Trái Tim Rung Động

Chương 18

2024-09-03 16:43:07

Tô Nhất Xán còn đang rối rắm xem làm thế nào để kéo Sầm Thì đi vệ sinh cùng cô, nhưng cô còn chưa kịp nói, Sầm Thì đã giúp cô nói tiếp: “Chị định đi vệ sinh à?”

Tô Nhất Xán gật đầu, xoay người đi phía trước, mặc dù cô không quay đầu lại nhìn anh, nhưng cô biết Sầm Thì sẽ đi theo phía sau cô, không cần nhìn cũng biết chắc hẳn anh đang đặt tay sau đầu đi với dáng vẻ nhàn nhã.

Dù mới chỉ hơn một tuần, nhưng cô đã quen luôn có cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, mang lại một cảm giác an toàn không lý do cho người đã sinh hoạt một mình qua mấy năm như cô.

Tới cửa nhà vệ sinh, Sầm Thì liền dừng bước nói với Tô Nhất Xán: “Em đứng đây đợi chị.” Sau đó bèn xoay người sang chỗ khác.

Núi lớn vốn dĩ yên tĩnh, ban đêm lại càng không có một tiếng động nào, khu vực gần nóc nhà có lẽ là vì có phần gạch rỗng để thông gió, lúc gió thổi qua sẽ phát ra tiếng vù vù khe khẽ, thật sự có hơi đáng sợ.

Nhưng nghĩ tới Sầm Thì đang đứng ngay bên ngoài, Tô Nhất Xán lại thấy an tâm hơn. Song dù an tâm hơn, lại nhanh chóng có một vấn đề xấu hổ khác xuất hiện, ban đêm yên tĩnh như thế, bên trong có bất kỳ tiếng động nào cũng khó tránh khỏi truyền ra ngoài, Tô Nhất Xán nghĩ tới thì mặt đã nóng bừng, nhưng vấn đề sinh lý đã chiến thắng các yếu tố khác.

Cô nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, có hơi mất tự nhiên liếc mắt nhìn Sầm Thì, Sầm Thì cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, hai người không hẹn mà cùng quay mặt đi, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Tô Nhất Xán chỉ vào nhà tắm nữ, nói với anh: “Ngày nào chị tắm rửa cũng nghe thấy có tiếng động bên trong.”

Sầm Thì cũng nghiêng mắt nhìn rồi nhấc chân xoay người: “Đi xem thử.”

Anh bước vào nhà tắm trước, mở đèn pin trên điện thoại, Tô Nhất Xán cũng bước vào theo, hai người dừng bước trong nhà tắm nữ, có một tiếng động rất nhỏ phát ra từ nơi nào đó.

Sầm Thì nghiêng tai lắng nghe, đi tới nơi hướng đã xác định, trước kia nơi này cũng tiếp đãi một vài đơn vị đoàn thể, cho nên trong nhà tắm có rất nhiều phòng tắm vòi sen, nhưng lần này chỉ có một mình Tô Nhất Xán là nữ, bình thường cô sẽ không đi vào bên trong.

Dù sao cũng có một người đàn ông bên cạnh, mặc dù hoàn cảnh vẫn âm u khủng bố như cũ, nhưng cảm giác áp bức trong lòng đã giảm đi rất nhiều.

Hai người đi mãi tới phòng trong cùng mới phát hiện ở đó có một cánh cửa không khóa, nhưng đẩy nhẹ lại không mở ra.

Tô Nhất Xán vỗ Sầm Thì, nói với anh: “Để chị lên.”

Sau đó cô lùi về sau một bước, cô mặc quần đùi, giơ đôi chân dài lên rồi đá cửa, động tác dứt khoát gọn gàng, Sầm Thì thấy dáng vẻ ngổ ngáo của cô thì khẽ cong môi phía sau lưng cô.

Nhưng khi cánh cửa bị đá mở ra, bọn họ mới phát hiện phía sau cánh cửa này toàn là rác, trên cùng có móc một chiếc túi, nên khi quạt thông gió thổi vào, túi khí căng hơi sẽ phát ra tiếng ‘phần phật’ rất giống ma kêu, Tô Nhất Xán vô cùng hoài nghi kịch hoàng mai mà những tên nhóc từng nhắc tới trước đó liệu có phải tiếng này không?

Nguồn gốc của thứ tra tấn thần kinh Tô Nhất Xán mấy ngày qua cuối cùng cũng tìm thấy, cô đương nhiên muốn kéo thứ này xuống, ô nhờ Sầm Thì rọi đèn giúp cô, sau khi cúi đầu tìm thấy được điểm đặt chân, cô liền dẫm xuống rồi duỗi tay túm lấy cái túi kia.

Ngay khi cô túm được chiếc túi, đống rác cao lớn kia đột nhiên lung lay, trong chưa đây một giây sau đã từ từ lung lay chuyển sang đổ ầm xuống.

Tô Nhất Xán chỉ thấy cơ thể bị một sức lực mạnh mẽ kéo lại, đợi tới khi cô phản ứng lại, đầu cô đã bị Sầm Thì ấn vào lòng anh, toàn bộ đồ vật đều rơi xuống lưng anh, anh siết chặt đôi tay bảo vệ Tô Nhất Xán trong lòng mình.

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Tô Nhất Xán vô cùng sửng sốt, mãi cho tới khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cô mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt màu trà kia tỏa ra ánh sáng xuyên thấu lòng người trong nơi tràn ngập bóng tối, cô chắc chắn rằng mình đã từng bắt gặp đôi mắt này, ở một khoảnh khắc nào đó, đôi mắt kia cũng từng nhìn chằm chằm cô như thế.

Cô vô thức nói: “Hình như chị đã từng gặp em... Lâu lắm rồi, ở một nơi nào đó.”

Đôi mắt Sầm Thì càng thêm căng thẳng, hơi thở nặng nề: “Thật sao? Ở đâu vậy?”

Trong đầu Tô Nhất Xán hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn, cô nhíu mày, Sầm Thì nhìn chằm chằm cô rồi bật cười: “Vậy thì đừng nghĩ, biết em của hiện tại không phải lại càng tốt sao?”

Sầm Thì buông lỏng tay, xoay người đẩy một đống rác lộn xộn kia ra rồi quay đầu lại đưa tay cho Tô Nhất Xán, trong phòng tối thui nên cô chỉ có thể thấy bàn tay duỗi tới trước mặt mình, dường như có một sức mạnh vô hình, cô đưa tay cho anh.

Sầm Thì kéo cô ra ngoài, Tô Nhất Xán vội hỏi: “Lưng em có bị thương không?”

Sầm Thì kéo áo thun: “Không sao cả.”

Tô Nhất Xán lại nhất quyết muốn mau chóng quay về ký túc xá để xem giúp anh, Sầm Thì không thể làm gì cô được.

Hai người trở về ký túc xá của Sầm Thì, vừa vào Tô Nhất Xán đã bảo anh cho mình xem lưng, Sầm Thì nhắc nhở cô: “Cô Tô, đóng cửa lại.”

“Đóng cửa làm gì?”

Sắc mặt của Sầm Thì có hơi vi diệu: “Nếu cô Tô không sợ để thành viên đội bóng nửa đêm thấy chị cởi quần áo của em trong phòng em, vậy em cũng không ngại.”

Tô Nhất Xán khựng người, vội vàng xoay lưng đóng cửa, lại đúng lúc bắt gặp Triệu Kỳ bước ra từ một phòng khác, có lẽ mới làm xong chuyện đen tối nào đó rồi định lén quay về phòng ngủ. Cậu ấy cũng không ngờ lại trùng hợp thấy được cảnh tượng kích thích như thế, hai người đều sửng sốt, Tô Nhất Xán vừa định gọi cậu ấy lại, kết quả Triệu Kỳ lại ngẩng đầu thưởng thưởng cảnh đêm trông vô cùng khoa trường, làm bộ không nhìn thấy vội vàng trở về ký túc xá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Nhất Xán cạn lời đóng cửa xoay người lại, bảo Sầm Thì quay lưng ra, Sầm Thì ngoan ngoãn làm theo, cô xốc áo thun của anh lên, vòng eo hẹp và đường cong hình chữ V liền xuất hiện trong tầm mắt cô, tấm lưng gợi cảm hiện lưng từng khối cơ bắp khiến Tô Nhất Xán ngẩn người, cô kiểm tra nhanh qua, không có miệng vết thương, chỉ có hai chỗ hơi ửng đỏ lên.

Cô dùng tay chạm vào: “Chỗ này có đau không?”

“Vẫn ổn.”

Cô lại đổi sang một chỗ khác, ấn nhẹ: “Chỗ này thì sao?”

Người đàn ông trước mặt không nói gì, Tô Nhất Xán lại chạm: “Chỗ này đau à?”

Hơi thở Sầm Thì nặng nề, trong giọng nói lộ ra sự áp lực, anh đột nhiên nói: “Cô Tô, dù sao em cũng là đàn ông.”

Tô Nhất Xán khó hiểu: “Chị đương nhiên biết em là đàn ông, đàn ông thì không bị thương sao?”

“Ý của em là, chị có thể đừng chạm vào không.”

Nói xong Sầm Thì lại kéo áo thun xuống, hơi mất tự nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Đói không?”

Tô Nhất Xán hỏi lại anh: “Em có gì ăn à?”

“Có mì hộp.”

Trong ký túc xá là kiểu giường tầng, đồ đạc của Sầm Thì được đặt ở giường dưới đối diện. Anh ném chăn trên giường vào trong, ngồi lên nơi mình ngủ, lấy chiếc ghế duy nhất trong ký túc xá ra cho Tô Nhất Xán, sau đó lấy mì hộp ra trụng nước sôi.

Tô Nhất Xán hỏi: “Em mang mì gói tới sao?”

Sầm Thì nói với cô: “Triệu Kỳ đưa tới lúc chiều.”

Tô Nhất Xán nheo mắt trêu chọc: “Đội trưởng của em với em có mối quan hệ khá thân thiết nhỉ?”

Sầm Thì đương nhiên không nói cho cô biết, lúc chiều Triệu Kỳ cầm hộp mì gói tung tăng tới tìm anh, chính là muốn hỏi xem tiền hoa hồng kia có còn tính hay không?

Tô Nhất Xán ngồi trên ghế, cúi đầu xem điện thoại, Sầm Thì ngồi trên mép giường cũng cúi đầu xem điện thoại, trong ký túc xá yên tĩnh, trên bàn đặt một bát mì gói, hai người không ai nói gì nữa.

Một hồi sau, Sầm Thì đưa tay phải đẩy bát mì tới trước mặt Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán cất điện thoại nhìn về phía anh: “Có bát không? Để chị chia cho em.”

Sầm Thì buông điện thoại xuống, cười nói: “Chị ăn đi.”

Ánh đèn trong ký túc xá quá mờ, Sầm Thì ngồi ở giường dưới, đầu sắp đụng vào giường trên, cơ thể đành phải nghiêng về phía trước, Tô Nhất Xán có thể nhận ra anh ngồi không thoải mái, nên chủ động yêu cầu đổi chỗ với anh.

Sau đó cô ngồi trên giường anh, mở bát mì nóng hổi ra, đây là thứ bình thường cô không bao giờ chạm vào, nhưng nó lại có vẻ vô cùng thơm trong đêm tối trong ngọn núi lớn này.

Lúc cô ăn mì gói, Sầm Thì lặng lẽ ngồi bên kia lấy quyển vở anh ghi chép lại tình hình huấn luyện đội bóng. Tô Nhất Xán không biết anh viết gì, mỗi lần viết một đoạn tiếng Anh, anh còn vẽ thêm vài nét đơn giản nữa.

Lúc anh cúi đầu, ngũ quan góc cạnh rõ ràng hơi khuất vào trong bóng tối, hàng mi cụp xuống in bóng như chiếc quạt, dáng vẻ tập trung đó khiến Tô Nhất Xán có hơi phân tâm.

Mặc dù làm việc chung với anh không lâu, nhưng mấy ngày nay Tô Nhất Xán dường như đã có nhận thức mới về Sầm Thì, như là anh làm việc nghiêm túc hơn những chàng trai cùng lứa, nếu không phải thật sự yêu công việc này, cô rất khó tưởng tượng một chàng trai mới ngoài hai mươi đã sẵn sàng vượt qua gian khổ để tới lãnh đạo một đám cặn bã.

Sầm Thì dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, lúc ngẩng đầu lên thì thấy những sợi tóc đang rũ xuống trước trán cô, anh vô thức vén lên giúp cô: “Sắp rớt vào trong bát rồi.”

Tô Nhất Xán vội vàng giơ tay, đúng lúc chạm vào đầu ngón tay anh đang chuẩn bị thu lại, hơi ấm trên đầu ngón tay của Sầm Thì dường như đã truyền qua cô. Tô Nhất Xán rụt tay lại, Sầm Thì nhìn chằm chằm vào vết sẹo mờ trên mép tóc cô, Tô Nhất Xán chú ý tới ánh mắt của anh nên thuận tay sờ vào vết sẹo đó, nói: “Làm sao thế?”

Sầm Thì dời mắt, cụp mắt xuống: “Chị còn nhớ vì sao lại có vết sẹo này không?”

Tô Nhất Xán không biết nhớ tới gì mà có hơi thất thần: “Quên mất rồi.”

Tô Nhất Xán thật sự đã quên vì sao mình lại có vết sẹo này, cuộc đời của cô được chia làm hai nửa vào năm mười tám tuổi, trở thành một ranh giới không thể nào bước qua.

Khi Tô Nhất Xán còn nhỏ, mẹ bận rộn với các phòng khám giải phẫu, rất ít khi dành thời gian cho cô, ba thường xuyên vào thành phố hội họp, tổ chức các cuộc thi đấu lớn nhỏ, có một khoảng thời gian rất dài cô ở trong đội huấn luyện, lúc không huấn luyện, cô chẳng khác gì một đứa trẻ được nuôi thả.

Trước năm 18 tuổi, cô là một đứa học kém không thích học tập. Cắt tóc ngắn, tính tình bộc trực, hầu hết bạn bè đều là mấy đứa học hành vớ vẩn, trong mắt nhà trường, cô thuộc loại học sinh hư, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của ba cô, chú của cô còn là cục trưởng đồn công an Phượng Khê, cho nên dù bình thường Tô Nhất Xán có phạm lỗi gì, bạn học và giáo viên trong trường đều giữ một thái độ khá khoan dung với cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong những năm đen tối đó của cô, chỉ có một người không hề nể mặt cô, người đó chính là Đỗ Kính Đình.

Khi đó trường THPT số 8 cách trường cô đang học vài dãy phố, lần đầu tiên cô đến đó là vì một người chị em bên cạnh cô nói trong trường THPT số 8 có một con nhỏ rất ngông cuồng, bắt nạt bạn tốt hồi cấp hai của cô.

Thế nên Tô Nhất Xán vô cùng nghĩa khí đã dắt mấy chị em qua đó tìm người, đối phương là Thịnh Mễ Duyệt, một cô nàng tiểu thư có thể khiến bộ đồng phục xanh trắng trở nên thời thượng và xinh đẹp.

Thấy Tô Nhất Xán dẫn người từ phía xa, Thịnh Mễ Duyệt không những không né tránh mà còn chủ động một mình ra cổng trường đón, cất tiếng hỏi: “Mấy cậu đói không?”

Đám nữ sinh vốn định tới gây chuyện, nghe vậy thì tự dưng cũng thấy hơi đói. Thịnh Mễ Duyệt dẫn cả đám tới quán đồ chiên đối diện trường THPT số 8, đến khi nói rõ ràng mọi chuyện hiểu lầm thì mấy cô gái đã no căng cả bụng.

Thịnh Mễ Duyệt rất hào phóng thanh toán, từ đó Tô Nhất Xán và cô ấy liền kết bạn với nhau.

Lần thứ hai là trèo tường tìm Thịnh Mễ Duyệt đi khu trò chơi, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đỗ Kính Đình trong đám người, gương mặt lạnh lùng cùng vẻ ngoài xuất chúng khiến Tô Nhất Xán lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tim đập thình thịch, từ đó cậu học sinh giỏi lạnh lùng đã lọt vào mắt Tô Nhất Xán.

Cô đưa cho anh ta tổng cộng ba lá thư tình, hai lần đầu Đỗ Kính Đình trực tiếp làm lơ, lướt qua người cô, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.

Lần thứ ba, cuối cùng anh ta cũng nhận thư tình của cô, đó cũng là lần đầu tiên đám người Thịnh Mễ Duyệt nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng trên khuôn mặt ngổ ngáo của Tô Nhất Xán.

Nhưng Đỗ Kính Đình lại đi thẳng tới thùng rác cuối sân thể dục, dừng lại đó và ném bức thư không chút do dự. Anh ta quay đầu lại, đó là lần đầu tiên Đỗ Kính Đình nhìn thẳng vào cô trong trí nhớ của Tô Nhất Xán, trong đôi mắt ngoại trừ khinh thường còn có chút bực bội.

Tô Nhất Xán cứ như thế nhìn bóng lưng anh ta dần đi xa, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, có thất vọng, khó chịu, cũng có thẹn, đây là lần đầu tiên có người dẫm đạp sự chân thành của cô, còn chà nó dưới đất.

Phản ứng của cô khiến Thịnh Mễ Duyệt hoảng sợ, cô ấy nói với Tô Nhất Xán rằng Đỗ Kính Đình có thành tích xuất sắc, là đối tượng được nhà trường tập trung bồi dưỡng, có lẽ sang năm sẽ có cơ hội trực tiếp cử tới trường đại học N để học, một học sinh giỏi như vậy sẽ không thể nào lãng phí thời gian trên người cô được.

Giống như xác nhận lời Thịnh Mễ Duyệt nói, trong hai năm sau đó, Tô Nhất Xán đã vô số lần cố ý xuất hiện trong tầm mắt anh ta, nói chuyện với những người ở nơi anh ta đỗ xe đạp, nhất định phải đi qua con đường anh ta về nhà rồi giả vờ trùng hợp gặp nhau, đi tới cửa hàng mì sợi anh ta thường tới, thậm chí có vài lần còn gom hết dũng cảm ngồi đối diện anh ta, nhưng Đỗ Kính Đình luôn coi cô là không khí.

Cô lấy chai nước khoáng rỗng chọi anh ta, anh ta lại khom lưng nhặt lên rồi thuận tay ném vào thùng rác, không hề quay đầu lại nhìn cô.

Cô làm ồn với các bạn học sinh nam ngay trước mặt anh ta, anh ta sẽ đi đường vòng.

Cô lặng lẽ trả tiền mì cho anh ta, anh ta sẽ để tiền lại cho ông chủ, bảo ông chủ trả lại tiền cho cô.

Đỗ Kính Đình gần như né tránh tất cả những chuyện có thể tiếp xúc với cô giống như né bệnh dịch.

Trong hai năm đó, cô đã từng lang thang trong con hẻm nhỏ bên cạnh trường THPT số 8 vô số lần, hình như vết sẹo trên đầu cũng xuất hiện từ lúc đó, cô đã sớm quên mất lý do có vết sẹo, khi nhớ lại khoảng thời gian đó, chàng trai lạnh lùng tốt đẹp kia dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô, nếu thời gian có thể quay lại, đó có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời Tô Nhất Xán, chua xót nhưng đơn thuần, khi đó cô chưa từng nghĩ hai năm sau sẽ xảy ra chuyện đó, sự việc đã hoàn toàn đảo lộn cuộc sống của cô.

...

Ngay lúc cô thất thần, bên ngoài cửa có tiếng đập cửa, Tô Nhất Xán còn tưởng là có học sinh nào tới tìm Sầm Thì, nhưng khi mở cửa ra, người đứng bên ngoài lại là một người đàn ông trung niên xa lạ, phía sau có một chiếc xe máy, ông ta chào hỏi với Sầm Thì, sau đó gật đầu với Tô Nhất Xán đang ngồi trong phòng, để lại chìa khóa cho Sầm Thì rồi rời đi.

Sầm Thì nhận lấy chìa khóa, đóng cửa lại, cầm lấy điện thoại di động để trên bàn rồi cho vào túi quần thể thao, mặc áo sơ mi và áo khoác vào, Tô Nhất Xán có hơi kinh ngạc, hỏi: “Người đó là ai thế? Em định ra ngoài vào lúc này à?”

Sầm Thì xoay người nhìn cô một cái, không định nói cho cô biết, nhưng nếu cô đã bắt gặp, anh cũng không định giấu giếm mà nói thẳng: “Nhân viên của trại huấn luyện, em dự định ra ngoài núi một chuyến.”

Tô Nhất Xán đặt mì xuống, có hơi kinh ngạc: “Bây giờ? Đang khuya mà em định rời núi? Đi như thế nào? Bằng chiếc xe máy bên ngoài sao?”

Sầm Thì đã đoán được phản ứng của Tô Nhất Xán, anh cúi đầu tùy tiện cài lại nút áo sơ mi nhưng không nói chuyện. Tô Nhất Xán đi tới trước mặt anh, chặn đường anh lại rồi chống nạnh: “Hỏi em đấy? Bây giờ mà em còn ra ngoài làm gì?”

Sầm Thì gài cúc áo đàng hoàng, rũ mắt nhìn về phía cô, giọng nói bình tĩnh: “Ra ngoài kiếm chút đồ ăn rồi trở về, nếu chúng ta cứ tiếp tục chống cự như vậy, các thành viên trong đội sẽ gục sớm thôi.”

Tô Nhất Xán đương nhiên biết ban ngày huấn luyện nhiều, nhưng thức ăn lại không đủ là chuyện khốn nạn cỡ nào, nhưng Sầm Thì dự định lái xe máy rời khỏi núi một mình trong đêm khuya thế này, cô lại càng thấy khốn kiếp hơn.

Cô không khỏi nâng cao giọng: “Em có nhầm hay không? Cho dù có là tài xế giàu kinh nghiệm lái con đường núi thì chạy xe vào ban đêm vẫn rất nguy hiểm, em còn muốn chạy xem máy xuống núi? Chị nói cho em biết chị không đồng ý, dù sao chị cũng sẽ không cho em đi.”

Sầm Thì hơi nhíu mày rồi gật đầu, giống như đồng ý, sau đó vừa cởi nút áo sơ mi, vừa lấy điện thoại ra nghịch.

Lúc này Tô Nhất Xán mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại đặt bên cạnh bát mì chợt vang lên thông báo. Cô xoay người đi về phía giường cầm điện thoại lên, kỳ lạ là nick WeChat mà cô vừa đăng ký giúp Sầm Thì mấy ngày trước lại hiện lên, tài khoản Wechat tên SJ đã gửi tới một tin nhắn: Trở về cho chị phạt, đi ngủ sớm một chút.

Khi Tô Nhất Xán phản ứng lại và quay người sang, Sầm Thì đã sớm nhảy ra khỏi phòng và leo lên xe, hai ngón tay đặt trên đầu, mỉm cười vẫy tay với cô. Đầu Tô Nhất Xán choáng váng, đợi tới lúc cô chạy ra, chiếc xe máy đã rẽ vào khúc cua rồi hòa mình vào bóng đêm.

Sầm Thì đi rồi, Tô Nhất Xán lo lắng suy nghĩ không biết đường núi có đèn đường hay không? Hình như lúc lên núi hoàn toàn không nhìn thấy, nếu không có đèn đường, vậy Sầm Thì xuống núi thế nào? Đường núi hẹp như vậy, anh lại không quen với tình hình giao thông, tầm nhìn bị hạn chế, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao? Cô làm sao giải thích với ba mẹ của Sầm Thì đang ở nước ngoài bây giờ?

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, bên ngoài cửa sổ dường như có một lớp sương mù bao phủ, sâu trong núi lớn bị bóng tối vô định cắn nuốt, Tô Nhất Xán ngày càng lo lắng, dứt khoát không lên lầu nữa, ngồi trong ký túc xá Sầm Thì đợi anh về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0