Chương 27
2024-09-03 16:43:07
Cô gái rõ ràng vừa lạnh lùng vừa ngổ ngáo dường như được tiếp thêm sức mạnh tươi trẻ vào thời khắc nhảy xuống nước, dưới làn nước lấp lánh là dáng người mềm mại uyển chuyển, những hạt cườm bắn tung tóe khắp nơi, điệu múa ba lê trên mặt nước làm cho người ta không thể nào quên được.
Ngày đó Tô Nhất Xán đã thể hiện xuất sắc và giành được huy chương vàng cùng với đồng đội trong đội, cô cũng thành công có được sự chú ý của huấn luyện viên đội tuyển tỉnh. Khi cô đứng trên bục lĩnh thưởng, cô nhìn khắp khán đài rồi bắt gặp bóng dáng quen thuộc, Đỗ Kính Đình có tới nhưng cậu ta không nói với cô và cũng không nói với ai hết. Cô giơ cao chiếc huy chương rồi cười với cậu ta, dưới ánh đèn sân khấu, đó là nụ cười rực rỡ nhất mà Thịnh Mễ Duyệt từng thấy.
Không lâu sau trận đấu đó, đội nhận được thông báo của tỉnh rằng họ nhìn trúng Tô Nhất Xán và Vưu Tĩnh, hy vọng có thể chọn một người trong hai người này để tham gia tuyển chọn đội tuyển quốc gia.
Đây là một cơ hội vô cùng tuyệt vời đối với bất kỳ vận động viên bơi lội nào. Từ đó cô và Vưu Tĩnh càng luyện tập chăm chỉ hơn, cho đến chiều tối một ngày, có vô số xe cảnh sát vây quanh phòng huấn luyện, Tô Nhất Xán hét lên khi nhìn thấy bọn họ khiêng cáng cứu thương ra ngoài, trên cáng phủ một tấm vải trắng, mặc cô có kêu la thế nào cũng vô ích.
Cô bị đưa đến đồn cảnh sát, thẩm vấn cả ngày lẫn đêm, mọi người không ngừng yêu cầu cô tường thuật những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cô liên tục nói với bọn họ rằng mình chỉ đến phòng nghỉ thay quần áo, khi bước ra đã thấy Vưu Tĩnh đang nổi trên mặt nước, cảm thấy có điều bất thường nên cô nhảy xuống nhưng cô ấy đã bất tỉnh.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó đáng ngờ về việc một vận động viên bơi lội chết đuối trong nước, tuy nhiên sau khi điều chỉnh tất cả camera thì cũng không phát hiện ra chứng cứ Tô Nhất Xán có liên quan đến cái chết của Vưu Tĩnh. Ngày hôm đó họ trùng hợp là hai người cuối cùng ở lại trong phòng huấn luyện, không có người thứ ba chứng minh.
Kể từ ngày đó, cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, ngày nào cô cũng bị ác mộng giày vò, không bao lâu sau, nhờ sự sắp xếp của chú mà cô được rửa sạch hiềm nghi.
Ngày đầu tiên trở lại trường, mẹ Vưu Tĩnh kéo biểu ngữ ở cổng trường, bà ta tát cô một cái trước mặt toàn bộ người trong trường. Đôi mắt cô đỏ bừng nhìn dòng chữ "tội phạm giết người" đẫm máu trên biểu ngữ và nghe người nhà của Vưu Tĩnh mắng cô đã giết chết Vưu Tĩnh để giành suất tham gia vào đội tuyển quốc gia, bọn họ còn nguyền rủa cô bị chết đuối.
Cô muốn bào chữa cho chính mình, cô rất muốn nói cho mọi người biết cô không làm điều đó, nhưng từ đó trở đi cô không thể phát ra âm thanh nào nữa, thế giới của cô sụp đổ với tốc độ cực nhanh.
Mẹ Tô Nhất Xán dẫn cô đến chỗ của bạn cũ, phát hiện ra cô bị mắc chứng mất ngôn ngữ do tổn thương thần kinh vì dao động cảm xúc quá mạnh và cô bị buộc phải thôi học.
Trong suốt nửa năm đầu tiên kể từ ngày ấy, cô giống như một người gỗ không có cảm xúc, thường xuyên không ăn uống gì cả ngày, ban đêm cũng không ngủ. Chỉ sau sáu tháng ngắn ngủi, cô bị sụt cân, ban đầu huấn luyện viên vẫn thường xuyên đến nhà thăm cô, đả thông tư tưởng cho cô, nhưng dưới sự điều trị lâu dài của thuốc thì các chức năng cơ thể cô suy giảm nhanh chóng. Cho đến một ngày, huấn luyện viên tiếc nuối nói với ba mẹ của Tô Nhất Xán rằng tình trạng của cô không còn thích hợp để trở lại bể bơi nữa.
Tô Nhất Xán đã bắt đầu bơi lội từ năm bảy tuổi, gần như tất cả thời gian và sức lực của cô đều dâng hiến cho bể bơi, cô cũng đã bỏ lỡ rất nhiều khóa học văn hoá. Nếu không còn là vận động viên thì cuộc sống của cô gần như không có lối thoát, ngay cả trạng thái của cô cũng nhanh chóng lụi tàn đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
Ba mẹ của cô đã chạy đến tất cả các bệnh viện lớn vì cô, vận dụng rất nhiều mối quan hệ để điều trị cùng cô từ sáng tới tối, họ cũng đã thử mọi cách có thể.
Trong khoảng thời gian đen tối nhất đó, người đã từng xa đến mức tưởng chừng không thể với tới trong mắt Tô Nhất Xán, đã bước vào sinh mệnh của cô.
Đó là những ngày cuối thu, cậu ta ôm một chồng sách gõ cửa nhà Tô Nhất Xán, nói với ba mẹ cô rằng cậu ta tên là “Đỗ Kính Đình”, cậu ta muốn thử giúp cô.
Ban đầu ba mẹ của Tô Nhất Xán vô cùng phòng bị với thiếu niên xa lạ này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Nhất Xán lkhi nhìn cậu ta, họ đã cân nhắc chấp nhận đề nghị của cậu ta.
Sau đó, mỗi khi tan học hoặc vào cuối tuần, Đỗ Kính Đình đều đến nhà Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán không nói được, nhưng cậu ta cũng không ngại phiền phức nói với cô: “Tôi tên là Đỗ Kính Đình, cậu thử gọi cho tôi nghe đi.”
Có lẽ là nhân quả báo ứng. Tô Nhất Xán bảo Đỗ Kính Đình gọi cô suốt hai năm, nhưng cậu ta luôn nhắm mắt làm ngơ, vậy mà trong nửa năm sau đó, dù cho cậu ta có nhẹ nhàng bảo cô gọi cậu ta như thế nào thì Tô Nhất Xán vẫn luôn mở to đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm cậu ta.
Thay đổi lớn nhất là Đỗ Kính Đình có biện pháp để khiến cô ăn cơm, đôi khi ba mẹ Tô Nhất Xán không quản lý được cô thì sẽ gọi điện thoại cho Đỗ Kính Đình, cậu ta sẽ rời ghế dựa đến ngồi bên cạnh cô đút từng muỗng cơm cho cô. Khoảng thời gian đó, bởi vì trở ngại ngôn ngữ nên hành vi của Tô Nhất Xán thoái lui thành một đứa trẻ con, Đỗ Kính Đình đọc sách cho cô nghe, dỗ cô vào giấc ngủ rồi cậu ta nói với cô rằng mình sắp đi học đại học và hỏi cô có muốn đi đại học hay không. Phần lớn thời gian, Tô Nhất Xán đều không trả lời.
Mãi đến khi Đỗ Kính Đình tốt nghiệp và học đại học trong thành phố, vì đợt quân sự nên cũng đã một thời gian anh ta không gặp cô. Đêm đó chiếc điện thoại di động anh ta lén mang theo đã rung lên, anh ta thấy đó là số điện thoại của nhà Tô Nhất Xán. Anh ta tưởng là ba mẹ cô gọi cho anh ta, nhưng sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia mãi vẫn không có ai nói chuyện, anh ta cố gắng dỗ dành cô, hỏi: “Là Xán Xán sao? Nếu là cậu thì gọi tôi một tiếng đi, chỉ cần cậu gọi tôi, tôi sẽ trở về gặp cậu.”
Một lúc lâu sau, người ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Đỗ, Đỗ…”
Đêm đó, Đỗ Kính Đình vi phạm quy định lén chạy ra ngoài, phải đi bộ một đoạn dài mới bắt được xe. Đến khi anh ta chạy về nhà Tô Nhất Xán đã là nửa đêm, ba mẹ Tô Nhất Xán cũng rất kinh ngạc, mở cửa phòng Tô Nhất Xán. Lúc anh ta mở cửa thì mới phát hiện ra cô đã ăn mặc nghiêm chỉnh đang ngồi trên bàn làm việc yên lặng chờ anh ta.
Đỗ Kính Đình đặt túi hành lý xuống, kích động nắm lấy bả vai của cô, nói: “Gọi tôi đi, tôi là ai?”
Tô Nhất Xán chăm chú nhìn anh ta, mắt lập tức đỏ lên, anh ta ngồi xổm xuống, hạ giọng nói với cô: "Tôi đã làm đúng như lời hứa với cậu là quay về, cậu gọi tôi nghe lần nữa đi, hôm nay tôi sẽ không đi nữa. Nào, nói tôi nghe, tôi là ai?"
Tô Nhất Xán rưng rưng nước mắt, run rẩy gọi anh ta: “Đỗ Kính Đình…”
Khoảnh khắc cô lên tiếng, mẹ Tô Nhất Xán bật khóc lã chã, ba cô không khống chế được cảm xúc nên che mặt, Đỗ Kính Đình ôm cô vào lòng.
Dưới sự cổ vũ của Đỗ Kính Đình và người nhà, Tô Nhất Xán quyết định học lại một năm. Theo như những gì Thịnh Mễ Duyệt biết, Đỗ Kính Đình thường xuyên đi lại giữa trường đại học trên thành phố và nhà của Tô Nhất Xán để giúp cô làm bài tập về nhà. Đến khi Thịnh Mễ Duyệt gặp lại Tô Nhất Xán, cô đã để tóc dài và diện mạo cũng như tinh thần cô đã thay đổi rất nhiều.
Năm tiếp theo, cô thi đỗ vào trường top hai trong thành phố, cách trường học của Đỗ Kính Đình không xa. Anh ta và người nhà của Tô Nhất Xán cùng đưa cô đến trường học và cùng cô thích nghi với cuộc sống mới.
Lúc đầu, mọi người đều không hiểu tại sao Đỗ Kính Đình, người luôn không ưa Tô Nhất Xán thời trung học lại sẵn sàng bỏ công sức lớn như thế để kéo cô ra khỏi vực sâu, nhưng anh ta đã làm được.
Sau khi học đại học, Tô Nhất Xán và Đỗ Kính Đình đến với nhau, mọi chuyện tựa như nước chảy thành sông. Trong lòng ba mẹ Tô Nhất Xán, trên đời này không có người đàn ông thứ hai nào đáng tin cậy hơn Đỗ Kính Đình. Vì thế, sau khi Đỗ Kính Đình tốt nghiệp, hai ông bà cũng cố gắng ủng hộ và giúp đỡ anh ta hết sức trong sự nghiệp.
Mà bản thân Đỗ Kính Đình cũng rất tham vọng, không tới hai năm đã có thành quả, sau này con đường của anh ta càng ngày càng suôn sẻ hơn. Vốn tưởng rằng hai người sẽ là câu chuyện cổ tích đẹp nhất trong số bọn họ, nhưng đến khi Thịnh Mễ Duyệt biết chuyện thì mối quan hệ của bọn họ xảy ra vấn đề. Dường như mối quan hệ của Tô Nhất Xán và Đỗ Kính Đình đã đi vào ngõ cụt.
Khi Thịnh Mễ Duyệt kể lại đoạn quá khứ này, cô ấy kể không mạch lạc, nói chỗ này một chút nói chỗ kia một chút. Nhưng từ trong câu chuyện lộn xộn của cô ấy, Sầm Thì vẫn đoán ra đại khái, anh chợt hiểu vì sao Đỗ Kính Đình lại làm như thế, Tô Nhất Xán không hề trách móc anh ta mà còn muốn trả lại đồ cho anh ta. Có lẽ trong mắt Tô Nhất Xán, giữa cô và Đỗ Kính Đình ngoại trừ tình cảm thì còn có ơn huệ. Tình cảm có thể tan vỡ, nhưng ơn huệ vẫn phải trả lại.
Sầm Thì uống cạn ly rượu trước mặt rồi đứng dậy, xuyên qua đám người hỗn loạn, anh nhìn Tô Nhất Xán từ xa. Nếu như anh nhớ không nhầm thì năm đó khi anh gặp cô, cô vẫn chưa xảy ra chuyện, anh đã nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ và phóng khoáng của cô. Thật khó tưởng tượng nổi khi anh rơi vào đường cùng, phải rời khỏi Trung Quốc để lao vào đánh trả cuộc sống của mình thì cô đã gặp phải kiếp nạn lớn đến thế.
Anh quay mặt đi, đột nhiên cảm thấy lồng ngực thắt lại, anh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tô Nhất Xán rồi rời đi trước.
Sau khi rời khỏi đó, rất nhiều mảnh vỡ hiện lên trong đầu anh, khi xe chết máy trên đường cao tốc, vẻ bối rối và suy sụp trong mắt của Tô Nhất Xán. Ngày nào cô cũng vùi mặt vào trong nước, cô ép bản thân phải chịu đựng sự giày vò này trong mấy phút đằng đẵng. Nỗi đau khổ không chịu nổi khi biết được Đỗ Kính Đình vẫn đang điều tra bệnh tình của mình và sự nhẹ nhõm khi rơi xuống hồ, từ bỏ vùng vẫy.
Anh không hiểu được người đàn ông đã từng kéo cô lên từ vực sâu, sao có thể nhẫn tâm đẩy cô xuống đó một lần nữa.
Khi đứng ven đường chờ xe, Sầm Thì cảm thấy mắt cá chân bên phải nhói đau từng cơn truyền tới tận tim, nhưng anh biết cơ thể mình không hề đau đớn, cơn đau đó là do tâm bệnh của anh phát ra.
Tô Nhất Xán lựa chọn trốn tránh, cô tránh xa chiến trường và đi đến một bầu trời khác để bắt đầu lại cuộc sống của mình, còn anh thì sao? Anh quay lại chiến trường trước đó để tìm đường chết, anh cố gắng tìm kiếm khả năng chiến thắng chỉ chiếm một phần một nghìn với bàn tay trống rỗng, không có mũi tên, giáo, nỏ hay khiên. Đó là vì anh không cam lòng, anh không muốn có một ngày anh sẽ giống như Tô Nhất Xán, choáng váng hồi lâu khi nghe thấy “Khảo sát kiến thức phòng chống đuối nước". Nếu cuộc sống đã bị dập tắt, vậy thì tại sao không tự mình đốt lên, đánh cược vào khả năng không thể xảy ra?
…
Trong đám đông nhốn nháo, Tô Nhất Xán nhìn thấy nhóc mập đang rối rít tìm kiếm ai đó khắp nơi, cô túm nhóc mập lại rồi hỏi một câu: "Anh trai đi cùng em đâu rồi?”
Nhóc mập dụi mắt nói: "Em không thấy.”
Tô Nhất Xán lấy điện thoại di động ra, định liên lạc với Sầm Thì thì thấy tin nhắn anh đã gửi từ hai mươi phút trước: Đợi chán quá, đi trước đây.
Tô Nhất Xán lo lắng Sầm Thì uống quá nhiều và cô cũng sợ anh không biết đường từ nội thành về Phượng Khê, vì vậy cô vội vàng giao lại nhóc mập cho Thịnh Mễ Duyệt, chào Đầu Trọc rồi rời đi.
Cô vừa đi khỏi đó không bao lâu, Đỗ Kính Đình xuyên qua đám người đi tới, hỏi Thịnh Mễ Duyệt: “Xán Xán đâu?”
Thịnh Mễ Duyệt thấy anh ta cau mày thì nói: "Đi về rồi.”
Đỗ Kính Đình không nói lời nào, cũng lên xe chạy về phía Phượng Khê.
Ngày đó Tô Nhất Xán đã thể hiện xuất sắc và giành được huy chương vàng cùng với đồng đội trong đội, cô cũng thành công có được sự chú ý của huấn luyện viên đội tuyển tỉnh. Khi cô đứng trên bục lĩnh thưởng, cô nhìn khắp khán đài rồi bắt gặp bóng dáng quen thuộc, Đỗ Kính Đình có tới nhưng cậu ta không nói với cô và cũng không nói với ai hết. Cô giơ cao chiếc huy chương rồi cười với cậu ta, dưới ánh đèn sân khấu, đó là nụ cười rực rỡ nhất mà Thịnh Mễ Duyệt từng thấy.
Không lâu sau trận đấu đó, đội nhận được thông báo của tỉnh rằng họ nhìn trúng Tô Nhất Xán và Vưu Tĩnh, hy vọng có thể chọn một người trong hai người này để tham gia tuyển chọn đội tuyển quốc gia.
Đây là một cơ hội vô cùng tuyệt vời đối với bất kỳ vận động viên bơi lội nào. Từ đó cô và Vưu Tĩnh càng luyện tập chăm chỉ hơn, cho đến chiều tối một ngày, có vô số xe cảnh sát vây quanh phòng huấn luyện, Tô Nhất Xán hét lên khi nhìn thấy bọn họ khiêng cáng cứu thương ra ngoài, trên cáng phủ một tấm vải trắng, mặc cô có kêu la thế nào cũng vô ích.
Cô bị đưa đến đồn cảnh sát, thẩm vấn cả ngày lẫn đêm, mọi người không ngừng yêu cầu cô tường thuật những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cô liên tục nói với bọn họ rằng mình chỉ đến phòng nghỉ thay quần áo, khi bước ra đã thấy Vưu Tĩnh đang nổi trên mặt nước, cảm thấy có điều bất thường nên cô nhảy xuống nhưng cô ấy đã bất tỉnh.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó đáng ngờ về việc một vận động viên bơi lội chết đuối trong nước, tuy nhiên sau khi điều chỉnh tất cả camera thì cũng không phát hiện ra chứng cứ Tô Nhất Xán có liên quan đến cái chết của Vưu Tĩnh. Ngày hôm đó họ trùng hợp là hai người cuối cùng ở lại trong phòng huấn luyện, không có người thứ ba chứng minh.
Kể từ ngày đó, cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, ngày nào cô cũng bị ác mộng giày vò, không bao lâu sau, nhờ sự sắp xếp của chú mà cô được rửa sạch hiềm nghi.
Ngày đầu tiên trở lại trường, mẹ Vưu Tĩnh kéo biểu ngữ ở cổng trường, bà ta tát cô một cái trước mặt toàn bộ người trong trường. Đôi mắt cô đỏ bừng nhìn dòng chữ "tội phạm giết người" đẫm máu trên biểu ngữ và nghe người nhà của Vưu Tĩnh mắng cô đã giết chết Vưu Tĩnh để giành suất tham gia vào đội tuyển quốc gia, bọn họ còn nguyền rủa cô bị chết đuối.
Cô muốn bào chữa cho chính mình, cô rất muốn nói cho mọi người biết cô không làm điều đó, nhưng từ đó trở đi cô không thể phát ra âm thanh nào nữa, thế giới của cô sụp đổ với tốc độ cực nhanh.
Mẹ Tô Nhất Xán dẫn cô đến chỗ của bạn cũ, phát hiện ra cô bị mắc chứng mất ngôn ngữ do tổn thương thần kinh vì dao động cảm xúc quá mạnh và cô bị buộc phải thôi học.
Trong suốt nửa năm đầu tiên kể từ ngày ấy, cô giống như một người gỗ không có cảm xúc, thường xuyên không ăn uống gì cả ngày, ban đêm cũng không ngủ. Chỉ sau sáu tháng ngắn ngủi, cô bị sụt cân, ban đầu huấn luyện viên vẫn thường xuyên đến nhà thăm cô, đả thông tư tưởng cho cô, nhưng dưới sự điều trị lâu dài của thuốc thì các chức năng cơ thể cô suy giảm nhanh chóng. Cho đến một ngày, huấn luyện viên tiếc nuối nói với ba mẹ của Tô Nhất Xán rằng tình trạng của cô không còn thích hợp để trở lại bể bơi nữa.
Tô Nhất Xán đã bắt đầu bơi lội từ năm bảy tuổi, gần như tất cả thời gian và sức lực của cô đều dâng hiến cho bể bơi, cô cũng đã bỏ lỡ rất nhiều khóa học văn hoá. Nếu không còn là vận động viên thì cuộc sống của cô gần như không có lối thoát, ngay cả trạng thái của cô cũng nhanh chóng lụi tàn đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
Ba mẹ của cô đã chạy đến tất cả các bệnh viện lớn vì cô, vận dụng rất nhiều mối quan hệ để điều trị cùng cô từ sáng tới tối, họ cũng đã thử mọi cách có thể.
Trong khoảng thời gian đen tối nhất đó, người đã từng xa đến mức tưởng chừng không thể với tới trong mắt Tô Nhất Xán, đã bước vào sinh mệnh của cô.
Đó là những ngày cuối thu, cậu ta ôm một chồng sách gõ cửa nhà Tô Nhất Xán, nói với ba mẹ cô rằng cậu ta tên là “Đỗ Kính Đình”, cậu ta muốn thử giúp cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu ba mẹ của Tô Nhất Xán vô cùng phòng bị với thiếu niên xa lạ này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Nhất Xán lkhi nhìn cậu ta, họ đã cân nhắc chấp nhận đề nghị của cậu ta.
Sau đó, mỗi khi tan học hoặc vào cuối tuần, Đỗ Kính Đình đều đến nhà Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán không nói được, nhưng cậu ta cũng không ngại phiền phức nói với cô: “Tôi tên là Đỗ Kính Đình, cậu thử gọi cho tôi nghe đi.”
Có lẽ là nhân quả báo ứng. Tô Nhất Xán bảo Đỗ Kính Đình gọi cô suốt hai năm, nhưng cậu ta luôn nhắm mắt làm ngơ, vậy mà trong nửa năm sau đó, dù cho cậu ta có nhẹ nhàng bảo cô gọi cậu ta như thế nào thì Tô Nhất Xán vẫn luôn mở to đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm cậu ta.
Thay đổi lớn nhất là Đỗ Kính Đình có biện pháp để khiến cô ăn cơm, đôi khi ba mẹ Tô Nhất Xán không quản lý được cô thì sẽ gọi điện thoại cho Đỗ Kính Đình, cậu ta sẽ rời ghế dựa đến ngồi bên cạnh cô đút từng muỗng cơm cho cô. Khoảng thời gian đó, bởi vì trở ngại ngôn ngữ nên hành vi của Tô Nhất Xán thoái lui thành một đứa trẻ con, Đỗ Kính Đình đọc sách cho cô nghe, dỗ cô vào giấc ngủ rồi cậu ta nói với cô rằng mình sắp đi học đại học và hỏi cô có muốn đi đại học hay không. Phần lớn thời gian, Tô Nhất Xán đều không trả lời.
Mãi đến khi Đỗ Kính Đình tốt nghiệp và học đại học trong thành phố, vì đợt quân sự nên cũng đã một thời gian anh ta không gặp cô. Đêm đó chiếc điện thoại di động anh ta lén mang theo đã rung lên, anh ta thấy đó là số điện thoại của nhà Tô Nhất Xán. Anh ta tưởng là ba mẹ cô gọi cho anh ta, nhưng sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia mãi vẫn không có ai nói chuyện, anh ta cố gắng dỗ dành cô, hỏi: “Là Xán Xán sao? Nếu là cậu thì gọi tôi một tiếng đi, chỉ cần cậu gọi tôi, tôi sẽ trở về gặp cậu.”
Một lúc lâu sau, người ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Đỗ, Đỗ…”
Đêm đó, Đỗ Kính Đình vi phạm quy định lén chạy ra ngoài, phải đi bộ một đoạn dài mới bắt được xe. Đến khi anh ta chạy về nhà Tô Nhất Xán đã là nửa đêm, ba mẹ Tô Nhất Xán cũng rất kinh ngạc, mở cửa phòng Tô Nhất Xán. Lúc anh ta mở cửa thì mới phát hiện ra cô đã ăn mặc nghiêm chỉnh đang ngồi trên bàn làm việc yên lặng chờ anh ta.
Đỗ Kính Đình đặt túi hành lý xuống, kích động nắm lấy bả vai của cô, nói: “Gọi tôi đi, tôi là ai?”
Tô Nhất Xán chăm chú nhìn anh ta, mắt lập tức đỏ lên, anh ta ngồi xổm xuống, hạ giọng nói với cô: "Tôi đã làm đúng như lời hứa với cậu là quay về, cậu gọi tôi nghe lần nữa đi, hôm nay tôi sẽ không đi nữa. Nào, nói tôi nghe, tôi là ai?"
Tô Nhất Xán rưng rưng nước mắt, run rẩy gọi anh ta: “Đỗ Kính Đình…”
Khoảnh khắc cô lên tiếng, mẹ Tô Nhất Xán bật khóc lã chã, ba cô không khống chế được cảm xúc nên che mặt, Đỗ Kính Đình ôm cô vào lòng.
Dưới sự cổ vũ của Đỗ Kính Đình và người nhà, Tô Nhất Xán quyết định học lại một năm. Theo như những gì Thịnh Mễ Duyệt biết, Đỗ Kính Đình thường xuyên đi lại giữa trường đại học trên thành phố và nhà của Tô Nhất Xán để giúp cô làm bài tập về nhà. Đến khi Thịnh Mễ Duyệt gặp lại Tô Nhất Xán, cô đã để tóc dài và diện mạo cũng như tinh thần cô đã thay đổi rất nhiều.
Năm tiếp theo, cô thi đỗ vào trường top hai trong thành phố, cách trường học của Đỗ Kính Đình không xa. Anh ta và người nhà của Tô Nhất Xán cùng đưa cô đến trường học và cùng cô thích nghi với cuộc sống mới.
Lúc đầu, mọi người đều không hiểu tại sao Đỗ Kính Đình, người luôn không ưa Tô Nhất Xán thời trung học lại sẵn sàng bỏ công sức lớn như thế để kéo cô ra khỏi vực sâu, nhưng anh ta đã làm được.
Sau khi học đại học, Tô Nhất Xán và Đỗ Kính Đình đến với nhau, mọi chuyện tựa như nước chảy thành sông. Trong lòng ba mẹ Tô Nhất Xán, trên đời này không có người đàn ông thứ hai nào đáng tin cậy hơn Đỗ Kính Đình. Vì thế, sau khi Đỗ Kính Đình tốt nghiệp, hai ông bà cũng cố gắng ủng hộ và giúp đỡ anh ta hết sức trong sự nghiệp.
Mà bản thân Đỗ Kính Đình cũng rất tham vọng, không tới hai năm đã có thành quả, sau này con đường của anh ta càng ngày càng suôn sẻ hơn. Vốn tưởng rằng hai người sẽ là câu chuyện cổ tích đẹp nhất trong số bọn họ, nhưng đến khi Thịnh Mễ Duyệt biết chuyện thì mối quan hệ của bọn họ xảy ra vấn đề. Dường như mối quan hệ của Tô Nhất Xán và Đỗ Kính Đình đã đi vào ngõ cụt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Thịnh Mễ Duyệt kể lại đoạn quá khứ này, cô ấy kể không mạch lạc, nói chỗ này một chút nói chỗ kia một chút. Nhưng từ trong câu chuyện lộn xộn của cô ấy, Sầm Thì vẫn đoán ra đại khái, anh chợt hiểu vì sao Đỗ Kính Đình lại làm như thế, Tô Nhất Xán không hề trách móc anh ta mà còn muốn trả lại đồ cho anh ta. Có lẽ trong mắt Tô Nhất Xán, giữa cô và Đỗ Kính Đình ngoại trừ tình cảm thì còn có ơn huệ. Tình cảm có thể tan vỡ, nhưng ơn huệ vẫn phải trả lại.
Sầm Thì uống cạn ly rượu trước mặt rồi đứng dậy, xuyên qua đám người hỗn loạn, anh nhìn Tô Nhất Xán từ xa. Nếu như anh nhớ không nhầm thì năm đó khi anh gặp cô, cô vẫn chưa xảy ra chuyện, anh đã nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ và phóng khoáng của cô. Thật khó tưởng tượng nổi khi anh rơi vào đường cùng, phải rời khỏi Trung Quốc để lao vào đánh trả cuộc sống của mình thì cô đã gặp phải kiếp nạn lớn đến thế.
Anh quay mặt đi, đột nhiên cảm thấy lồng ngực thắt lại, anh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tô Nhất Xán rồi rời đi trước.
Sau khi rời khỏi đó, rất nhiều mảnh vỡ hiện lên trong đầu anh, khi xe chết máy trên đường cao tốc, vẻ bối rối và suy sụp trong mắt của Tô Nhất Xán. Ngày nào cô cũng vùi mặt vào trong nước, cô ép bản thân phải chịu đựng sự giày vò này trong mấy phút đằng đẵng. Nỗi đau khổ không chịu nổi khi biết được Đỗ Kính Đình vẫn đang điều tra bệnh tình của mình và sự nhẹ nhõm khi rơi xuống hồ, từ bỏ vùng vẫy.
Anh không hiểu được người đàn ông đã từng kéo cô lên từ vực sâu, sao có thể nhẫn tâm đẩy cô xuống đó một lần nữa.
Khi đứng ven đường chờ xe, Sầm Thì cảm thấy mắt cá chân bên phải nhói đau từng cơn truyền tới tận tim, nhưng anh biết cơ thể mình không hề đau đớn, cơn đau đó là do tâm bệnh của anh phát ra.
Tô Nhất Xán lựa chọn trốn tránh, cô tránh xa chiến trường và đi đến một bầu trời khác để bắt đầu lại cuộc sống của mình, còn anh thì sao? Anh quay lại chiến trường trước đó để tìm đường chết, anh cố gắng tìm kiếm khả năng chiến thắng chỉ chiếm một phần một nghìn với bàn tay trống rỗng, không có mũi tên, giáo, nỏ hay khiên. Đó là vì anh không cam lòng, anh không muốn có một ngày anh sẽ giống như Tô Nhất Xán, choáng váng hồi lâu khi nghe thấy “Khảo sát kiến thức phòng chống đuối nước". Nếu cuộc sống đã bị dập tắt, vậy thì tại sao không tự mình đốt lên, đánh cược vào khả năng không thể xảy ra?
…
Trong đám đông nhốn nháo, Tô Nhất Xán nhìn thấy nhóc mập đang rối rít tìm kiếm ai đó khắp nơi, cô túm nhóc mập lại rồi hỏi một câu: "Anh trai đi cùng em đâu rồi?”
Nhóc mập dụi mắt nói: "Em không thấy.”
Tô Nhất Xán lấy điện thoại di động ra, định liên lạc với Sầm Thì thì thấy tin nhắn anh đã gửi từ hai mươi phút trước: Đợi chán quá, đi trước đây.
Tô Nhất Xán lo lắng Sầm Thì uống quá nhiều và cô cũng sợ anh không biết đường từ nội thành về Phượng Khê, vì vậy cô vội vàng giao lại nhóc mập cho Thịnh Mễ Duyệt, chào Đầu Trọc rồi rời đi.
Cô vừa đi khỏi đó không bao lâu, Đỗ Kính Đình xuyên qua đám người đi tới, hỏi Thịnh Mễ Duyệt: “Xán Xán đâu?”
Thịnh Mễ Duyệt thấy anh ta cau mày thì nói: "Đi về rồi.”
Đỗ Kính Đình không nói lời nào, cũng lên xe chạy về phía Phượng Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro