Trả Nợ Chân Tình

Đêm Nay Không Ngủ

Thiên Thư (Kamichira Hoàng )

2024-07-12 19:50:17

Kiêu Vương ôm Mỹ Nhân trở về giường ngủ lớn nhưng cũng không thể rời khỏi miệng nhỏ của nàng. Mỗi lưỡi quấn quýt, dày vò đến sưng tấy cánh môi nhỏ của Minh Châu. Cuồng nhiệt như có ngọn lửa bao quanh cháy bừng bừng, hơi thở gấp ám muội bao trùm căn phòng tối chỉ có ánh nến nhỏ bên bàn.

Nửa trên của nàng trần trụi không mảnh vải,v* lớn dán chặt vào ngực Kiêu Vương đến biến dạng sang hai bên khó thở đến mức nào khi cả ngực và miệng đều bị chặn lại.

“Ưm ưm”.

Minh Châu giãy dụa cố thoát khỏi, lập tức gây sự chú ý cho Kiêu Vương bỏ môi nàng ra, sợi chỉ bạc cũng theo đó xuất hiện. Trán tựa trán đối phương thở hổn hển, lấy hơi một lúc lâu mới nói :

“Chàng đừng như cầm thú như vậy có được không, như vậy sẽ ép ta tắt thở mất”.

“Tiểu Yêu Tinh, nàng cũng rất cuồng nhiệt a”.

“Đáng ghét, không để ý Binh Thần chàng nữa”. Minh Châu vẫn bị Kiêu Vương bế chặt như vậy, nhưng nhất quyết giận dỗi đánh vào ngực chàng quay sang chỗ khác.

“Vậy chỉ cần ta để ý là đủ”.

“Á”

Minh Châu bị thẩy xuống giường lớn bất ngờ hét chói tai, chưa kịp định hình đã bị một thân thể to lớn đè lên bao phủ cả thân người nhỏ bé. Kiêu Vương không nói gì cả, chỉ bắt đầu đại sự với nàng. Bàn tay to lớn thô ráp lại ma mãnh xoa nắn b** v* nhấp nhô, đung đưa qua lại trông cực kì thích mắt.

Miệng ngậm lấy nh*h** mút lấy nó, lưỡi mềm cùng lúc liếm xung quanh nó khiến nó càng thêm hồng hào, Minh Châu bị kích tính chịu không được thân thể mềm mại uốn éo dưới thân Kiêu Vương ren rỉ không thôi.

“AAAA , Thần Thần, Thần Thần đừng m*t nữa ta … ta …”.

Minh Châu cũng không biết nói cảm giác bây giờ như thấy nào. Kiêu Vương mút đầu ** khiến nàng càng không thể kiềm chế được bản thân, uốn éo kêu rên d**đ**g không ngừng. Tiểu muội muội chưa đụng đến đã ra nhiều nước rồi.

"Tiểu D** Đ***, mau cởi áo cho Trẫm ".

Giọng nói khàn đặc ra lệnh cho nàng, cứ như vậy tay Minh Châu trong vô thức run rẩy cởi long bào của Kiêu Vương. Chẳng mấy chốc tay nàng chạm đến vòm ngực rắn chắn kia, nó có màu nâu thẫm, còn có vài vết xẹo chồng chéo lên nhau lồi lên da, sờ thêm một chút xuống dưới là cơ bụng cứng như đá, dùng tay sờ một chút … Trời ạ, là tám múi nha, tám múi lận đó, thật là sờ thích chết đi được.

Cảm nhận được Minh Châu thích thú sờ ngực sờ bụng mình Kiêu Vương mới cảm thấy tự hào, không ngờ Tiểu Yêu Tinh nhà chàng đây lại sờ soạng mình như vậy.

Miệng không ngừng b* m*t đ** v*, để lại trên ngực trắng tuyết bê bết vài vết hôn đỏ tím. Tay Kiêu Vương không đợi chờ mò xuống chân Minh Châu, đôi chân dài mịm không có dấu vết gì, khẽ vuốt ve nó vài vòng rồi mới mò vào trong giữa hay bắp đùi run rẫy của nàng cách một lớp quần ngủ. Tay lớn ma sát dưới đáy quần cảm giác đã ướt một chút, một cách nhẹ nhàng và trân trọng nhất.

"AAA, Thần Thần đừng chạm vào chỗ đó được không, chỗ đó, chỗ đó không sạch sẽ "

Minh Châu đã trong cơn say tình cũng phải tỉnh dậy khi cảm nhận được nguồn điện đang ma sát dưới phía dưới.

“Ta yêu nàng, cái gì cũng yêu, đừng lo, ta thấy nàng rất thơm, chỗ nào cũng đều rất thơm”.

“Ừm” Minh Châu bất lực ngã đầu về phía giường, dù sao cũng đã đến nước này, không cho cũng không được.

Kiêu Vương thần tục cởi váy nàng ra, cả quần cũng chẳng còn, bây giờ nàng mới thực sự không có gì che thân, xấu hổ vô cùng, mặt nàng cũng đỏ muốn phát nổ rồi, tay nhỏ che khuôn mặt kia lại lắc đầu nguầy nguậy.

Kiêu Vương kéo tay nàng ra, hơi thở nam tính phả vào mặt nàng dịu dàng pha chút quỷ quyệt nói

“Bỏ tay ra để Trẫm nhìn nàng một chút nào, gương mặt này dưới thân Trẫm đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt quyến rũ, phải để Trẫm ngắm nhìn chứ”.

“Ta xấu hổ, chàng thấy cả rồi, ta … ta không quen”.

Minh Châu có chút uất ức nước mắt lưng tròng, nãy giờ vừa bị nhìn thấy còn bị đụng chạm quả thực có cảm giác bị thiệt a.

“Được rồi, ta cởi, ta cởi cho công bằng nhé”.

Chốc lát Kiêu Vương cũng trần trụi nằm trên nàng, cự long sớm đã c***g lên, nó vô tình chạm vào hai chân nàng khiến nàng sợ đến cứng người không dám nhúc nhích.

Kiêu Vương lại tiếp tục đưa tay đến t**u h***t nhỏ ẩm ướt, chà sát đến nước càng nhiều hơn

“AAA, Thần Thần chàng làm gì vậy, ta … hộc, hộc, hộc”. T*** h***t mềm yếu của nàng bị nắn làm nàng càng tê dại hơn, cảm giác tê rần từng dây thần kinh không thể nói được chỉ có thể không ngừng rên rỉ lớn hơn.

“Tiểu D** Đ***, chưa đâu nàng đừng vội đã ra nước nhiều như thế rồi”.

Kiêu Vương đưa bàn tay ướt dịch t***h***t lên đưa vào miệng mút sạch

“ÂY, chàng làm gì vậy, cái đó không phải để mút đâu”.

“Không sao rất tốt”.

Kiêu Vương khẽ cúi người xuống hôn lên lòng bàn chân chàng một cách thật sự trân trọng, sau đó hôn lên từng ngón chân nhỏ nhắn của nàng, cứ hôn lên đầu gối, hôn đến đùi hôn hai bên má bắp chân, cắn m*t đên đỏ tím lẫn lộn, chỗ cuối chính là t*** h*** run rẩy.

“Chàng không phải định như vậy chứ?” Minh Châu sợ hãi khép chân lại lùi về phía sau giường.

“Đương nhiên là vậy, chỗ nào trên người nào cũng muốn hôn cả”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiêu Vương cười nhếch môi dùng lực tay kéo cả hai chân Minh Châu về phía mình, cường hãng giúp nàng ngoan ngoãn một chút, đưa lưỡi l**m t*** h**** nhạy cảm lần đầu tiên ra nhiều nước quyến rũ như vậy, càng ra nhiều Kiêu Vương lại càng thích.

Chỉ riêng Minh Châu đạt đến hưng phấn tuyệt đối, chuyển từ sự e ngại sợ hãi thành những tiếng rên kiều mị, d*m d*c, miệng không ngừng van xin

“Thần Thần, đừng l**m, đừng l**m nữa”.

“Nàng có sẵn sàng chưa”.

Thân thể tiểu mĩ nhân run rẫy,t*** h***t co rút ngứa ngáy, rất muốn có gì đó lấp vào chỗ trống. Nhưng lại lắc đầu nghiến răng nhất quyết không muốn nói những câu xấu hổ đó.

“Vậy ta cứ như vậy, không cho nàng”.

“Đừng mà, Thần Thần”.

"Vậy cầu xin ta đi, nói những câu dễ nghe hợp tình cảnh một chút, ta liền cho nàng ". Kiêu Binh Thần dở giọng dụ dỗ, vuốt đôi gò bồng nhô cao, rồi m*t nó, càng làm cho Minh Châu mất đi kiểm soát, càng muốn cho thứ gì đó to lớn vào tiểu muội muội trống rỗng ham muốn kia.

Đôi mắt nàng mờ mờ ảo ảo trong t**h d*c, miệng run rẩy cầu xin trong vô thức

"Thần Thần, cầu chàng cho ta đi, chỗ đó của ta trống rỗng rất khó chịu. Cầu chàng đâm vào ta, giúp là của chàng. Thần Thần, Thần Thần làm đi … ".

“TiểuD*m Đ***g Minh Châu, ta yêu nàng”.

Cùng lúc đó, cự long to lớn ngoài sức tưởng tượng như con dao không chút do dự liền đâm vào muội muội chặt kín, lần đầu tiên đón nhận dị vật co rút không ngừng

“AAA, Thần Thần đau quá, ta đau quá … Hức Hức”. Minh Châu đang mê man bỗng nhiên choàng tỉnh với cơn đau, thân dưới như bị xé toạc ra, đau nhức tột độ. Nước mắt nàng lại lăn dài xuống hai bên thái dương, hai tay ôm chặt vai Kiêu Vương, móng tay dùng lực bấm vào lưng của chàng đến bật cả máu.

“Ngoan, Minh Châu ta ở đây, không sao đâu”. Kiêu Vương mặc kệ nàng cào cấu sau lưng mình, vẫn dịu dàng ôm nàng vỗ về, tạm thời không động để động nhỏ thích ứng được, cảm giác bị nó khít như muốn nuốt lấy cự long to lớn còn vặn xoắn mút lấy thật ngứa ngáy.

“Ta không chịu được, ta van chàng rút ra đi”.

"Không rút ra được, nếu rút ra sẽ rất đau đấy.

“Vậy không rút, đừng động nha”.

“Càng không được, không động sẽ không tốt đâu”.

“Nhưng ta đau”

“Một lát sẽ hết đau”.

Kiêu Vương khẽ lau những giọt mồ hôi trên mặt nàng, quả thực nàng rất đau, đâu đến mồ hôi túa ra ướt nhẹp cả mảng tóc, dính trên trán.

Một lúc sau khi Minh Châu không còn đau nữa, cảm giác ngứa bên dưới thật sự lại quay về. Kiêu Vương bắt đầu động bên trong nàng, dị vậy to lớn làm trướng bụng nàng rất khó chịu.

Ngồi thẳng dậy, dữ lấy phần hông Minh Châu, Binh Thần bắt đầu ra vào, tốc đồ tăng dần, cơ thể nàng bị khéo trượt lên trượt xuống, bên dưới vừa đau vừa trướng cảm giác thật sự rất kì lạ

“Trướng quá, của chàng to quá, đừng sâu quá, ta chịu không được … AAAAA”.

Dường như không nghe những gì Minh Châu nói, cự long to khỏe vẫn cứ tiếp tục đâm vào nhanh như vũ bão ma sát với tiểu muội muội nhỏ nhắn ẩm ướt. Khéo nàng ngồi dậy ôm lấy mình, dị vật to bây giờ mới bị nuốt chửng trong thân thể nàng.

“AAA, Thần, sâu quá, sâu quá sẽ đâm chết ta mất, đừng mà … AAAA”.

Minh Châu càng van xin lại càng khích thích Kiêu Vương lấn đến, nàng ngửa cổ ra đằng sau r*n rỉ. Thân thể cả hơi dán chặt vào nhau, bên dưới va chạm không ngừng tạo ra tiếng “bành bạch” đỏ mặt.

Minh Châu vẫn không ngừng rên rỉ, bên dưới của nàng vừa s**ng lại vừa đau, nhưng chắc chắn một điều nàng rất mệt, nhưng đã hơn 1 tiếng trôi qua rồi sao vẫn chưa hết hiệp một, nàng sắp mệt chết rồi.

Bốp

Kiêu Vương đánh vào mông Minh Châu

"Đừng mất tập trung, phải cùng ta lên đỉnh chứ ".

“Ta mệt quá, sao còn chưa xong nữa”

“Không được ta còn đang rất cứng, xác định đêm nay nàng không được ngủ”.

“Nhưng mà … AAA”. Chưa kịp nói xong, Kiêu Vương lại gia tăng tốc độ khiến nàng tiếp tục r*n rỉ, ưỡn người về phía sau đón nhận thật tốt, cự long to lớn.

Cặp v* cũng vì vậy mà đung đưa trước mặt Kiêu Vương tiếp tục kh**u gợi. Bên dưới chàng không ngừng động mạnh, bên trên bàn tay ma quái lại bắt lấy 2 cái bánh bao trắng tuyết ngoe nguẩy xoa nắn, m*•t lấy đỉnh ngực mềm nhỏ.

“Ta làm nàng s**ng không ???”

"Không nói ".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nói”. Kiêu Vương thúc mạnh, bao quy đầu chạm đến tử cung nàng

“A … S**ng, s**ng rất s**ng, đừng mạnh như vậy”.

“Minh Châu ngoan, thưởng cho nàng”.

Miệng khô khăn của nàng truyền đến cảm giác ấm nóng, là Kiêu Vương thưởng cho nàng một nụ hôn dịu dàng, lưỡi lại đưa vào trong quấn lấy lưỡi nàng, nước bọt thơm thơm hòa quyền, cũng cùng lúc nàng kêu rên đến đau cả họng, lợi dụng nuốt nước bọt xuống miệng. Ôm lấy cổ Binh Thần, Minh Châu càng tham lam m*t lấy.

Sau bao nhiêu là mệt mỏi, cuối cùng Kiêu Vương cũng bắn ra, t*nh d*ch trắng đục tràn vào tử cung co thắt. Cũng lúc đó Minh Châu gục xuống người chàng

“Mệt chết ta rồi, cuối cùng cũng xong”.

Cả 2 người mồ hôi ướt đẫm vẫn ôm lấy nhau thở hỗn hển, cự long mềm lại không rút ra vẫn giữ trong tiểu hiệt không cho một giọt long chủng nào tràn ra ngoài, vuốt tóc Minh Châu sủng nịnh

“Người ướt đẫm mồ hôi rồi, ngủ sẽ khó chịu lắm, ta đưa nàng đi tắm”.

“Được”. Minh Châu lười biếng nhắm mắt bám vào người Kiêu Vương để chàng đem đến phòng tắm, luôn có nước nóng chờ sẵn. Cái hồ đá lớn hơn mấy lần ở Ngọc Uyển.

Nước ấm bây giờ đã tràn lấp cơ thể mềm nhũn của Minh Châu, cảm giác tốt hơn nhiều so với bộ dạng đẫm mồ hôi bết dính kia. Vai nàng truyền đến cảm giác thoải mái, là tay của Kiêu Vương đang xoa bóp cho nàng thật sự rất thoải mái a.

“Lên một chút ở cổ”

“Ở đây sao”.

“Đúng vậy, thoải mái quá”.

Tiểu Mỹ Nhân giờ này chẳng cần làm gì cả, đã có Kiêu Vương lo, chàng cẩn thận tắm rửa cho nàng, trong ngoài đều rất sạch sẽ, lại còn rất yêu chiều xoa bóp những chỗ bị đau cho nàng, thật sự là vừa đau lòng nhìn cơ thể trắng tuyết nổi lên nhiều vết tím đỏ lại vừa cảm thấy tự hào vì đã thật sự chiếm lấy nữ nhân này.

“Tiểu Yêu Tinh còn mệt không ?”

“Mệt lắm thật sự mệt chết đi được”. Minh Châu tựa hoàn toàn lên ngực Kiêu Vương, mệt mỏi vô cùng, hai mắt nàng muốn dính chặt với nhau rồi.

“Nhưng phải làm sao đây, bên dưới ta lại cương đau lên rồi”.

“Không phải chứ, ta mệt lắm rồi, tránh xa ta ra đi”.

Minh Châu sợ hãi bật dậy, nàng cảm nhận cư long bên dưới lại trỗi dậy, muốn xuyên qua mông nàng, vùng vẫy bơi ra xa Kiêu Vương xa một chút

“Không kịp rồi, nàng phải giúp ta”. Nói rồi Kiêu Vương kéo nữ nhân lại mạnh mẽ đâm vào nàng lần nữa

"A, Thần Thần đáng ghét, chàng dày vò ta lâu như thế sao còn muốn nữa, chàng là thú sao ".

Mặc kệ Minh Châu la hét, vùng vẫy chân tay đánh loạn, Kiêu Vương vẫn mặc kệ, còn sức đánh mạnh như vậy chắc chắn là chưa mệt lắm. Chàng cứ mạnh mẽ ra vào tiểu muội muội đỏ ứng đến khi Minh Châu mệt mỏi tựa vào chàng, mặc kệ chàng làm loạn như thế nào, mặc kệ, nàng muốn ngủ lắm rồi, đôi mắt cứ thế nhắm lại.

Kiêu Vương hoạt động thêm 2 hiệp nữa, thì trời cũng gần sáng, ôm Minh Châu mệt mỏi đang ngủ say lên khỏi mặt nước, cuốn khăn cho nàng đặt lên giường.

Chàng lặng lẽ nằm bên cạnh ngắm nhìn Tiểu Mỹ Nhân, khuôn mày vẫn nhăn lại, không thoải mái cho lắm. Sắc mặt trắng bệt sau một đêm luật động, nàng còn nói mớ lung tung:

“Tên Kiêu Binh Thần chết tiệt, ta sẽ kiện chàng, ta còn chưa làm được Hoàng Hậu, chàng đã nuốt lời ăn sạch sẽ ta … Đợi ta khỏe lại, ta nhất định sẽ đánh chết tên lưu manh chàng”.

Nói rồi Minh Châu lại trở mình với tay tìm người quen thuộc để ôm

“Ta ở đây”. Binh Thần sợ mỹ nhân tỉnh giấc liền vươn tay ôm trọn nàng vào lòng vỗ về nàng.

“Nàng rất muốn làm Hoàng Hậu sao”.

“Ta chỉ muốn làm Hoàng Hậu của chàng thôi, lúc đó sẽ không ai cướp Binh Thần được nữa”.

“Vậy đợi ta đánh giặc trở về, ta sẽ lập tức lấy nàng làm vợ, làm Hoàng Hậu của Trẫm, hứa nhé”.

“Ừm hứa”.

Minh Châu lại mê man ngủ thiếp đi, tựa vào lòng Kiêu Vương thật thoải mái làm sao …

Ở một nơi tối tăm nào đó trong cung, có một nữ nhân gầy gò mặc áo choàng màu hồng, có vẻ nàng ta đang hẹn ai đó nên mới lén lút như vậy

“Tối nay, Hoàng Thượng xuất chinh ra biên cương đánh giặc sao ?”.

“Vâng, quân đội đã chuẩn bị hành trang sẵn sàng, Hoàng Thượng còn đặt pháo bên Anh đến đây để giao chiến, chắc chắn là một trận chiến rất lớn”.

“Được, rất tốt. Việc trong cung để ta lo, để xem không có Hoàng Thượng bên cạnh Minh Châu kia làm sao thoát khỏi cái chết sắp đến đây”.

Nói rồi nữ nhân kia quay đi rồi biến mất giữa đám sương mù buổi sáng, nàng ta rất chắc chắn sẽ giết chết mối nguy hại trong nay mai …

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trả Nợ Chân Tình

Số ký tự: 0