Trà Xanh Trở Thành Thế Thân Ánh Trăng Sáng
Tình Nhân Thân...
Liên Tước
2024-09-20 09:49:16
Quý Việt Châu nhíu mày, thói quen động tay động chân đánh người của cô gái này rốt cuộc là như thế nào mà hình thành?
Quý Việt Châu muốn cảnh cáo cô rằng cho dù anh chiều chuộng, cưng chiều cô, cô cũng nên hiểu chuyện một chút, rốt cuộc ai mới là chủ của mình.
Nhưng khi Quý Việt Châu ngước mắt nhìn lên bắt gặp ánh mắt trong suốt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngọt ngào hỏi anh: "Em không lợi hại sao?”
Quên đi, cô đánh anh cũng chỉ bằng sức của một con mèo con, chỉ là đang làm nũng mà thôi.
Dù sao cô vẫn còn là một đứa trẻ.
"Lợi hại." Dưới sự truy hỏi của Thời Ngu, Quý Việt Châu cuối cùng vẫn gật đầu.
"Hahaaha." Thời Ngu cười ngây ngô: "Chờ em sau này trở thành ảnh hậu, kiếm tiền bao nuôi anh!”
Tuy rằng Thời Ngu nghĩ đến khi cô kiếm được tiền liền đá văng người, nhưng nếu Quý Việt Châu đồng ý để cho cô bao nuôi, nể mặt anh, cô đương nhiên không từ chối rồi.
Đương nhiên nếu như người này không muốn, vậy vẫn là nên đi tìm mấy em tiểu thịt tươi đẹp trai cường tráng khỏe khoắn hơn một chút.
Quý Việt Châu đương nhiên cũng không coi trọng lời nói của cô, gật gật đầu qua loa, ở trong lòng cười nhạo suy nghĩ khác thường của cô.
Trở thành ảnh hậu có thể bao nuôi anh? Chỉ sợ tất cả ảnh hậu của giới giải trí cũng không ai dám có suy nghĩ bao nuôi anh.
Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, luôn có chút ảo tưởng không thực tế.
Nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, hơi nóng của cháo bốc lên nghi ngút, Quý Việt Châu cũng không biểu lộ sự giễu cợt trong lòng nói ra.
Cho dù hai người có tiếp xúc gần gũi, nhưng rõ ràng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng vẫn ngồi cùng nhau ăn cháo tán gẫu, bầu không khí rất ấp áp hòa thuận.
Dưới ánh đèn, hai gương mặt siêu cấp đẹp đang nói chuyện với nhau, giống như họ thực sự là một đôi tình nhân đang thân mật.
Cuối cùng, Thời Ngu ngủ thiếp đi ở trên bàn vì quá mệt.
Quý Việt Châu cảm thấy buồn cười, rồi vẫn bế người cô trở lại giường.
Chỉ là khi thấy Thời Ngu cuộn mình trong chăn, nhìn thấy gương mặt ngoan ngoãn thoải mái của cô, Quý Việt Châu lại cảm thấy con chim hoàng yến này không đủ tiêu chuẩn.
Quý Việt Châu muốn cảnh cáo cô rằng cho dù anh chiều chuộng, cưng chiều cô, cô cũng nên hiểu chuyện một chút, rốt cuộc ai mới là chủ của mình.
Nhưng khi Quý Việt Châu ngước mắt nhìn lên bắt gặp ánh mắt trong suốt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngọt ngào hỏi anh: "Em không lợi hại sao?”
Quên đi, cô đánh anh cũng chỉ bằng sức của một con mèo con, chỉ là đang làm nũng mà thôi.
Dù sao cô vẫn còn là một đứa trẻ.
"Lợi hại." Dưới sự truy hỏi của Thời Ngu, Quý Việt Châu cuối cùng vẫn gật đầu.
"Hahaaha." Thời Ngu cười ngây ngô: "Chờ em sau này trở thành ảnh hậu, kiếm tiền bao nuôi anh!”
Tuy rằng Thời Ngu nghĩ đến khi cô kiếm được tiền liền đá văng người, nhưng nếu Quý Việt Châu đồng ý để cho cô bao nuôi, nể mặt anh, cô đương nhiên không từ chối rồi.
Đương nhiên nếu như người này không muốn, vậy vẫn là nên đi tìm mấy em tiểu thịt tươi đẹp trai cường tráng khỏe khoắn hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Việt Châu đương nhiên cũng không coi trọng lời nói của cô, gật gật đầu qua loa, ở trong lòng cười nhạo suy nghĩ khác thường của cô.
Trở thành ảnh hậu có thể bao nuôi anh? Chỉ sợ tất cả ảnh hậu của giới giải trí cũng không ai dám có suy nghĩ bao nuôi anh.
Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, luôn có chút ảo tưởng không thực tế.
Nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, hơi nóng của cháo bốc lên nghi ngút, Quý Việt Châu cũng không biểu lộ sự giễu cợt trong lòng nói ra.
Cho dù hai người có tiếp xúc gần gũi, nhưng rõ ràng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng vẫn ngồi cùng nhau ăn cháo tán gẫu, bầu không khí rất ấp áp hòa thuận.
Dưới ánh đèn, hai gương mặt siêu cấp đẹp đang nói chuyện với nhau, giống như họ thực sự là một đôi tình nhân đang thân mật.
Cuối cùng, Thời Ngu ngủ thiếp đi ở trên bàn vì quá mệt.
Quý Việt Châu cảm thấy buồn cười, rồi vẫn bế người cô trở lại giường.
Chỉ là khi thấy Thời Ngu cuộn mình trong chăn, nhìn thấy gương mặt ngoan ngoãn thoải mái của cô, Quý Việt Châu lại cảm thấy con chim hoàng yến này không đủ tiêu chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro