ quái dị.
Trà Lê cẩn thận đặt câu hỏi:
– Có phải anh có ham muốn đặc biệt gì không?
Úc Bách khiếp sợ hỏi ngược lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Anh…muốn ám chỉ cái gì?
Trà Lê chỉ chỉ hắn, ý tứ là hành vi mà khi chủ nhân đang ngủ thì không ngần ngại ngủ trên sàn cũng phải dính lấy chủ nhân, nói:
– Tuy rằng tôi chưa từng nuôi thú cưng, nhưng hành vi này của anh cũng rất giống với loại chó thú cưng.
Úc Bách hít một hơi, trên đầu hiện lên một khung bong bóng, bên trong có một trái tim bị nứt vỡ.
Trà Lê cũng thấy xấu hổ, vội vàng nói:
– Tôi không có ý công kích thói quen cá nhân của anh. Chúng tôi tôn trọng sở thích và lối sống độc đáo của mỗi người…Chỉ là tôi kiến thức ít, lại vừa mới tỉnh ngủ, bị giật mình thôi.
Úc Bách đứng dậy, sửa sang lại tóc, thuận tay gỡ khuyên tai lấp lánh ra, nghiêm túc giải thích:
– Không, tôi không có sở thích như anh nghĩ.
Trà Lê nói:
– Vậy anh đang làm gì?
Úc Bách đưa ra một lý do không kém phần hợp lý và táo bạo:
– Sô pha nhà anh quá hẹp, tôi sợ nửa đêm anh rơi xuống đất. Tôi rất tốt bụng đó.
Trà Lê ngồi ở trên sô pha với khuôn mặt xinh đẹp, bày tỏ những cảm xúc phức tạp như không nói nên lời, không biết bình xét kiểu gì, không thể tưởng tượng nổi, có ma mà tin anh, có phải còn phải cảm ơn anh không…
Sau đó, Trà Lê thay quần áo, chuẩn bị đi làm.
Anh đi xuống dưới tầng. Úc Bách đứng ở cửa, nói:
– Anh đi như thế nào? Để tôi đưa anh đi nhé?
– Chúng tôi có xe đưa đón, – Trà Lê xem thời gian, nói, – Cũng sắp đến rồi.
Tiện thể anh nhắc nhở Úc Bách:
– Nếu như gặp Úc Tùng, anh cẩn thận đừng để bị lộ tẩy.
– Ừ. – Úc Bách mỉm cười, nói, – Cảnh sát Trà Lê, anh thật sự là người tốt, làm cho tôi cũng thấy ấm áp như mùa xuân.
Trà Lê nửa thật nửa giả nói:
– Tôi không muốn sưởi ấm cho anh, tôi chỉ lo lắng anh bị lộ tẩy sẽ mất đi thân phận em trai của tổng thư ký, vậy thì anh sẽ mất đi giá trị lợi dụng với tôi.
Úc Bách không hề giận chút nào, vẫn mỉm cười:
– Tôi sẽ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, sẽ không để bị lộ tẩy, để cảnh sát Trà Lê có thể lợi dụng tôi bất cứ lúc nào.
Trà Lê cho hắn một ánh mắt cảnh giác, vẫn không hoàn toàn buông bỏ sự nghi ngờ và đề phòng hắn.
Hai người ra khỏi nhà, Trà Lê kiểm tra lần cuối xem cửa sổ đã đóng chưa, sau đó khóa cửa lại.
Úc Bách một mình đi xuống bậc thang trước, ngắm hoa diên vĩ nở rộ trong ánh bình minh trong vườn, mặc dù ngủ tại chỗ cả đêm nhưng lúc này tâm tình hắn rất thoải mái và vui vẻ.
Bên ngoài hàng rào ngoài cửa đột nhiên xông tới một nhóm người.
Trà Lê nghe thấy động tĩnh bất ổn, quay phắt người lại xem tình huống là gì, đồng thời tay cũng chạm vào hông dưới của mình, trống không, quên mất cảnh sát tuần tra không được trang bị súng.
Ngoài cửa mấy người mặc đồ đen nhanh chóng xếp thành hai hàng trái phải bên đường.
Trà Lê hỏi:
– Cái gì vậy?
Úc Bách nhận ra người dẫn đội, ngạc nhiên hỏi:
– 9527? Các anh đang làm gì đấy?
Trà Lê cũng thoáng nhận ra rồi, đó chính là nhóm chấp sự nam đẹp trai ngời ngời trong nhà Úc Bách, tức khắc trên mặt lộ vẻ không hiểu được, hỏi Úc Bách:
– Là anh nói với họ anh đang ở chỗ tôi à?
Úc Bách vô tội xua xua tay, lắc đầu.
9527 ở ngoài cửa giải thích vấn đề này:
– Sau khi em bị tai nạn ô tô vào đêm đó, tổng thư ký rất lo nhỡ em lại xảy ra chuyện, bọn anh sẽ không đến cứu kịp thời, cho nên đã phân phó bọn anh làm một vài công tác nhỏ, khuyên tai đá quý của em nhìn thì là khuyên tai, nhưng thực ra là máy định vị.
Úc Bách cùng Trà Lê liếc nhau, đều cảm thấy không lời nào để nói.
Úc Bách ở phía trước, Trà Lê ở phía sau, hai người bước ra khỏi cổng, nét mặt quái dị nhìn nhóm nam chấp sự.
9527 và Sebastian đứng trước hai hàng, kế đó là sáu người đàn ông đẹp trai khác xếp hàng theo thứ tự, tám người tay người nào cũng cầm ống pháo hoa, chỉ nghe 9527 ra lệnh một tiếng, tám chấp sự mặc đồ đen giống người mẫu nam giật giây tám ống pháo chúc mừng.
Ngay khi 9527 phát ra mệnh lệnh Trà Lê đã cảm thấy không đúng, nhanh chóng né tránh, trong khi đó Úc Bách vừa lúc đi đến giữa nhóm nam chấp sự, bị những dải dây sặc sỡ và cánh hoa bằng vàng lấp lánh phun ra bất thình lình phủ khắp đầu khắp người.
Hai mắt Úc Bách không thể mở ra được, nhóm chấp sự thì đều rạng rỡ vui mừng.
9527:
– Chúc mừng chúc mừng!
Sebastian:
– Congratulations!
9527 bước tới, nắm lấy tay Úc Bách lắc lắc lên xuống, gật đầu với Trà Lê bên cạnh rồi nói:
– Úc Tùng tiên sinh ủy thác chúng tôi gửi lời chúc mừng đến hai người. Chúc mừng hai em đã vượt qua rào cản về tuổi tác và chỉ số IQ và cuối cùng trở thành người yêu của nhau. Chúc mừng hai em đã có một đêm đẹp đẽ bên nhau. Chúc mừng hai em đã lấy được máu đầu tiên của đối phương thành công. Chúc mừng hai em.
Úc Bách: – …
Trà Lê: – …
Hai người cùng nhau biến thành mắt hạt đậu.
Ba giây sau, Úc Bách hồi phục lại bình thường trước, cảm thán nói với Trà Lê vẫn còn đang bị sốc:
– Anh đã 25 tuổi rồi, cớ gì mà máu vẫn còn vậy?
Trà Lê suýt chút nữa thì hộc máu ra tại chỗ: Có phải sự chú ý của anh thần kỳ quá hay không!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro