Trà Xanh Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng
Nói Trọng Tâm
Liên Tước
2024-09-20 09:49:16
Đây chỉ là một con chim hoàng yến phải phụ thuộc vào anh, một người phụ nữ ngốc nghếch và tầm thường.
Nhưng...
Quý Việt Châu vẫn cúi người xuống bế cô lên, từng bước vững vàng đi xuống dưới lầu.
Anh là Kim chủ, thỉnh thoảng đối xử tử tế với con chim nhỏ của mình cũng không phải là không thể.
Dù sao anh cũng là người giày vò cô thành như vậy.
Chỉ cần một chút dịu dàng để có được sự phụ thuộc và tin tưởng của chim hoàng yến, đó là một giao dịch rất tốt.
*
Lúc này dì giúp việc đã về phòng ngủ, may mà trong nhà bếp vẫn còn cháo đã được hâm nóng từ trước.
Quý Việt Châu đặt cô xuống ghế, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Thời Ngu, anh cam chịu đi vào bếp múc ra hai bát cháo.
Lý trí vốn đang dần trỗi dậy đã biến thành cảm giác thỏa mãn khi Thời Ngu cứ nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt ỷ lại.
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn cháo, Thời Ngu vừa bưng bát vừa nói chuyện với anh: "Đúng rồi, ngày đó em đến công ty, anh Triệu sắp xếp cho em một số công việc.”
Quả nhiên, sau khi thỏa mãn, cũng đến lúc anh nên trả tiền.
Quý Việt Châu đối với chuyện này cũng không bài xích, bọn họ vốn là quan hệ giữa Kim chủ và Chim Hoàng Yến.
Chỉ là trong ánh mắt vốn dâng lên một cỗ lượng nhiệt độ nhỏ bây giờ bắt đầu dần dần trở nên lạnh như băng.
Quý Việt Châu bắt đầu tự hỏi có phải thái độ của mình đối với Thời Ngu đêm nay có phải quá mức ôn hòa hay không?
Còn Thời Ngu, cô cũng chỉ là một phụ nữ coi trọng tiền bạc cũng không có gì đáng trách.
Quý Việt Châu không chán ghét cô ngốc nghếch như vậy, chỉ trở lại trạng thái lạnh lùng như thường ngày.
Thời Ngu dường như không nhận ra được thay đổi của anh, vẫn tiếp tục nói chuyện: "Hừ, anh Triệu không tin kỹ năng diễn xuất của em, anh ấy đánh giá quá thấp em, sau đó em định biểu diễn cho anh ấy xem một đoạn, không nghĩ tới còn đụng phải đối thủ truyền kiếp của anh Triệu..."
Chỉ là giao dịch tiền bạc đơn giản công bằng mà thôi, Quý Việt Châu muốn nhắc nhở cô thật ra khi đòi hỏi cũng không cần phải nói nhiều như vậy.
Anh đặt bát xuống, ngón trỏ gõ vào bàn: "Nói trọng tâm."
Nhưng...
Quý Việt Châu vẫn cúi người xuống bế cô lên, từng bước vững vàng đi xuống dưới lầu.
Anh là Kim chủ, thỉnh thoảng đối xử tử tế với con chim nhỏ của mình cũng không phải là không thể.
Dù sao anh cũng là người giày vò cô thành như vậy.
Chỉ cần một chút dịu dàng để có được sự phụ thuộc và tin tưởng của chim hoàng yến, đó là một giao dịch rất tốt.
*
Lúc này dì giúp việc đã về phòng ngủ, may mà trong nhà bếp vẫn còn cháo đã được hâm nóng từ trước.
Quý Việt Châu đặt cô xuống ghế, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Thời Ngu, anh cam chịu đi vào bếp múc ra hai bát cháo.
Lý trí vốn đang dần trỗi dậy đã biến thành cảm giác thỏa mãn khi Thời Ngu cứ nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt ỷ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn cháo, Thời Ngu vừa bưng bát vừa nói chuyện với anh: "Đúng rồi, ngày đó em đến công ty, anh Triệu sắp xếp cho em một số công việc.”
Quả nhiên, sau khi thỏa mãn, cũng đến lúc anh nên trả tiền.
Quý Việt Châu đối với chuyện này cũng không bài xích, bọn họ vốn là quan hệ giữa Kim chủ và Chim Hoàng Yến.
Chỉ là trong ánh mắt vốn dâng lên một cỗ lượng nhiệt độ nhỏ bây giờ bắt đầu dần dần trở nên lạnh như băng.
Quý Việt Châu bắt đầu tự hỏi có phải thái độ của mình đối với Thời Ngu đêm nay có phải quá mức ôn hòa hay không?
Còn Thời Ngu, cô cũng chỉ là một phụ nữ coi trọng tiền bạc cũng không có gì đáng trách.
Quý Việt Châu không chán ghét cô ngốc nghếch như vậy, chỉ trở lại trạng thái lạnh lùng như thường ngày.
Thời Ngu dường như không nhận ra được thay đổi của anh, vẫn tiếp tục nói chuyện: "Hừ, anh Triệu không tin kỹ năng diễn xuất của em, anh ấy đánh giá quá thấp em, sau đó em định biểu diễn cho anh ấy xem một đoạn, không nghĩ tới còn đụng phải đối thủ truyền kiếp của anh Triệu..."
Chỉ là giao dịch tiền bạc đơn giản công bằng mà thôi, Quý Việt Châu muốn nhắc nhở cô thật ra khi đòi hỏi cũng không cần phải nói nhiều như vậy.
Anh đặt bát xuống, ngón trỏ gõ vào bàn: "Nói trọng tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro