Trái Tim Rung Động

Chương 19

2024-09-03 16:43:07

Tô Nhất Xán không biết mình đã nằm trên bàn đợi bao lâu rồi. Bây giờ có lẽ là ba giờ sáng, thấy bên ngoài có ánh sáng, cô đứng dậy chạy ra khỏi phòng, phía xa xa có ánh đèn xe ô tô chạy qua rất nhanh. Cô không thèm suy nghĩ nữa mà lao nhanh ra khỏi doanh trại huấn luyện.

Tô Nhất Xán chạy một đoạn đường dài mới nhìn thấy chiếc xe máy màu đen đang phóng nhanh đến, ánh đèn pha chiếu vào người Tô Nhất Xán, kéo dài thân hình mảnh khảnh của cô.

Dưới ánh trăng, cô chạy tới chỗ anh, cảnh tượng như vậy gần như khiến Sầm Thì nghĩ rằng anh đang ảo giác. Anh không ngờ được Tô Nhất Xán sẽ đợi anh cho đến tận bây giờ, trong mắt cô chứa đầy sự lo lắng. Hai người nhìn nhau từ phía xa, bỗng nhiên cảnh tượng trong con hẻm nhiều năm trước hiện lên trong đầu anh, có một cô gái tóc ngắn gào thét với anh: "Này cậu nhóc, em đừng có mà không biết điều, những người đó sẽ không tha cho em đâu. Ngày mai chị đến đây chờ em rồi đưa em đến trường học."

Sau đó anh đã làm gì? Anh nhặt một cục đá trên mặt đất rồi ném thẳng vào cô, cô chạy về phía anh như điên, còn anh vừa mắng chửi vừa trèo lên cái thùng sắt lớn, đống sắt vụn trên thùng sắt lung lay sắp đổ, ngay lúc chúng chuẩn bị sụp xuống chỗ anh thì cô gái đó kéo cặp sách của anh lại rồi bảo về anh trong lòng. Khi anh ngẩng đầu lên nhìn, máu của cô chảy đã dọc theo chân tóc, anh sợ đến mức đẩy cô vào trong đống đổ nát, lạnh lùng nhìn cô rồi chạy càng lúc càng xa.

Sầm Thì nhìn chằm chằm Tô Nhất Xán bằng ánh mắt phức tạp, đôi chân dài bước xuống xe mô tô màu xanh, khi cởi mũ bảo hiểm xuống, mái tóc xoăn ngắn bay trong gió, toát lên dáng vẻ kiêu ngạo liều lĩnh của một chàng trai.

Khóe miệng anh hơi cong lên dịu dàng, vươn tay đến chỗ cô: "Chị lên xe đi, em đưa chị về."

Tô Nhất Xán nghiêm mặt, thở hổn hển nhìn anh, Sầm Thì nở nụ cười nuông chiều với cô: "Về rồi em sẽ để chị mắng."

"Xem xem em mang cái gì về này.”

Tô Nhất Xán đã nhìn thấy, anh mang một con dê về, buộc đằng sau xe máy, đã thế còn be bét máu tươi nữa chứ, người ta không biết còn tưởng anh đã giết người rồi buộc xác về cũng nên.

Tô Nhất Xán đang chuẩn bị bước đến, Sầm Thì nhìn thấy con dê đang buộc đằng sau xe máy bèn tự giác nhường chỗ cho cô, nói: "Chị ngồi đằng trước đi."

Anh nhường chỗ lại cho cô, sau khi Tô Nhất Xán ngồi ổn định thì anh mới khởi động xe máy. Đằng sau là hơi thở xa lạ của người đàn ông, rõ ràng là em trai nhỏ hơn mình nhiều như thế mà lại khiến cô có một cảm giác lạ thường. Trong màn đêm tĩnh lặng, cô ngồi giữa cánh tay anh, cánh tay ấy dường như bao trọn cô lại. Trong đêm tối như thế, khoảng cách gần như thế, cảm xúc phập phồng lên xuống như thế khiến Tô Nhất Xán cảm thấy hô hấp của mình lúc này đang rất rối loạn.

Để che giấu cảm xúc kì lạ này, cô nói chuyện với Sầm Thì: "Em không muốn sống nữa à? Không biết tình hình giao thông nơi này nữa hay sao mà còn dám đi ra ngoài hả? Còn dám tính kế với chị, em có biết tính nghiêm trọng của vấn đề không? Em đúng là quá buông thả rồi, chị nói em..."

Gió đêm thổi sượt qua tai khiến mái tóc của Tô Nhất Xán rối tung lên, sượt qua cổ của Sầm Thì. Sầm Thì vừa nghe cô nói vừa nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô trong gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch lên. Ngay khi Tô Nhất Xán không kịp đề phòng thì đột nhiên xe phanh gấp một cái, khiến giọng nói của Tô Nhất Xán im bặt, thân thể đột nhiên chúi về phía trước. Lúc cô còn không kịp ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì Sầm Thì đã cúi xuống, nói chuyện nhẹ nhàng bên tai cô: "Em sai rồi."

Dưới bầu trời đầy sao, hình dáng của dãy núi lớn giống như một bức tường thành đang bao vây lại, gió đêm chậm rãi thổi đến, cả thế giới đang ngủ say, nhưng ngay vào lúc này, ý thức của Tô Nhất Xán đột nhiên vô cùng tỉnh táo.

Bỗng nhiên cô chợt nhận ra lý do tại sao mối quan hệ giữa cô và Đỗ Kính Đình tại đi đến nước này, chỉ cần Đỗ Kính Đình nói với cô là “Anh sai rồi” một lần thôi thì có lẽ cô sẽ vì anh ta mà cố gắng thử quên chuyện kia đi, quên đi người kia đi. Nhưng mà rốt cuộc thì anh ta sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước cô, cô cũng không thể bước qua được khoảng cách đó một lần nữa.

Xe dừng dưới tòa nhà ký túc xá, Tô Nhất Xán xuống xe và liếc nhìn Sầm Thì một cái rồi xoay người đi lên lầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngày hôm sau, khi Tô Nhất Xán đến sân huấn luyện thì mọi người trong đội bóng rổ đã bắt đầu tập luyện chuyền bóng trực tiếp một-một rồi. Sầm Thì mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình màu be và quần thể thao màu xám, mái tóc xoăn mềm mại bị gió thổi rối tung lên, đang đứng nói chuyện với một thành viên trong đội.

Dường như khóe mắt cảm thấy có gì đó, anh quay đầu lại, mặc dù đã qua một đêm nhưng hình như Tô Nhất Xán vẫn chưa nguôi giận, cô không thèm nhìn anh một cái. Sầm Thì cúi đầu, có phần bất lực hỏi người trước mặt: "Lúc cô Tô của mấy đứa tức giận thì bình thường mọi người giải quyết như thế nào?"

Thành viên trước mặt cũng vừa hay là một học trò của Tô Nhất Xán, cậu ta nghĩ nghĩ một lát rồi trả lời: "Để cô ấy đá một cái là sẽ xong chuyện thôi."

"..."

Cả buổi sáng Tô Nhất Xán không nói chuyện với Sầm Thì, cứ như thế đến lúc ăn cơm trưa, Tô Nhất Xán còn không thèm liếc anh một cái.

Buổi chiều, lúc Sầm Thì đồng ý cho các thành viên khác cơ hội để khiêu chiến với chính mình.

Cho nên hôm nay mọi người trong đội bóng rổ đặc biệt hưng phấn, nếu như công khai đối đầu với huấn luyện viên thì mọi người còn phải chú ý đến việc ảnh hưởng đối với bộ mặt nhà trường, nhưng mà nếu huấn luyện viên cho bọn họ cơ hội thì lại khác, đã vậy thì không thể trách bọn họ không giữ thể diện.

Phải trải qua nhiều ngày bị áp bức như vậy đã sớm khiến các thành viên trong đội kìm nén sự kiêu căng của mình lắm rồi, chờ đến cơ hội ngày hôm nay để có thể phản kháng, mọi người đều có cảm giác nóng lòng muốn thử ngay lập tức.

Quy tắc khiêu chiến cũng rất đơn giản, ai muốn khiêu chiến với Sầm Thì sẽ lần lượt chuyền bóng đi qua anh, chỉ cần có người có thể vượt qua anh thì có thể nghỉ một ngày. Còn nếu có thể rê bóng vượt qua anh mà còn có thể ném bóng vào rổ thì anh sẽ đáp ứng một điều kiện của đối phương.

Nhưng ngược lại, nếu có người mà không vượt qua được anh hoặc bị anh chặn bóng lại thì ngày mai sẽ bắt đầu tăng cường độ luyện tập.

Mọi người vừa nghe vậy thì cứ nghĩ đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Sầm Thì cho phép bọn họ quyết định trình tự xuất chiến, sau đó liền ngồi ở bên cạnh sân thể dục chờ bọn họ đến khiêu chiến.

Một đám thanh niên tụ tập ở bên kia để bàn luận về kết quả đã sớm thống nhất thêm một lần nữa. Mọi người thống nhất nếu ai có thể ném bóng vào rổ thì sẽ bảo huấn luyện viên Sầm quỳ trên bóng rổ và hát quốc ca.

Mọi người ăn nhịp với nhau, Triệu Kỳ cũng không có ý kiến gì thêm, bởi vì Sầm Thì đã trích phần trăm cho cậu ấy rồi, nên là cậu ấy cũng không muốn khiêu chiến với Sầm Thì.

Người thứ nhất xin xuất chiến là Minh răng hô, cao 1m82, mặc dù không gọi là lùn nhưng nếu nhìn thoáng qua thì thứ đập vào mắt rõ nhất là bộ răng của cậu ấy.

Cậu ấy cầm bóng rổ lên rồi đi đến chỗ Sầm Thì một cách hừng hực khí thế, gào to: "Huấn luyện viên Sầm, em là người đầu tiên."

Lúc đó, Tô Nhất Xán cũng ở trong ký túc xá đi tới, không biết hôm nay đội bóng rổ áp dụng phương pháp huấn luyện mới nào cho nên cô chỉ đứng một bên quan sát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ thấy Minh răng hô vừa dẫn bóng vừa chạy vào giữa sân, cậu ấy muốn rê bóng qua háng một cách thật đẹp mắt. Quả bóng bay lên, bay thẳng đến chỗ Sầm Thì, giống như muốn anh đổ máu.

Sầm Thì nhặt quả bóng lên rồi cười như không cười nhìn cậu ấy: "Vào cuối ngày, chúng ta sẽ bổ sung thêm 20 nhóm rê bóng vượt chướng ngại vật, người tiếp theo."

Đồng đội phía sau lập tức mắng Minh răng hô: “Đồ ngốc”.

Minh răng hô cũng đang cảm thấy khó chịu, vẻ mặt chán nản, sau đó một anh chàng thường có tính cách gắt gỏng trong đội đứng dậy.

Sầm Thì ném quả bóng rổ cho cậu ta, cậu ta bước tới chỗ Sầm Thì đang cầm quả bóng với vẻ mặt khinh thường. Sầm Thì cũng không có làm ra thế phòng thủ, chỉ là đưa mắt nhìn về phía cậu ta rồi bình tĩnh hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Cậu nhóc không kiên nhẫn đáp: "Đến đi."

Vừa dứt lời, quả bóng trên tay cậu ta đã bị Sầm Thì cướp mất. Từ lúc anh giơ tay lên đến khi quả bóng trong tay cậu ta bị giật mất, đến khi quả bóng bay về thành viên tiếp theo trong đội ra khỏi hàng chỉ vỏn vẹn 1 giây đồng hồ, bầu không khí vốn đang cãi nhau ầm ĩ bên cạnh sân bóng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Cậu nhóc hiển nhiên không phục, phản bác: "Huấn luyện viên, thầy chơi lén, không tính."

Sầm Thì bình tĩnh trả lời: “Trong lúc đang thi đấu mà em nói với trọng tài trên sân như vậy xem liệu người ta có thổi còi chỉ vì một người như em không?”

Chàng trai trẻ nghe Sầm Thì nói mà mặt đỏ phừng phừng, xoay người rời đi, Miêu Anh Âm vỗ nhẹ cậu ta rồi vào thế chỗ.

Khi Sầm Thì nhìn thấy anh chàng này, khóe miệng anh nhếch lên một chút suy nghĩ khó thấy. Khác với sự kết thúc nhanh chóng của hai lần khiêu chiến trước đó, lần này Sầm Thì có vẻ thích thú, anh để Miêu Anh Âm tùy ý tấn công mà không ngăn cản cậu ta. Tuy nhiên, ba phút đã trôi qua, người bên cạnh không ngừng hò hét, nhắc nhở Miêu Anh Âm về thế tấn công của cậu ấy, cậu ấy cũng chuyển từ tấn công trái sang tấn công phải, thậm chí còn thực hiện vài động tác giả. Sầm Thì giống như đang trêu đùa một con chim vậy, luôn chặn trước đường tấn công của cậu ấy trước khi động tác tiếp theo của cậu ấy kịp bắt đầu, khiến cậu ấy không có thời gian để phản ứng lại.

Ngay cả Tô Nhất Xán cũng có thể nhìn ra, nếu Sầm Thì chịu ra tay, quả bóng rổ trong tay Miêu Anh Âm sẽ bị anh chặn vô số lần.

Cuối cùng, những người còn đang hò hét hưng phấn dần dần trở nên yên tĩnh hơn, Miêu Anh Âm đã cố gắng hết sức nhưng không thể tìm ra được một sơ hở nào, cuối cùng mất bình tĩnh, ném quả bóng rổ trong tay và ngừng chơi.

Ngụy Chu rốt cục đứng dậy, nhìn qua mọi người rồi nhìn Sầm Thì, Sầm Thì đang hoạt động cổ tay, hơi nhếch miệng, đã có người chạy tới nhặt bóng rổ. Ngụy Chu hơi nghiêng đầu, bắt bóng rổ một cách chính xác sau đó cầm quả bóng lao tới chỗ Sầm Thì. Sức mạnh mãnh liệt của cậu ta khiến tất cả những người có mặt đều trở nên vô cùng phấn khích.

Ngụy Chu nhận thấy rất khó để vượt qua Sầm Thì khi rê bóng bằng tay trái và tay phải nên cậu ta muốn dùng lưng để dẫn bóng qua Sầm Thì. Tuy nhiên, chiều cao của cậu ta không có lợi thế trước mặt Sầm Thì, cho nên căn bản không thể đột phá được, Sầm Thì nhanh chóng nhắc nhở: "Trọng tâm không đủ, chú ý cổ tay đảo ngược, lại một lần nữa."

Ngụy Chu đang chuẩn bị làm lại, đột nhiên trọng tâm của cậu ta lệch sang một bên rồi hơi lảo đảo một chút, Sầm Thì liếc mắt một cái liền nhìn ra khuyết điểm của cậu ta, nói: “Không đúng thời cơ, đáp đất quá nhanh, chậm một chút trong việc tiến lên để chiếm lấy vị trí. Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để hậu vệ tiến lên, lại một lần nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0