Trả Nợ Chân Tình

Đừng Rời Bỏ Ta

Thiên Thư (Kamichira Hoàng )

2024-07-12 19:50:17

Minh Châu ngồi một bên e dè nhìn về phía Hạo Quan vẫn đang uống rượu cùng Trung Quân và một số Tướng Quân khác, tay hắn vẫn không buông vị tiểu thiếp nhỏ tuổi đã ngà ngà say của mình, đoán chừng chỉ 16 tuổi là cùng, trông nàng có vẻ mặt trẻ con nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ phóng khoáng, đê mê của một thiếu nữ trưởng thành.

Cùng lúc đó Kiêu Vương cũng không rãnh tay bóc vài con cua để vào dĩa của Minh Châu:

“Minh Châu, nàng thử cua ta vừa bóc đi, ăn ít thôi, đừng để lạnh bụng”.

Minh Châu chỉ gật đầu há miệng để người bên cạnh đút cho mình ăn, vì quá căng thẳng, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ mình nên làm gì để thay đổi cục diện trong sách mà nàng chẳng để ý mình đã uống bao nhiêu rượu, nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng không khách khí, cứ hễ nàng uống vơi ly rượu nhỏ thì lại châm rượu vào.

Kiêu Vương vô cùng chú ý đến thái độ của Tiểu Mỹ Nhân bên cạnh, nàng khá không thoải mái, đầu cứ cuối xuống, cũng không nói gì nhiều, cho gì thì ăn đó:

“Nàng đang nghĩ gì vậy, hôm nay không vui sao?”.

“Ta…”

Minh Châu còn chưa đáp lời thì lại có một giọng nói vang lên:

“Ắt đây là Minh Châu cô nương, người đây thông minh lại xinh đẹp như vậy?”

Minh Châu nghiêng đầu qua nhìn thì bắt gặp ánh mắt hơi lừ lừ say của Kiêu Hạo Quan, hắn đã đến trước mắt nàng từ bao giờ, hắn đưa chum rượu về phía nàng rồi mới bắt đầu giới thiệu:

“Ta là Tướng Quân tên Hạo Quan, rất vui khi được yết kiến cô nương đẹp như vậy, xin hãy nhận một ly rượu của ta”

Nói rồi Hạo Quan ngang đầu lên uống cạn chum rượu nhỏ, Minh Châu thấy vậy cũng nhanh nhẹn lịch sự nhìn về phía Kiêu Vương thấy chàng gật đầu mới cầm ly lên nói một tiếng “Mời” rồi cũng uống cạn rượu, rồi mới nói tiếp:

“Tướng Quân đừng khách sáo, đã là Bắc Hầu rồi ta cũng xin chúc mình ngài, Kiêu Vương nói với ta ngài rất tài năng, hy vọng ngài hãy làm đúng trách nhiệm của một Tân Bắc Hầu, hết sức phục vụ đất nước”.

“Đây luôn là trách nhiệm của ta, Kiêu Vương quả là người biết chọn nữ nhân, đã xinh đẹp lại còn yêu nước thương dân, thấu tình đạt lý như Minh Châu đây quả là ngàn năm có một”.

Minh Châu nhìn sắc mặt Hạo Quan càng lúc càng khó coi, hắn hình như đã say rồi, ánh mắt ấy nhìn nàng không giấu khỏi 1 phần kính trọng 9 phần muốn tìm hiểu, khiến nàng bắt đầu cảm thấy lạnh, rùng mình mà cúi đầu, chẳng lẽ nàng chỉ mới khách sáo nói vài câu hắn đã thích nàng rồi sao.

Kiêu Vương nghe thấy những lời tâng bốc này càng thêm hứng khởi, nắm lấy tay Minh Châu, liền nói:

“Tân Bắc Hầu đúng là có đôi mắt tinh tường, thưởng thêm 1000 lượng vàng, tất cả nâng ly chúc mừng!”

Đêm hôm đó mọi người được xem khá nhiều tiết mục múa ca, ai ai cũng vui không khép được miệng, Minh Châu uống được một bình rượu cũng bắt đầu hứng khởi hơn, cũng nghiêng người cảm nhận tiết tấu của những dụng cụ nhạc cổ, trông rất vui vẻ, nàng quên bén mất chuyện nàng đang lo lắng, tâm trạng thấp thỏm cũng biến mất.

Kiêu Vương cũng chưa thấy Minh Châu uống rượu bao giờ, hôm nay nàng uống cũng hơi nhiều, Binh Thần chống cằm nhìn nàng, đôi mắt biết cười của nàng phát sáng đôi má ửng hồng, đôi môi bóng đỏ dưới ánh nến lung linh mà phát sáng đáng yêu vô cùng. Tất cả như một thước phim thu chậm trong mắt chàng, chỉ dừng lại khi gương mặt Minh Châu bỗng biến sắc, nàng hình như đang rất khó chịu, nàng muốn nôn ra rồi.

“Đem chậu qua đây”

Kiêu Vương ngoắc tay bảo người đem chậu nhỏ để dưới chân nàng, tay vỗ nhẹ lưng cho nàng để giảm bớt cảm giác khó chịu, khoảng lúc sau vẫn không thấy nàng nôn ra mới sờ vào cặp má nóng ửng hồng mới nhẹ nhàng nhỏ:

“Minh Châu, nàng có khỏe không?”

“Ổn mà, hì hì, … Ta lại còn muốn xuống nhảy múa cùng các cô nương đằng kia”.

Minh Châu toan đứng dậy thì đã bị Kiêu Vương kéo vào lòng:

“Đừng loạn”.

“Ta chỉ muốn nhảy chút thôi mà”.

“Ở đây nhiều người, ngoan đừng phá”.

“Không chịu đâu, ở đây vui thế cơ mà”.

Minh Châu ngồi trong lòng Kiêu Vương dãy dụa muốn thoát ra nhưng không có đủ sức, gương mặt nũng nịu nhìn lên:

“Chàng không yêu ta”.

Kiêu Vương vội bịt miệng nữ nhân trong lòng lại rồi nhìn sang Xuất Quỷ đứng đằng sau vẫn không nhịn được cười, chàng ho nhẹ 2 tiếng rồi vội xốc Minh Châu ôm lên lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc vẫn còn đang sôi động …

" Aaaaa, buông ta ra, bắt cóc hả? Ta sẽ báo cảnh sát bắt cái đồ bắt cóc nhà ngươi".

“Cảnh sát?”

"Đúng rồi, ở thế giới của ta có cánh sát mang súng đó, bắt hết những kẻ xấu xa như các người, đem cho luật sư kiện các người ở tủ mọt gông … Còn không buông ra ".

Kiêu Vương nghe những lời nói vu vơ của Minh Châu, càng nghe càng không muốn hiểu, rốt cuộc thế giới của nàng là gì, tại sao nàng nói hắn lại nghe không hiểu gì, hắn nhất định phải tìm được nguồn gốc của nàng!

Binh Thần ôm Minh Châu một mạch đi trên hành lang dài về phòng của 2 người, vừa đặt con sâu rượu xuống đã cởi giày cho nàng, cuốn kén vào trong chăn như lần trước rồi mới thở dài nhìn nha hoàn nói:

“Đem canh gừng giải rượu qua đây”.

“Nô tì chuẩn bị ngay”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói rồi 4 cô nha hoàn được phân phó người đốt than người chuẩn bị trà nóng, còn chu đáo đốt hương cho căn phòng thơm ngát.

“Khó chịu quá, thả ra … Đồ xấu xa”.

Minh Châu trong chăn bị cuốn đến nghẹt thở, không ngừng uốn éo cố thoát ra khỏi tấm chăn dày, nhưng vô dụng đã bị Kiêu Vương giữ chặt lấy mép chăn không cho nàng thoát ra.

Đợi được một lúc, nha hoàn cũng nhanh tay nhanh chân bê chén canh gừng vào trong đưa tận tay cho Kiêu Vương. Chàng một tay cầm chén canh, một tay đỡ con sâu rượu vẫn đang kêu than ngồi dậy:

“Nào uống, uống hết thì ta gỡ chăn ra cho nàng”.

Minh Châu nghe vậy cũng ngoan ngoãn cuối đầu uống một ngụm canh

“Phụt”.

Vừa mới húp vào nàng đã không chịu được phun thẳng ra ngoài thét lên:

“Chàng cho ta uống cái gì, vừa cay vừa nóng, ghê chết đi được …”.

“Thật hết cách với nàng”.

“Ưm …”.

Chưa kịp phản ứng, Minh Châu đã bị chặn miệng, một thứ chất lỏng ấm nóng thêm một vị cay nồng bị cưỡng ép truyền vào miệng. Kiêu Vương đã dùng chính miệng của mình bón cả chén canh cho nàng.

Người hầu và nha hoàn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên vô cùng, lần đầu thấy một Hoàng Thượng yêu chiều nữ nhân đến vậy, họ nhìn nhau rồi gật đầu, họ biết nhiệm vụ của mình đến đây là hết vội vàng lui ra bên ngoài, cửa phòng khép chặt.

“Khụ Khụ, khó nuốt quá”.

Minh Châu hơi ho nhẹ than vãn, cái canh gừng giải rượu này cũng khó uống quá đi.

“Sao rồi, có thấy khỏe hơn chút nào không?”.

“Đẹp trai quá, Mỹ Nam này đóng bộ phim nào vậy, ta muốn xem, hì hì”.

Kiêu Vương có hơi khựng lại một giây, rồi quay đặt chén canh lên bàn, chàng chậm rãi ngồi xuống giường xoa xoa nhẹ một bên má phúng phính

“Quê hương của nàng, nàng có nhớ nó ra sao không?” Binh Thần thấy Minh Châu uống say, có vẻ sẽ nói ra nhiều điều che giấu liền nhân cơ hội hỏi tới

“Quê ta … Ừm, là Hiện Đại đó …”

“Hiện Đại?”

“Là nơi khoa học kỹ thuật phát triển lắm, có xe, có điện thoại thông minh, có ti vi màn hình lớn, siêu siêu nhiều thứ tiện nghi, cuộc sống vô cùng thoải mái …”

“Còn gì nữa không?”

“Ở đó có nhiều đồ ăn ngon, nhân dân tự do hạnh phúc … mọi người đều biết chữ, không có người chết đói … An Toàn, trật tự …”

“Vậy sao nàng đến đây, đến đây để làm gì?”

“Ta … Ta Nóng quá”.

Mặt nàng đã khá đỏ, vừa uống rượu vừa uống gừng, dưới giường lại đặt chậu than sưởi làm cho nhiệt độ cơ thể tăng cao …

Kiêu Vương thấy mặt nàng đã đỏ như vậy, biết nàng đang nóng liền vươn tay gỡ tấm chăn đang cuốn chặt nàng vứt sang một bên

“Đã đỡ hơn chưa”

“Ưm …”

Minh Châu vẫn không trả lời chỉ lắc lắc đầu, tay cởi tấm áo cười khoác bên ngoài, gỡ luôn trang sức nặng trên đầu xuống vứt sang một bên, mặc kệ Binh Thần lúi húi nhặt đồ. Tóc nàng dài đổ xuống hơi rối dính trên mặt, nhưng tay nàng vẫn quạt quạt, có vẻ khá nóng. Không chịu được, nàng lại tiếp tục cởi lớp tiếp theo, lại thêm một lớp nữa …

“Binh Thần, giúp ta … cởi nó ra, vướng quá”.

Tóc nàng bị vướng vào cúc áo, khiến nàng khó chịu hét lên

“Ấy, đừng giật đứt tóc đấy, ta đến gỡ giúp nàng”.

Kiêu Vương vừa quay đi lại thấy nữ nhân kia hét lên, chàng lại phải giữ lấy tay nàng, tỉ mỉ gỡ tóc dài ra khỏi cúc áo. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ai đó cởi sạch đồ chỉ còn lại cái áo yếm nhỏ che thân lấp ló đường cong, yết hầu chàng lại khẽ động, nhất thời quên mất phải dò hỏi chuyện của nữ nhân này, ánh mắt không rời lướt lên nhìn nàng, đôi mắt ngây thơ kia vẫn không biết mình đã sai chỗ nào nhìn chàng hỏi:

“Nóng quá, ta cởi chút đồ thôi, không vấn đề gì chứ?”

“Không, thấy nàng đáng yêu thôi”

Kiêu Binh Thần không kiềm được nhổm người ngồi dậy hướng về phía môi nhỏ mọng nước tấn công.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Châu vẫn chưa kịp phải ứng đã bị chiếm tiện nghi, cái chạm môi ấm áp càng trở nên cuồng nhiệt hơn, bàn tay hơi lạnh của Binh Thân chạm vào bắp tay nàng khiến nàng hơi giật mình, bị cưỡng ép ngã người xuống giường, cả thân hình cao lớn đè lên người nàng, nàng nhận ra Kiêu Vương cũng uống không ít rượu, khoang miệng ngoài vị gừng thoảng thoảng nhẹ còn có vị rượu nồng nặc truyền đến, chiếc lưỡi mạnh mẽ thăm dò bên trong miệng nàng làm nàng hơi bối rối, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, kẽ nhắm mắt lại hưởng thụ tư vị ngọt ngào, hậu vị của rượu nồng.

Có lẽ là vì men rượu, Minh Châu làm gì cũng gan hơn nhiều, tay hơi mất kiểm soát, đưa về phía áo lông thú của Binh Thân hơi kéo ra

“Thần Thần”.

“Hửm?!”

Binh Thần vẫn không dừng lại hành động của mình, đưa môi xuổng cổ mảnh khảnh của nàng mút mát lên đó tạo vài dấu xanh tím trên cổ, làm nàng càng thêm thở gấp, đôi mắt mờ mờ nhìn về phía nam nhân đang bận rộn dưới thân đến cả áo vẫn chưa chịu cởi ra:

“Cái đó … chàng không nóng sao?”

“Nóng”. Đam Mỹ Hài

Kiêu Binh Thần nhoẻn miệng cười phát hiện bản thân hình như cũng nóng không kém, vội vàng đứng dậy cởi hết đồ trên người, cho tất cả những thứ vướng víu đáp đất, lộ ra cơ bắp săn chắc, làm da bánh mật trời hè cũng trắng hơn chút nhìn rất giống tiểu thịt ơi tươi cơ bắp, liếc mấy nhìn xuống chút thì thất cự long sớm ngóc đầu dậy. Minh Châu mặt hơi đỏ, ngại ngùng lấy chăn che mặt lại, không dám nói gì thêm. Chỉ cảm nhận được bên giường hơi rung nhẹ, người ngoài chăn đã sớm chui vào trong, ngồi kế bên nàng, kéo nàng ngồi ngang giữa hai chân, da thịt lành lạnh áp bên cánh nàng, Kiêu Vương khẽ cầm lấy tay nàng chạm lên ngực săn chắc của mình, rồi lại kéo xuống cơ bụng cứng cáp và cuối cùng đặt lên cự long nóng bỏng làm nàng sợ hãi rút tay về:

“Sao vậy, không thích sao?”

“To quá …”

“Chưa đâu, nàng làm ta thoải mái một chút, nó sẽ to hơn nữa”.

Minh Châu cứ mãi chần chừ chưa dám đụng vào đã bị một lực đạo kéo tay nàng lại, tay chàng to lắm, bao lấy tay của mỹ nhân, hướng dẫn cho nàng làm sao cho vật cứng bên dưới thoải mái hơn. Không để không gian trống giữa hai người, Kiêu Vương kéo sát nàng vào lòng áp môi khô khốc vào môi nàng tìm kiếm chiếc lưỡi kia, chàng vừa hôn vừa cắn nhẹ lên đầu môi sưng đỏ, lưỡi không yên vừa liếm môi nàng vừa muốn tiến sâu vào bên trong để luật động miệng ngọt của nàng, tay còn lại cũng không rãnh bắt lấy một bên ngực đổ ra khỏi cái áo yếm mỏng manh nhào nặn.

“Hừ, tay của Bảo Bối mềm mịn, đi chuyển đúng ra rất thoải mái a, đúng là nhặt phải Bảo Bối 1000 năm có một, nàng làm nó thoái mái”.

Binh Thần rít lên thoải mái không tiếc lời khen ngợi bảo bối trong lòng, chàng cảm thấy rất thỏa mãn với tiểu mỹ nhân này, hơi thả lỏng tay phía dưới cự long ra, để cho tay nàng tự do hoạt động bên dưới, một tay lại xoa đỉnh ngực hồng hào, phập phồng không ngừng của nàng, nó đã cứng lên nhọn hơn bình thường, tay còn lại thuần thục kéo dây áo xuống, để cảnh xuân lộ hết trước mắt mình, không kiềm được miệng lại đắng lưỡi lại khô, cuối đầu ngậm lấy đỉnh ngực trêu đùa, đầu lưỡi lướt quanh đỉnh ngực, rồi là thè ra liếm cho nó ướt sũng một mãng, bị khích thích không ngừng, Minh Châu lại mất tự chủ ngực ưỡn ra, tay bên dưới của nàng không kiếm soát siết chặt, di chuyển càng nhanh hơn trên tiểu đệ đệ của chàng. Binh Thần hơi rùng mình vì sướng, nhìn lên gương mặt đã đỏ hồng mắng:

“Chết tiệt, mẹ nó nàng làm ta muốn đâm chết nàng rồi Tiểu D** Đ***”.

Minh Châu bị chọc cho điên đảo đầu óc, dựa sát vào thân hình rắn chắc chỉ mặc cho nam nhân trước mắt dày vò miệng không ngừng kêu lên ư ử, bên dưới huyệt chưa đụng đến đã ướt một mảng, khó chịu cử động mông, rút tay mình ra khỏi cự long tay ôm choàng lấy cổ Binh Thần, cọ cọ ngực lớn vào chàng hơi nhỏ giọng:

“Thần Thần”

“Hửm”. Binh Thần yêu chiều ôm lấy nàng, hôm nhẹ lên bả vai mảnh khảnh, lắng nghe nàng nói.

“Nếu không phải người ở đây thì sao?”.

“Ta biết”.

"Có thể là suy nghĩ và hành động của ta có chút khác thường thì sao? ".

“Ta biết”. Kiêu Vương vẫn thản nhiên trả lời, từ lúc gặp nàng đến giờ, có lúc nào nàng hành động bình thường đâu, chàng quá quen với chuyện này rồi, cứ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

“Chàng là vua một nước lại chịu ủy khuất để một người lai lịch bất minh như ta làm Hoàng Hậu sao?”.

“Ta yêu nàng, không để nàng làm Hoàng Hậu ta sẽ uỷ khuất chết mất”.

“Ta … Nếu ta một ngày phải đi …”.

Minh Châu nói đến đây có chút ngập ngừng, nàng không muốn nói đến việc mình đến từ tương lai và sẽ có một ngày phải rời chàng mà đi, nó sẽ làm chàng đau đớn biết bao nhiêu.

“Dẫn ta theo cùng nhé!”.

Minh Châu có hơi khựng lại trong giây lát, nàng không ngờ đến Thần Thần của nàng sẽ trả lời như vậy, có thể nói nàng đừng đi, cũng có thể giam nàng lại, giữ chân nàng, sao chàng lại có thể chịu bỏ lại tất cả, bỏ lại quốc gia để theo nàng chứ?

“Tại sao vậy?”.

Kiêu Vương không vội trả lời, chỉ ôm chặt nàng hơn, đầu lại vùi sâu vào hõm cổ, không gian yên tĩnh đến mức nghe được tiếng tim đập và cả tiếng thở dài nhè nhẹ của chàng.

“Ta yêu nàng, ta không muốn mất đi nàng! Nàng bước vào thế giới của ta như một giấc mơ, nàng cho ta cảm nhận được tình cảm nam nữ thật sự! Ta biết nàng đến từ một nơi xa xôi, có lẽ là một nơi nào đó ta không đến được, chỉ mong nàng đừng bỏ rơi ta, ta cả đời này chỉ muốn được chở che cho nàng, cả thể xác lẫn Giang Sơn này cũng cho nàng hết, đừng bỏ ta … Có được không?”

Minh Châu nghe đến đây thì chặn lòng, nàng không ngờ có một nam nhân thâm tình đến vậy, cũng không ngờ đứng trước nàng Thần Thần lại mềm yếu đến vậy, chàng tỏ rõ sự sợ hãi, âu lo tột cùng khi nghĩ đến ngày nàng rời xa mình không chút giấm diếm nào. Nàng biết khi mối duyên dỡ lỡ này trả xong nàng cũng sẽ bị ép trở về, nàng cũng không muốn, nàng muốn nói hết tất cả tình tiết tương lai cho hắn, nhưng nó quá hoang đường khi tình tiết trong cuốn sách đó càng lúc càng rối, nó không còn theo quy luật nữa rồi.

“Nàng đừng do dự có được không? Đồng ý ở bên ta có được không?”

“Được, nhưng mà …” Minh Châu có hơi ngập ngừng …

“Nhưng mà …?”

“Chàng giúp ta đi, bên dưới của ta khó chịu lắm”.

“Được, ta sẽ cố gắng đâm đến khi nàng xin tha mạng”.

Kiêu Vương không nói hai lời, một tay mạnh mẽ kéo soạt chiếc quần cuối cùng trên người Minh Châu, áp đảo nàng nằm xuống giường luật động …

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trả Nợ Chân Tình

Số ký tự: 0