Chương 20
2024-09-03 16:43:07
Ngụy Chu bị Sầm Thì khơi dậy ý chí chiến đấu, cơ thể cường tráng của cậu ta dường như đang tỏa ra ngọn lửa hừng hực, cậu ta xoay người, vươn vai để đột phá, nhưng Sầm Thì giống như một bức tường không thể xuyên thủng, không ngừng thúc đẩy cậu ta bằng những lời nói: "Tốc độ, nhanh, nhanh hơn nữa! Dùng bước giao nhau để đột phá. Bước tiến của em đâu? Mắt của em đang nhìn đi đâu thế? Nhìn chằm chằm vào thầy và thể hiện khí thế của em đi. "
Mồ hôi của Ngụy Chu ướt đẫm cả trán, toàn bộ ngực và lưng, Triệu Kỳ và những người khác đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vào sân với vẻ mặt nghiêm nghị.
Mọi người đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, khác với trận đấu như trò đùa nhanh chóng hồi nãy, Sầm Thì có vẻ kiên nhẫn hơn khi đối mặt với Ngụy Chu. Việc khiến mọi người khó có thể tin chính là, anh có thể dễ dàng nhìn ra lỗi của Ngụy Chu trong nháy mắt, và vừa chỉ ra những sai lầm của cậu ta vừa phòng thủ.
Khác với Ngụy Chu đang thở hồng hộc cố gắng hết sức trên sân thì Sầm Thì rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Sau vài hiệp, Sầm Thì đột nhiên cướp bóng và lấy đà bật nhảy ngay tại chỗ, Ngụy Chu kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy một cái bóng lớn áp đảo cậu ta. Cả người Sầm Thì bay về phía sau và nghiêng khuỷu tay 90 độ, sức mạnh của eo bùng nổ hướng tới cái giỏ ở đối diện, chỉ trong chớp mắt đó, khuỷu tay và vai của anh tạo thành một đường thẳng chói mắt, toàn thân anh giống như được phủ một vầng sáng vàng và hợp thành một màu với ánh mặt trời đang lặn.
Thời gian dường như dừng lại, mặt trời chiếu sáng rực rỡ lên quả bóng rổ màu đỏ cam, quả bóng cứ quay tròn trong không trung, nhảy qua đầu Ngụy Chu tạo thành một đường cong parabol hoàn hảo. Dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, quả bóng trượt xuống khỏi cái rổ đối diện, rơi xuống đất, mỗi lần nảy lên giống như một cú đấm nặng nề đập vào đầu mọi người.
Vị trí của Sầm Thì là ở tuyến giữa, ngay cả người không chú ý nhiều đến bóng rổ như Tô Nhất Xán cũng phải choáng váng trước khả năng ném bóng rổ siêu xa từ khu vực giữa sân của anh.
Không biết ai đã nói trước: "Mẹ kiếp!"
Trong lòng Triệu Kỳ lại sinh ra cảm giác dựng tóc gáy giống như lần đầu gặp Sầm Thì mấy đêm trước. Trong đội bắt đầu loạn lên, sau đấy là những tiếng trầm trồ thán phục.
Ngụy Chu quay lại nhìn chằm chằm quả bóng rổ đã lăn đi xa, hoàn toàn rơi vào trạng thái uể oải. Cậu ta thật sự rất yêu bóng rổ, tuy chưa từng chơi một trận đấu chính quy nào nhưng lại xem NBA từ nhỏ tới giờ. Mọi người trong gia đình nói rằng cậu ta chẳng qua chỉ là một đồ ngốc to xác mà thôi, ngoại trừ có sức ăn khủng, vóc dáng cao thì còn lại chả có ưu điểm gì nữa cả. Cậu ta vô cùng hâm mộ những người chơi bóng rổ chuyên nghiệp, nhưng vị trí và hoàn cảnh của cậu ta không cho phép cậu ta có cơ hội tiếp xúc với cao thủ bóng rổ chân chính.
Chỉ trong vài phút giao chiến, mặc dù bị Sầm Thì đánh bại hoàn toàn nhưng cậu ta lại cảm nhận được một cảm giác vui sướng mà trước nay chưa từng có. Hơi thở trên người Sầm Thì giống như biển sâu không lường được vậy, đây là năng lượng mà cậu ta chưa từng cảm nhận được ở một huấn luyện viên nào trước kia. Ngụy Chu không biết tại sao cậu ta lại có cảm giác này, cậu ta thậm chí còn cảm thấy cảm giác đó mà xuất hiện trên một người huấn luyện viên còn trẻ tuổi như vậy quả thực rất khó tin.
Nhưng vào lúc này, cậu ta cảm giác được dường như ngọn lửa nhiệt huyết đang ngủ say trong cơ thể đột nhiên thức tỉnh lại.
Khi Ngụy Chu quay người lại, vẻ kiêu ngạo trong mắt cậu ta đã được thay thế bằng thứ gì đó khác, cậu ta không nói gì, giơ nắm đấm về phía Sầm Thì. Mọi người bên cạnh cũng đang suy nghĩ, cho rằng Ngụy Chu muốn đánh nhau với huấn luyện viên, nhưng họ thấy nắm đấm của Ngụy Chu dừng lại giữa không trung.
Nắng gắt như đổ lửa, bầu trời đỏ rực.
Sầm Thì mỉm cười cụp mắt xuống, giơ tay thành nắm đấm, sau đó quay về phía mọi người rồi hỏi: "Còn ai nữa không?"
Sân đấu vốn đang sôi động bỗng trở nên yên tĩnh như gà, ánh mắt mọi người nhìn Sầm Thì giống như lần đầu quen anh.
Sầm Thì đợi một lúc rồi mới nói: "Nếu không có nữa thì chúng ta giải tán. Bữa ăn tối nay cải thiện một chút.”
Mọi người vội vàng giải tán, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Sầm Thì đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh khẽ cau mày, từ từ chuyển trọng lượng cơ thể sang chân trái.
Đang định quay về, anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Tô Nhất Xán, giây tiếp theo, biểu cảm trên mặt anh đã trở lại bình thường, nghiến răng rồi bước về phía ký túc xá.
Tô Nhất Xán dõi theo bóng lưng anh, đôi mắt nhìn chăm chú phần đùi phải của Sầm Thì.
...
Buổi tối giữa sân tập đặt một cái lò nướng, mặc dù buổi chiều tinh thần của đội bóng rổ sa sút đáng kể, nhưng đối với mọi người việc có thể ăn thịt chẳng khác nào tiếp thêm sức mạnh cho họ vậy.
Sau nhiều ngày luyện tập cường với độ cao, ai nấy đều đã kiệt sức, khi thả lỏng, họ bắt đầu ca hát và nhảy múa như ngựa hoang sổng chuồng.
Tô Nhất Xán ngồi bên một cái cây lớn, cách bọn họ một khoảng, nhìn những thanh niên này làm trò hề mà không nhịn được nhếch môi.
Không có ai đến ký túc xá gọi Sầm Thì, Tô Nhất Xán không biết Sầm Thì có phải sáng nay dậy sớm cho nên giờ còn chưa tỉnh ngủ hay không. Cũng có lẽ là do huấn luyện viên đi vắng nên những chàng trai trẻ này mới gan lớn như vậy.
Cách đó không xa một giọng nói vang lên: "Ý của mấy cậu là gì? Chỉ mới thua có đôi ba lần mà đã từ bỏ à? Ném bóng vào rổ từ giữa sân cũng chẳng phải chuyện gì đáng gờm, chiều nay thầy ấy gặp may mà thôi.”
Một thanh niên khác xen vào: “Tôi cũng nghĩ mọi người không nên hèn nhát như vậy. Huấn luyện viên nói ngày mai sẽ tăng cường độ tập luyện, chúng ta đã khổ như chó rồi, làm sao lại còn tăng lên được nữa?”
Khi người phàn nàn, khó tránh khỏi có những người khác bắt đầu hùa theo, vốn dĩ kiêu ngạo của bọn họ đã bị đàn áp rồi nhưng bây giờ lại tiếp tục tăng vọt.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, có người chỉ im lặng đứng nhìn bọn họ, trong đó Uy heo.
Cho đến khi Minh răng hô nói đến câu: “Tôi cũng nghĩ rằng thầy ấy gặp may thôi."
Vừa dứt lời, Uy heo lạnh lùng liếc mắt nhìn: "Vậy cậu làm phát thử xem."
Mọi người xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Triệu Kỳ đang phết dầu, thấy có gì đó không ổn bèn nhìn sang.
Minh răng hô không khách khí trừng mắt nhìn Uy heo: “Tôi nói sai à?”
Uy heo cười lạnh: "Nếu cậu chú ý đến tốc độ quay của bóng rổ mà còn nói như vậy, thì tôi chỉ có thể nói cậu là đồ ngốc."
Minh răng hô lập tức nhảy dựng lên: "Cậu gọi ai là đồ ngốc hả?"
Tô Nhất Xán ném chiếc bát dùng một lần sang bên đó, Minh răng hô ôm đầu rồi vội quay lại định chửi, thấy người đó là Tô Nhất Xán thì tức khắc im bặt.
Tô Nhất Xán nhìn cả đám với vẻ bực bội, cô túm tóc Minh răng hô rồi chỉ vào thịt dê nướng nguyên con: “Muốn ăn không?”
Triệu Kỳ cầm cây chổi phết dầu, ngơ ngác nhìn bọn họ. Lúc này mùi thịt dê nướng đã bay khắp toàn bộ sân tập, ai nấy cũng đều có thể ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn này, Minh răng hô nuốt nước bọt.
Tô Nhất Xán đẩy đầu cậu ấy, nói: “Để tôi nói cho em biết tại sao lại có con dê này nhé. Đêm qua, huấn luyện viên của các em phải mượn xe máy trong doanh trại, đi xe ra khỏi núi cả đêm để mua nó cho mấy đứa, gần như không được ngủ một phút nào, lại còn tập luyện với các em cả ngày nữa. Ai muốn gây chuyện nữa thì bước ra đây cho tôi, để tôi xem các em còn dám ngồi ăn mà không biết ngại nữa không?”
Khi Tô Nhất Xán nói xong, các thành viên trong đội bóng rổ lần lượt rủ mắt xuống, khung cảnh vốn căng thẳng dần trở nên yên tĩnh cho đến khi Miêu Anh Âm cầm đôi đũa dùng một lần nhìn về phương xa và lắp bắp: "Sầm, huấn luyện viên Sầm."
Mọi người quay đầu lại, Sầm Thì cầm một két bia đứng ở đầu bên kia sân tập, dưới ánh trăng mờ ảo nên mọi người không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Uy heo chạy về phía Sầm Thì và cầm lấy thùng bia từ tay anh, khi Sầm Thì đến gần, một số người kêu gào sau lưng anh lúc nãy đều né tránh ánh mắt của anh.
Sầm Thì không nói gì, chỉ nói: "Mỗi đứa lấy một lon, hôm nay ăn uống thả ga đi."
Nói xong, anh đi sang một bên giúp Triệu Kỳ nướng thịt dê, Tô Nhất Xán lại quay về chỗ gốc cây để ngồi. Dưới hơi cồn, bầu không khí lại dần quay lại vẻ bình thường.
Triệu Kỳ cắt một miếng thịt đùi đưa cho Sầm Thì, Sầm Thì nhận lấy rồi nhìn Tô Nhất Xán đang ngồi bên cạnh. Anh cầm đùi dê đi đến chỗ Tô Nhất Xán, ngồi xuống cạnh cô rồi đưa bát đũa cho cô, thuận miệng hỏi: “Chị muốn đá em không?”
Tô Nhất Xán cầm lấy đĩa, nói với vẻ khó hiểu: "Đang yên đang lành chị đá em làm gì?"
"Nghe nói cách này có thể khiến chị nguôi giận."
Tô Nhất Xán bật cười: "Vậy được, em lại đây để chị đá một phát."
Sầm Thì đi đến trước mặt cô, ngồi đối diện với cô, một chân duỗi thẳng, một chân co lại, khuỷu tay tựa lên đầu gối, trong mắt mang theo ý cười: “Chị muốn đá ở chỗ nào?”
"Đầu em."
Sầm Thì nghiêm túc cúi đầu, Tô Nhất Xán không khỏi bật cười trước dáng vẻ nghe lời này của anh, cô chợt nhận ra rằng người em trai này luôn có năng lực khiến cô vô cùng tức giận, nhưng lại không thể cáu kỉnh với anh.
Sầm Thì cúi đầu đưa cho cô xử lý, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một miếng thịt, anh nhướng mày, Tô Nhất Xán vẫn tức giận như cũ, nhưng lại cầm miếng thịt dê đưa cho anh.
Sầm Thì mỉm cười cắn một miếng, rồi ngồi lại bên cạnh cô, Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm vào chân anh, hỏi: "Chân em sao thế? Hình như lúc chiều có vấn đề gì phải không."
Đôi mắt Sầm Thì rũ xuống, trả lời: "Không có gì đâu."
"Nói thật."
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Tô Nhất Xán nhíu mày: "Là do tối qua à?"
Sầm Thì mím môi không nói gì, trong mắt mang theo tia sáng lờ mờ, Tô Nhất Xán lo lắng nói: “Đã bị thương mà còn dám mang theo mấy đứa càn quấy nữa?”
Sầm Thì nhẹ nhàng nói: "Phải làm cho bọn họ học cách không kiêu ngạo, không nóng nảy."
Đang định trách móc thì bị nghẹn lại trong cổ họng, khiến cô không nói nổi một chữ, cô nói lại: "Mấy lời mà mấy đứa nói vừa nãy, em đừng chấp."
Tâm trạng của Sầm Thì cũng không thay đổi nhiều: “Người chơi thể thao có tinh thần hăng hái không chịu thua là chuyện tốt, lúc em bằng tuổi mấy đứa nó, tính tình còn khó ưa hơn thế nhiều.”
Tô Nhất Xán không nói lời nào mà liếc anh một cái, chỉ hơn mấy đứa nhóc kia có vài tuổi thôi mà ăn nói như ông cụ non.
Cô không nhịn được mà hỏi: "Trước kia em từng chơi bóng rổ à?"
Sầm Thì cười nhẹ: "Không phải chơi chuyên.”
Mồ hôi của Ngụy Chu ướt đẫm cả trán, toàn bộ ngực và lưng, Triệu Kỳ và những người khác đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vào sân với vẻ mặt nghiêm nghị.
Mọi người đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, khác với trận đấu như trò đùa nhanh chóng hồi nãy, Sầm Thì có vẻ kiên nhẫn hơn khi đối mặt với Ngụy Chu. Việc khiến mọi người khó có thể tin chính là, anh có thể dễ dàng nhìn ra lỗi của Ngụy Chu trong nháy mắt, và vừa chỉ ra những sai lầm của cậu ta vừa phòng thủ.
Khác với Ngụy Chu đang thở hồng hộc cố gắng hết sức trên sân thì Sầm Thì rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Sau vài hiệp, Sầm Thì đột nhiên cướp bóng và lấy đà bật nhảy ngay tại chỗ, Ngụy Chu kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy một cái bóng lớn áp đảo cậu ta. Cả người Sầm Thì bay về phía sau và nghiêng khuỷu tay 90 độ, sức mạnh của eo bùng nổ hướng tới cái giỏ ở đối diện, chỉ trong chớp mắt đó, khuỷu tay và vai của anh tạo thành một đường thẳng chói mắt, toàn thân anh giống như được phủ một vầng sáng vàng và hợp thành một màu với ánh mặt trời đang lặn.
Thời gian dường như dừng lại, mặt trời chiếu sáng rực rỡ lên quả bóng rổ màu đỏ cam, quả bóng cứ quay tròn trong không trung, nhảy qua đầu Ngụy Chu tạo thành một đường cong parabol hoàn hảo. Dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, quả bóng trượt xuống khỏi cái rổ đối diện, rơi xuống đất, mỗi lần nảy lên giống như một cú đấm nặng nề đập vào đầu mọi người.
Vị trí của Sầm Thì là ở tuyến giữa, ngay cả người không chú ý nhiều đến bóng rổ như Tô Nhất Xán cũng phải choáng váng trước khả năng ném bóng rổ siêu xa từ khu vực giữa sân của anh.
Không biết ai đã nói trước: "Mẹ kiếp!"
Trong lòng Triệu Kỳ lại sinh ra cảm giác dựng tóc gáy giống như lần đầu gặp Sầm Thì mấy đêm trước. Trong đội bắt đầu loạn lên, sau đấy là những tiếng trầm trồ thán phục.
Ngụy Chu quay lại nhìn chằm chằm quả bóng rổ đã lăn đi xa, hoàn toàn rơi vào trạng thái uể oải. Cậu ta thật sự rất yêu bóng rổ, tuy chưa từng chơi một trận đấu chính quy nào nhưng lại xem NBA từ nhỏ tới giờ. Mọi người trong gia đình nói rằng cậu ta chẳng qua chỉ là một đồ ngốc to xác mà thôi, ngoại trừ có sức ăn khủng, vóc dáng cao thì còn lại chả có ưu điểm gì nữa cả. Cậu ta vô cùng hâm mộ những người chơi bóng rổ chuyên nghiệp, nhưng vị trí và hoàn cảnh của cậu ta không cho phép cậu ta có cơ hội tiếp xúc với cao thủ bóng rổ chân chính.
Chỉ trong vài phút giao chiến, mặc dù bị Sầm Thì đánh bại hoàn toàn nhưng cậu ta lại cảm nhận được một cảm giác vui sướng mà trước nay chưa từng có. Hơi thở trên người Sầm Thì giống như biển sâu không lường được vậy, đây là năng lượng mà cậu ta chưa từng cảm nhận được ở một huấn luyện viên nào trước kia. Ngụy Chu không biết tại sao cậu ta lại có cảm giác này, cậu ta thậm chí còn cảm thấy cảm giác đó mà xuất hiện trên một người huấn luyện viên còn trẻ tuổi như vậy quả thực rất khó tin.
Nhưng vào lúc này, cậu ta cảm giác được dường như ngọn lửa nhiệt huyết đang ngủ say trong cơ thể đột nhiên thức tỉnh lại.
Khi Ngụy Chu quay người lại, vẻ kiêu ngạo trong mắt cậu ta đã được thay thế bằng thứ gì đó khác, cậu ta không nói gì, giơ nắm đấm về phía Sầm Thì. Mọi người bên cạnh cũng đang suy nghĩ, cho rằng Ngụy Chu muốn đánh nhau với huấn luyện viên, nhưng họ thấy nắm đấm của Ngụy Chu dừng lại giữa không trung.
Nắng gắt như đổ lửa, bầu trời đỏ rực.
Sầm Thì mỉm cười cụp mắt xuống, giơ tay thành nắm đấm, sau đó quay về phía mọi người rồi hỏi: "Còn ai nữa không?"
Sân đấu vốn đang sôi động bỗng trở nên yên tĩnh như gà, ánh mắt mọi người nhìn Sầm Thì giống như lần đầu quen anh.
Sầm Thì đợi một lúc rồi mới nói: "Nếu không có nữa thì chúng ta giải tán. Bữa ăn tối nay cải thiện một chút.”
Mọi người vội vàng giải tán, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Sầm Thì đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh khẽ cau mày, từ từ chuyển trọng lượng cơ thể sang chân trái.
Đang định quay về, anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Tô Nhất Xán, giây tiếp theo, biểu cảm trên mặt anh đã trở lại bình thường, nghiến răng rồi bước về phía ký túc xá.
Tô Nhất Xán dõi theo bóng lưng anh, đôi mắt nhìn chăm chú phần đùi phải của Sầm Thì.
...
Buổi tối giữa sân tập đặt một cái lò nướng, mặc dù buổi chiều tinh thần của đội bóng rổ sa sút đáng kể, nhưng đối với mọi người việc có thể ăn thịt chẳng khác nào tiếp thêm sức mạnh cho họ vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau nhiều ngày luyện tập cường với độ cao, ai nấy đều đã kiệt sức, khi thả lỏng, họ bắt đầu ca hát và nhảy múa như ngựa hoang sổng chuồng.
Tô Nhất Xán ngồi bên một cái cây lớn, cách bọn họ một khoảng, nhìn những thanh niên này làm trò hề mà không nhịn được nhếch môi.
Không có ai đến ký túc xá gọi Sầm Thì, Tô Nhất Xán không biết Sầm Thì có phải sáng nay dậy sớm cho nên giờ còn chưa tỉnh ngủ hay không. Cũng có lẽ là do huấn luyện viên đi vắng nên những chàng trai trẻ này mới gan lớn như vậy.
Cách đó không xa một giọng nói vang lên: "Ý của mấy cậu là gì? Chỉ mới thua có đôi ba lần mà đã từ bỏ à? Ném bóng vào rổ từ giữa sân cũng chẳng phải chuyện gì đáng gờm, chiều nay thầy ấy gặp may mà thôi.”
Một thanh niên khác xen vào: “Tôi cũng nghĩ mọi người không nên hèn nhát như vậy. Huấn luyện viên nói ngày mai sẽ tăng cường độ tập luyện, chúng ta đã khổ như chó rồi, làm sao lại còn tăng lên được nữa?”
Khi người phàn nàn, khó tránh khỏi có những người khác bắt đầu hùa theo, vốn dĩ kiêu ngạo của bọn họ đã bị đàn áp rồi nhưng bây giờ lại tiếp tục tăng vọt.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, có người chỉ im lặng đứng nhìn bọn họ, trong đó Uy heo.
Cho đến khi Minh răng hô nói đến câu: “Tôi cũng nghĩ rằng thầy ấy gặp may thôi."
Vừa dứt lời, Uy heo lạnh lùng liếc mắt nhìn: "Vậy cậu làm phát thử xem."
Mọi người xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Triệu Kỳ đang phết dầu, thấy có gì đó không ổn bèn nhìn sang.
Minh răng hô không khách khí trừng mắt nhìn Uy heo: “Tôi nói sai à?”
Uy heo cười lạnh: "Nếu cậu chú ý đến tốc độ quay của bóng rổ mà còn nói như vậy, thì tôi chỉ có thể nói cậu là đồ ngốc."
Minh răng hô lập tức nhảy dựng lên: "Cậu gọi ai là đồ ngốc hả?"
Tô Nhất Xán ném chiếc bát dùng một lần sang bên đó, Minh răng hô ôm đầu rồi vội quay lại định chửi, thấy người đó là Tô Nhất Xán thì tức khắc im bặt.
Tô Nhất Xán nhìn cả đám với vẻ bực bội, cô túm tóc Minh răng hô rồi chỉ vào thịt dê nướng nguyên con: “Muốn ăn không?”
Triệu Kỳ cầm cây chổi phết dầu, ngơ ngác nhìn bọn họ. Lúc này mùi thịt dê nướng đã bay khắp toàn bộ sân tập, ai nấy cũng đều có thể ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn này, Minh răng hô nuốt nước bọt.
Tô Nhất Xán đẩy đầu cậu ấy, nói: “Để tôi nói cho em biết tại sao lại có con dê này nhé. Đêm qua, huấn luyện viên của các em phải mượn xe máy trong doanh trại, đi xe ra khỏi núi cả đêm để mua nó cho mấy đứa, gần như không được ngủ một phút nào, lại còn tập luyện với các em cả ngày nữa. Ai muốn gây chuyện nữa thì bước ra đây cho tôi, để tôi xem các em còn dám ngồi ăn mà không biết ngại nữa không?”
Khi Tô Nhất Xán nói xong, các thành viên trong đội bóng rổ lần lượt rủ mắt xuống, khung cảnh vốn căng thẳng dần trở nên yên tĩnh cho đến khi Miêu Anh Âm cầm đôi đũa dùng một lần nhìn về phương xa và lắp bắp: "Sầm, huấn luyện viên Sầm."
Mọi người quay đầu lại, Sầm Thì cầm một két bia đứng ở đầu bên kia sân tập, dưới ánh trăng mờ ảo nên mọi người không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Uy heo chạy về phía Sầm Thì và cầm lấy thùng bia từ tay anh, khi Sầm Thì đến gần, một số người kêu gào sau lưng anh lúc nãy đều né tránh ánh mắt của anh.
Sầm Thì không nói gì, chỉ nói: "Mỗi đứa lấy một lon, hôm nay ăn uống thả ga đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, anh đi sang một bên giúp Triệu Kỳ nướng thịt dê, Tô Nhất Xán lại quay về chỗ gốc cây để ngồi. Dưới hơi cồn, bầu không khí lại dần quay lại vẻ bình thường.
Triệu Kỳ cắt một miếng thịt đùi đưa cho Sầm Thì, Sầm Thì nhận lấy rồi nhìn Tô Nhất Xán đang ngồi bên cạnh. Anh cầm đùi dê đi đến chỗ Tô Nhất Xán, ngồi xuống cạnh cô rồi đưa bát đũa cho cô, thuận miệng hỏi: “Chị muốn đá em không?”
Tô Nhất Xán cầm lấy đĩa, nói với vẻ khó hiểu: "Đang yên đang lành chị đá em làm gì?"
"Nghe nói cách này có thể khiến chị nguôi giận."
Tô Nhất Xán bật cười: "Vậy được, em lại đây để chị đá một phát."
Sầm Thì đi đến trước mặt cô, ngồi đối diện với cô, một chân duỗi thẳng, một chân co lại, khuỷu tay tựa lên đầu gối, trong mắt mang theo ý cười: “Chị muốn đá ở chỗ nào?”
"Đầu em."
Sầm Thì nghiêm túc cúi đầu, Tô Nhất Xán không khỏi bật cười trước dáng vẻ nghe lời này của anh, cô chợt nhận ra rằng người em trai này luôn có năng lực khiến cô vô cùng tức giận, nhưng lại không thể cáu kỉnh với anh.
Sầm Thì cúi đầu đưa cho cô xử lý, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một miếng thịt, anh nhướng mày, Tô Nhất Xán vẫn tức giận như cũ, nhưng lại cầm miếng thịt dê đưa cho anh.
Sầm Thì mỉm cười cắn một miếng, rồi ngồi lại bên cạnh cô, Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm vào chân anh, hỏi: "Chân em sao thế? Hình như lúc chiều có vấn đề gì phải không."
Đôi mắt Sầm Thì rũ xuống, trả lời: "Không có gì đâu."
"Nói thật."
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Tô Nhất Xán nhíu mày: "Là do tối qua à?"
Sầm Thì mím môi không nói gì, trong mắt mang theo tia sáng lờ mờ, Tô Nhất Xán lo lắng nói: “Đã bị thương mà còn dám mang theo mấy đứa càn quấy nữa?”
Sầm Thì nhẹ nhàng nói: "Phải làm cho bọn họ học cách không kiêu ngạo, không nóng nảy."
Đang định trách móc thì bị nghẹn lại trong cổ họng, khiến cô không nói nổi một chữ, cô nói lại: "Mấy lời mà mấy đứa nói vừa nãy, em đừng chấp."
Tâm trạng của Sầm Thì cũng không thay đổi nhiều: “Người chơi thể thao có tinh thần hăng hái không chịu thua là chuyện tốt, lúc em bằng tuổi mấy đứa nó, tính tình còn khó ưa hơn thế nhiều.”
Tô Nhất Xán không nói lời nào mà liếc anh một cái, chỉ hơn mấy đứa nhóc kia có vài tuổi thôi mà ăn nói như ông cụ non.
Cô không nhịn được mà hỏi: "Trước kia em từng chơi bóng rổ à?"
Sầm Thì cười nhẹ: "Không phải chơi chuyên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro