Trà Xanh Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng
Tiểu Một Bãi Rồ...
Liên Tước
2024-09-20 09:49:16
Trong chớp mắt Thời Ngu đã nhớ ra hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ trong tiểu thuyết, là một cô gái đến từ một thị trấn nhỏ đã tốt nghiệp cấp ba, có một cặp cha mẹ trọng nam khinh nữ cùng với một em trai ăn hại hay ăn lười làm.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, cuộc điện thoại này gọi tới tuyệt đối không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Thời Ngu vừa mới nhận điện thoại đã truyền đến giọng nói chói tai của một người đàn bà trung niên: "Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, cánh cứng cáp rồi đúng không?”
Thời Ngu không kịp đề phòng bị giọng nói gào thét đập vào tai như muốn thủng màng nhĩ, khuôn mặt biểu hiện lên sự ghét bỏ đưa điện thoại di động ra xa một chút.
Cô chưa kịp nói gì thì người đàn bà trung niên bên kia tiếp tục nói: "Đúng rồi, tao nghe em trai mày nói mày làm ngôi sao gì đó đúng không, em trai mày nói cái đó kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ em trai mày cần tiền học thêm, mày chuyển trước 100.000 tệ về đi.”
Thời Ngu bị giọng điệu hợp tình hợp lý của bà chọc cười.
Đừng nói nguyên chủ chỉ là một người vừa mới bước chân vào giới giải trí, căn bản không lấy ra được tiền, cho dù cô thật sự có tiền, một lớp học thêm ở một trấn nhỏ có thể lên đến 100.000 tệ sao?
"100.000 tệ đủ chưa?" Thời Ngu khẽ cười hỏi.
Bên kia sững sờ một chút, lúc mở miệng rõ ràng có vài phần đắc ý: "Coi như mày có chút lương tâm, nếu mày thật sự thương em trai, lập tức chuyển thêm 200.000 tệ cổ vũ thằng bé học tập chăm chỉ.”
Lần này Thời Ngu thật sự cười ra tiếng: "Tôi nhớ lần trước kỳ thi cuối kỳ tổng điểm bảy môn cộng lại cũng không vượt qua một trăm điểm nhỉ? Lớp học thêm giá 100.000 tệ là trực tiếp đổi điểm cho cậu em trai ngu xuẩn thi toán 0 điểm sao? 100.000 tệ kia quả thật không đủ.”
Trong chớp mắt đầu dây bên kia im lặng, lúc sau mới bộc phát ra giọng nói chói tai, xem ra là bị cô chọc tức: "Mẹ mày, mày điên à?"
Thời Ngu dựa vào đầu giường, một tay cầm điện thoại di động, cười mỉa mai: "Còn đòi tận 200.000 tệ, bà cũng thật dám nghĩ đó nha, há mồm ra đòi ngoặm liền 200.000 tệ, chỉ bằng cái đầu óc của nó cả đời này có thể kiếm được 200.000 tệ sao? Đi tiểu một bãi rồi tự soi gương lại đi!”
Theo trí nhớ của nguyên chủ, cuộc điện thoại này gọi tới tuyệt đối không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Thời Ngu vừa mới nhận điện thoại đã truyền đến giọng nói chói tai của một người đàn bà trung niên: "Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, cánh cứng cáp rồi đúng không?”
Thời Ngu không kịp đề phòng bị giọng nói gào thét đập vào tai như muốn thủng màng nhĩ, khuôn mặt biểu hiện lên sự ghét bỏ đưa điện thoại di động ra xa một chút.
Cô chưa kịp nói gì thì người đàn bà trung niên bên kia tiếp tục nói: "Đúng rồi, tao nghe em trai mày nói mày làm ngôi sao gì đó đúng không, em trai mày nói cái đó kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ em trai mày cần tiền học thêm, mày chuyển trước 100.000 tệ về đi.”
Thời Ngu bị giọng điệu hợp tình hợp lý của bà chọc cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng nói nguyên chủ chỉ là một người vừa mới bước chân vào giới giải trí, căn bản không lấy ra được tiền, cho dù cô thật sự có tiền, một lớp học thêm ở một trấn nhỏ có thể lên đến 100.000 tệ sao?
"100.000 tệ đủ chưa?" Thời Ngu khẽ cười hỏi.
Bên kia sững sờ một chút, lúc mở miệng rõ ràng có vài phần đắc ý: "Coi như mày có chút lương tâm, nếu mày thật sự thương em trai, lập tức chuyển thêm 200.000 tệ cổ vũ thằng bé học tập chăm chỉ.”
Lần này Thời Ngu thật sự cười ra tiếng: "Tôi nhớ lần trước kỳ thi cuối kỳ tổng điểm bảy môn cộng lại cũng không vượt qua một trăm điểm nhỉ? Lớp học thêm giá 100.000 tệ là trực tiếp đổi điểm cho cậu em trai ngu xuẩn thi toán 0 điểm sao? 100.000 tệ kia quả thật không đủ.”
Trong chớp mắt đầu dây bên kia im lặng, lúc sau mới bộc phát ra giọng nói chói tai, xem ra là bị cô chọc tức: "Mẹ mày, mày điên à?"
Thời Ngu dựa vào đầu giường, một tay cầm điện thoại di động, cười mỉa mai: "Còn đòi tận 200.000 tệ, bà cũng thật dám nghĩ đó nha, há mồm ra đòi ngoặm liền 200.000 tệ, chỉ bằng cái đầu óc của nó cả đời này có thể kiếm được 200.000 tệ sao? Đi tiểu một bãi rồi tự soi gương lại đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro