Trái Tim Rung Động

Chương 25

2024-09-03 16:43:07

Khi mà anh chuẩn bị chơi ván thứ ba thì đột nhiên có vài người lại gần Tô Nhất Xán từ phía sau. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy mấy người Đỗ Kính Đình đang đi đến, bầu không khí vốn đang ồn ào thì đột nhiên im bặt, ngay cả những người ở chỗ khác dù không hiểu gì mà vẫn nhìn qua bên này.

Đám người Thịnh Mễ Duyệt mặc dù không quen thân với đám người Đỗ Kính Đình, nhưng dù sao họ cũng là bạn cũ, vài người vì muốn làm bầu không khí dịu xuống liền lên tiếng chào hỏi và nhường chỗ cho bọn họ.

Mấy người đàn ông lần lượt ngồi xuống chỗ của các cô ấy, Đỗ Kính Đình lại ngồi xuống bên cạnh Tô Nhất Xán. Khí chất mà anh ta rèn giũa nhiều năm trong giới kinh doanh khiến anh ta đã không còn giống như thiếu niên ngây thơ và lạnh lùng của năm đó nữa, bầu không khí ở đây rõ ràng lại trở nên căng thẳng hơn một chút.

Sầm Thì nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Tô Nhất Xán ở phía đối diện, cúi đầu thoát trò chơi, rồi lướt video, nghe thấy người bên cạnh gọi anh ta: “Chào tổng giám đốc Đỗ.”

Sau khi Đỗ Kính Đình ngồi xuống, cầm ly sâm panh trước mặt Tô Nhất Xán lên đưa cho cô, sau đó nhẹ nhàng chạm vào ly của cô, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nói: “Anh mới về chiều nay.”

Tô Nhất Xán đáp "ừ”, quay đầu uống một ngụm sâm panh rồi nhanh chóng đặt nó xuống. Đỗ Kính Đình bắt chéo chân, đặt một tay lên ghế sô pha mà Tô Nhất Xán đang dựa vào, nghiêng người về phía cô. Anh ta hạ giọng xuống để nói chuyện, những người xung quanh không nghe rõ, nhưng chỉ nhìn ánh mắt của anh ta trông không giống dáng vẻ đang thất tình nên họ thấy có hơi khó hiểu.

Lão Bác ngồi cạnh bắt đầu hút thuốc, vừa đưa điếu thuốc cho Sầm Thì thì Tô Nhất Xán ở đối diện đột nhiên chen vào: “Cậu ấy không hút thuốc.”

Sầm Thì nhìn thấy nhưng không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn vào điện thoại, cũng không nhận lấy điếu thuốc.

Lão Bác thu lại tay rồi nhìn chằm chằm về phía Đỗ Kính Đình, anh ta ngồi ở chỗ khuất sáng, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng, cả người đều tỏa ra sự cao ngạo. Lão Bác cười rồi lấy một ly rượu để trước mặt Sầm Thì: “Nếu đã không hút thuốc thì phải uống rượu chứ, đi đến cùng với Xán Xán mà chúng ta còn chưa làm quen nữa.”

Sầm Thì chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người này, để điện thoại vào trong túi áo, nâng ly rượu vang gần như được rót đầy ở trước mắt rồi nói với anh ta: “Sầm Thì.”

Người trước mặt cười giả lả nói: “Bọn họ đều gọi tôi là lão Bác, trăm phần trăm nhé, không là không nể tôi đó.”

Nói xong thì uống cạn cả ly rượu vang, Sầm Thì liếc nhìn anh ta, ngửa đầu uống cạn rượu vang đỏ. Anh vừa đặt ly xuống, một người đàn ông khác bên cạnh cũng giơ ly rượu lên cười chào hỏi Sầm Thì một tiếng, lão Bác lại rót đầy cho Sầm Thì.

Sầm Thì vẫn không nói gì, uống cạn.

Lúc này, sắc mặt của Tô Nhất Xán đã hơi khó chịu, liền nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Đây là đám cưới của Đầu Trọc đấy, các anh thế này có hơi quá đáng rồi nha.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão Bác lại cười nói: “Cô xem, đây là người bạn mà cô dẫn đến, vậy mà để cậu ấy ngồi chơi điện thoại không thì chán lắm. Vừa hay bọn tôi cũng muốn làm quen với cậu ấy.”

Nói xong, bên trái lão Bác có một người cầm ly rượu đầy đi đến, tiếp lời: “Đúng vậy, đàn ông mà, uống vài ly rượu có sao đâu, phải không anh bạn? Tôi tên Cao Vân, cụng ly cái nhở?”

Tô Nhất Xán đang định đứng dậy thì cổ tay cô bất ngờ bị Đỗ Kính Đình bên cạnh giữ lại. Cô quay đầu nhìn anh ta, Đỗ Kính Đình vẫn nở nụ cười tao nhã trên môi, nhưng vẫn giữ chặt lấy cổ tay cô. Thời gian trôi qua, Sầm Thì đã uống hết bốn ly rượu liên tiếp.

Trong lòng Tô Nhất Xán sốt ruột, giơ cổ tay lên muốn giãy ra, Đỗ Kính Đình lại nghiêng người nói bên tai cô: “Ngoan ngoãn ngồi xuống, anh có thể bảo bọn lão Bác buông tha cho cậu ta. Bây giờ em đi qua đó thì anh đảm bảo cậu ta sẽ phải về trong tình trạng say khướt.”

Tô Nhất Xán nghiến chặt răng, lườm Đỗ Kính Đình, cô biết anh ta có thể nói ra được thì nhất định có thể làm được. Trong đôi mắt trầm tĩnh của Đỗ Kính Đình là sóng lớn cuồn cuộn, anh ta nắm chặt cánh tay đang ra sức giãy của Tô Nhất Xán trong lòng bàn tay, hạ giọng xuống: “Anh không cho phép người khác mang chúng ta ra làm trò cười.”

Câu nói này như gáo nước lạnh dội vào người Tô Nhất Xán. Cô nghĩ đến diễn đàn, cô không biết ngày hôm đó có bao nhiêu người nói về cô, nhưng bây giờ chắc chắn họ đang rất chú ý đến bọn cô.

Sầm Thì nhướng mày, nhìn tay Đỗ Kính Đình đang nắm lấy tay của Tô Nhất Xán, đảo lưỡi một vòng trong miệng. Đột nhiên anh đứng dậy, cầm lấy ly rượu đi về phía đối diện. Ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào hành động của anh, ngay cả Tô Nhất Xán cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Sầm Thì, sau đó lắc nhẹ anh bảo anh không cần để ý.

Sầm Thì nhìn thấy thì khẽ cười, ngồi xuống bàn trà, vừa hay ngồi trước mắt Đỗ Kính Đình và Tô Nhất Xán. Anh đưa ly rượu cho Đỗ Kính Đình, lạnh lùng nói: “Tôi kính rượu với mọi người rồi, nhưng hai người chúng ta còn chưa uống với nhau. Cũng gặp nhau mấy lần rồi mà, chắc tôi cũng không cần giới thiệu nữa nhỉ?”

Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm vào Sầm Thì. Chỗ này toàn là người của lão Bác, cho dù người mà cô quen biết cũng không ít nhưng đây vẫn là địa bàn của Đỗ Kính Đình, nếu mà muốn làm loạn thì bọn cô cũng không cầm chắc phần thắng.

Nhưng Sầm Thì không nhìn về phía Tô Nhất Xán, dường như chỉ đến chào hỏi Đỗ Kính Đình. Đỗ Kính Đình lạnh nhạt nhìn về phía ly rượu mà Sầm Thì đưa đến, nhận lấy rồi nói: “Xán Xán từng là bạn…”

“Đều là chuyện quá khứ rồi.” Sầm Thì ung dung tiếp lời.

Bầu không khí xung quanh dường như đóng băng, tất cả mọi người đều dừng nói chuyện.

Sầm Thì uống cạn ly rượu trong tay mình trong một hơi, ném ly rượu sang một bên, kéo cánh tay đang không bị Đỗ Kính Đình giữ lại của Tô Nhất Xán.

Không ngờ Đỗ Kính Đình không chịu buông tay, Tô Nhất Xán vừa đứng lên khỏi sô pha, một tay bị Đỗ Kính Đình nắm chặt, tay còn lại lại bị Sầm Thì kéo, khung cảnh vô cùng ngượng ngùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vợ của Đầu Trọc nhìn thấy cảnh này, liền căng thẳng đi đến kéo Tô Nhất Xán. Cô dâu đã ra mặt, những người xung quanh vuốt mặt cũng phải nể mũi, lần lượt đứng dậy rời đi, không tìm phiền phức cho mình.

Tình thế cứ căng thẳng như vậy một hồi lâu, nhóc mập cũng ăn được hòm hòm, ngẩng đầu nói với Sầm Thì: “Anh ơi, em muốn ăn bánh kem.”

Sầm Thì bất đắc dĩ mà đứng dậy dẫn cậu bé đi tìm đồ ăn. Vừa đi được hai bước thì tay của anh lại bị cậu bé nắm lấy, anh lúng túng hất tay ra rồi đút tay vào túi áo, sau đó, nhóc mập lại nắm chặt lấy tay áo của anh, ý thức cảnh giác vô cùng cao.

Đến khu tự phục vụ, nhóc mập lại đắm chìm trong sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, Sầm Thì nhàm chán tựa vào một bên, dứt khoát nói với cậu bé: “Lấy xong thì ăn ở đây, đừng chạy lung tung, anh đi vệ sinh đã.”

Nhóc mập gật đầu, mồm cậu bé bóng mỡ. Sầm Thì đi về phía sau tòa nhà, tìm một nơi không có tiếng nhạc xập xình rồi lấy điếu thuốc ra, đến khi hút được nửa điếu thì hình như anh nghe thấy loáng thoáng có tiếng cãi nhau. Lúc đầu, anh chẳng rỗi hơi mà đi tọc mạch, mãi cho đến khi có một câu vang lên: “Đừng tưởng là tôi không biết mấy chuyện bẩn thỉu đó của Tô Nhất Xán.”

Sầm Thì cầm điếu thuốc đang hút dở trong tay, đứng thẳng người đi sang một bên, vừa quay người lại đã nhìn thấy một con chó lớn nằm trên mặt đất, có sợi xích quấn quanh cổ, chuẩn bị xồng xộc vùng dậy để sủa. Sầm Thì đi qua túm lấy gáy nó, ngồi xổm xuống vỗ đầu nó, tay kia vươn tới bên chân trước của nó. Con chó to này dường như đã được huấn luyện, ngoan ngoãn đưa chi trước ra cho Sầm Thì, anh cười xoa đầu nó, vừa ngước mắt nhìn thì thấy phía bên kia bể bơi có một nam một nữ, mà người phụ nữ kia không phải ai khác mà chính là Thịnh Mễ Duyệt - chị của nhóc mập, mà người đang tranh cãi với cô ấy lại là lão Bác - người lúc nãy vừa rót rượu cho anh.

Sầm Thì trốn vào trong một góc tối, im lặng hút điếu thuốc trong tay, con chó cũng không sủa, ngoan ngoãn nằm dưới chân của Sầm Thì, anh nhìn thấy Thịnh Mễ Duyệt chống nạnh, mượn hơi rượu hung hăng nói: “Chuyện của cô ấy, anh biết cái quái gì?”

Lão Bác lạnh lùng nói: “Sao mà tôi không biết được? Năm đó, chuyện kia náo loạn lớn như thế, cô hỏi xem học sinh cũ trong trường xem có ai mà không biết cơ chứ. Họ đều nói rằng cô ta vì muốn vào đội tuyển quốc gia mà hại chết đồng đội của mình, Đỗ Kính Đình còn không vui khi chúng tôi nhắc tới chuyện này.”

Thịnh Mễ Duyệt tức giận mắng to: “Đừng có mà đặt điều, nói bậy nói bạ.”

Lão Bác cũng sôi máu: “Nói thẳng, cô ta chính là tội phạm giết người.”

Thịnh Mễ Duyệt trừng mắt, tức đến nỗi không muốn nói chuyện với anh ta nữa, xoay người rời đi.

Lúc này, người dẫn chương trình đang làm nóng bầu không khí ở sân trước, phần lớn khách mời đều đang tham gia trò chơi, phía sau tòa nhà có vẻ tương đối vắng vẻ. Sau khi Thịnh Mễ Duyệt rời đi, lão Bác giận dữ lấy ra một điếu thuốc. Vừa châm lửa, anh ta liền cảm giác được có thứ gì đó phía sau lưng, một bóng đen đè lên người anh ta khiến anh ta chưa kịp quay đầu lại để nhìn rõ là ai đang đến thì đã bị đá ngã xuống bể bơi.

Nước bắn tung tóe, anh ta hét lên. Khi Sầm Thì nhìn xuống, khuôn mặt anh ta nhăn nhó dưới ánh trăng mờ vì hoảng hốt và bị sặc nước. Trong lúc lão Bác cố gắng giãy giụa, con chó lớn lại sủa inh ỏi ở bên cạnh, muốn thoát khỏi dây xích chạy về phía bể bơi, sắc mặt Sầm Thì không hề thay đổi, nhìn một hồi mới buông lỏng dây xích của con chó.

Con chó lớn vừa thoát khỏi dây xích, liền nhảy xuống nước. Sầm Thì ngậm điếu thuốc trong miệng quay người lại, có một người đứng ở cửa sổ tầng hai, không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, đang yên lặng quan sát anh. Sầm Thì lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ngẩng đầu lên dưới ánh trăng, thở ra một làn khói về phía Đỗ Kính Đình đang bên cửa sổ, ánh mắt như mắt một con sói hoang hung ác, khát máu và lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0