Chương 17
2024-09-03 16:43:07
Sau vài ngày huấn luyện, một đám nam sinh ở cạnh nhau cũng không hề bình yên chút nào. Tuổi mười sáu, mười bảy chính là độ tuổi sung sức nhất, nói mấy câu không hợp ý là đánh lộn, mới qua hai ba ngày mà trong đội ngũ đã liên tục xảy ra mâu thuẫn, người này không nói chuyện với người kia, người kia thấy người nọ là khó chịu, tổng cộng chỉ có mười một tên loi choi mà còn lập ra các nhóm nhỏ kéo bè kéo phái với nhau, Triệu Kỳ làm đội trưởng nên bị kẹp trong thế khó xử.
Buổi tối, Tô Nhất Xán tắm rửa xong bước ra ngoài, Sầm Thì đứng trên con đường nhỏ với mái tóc ướt sũng, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng u tối, thấy Tô Nhất Xán bước ra thì tắt điện thoại nhìn về phía cô.
Tô Nhất Xán đi về phía anh, hỏi: “Đứng ở đây làm gì vậy?”
Sầm Thì trả lời lại: “Sợ tối, đợi chị đi chung.” Ngoài miệng nói sợ, nhưng ánh sáng trong mắt lại bình tĩnh tới lạ thường.
Tô Nhất Xán lại một lần nữa có cảm giác vô hình bị ám chỉ.
Nếu nói cảm xúc của mấy người trong đội bóng rổ dạo gần đây bật lại dữ dội, Tô Nhất Xán cũng có thể cảm nhận được, dù sao tới đây để tập huấn bóng rổ mà không được chạm vào quả bóng rổ thì sao mà chịu nổi?
Nên cô mới hỏi: “Cảm xúc của đám nhóc mấy nay khá bùng nổ, em cảm nhận được chứ?”
Sầm Thì thuận tay nhận lấy chiếc túi lớn Tô Nhất Xán đem theo, xách giúp cô rồi ‘ừm’ một tiếng.
Tô Nhất Xán lựa lời nói: “Hình như bọn họ... Có hơi nhắm vào em, em thấy thế nào?”
Không ngờ vẻ mặt của Sầm Thì lại không có bất kỳ thay đổi nào, anh trả lời: “Khá tốt.”
“???”
Sầm Thì thấy Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm mình giống như gặp ma, anh đột nhiên bật cười: “Không phải đang nói giỡn với chị, là khá tốt thật, chị không thấy bây giờ giúp đám học sinh kia chia bè chia phái, có thể khiến bọn họ thống nhất tìm được một kẻ thù chung cũng khá tốt sao?”
Tô Nhất Xán không thể hiểu được mạch não của Sầm Thì, chỉ là rất bội phục anh dù còn trẻ tuổi mà tâm tính đã ổn định.
Cô tiện đà nói: “Em cứ không cho mấy đứa nó chạm vào bóng, kiên nhẫn của bọn họ sẽ nhanh chóng hao mòn đấy, chị thấy huấn luyện viên trước kia còn thường xuyên chia bọn họ thành hai đội để thi đấu.”
Sầm Thì hỏi lại: “Có hiệu quả không?”
Tô Nhất Xán im lặng, Sầm Thì dừng bước, nói với cô: “Chị muốn nghe nói thật không?”
Tô Nhất Xán cũng dừng chân rồi nhìn về phía anh.
“Một trận thi đấu với cường độ cao 48 phút, tiêu hao thể lực, trước kia em từng chạm trán với một đội, thế lực sâu không lường được của đối phương đã khiến phần lớn đối thủ phải kiệt sức.
Thi đấu trên sân bóng rổ là phải so kỹ năng, chiều cao, ý thức và cả thể lực, nếu muốn tham gia vào kỳ thi đấu mùa thu, chị cảm thấy bọn họ có thể bắt được ưu thế nào trong một khoảng thời gian ngắn?”
Phía sau bọn họ là một mặt hồ tĩnh lặng, ánh trăng phản chiếu sáng ngời trong veo, phía xa xa là hình dáng chạy dài của ngọn núi lớn, hơi lạnh ùa vào phổi khiến đầu óc Tô Nhất Xán lập tức tỉnh táo lại.
Hiện tại những thành viên đội bóng rổ kia hoàn toàn không có kỹ năng nào, ý thức thì hư vô mờ mịt, không được tích lũy qua năm tháng thì rất khó hình thành ý thức bóng rổ mạnh mẽ, còn về chiều cao, khuyết điểm bẩm sinh là nhân tố không thể nào thay đổi được, thứ duy nhất có thể cải thiện trong thời gian ngắn, e rằng chỉ có thể lực.
Sầm Thì đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn những ngọn núi chạy dài phía xa xa, nói tiếp: “Điều hiện tại em có thể làm được chính là chọn ra một vài người ít nhất có thể chơi được một trận thi đấu hoàn chỉnh, em không hy vọng tới lúc thực sự phải thi đấu với các trường khác mà đội của trường mình được nửa hiệp đã kiệt sức.
Thi đấu trong sân có thể thua, nhưng không thể bỏ cuộc. Chịu khổ vài ngày, nếu có thể chịu được thì em sẽ tiếp tục dẫn dắt, còn không chịu được thì em sẽ loại trừ.
Điều đội em cần chính là những người sẵn sàng theo em chiến đấu.”
Tô Nhất Xán đưa mắt nhìn góc nghiêng của người đàn ông trẻ tuổi, dưới màn đêm bao la tràn ngập sức sống của cây tùng bách cứng cáp, thế mà lại khiến cô nghĩ tới bản thân mình của nhiều năm trước, dường như cô cũng đã từng hết mình như vậy, là khi nào nhỉ? Dường như đã xa xôi như từ kiếp trước rồi.
...
Mọi chuyện thật sự bùng nổ vào ngày huấn luyện thứ tư, một tên nhóc trong đội ngũ còn chưa khởi động giãn cơ đã chạy đi tập luyện với những người khác, bị Sầm Thì kêu quay về, tận mắt nhìn cậu ta thực hiện từng động tác ngay tại chỗ.
Tên nhóc này có dáng người cao nhất trong đội, 1m9, vẻ ngoài khờ khạo to con. Ba họ Ngụy, mẹ họ Chu, tên là Ngụy Chu, mọi người thường gọi là “Uy heo*”.
*Uy heo: Từ Uy (cho ăn) có cách đọc giống Ngụy.
Vốn dĩ đã phải kìm nén bực bội khi bị gọi lại ngay trước mặt đồng đội rồi, thấy Sầm Thì vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta, tâm lý phản nghịch trong lòng chàng trai bất ngờ vọt lên tới đỉnh điểm, cậu ta vung tay đứng thẳng dậy, hét vào mặt Sầm Thì: “Ông đây không tập nữa.”
Giọng nói của cậu ta khiến những người đang tập luyện bên cạnh không khỏi dừng động tác rồi nhìn sang, Sầm Thì chậm rãi đưa mắt lên khuôn mặt thở hổn hển của cậu ta, rất bình tĩnh hỏi: “Nói lý do.”
Uy heo đứng dậy, dáng người cao to đi tới trước mặt Sầm Thì, tức giận chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà làm huấn luyện viên của bọn tôi chứ? Huấn luyện viên Phạm trước kia ít nhiều gì thì khi xưa cũng từng là vận động viên.”
Có người làm chim đầu đàn, những người khác cũng lần lượt vây lại, gào thét: “Đúng vậy, anh dựa vào cái gì mà tới dạy chúng tôi, hành hạ chúng tôi mệt chết lên chết xuống chứ?”
“Đúng vậy, còn khổ hơn huấn luyện quân sự, trả tiền để vào đây là để tự làm khổ mình mà. Ăn thì chẳng đủ no, tôi phải gọi điện về nhà, không tập nữa.”
Lúc này tên răng hô kia hét lên với Sầm Thì: “Huấn luyện viên, rốt cuộc anh có biết chơi bóng rổ không?”
“Đến tận bây giờ mà vẫn không cho chúng tôi chạm vào bóng, anh có biết chơi bóng không thế?”
Xung quanh có một đám người phụ họa, Uy heo bước một bước tới gần Sầm Thì, ghé sát lại gần với vẻ hăm dọa: “Không thì như vậy đi, chúng ta thi đấu 1 với 1, nếu anh có thể thắng thì hẵng nói tới chuyện huấn luyện chúng tôi.”
Cảm xúc của mọi người lúc này đều đã bị khơi dậy, Triệu Kỳ muốn khuyên cũng không khuyên được.
Sầm Thì đối mặt với ánh mắt dữ tợn như sói của một đám nhóc, nhưng anh cũng chỉ rũ mắt, bình thản nói: “Tôi không đấu.”
Ngay lập tức, đám người phát ra tiếng “xì” chê bai. Uy heo bước tới định xô đẩy Sầm Thì, nào ngờ tay vừa duỗi ra trước mặt Sầm Thì thì anh đã nghiêng người sang một bên. Uy heo vội vàng vươn ra tay khác, Sầm Thì nhìn chằm chằm vào động tác của Uy heo rồi lại nhanh nhẹn né tránh lần thứ hai, người bên cạnh vô thức tránh ra tạo một khoảng đất trống. Uy heo không tin chuyện lạ này, cậu ta sử dụng cả hai tay, đôi chân Sầm Thì khẽ nhúc nhích, cơ thể đột nhiên vòng ra phía sau Uy heo, vỗ vai cậu ta rồi cười nói: “Còn không chạm vào tôi được mà muốn cướp bóng từ tay tôi à?”
Uy heo tức giận vừa định xoay người lại, Sầm Thì trực tiếp ra tay không chế tay cậu ta, đè cậu ta xuống đất, áp người mình lên sau gáy cậu ta, nói: “Tôi không chơi bóng, nhưng không có nghĩa tôi không đánh người.”
Nói xong anh đột nhiên kéo Uy heo dưới đất lên, khi đứng dậy Uy heo vẫn còn ngơ ngác sững sờ, không biết vừa rồi có chuyện gì?
Triệu Kỳ đứng bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, thật sự sợ huấn luyện viên Sầm sẽ đối xử với bọn họ giống như trước kia đối xử với người bên ngoài, không hợp ý liền bẻ cánh tay ai đó chơi, cũng may huấn luyện viên Sầm vẫn còn nương tay với các đội viên của mình.
Sầm Thì không để ý tới Uy heo, ngược lại nhếch môi nhìn về phía mọi người: “Không phục đúng không? Còn có ai nữa?”
Mặt trời đã lên cao, sân bóng rổ lại vô cùng tĩnh lặng, có người cúi đầu, cũng có người tức giận nhìn chằm chằm Sầm Thì.
Anh đứng giữa mọi người, hơi hất cằm, thần thái nhìn đời bằng nửa con mắt hiện ra rõ ràng.
Cho dù đang đứng trong tình huống tất cả mọi người đề không phục, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: “Hai ngày sau, tôi cho các cậu một cơ hội, muốn khiêu chiến với tôi thì cứ lập đội.”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người trong đội bóng rổ đều nhìn nhau, không biết khiêu chiến này là kiểu khiêu chiến thế nào?
Lúc bọn họ xung đột, Tô Nhất Xán đang tới nhà ăn lấy nước nên đúng lúc không có ở đó, đợi tới khi cô quay lại, sóng gió đã lắng xuống.
Buổi chiều, Sầm Thì cuối cùng cũng lấy bóng rổ ra, bắt đầu tập luyện với quả bóng.
Từ ngày đó trở đi, mọi người dường như đã tìm ra mục tiêu, không chỉ tập luyện ngày càng hăng hái hơn, thậm chí còn lén thảo luận vô cùng hăng say, xem lúc đó nên ngược đãi vị huấn luyện kiêu ngạo kia thế nào.
Hiển nhiên, đối kháng Sầm Thì đã khiến mọi người gắn kết lại với nhau một cách kỳ diệu, ngay cả những nhóm nhỏ cũng nhất thời vứt bỏ rào cản, bắt đầu thương lượng đối sách.
Chuyển biến này khiến Tô Nhất Xán vô cùng ngạc nhiên, cô cảm thấy là do sự chu đáo em trai Sầm đã cảm hóa mọi người, dù sao mấy ngày nay Tô Nhất Xán đều thấy anh gần như nhường hết mọi đồ ngon cho đội viên ăn, nên đây là cách học sinh cô báo đáp lòng tốt.
...
Đội bóng rổ thuê một ký túc xá hai tầng lầu, phòng đầu tiên ở lầu một là của Sầm Thì, ba phòng sau đó là của đội viên, suy xét tới việc Tô Nhất Xán dù sao cũng là cô giáo nữ, không tiên ở chung với một đám học sinh nam, cho nên đặt biệt xếp cho cô ở lầu hai.
Nhà vệ sinh cũng là nhà vệ sinh nam nữ công cộng nằm ở phía tây đường dẫn tới nhà tắm, vẫn phải băng qua con đường nhỏ kia, mấy đêm nay Tô Nhất Xán đều cố nhịn, gần như không đi vệ sinh, đầu tiên là do điều kiện nhà vệ sinh không được tốt lắm, thứ hai, ban đêm ở nhà vệ sinh kia sẽ bật đèn vàng, vốn dĩ đã âm u khủng bố, kết quả mấy tên nhóc thối này dạo gần đây còn nói nhà vệ sinh có ma, gì mà có bóng trắng lướt qua bên ngoài nhà vệ sinh, còn nghe nói có người phụ nữ hát xướng kịch hoàng mai, kể vô cùng chi tiết như thể có thật, một đêm nọ còn có một nhóm thanh niên bị dọa tới mức hú hét chạy về.
Mặc dù Tô Nhất Xán mang thái độ nghi ngờ với những lời bọn họ nói, nhưng bảo cô một mình đi tới nhà vệ sinh kia trong đêm hôm khuya khoắt vậy, thật sự vẫn có chút đáng sợ, nhưng khổ nỗi tối nay cô thật sự không nhịn nổi.
Tô Nhất Xán lê dép đi tới lầu một, đèn phòng đều đã tắt, cô lại không thể nào gọi học sinh dậy đi vệ sinh với cô, ngay trong lúc cô đang rối rắm, dường như cô nhìn thấy một tia lửa chợt lóe lên ở mặt bên ký túc xá, cô xoay người đi ra bìa lầu một.
Sầm Thì vừa nghe thấy tiếng động đã giẫm tàn thuốc dưới chân, khi anh quay đầu lại, Tô Nhất Xán cũng đúng lúc vừa quẹo tới đây, hai người cứ như thế nhìn nhau một cách khó hiểu dưới ánh trăng.
Vẫn là Tô Nhất Xán lên tiếng trước: “Tối rồi em không ngủ mà đứng bên ngoài làm gì chứ?”
Sầm Thì ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, trầm lặng nói: “Ngủ không được.”
Trong lòng Tô Nhất Xán dâng lên tâm trạng đồng cảm, cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn là đang nhớ nhà.
Tô Nhất Xán đứng cách anh mấy bước, cuối cùng cũng không nhịn được, có hơi xấu hổ nói: “Nếu em không ngủ được, chi bằng...”
Đi vệ sinh với chị đi.
Không biết vì sao, những lời này lại khiến Tô Nhất Xán có hơi khó mở lời, hơn nửa đêm mà còn kéo một người đàn ông đi vệ sinh với cô là chuyện gì đây?
Đi vệ sinh để giải nỗi sầu nhớ nhà sao?
Buổi tối, Tô Nhất Xán tắm rửa xong bước ra ngoài, Sầm Thì đứng trên con đường nhỏ với mái tóc ướt sũng, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng u tối, thấy Tô Nhất Xán bước ra thì tắt điện thoại nhìn về phía cô.
Tô Nhất Xán đi về phía anh, hỏi: “Đứng ở đây làm gì vậy?”
Sầm Thì trả lời lại: “Sợ tối, đợi chị đi chung.” Ngoài miệng nói sợ, nhưng ánh sáng trong mắt lại bình tĩnh tới lạ thường.
Tô Nhất Xán lại một lần nữa có cảm giác vô hình bị ám chỉ.
Nếu nói cảm xúc của mấy người trong đội bóng rổ dạo gần đây bật lại dữ dội, Tô Nhất Xán cũng có thể cảm nhận được, dù sao tới đây để tập huấn bóng rổ mà không được chạm vào quả bóng rổ thì sao mà chịu nổi?
Nên cô mới hỏi: “Cảm xúc của đám nhóc mấy nay khá bùng nổ, em cảm nhận được chứ?”
Sầm Thì thuận tay nhận lấy chiếc túi lớn Tô Nhất Xán đem theo, xách giúp cô rồi ‘ừm’ một tiếng.
Tô Nhất Xán lựa lời nói: “Hình như bọn họ... Có hơi nhắm vào em, em thấy thế nào?”
Không ngờ vẻ mặt của Sầm Thì lại không có bất kỳ thay đổi nào, anh trả lời: “Khá tốt.”
“???”
Sầm Thì thấy Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm mình giống như gặp ma, anh đột nhiên bật cười: “Không phải đang nói giỡn với chị, là khá tốt thật, chị không thấy bây giờ giúp đám học sinh kia chia bè chia phái, có thể khiến bọn họ thống nhất tìm được một kẻ thù chung cũng khá tốt sao?”
Tô Nhất Xán không thể hiểu được mạch não của Sầm Thì, chỉ là rất bội phục anh dù còn trẻ tuổi mà tâm tính đã ổn định.
Cô tiện đà nói: “Em cứ không cho mấy đứa nó chạm vào bóng, kiên nhẫn của bọn họ sẽ nhanh chóng hao mòn đấy, chị thấy huấn luyện viên trước kia còn thường xuyên chia bọn họ thành hai đội để thi đấu.”
Sầm Thì hỏi lại: “Có hiệu quả không?”
Tô Nhất Xán im lặng, Sầm Thì dừng bước, nói với cô: “Chị muốn nghe nói thật không?”
Tô Nhất Xán cũng dừng chân rồi nhìn về phía anh.
“Một trận thi đấu với cường độ cao 48 phút, tiêu hao thể lực, trước kia em từng chạm trán với một đội, thế lực sâu không lường được của đối phương đã khiến phần lớn đối thủ phải kiệt sức.
Thi đấu trên sân bóng rổ là phải so kỹ năng, chiều cao, ý thức và cả thể lực, nếu muốn tham gia vào kỳ thi đấu mùa thu, chị cảm thấy bọn họ có thể bắt được ưu thế nào trong một khoảng thời gian ngắn?”
Phía sau bọn họ là một mặt hồ tĩnh lặng, ánh trăng phản chiếu sáng ngời trong veo, phía xa xa là hình dáng chạy dài của ngọn núi lớn, hơi lạnh ùa vào phổi khiến đầu óc Tô Nhất Xán lập tức tỉnh táo lại.
Hiện tại những thành viên đội bóng rổ kia hoàn toàn không có kỹ năng nào, ý thức thì hư vô mờ mịt, không được tích lũy qua năm tháng thì rất khó hình thành ý thức bóng rổ mạnh mẽ, còn về chiều cao, khuyết điểm bẩm sinh là nhân tố không thể nào thay đổi được, thứ duy nhất có thể cải thiện trong thời gian ngắn, e rằng chỉ có thể lực.
Sầm Thì đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn những ngọn núi chạy dài phía xa xa, nói tiếp: “Điều hiện tại em có thể làm được chính là chọn ra một vài người ít nhất có thể chơi được một trận thi đấu hoàn chỉnh, em không hy vọng tới lúc thực sự phải thi đấu với các trường khác mà đội của trường mình được nửa hiệp đã kiệt sức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi đấu trong sân có thể thua, nhưng không thể bỏ cuộc. Chịu khổ vài ngày, nếu có thể chịu được thì em sẽ tiếp tục dẫn dắt, còn không chịu được thì em sẽ loại trừ.
Điều đội em cần chính là những người sẵn sàng theo em chiến đấu.”
Tô Nhất Xán đưa mắt nhìn góc nghiêng của người đàn ông trẻ tuổi, dưới màn đêm bao la tràn ngập sức sống của cây tùng bách cứng cáp, thế mà lại khiến cô nghĩ tới bản thân mình của nhiều năm trước, dường như cô cũng đã từng hết mình như vậy, là khi nào nhỉ? Dường như đã xa xôi như từ kiếp trước rồi.
...
Mọi chuyện thật sự bùng nổ vào ngày huấn luyện thứ tư, một tên nhóc trong đội ngũ còn chưa khởi động giãn cơ đã chạy đi tập luyện với những người khác, bị Sầm Thì kêu quay về, tận mắt nhìn cậu ta thực hiện từng động tác ngay tại chỗ.
Tên nhóc này có dáng người cao nhất trong đội, 1m9, vẻ ngoài khờ khạo to con. Ba họ Ngụy, mẹ họ Chu, tên là Ngụy Chu, mọi người thường gọi là “Uy heo*”.
*Uy heo: Từ Uy (cho ăn) có cách đọc giống Ngụy.
Vốn dĩ đã phải kìm nén bực bội khi bị gọi lại ngay trước mặt đồng đội rồi, thấy Sầm Thì vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta, tâm lý phản nghịch trong lòng chàng trai bất ngờ vọt lên tới đỉnh điểm, cậu ta vung tay đứng thẳng dậy, hét vào mặt Sầm Thì: “Ông đây không tập nữa.”
Giọng nói của cậu ta khiến những người đang tập luyện bên cạnh không khỏi dừng động tác rồi nhìn sang, Sầm Thì chậm rãi đưa mắt lên khuôn mặt thở hổn hển của cậu ta, rất bình tĩnh hỏi: “Nói lý do.”
Uy heo đứng dậy, dáng người cao to đi tới trước mặt Sầm Thì, tức giận chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà làm huấn luyện viên của bọn tôi chứ? Huấn luyện viên Phạm trước kia ít nhiều gì thì khi xưa cũng từng là vận động viên.”
Có người làm chim đầu đàn, những người khác cũng lần lượt vây lại, gào thét: “Đúng vậy, anh dựa vào cái gì mà tới dạy chúng tôi, hành hạ chúng tôi mệt chết lên chết xuống chứ?”
“Đúng vậy, còn khổ hơn huấn luyện quân sự, trả tiền để vào đây là để tự làm khổ mình mà. Ăn thì chẳng đủ no, tôi phải gọi điện về nhà, không tập nữa.”
Lúc này tên răng hô kia hét lên với Sầm Thì: “Huấn luyện viên, rốt cuộc anh có biết chơi bóng rổ không?”
“Đến tận bây giờ mà vẫn không cho chúng tôi chạm vào bóng, anh có biết chơi bóng không thế?”
Xung quanh có một đám người phụ họa, Uy heo bước một bước tới gần Sầm Thì, ghé sát lại gần với vẻ hăm dọa: “Không thì như vậy đi, chúng ta thi đấu 1 với 1, nếu anh có thể thắng thì hẵng nói tới chuyện huấn luyện chúng tôi.”
Cảm xúc của mọi người lúc này đều đã bị khơi dậy, Triệu Kỳ muốn khuyên cũng không khuyên được.
Sầm Thì đối mặt với ánh mắt dữ tợn như sói của một đám nhóc, nhưng anh cũng chỉ rũ mắt, bình thản nói: “Tôi không đấu.”
Ngay lập tức, đám người phát ra tiếng “xì” chê bai. Uy heo bước tới định xô đẩy Sầm Thì, nào ngờ tay vừa duỗi ra trước mặt Sầm Thì thì anh đã nghiêng người sang một bên. Uy heo vội vàng vươn ra tay khác, Sầm Thì nhìn chằm chằm vào động tác của Uy heo rồi lại nhanh nhẹn né tránh lần thứ hai, người bên cạnh vô thức tránh ra tạo một khoảng đất trống. Uy heo không tin chuyện lạ này, cậu ta sử dụng cả hai tay, đôi chân Sầm Thì khẽ nhúc nhích, cơ thể đột nhiên vòng ra phía sau Uy heo, vỗ vai cậu ta rồi cười nói: “Còn không chạm vào tôi được mà muốn cướp bóng từ tay tôi à?”
Uy heo tức giận vừa định xoay người lại, Sầm Thì trực tiếp ra tay không chế tay cậu ta, đè cậu ta xuống đất, áp người mình lên sau gáy cậu ta, nói: “Tôi không chơi bóng, nhưng không có nghĩa tôi không đánh người.”
Nói xong anh đột nhiên kéo Uy heo dưới đất lên, khi đứng dậy Uy heo vẫn còn ngơ ngác sững sờ, không biết vừa rồi có chuyện gì?
Triệu Kỳ đứng bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, thật sự sợ huấn luyện viên Sầm sẽ đối xử với bọn họ giống như trước kia đối xử với người bên ngoài, không hợp ý liền bẻ cánh tay ai đó chơi, cũng may huấn luyện viên Sầm vẫn còn nương tay với các đội viên của mình.
Sầm Thì không để ý tới Uy heo, ngược lại nhếch môi nhìn về phía mọi người: “Không phục đúng không? Còn có ai nữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt trời đã lên cao, sân bóng rổ lại vô cùng tĩnh lặng, có người cúi đầu, cũng có người tức giận nhìn chằm chằm Sầm Thì.
Anh đứng giữa mọi người, hơi hất cằm, thần thái nhìn đời bằng nửa con mắt hiện ra rõ ràng.
Cho dù đang đứng trong tình huống tất cả mọi người đề không phục, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: “Hai ngày sau, tôi cho các cậu một cơ hội, muốn khiêu chiến với tôi thì cứ lập đội.”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người trong đội bóng rổ đều nhìn nhau, không biết khiêu chiến này là kiểu khiêu chiến thế nào?
Lúc bọn họ xung đột, Tô Nhất Xán đang tới nhà ăn lấy nước nên đúng lúc không có ở đó, đợi tới khi cô quay lại, sóng gió đã lắng xuống.
Buổi chiều, Sầm Thì cuối cùng cũng lấy bóng rổ ra, bắt đầu tập luyện với quả bóng.
Từ ngày đó trở đi, mọi người dường như đã tìm ra mục tiêu, không chỉ tập luyện ngày càng hăng hái hơn, thậm chí còn lén thảo luận vô cùng hăng say, xem lúc đó nên ngược đãi vị huấn luyện kiêu ngạo kia thế nào.
Hiển nhiên, đối kháng Sầm Thì đã khiến mọi người gắn kết lại với nhau một cách kỳ diệu, ngay cả những nhóm nhỏ cũng nhất thời vứt bỏ rào cản, bắt đầu thương lượng đối sách.
Chuyển biến này khiến Tô Nhất Xán vô cùng ngạc nhiên, cô cảm thấy là do sự chu đáo em trai Sầm đã cảm hóa mọi người, dù sao mấy ngày nay Tô Nhất Xán đều thấy anh gần như nhường hết mọi đồ ngon cho đội viên ăn, nên đây là cách học sinh cô báo đáp lòng tốt.
...
Đội bóng rổ thuê một ký túc xá hai tầng lầu, phòng đầu tiên ở lầu một là của Sầm Thì, ba phòng sau đó là của đội viên, suy xét tới việc Tô Nhất Xán dù sao cũng là cô giáo nữ, không tiên ở chung với một đám học sinh nam, cho nên đặt biệt xếp cho cô ở lầu hai.
Nhà vệ sinh cũng là nhà vệ sinh nam nữ công cộng nằm ở phía tây đường dẫn tới nhà tắm, vẫn phải băng qua con đường nhỏ kia, mấy đêm nay Tô Nhất Xán đều cố nhịn, gần như không đi vệ sinh, đầu tiên là do điều kiện nhà vệ sinh không được tốt lắm, thứ hai, ban đêm ở nhà vệ sinh kia sẽ bật đèn vàng, vốn dĩ đã âm u khủng bố, kết quả mấy tên nhóc thối này dạo gần đây còn nói nhà vệ sinh có ma, gì mà có bóng trắng lướt qua bên ngoài nhà vệ sinh, còn nghe nói có người phụ nữ hát xướng kịch hoàng mai, kể vô cùng chi tiết như thể có thật, một đêm nọ còn có một nhóm thanh niên bị dọa tới mức hú hét chạy về.
Mặc dù Tô Nhất Xán mang thái độ nghi ngờ với những lời bọn họ nói, nhưng bảo cô một mình đi tới nhà vệ sinh kia trong đêm hôm khuya khoắt vậy, thật sự vẫn có chút đáng sợ, nhưng khổ nỗi tối nay cô thật sự không nhịn nổi.
Tô Nhất Xán lê dép đi tới lầu một, đèn phòng đều đã tắt, cô lại không thể nào gọi học sinh dậy đi vệ sinh với cô, ngay trong lúc cô đang rối rắm, dường như cô nhìn thấy một tia lửa chợt lóe lên ở mặt bên ký túc xá, cô xoay người đi ra bìa lầu một.
Sầm Thì vừa nghe thấy tiếng động đã giẫm tàn thuốc dưới chân, khi anh quay đầu lại, Tô Nhất Xán cũng đúng lúc vừa quẹo tới đây, hai người cứ như thế nhìn nhau một cách khó hiểu dưới ánh trăng.
Vẫn là Tô Nhất Xán lên tiếng trước: “Tối rồi em không ngủ mà đứng bên ngoài làm gì chứ?”
Sầm Thì ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, trầm lặng nói: “Ngủ không được.”
Trong lòng Tô Nhất Xán dâng lên tâm trạng đồng cảm, cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn là đang nhớ nhà.
Tô Nhất Xán đứng cách anh mấy bước, cuối cùng cũng không nhịn được, có hơi xấu hổ nói: “Nếu em không ngủ được, chi bằng...”
Đi vệ sinh với chị đi.
Không biết vì sao, những lời này lại khiến Tô Nhất Xán có hơi khó mở lời, hơn nửa đêm mà còn kéo một người đàn ông đi vệ sinh với cô là chuyện gì đây?
Đi vệ sinh để giải nỗi sầu nhớ nhà sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro