Trà Xanh Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng
Anh Thật Sự Khô...
Liên Tước
2024-09-20 09:49:16
Sau khi nhớ lại cốt truyện, Thời Ngu liền chú ý tới trạng thái của Triệu Vinh, đảo mắt một cái, đột nhiên hất cằm lên: "Anh Triệu, chương trình tạp kỹ này sẽ không để cho em đi nông thôn đấy chứ? Nếu em phải làm công việc đồng áng, anh có thể giúp em không?”
Cô biểu hiện ra bộ dạng được nuông chiều vô hạn.
Triệu Vinh trong lòng cười khổ, sau khi làm nhiều năm như vậy thật vất vả mới có chút địa vị trong giới, nhưng cuối cùng hắn ta phải dỗ dành tiểu tổ tông này, tiền này kiếm được thật không dễ dàng.
"Thời tiểu thư, chương trình tạp kỹ này có rất nhiều đường, sẽ có rất nhiều máy quay toàn cảnh, nếu như ăn gian như vậy thì hiệu quả của chương trình tạp kỹ không được tốt lắm." Triệu Vinh khuyên bảo cực kỳ uyển chuyển.
"Hả?" Thời Ngu khẽ nhíu mày, bĩu môi: "Nhưng tôi thật sự không biết làm việc!”
Nói xong Thời Ngu còn giơ bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi lên, giọng điệu kiêu căng: "Việt Châu nói rằng anh ấy thích nhất đôi bàn tay không có vết chai nào của tôi.”
Triệu Vinh giật giật khóe miệng: Loại chuyện này cũng có thể tùy tiện lấy ra nói sao? Nếu như bị ông chủ biết liệu hắn có thể bị diệt khẩu hay không?
Quên đi, hãy nhớ về tiền của ông chủ lớn, suy nghĩ về tiền thưởng cuối năm!
"Thời tiểu thư, tôi cảm thấy kỳ thật..."
Triệu Vinh còn chưa nói hết, đã bị tiếng cười của Thời Ngu cắt đứt, hắn ngẩng đầu mới phát hiện trên mặt đối phương mang theo ý cười rất nhẹ, không còn thái độ kiêu căng vừa rồi?
"Anh Triệu, thật xin lỗi, vừa rồi chính là nhìn anh quá căng thẳng nên mới đùa giỡn một xíu."
Triệu Vinh: “...”
Giọng điệu của cô thoải mái thần thái tự nhiên, thậm chí còn vui tươi chớp chớp mắt một cái: "Anh Triệu hẳn là không bị em lừa đâu nhỉ? ”
Triệu Vinh:...
"Đúng rồi, sau này chúng ta còn phải làm việc cùng nhau, anh cũng đừng khách khí, từ giờ cứ gọi em là Tiểu Ngu là được." Nói xong Thời Ngu vươn tay trái ra.
Vẫn nên gọi là tiểu tổ tông đi, hắn lớn tuổi rồi trái tim không chịu nổi sự tàn phá.
Triệu Vinh lúc này mới phát giác, bắt đầu từ lúc hai người gặp mặt, tiết tấu đối thoại giữa bọn họ đều hoàn toàn bị cô nắm bắt.
Triệu Vinh bất giác toát mồ hôi lạnh, biết rằng phán đoán của mình với vị tiểu tổ tông này đã sai.
Đây đâu phải là cô gái nhỏ ngu ngốc dễ lừa gạt không có kiến thức, rõ ràng chính là bá vương hoa không dễ chọc, là bà nội kế tiếp của hắn!
Triệu Vinh nhìn bàn tay da thịt mềm mại đặt trước mắt, bắt tay.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói của Thời Ngu ngâm nga, còn mang theo vài phần mập mờ: "Cho nên anh Triệu, anh thật sự không thể giúp em đi làm ruộng sao?"
Cô biểu hiện ra bộ dạng được nuông chiều vô hạn.
Triệu Vinh trong lòng cười khổ, sau khi làm nhiều năm như vậy thật vất vả mới có chút địa vị trong giới, nhưng cuối cùng hắn ta phải dỗ dành tiểu tổ tông này, tiền này kiếm được thật không dễ dàng.
"Thời tiểu thư, chương trình tạp kỹ này có rất nhiều đường, sẽ có rất nhiều máy quay toàn cảnh, nếu như ăn gian như vậy thì hiệu quả của chương trình tạp kỹ không được tốt lắm." Triệu Vinh khuyên bảo cực kỳ uyển chuyển.
"Hả?" Thời Ngu khẽ nhíu mày, bĩu môi: "Nhưng tôi thật sự không biết làm việc!”
Nói xong Thời Ngu còn giơ bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi lên, giọng điệu kiêu căng: "Việt Châu nói rằng anh ấy thích nhất đôi bàn tay không có vết chai nào của tôi.”
Triệu Vinh giật giật khóe miệng: Loại chuyện này cũng có thể tùy tiện lấy ra nói sao? Nếu như bị ông chủ biết liệu hắn có thể bị diệt khẩu hay không?
Quên đi, hãy nhớ về tiền của ông chủ lớn, suy nghĩ về tiền thưởng cuối năm!
"Thời tiểu thư, tôi cảm thấy kỳ thật..."
Triệu Vinh còn chưa nói hết, đã bị tiếng cười của Thời Ngu cắt đứt, hắn ngẩng đầu mới phát hiện trên mặt đối phương mang theo ý cười rất nhẹ, không còn thái độ kiêu căng vừa rồi?
"Anh Triệu, thật xin lỗi, vừa rồi chính là nhìn anh quá căng thẳng nên mới đùa giỡn một xíu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vinh: “...”
Giọng điệu của cô thoải mái thần thái tự nhiên, thậm chí còn vui tươi chớp chớp mắt một cái: "Anh Triệu hẳn là không bị em lừa đâu nhỉ? ”
Triệu Vinh:...
"Đúng rồi, sau này chúng ta còn phải làm việc cùng nhau, anh cũng đừng khách khí, từ giờ cứ gọi em là Tiểu Ngu là được." Nói xong Thời Ngu vươn tay trái ra.
Vẫn nên gọi là tiểu tổ tông đi, hắn lớn tuổi rồi trái tim không chịu nổi sự tàn phá.
Triệu Vinh lúc này mới phát giác, bắt đầu từ lúc hai người gặp mặt, tiết tấu đối thoại giữa bọn họ đều hoàn toàn bị cô nắm bắt.
Triệu Vinh bất giác toát mồ hôi lạnh, biết rằng phán đoán của mình với vị tiểu tổ tông này đã sai.
Đây đâu phải là cô gái nhỏ ngu ngốc dễ lừa gạt không có kiến thức, rõ ràng chính là bá vương hoa không dễ chọc, là bà nội kế tiếp của hắn!
Triệu Vinh nhìn bàn tay da thịt mềm mại đặt trước mắt, bắt tay.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói của Thời Ngu ngâm nga, còn mang theo vài phần mập mờ: "Cho nên anh Triệu, anh thật sự không thể giúp em đi làm ruộng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro