Chương 23
2024-09-03 16:43:07
Sở dĩ nhiều người vội vã đến tìm Tô Nhất Xán như vậy đúng là vì đã xảy ra chuyện lớn, không liên lạc được với Vương Gia Miểu. Vương Gia Miểu là ai? Là một người bạn quen biết nhiều năm với họ, trước đây từng làm nghề cho vay ngắn hạn, còn làm rất nhiều năm. Bình thường mọi người có chút tiền dư sẽ gửi ở chỗ anh ta để lấy lời, người này rất đáng tin, trong nhóm họ có người gửi được bốn, năm năm và đã hồi vốn.
Sau khi đi làm, Tô Nhất Xán tiết kiệm được chút tiền, đại khái khoảng hai trăm nghìn gửi ở chỗ Vương Gia Miểu, hàng tháng được khoảng từ tám trăm đến một nghìn tiền lãi, cũng được hai năm nay. Vốn dĩ vẫn luôn ổn định nhưng đến tháng sáu năm nay bắt đầu chậm tiền lãi, mọi người lén lút bàn tán trong nhóm nhỏ rằng chẳng lẽ Vương Gia Miểu xảy ra chuyện rồi ư.
Nhưng dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, mọi người không thể thẳng thừng đòi lại tiền được. Vốn định quan sát thêm hai tháng nữa xem sao, ai biết tiền lãi tháng này trễ hơn hai mươi ngày. Khi bọn họ liên lạc với Vương Gia Miểu thì số điện thoại không tồn tại, có người nói nhà đã bán được hơn nửa năm, không rõ tung tích.
Cho nên hôm nay họ đến nhà Tô Nhất Xán là để bàn bạc cách xử lý chuyện này, cuối cùng quyết định thông qua người quen để tìm ba mẹ Vương Gia Miểu trước.
Lúc họ bàn bạc đương nhiên Sầm Thì không hề tham dự, anh thu xếp hành lý xong liền ngồi phịch trên ghế cánh bướm ngoài hiên ngủ bù.
Đám Đại Tráng nói xong còn phải về đi làm nên đã đi trước, còn Thịnh Mễ Duyệt ở lại nói chuyện khác với Tô Nhất Xán. Đầu Trọc sắp kết hôn, cô ấy hỏi Tô Nhất Xán có được mời không, Tô Nhất Xán gật đầu. Hơn một tuần trước, Đầu Trọc hỏi mọi người WeChat của Tô Nhất Xán, sau đó gửi cho cô một tấm thiệp mời điện tử.
Thịnh Mễ Duyệt mắng: "Đúng là không có chuyện thì chẳng thấy mặt mũi đâu, biết rõ cậu với Đỗ Kính Đình đã chia tay rồi mà còn gửi thiệp mời cho cậu, không biết xấu hổ à?"
Đầu Trọc vốn là bạn cấp ba của Đỗ Kính Đình, mối quan hệ với Tô Nhất Xán chỉ có thể coi như quen biết, mấy năm nay còn chẳng gặp mặt.
Tô Nhất Xán đột nhiên nắm được trọng điểm: "Sao cậu biết tớ đã chia tay với Đỗ Kính Đình rồi?"
Cô nhớ khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn vì chuyện đội bóng rổ của trường, hình như cũng chẳng rảnh liên lạc với ai.
Thịnh Mễ Duyệt lộ chút lúng túng, Tô Nhất Xán vừa nhìn một cái đã nhìn ra điểm mờ ám, ngồi xuống ghế sofa đánh cô ấy: "Nói đi."
Thịnh Mễ Duyệt xoay người lấy điện thoại di động ra rồi mở nhóm bạn cũ cho Tô Nhất Xán xem.
Thành phố Ninh nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ nhưng những nơi người trẻ tuổi thích tụ tập luôn chạy theo xu hướng. Trùng hợp hôm ấy có người bắt gặp Tô Nhất Xán đến quán pub nổi tiếng gặp Nàng Tiên Cá và anh họ cô ta, còn quay lại video cô tạt nước người nọ gửi vào trong nhóm học sinh cũ trường THPT số 8.
Lướt hơn mấy trăm tin nhắn trong lịch sử trò chuyện, Tô Nhất Xán nhìn sơ qua một lượt.
"Bình thường con gái theo đuổi con trai rất khó có kết quả tốt, đàn ông đâu biết trân trọng, chẳng mấy chốc đã tìm người trẻ tuổi hơn rồi."
"Tô Nhất Xán bao nhiêu năm nay vẫn chẳng thay đổi, tôi nhớ năm đó cô ấy chính là một nữ sinh lông bông phải không?"
"Đúng rồi đấy, hồi cấp ba thường xuyên thấy cô ấy kề vai sát cánh với một đám con trai."
"Cho nên sau khi tốt nghiệp, hotboy Đỗ và cô ấy yêu nhau, chúng ta đều cảm thấy quá đáng tiếc, hotboy trường bị một cô nàng lưu manh làm lỡ dở."
"Nhưng giờ bị đá rồi, tại sao tôi lại thấy buồn cười nhỉ?"
"Không chỉ mình cô đâu..."
"+1."
"+2."
"+10086."
...
Cho đến khi Thịnh Mễ Duyệt gửi một biểu tượng cảm xúc giơ ngón giữa, trong nhóm mới trở nên yên tĩnh.
Sau đó vì Đầu Trọc gửi thiệp mời kết hôn vào trong nhóm nên mọi người đều rối rít hỏi thăm anh ta có mời Đỗ Kính Đình hay không. Anh ta bảo có mời, còn mời cả Tô Nhất Xán nữa, dù sao người tới cũng là khách.
Sau đó trong nhóm lại bùng nổ, những người vốn chẳng mấy khi liên lạc với Đầu Trọc đều không tình nguyện ăn bữa tiệc cưới này lắm, nhưng giờ đều muốn bỏ tiền mua vé xem trò vui.
Bên dưới lại một đám đàn bà bàn tán đủ thứ chuyện ám chỉ Tô Nhất Xán, Thịnh Mễ Duyệt ở bên cạnh nói: "Không cần để ý đến họ, cả đám này đều là người thầm mến Đỗ Kính Đình hồi cấp ba nhưng nhát gan nên không dám tỏ tình, không ăn được nho lại chê nho chua ấy mà."
Tô Nhất Xán kéo đến cuối cùng, phát hiện cuộc trò chuyện của mọi người đột nhiên dừng lại, nguyên nhân là do Đỗ Kính Đình đột nhiên tham gia nhóm này, sau đó không có một ai nói thêm gì nữa.
Tô Nhất Xán trả lại điện thoại di động cho Thịnh Mễ Duyệt, cảm thấy đau đầu, nói: "Đỗ Kính Đình có gửi một khoản tiền ở chỗ Vương Gia Miểu, hồi đó cũng vì tớ nói là ổn, bảo anh ta gửi tiền vào đó. Giờ xảy ra chuyện như vậy, hai trăm nghìn của tớ tạm thời không tính nhưng tớ nhất định phải gom đủ tiền cho anh ta."
Thịnh Mễ Duyệt Đại lại thể hiện dáng vẻ tiểu thư: "Tại sao? Trong đầu tư, lợi nhuận vốn luôn đi đôi với mạo hiểm, thua thì tự chịu thôi. Huống chi cậu chia tay với anh ta cũng là do anh ta có lỗi trước, còn không biết xấu hổ tìm cậu đòi tiền à?"
Tô Nhất Xán lắc đầu, cô lười giải thích, chuyện giữa bọn họ không phải vấn đề ai đúng ai sai.
Hồi đó Đỗ Kính Đình bỏ ra số tiền đó là vì cô, cô không muốn dính líu gì tới Đỗ Kính Đình nữa nên chuyện này nhất định phải làm rõ.
Thịnh Mễ Duyệt lại nói: "Đúng rồi, đám cưới Đầu Trọc dù sao cũng phải bỏ tiền mừng, tớ dẫn em trai theo để được ăn thêm một phần, cậu cũng dẫn theo một người đi."
"Tớ dẫn theo ai đây?"
Thịnh Mễ Duyệt liếc ra hướng ngoài cửa, ẩn ý: "Không phải cậu cũng có một cậu em trai sao?"
"..."
Sau khi trò chuyện một lát, Thịnh Mễ Duyệt phải quay về thành phố, lúc đi tới cửa còn nói với Sầm Thì: "Bye bye cậu đẹp trai nha."
Sầm Thì chậm rãi ngước mắt lên, đáp có lệ: "Đi thong thả."
Tô Nhất Xán tiễn Thịnh Mễ Duyệt ra khỏi sân, lúc đóng cửa xoay người lại chợt phát hiện Sầm Thì không còn vẻ buồn ngủ, đôi con ngươi sâu thẳm ẩn dưới hàng lông mi cong tựa cánh cung chăm chú nhìn cô.
Lúc Tô Nhất Xán bước tới cạnh anh, Sầm Thì thong thả mở miệng: "Bao nhiêu tiền?"
Bước chân Tô Nhất Xán khẽ khựng lại: "Bao nhiêu tiền cái gì?"
"Anh ta gửi bao nhiêu tiền ở chỗ bạn chị?"
Lúc này Tô Nhất Xán mới phản ứng được anh đang hỏi về Đỗ Kính Đình, cô thoáng mỉm cười: "Hỏi nhiều vậy làm gì? Em trả giúp chị à?"
Nói xong Tô Nhất Xán liền đi vào nhà.
...
Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, các giáo viên trở lại trường trước. Với tư cách là huấn luyện viên được mời về, Sầm Thì cũng phải đi theo làm quen với các phương châm và công việc trong trường nên hôm đại hội anh cũng tham gia, chẳng qua để tránh bị nghi ngờ, cô không đi cùng anh.
Khi cô và Giang Sùng bước vào sảnh đa chức năng, Sầm Thì đã đến, anh ngồi ở hàng trước nằm ngay cạnh cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên mặt anh, đôi mắt màu trà hiện lên ánh sáng lóa mắt, xương quai hàm tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Cô giáo ngồi đằng sau tò mò muốn biết anh trông như thế nào nên vỗ vai anh một cái, nói với anh một câu. Sầm Thì vừa quay đầu lại liền va phải ánh mắt của Tô Nhất Xán, khóe miệng anh giương cao trả lời cô giáo đằng sau. Cô giáo bị nụ cười của Sầm Thì làm cho lóa mắt bèn cầm cuốn sổ lên che mặt rồi giơ ngón tay cái lên với các giáo viên đằng sau.
Tô Nhất Xán không hề nói chuyện với Sầm Thì, cô liếc anh một cái rồi nói với Giang Sùng: "Giáo viên mới tới tên Sầm Thì, là huấn luyện viên đội bóng rổ."
Giang Sùng nhìn Sầm Thì rồi cùng Tô Nhất Xán đi đến hàng sau tìm chỗ ngồi.
Nội dung đại hội đầu tiên của trường mỗi năm đều chẳng khác nhau là bao, hiệu trưởng truyền đạt lại một vài yêu cầu và nhiệm vụ từ Sở Giáo dục, sau đó chính là một số kế hoạch cho năm học mới của các tổ bộ môn. Tô Nhất Xán cầm bút vẽ người que, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, dùng thái độ hết sức nghiêm túc hùa theo lời hiệu trưởng, thi thoảng còn còn gật đầu. Người không biết chuyện nhìn thấy chắc chắn sẽ tưởng cô là một giáo viên có thái độ cầu tiến.
Trái lại Giang Sùng chưa bao giờ làm theo chủ nghĩa hình thức, mỗi lần họp đi tay không, từ trước tới giờ đều không mang giấy bút, chỉ ngồi khoanh tay. Những đồng nghiệp khác đều đang ghi chép hoặc lấy điện thoại di động ra quay video, anh ấy vẫn ngồi yên không nhúc nhích y như lãnh đạo Sở Giáo dục tới khảo sát.
Hiệu trưởng cũ cực kỳ không ưa tác phong của Giang Sùng, từng gọi tên anh ấy trong đại hội tập thể, hỏi anh ấy đã nhớ kỹ những điều vừa nói chưa.
Giang Sùng nói là ghi tạc trong đầu, hiệu trưởng bảo anh ấy thuật lại, anh ấy lặp lại nguyên văn trước mặt tất cả giáo viên trong trường, từ đó trở đi không ai nhằm vào anh ấy nữa.
Vốn dĩ tưởng rằng hiệu trưởng mới có thể nói ít hơn một chút, không ngờ vị hiệu trưởng này còn lảm nhảm nhiều hơn cả hiệu trưởng cũ, mỗi một vấn đề cứ lặp đi lặp lại, nói tới nói lui cả ngày.
Giang Sùng bèn quay đầu nhìn Tô Nhất Xán, vẻ mặt cô vẫn chuyên chú, cũng không biết có gì hay ho. Anh ấy liền nhùn kĩ hơn, phát hiện cô sắp vẽ xong Thanh minh thượng hà đồ phiên bản ngu đần, không nhịn cười nổi.
Đúng lúc Sầm Thì cũng sắp ngủ gục vì chán, để nâng cao tinh thần, anh quay đầu nhìn xem Tô Nhất Xán đang làm gì. Anh mới phát hiện người đàn ông bên cạnh Tô Nhất Xán cách cô rất gần, có vẻ khá thân thiết, anh chống đầu bằng một tay, nhướn mày nhìn họ.
Giang Sùng nhanh chóng cảm nhận được tầm mắt đến từ đằng trước, anh ấy cũng nghênh đón, im lặng nhìn chằm chằm Sầm Thì mấy giây rồi đột nhiên nói với Tô Nhất Xán: "Tôi cảm thấy người này quen quen."
Tô Nhất Xán ngẩng đầu lên, không nắm được tình hình, hỏi: "Ai cơ?"
Sầm Thì đã thu hồi tầm mắt, Giang Sùng lại liếc anh một cái rồi đáp: "Chính là huấn luyện viên bóng rổ mới tới ấy, tôi cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi."
Tô Nhất Xán chột dạ. Không phải chứ? Chẳng lẽ mấy ngày nay lúc cô với Sầm Thì đi ra ngoài từng gặp phải Giang Sùng sao? Không phải, Giang Sùng không phải người vòng vo, nếu thật sự gặp cô với Sầm Thì đi cùng nhau thì ban nãy đã nói thẳng. Nhưng Sầm Thì vẫn luôn ở Mỹ, về được mấy ngày thì gần như ngày nào cũng ở cùng cô, khoảng thời gian này Giang Sùng bận bịu chuyện đội điền kinh, lấy đâu ra cơ hội gặp mà bảo trông quen mắt?
Sau khi đại hội kết thúc, các tổ bộ môn tổ chức một cuộc họp nhỏ. Vì tính đặc thù của công việc nên mặc dù Sầm Thì không hề dạy thay, nhưng vẫn bị tổ trưởng Đinh của tổ thể dục gọi qua.
Trong trường tổ trưởng Đinh khá dày dặn kinh nghiệm, hiện tại cũng đã bốn mươi. Anh ấy vừa dẫn Sầm Thì tới phòng làm việc, vừa tán gẫu với anh mấy câu, Tô Nhất Xán và Giang Sùng đi ở phía sau.
Tổ thể dục cộng thêm cả Sầm Thì cũng chỉ có sáu người, sau khi vào phòng làm việc đều tự tìm ghế ngồi xuống. Giang Sùng và Tô Nhất Xán là người cuối cùng tiến vào, Sầm Thì ngồi ở bên trong cụp mắt, Giang Sùng bê hai cái ghế ra rồi đưa một cái cho Tô Nhất Xán. Sau khi Tô Nhất Xán ngồi xuống, Sầm Thì ngước mắt nhìn sang hướng cô sau đó lại rời mắt.
Từ trước đến nay, tổ bọn họ họp rất lẹ, mấy nhiệm vụ này chia một phát là xong. Tổ trưởng Đinh cũng là người nóng tính, nói chuyện rất nhanh, Tô Nhất Xán ghi chép nội dung. Đến khi tổ trưởng Đinh bảo để Tô Nhất Xán làm một số khảo sát kiến thức về việc phòng tránh đuối nước trong kì nghỉ hè, chiếc bút trong tay cô khựng lại, còn cô cúi đầu không nói gì.
Giang Sùng liếc cô một cái, đột nhiên chen lời: "Chuyện này để tôi làm."
Tổ trưởng Đinh không có ý kiến: "Vậy thì do Tiểu Giang phụ trách."
Tô Nhất Xán không lên tiếng, cô lại tiếp tục ghi chép, Sầm Thì nhìn họ với dáng vẻ trầm ngâm.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tổ trưởng Đinh bảo những người trẻ tuổi đi vệ sinh phòng dụng cụ, Tô Nhất Xán xách thùng nhỏ của cô xuống lầu.
Một kì nghỉ hè trôi qua, phòng dụng cụ phủ một lớp bụi, Giang Sùng quét dọn qua bên trong, Tô Nhất Xán lau chùi thủy tinh bên ngoài, vì lười bê ghế nên cô đành phải nhón chân quét dọn bụi bặm ở chỗ cao.
Bỗng nhiên một cái bóng bao phủ đằng sau lưng cô, tay cô bị một bàn tay khác trùm lên, thuận thế nhận lấy giẻ lau từ trên tay cô. Tô Nhất Xán xoay người lại, Sầm Thì đè trước mặt cô, mùi của anh có vị mát lạnh dễ ngửi. Người anh cao, tay lại dài nên những chỗ cô không với tới, anh lau dễ như trở bàn tay.
Tô Nhất Xán quay đầu lại cười một cái: “Cậu cũng thân thiện đấy chứ, mới đến ngày đầu tiên đã làm quen với đồng nghiệp rồi?"
Sầm Thì cụp mắt liếc nhìn: "Sao bằng cô Tô được, lúc họp còn có người cố ý lấy ghế cho."
Tô Nhất Xán nhìn dụng cụ trong phòng: "Cậu nói Giang Sùng à? Cậu ấy đều học cùng trường với tôi hồi cấp hai và cấp ba."
Sầm Thì không ngờ thầy Giang lại là bạn học với Tô Nhất Xán nên ồ lên.
Tô Nhất Xán thấy đã dọn dẹp xong nên lên lầu trước, Sầm Thì lau sạch cửa kính rồi ném báo vào túi rác. Lúc đi ngang qua Giang Sùng, anh thấy anh ấy ngồi trên mấy cái ghế con xếp chồng lên nhau, móc một điếu thuốc ra ngậm, tiện tay đưa một điếu cho Sầm Thì.
Sầm Thì nhìn, cầm lấy rồi hỏi: "Trong trường học có thể hút thuốc à?"
Giang Sùng đương nhiên đáp: "Không thể." Sau đó cúi đầu châm thuốc rồi ném bật lửa cho Sầm Thì.
Sầm Thì nhận lấy bằng một tay, khóe miệng cong cong, châm thuốc rồi ném trả lại cho Giang Sùng.
Anh đứng trong bóng tối, khói sương từ đầu ngón tay anh chậm rãi phiêu tán, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sầm Thì vang lên: "Điều tra kiến thức phòng chống đuối nước là gì?"
Giang Sùng để một tay trên bệ cửa sổ, liếc nhìn các thành viên trong đội điền kinh đang lục tục đi tới, đáp: "Phát rồi thu thập bảng biểu."
Sầm Thì rít một hơi thuốc: "Công việc này khó lắm sao?"
"Không khó, giao cho chủ nhiệm lớp đi phát, sau đó chuẩn bị một bài giảng về kiến thức phòng chống đuối nước."
Sầm Thì cũng nhìn những chàng trai vừa mới tới sân tập, thuận miệng nói: "Vậy quả thực không hợp với cô Tô lắm, cô ấy còn chẳng biết bơi."
Không ngờ Giang Sùng đột nhiên thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm anh: "Không biết bơi?"
Sầm Thì không tỏ ý kiến, bĩu môi, Giang Sùng rít một hơi thuốc thật sâu, ném tàn thuốc vào cốc nước dùng một lần rồi đứng lên cười khẩy. Lúc đi ngang qua bên người Sầm Thì, anh ấy nói: "Năm đó cô Tô là vận động viên duy nhất trong thành phố chúng ta có hy vọng gia nhập đội tuyển bơi lội quốc gia."
Làn mây đỏ như lửa, mặt trời đỏ rực bị che phủ, thuốc lá trên tay Sầm Thì từ từ cháy hết, anh giật mình.
Sau khi đi làm, Tô Nhất Xán tiết kiệm được chút tiền, đại khái khoảng hai trăm nghìn gửi ở chỗ Vương Gia Miểu, hàng tháng được khoảng từ tám trăm đến một nghìn tiền lãi, cũng được hai năm nay. Vốn dĩ vẫn luôn ổn định nhưng đến tháng sáu năm nay bắt đầu chậm tiền lãi, mọi người lén lút bàn tán trong nhóm nhỏ rằng chẳng lẽ Vương Gia Miểu xảy ra chuyện rồi ư.
Nhưng dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, mọi người không thể thẳng thừng đòi lại tiền được. Vốn định quan sát thêm hai tháng nữa xem sao, ai biết tiền lãi tháng này trễ hơn hai mươi ngày. Khi bọn họ liên lạc với Vương Gia Miểu thì số điện thoại không tồn tại, có người nói nhà đã bán được hơn nửa năm, không rõ tung tích.
Cho nên hôm nay họ đến nhà Tô Nhất Xán là để bàn bạc cách xử lý chuyện này, cuối cùng quyết định thông qua người quen để tìm ba mẹ Vương Gia Miểu trước.
Lúc họ bàn bạc đương nhiên Sầm Thì không hề tham dự, anh thu xếp hành lý xong liền ngồi phịch trên ghế cánh bướm ngoài hiên ngủ bù.
Đám Đại Tráng nói xong còn phải về đi làm nên đã đi trước, còn Thịnh Mễ Duyệt ở lại nói chuyện khác với Tô Nhất Xán. Đầu Trọc sắp kết hôn, cô ấy hỏi Tô Nhất Xán có được mời không, Tô Nhất Xán gật đầu. Hơn một tuần trước, Đầu Trọc hỏi mọi người WeChat của Tô Nhất Xán, sau đó gửi cho cô một tấm thiệp mời điện tử.
Thịnh Mễ Duyệt mắng: "Đúng là không có chuyện thì chẳng thấy mặt mũi đâu, biết rõ cậu với Đỗ Kính Đình đã chia tay rồi mà còn gửi thiệp mời cho cậu, không biết xấu hổ à?"
Đầu Trọc vốn là bạn cấp ba của Đỗ Kính Đình, mối quan hệ với Tô Nhất Xán chỉ có thể coi như quen biết, mấy năm nay còn chẳng gặp mặt.
Tô Nhất Xán đột nhiên nắm được trọng điểm: "Sao cậu biết tớ đã chia tay với Đỗ Kính Đình rồi?"
Cô nhớ khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn vì chuyện đội bóng rổ của trường, hình như cũng chẳng rảnh liên lạc với ai.
Thịnh Mễ Duyệt lộ chút lúng túng, Tô Nhất Xán vừa nhìn một cái đã nhìn ra điểm mờ ám, ngồi xuống ghế sofa đánh cô ấy: "Nói đi."
Thịnh Mễ Duyệt xoay người lấy điện thoại di động ra rồi mở nhóm bạn cũ cho Tô Nhất Xán xem.
Thành phố Ninh nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ nhưng những nơi người trẻ tuổi thích tụ tập luôn chạy theo xu hướng. Trùng hợp hôm ấy có người bắt gặp Tô Nhất Xán đến quán pub nổi tiếng gặp Nàng Tiên Cá và anh họ cô ta, còn quay lại video cô tạt nước người nọ gửi vào trong nhóm học sinh cũ trường THPT số 8.
Lướt hơn mấy trăm tin nhắn trong lịch sử trò chuyện, Tô Nhất Xán nhìn sơ qua một lượt.
"Bình thường con gái theo đuổi con trai rất khó có kết quả tốt, đàn ông đâu biết trân trọng, chẳng mấy chốc đã tìm người trẻ tuổi hơn rồi."
"Tô Nhất Xán bao nhiêu năm nay vẫn chẳng thay đổi, tôi nhớ năm đó cô ấy chính là một nữ sinh lông bông phải không?"
"Đúng rồi đấy, hồi cấp ba thường xuyên thấy cô ấy kề vai sát cánh với một đám con trai."
"Cho nên sau khi tốt nghiệp, hotboy Đỗ và cô ấy yêu nhau, chúng ta đều cảm thấy quá đáng tiếc, hotboy trường bị một cô nàng lưu manh làm lỡ dở."
"Nhưng giờ bị đá rồi, tại sao tôi lại thấy buồn cười nhỉ?"
"Không chỉ mình cô đâu..."
"+1."
"+2."
"+10086."
...
Cho đến khi Thịnh Mễ Duyệt gửi một biểu tượng cảm xúc giơ ngón giữa, trong nhóm mới trở nên yên tĩnh.
Sau đó vì Đầu Trọc gửi thiệp mời kết hôn vào trong nhóm nên mọi người đều rối rít hỏi thăm anh ta có mời Đỗ Kính Đình hay không. Anh ta bảo có mời, còn mời cả Tô Nhất Xán nữa, dù sao người tới cũng là khách.
Sau đó trong nhóm lại bùng nổ, những người vốn chẳng mấy khi liên lạc với Đầu Trọc đều không tình nguyện ăn bữa tiệc cưới này lắm, nhưng giờ đều muốn bỏ tiền mua vé xem trò vui.
Bên dưới lại một đám đàn bà bàn tán đủ thứ chuyện ám chỉ Tô Nhất Xán, Thịnh Mễ Duyệt ở bên cạnh nói: "Không cần để ý đến họ, cả đám này đều là người thầm mến Đỗ Kính Đình hồi cấp ba nhưng nhát gan nên không dám tỏ tình, không ăn được nho lại chê nho chua ấy mà."
Tô Nhất Xán kéo đến cuối cùng, phát hiện cuộc trò chuyện của mọi người đột nhiên dừng lại, nguyên nhân là do Đỗ Kính Đình đột nhiên tham gia nhóm này, sau đó không có một ai nói thêm gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán trả lại điện thoại di động cho Thịnh Mễ Duyệt, cảm thấy đau đầu, nói: "Đỗ Kính Đình có gửi một khoản tiền ở chỗ Vương Gia Miểu, hồi đó cũng vì tớ nói là ổn, bảo anh ta gửi tiền vào đó. Giờ xảy ra chuyện như vậy, hai trăm nghìn của tớ tạm thời không tính nhưng tớ nhất định phải gom đủ tiền cho anh ta."
Thịnh Mễ Duyệt Đại lại thể hiện dáng vẻ tiểu thư: "Tại sao? Trong đầu tư, lợi nhuận vốn luôn đi đôi với mạo hiểm, thua thì tự chịu thôi. Huống chi cậu chia tay với anh ta cũng là do anh ta có lỗi trước, còn không biết xấu hổ tìm cậu đòi tiền à?"
Tô Nhất Xán lắc đầu, cô lười giải thích, chuyện giữa bọn họ không phải vấn đề ai đúng ai sai.
Hồi đó Đỗ Kính Đình bỏ ra số tiền đó là vì cô, cô không muốn dính líu gì tới Đỗ Kính Đình nữa nên chuyện này nhất định phải làm rõ.
Thịnh Mễ Duyệt lại nói: "Đúng rồi, đám cưới Đầu Trọc dù sao cũng phải bỏ tiền mừng, tớ dẫn em trai theo để được ăn thêm một phần, cậu cũng dẫn theo một người đi."
"Tớ dẫn theo ai đây?"
Thịnh Mễ Duyệt liếc ra hướng ngoài cửa, ẩn ý: "Không phải cậu cũng có một cậu em trai sao?"
"..."
Sau khi trò chuyện một lát, Thịnh Mễ Duyệt phải quay về thành phố, lúc đi tới cửa còn nói với Sầm Thì: "Bye bye cậu đẹp trai nha."
Sầm Thì chậm rãi ngước mắt lên, đáp có lệ: "Đi thong thả."
Tô Nhất Xán tiễn Thịnh Mễ Duyệt ra khỏi sân, lúc đóng cửa xoay người lại chợt phát hiện Sầm Thì không còn vẻ buồn ngủ, đôi con ngươi sâu thẳm ẩn dưới hàng lông mi cong tựa cánh cung chăm chú nhìn cô.
Lúc Tô Nhất Xán bước tới cạnh anh, Sầm Thì thong thả mở miệng: "Bao nhiêu tiền?"
Bước chân Tô Nhất Xán khẽ khựng lại: "Bao nhiêu tiền cái gì?"
"Anh ta gửi bao nhiêu tiền ở chỗ bạn chị?"
Lúc này Tô Nhất Xán mới phản ứng được anh đang hỏi về Đỗ Kính Đình, cô thoáng mỉm cười: "Hỏi nhiều vậy làm gì? Em trả giúp chị à?"
Nói xong Tô Nhất Xán liền đi vào nhà.
...
Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, các giáo viên trở lại trường trước. Với tư cách là huấn luyện viên được mời về, Sầm Thì cũng phải đi theo làm quen với các phương châm và công việc trong trường nên hôm đại hội anh cũng tham gia, chẳng qua để tránh bị nghi ngờ, cô không đi cùng anh.
Khi cô và Giang Sùng bước vào sảnh đa chức năng, Sầm Thì đã đến, anh ngồi ở hàng trước nằm ngay cạnh cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên mặt anh, đôi mắt màu trà hiện lên ánh sáng lóa mắt, xương quai hàm tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Cô giáo ngồi đằng sau tò mò muốn biết anh trông như thế nào nên vỗ vai anh một cái, nói với anh một câu. Sầm Thì vừa quay đầu lại liền va phải ánh mắt của Tô Nhất Xán, khóe miệng anh giương cao trả lời cô giáo đằng sau. Cô giáo bị nụ cười của Sầm Thì làm cho lóa mắt bèn cầm cuốn sổ lên che mặt rồi giơ ngón tay cái lên với các giáo viên đằng sau.
Tô Nhất Xán không hề nói chuyện với Sầm Thì, cô liếc anh một cái rồi nói với Giang Sùng: "Giáo viên mới tới tên Sầm Thì, là huấn luyện viên đội bóng rổ."
Giang Sùng nhìn Sầm Thì rồi cùng Tô Nhất Xán đi đến hàng sau tìm chỗ ngồi.
Nội dung đại hội đầu tiên của trường mỗi năm đều chẳng khác nhau là bao, hiệu trưởng truyền đạt lại một vài yêu cầu và nhiệm vụ từ Sở Giáo dục, sau đó chính là một số kế hoạch cho năm học mới của các tổ bộ môn. Tô Nhất Xán cầm bút vẽ người que, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, dùng thái độ hết sức nghiêm túc hùa theo lời hiệu trưởng, thi thoảng còn còn gật đầu. Người không biết chuyện nhìn thấy chắc chắn sẽ tưởng cô là một giáo viên có thái độ cầu tiến.
Trái lại Giang Sùng chưa bao giờ làm theo chủ nghĩa hình thức, mỗi lần họp đi tay không, từ trước tới giờ đều không mang giấy bút, chỉ ngồi khoanh tay. Những đồng nghiệp khác đều đang ghi chép hoặc lấy điện thoại di động ra quay video, anh ấy vẫn ngồi yên không nhúc nhích y như lãnh đạo Sở Giáo dục tới khảo sát.
Hiệu trưởng cũ cực kỳ không ưa tác phong của Giang Sùng, từng gọi tên anh ấy trong đại hội tập thể, hỏi anh ấy đã nhớ kỹ những điều vừa nói chưa.
Giang Sùng nói là ghi tạc trong đầu, hiệu trưởng bảo anh ấy thuật lại, anh ấy lặp lại nguyên văn trước mặt tất cả giáo viên trong trường, từ đó trở đi không ai nhằm vào anh ấy nữa.
Vốn dĩ tưởng rằng hiệu trưởng mới có thể nói ít hơn một chút, không ngờ vị hiệu trưởng này còn lảm nhảm nhiều hơn cả hiệu trưởng cũ, mỗi một vấn đề cứ lặp đi lặp lại, nói tới nói lui cả ngày.
Giang Sùng bèn quay đầu nhìn Tô Nhất Xán, vẻ mặt cô vẫn chuyên chú, cũng không biết có gì hay ho. Anh ấy liền nhùn kĩ hơn, phát hiện cô sắp vẽ xong Thanh minh thượng hà đồ phiên bản ngu đần, không nhịn cười nổi.
Đúng lúc Sầm Thì cũng sắp ngủ gục vì chán, để nâng cao tinh thần, anh quay đầu nhìn xem Tô Nhất Xán đang làm gì. Anh mới phát hiện người đàn ông bên cạnh Tô Nhất Xán cách cô rất gần, có vẻ khá thân thiết, anh chống đầu bằng một tay, nhướn mày nhìn họ.
Giang Sùng nhanh chóng cảm nhận được tầm mắt đến từ đằng trước, anh ấy cũng nghênh đón, im lặng nhìn chằm chằm Sầm Thì mấy giây rồi đột nhiên nói với Tô Nhất Xán: "Tôi cảm thấy người này quen quen."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán ngẩng đầu lên, không nắm được tình hình, hỏi: "Ai cơ?"
Sầm Thì đã thu hồi tầm mắt, Giang Sùng lại liếc anh một cái rồi đáp: "Chính là huấn luyện viên bóng rổ mới tới ấy, tôi cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi."
Tô Nhất Xán chột dạ. Không phải chứ? Chẳng lẽ mấy ngày nay lúc cô với Sầm Thì đi ra ngoài từng gặp phải Giang Sùng sao? Không phải, Giang Sùng không phải người vòng vo, nếu thật sự gặp cô với Sầm Thì đi cùng nhau thì ban nãy đã nói thẳng. Nhưng Sầm Thì vẫn luôn ở Mỹ, về được mấy ngày thì gần như ngày nào cũng ở cùng cô, khoảng thời gian này Giang Sùng bận bịu chuyện đội điền kinh, lấy đâu ra cơ hội gặp mà bảo trông quen mắt?
Sau khi đại hội kết thúc, các tổ bộ môn tổ chức một cuộc họp nhỏ. Vì tính đặc thù của công việc nên mặc dù Sầm Thì không hề dạy thay, nhưng vẫn bị tổ trưởng Đinh của tổ thể dục gọi qua.
Trong trường tổ trưởng Đinh khá dày dặn kinh nghiệm, hiện tại cũng đã bốn mươi. Anh ấy vừa dẫn Sầm Thì tới phòng làm việc, vừa tán gẫu với anh mấy câu, Tô Nhất Xán và Giang Sùng đi ở phía sau.
Tổ thể dục cộng thêm cả Sầm Thì cũng chỉ có sáu người, sau khi vào phòng làm việc đều tự tìm ghế ngồi xuống. Giang Sùng và Tô Nhất Xán là người cuối cùng tiến vào, Sầm Thì ngồi ở bên trong cụp mắt, Giang Sùng bê hai cái ghế ra rồi đưa một cái cho Tô Nhất Xán. Sau khi Tô Nhất Xán ngồi xuống, Sầm Thì ngước mắt nhìn sang hướng cô sau đó lại rời mắt.
Từ trước đến nay, tổ bọn họ họp rất lẹ, mấy nhiệm vụ này chia một phát là xong. Tổ trưởng Đinh cũng là người nóng tính, nói chuyện rất nhanh, Tô Nhất Xán ghi chép nội dung. Đến khi tổ trưởng Đinh bảo để Tô Nhất Xán làm một số khảo sát kiến thức về việc phòng tránh đuối nước trong kì nghỉ hè, chiếc bút trong tay cô khựng lại, còn cô cúi đầu không nói gì.
Giang Sùng liếc cô một cái, đột nhiên chen lời: "Chuyện này để tôi làm."
Tổ trưởng Đinh không có ý kiến: "Vậy thì do Tiểu Giang phụ trách."
Tô Nhất Xán không lên tiếng, cô lại tiếp tục ghi chép, Sầm Thì nhìn họ với dáng vẻ trầm ngâm.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tổ trưởng Đinh bảo những người trẻ tuổi đi vệ sinh phòng dụng cụ, Tô Nhất Xán xách thùng nhỏ của cô xuống lầu.
Một kì nghỉ hè trôi qua, phòng dụng cụ phủ một lớp bụi, Giang Sùng quét dọn qua bên trong, Tô Nhất Xán lau chùi thủy tinh bên ngoài, vì lười bê ghế nên cô đành phải nhón chân quét dọn bụi bặm ở chỗ cao.
Bỗng nhiên một cái bóng bao phủ đằng sau lưng cô, tay cô bị một bàn tay khác trùm lên, thuận thế nhận lấy giẻ lau từ trên tay cô. Tô Nhất Xán xoay người lại, Sầm Thì đè trước mặt cô, mùi của anh có vị mát lạnh dễ ngửi. Người anh cao, tay lại dài nên những chỗ cô không với tới, anh lau dễ như trở bàn tay.
Tô Nhất Xán quay đầu lại cười một cái: “Cậu cũng thân thiện đấy chứ, mới đến ngày đầu tiên đã làm quen với đồng nghiệp rồi?"
Sầm Thì cụp mắt liếc nhìn: "Sao bằng cô Tô được, lúc họp còn có người cố ý lấy ghế cho."
Tô Nhất Xán nhìn dụng cụ trong phòng: "Cậu nói Giang Sùng à? Cậu ấy đều học cùng trường với tôi hồi cấp hai và cấp ba."
Sầm Thì không ngờ thầy Giang lại là bạn học với Tô Nhất Xán nên ồ lên.
Tô Nhất Xán thấy đã dọn dẹp xong nên lên lầu trước, Sầm Thì lau sạch cửa kính rồi ném báo vào túi rác. Lúc đi ngang qua Giang Sùng, anh thấy anh ấy ngồi trên mấy cái ghế con xếp chồng lên nhau, móc một điếu thuốc ra ngậm, tiện tay đưa một điếu cho Sầm Thì.
Sầm Thì nhìn, cầm lấy rồi hỏi: "Trong trường học có thể hút thuốc à?"
Giang Sùng đương nhiên đáp: "Không thể." Sau đó cúi đầu châm thuốc rồi ném bật lửa cho Sầm Thì.
Sầm Thì nhận lấy bằng một tay, khóe miệng cong cong, châm thuốc rồi ném trả lại cho Giang Sùng.
Anh đứng trong bóng tối, khói sương từ đầu ngón tay anh chậm rãi phiêu tán, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sầm Thì vang lên: "Điều tra kiến thức phòng chống đuối nước là gì?"
Giang Sùng để một tay trên bệ cửa sổ, liếc nhìn các thành viên trong đội điền kinh đang lục tục đi tới, đáp: "Phát rồi thu thập bảng biểu."
Sầm Thì rít một hơi thuốc: "Công việc này khó lắm sao?"
"Không khó, giao cho chủ nhiệm lớp đi phát, sau đó chuẩn bị một bài giảng về kiến thức phòng chống đuối nước."
Sầm Thì cũng nhìn những chàng trai vừa mới tới sân tập, thuận miệng nói: "Vậy quả thực không hợp với cô Tô lắm, cô ấy còn chẳng biết bơi."
Không ngờ Giang Sùng đột nhiên thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm anh: "Không biết bơi?"
Sầm Thì không tỏ ý kiến, bĩu môi, Giang Sùng rít một hơi thuốc thật sâu, ném tàn thuốc vào cốc nước dùng một lần rồi đứng lên cười khẩy. Lúc đi ngang qua bên người Sầm Thì, anh ấy nói: "Năm đó cô Tô là vận động viên duy nhất trong thành phố chúng ta có hy vọng gia nhập đội tuyển bơi lội quốc gia."
Làn mây đỏ như lửa, mặt trời đỏ rực bị che phủ, thuốc lá trên tay Sầm Thì từ từ cháy hết, anh giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro