Trái Tim Rung Động

Chương 22

2024-09-03 16:43:07

Từ khi Tô Nhất Xán được Sầm Thì vớt từ dưới hồ lên đến lúc anh dùng một tay khiêng cô, một tay bơi vào bờ, trong suốt quá trình đó, Tô Nhất Xán chẳng hề nói gì, chỉ yếu đuối tựa vào vai anh như thể đã mất nhận thức.

Sau khi lên bờ, Sầm Thì mới phát hiện cô không hề bất tỉnh mà chỉ mở mắt trừng trừng, ánh mắt vô hồn như thể đã bị người ta lấy mất ánh sáng.

Trên bờ đã tụ tập đông người từ lâu, các thành viên khác trong đội cũng chạy tới nơi, Sầm Thì vừa đặt Tô Nhất Xán xuống liền gào lên với cô: "Cô không biết bơi mà còn nhảy xuống? Muốn chết à?"

Tô Nhất Xán vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ như thể bị hút mất linh hồn. Sau đó cô chậm rãi đứng dậy khỏi bùn đất trên bờ, lê bước đi vào phòng tắm, vệt nước ướt nhẹp đọng lại sau lưng cô tạo thành vệt dài, Sầm Thì cau mày nhìn theo bóng lưng cô rồi đứng dậy trở về kí túc xá.

Anh cầm quần áo đến phòng tắm cho nam tắm qua trước, sau đó đến trước cửa phòng tắm cho nữ nói vọng vào trong: "Cô Tô, có cần tôi lấy quần áo giúp cô không?"

Bên trong không ai lên tiếng nhưng có tiếng nước chảy, anh nói tiếp: "Tôi có mang thừa một chiếc T-shirt, hay cô mặc tạm của tôi trước đi."

Bên trong vẫn không ai trả lời, sau một hồi lâu, Sầm Thì dịch sát vào trong một bước, hạ thấp giọng gọi: "Chị ơi."

Tiếng nước chảy cuối cùng cũng dừng, Tô Nhất Xán lên tiếng: "Mang vào đây."

Sầm Thì khẽ nghiến răng, rủ mắt bước vào phòng tắm cho nữ. Đây không phải lần đầu tiên anh vào phòng tắm cho nữ nhưng so với lần trước, tình thế trước mắt còn nhạy cảm hơn.

Anh vội vã liếc mắt sang chỗ khác, gian thứ hai từ cửa vào tràn ngập hơi nước. Bên trong rất tối, vóc dáng mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng mông lung, dù chỉ nhìn thoáng qua, hình ảnh cấm kỵ ấy đã đủ sức đánh tan ánh sáng trong đồng tử anh.

Sầm Thì bước qua đó, anh ngoảnh mặt đi đưa quần áo cho cô rồi xoay người bước ra ngoài, rời khỏi phòng tắm, nhưng dường như xung quanh anh vẫn còn sót lại mùi hương đặc biệt trên người phụ nữ ấy. Hơi thở anh khô nóng, thuận tay muốn sờ điếu thuốc nhưng lại phát hiện căn bản anh không mang.

Lần đầu tiên anh không đợi Tô Nhất Xán mà đã quay về kí túc xá trước.

Đến tối, Sầm Thì nằm trên giường tầng, hình ảnh mông lung ấy thỉnh thoảng lại chui vào đầu anh. Sau khi trở mình mấy lần liền, nghĩ đến tâm trạng bất thường của Tô Nhất Xán hồi nãy, anh lấy điện thoại nhắn WeChat cho cô: Ngủ chưa?

Bên kia mãi không trả lời, anh dứt khoát đứng dậy, mượn cớ lấy lại áo sang thăm cô.

Lúc đến tầng hai, anh phát hiện đèn phòng Tô Nhất Xán vẫn chưa tắt, anh gõ cửa hai lần nhưng bên trong không ai đáp. Anh vặn chốt cửa, cửa không khóa. Anh nhòm vào trong, Tô Nhất Xán đang nhắm mắt, nằm trên giường, lúc anh mở cửa, đôi mắt cô bỗng hơi hé ra.

Thấy cô vẫn đang mặc áo T-shirt của mình chứ chưa hề thay, Sầm Thì hắng giọng, nói: "Em vốn định sang lấy áo, thôi chị cứ mặc đi, có cần em tắt đèn giúp chị không?"

Tô Nhất Xán không nói gì, cô vẫn mở hờ mắt nhìn chằm chằm anh. Sầm Thì phát hiện từ khi vớt cô lên khỏi hồ, Tô Nhất Xán rất kì lạ. Nghĩ đến việc ban nãy anh quát cô ngay trước mặt các thành viên khác trong đội, không biết có phải cô giận anh rồi hay không.

Anh bước vào trong phòng cài cửa lại, dáng người cao ráo dựa vào cửa, lông mi khẽ rủ, nhẹ nhàng nói: "Hay mai em tìm cơ hội cho chị quát lại nhé."

Tô Nhất Xán vẫn không lên tiếng, Sầm Thì ngước mắt nhìn cô. Bình thường chỉ cần anh làm vậy, Tô Nhất Xán sẽ không so đo với anh nữa, hôm nay cô thực sự hơi khác thường.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tô Nhất Xán bỗng mở miệng: "Sầm Thì."

"Hả?" Anh đáp.

Tô Nhất Xán uể oải nói: "Chị hơi khó chịu."

Sầm Thì nhíu mày sải bước đến bên mép giường, đưa tay sờ một cái liền phát hiện cơ thể cô rất nóng, anh cúi người xuống nói với cô: "Em đi tìm thuốc."

Sầm Thì đi chưa được bao lâu, Tô Nhất Xán liền rơi vào một giấc mơ, hoặc nói đúng hơn thì không biết là mơ hay là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Đến khi Sầm Thì quay trở lại, Tô Nhất Xán đã ngủ mất. Hai bên gò má đỏ bừng lê vì sốt, nói mê sảng, dáng vẻ rất đau khổ. Sầm Thì gọi mấy lần cũng không thể đánh thức cô từ trong giấc mộng.

Anh dứt khoát nắm bả vai cô, lay cô dậy, Tô Nhất Xán cảm nhận được sự lay động kịch liệt khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng đáng sợ kia. Trước mắt là một gương mặt xa lạ, trong không gian u ám, trông anh như người nước ngoài, cô buột miệng hỏi: "Cậu là ai?"

"..."

Nói rồi cô hất Sầm Thì đang nắm tay cô ra.

Sầm Thì khẽ hắng giọng, nói với cô: "Chị bị sốt rồi, mau uống thuốc đi."

Anh đưa thuốc tới bên miệng, Tô Nhất Xán ngoan ngoãn há miệng, anh đưa nước cho cô, cô cũng ngoan ngoãn uống, sau đó Sầm Thì nói với cô: "Ngủ đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô liền nghe lời nằm xuống y như trẻ con, Sầm Thì thấy vậy bật cười. Anh vừa chuẩn bị tắt đèn giúp cô, Tô Nhất Xán vốn đã nhắm mắt lại nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được, bỗng nói với anh: "Đừng tắt."

Tay Sầm Thì khựng lại, anh xoay người nhìn cô, Tô Nhất Xán vẫn đang nhắm mắt lại mở miệng gọi anh: "Sầm Thì."

"Hả?"

"Đối diện chỗ chị có giường đấy."

"Rồi sao?"

"Ban đêm nếu chị lại nằm mơ nhớ đánh thức chị."

"..." Cô chẳng hề khách khí chút nào.

Tô Nhất Xán nói xong, cô vừa quay người sang một bên đã thiếp đi. Sầm Thì đứng ở trong phòng, đã đâm lao thì phải theo lao, hơn nữa dù muốn thương lượng với cô cũng chẳng có cơ hội.

Anh sửng sốt nửa phút, thở dài đi tới giường dưới đối diện đó nằm xuống. Tô Nhất Xán đã say giấc, lại còn không cho anh tắt đèn. Anh đành nhìn chằm chằm bóng đèn, cố gắng tự ám thị rằng nó đang tắt nhưng chẳng có tác dụng gì, đèn sáng khiến anh không hề buồn ngủ.

Sầm Thì bực bội xuống giường tìm một chiếc T-shirt của Tô Nhất Xán để trùm lên đầu làm bịt mắt, nhưng trên quần áo toàn là mùi hương cơ thể của cô, hình ảnh trong phòng tắm quấn lấy anh như ma quỷ, đã thế kẻ đầu sỏ chỉ cách anh khoảng hai mét.

Anh lại bực bội bỏ T-shirt ra ngồi bật dậy, phát hiện Tô Nhất Xán đang vẫy tay. Anh tưởng cô bắt đầu gặp ác mộng nên đứng dậy đi về hướng đối diện, nhưng lại phát hiện mấy con muỗi lởn vởn quanh cô. Cô mất kiên nhẫn gãi người, dáng vẻ khi ngủ cực kì không yên ổn.

Vì vậy rạng sáng, Sầm Thì đi vòng quanh giường bắt muỗi giúp cô. Trước đây không thấy vậy nhưng hôm nay mới phát hiện ra bắt muỗi quả là một công trình vĩ đại, cuối cùng anh dứt khoát đẩy Tô Nhất Xán vào trong, còn anh ngồi bên mép giường định lấy thân mình nuôi muỗi thay cô.

Ánh trăng xuyên qua tầng mây thưa thớt rơi vào phòng, áo T-shirt của anh mặc lên người Tô Nhất Xán chẳng khác gì váy, do cổ áo quá rộng nên khi cô nằm nghiêng ngủ sẽ để lộ cổ và xương quai xanh trắng như tuyết.

Sầm Thì liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, chẳng bao lâu sau lại không nhịn nổi liếc mắt nhìn một lát, cuối cùng buồn bực cầm chiếc T-shirt lúc nãy che mặt cô.

Vốn dĩ cứ tưởng chỉ cần làm vậy, thế giới này sẽ thanh tịnh nhưng anh vừa định tựa vào đầu giường ngủ gật, cô lại bắt đầu rơi vào ác mộng. Biểu hiện chủ yếu là nhe nanh múa vuốt, trong miệng lẩm bẩm đủ thứ như bị quỷ nhập.

Sầm Thì lại gọi cô, không biết có phải là do trong mộng cô có thể nghe thấy giọng anh hay không mà anh vừa gọi, cô đã khổ sở giãy giụa như thể muốn tỉnh nhưng không thể tỉnh lại.

Sầm Thì hết cách nên chỉ có thể dùng biện pháp cũ là đỡ cô dậy rồi lắc mạnh. Cuối cùng Tô Nhất Xán cũng ngưng lẩm bẩm mê sảng, cô mở mắt ra, phờ phạc nhìn Sầm Thì rồi oán trách: "Muộn như vậy em không ngủ còn qua đây làm gì?"

"..." Sầm Thì chỉ muốn ném cô từ tầng hai xuống.

Anh tức giận, lạnh lùng nói: "Chẳng giấu gì chị, em không chỉ muốn qua đây đâu, em còn muốn làm chị cơ."

Tô Nhất Xán há hốc miệng, dường như còn lườm anh rồi lại ngủ tiếp.

Cứ như vậy, mỗi lần Sầm Thì bắt đầu ngủ thiu thiu, Tô Nhất Xán lại bắt đầu lẩm bẩm như thể tẩu hỏa nhập ma. Sau đó Sầm Thì dứt khoát không ngủ nữa, lấy ghế đặt ngay đầu giường, mang quầng dưới mắt thâm đen cố gắng trông cô.

Nếu có người hung tợn nhìn anh chằm chằm như vậy, nhất định anh sẽ không thể ngủ được, nhưng cô ngủ còn say hơn heo.

Cũng không biết đêm qua Tô Nhất Xán bị dọa sợ hay làm sao mà kể từ khi được Sầm Thì vớt từ dưới hồ lên cô liền phát sốt, thế nhưng khả năng hồi phục cũng nhanh đến lạ, sáng sớm hôm sau đã hạ sốt. Cô tập hợp mọi người ăn sáng xong thì bắt đầu lên đường trở về nhưng Sầm Thì lại khác, sau một đêm không ngủ anh mệt rũ.

Tô Nhất Xán thấy mọi việc đã xong xuôi, sau khi trao đổi với nhân viên làm việc trong doanh trại xong, cô lên xe buýt. Sầm Thì không ngồi cùng cô nữa mà ngồi một mình ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ, đội mũ lưỡi trai màu đen che kín mặt, dựa người vào lưng ghế.

Tô Nhất Xán nhìn anh một cái, cô ngồi xuống cạnh anh rồi nhấc mũ lưỡi trai lên hỏi một câu: "Này, tối qua ngủ không ngon à?"

Sầm Thì mở mắt lên nhìn cô. Hôm qua anh chăm sóc cô cả một đêm chẳng khác gì công cốc à?

Tô Nhất Xán không hiểu gì cả: "Chẳng lẽ sau đó tôi lại nằm mơ à? Tôi nói mớ sao?"

Giọng Sầm Thì lạnh lùng: "Cô gọi tên họ Đỗ năm lần, gọi một người tên Vưu Tĩnh tám lần, người này là ai vậy? Bạn trai cũ khác à?"

Tô Nhất Xán mím môi, lấy mũ lưỡi trai che mặt anh và ra đằng trước ngồi.

Trên đường, cô nhận được điện thoại của Thịnh Mễ Duyệt bảo là có chuyện lớn, chuẩn bị đến Phượng Khê tìm cô ngay. Người trong điện thoại lo lắng sốt sắng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tô Nhất Xán bảo cô đang trên đường về, hẹn lát nữa gặp rồi cúp máy.

Sau khi xe về đến Phượng Khê rồi lần lượt tiễn các thành viên trong đội về, Tô Nhất Xán với Sầm Thì kéo hành lý về nhà. Có lẽ do tối qua phát sốt cả đêm nên dù đã hạ sốt nhưng cả người Tô Nhất Xán vẫn mềm nhũn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sầm Thì vừa đẩy hành lý vừa đút tay trong túi quần thể thao đi đằng trước, đi được một đoạn xa rồi quay đầu nhìn cô, Tô Nhất Xán vẫn đang lê bước, lại còn không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Sầm Thì chờ lâu, bèn quay lại cầm vali của cô hỏi một câu: "Mới đi được mấy bước đã không đi nổi rồi à?"

"Chị có thể so được với trai trẻ như em sao?"

"..."

Nói đến đây, Tô Nhất Xán hỏi tới chuyện đội bóng rổ của anh: "Vả lại em đuổi hết thành viên trong đội rồi thì giải đấu mùa thu em định đánh kiểu gì?"

Sầm Thì mỗi tay đẩy một vali, nói: "Tuyển người mới thôi."

Tô Nhất Xán vừa nghe đã thấy vô lý: "Trận đấu diễn ra vào trung tuần tháng mười, tính tới tính lui cũng chưa được hai tháng, em đi đâu tuyển người? Huống chi tuyển người trong thời gian ngắn như vậy có thể đạt được thành tích sao?"

Sầm Thì lại đáp: "Tìm mấy người tố chất cơ thể tương đối tốt kiểu gì cũng sẽ mạnh hơn bắt những kẻ chuyên tìm đường chết kia. Chị cũng thấy rồi đấy, có một số người căn bản không chơi được bóng rổ. Thiên phú, điều kiện cơ thể, sự cố gắng vì tương lai, chẳng có mục nào đạt tiêu chuẩn cả, bây giờ người có thể dùng được không quá hai người."

Tô Nhất Xán tính toán thử, người có thể dùng được không quá hai người tức là trong số sáu người anh giữ lại có tới bốn người ngồi ghế dự bị ư?

Đội bóng rổ của họ không được chào đón như những trường khác, nhà trường không coi trọng, thành viên trong đội lười biếng thành thói. Họ đều là kiểu người bình thường toàn bị bạn bè, giáo viên khinh bỉ, thậm chí việc có đội cổ vũ hay nữ sinh xếp hàng đưa nước căn bản không hề tồn tại.

Cho nên trong mắt Tô Nhất Xán, ý tưởng muốn tuyển người của Sầm Thì vẫn rất ngốc nghếch, ngây thơ.

Hai người vừa nói vừa đi về nhà nhưng Tô Nhất Xán phát hiện chân Sầm Thì quá dài, đi bộ cùng anh quả thực hơi mệt, cô dứt khoát nói với anh: "Em đi trước đi, chị từ từ theo sau."

Sầm Thì tưởng cô thật sự không đi nổi nữa, anh dừng lại xoay người nhìn cô một cái, bảo: "Lên đây."

"... Lên đâu?"

Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm tấm lưng rộng rãi của Sầm Thì, nghĩ tới dáng người tam giác ngược của chàng trai này, anh định cõng cô về nhà à?

Bỗng Sầm Thì đẩy vali về phía trước: "Ngồi lên trên này."

"..."

Tô Nhất Xán cạn lời ngồi lên va li của anh, không ngờ Sầm Thì tưởng thật nên cứ thế kéo cô đi. Hừm... đúng là cũng khá thoải mái, ít nhất vẫn mát mẻ hơn tự đi bộ, rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao trẻ con không chịu đi bộ mà lại đòi ngồi xe đẩy.

Cũng may còn cách nhà cô không xa, cô trêu: "Nặng không?"

Sầm Thì gật đầu một cái: "Nặng."

"Nặng con khỉ, chị thon thả như thế này cơ mà."

Nhắc đến thon thả, trong đầu Sầm Thì lại hiện ra hình ảnh nhìn thấy tối qua. Mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng chính cái cảm giác thướt tha mông lung ấy mới càng chết người.

Dường như Tô Nhất Xán cũng nhớ tới chuyện tối qua, cô cất giọng hỏi: "Khụ… Ờm không nhìn thấy chứ?"

Sầm Thì có thể nói thế nào đây? Nếu nói nhìn thấy thì cứ như thể anh cố ý muốn nhìn, mấu chốt là anh thật sự không thấy rõ. Nếu bảo không thấy, anh lại không mù nên chỉ có thể im lặng nghe Tô Nhất Xán nói tiếp: "Sau này hai ta cũng coi như đồng nghiệp rồi. Quan hệ giữa mẹ em với ba mẹ chị lại thân thiết như vậy, chị sẽ coi em như em trai ruột, chị em với nhau cứ tự nhiên đi."

"..." Chị đúng là tự nhiên thật, lại còn tựa vào tay kéo nữa chứ, chỉ thiếu điều nằm xuống luôn thôi.

Song khi đám bạn bè thân thiết đã chơi với Tô Nhất Xán nhiều năm đứng trước cửa nhà cô nhìn thấy cảnh tượng này, họ suýt nữa tưởng đấy căn bản không phải Tô Nhất Xán. Bất luận là Tô Nhất Xán thời thiếu nữ đanh đá thẳng thắn hay là cô của sau này trầm tính lạnh lùng, cũng chưa ai từng thấy cô ngồi trên vali, quay đầu nói chuyện với một chàng trai y, trông cô chẳng khác nào một nữ sinh, dáng vẻ này khiến bạn bè thân thiết quen biết cô nhiều năm chỉ biết tặc lưỡi.

Tô Nhất Xán cũng nhanh chóng nhìn thấy đám người Thịnh Mễ Duyệt. Cô đứng dậy khỏi vali, qua điện thoại, Tô Nhất Xán đã biết Thịnh Mễ Duyệt với Đại Tráng sẽ đến tìm cô, không ngờ Nhị Mao và Lỵ Lỵ cũng tới, tình cảnh này thực sự hơi lúng túng.

Cô giới thiệu với họ về Sầm Thì rồi mời bạn bè vào nhà. Từ khi nhìn thấy Sầm Thì, Thịnh Mễ Duyệt đã thấy sai sai. Chẳng hiểu kiểu gì mà chỉ qua một khóa tập huấn, khuôn mặt vốn trắng nõn của Sầm Thì xuống hẳn hai tông, từ anh chàng thư sinh trắng trẻo thành sói hoang cơ bắp, bùng nổ hoóc-môn nam tính, quả thực khiến Thịnh Mễ Duyệt không nhận ra đây là ai.

Đến khi cô ấy lấy điện thoại ra, tìm được lịch sử trò chuyện với Tô Nhất Xán hôm đó mới hô to như thể phát hiện ra châu lục mới: "Đậu má, cậu lừa được anh chàng hôm đó gặp ở sân bay về nhà rồi à?"

Vì giọng cô ấy quá to, Sầm Thì đã xách hai chiếc vali vào nhà rồi không khỏi quay đầu lại nhìn các cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0