Ta Sẽ Cùng Chàng
Thiên Thư (Kamichira Hoàng )
2024-07-12 19:50:17
Một ngày một đêm trôi qua vẫn không tin tức gì, thời tiết ngày càng khắc nghiệt hơn, gió đông lạnh lẽo hanh khô thổi liên tục vào doanh trại. Minh Châu quả thực chưa bao giờ phải hứng chịu thời tiết khắc nghiệt như vậy. Trên thân là mấy lớp áo lông, lên cạnh là một cái bếp lò than đỏ lửa nhưng nàng vẫn không thôi run rẩy.
“Nào uống một chút nước nóng, sẽ ấm hơn”.
Kiêu Binh Thần cầm ly nước nóng đến đút từng chút cho Minh Châu uống. Bên ngoài lên vẫn có rất nhiều người đi qua lại liên tục túc trực xung quanh
“Tại sao mọi người không có chút hề hấn gì, không lạnh sao?”.
“Quân lính của Triều Đình đã trải qua những khóa huấn luyện khắc nghiệt nhất, những loại thời tiết này chẳng là gì”.
“Thật sao? Là kiểu huấn luyện gì mà sắt thép như vậy”.
“Cởi áo ngâm dưới sông băng”.
“Thật sự thần kì vậy sao, như vậy cũng không bị nhiễm lạnh?”
“Đương nhiên tất cả đều có thời gian của nó rồi”.
Kiêu Binh Thần xoa đầu nàng, rồi đứng dậy ôm nàng đến giường, dặn dò.
“Chân nàng còn chưa đi được nhiều, nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút”.
“Nhưng mà ta đã nằm trên giường 2 ngày rồi, không muốn nằm nữa đâu, Trung Quân và Lưu Thái Y đã có tin tức gì chưa”.
Minh Châu không chịu nằm im vùng ngồi dậy, nàng đã mất ngủ cả đêm hôm qua vì lo lắng cho 2 người kia, nàng cảm thấy có lỗi vì mình họ rơi vào nguy hiểm, bây giờ thì an toàn ở doanh trại trong khi họ lại không có chút tin tức gì.
“Nàng yên tĩnh một chút đi, Trung Quân là Đại Thần tài năng nhất trong triều đình, một khi đã quyết định ra chuyện gì sẽ rất chắc chắn có đường lui, nếu không đã không phải là Đại Thần cố vấn của Ta rồi”.
Kiêu Vương đẩy Minh Châu nằm xuống cuốn chăn lại cho nàng, sờ lên đôi má đỏ ửng vì lạnh cố gắng giải thích cho nàng.
“Ừm, ta không nghĩ đến”.
Vừa dứt câu bên ngoài đã có tiếng động của người bước vào là Nhập Thần.
“Khấu kiến Hoàng Thượng, Thần đã có tin tức”.
Nhập Thần trên người mặc đồ trắng ẩn vào trong tuyết, trên áo vẫn còn vương những mảng tuyết trắng, chứng tỏ vừa phi ngựa đến là chạy ngay đến đây báo tin.
“Nói nhanh”.
“Thần đã tìm được doanh trại trong rừng của Lãnh Vương, quân lính đang phòng thủ rất tốt, đa phần đều bị thương nặng bởi lần phục kích vừa rồi. Không nhìn thấy Đại Thần bên trong chỉ có Lưu Thái Y thôi, ông ta bị coi là nô lệ bình thường không bị phát hiện là người của Kiêu Quốc, hiện tại Thần không thể tiếp cận được”.
“Hả, vậy người đang ở đâu?” Minh Châu bật dậy, níu lấy ống áo của Binh Thần
“Binh Thần phải tìm được Trung Quân, phải cứu Lưu Thái Y”.
Kiêu Vương vỗ vỗ tay nàng, cố trấn an nữ nhân, rồi nhìn về phía Nhập Thần:
“Tạm thời không đánh rắn động cỏ, truyền lệnh di chuyển doanh trại bao vây khu rừng biên giới, diệt cỏ tận gốc”.
“Tuân lệnh”.
“Khoan đã”.
“Hoàng Thượng có gì căn dặn”.
“Chuẩn bị xe ngựa”.
Nhập Thần cuối người lui vài bước rồi quay ra ngoài sắp xếp công việc, chuẩn bị khởi binh dời đoàn tác chiến kế hoạch tiếp theo.
“Minh Châu, ta sắp phải tác chiến, ta sẽ đưa nàng vào thành, nàng ở đó đợi tin ta, ta sẽ cứu Trung Quân và Lưu Thái Y về lành lạnh”.
Kiêu Binh Thần khom người ôm nữ nhân đã được cuốn chặt trong chăn, không thể nhúc nhích.
“Ta muốn đi”.
“Không được, đây không phải trò chơi, đây là chuyện đại sự”.
“Chàng định bỏ mặc ta lại trong thành nữa sao”.
“Không là không, ta đã nói rồi ta sẽ quay lại, nàng chỉ cần dưỡng thân cho tốt đợi ta trở về, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm nữa”.
“Không ta muốn đi cùng chàng, bỏ ra đi”.
Minh Châu nằm trong lòng Kiêu Vương cố vùng vẫy nhưng vô dụng, đáng lẽ nàng không nên nằm im để Kiêu Vương cuốn chăn như vậy. Bây giờ như một con sâu mập bị trói chặt mặc người ta đem lên xe ngựa chạy thẳng về tường thành.
Sau nửa ngày đường đi, cuối cùng xe ngựa cũng vào được trong Thành.
Minh Châu mệt mỏi thiếp đi trong chiếc chăn được Kiêu Binh Thần ôm chặt, nhưng khi xe ngựa vừa dừng lại nàng liền náo động, dãy dụa tìm cách thoát ra ngoài.
“Không ta không vào, ta muốn đi cùng chàng, chân ta không sao cả, thả ra …”.
Kiêu Vương vẫn một mực không lay động, một tay vác Minh Châu đang la hét lên vai một mạnh bước nhanh đến một căn phòng lớn được bố trí sẵn, đặt nàng xuống giường, xoa đầu nàng:
“Minh Châu của Trẫm ngoan ngoan một chút, ta sẽ về sớm với nàng”.
“Không, ta vất vả đến đây là để cùng chàng đi cơ mà”. Ngôn Tình Ngược
“Chăm sóc Minh Châu cho tốt, gỡ chăn cho nàng sau khi ta đi”. Binh Thần nhìn sang đội thị vệ và cung nữ đằng sau dọn dò.
“Hoàng Thượng yên tâm, chúng thần sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ”.
“Ngoan”. Binh Thần hôn lên trán Mỹ Nhân rồi quay lưng rời đi không quay đầu lại cho đến khi khuất bóng khỏi cánh cửa phòng.
Chàng đóng cửa lại mới thở dài, bên trong vẫn có thể nghe tiếng hét của Minh Châu
“Binh Thần, chàng nhớ đó, sau khi chàng về đừng nhìn mặt ta nữa, ta ghét chàng”.
Thấy Kiêu Vương vẫn chần chừ không đi Xuất Qủy mới tiến lên một bước:
"Hoàng Thượng, liệu để Minh Châu như vậy có ổn hay không? ".
“Vẫn tốt hơn là để nàng ấy chịu khổ cùng ta”. Chàng nói rồi bước đi ra ngoài, đằng sau vẫn là Xuất Qủy và Nhập Thần.
Nhưng bỗng chàng dừng lại bất ngờ, khiến 2 thân cận xém chút đã đụng trúng chàng, 2 người lùi lại 2 bước tạo khoảnh cách với chàng, cuối người chờ lệnh.
“Các ngươi nói, sau khi về ta nên làm cách nào để dỗ Minh Châu”.
“Dạ?”
Huynh đệ Xuất Qủy, Nhập Thần đồng thanh, cả 2 nhìn nhau khó hiểu, có phải 2 người này nghe nhầm rồi không? Hoàng Thượng đang hỏi cách để dỗ dành nữ nhân sao?
“Các ngươi không nghe sao? Nàng ấy nói ‘sau khi chàng về đừng nhìn mặt ta nữa’, bây giờ phải làm sao?”.
Kiêu Vương im lặng một hồi nhìn 2 Huynh Đệ nào đó biến đổi sắc mặt trông rất khó coi, chàng đành thở dài quay người bước tiếp
"Bỏ đi, 2 ngươi làm gì đã tiếp cận nữ nhân bao giờ, cố gắng mà tìm được Trung Quân để mà hỏi, nếu không chuyện này sẽ để 2 ngươi suy nghĩ ".
Xuất Qủy, Nhập Thần nhìn nhau lắc đầu, cái này có phải giận cá chém thớt không, 2 người thì liên quan gì đến tình cảm giữa Hoàng Thượng và Minh Châu chứ?
Theo như kế hoạch đã được vạch sẵn, Kiêu Vương dẫn đầu quân chia làm 2 nhánh, bao vây quân địch vòng thứ nhất, vòng thứ 2 chờ lệnh tiếp ứng, giảm số lượng quân tránh đánh rắn động cỏ ảnh hưởng đến nô lệ trong doanh trại địch.
Kiêu Vương đứng trên một mỏm đá cao nhìn qua ống nhòm có thể quan sát được tình hình địch, quả thực phòng thủ rất tốt, muốn đến gần lều chính phỉa vượt qua tầng tầng lớp lớp tinh anh trong tinh anh đang tuần tra cao độ
“Hoàng Thượng, chúng ta nên cứu con tinh trước hay đột kích trước”. Xuất Qủy cầm kiếm chắc trên tay, sẵn sàng đợi lệnh.
"Cả hai, làm được không? ". Kiêu Vương xem xét tình hình nhìn về phía Xuất Qủy.
“Làm sao có thể? Trong khi bọn chúng phòng thủ rất kĩ”.
“Các ngươi vẫn còn học hỏi nhiều rồi, cứ thực hiện theo kế hoạch”.
“Dạ”.
Xuất Qủy lùi về phía sau, nhìn về phía tốp tinh anh đã sẵn sàng chờ lệnh rồi dẫn binh rời đi.
Chỉ trong 1 khắc sau đó, khu rừng bao quanh bởi những núi tuyết lan tỏa rất nhiều khói, mù mịt cả cảnh rừng, lửa bao quanh doanh trại, thu hút binh lính tán loạn, theo lệnh của Lãnh Vương nhanh chóng tản ra dập lửa, bởi nếu không dập được cả doanh trại sẽ chết cháy không có lối thoát.
Binh lính lập tức vứt bỏ binh khí cởi áo khoác điên cuồng dập lửa đang lan rộng
“Dập lửa, nhanh lên dập mạnh vào, dùng cát lấp lên không được để lửa tàn”. Tiếng thét của Lãnh Vương vang vọng điều binh
Rầm rầm
“Không xong rồi là bẫy”.
Trong đám khói mù mịt, vang lên tiếng hí ngựa mù mịt xông tới, dẫn đầu là Xuất Qủy như một vị thần dũng mãnh xuyên qua lửa xông thẳng vào vòng doanh trại đang hoảng loạn, mở đường cho quân đằng sau chạy vào, trên tay họ là những bao tuyết đổ sang 2 bên đường dập lửa, chỉ có thể vào mà không thể ra được.
Quân lính của Kiêu Binh Thần đi đến đâu thì máu bắn ra đến đấy, lưỡi kiếm sắt nhọn lướt qua động mạch của những tên lính không binh khí.
Nhập Thần cũng chạy vào trong, bằng đôi mắt tinh anh cố thăm thám tình hình hoảng loạn, kiếm Trung Quân và cả Lưu Thái Y. Chợt có tiếng kêu:
“Nhập Thần, ta ở đây”.
Chàng nhìn về tiếng gọi tên mình thì nhìn thấy Lão Lưu mặt mũi đen nhẽm mừng rỡ gọi người
Nhập Thần thúc ngựa nhảy qua những cái xác chết đến trước mặt Lão Lưu, bàn tay cơ bắp đưa xuống thuần thục kéo Lão Lưu ngồi lên ngựa
“Đại Thần đâu rồi?”
“Khi bị bắt ta đã mở đường cho cậu ta thoát, chỉ có ta bị bắt thôi”.
Nhập Thần nghe vậy thoáng nhẹ lòng, cứu được một người thì nhanh chóng thúc ngựa vun vút chạy về phía vòng lửa nhạy qua, con ngựa khỏe khoắn được huấn luyện tốt.
"Kiêu Vương, Kiêu Vương đâu rồi. Tên Quân Vương hèn hạ, dám đánh lén, có ngon thì ra đây một sống một còn … ".
Lãnh Vương đứng giữa đoàn binh thưa thớt của mình gào lớn, mắt hắn ta đỏ ngầu, vết thương chưa lành hẳn nhưng vẫn không thể đứng chờ chết trong nhục nhã như vậy được.
“Không cần gào thét, ta đến rồi đây”.
Kiêu Binh Thần ngồi trên Bạch Mã trong tay cầm đao lớn nhảy vọt xuống trước mặt Lãnh Vương, hai nam tử hán đại diện cho 2 hùng quốc mạnh mẽ mặt đối mặt, mặc kệ xung quanh là lửa trận bao vây không có đường thoát, xác định một sống một còn nơi này.
“Kiêu Binh Thần tên vô lại dám đánh lén”.
“Còn không phải nhà ngươi muốn cài bẫy Kiêu Quốc vào lòng chảo để giết sạch sao, đừng nói lời vô nghĩa, lên đi”.
Lãnh Viên siết chặt ngọn giáo dài bóng bẩy của mình vụt chạy đến vung đến trước mặt Binh Thần, chàng nhanh chóng né được, nhìn chằm vào biểu hiện của địch thủ, vết thương ở vai khá nặng, máu đang rỉ ra, làm cho Lãnh Vương đổ mồ hôi hột vì đau thắt.
Kiêu Vương vẫn lạnh lùng chân tay nhanh nhẹn, đưa đao quật mạnh vào ngọt giáo của Lãnh Vương, khiến đối phương chệnh sang một bên những vẫn giữ được ngọn giáo trong tay.
Lãnh Vương tiếp chiêu nhanh nhẹn hơn, nhưng lại bị Kiêu Vương đỡ được, 2 người cứ ngang tài ngang sức một đánh một đỡ, cố gắng chém chết đối thủ.
TUUUUUUU
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng kèn thổi báo động của Kiêu Vương, kiến Kiêu Vương chễnh mãng, bị quật ngang sang một bên nhưng vẫn giữ được thăng bằng.
Xuất Qủy nhanh chóng chạy đến thét lớn:“Hoàng Thượng, viện binh của Lãnh Quốc đến rồi, lửa đang bùng cháy không kiểm soát được”.
“Hừm, Lãnh Vương thì ra ngươi cũng chơi xấu không kém, để nội gián trong binh của ta”.
“Ngang tài ngang sức, để xem quân trong vòng lửa này của ngươi có thể chọi lại viện binh hay không?”
Lãnh Viên cười đắc ý, như tiếp như một phần sức lực hắn lao đến Kiêu Vương mà đánh.
“Tùy cơ ứng biến”. Trước khi tiếp chiêu Kiêu Vương chỉ để lại một câu ngắn ngủi rồi để mặc cận thần Xuất Qủy tự giải quyết.
Tình hình hiện tại rất gây go, Kiêu Vương và Lãnh Vương đang quyết chiến giữa vòng, quân Kiêu Quốc lại bị bao vây giữa một vòng lửa cao ngút ngất, bên ngoài vòng lửa lại là Viện Binh của Lãnh Quốc đang tiến gần đến, tình hình tiến thoái lưỡng nan.
Rầm Rầm
TUUUUUU
Lần này lại là tiếng kèn bao động nhưng lại báo động bên Lãnh Quốc
“Chuyện gì vậy?”.
Lãnh Viên đang tham chiến nhưng bất chợt đứng hình trước cảnh tượng đang diễn ra, từ trên núi cao xa xa, hàng tá khối đá khổng lồ, và tuyết trắng ồ ạt đổ xuống đè lên Viện Binh đang tiến về lòng chảo.
Kiêu Vương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy rất xa rất xa trên những đỉnh đồi, một nữ nhân đang ngồi trên ngựa thân mặc đồ đỏ, mái tóc bay trọng gió lạnh giữa hàng vạn binh tướng Kiêu Quốc rất an nhiên nhìn về phía chàng, chàng không thể nhận ra đó là ai.
Nhưng hiện tại trước mắt đoàn binh thứ 2 của Kiêu Vương đang ào xuống khi trận sạt lỡ kết thúc, tiêu diệt hầu hết các thương binh cố gắng chống trả và bắt sống những tên đầu hàng, làm chủ tình hình.
“Kiêu Vương được lắm, ngươi hãy đợi đấy”.
Lãnh Vương gầm lên rồi lại có một người nào đó trên ngựa chạy băng qua kéo hắn trốn đi.
Kiêu Vương không quan tâm cho lắm, chỉ có Xuất Qủy chạy theo Lãnh Vương đang trốn thoát, chàng đứng trân trân vẫn mãi chứ nhìn bóng dáng nữ nhân tóc dài trên đỉnh núi nhìn xuống. Nàng ấy hút hồn chàng từ bóng dáng, khiến trái tim chàng đập lại những nhịp điệu quen thuộc đó.
“Hoàng Thượng, Thần vô dụng Lãnh Vương trốn thoát rồi”. Xuất Qủy quay lại vẫn thấy Kiêu Vương đứng đó, vội vàng quỳ xuống nhận tội.
"Thời gian còn dài, ta mong sau trận chiến lần này Lãnh Vương biết điều mà sống yên ổn đừng gây sự với Kiêu Quốc ".
Chỉ sau 1 canh giờ, chiến trường đã được êm xui, chỉ còn lại đống hỗn độn, Kiêu Vương nhanh chóng thúc ngựa chạy về hướng cô gái đang đứng trên định núi, chàng đi đến càng gần, càng gần mới phát hiện ra là nữ nhân của chàng Minh Châu, chàng biết bằng cách nào nàng thoát khỏi tường thành cao với lớp lớp người canh giữ mà chạy đến đây, còn cứu chàng một mạng
“Minh Châu của ta”.
Kiêu Vương bước xuống ngựa định ôm Mỹ Nhân một cái nhưng chàng nhận lại được là ánh mắt hình viên đạn của nàng, nàng chỉ liếc một cái rồi lạnh lùng thúc ngựa quay đi theo sau là Nhập Thần.
“Hoàng Thượng thất lễ rồi, thần nên đi theo Minh Châu cô nương”.
Nhập Thần hiện tại nên đi với Minh Châu sẽ tốt hơn, dù gì nàng ấy cũng kèo trên Kiêu Vương của hắn.
“Nhưng mà …”.
Kiêu Vương định đuổi theo nhưng lại bị 2 cánh tay giữ lại bên phải là Trung Quân bên trái là Hạo Quan
“Hoàng Thượng à, tốt nhất là nên để yên cho Muội ấy yên tĩnh một chút”. Trung Quân vỗ vai Binh Thần
“Đấy là nữ nhân của Hoàng Thượng sao? Ta thật rất ngưỡng mộ a”.
“Trung Quân, Hạo Quan? Sao lại?”
Kiêu Vương vừa đi từ bất ngờ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chàng cho người bới khắp nơi vẫn không tìm thấy Trung Quân ở đâu, vậy mà bây giờ khi trận chiến kết thúc chàng lại xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cả Kiêu Hạo Quan kia, từ đầu đến cuối không biết đã đi đâu bây giờ cũng xuất hiện … Tất cả cứ như một trò đùa
“Kiêu Vương đừng bất ngờ quá, về thành chúng thần sẽ giải thích rõ ràng cho người”.
Trung Quân thở dài với câu chuyện dài mấy ngày qua, chỉ muốn về thành ăn một con bò rồi mới nói chuyện sau.
Thế là 3 Đại Nam Nhân dẫn đoàn binh Kiêu Quốc hùng dũng trở về ăn mừng trong sự tung hô cùng dân chúng khắp nơi, trận chiến lật ngược tình thế bí ẩn đã đi vào lịch sự của người dân Kiêu Quốc.
“Nào uống một chút nước nóng, sẽ ấm hơn”.
Kiêu Binh Thần cầm ly nước nóng đến đút từng chút cho Minh Châu uống. Bên ngoài lên vẫn có rất nhiều người đi qua lại liên tục túc trực xung quanh
“Tại sao mọi người không có chút hề hấn gì, không lạnh sao?”.
“Quân lính của Triều Đình đã trải qua những khóa huấn luyện khắc nghiệt nhất, những loại thời tiết này chẳng là gì”.
“Thật sao? Là kiểu huấn luyện gì mà sắt thép như vậy”.
“Cởi áo ngâm dưới sông băng”.
“Thật sự thần kì vậy sao, như vậy cũng không bị nhiễm lạnh?”
“Đương nhiên tất cả đều có thời gian của nó rồi”.
Kiêu Binh Thần xoa đầu nàng, rồi đứng dậy ôm nàng đến giường, dặn dò.
“Chân nàng còn chưa đi được nhiều, nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút”.
“Nhưng mà ta đã nằm trên giường 2 ngày rồi, không muốn nằm nữa đâu, Trung Quân và Lưu Thái Y đã có tin tức gì chưa”.
Minh Châu không chịu nằm im vùng ngồi dậy, nàng đã mất ngủ cả đêm hôm qua vì lo lắng cho 2 người kia, nàng cảm thấy có lỗi vì mình họ rơi vào nguy hiểm, bây giờ thì an toàn ở doanh trại trong khi họ lại không có chút tin tức gì.
“Nàng yên tĩnh một chút đi, Trung Quân là Đại Thần tài năng nhất trong triều đình, một khi đã quyết định ra chuyện gì sẽ rất chắc chắn có đường lui, nếu không đã không phải là Đại Thần cố vấn của Ta rồi”.
Kiêu Vương đẩy Minh Châu nằm xuống cuốn chăn lại cho nàng, sờ lên đôi má đỏ ửng vì lạnh cố gắng giải thích cho nàng.
“Ừm, ta không nghĩ đến”.
Vừa dứt câu bên ngoài đã có tiếng động của người bước vào là Nhập Thần.
“Khấu kiến Hoàng Thượng, Thần đã có tin tức”.
Nhập Thần trên người mặc đồ trắng ẩn vào trong tuyết, trên áo vẫn còn vương những mảng tuyết trắng, chứng tỏ vừa phi ngựa đến là chạy ngay đến đây báo tin.
“Nói nhanh”.
“Thần đã tìm được doanh trại trong rừng của Lãnh Vương, quân lính đang phòng thủ rất tốt, đa phần đều bị thương nặng bởi lần phục kích vừa rồi. Không nhìn thấy Đại Thần bên trong chỉ có Lưu Thái Y thôi, ông ta bị coi là nô lệ bình thường không bị phát hiện là người của Kiêu Quốc, hiện tại Thần không thể tiếp cận được”.
“Hả, vậy người đang ở đâu?” Minh Châu bật dậy, níu lấy ống áo của Binh Thần
“Binh Thần phải tìm được Trung Quân, phải cứu Lưu Thái Y”.
Kiêu Vương vỗ vỗ tay nàng, cố trấn an nữ nhân, rồi nhìn về phía Nhập Thần:
“Tạm thời không đánh rắn động cỏ, truyền lệnh di chuyển doanh trại bao vây khu rừng biên giới, diệt cỏ tận gốc”.
“Tuân lệnh”.
“Khoan đã”.
“Hoàng Thượng có gì căn dặn”.
“Chuẩn bị xe ngựa”.
Nhập Thần cuối người lui vài bước rồi quay ra ngoài sắp xếp công việc, chuẩn bị khởi binh dời đoàn tác chiến kế hoạch tiếp theo.
“Minh Châu, ta sắp phải tác chiến, ta sẽ đưa nàng vào thành, nàng ở đó đợi tin ta, ta sẽ cứu Trung Quân và Lưu Thái Y về lành lạnh”.
Kiêu Binh Thần khom người ôm nữ nhân đã được cuốn chặt trong chăn, không thể nhúc nhích.
“Ta muốn đi”.
“Không được, đây không phải trò chơi, đây là chuyện đại sự”.
“Chàng định bỏ mặc ta lại trong thành nữa sao”.
“Không là không, ta đã nói rồi ta sẽ quay lại, nàng chỉ cần dưỡng thân cho tốt đợi ta trở về, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm nữa”.
“Không ta muốn đi cùng chàng, bỏ ra đi”.
Minh Châu nằm trong lòng Kiêu Vương cố vùng vẫy nhưng vô dụng, đáng lẽ nàng không nên nằm im để Kiêu Vương cuốn chăn như vậy. Bây giờ như một con sâu mập bị trói chặt mặc người ta đem lên xe ngựa chạy thẳng về tường thành.
Sau nửa ngày đường đi, cuối cùng xe ngựa cũng vào được trong Thành.
Minh Châu mệt mỏi thiếp đi trong chiếc chăn được Kiêu Binh Thần ôm chặt, nhưng khi xe ngựa vừa dừng lại nàng liền náo động, dãy dụa tìm cách thoát ra ngoài.
“Không ta không vào, ta muốn đi cùng chàng, chân ta không sao cả, thả ra …”.
Kiêu Vương vẫn một mực không lay động, một tay vác Minh Châu đang la hét lên vai một mạnh bước nhanh đến một căn phòng lớn được bố trí sẵn, đặt nàng xuống giường, xoa đầu nàng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Minh Châu của Trẫm ngoan ngoan một chút, ta sẽ về sớm với nàng”.
“Không, ta vất vả đến đây là để cùng chàng đi cơ mà”. Ngôn Tình Ngược
“Chăm sóc Minh Châu cho tốt, gỡ chăn cho nàng sau khi ta đi”. Binh Thần nhìn sang đội thị vệ và cung nữ đằng sau dọn dò.
“Hoàng Thượng yên tâm, chúng thần sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ”.
“Ngoan”. Binh Thần hôn lên trán Mỹ Nhân rồi quay lưng rời đi không quay đầu lại cho đến khi khuất bóng khỏi cánh cửa phòng.
Chàng đóng cửa lại mới thở dài, bên trong vẫn có thể nghe tiếng hét của Minh Châu
“Binh Thần, chàng nhớ đó, sau khi chàng về đừng nhìn mặt ta nữa, ta ghét chàng”.
Thấy Kiêu Vương vẫn chần chừ không đi Xuất Qủy mới tiến lên một bước:
"Hoàng Thượng, liệu để Minh Châu như vậy có ổn hay không? ".
“Vẫn tốt hơn là để nàng ấy chịu khổ cùng ta”. Chàng nói rồi bước đi ra ngoài, đằng sau vẫn là Xuất Qủy và Nhập Thần.
Nhưng bỗng chàng dừng lại bất ngờ, khiến 2 thân cận xém chút đã đụng trúng chàng, 2 người lùi lại 2 bước tạo khoảnh cách với chàng, cuối người chờ lệnh.
“Các ngươi nói, sau khi về ta nên làm cách nào để dỗ Minh Châu”.
“Dạ?”
Huynh đệ Xuất Qủy, Nhập Thần đồng thanh, cả 2 nhìn nhau khó hiểu, có phải 2 người này nghe nhầm rồi không? Hoàng Thượng đang hỏi cách để dỗ dành nữ nhân sao?
“Các ngươi không nghe sao? Nàng ấy nói ‘sau khi chàng về đừng nhìn mặt ta nữa’, bây giờ phải làm sao?”.
Kiêu Vương im lặng một hồi nhìn 2 Huynh Đệ nào đó biến đổi sắc mặt trông rất khó coi, chàng đành thở dài quay người bước tiếp
"Bỏ đi, 2 ngươi làm gì đã tiếp cận nữ nhân bao giờ, cố gắng mà tìm được Trung Quân để mà hỏi, nếu không chuyện này sẽ để 2 ngươi suy nghĩ ".
Xuất Qủy, Nhập Thần nhìn nhau lắc đầu, cái này có phải giận cá chém thớt không, 2 người thì liên quan gì đến tình cảm giữa Hoàng Thượng và Minh Châu chứ?
Theo như kế hoạch đã được vạch sẵn, Kiêu Vương dẫn đầu quân chia làm 2 nhánh, bao vây quân địch vòng thứ nhất, vòng thứ 2 chờ lệnh tiếp ứng, giảm số lượng quân tránh đánh rắn động cỏ ảnh hưởng đến nô lệ trong doanh trại địch.
Kiêu Vương đứng trên một mỏm đá cao nhìn qua ống nhòm có thể quan sát được tình hình địch, quả thực phòng thủ rất tốt, muốn đến gần lều chính phỉa vượt qua tầng tầng lớp lớp tinh anh trong tinh anh đang tuần tra cao độ
“Hoàng Thượng, chúng ta nên cứu con tinh trước hay đột kích trước”. Xuất Qủy cầm kiếm chắc trên tay, sẵn sàng đợi lệnh.
"Cả hai, làm được không? ". Kiêu Vương xem xét tình hình nhìn về phía Xuất Qủy.
“Làm sao có thể? Trong khi bọn chúng phòng thủ rất kĩ”.
“Các ngươi vẫn còn học hỏi nhiều rồi, cứ thực hiện theo kế hoạch”.
“Dạ”.
Xuất Qủy lùi về phía sau, nhìn về phía tốp tinh anh đã sẵn sàng chờ lệnh rồi dẫn binh rời đi.
Chỉ trong 1 khắc sau đó, khu rừng bao quanh bởi những núi tuyết lan tỏa rất nhiều khói, mù mịt cả cảnh rừng, lửa bao quanh doanh trại, thu hút binh lính tán loạn, theo lệnh của Lãnh Vương nhanh chóng tản ra dập lửa, bởi nếu không dập được cả doanh trại sẽ chết cháy không có lối thoát.
Binh lính lập tức vứt bỏ binh khí cởi áo khoác điên cuồng dập lửa đang lan rộng
“Dập lửa, nhanh lên dập mạnh vào, dùng cát lấp lên không được để lửa tàn”. Tiếng thét của Lãnh Vương vang vọng điều binh
Rầm rầm
“Không xong rồi là bẫy”.
Trong đám khói mù mịt, vang lên tiếng hí ngựa mù mịt xông tới, dẫn đầu là Xuất Qủy như một vị thần dũng mãnh xuyên qua lửa xông thẳng vào vòng doanh trại đang hoảng loạn, mở đường cho quân đằng sau chạy vào, trên tay họ là những bao tuyết đổ sang 2 bên đường dập lửa, chỉ có thể vào mà không thể ra được.
Quân lính của Kiêu Binh Thần đi đến đâu thì máu bắn ra đến đấy, lưỡi kiếm sắt nhọn lướt qua động mạch của những tên lính không binh khí.
Nhập Thần cũng chạy vào trong, bằng đôi mắt tinh anh cố thăm thám tình hình hoảng loạn, kiếm Trung Quân và cả Lưu Thái Y. Chợt có tiếng kêu:
“Nhập Thần, ta ở đây”.
Chàng nhìn về tiếng gọi tên mình thì nhìn thấy Lão Lưu mặt mũi đen nhẽm mừng rỡ gọi người
Nhập Thần thúc ngựa nhảy qua những cái xác chết đến trước mặt Lão Lưu, bàn tay cơ bắp đưa xuống thuần thục kéo Lão Lưu ngồi lên ngựa
“Đại Thần đâu rồi?”
“Khi bị bắt ta đã mở đường cho cậu ta thoát, chỉ có ta bị bắt thôi”.
Nhập Thần nghe vậy thoáng nhẹ lòng, cứu được một người thì nhanh chóng thúc ngựa vun vút chạy về phía vòng lửa nhạy qua, con ngựa khỏe khoắn được huấn luyện tốt.
"Kiêu Vương, Kiêu Vương đâu rồi. Tên Quân Vương hèn hạ, dám đánh lén, có ngon thì ra đây một sống một còn … ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Vương đứng giữa đoàn binh thưa thớt của mình gào lớn, mắt hắn ta đỏ ngầu, vết thương chưa lành hẳn nhưng vẫn không thể đứng chờ chết trong nhục nhã như vậy được.
“Không cần gào thét, ta đến rồi đây”.
Kiêu Binh Thần ngồi trên Bạch Mã trong tay cầm đao lớn nhảy vọt xuống trước mặt Lãnh Vương, hai nam tử hán đại diện cho 2 hùng quốc mạnh mẽ mặt đối mặt, mặc kệ xung quanh là lửa trận bao vây không có đường thoát, xác định một sống một còn nơi này.
“Kiêu Binh Thần tên vô lại dám đánh lén”.
“Còn không phải nhà ngươi muốn cài bẫy Kiêu Quốc vào lòng chảo để giết sạch sao, đừng nói lời vô nghĩa, lên đi”.
Lãnh Viên siết chặt ngọn giáo dài bóng bẩy của mình vụt chạy đến vung đến trước mặt Binh Thần, chàng nhanh chóng né được, nhìn chằm vào biểu hiện của địch thủ, vết thương ở vai khá nặng, máu đang rỉ ra, làm cho Lãnh Vương đổ mồ hôi hột vì đau thắt.
Kiêu Vương vẫn lạnh lùng chân tay nhanh nhẹn, đưa đao quật mạnh vào ngọt giáo của Lãnh Vương, khiến đối phương chệnh sang một bên những vẫn giữ được ngọn giáo trong tay.
Lãnh Vương tiếp chiêu nhanh nhẹn hơn, nhưng lại bị Kiêu Vương đỡ được, 2 người cứ ngang tài ngang sức một đánh một đỡ, cố gắng chém chết đối thủ.
TUUUUUUU
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng kèn thổi báo động của Kiêu Vương, kiến Kiêu Vương chễnh mãng, bị quật ngang sang một bên nhưng vẫn giữ được thăng bằng.
Xuất Qủy nhanh chóng chạy đến thét lớn:“Hoàng Thượng, viện binh của Lãnh Quốc đến rồi, lửa đang bùng cháy không kiểm soát được”.
“Hừm, Lãnh Vương thì ra ngươi cũng chơi xấu không kém, để nội gián trong binh của ta”.
“Ngang tài ngang sức, để xem quân trong vòng lửa này của ngươi có thể chọi lại viện binh hay không?”
Lãnh Viên cười đắc ý, như tiếp như một phần sức lực hắn lao đến Kiêu Vương mà đánh.
“Tùy cơ ứng biến”. Trước khi tiếp chiêu Kiêu Vương chỉ để lại một câu ngắn ngủi rồi để mặc cận thần Xuất Qủy tự giải quyết.
Tình hình hiện tại rất gây go, Kiêu Vương và Lãnh Vương đang quyết chiến giữa vòng, quân Kiêu Quốc lại bị bao vây giữa một vòng lửa cao ngút ngất, bên ngoài vòng lửa lại là Viện Binh của Lãnh Quốc đang tiến gần đến, tình hình tiến thoái lưỡng nan.
Rầm Rầm
TUUUUUU
Lần này lại là tiếng kèn bao động nhưng lại báo động bên Lãnh Quốc
“Chuyện gì vậy?”.
Lãnh Viên đang tham chiến nhưng bất chợt đứng hình trước cảnh tượng đang diễn ra, từ trên núi cao xa xa, hàng tá khối đá khổng lồ, và tuyết trắng ồ ạt đổ xuống đè lên Viện Binh đang tiến về lòng chảo.
Kiêu Vương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy rất xa rất xa trên những đỉnh đồi, một nữ nhân đang ngồi trên ngựa thân mặc đồ đỏ, mái tóc bay trọng gió lạnh giữa hàng vạn binh tướng Kiêu Quốc rất an nhiên nhìn về phía chàng, chàng không thể nhận ra đó là ai.
Nhưng hiện tại trước mắt đoàn binh thứ 2 của Kiêu Vương đang ào xuống khi trận sạt lỡ kết thúc, tiêu diệt hầu hết các thương binh cố gắng chống trả và bắt sống những tên đầu hàng, làm chủ tình hình.
“Kiêu Vương được lắm, ngươi hãy đợi đấy”.
Lãnh Vương gầm lên rồi lại có một người nào đó trên ngựa chạy băng qua kéo hắn trốn đi.
Kiêu Vương không quan tâm cho lắm, chỉ có Xuất Qủy chạy theo Lãnh Vương đang trốn thoát, chàng đứng trân trân vẫn mãi chứ nhìn bóng dáng nữ nhân tóc dài trên đỉnh núi nhìn xuống. Nàng ấy hút hồn chàng từ bóng dáng, khiến trái tim chàng đập lại những nhịp điệu quen thuộc đó.
“Hoàng Thượng, Thần vô dụng Lãnh Vương trốn thoát rồi”. Xuất Qủy quay lại vẫn thấy Kiêu Vương đứng đó, vội vàng quỳ xuống nhận tội.
"Thời gian còn dài, ta mong sau trận chiến lần này Lãnh Vương biết điều mà sống yên ổn đừng gây sự với Kiêu Quốc ".
Chỉ sau 1 canh giờ, chiến trường đã được êm xui, chỉ còn lại đống hỗn độn, Kiêu Vương nhanh chóng thúc ngựa chạy về hướng cô gái đang đứng trên định núi, chàng đi đến càng gần, càng gần mới phát hiện ra là nữ nhân của chàng Minh Châu, chàng biết bằng cách nào nàng thoát khỏi tường thành cao với lớp lớp người canh giữ mà chạy đến đây, còn cứu chàng một mạng
“Minh Châu của ta”.
Kiêu Vương bước xuống ngựa định ôm Mỹ Nhân một cái nhưng chàng nhận lại được là ánh mắt hình viên đạn của nàng, nàng chỉ liếc một cái rồi lạnh lùng thúc ngựa quay đi theo sau là Nhập Thần.
“Hoàng Thượng thất lễ rồi, thần nên đi theo Minh Châu cô nương”.
Nhập Thần hiện tại nên đi với Minh Châu sẽ tốt hơn, dù gì nàng ấy cũng kèo trên Kiêu Vương của hắn.
“Nhưng mà …”.
Kiêu Vương định đuổi theo nhưng lại bị 2 cánh tay giữ lại bên phải là Trung Quân bên trái là Hạo Quan
“Hoàng Thượng à, tốt nhất là nên để yên cho Muội ấy yên tĩnh một chút”. Trung Quân vỗ vai Binh Thần
“Đấy là nữ nhân của Hoàng Thượng sao? Ta thật rất ngưỡng mộ a”.
“Trung Quân, Hạo Quan? Sao lại?”
Kiêu Vương vừa đi từ bất ngờ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chàng cho người bới khắp nơi vẫn không tìm thấy Trung Quân ở đâu, vậy mà bây giờ khi trận chiến kết thúc chàng lại xuất hiện như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cả Kiêu Hạo Quan kia, từ đầu đến cuối không biết đã đi đâu bây giờ cũng xuất hiện … Tất cả cứ như một trò đùa
“Kiêu Vương đừng bất ngờ quá, về thành chúng thần sẽ giải thích rõ ràng cho người”.
Trung Quân thở dài với câu chuyện dài mấy ngày qua, chỉ muốn về thành ăn một con bò rồi mới nói chuyện sau.
Thế là 3 Đại Nam Nhân dẫn đoàn binh Kiêu Quốc hùng dũng trở về ăn mừng trong sự tung hô cùng dân chúng khắp nơi, trận chiến lật ngược tình thế bí ẩn đã đi vào lịch sự của người dân Kiêu Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro