Trái Tim Rung Động

Chương 21

2024-09-03 16:43:07

Thấy Tô Nhất Xán không tin, anh quay đầu nói với cô: "Nhưng mà em từng chơi bóng rổ mấy năm."

Tô Nhất Xán không hiểu tại sao một chàng trai chỉ chơi bóng rổ có mấy năm lại khiến Phó hiệu trưởng Dư coi trọng đến như vậy?

Cô tiện đà hỏi tiếp: "Em mua dê hết bao nhiêu tiền."

"1500."

"Mẹ kiếp, thế mà em không thèm bàn bạc với chị, nhà trường sẽ không bồi thường số tiền này cho em việc này đâu."

"Em biết." Sầm Thì cũng không ngạc nhiên.

Tô Nhất Xán hỏi: "Không phải em nói em không có tiền à?"

Ngọn lửa cách đó không xa khiến hình bóng của anh tràn ngập ánh sáng.

Tô Nhất Xán nhìn anh chăm chú, cô dời mắt nhìn vào cổ tay trống không của anh rồi vội nắm lấy cổ tay anh như nhận ra điều gì đó: “Đồng hồ của em đâu?”

Sầm Thì rụt cổ tay lại, Tô Nhất Xán khó tin hỏi: "Em đổi đồng hồ lấy dê à? Em điên rồi à? Đồng hồ của em trị giá bao nhiêu? Em cứ như thế mà đổi cho người ta luôn à?"

Sầm Thì nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh lại: “Cũng không thể để mọi người đi theo em mà chỉ ăn mỗi cơm canh được.”

Tô Nhất Xán ngơ ngác nhìn anh và bắt đầu thắc mắc mục đích của chàng trai trẻ này đến Trung Quốc là gì.

Dành hết tiền vì công việc?

...

Dù sao mấy đứa trong đội cũng vẫn còn nhỏ, không có lòng dạ tâm tư gì sâu xa. Vốn ban đầu còn kìm nén, không muốn khuất phục, nhưng sau buổi chiều nay được huấn luyện viên dạy bảo thì ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, sau khi nghe huấn luyện viên rời núi cả đêm mua đồ ăn để cải thiện chất lượng bữa ăn thì tất cả đều rất cảm động, thế là mọi người bắt đầu lần lượt tới chỗ Sầm Thì kính rượu.

Ngay cả Miêu Anh Âm lúc chiều suýt bị Sầm Thì hành hạ phát khóc cũng đi tới hỏi Sầm Thì: “Huấn luyện viên, thầy nghĩ liệu với thực lực của đội chúng ta thì có thể vào bảng xếp hạng lần này được không? Lần trước đám người bên trường Phượng Bắc tới xem bọn em tập luyện còn chê bọn em là lũ học sinh tiểu học nữa chứ.”

Sầm Thì "Ồ" một tiếng rồi nói: "Trường Phượng Bắc lợi hại không?"

Uy heo nói với anh: "Rất lợi hại. Đội bóng rổ của họ đã lọt vào bán kết của thành phố nhiều năm trước. Hầu như là hàng năm, bọn họ đều đại diện cho khu vực của chúng ta tham gia các trận đấu bên ngoài."

Mặc dù Minh răng hô thường xuyên nói kháy ở trong đội, không hài lòng cái này không hài lòng cái kia, nhưng khi nghe bọn họ nói về trường Phượng Bắc thì lại rất đồng tình với mọi người, cậu ấy đứng phía sau và nói thêm: "Tôi ngứa mắt cái lũ học Phượng Bắc từ lâu rồi, tôi có bạn bè học bên trường đấy, có biết bọn nó nói đội mình như nào không?”

Mọi người quay lại nhìn, Minh răng hô nói với vẻ mặt tức giận: "Bọn họ nói chúng ta nên tham gia cuộc thi dành cho người khuyết tật."

"..." Nghe cũng có lý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người im lặng hai giây, sau đó vang lên tiếng lon bia bị bóp nát, nếu không phải còn đang ở sân tập trên núi thì khả năng cao là những chàng thanh niên này sẽ đi đến đánh nhau với học sinh Phượng Bắc cho xem.

Sầm Thì uống một ngụm bia, mỉm cười nhìn mọi người: “Vậy thì cho bọn họ biết ai mới là bố ở đây.”

Câu nói của anh bình tĩnh lạ thường, song lại giống như đang thả một mồi lửa trong đội ngũ. Theo cơn gió đêm hè, ngọn lửa nhỏ này bắt đầu bùng cháy trong đội, trong màn đêm đặc biệt ấy, dường như đã khơi dậy tham vọng từ sâu trong lòng của những cậu nhóc ở đây.

Đêm hôm đó, mọi người đều say khướt. Đám học sinh vốn không được thầy cô chào đón ở trường vì học kém, nay dường như đã tìm được một hướng đi mới trong cuộc sống, bọn nhóc chủ động kề vai sát cánh bên Sầm Thì và trò chuyện về sự phát triển của đội bóng rổ. Cả đám ồn ào, đứa nào đứa nấy càng nói càng hăng say, Sầm Thì ngồi giữa bọn họ rồi mỉm cười lắng nghe.

Tối nay Sầm Thì không thúc giục mọi người đi ngủ sớm, cho uống rượu đến nửa đêm, nhóm cuối cùng trong đội say khướt đỡ bọn họ về ký túc xá, Sầm Thì kêu hai ba người ở lại một lát rồi nói vài lời với họ.

Bên cạnh sân bóng rổ, có mấy người ngồi, xung quanh là vài lon bia rỗng, Tô Nhất Xán đang dọn dẹp đống bừa bộn ở đầu bên kia, cô mặc áo thun bó sát, quần short và giày thể thao. Mấy ngày nay đi theo bọn họ huấn luyện, cho nên cô cũng trở nên đen sạm hơn, nhưng nước da của cô càng trông khỏe mạnh, sống động hơn, mái tóc dài được buộc ra sau và buông nhẹ, thỉnh thoảng Sầm Thì lại liếc nhìn cô một cái.

Lúc Tô Nhất Xán đi đến trước mặt bọn họ, mấy người cũng ngừng nói chuyện, cô cúi người nhặt lon bia rỗng lên, nhưng vừa mới đưa tay ra, cổ tay cô đột nhiên bị Sầm Thì nắm lấy, kéo về phía trước. Tô Nhất Xán cũng nghiêng người, cơ thể nghiêng theo rồi ngạc nhiên hỏi: "Em làm gì vậy?"

Sầm Thì nhìn chằm chằm móng tay của cô, sau đó buông ra: "Không có gì, trên móng tay của chị có vết hằn."

Tô Nhất Xánh rụt tay lại, nhìn xem rồi hỏi: "Vết hằn thì có vấn đề gì sao?”

Sầm Thì ngước mắt nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên một đường cong khó hiểu: “Chị cẩn thận một chút.”

Tô Nhất Xán dùng sức chà xát móng tay, đưa cho anh xem: “Vừa rồi là bụi than chứ không phải vết hằn. Gan của chị rất tốt.”

Nói xong, cô nhặt chai bia rỗng trên mặt đất ném vào túi rác rồi quay người đi rửa tay.

Tô Nhất Xán vừa rời đi, Triệu Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được nở nụ cười đã kìm nén bấy lâu: "Chẳng lẽ cô giáo Tô không nghe ra thầy gọi cô ấy là bé yêu à?”

Mấy người cười phá lên, Tô Nhất Xán đi chưa được xa, không biết sao lại bỗng quay lại nhìn bọn họ, Sầm Thì cũng nhìn cô với nụ cười ẩn giấu trong mắt.

...

Vì hôm qua Sầm Thì đã cho phép mọi người thả lỏng một chút nên buổi tập luyện ngày hôm sau cũng được dời lại, khoảng chín giờ mọi người mới bắt đầu tập hợp tại sân.

Sau những bài phát biểu chân thành và lời nói mạnh mẽ, hùng hồn vào đêm hôm trước, tất cả thành viên trong đội bóng như đã thay đổi tinh thần diện mạo, ai nấy đều như đang chuẩn bị sức mạnh cho một sự nghiệp lẫy lừng.

Nhưng điều mà mọi người bất ngờ chính là sau khi mọi người đến đông đủ, Sầm Thì thông báo với mọi người: “Bắt đầu từ hôm nay, một số người sẽ kết thúc việc huấn luyện của đội bóng rổ sớm hơn thời gian dự kiến, và chi phí đào tạo của những đội viên này cũng sẽ được hoàn lại sau khi trở về. Theo đó, những người được đọc tên bên dưới có thể về ký túc xá để thu dọn hành lý. Nửa tiếng nữa, xe buýt sẽ đến đón các bạn ở bên ngoài trại huấn luyện."

Trong phút chốc, đội bóng rổ bùng nổ, mọi người nhìn nhau, lúc đó Sầm Thì đã đọc ra cái tên đầu tiên: "Tần Hữu Hào."

Chàng trai trẻ bị gọi ra khỏi hàng và ngơ ngác nhìn Triệu Kỳ, Triệu Kỳ đã biết chuyện này đêm qua và gật đầu với cậu ấy với vẻ bối rối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sân huấn luyện đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, một bầu không khí áp lực nặng nề từ trên trời rơi xuống. Khác hẳn với tâm trạng khi họ mới tham gia huấn luyện, lúc này mọi người đều mơ hồ cảm thấy bất an, thậm chí còn cảm thấy không cam tâm vì bị đào thải như vậy, không ai nói gì thêm, bọn họ nhìn chằm chằm Sầm Thì.

Sầm Thì nhìn mọi người xung quanh rồi đọc lên cái tên thứ hai: "Hà Tử Minh."

Minh răng hô kinh ngạc chỉ vào chính mình, sau đó nhìn chung quanh, sau khi đọc xong cái tên cuối cùng, Minh răng hô chỉ vào Miêu Anh Âm rồi hét lớn: "Tại sao cậu ta được ở lại mà em lại phải đi?”

Sầm Thì xé một mảnh giấy trên bảng ghi chép đưa cho cậu ấy, đây là tờ ghi chép tiếng Trung mà Sầm Thì đã nhờ Triệu Kỳ và những người khác viết lại dựa trên ghi chép của anh đêm qua.

Minh răng hô bước tới và cầm lấy, tờ giấy ghi lại tất cả số liệu luyện tập của cậu ấy trong khoảng thời gian này, bao gồm tốc độ, sức bền, rê bóng, nhảy thẳng đứng, nhảy xoay người, đứng ngồi xổm, bước chéo ngang, v.v., Số liệu mỗi hạng mục và xếp hạng trong đội đều rất rõ ràng, sắc mặt cậu ấy lập tức trở nên vô cùng chán chường, xoay người đi về phía ký túc xá mà không nói gì.

Những người khác cũng lần lượt lấy phiếu đánh giá và xác định từ Sầm Thì, chán nản quay lại thu dọn đồ đạc.

Tô Nhất Xán không ngờ bữa tiệc nướng tối qua lại là bữa chia tay do Sầm Thì chuẩn bị. Đêm qua còn ngồi uống bia, chuyện trò với nhau, thế mà sáng nay anh lại thẳng tay loại hơn một nửa đội. Ban đầu đội có mười một người, vậy mà chỉ trong nháy mắt, cả đội chỉ còn lại sáu người.

Chờ đến lúc cả đội đang tập hợp chỉnh đốn lại, Tô Nhất Xán đi tới trước mặt Sầm Thì và nói: "Sao loại nhiều người thế? Giờ là năm người thi đấu còn một người dự bị à?”

Sầm Thì liếc nhìn cô, nhếch môi: “Chủ yếu lo việc phải có người dự bị, chứ không thì em đã loại cả rồi."

"..." Chơi bằng niềm tin à.

Cường độ huấn luyện của những người còn lại trong nhóm lập tức tăng lên, nếu trong mấy ngày đầu Sầm Thì còn có lòng thương xót thì mấy ngày sau bọn họ đã chính thức bước vào hình thức huấn luyện ma quỷ.

Nhưng đêm trước khi khóa huấn luyện chuẩn bị kết thúc đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, có hai nam sinh vì nóng bức quá mà trốn mọi người đi đến hồ nước đằng sau ký túc xá để bơi lội. Tô Nhất Xán đang đứng ở lầu hai ký túc xá hải đầu, mơ hồ nghe thấy tiếng người nào đó hét lớn. Cô lập tức ném lược đi và chạy về phía bên hồ.

Khi cô chạy đến hồ, Từ Thanh trong đội đã mất hết sức lực và bắt đầu chìm xuống, mà Trang Trạch Khải cũng không giỏi bơi lội, chỉ có thể cố gắng hết sức đỡ lấy cậu ấy rồi hét to: "Cứu với.”

Tô Nhất Xán lao xuống hồ nước rồi lặn xuống đáy hồ, nhanh chóng bơi về phía Từ Thanh. Ánh sáng dưới nước không tốt, khi cô bơi đến chỗ Từ Thanh, cô phát hiện cậu ấy vẫn đang vùng vẫy muốn rút tay trái ra, cô lại tiếp tục lặn xuống sâu hơn. Cô thấy chân trái của Từ Thanh bị vướng vào một đoạn dây nhựa, cơ thể của cậu ấy đang từ từ chìm xuống, sát rạt với đoạn dây nhựa kia. Cô phát hiện ra vì Từ Thanh vũng vẫy quá nhiều cho nên đoạn dây nhựa đó bị thắt lại, không thể cắt đứt được.

Cô dùng cả hai tay nắm lấy chân Từ Thanh, vỗ nhẹ vào mu bàn chân cậu ấy ra hiệu cho cậu ấy thả lỏng, rồi cố gắng kéo sợi dây ra khỏi gót chân Từ Thanh.

Hơn ba phút trôi qua, Trang Trạch Khải đứng trên hồ thấy Tô Nhất Xán nhảy xuống nhưng mãi không thấy trồi lên, cậu ấy hoảng hốt gào ầm ĩ. Bỗng nhiên, Từ Thanh nổi lên ở cạnh cậu ấy, Trang Trạch Khải vội kéo Từ Thanh khỏi mặt hồ và nhận ra Từ Thanh đang có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong khoảnh khắc Tô Nhất Xán ở đáy hồ cởi sợi dây nhựa ra khỏi mắt cá chân Từ Thanh, cô nhìn xung quanh, thấy bốn phương tám hướng của hồ nước dường như đột nhiên hóa thành một màu đen như mực vô cùng đáng sợ đang liên tục lao về phía cô. Cơ thể Tô Nhất Xán cứng đờ không thể nhúc nhích, cô dần ngừng thở, một lượng nước lớn trong hồ chảy vào hơi thở cô. Ánh trăng rọi trên mặt hồ, cơ thể cô không ngừng chìm xuống, đôi mắt dõi theo bóng dáng màu trắng lờ mờ trên mặt hồ, giống như một cái xác trắng xóa đang bao phủ lấy cô. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tô Nhất Xán.

"Xán Xán, đến đây nào, đến bên cạnh tớ nào."

“Chúng ta là bạn thân nhất mà, sao cậu lại bỏ lại tớ một mình?”

“Đến đây với tớ, sẽ không ai trách cậu nữa đâu…”

Tô Nhất Xán như thấy Vưu Tĩnh đang đứng trên mặt hồ gọi tên mình, cô ấy vẫn mang dáng vẻ của mười năm trước. Vưu Tĩnh mặc chiếc váy màu trắng hồng, trong mắt chan chứa ý cười. Tô Nhất Xán vươn tay về phía cô ấy, bóng ma trên đầu ngày càng lớn hơn, chợt, một bàn tay mạnh mẽ cứng rắn đã nắm trọn lấy cô qua làn nước lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0