Chương 29
2024-09-03 16:43:07
Vốn dĩ hôm nay Giang Sùng còn có nhiệm vụ huấn luyện đội điền kinh cũng nhận thông báo tạm thời đến trường tiếp viện đội bóng rổ, sắp xếp thi đấu, nhóm học sinh trong đội của anh ấy cũng đi muốn xem, Giang Sùng dứt khoát cho bọn họ đứng hướng dẫn quy định an toàn ở cổng.
Sáng hôm đó Sầm Thì còn đi sớm hơn Tô Nhất Xán, khi cô dậy thì anh đã ra ngoài. Lúc đến trường, Tô Nhất Xán phát hiện những học sinh lớp 12 bình thường có thành tích học tập tốt, không để tâm hoạt động thể dục thể thao cũng tới không ít, bèn nói: “Nhiều người thật.”
Giang Sùng khẽ cười: “Chủ yếu đến xem THPT Phượng Bắc thôi.”
Tô Nhất Xán lập tức hiểu ra, đội bóng rổ THPT Phượng Bắc có cái tên rất kiêu là “giáp sắt”, nghe nói thành viên đội bóng rổ trường bọn họ đều được lựa chọn kĩ càng. Bất kể là chiều cao đến giá trị nhan sắc hay thể trạng cũng đều khiến cả con phố bùng nổ, lần trước lúc tập luyện có nghe mọi người nói đến đội bóng rổ trường THPT Phượng Bắc, cô cũng tò mò rốt cuộc năng lực của đám nhóc đó đến mức nào.
Tô Nhất Xán sắp xếp xong công tác vào sân rồi đi đến sân đấu với Giang Sùng, vừa bước vào đã nghe một tràng tiếng reo hò cổ vũ điếc cả tai.
Cô nhìn lên khán đài, thanh thiếu niên đông như kiến cỏ, đặc biệt là học sinh bên THPT Phượng Bắc, ai cũng giơ biểu ngữ điện tử, nhấp nháy tên người nào đó, hẳn là các thành viên của đội bóng rổ. Đúng là khiến cho Tô Nhất Xán cảm thấy như đang đi xem concert, đồng thời cũng thấy rõ đội bên đó nổi bật thế nào.
Mà bên này của bọn họ thê thảm hơn nhiều, không chỉ không có người cổ vũ mà còn có người ném viên giấy về phía Triệu Kỳ rồi chửi, hiện trường cực kì hỗn loạn.
Tô Nhất Xán nhìn xuống, hai bên đều đã thay đồ thi đấu, đang khởi động làm nóng người, bên phía THPT Phượng Bắc đúng là được đào tạo tốt. Đồng phục bóng rổ thuần một màu đen in logo màu đỏ của trường, ai cũng cao to vạm vỡ, khởi động đều nhịp, khí thế đó đúng là xứng với cụm từ “mình đồng da sắt”.
Trái lại thì đồng phục bên trường THPT số 2 của bọn họ được thiết kế xấu vô cùng, đồng phục màu vàng mặc lên người nhìn thế nào cũng ra Pikachu với SpongeBob, nhìn không bình thường cho lắm, còn lộ vẻ hơi ngốc nghếch.
Mấu chốt là Tô Nhất Xán hoàn toàn không rõ có phải đầu óc Sầm Thì bị hỏng rồi không, vậy mà còn để người ta treo biểu ngữ ở bên cạnh. Bên THPT Phượng Bắc là “Đội bóng rổ gang thép Phượng Bắc - Phượng Nam”, còn bên bọn họ thì là “"Đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời”.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tên đội bóng rổ, Tô Nhất Xán đột nhiên có cảm giác không muốn thừa nhận mình là giáo viên của trường, Giang Sùng bên cạnh cũng có vẻ mặt kì lạ giống cô, hình như cũng có ý nghĩ như thế. Cô nhìn quanh một vòng, may mà hôm nay hiệu trưởng không đến xem thi đấu, nếu không thì với tốc độ nói chuyện thở không ra hơi kia của ông ấy thì có khi sẽ tắt thở khi thấy biểu ngữ này mất.
Sau đó Tô Nhất Xán tìm kiếm hình bóng Sầm Thì trong đám người, một mình anh ngồi ở góc hẻo lánh, cụp mắt viết gì đó, so với huấn luyện liên bên kia đi qua đi lại căn dặn các kiểu thì anh lại có vẻ ngó lơ học sinh.
Dường như Giang Sùng cũng đang tìm kiếm Sầm Thì, cau mày nhìn anh một lúc, sau đó nói với Tô Nhất Xán: “Đội trưởng bên THPT Phượng Bắc mang áo số 8, tên Tống Hàn, vận động viên hạng hai, học sinh năng khiếu.”
Ánh mắt Tô Nhất Xán khóa chặt trên người số 8, quả thật cái tên này trùng với cái tên đang nhấp nháy trên bảng điện tử phía khán đài, dáng vẻ thằng nhóc này tràn đầy năng lượng, hẳn là nhân vật có tiếng ở THPT Phượng Bắc.
Chốc lát sau trọng tài tuyên bố trận đấu sẽ bắt đầu sau năm phút nữa, toàn bộ nhà thi đấu phát ra tiếng hò đinh tai nhức óc, Tô Nhất Xán xoa tai, cảm thán sức sống trẻ tuổi của đám nhỏ.
Lúc này Sầm Thì mới bỏ đồ trong tay xuống, từ từ ngồi dậy, tay áo thun rộng thùng thình được xắn lên hai vòng, anh mặc chiếc quần jean đen, mái tóc nâu xoăn lơi khẽ tung bay. Khi anh ngẩng đầu lên, gương mặt điển trai và phong thái tự do không bị trói buộc lộ rõ, Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy cả sân vận động yên tĩnh trong khoảng 0.1 giây, sau đó trên khán đài rối loạn.
Chiều cao một mét chín mươi ba của anh lập tức khiến người bên THPT Phượng Bắc chú ý, tất cả mọi người đều đánh giá anh.
Mà học sinh của trường THPT Phượng Bắc bên dưới sân cũng đang hỏi người cao ráo đó là ai, không biết học sinh nào của trường THPT số 2 hô lên: “Đó là huấn luyện viên của chúng tôi.”
Mọi người tức khắc ồ lên, Tô Nhất Xán rời mắt, phát hiện người nói câu này là Minh răng hô. Mặc dù đám học sinh đó đã bị Sầm Thì loại từ lúc tập huấn, nhưng hôm nay vẫn đến xem trường mình tranh tài với THPT Phượng Bắc.
Sau khi đứng dậy, Sầm Thì vẫy tay với đám Triệu Kỳ, họ chạy đến vây quanh Sầm Thì, anh bốc đại năm trong sáu người ra sân, để Miêu Anh Âm ở cạnh mình.
Ngay lúc này, Giang Sùng bỗng nói: “Hình như tôi đã nhớ ra gặp cậu ấy ở đâu rồi thì phải.”
Tô Nhất Xán khó hiểu nghiêng đầu: “Ai? Huấn luyện viên Sầm á?”
“Ừm, hình như là thấy trên TV.”
“...” Hình như anh ấy hoa mắt đúng không? Tưởng anh ra mắt bằng con đường làm thần tượng à?
Tiếng còi bắt đầu vang lên, Ngụy Chu còn chưa kịp nhảy thì bóng đã bị số 8 bên THPT Phượng Bắc đập sang đồng đội. Tô Nhất Xán chỉ vừa cúi đầu nhặt chai nước, trong sân đã vang lên tiếng ồn ào, đến khi cô ngẩng lên lại phát hiện THPT Phượng Bắc đã dẫn trước, hơn nữa đám Triệu Kỳ còn sững người ngay đó, thậm chí chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra.
Số 8 khẽ cười với Ngụy Chu, Ngụy Chu chỉ cảm thấy lực sát thương rất lớn, rất có tính vũ nhục, cơ bắp cả người căng cứng. Cũng không biết có phải do lúc đặt đồng phục nhỏ hơn hai size hay không, đồng phục bó chặt vào cơ thể cậu ta với màu vàng tươi chói mắt.
Ngụy Chu quay đầu nhìn Triệu Kỳ, vẻ mặt Triệu Kỳ cũng căng thẳng, tiếp tục thi đấu. Bên phía THPT Phượng Bắc phối hợp với nhau vô cùng tốt, liên tục vào bốn quả, một nửa là số 8 đưa vào, trái lại đội trưởng Triệu Kỳ của đội Phượng Nam không những không ném được bóng vào rổ mà cả khi đồng đội chuyền bóng cũng không đón được. Cùng là đội trưởng, thực lực chênh lệch như cách nhau cả đỉnh Himalaya.
Dù sao cũng là sân nhà, Tô Nhất Xán và Giang Sùng đều có vẻ mặt nôn nóng, nhưng Sầm Thì lại bình tĩnh lạ thường, từ khi trận đấu bắt đầu đến bây giờ, hai khuỷu tay của anh vẫn luôn chống trên đầu gối nhìn chằm chằm vào sân.
Trận đấu ước chừng bắt đầu được mười phút, đột nhiên bên phía cửa hông có mười thanh niên đi vào, ai cũng mang dáng vẻ lưu manh, quần áo lòe loẹt, Tô Nhất Xán và Giang Sùng lập tức chú ý đến đám người đó. Vốn cho là người bên ngoài vào, đang định hỏi thì thấy người dẫn đầu là học sinh trường bọn họ - Ân Tá, phía sau cậu ta là nhóm học sinh cá biệt của trường THPT số 2.
Tô Nhất Xán ngừng bước, khẽ nhíu mày: “Đám nhóc đó bình thường học không muốn học, chạy tới đây làm gì?”
Giang Sùng thờ ơ nói: “Chắc là hóng chuyện.”
Vừa vào đã có người trong nhóm huýt sáo về phía khán đài, nhóm học sinh của trường THPT số 2 vốn đang ngồi ở hàng đầu tiên đều chen ra sau, đám người này nghênh ngang ngồi vào vị trí chính giữa ở hàng đầu.
Ánh mắt vốn nhìn chằm chằm vào giữa sân của Sầm Thì cũng di chuyển, liếc nhìn khán đài, trong mắt lóe lên tia sáng không dễ thấy.
Tiếp đó, trong suốt thời gian thi đấu, ngoại trừ Ngụy Chu đưa được hai quả vào rổ thì trường THPT số 2 luôn bị THPT Phượng Bắc áp chế mạnh mẽ. Người THPT Phượng Bắc càng đánh càng thảnh thơi, hành đám Triệu Kỳ mệt lả, vậy mà còn có thời gian rê bóng đùa nghịch lộ vẻ đẹp trai khiến các thiếu nữ trên khán đài không ngừng thét chói tai, thậm chí lúc THPT Phượng Bắc đưa bóng vào, nữ sinh của trường THPT số 2 cũng reo hò khiến các nam sinh mang vẻ mặt như táo bón. Mặt mũi đám người Triệu Kỳ dường như mất sạch, cộng thêm tấm biểu ngữ “"Đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời” đỏ chót, không khác nào đám ngốc phiên bản 2.0.
Dù sao thì bọn họ cũng không ngờ cái tên đội tùy tiện đặt lúc đùa giỡn tập luyện sẽ khiến bọn họ nhục nhã đến thế, đúng là tự đào hố chôn mình. Thường ngày cả nhóm thường ngày luôn cho mình là nhất, mình thật tuyệt vời, lúc này lại bị người ta ấn xuống đất hành tơi tả trước mặt toàn trường mình và cả trường bạn.
Vốn đã xấu hổ, cộng thêm tiếng hò hét chửi bới bên trường THPT số 2, đám người Triệu Kỳ cũng không buồn cướp bóng, vùng vằng như giận dỗi bỏ cuộc.
Mãi đến khi trong hàng ghế dự bị có người hô: “Trường THPT số 2 thật rác rưởi.”
Đám Triệu Kỳ sững người, chưa kịp phản ứng thì đám người bên Ân Tá đã đứng lên, mắng lại người bên THPT Phượng Bắc: “Con mẹ nó mày nói thêm câu nữa đi!”
Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt, Tống Hàn đang chạy trong sân cũng dừng lại nhìn sang, đối diện với ánh mắt nheo lại của Ân Tá, hai người như đang ngầm so tài với nhau.
Giang Sùng đã buông tay chuẩn bị sang đó ngăn lại thì thấy Ân Tá đột nhiên đứng dậy dẫn đoàn người ra khỏi sân thi đấu. Bọn họ chỉ trỏ đám người THPT Phượng Bắc, đại ý là không xem nổi nữa, cũng theo Ân Tá ra khỏi sân.
Tô Nhất Xán cảm thấy cực kì mất mặt, nhưng từ đầu tới cuối gương mặt Sầm Thì lại không xuất hiện bất cứ cảm xúc nào, anh chỉ nhìn Tống Hàn chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.
Tô Nhất Xán thấy sau khi nhóm Ân Tá đứng dậy, Sầm Thi nghiêng người dặn dò Miêu Anh Âm vài câu rồi rời đi. Trận đấu bóng rổ còn chưa kết thúc, vậy mà huấn luyện viên lại rời khỏi nhà thi đấu khiến ai ai cũng phải sững sờ. Tô Nhất Xán không hiểu Sầm Thì định làm trò gì, bèn bảo Giang Sùng để ý trong này, còn mình đứng dậy đuổi theo.
Ngay khi cô vừa rẽ vào một góc của nhà thi đấu thì thấy hai người đang đứng bên bức tường cách đó không xa. Ân Tá dựa lưng vào tường, đứng ngược sáng, còn Sầm Thì đứng khoanh tay trước mặt cậu ta, giọng điệu bình tĩnh: “Nghe nói cậu học chung cấp hai với Tống Hàn nhỉ?”
Tô Nhất Xán dừng lại, đứng dưới gốc cây mộc hương quan sát, cô trông thấy Ân Tá cợt nhả ngước mắt: “Huấn luyện viên Sầm biết nhiều thật nhỉ?”
Sầm Thì khẽ mỉm cười: “Không chỉ biết chuyện này, mà còn biết cô gái cậu theo đuổi suốt ba năm cấp hai, hiện tại đang là bạn gái của Tống Hàn, cảm giác thế nào?”
Biểu cảm của Ân Tá dần trở lên lạnh lẽo, Sầm Thi buông tay, ánh mắt khóa chặt vào Ân Tá, giọng điệu cứng rắn: “Có một số việc nhượng bộ được, nhưng vài chuyện thì không thể.”
Ân Tá nghiến chặt răng, đường nét trên khuôn mặt căng ra, cậu ta rủ mắt không lên tiếng, Sầm Thì lại chế giễu: “Còn muốn đấu với bọn họ trong giải đấu mùa thu, cậu cứ để người ta coi mình là rác rưởi vậy hả?”
Ân Tá ngước mắt lên nhìn, đôi mắt hẹp dài tỏa ra tia sáng sắc lạnh, Sầm Thì lại đột nhiên mỉm cười, khóe miệng cong cong: “Tôi sẽ tìm thêm cho cậu hai người biết chơi bóng. Sao? Chiến hay không?”
Ở đằng xa, nhóm anh em của Ân Tá đang giục cậu ta nhanh lên, Ân Tá liếc sang rồi đáp: “Thầy cứ tìm được đã rồi tính.”
Dứt lời, Ân Tá lập tức cùng với nhóm bạn xấu của mình nghênh ngang ra khỏi cổng trường.
Đám mây đen lớn trên đỉnh đầu bị gió thổi tới khiến bầu trời đột nhiên rơi vào bóng tối ảm đạm. Tô Nhất Xán cứ thế đứng nhìn bóng lưng Sầm Thì, một phán đoán khủng khiếp bỗng bật ra trong tâm trí cô.
Anh đang cố ý mời đội bóng mạnh nhất khu vực đến, bởi vì anh biết khúc mắc giữa trường THPT Phượng Bắc và trường THPT số 2. Cũng cố ý treo cao tấm biểu ngữ có tên đội bóng do mấy đội viên đùa nghịch đặt bậy, càng cố ý để trận đấu giao hữu này diễn ra dưới hình thức công khai.
Ban đầu, Tô Nhất Xán còn tưởng rằng Sầm Thì làm vậy với mục đích để các đội viên hiện tại nhận rõ thực lực cùng thái độ của mình, cho bọn họ một bài học, nhưng lúc này cô mới dần dần hiểu ra, mục đích thật sự của anh chính là Ân Tá.
Vì vậy, cho dù thu về chỉ toàn là những tiếng chửi bới, thể diện của tất cả đội viên cũng mất sạch nhưng anh vẫn chẳng hề gợn sóng, bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình. Anh có thể “bắt đúng” tâm lý nổi loạn của lứa tuổi này, vì để có được một đội viên, anh đã hy sinh hết thảy, tuy nhiên “âm mưu” này, thủ đoạn này tại sao lại có thể xuất hiện trên người một chàng trai chỉ mới hai mươi mốt tuổi cơ chứ?
Tô Nhất Xán chợt nhớ lại câu nói “cậu ta không hề đơn giản” của Đỗ Kính Đình, và rồi rơi vào trạng thái vô cùng rối bời. Cứ thế cho đến khi Sầm Thì từ từ quay người, lên tiếng nói về phía cô: “Cô Tô định lén theo dõi tôi bao lâu nữa thế? Ở nhà ngắm còn chưa đủ hay sao?”
Tô Nhất Xán hơi ngẩn người, cô bước ra từ phía sau cây mộc hương, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, trả lời: “Gần đây chị có thấy em có nhà chắc? Em sắp coi nhà chị như khách sạn đến nơi rồi đó.”
Sầm Thì sửng sốt: “Lúc em về có làm ồn đến chị không?”
Tô Nhất Xán bước đến trước mặt anh: “Không tới nỗi, gần đây buổi tối em đều đi đâu thế?”
Sầm Thì mỉm cười: “Đi kiếm tiền thuê nhà.”
“Chị đòi tiền thuê nhà của em à?”
Sầm Thì chỉ mỉm cười mà không lên tiếng, hàng lông mi rậm khiến lúc anh nhìn người khác như mang theo tia lửa điện. Phong thái ấy, đôi mắt trong sáng và dịu dàng ấy rất khó khiến người khác có những suy nghĩ phức tạp về anh, vì vậy Tô Nhất Xán đã vứt sạch những ý nghĩ vửa rồi trong đầu.
Sầm Thì nói với cô: “Đợi lát nữa trận đấu kết thúc, em muốn mời mấy thầy cô hôm nay đến giúp đỡ đi ăn, em không thân với bọn họ, chị có thể hẹn mọi người giúp em không?”
Sáng hôm đó Sầm Thì còn đi sớm hơn Tô Nhất Xán, khi cô dậy thì anh đã ra ngoài. Lúc đến trường, Tô Nhất Xán phát hiện những học sinh lớp 12 bình thường có thành tích học tập tốt, không để tâm hoạt động thể dục thể thao cũng tới không ít, bèn nói: “Nhiều người thật.”
Giang Sùng khẽ cười: “Chủ yếu đến xem THPT Phượng Bắc thôi.”
Tô Nhất Xán lập tức hiểu ra, đội bóng rổ THPT Phượng Bắc có cái tên rất kiêu là “giáp sắt”, nghe nói thành viên đội bóng rổ trường bọn họ đều được lựa chọn kĩ càng. Bất kể là chiều cao đến giá trị nhan sắc hay thể trạng cũng đều khiến cả con phố bùng nổ, lần trước lúc tập luyện có nghe mọi người nói đến đội bóng rổ trường THPT Phượng Bắc, cô cũng tò mò rốt cuộc năng lực của đám nhóc đó đến mức nào.
Tô Nhất Xán sắp xếp xong công tác vào sân rồi đi đến sân đấu với Giang Sùng, vừa bước vào đã nghe một tràng tiếng reo hò cổ vũ điếc cả tai.
Cô nhìn lên khán đài, thanh thiếu niên đông như kiến cỏ, đặc biệt là học sinh bên THPT Phượng Bắc, ai cũng giơ biểu ngữ điện tử, nhấp nháy tên người nào đó, hẳn là các thành viên của đội bóng rổ. Đúng là khiến cho Tô Nhất Xán cảm thấy như đang đi xem concert, đồng thời cũng thấy rõ đội bên đó nổi bật thế nào.
Mà bên này của bọn họ thê thảm hơn nhiều, không chỉ không có người cổ vũ mà còn có người ném viên giấy về phía Triệu Kỳ rồi chửi, hiện trường cực kì hỗn loạn.
Tô Nhất Xán nhìn xuống, hai bên đều đã thay đồ thi đấu, đang khởi động làm nóng người, bên phía THPT Phượng Bắc đúng là được đào tạo tốt. Đồng phục bóng rổ thuần một màu đen in logo màu đỏ của trường, ai cũng cao to vạm vỡ, khởi động đều nhịp, khí thế đó đúng là xứng với cụm từ “mình đồng da sắt”.
Trái lại thì đồng phục bên trường THPT số 2 của bọn họ được thiết kế xấu vô cùng, đồng phục màu vàng mặc lên người nhìn thế nào cũng ra Pikachu với SpongeBob, nhìn không bình thường cho lắm, còn lộ vẻ hơi ngốc nghếch.
Mấu chốt là Tô Nhất Xán hoàn toàn không rõ có phải đầu óc Sầm Thì bị hỏng rồi không, vậy mà còn để người ta treo biểu ngữ ở bên cạnh. Bên THPT Phượng Bắc là “Đội bóng rổ gang thép Phượng Bắc - Phượng Nam”, còn bên bọn họ thì là “"Đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời”.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tên đội bóng rổ, Tô Nhất Xán đột nhiên có cảm giác không muốn thừa nhận mình là giáo viên của trường, Giang Sùng bên cạnh cũng có vẻ mặt kì lạ giống cô, hình như cũng có ý nghĩ như thế. Cô nhìn quanh một vòng, may mà hôm nay hiệu trưởng không đến xem thi đấu, nếu không thì với tốc độ nói chuyện thở không ra hơi kia của ông ấy thì có khi sẽ tắt thở khi thấy biểu ngữ này mất.
Sau đó Tô Nhất Xán tìm kiếm hình bóng Sầm Thì trong đám người, một mình anh ngồi ở góc hẻo lánh, cụp mắt viết gì đó, so với huấn luyện liên bên kia đi qua đi lại căn dặn các kiểu thì anh lại có vẻ ngó lơ học sinh.
Dường như Giang Sùng cũng đang tìm kiếm Sầm Thì, cau mày nhìn anh một lúc, sau đó nói với Tô Nhất Xán: “Đội trưởng bên THPT Phượng Bắc mang áo số 8, tên Tống Hàn, vận động viên hạng hai, học sinh năng khiếu.”
Ánh mắt Tô Nhất Xán khóa chặt trên người số 8, quả thật cái tên này trùng với cái tên đang nhấp nháy trên bảng điện tử phía khán đài, dáng vẻ thằng nhóc này tràn đầy năng lượng, hẳn là nhân vật có tiếng ở THPT Phượng Bắc.
Chốc lát sau trọng tài tuyên bố trận đấu sẽ bắt đầu sau năm phút nữa, toàn bộ nhà thi đấu phát ra tiếng hò đinh tai nhức óc, Tô Nhất Xán xoa tai, cảm thán sức sống trẻ tuổi của đám nhỏ.
Lúc này Sầm Thì mới bỏ đồ trong tay xuống, từ từ ngồi dậy, tay áo thun rộng thùng thình được xắn lên hai vòng, anh mặc chiếc quần jean đen, mái tóc nâu xoăn lơi khẽ tung bay. Khi anh ngẩng đầu lên, gương mặt điển trai và phong thái tự do không bị trói buộc lộ rõ, Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy cả sân vận động yên tĩnh trong khoảng 0.1 giây, sau đó trên khán đài rối loạn.
Chiều cao một mét chín mươi ba của anh lập tức khiến người bên THPT Phượng Bắc chú ý, tất cả mọi người đều đánh giá anh.
Mà học sinh của trường THPT Phượng Bắc bên dưới sân cũng đang hỏi người cao ráo đó là ai, không biết học sinh nào của trường THPT số 2 hô lên: “Đó là huấn luyện viên của chúng tôi.”
Mọi người tức khắc ồ lên, Tô Nhất Xán rời mắt, phát hiện người nói câu này là Minh răng hô. Mặc dù đám học sinh đó đã bị Sầm Thì loại từ lúc tập huấn, nhưng hôm nay vẫn đến xem trường mình tranh tài với THPT Phượng Bắc.
Sau khi đứng dậy, Sầm Thì vẫy tay với đám Triệu Kỳ, họ chạy đến vây quanh Sầm Thì, anh bốc đại năm trong sáu người ra sân, để Miêu Anh Âm ở cạnh mình.
Ngay lúc này, Giang Sùng bỗng nói: “Hình như tôi đã nhớ ra gặp cậu ấy ở đâu rồi thì phải.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán khó hiểu nghiêng đầu: “Ai? Huấn luyện viên Sầm á?”
“Ừm, hình như là thấy trên TV.”
“...” Hình như anh ấy hoa mắt đúng không? Tưởng anh ra mắt bằng con đường làm thần tượng à?
Tiếng còi bắt đầu vang lên, Ngụy Chu còn chưa kịp nhảy thì bóng đã bị số 8 bên THPT Phượng Bắc đập sang đồng đội. Tô Nhất Xán chỉ vừa cúi đầu nhặt chai nước, trong sân đã vang lên tiếng ồn ào, đến khi cô ngẩng lên lại phát hiện THPT Phượng Bắc đã dẫn trước, hơn nữa đám Triệu Kỳ còn sững người ngay đó, thậm chí chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra.
Số 8 khẽ cười với Ngụy Chu, Ngụy Chu chỉ cảm thấy lực sát thương rất lớn, rất có tính vũ nhục, cơ bắp cả người căng cứng. Cũng không biết có phải do lúc đặt đồng phục nhỏ hơn hai size hay không, đồng phục bó chặt vào cơ thể cậu ta với màu vàng tươi chói mắt.
Ngụy Chu quay đầu nhìn Triệu Kỳ, vẻ mặt Triệu Kỳ cũng căng thẳng, tiếp tục thi đấu. Bên phía THPT Phượng Bắc phối hợp với nhau vô cùng tốt, liên tục vào bốn quả, một nửa là số 8 đưa vào, trái lại đội trưởng Triệu Kỳ của đội Phượng Nam không những không ném được bóng vào rổ mà cả khi đồng đội chuyền bóng cũng không đón được. Cùng là đội trưởng, thực lực chênh lệch như cách nhau cả đỉnh Himalaya.
Dù sao cũng là sân nhà, Tô Nhất Xán và Giang Sùng đều có vẻ mặt nôn nóng, nhưng Sầm Thì lại bình tĩnh lạ thường, từ khi trận đấu bắt đầu đến bây giờ, hai khuỷu tay của anh vẫn luôn chống trên đầu gối nhìn chằm chằm vào sân.
Trận đấu ước chừng bắt đầu được mười phút, đột nhiên bên phía cửa hông có mười thanh niên đi vào, ai cũng mang dáng vẻ lưu manh, quần áo lòe loẹt, Tô Nhất Xán và Giang Sùng lập tức chú ý đến đám người đó. Vốn cho là người bên ngoài vào, đang định hỏi thì thấy người dẫn đầu là học sinh trường bọn họ - Ân Tá, phía sau cậu ta là nhóm học sinh cá biệt của trường THPT số 2.
Tô Nhất Xán ngừng bước, khẽ nhíu mày: “Đám nhóc đó bình thường học không muốn học, chạy tới đây làm gì?”
Giang Sùng thờ ơ nói: “Chắc là hóng chuyện.”
Vừa vào đã có người trong nhóm huýt sáo về phía khán đài, nhóm học sinh của trường THPT số 2 vốn đang ngồi ở hàng đầu tiên đều chen ra sau, đám người này nghênh ngang ngồi vào vị trí chính giữa ở hàng đầu.
Ánh mắt vốn nhìn chằm chằm vào giữa sân của Sầm Thì cũng di chuyển, liếc nhìn khán đài, trong mắt lóe lên tia sáng không dễ thấy.
Tiếp đó, trong suốt thời gian thi đấu, ngoại trừ Ngụy Chu đưa được hai quả vào rổ thì trường THPT số 2 luôn bị THPT Phượng Bắc áp chế mạnh mẽ. Người THPT Phượng Bắc càng đánh càng thảnh thơi, hành đám Triệu Kỳ mệt lả, vậy mà còn có thời gian rê bóng đùa nghịch lộ vẻ đẹp trai khiến các thiếu nữ trên khán đài không ngừng thét chói tai, thậm chí lúc THPT Phượng Bắc đưa bóng vào, nữ sinh của trường THPT số 2 cũng reo hò khiến các nam sinh mang vẻ mặt như táo bón. Mặt mũi đám người Triệu Kỳ dường như mất sạch, cộng thêm tấm biểu ngữ “"Đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời” đỏ chót, không khác nào đám ngốc phiên bản 2.0.
Dù sao thì bọn họ cũng không ngờ cái tên đội tùy tiện đặt lúc đùa giỡn tập luyện sẽ khiến bọn họ nhục nhã đến thế, đúng là tự đào hố chôn mình. Thường ngày cả nhóm thường ngày luôn cho mình là nhất, mình thật tuyệt vời, lúc này lại bị người ta ấn xuống đất hành tơi tả trước mặt toàn trường mình và cả trường bạn.
Vốn đã xấu hổ, cộng thêm tiếng hò hét chửi bới bên trường THPT số 2, đám người Triệu Kỳ cũng không buồn cướp bóng, vùng vằng như giận dỗi bỏ cuộc.
Mãi đến khi trong hàng ghế dự bị có người hô: “Trường THPT số 2 thật rác rưởi.”
Đám Triệu Kỳ sững người, chưa kịp phản ứng thì đám người bên Ân Tá đã đứng lên, mắng lại người bên THPT Phượng Bắc: “Con mẹ nó mày nói thêm câu nữa đi!”
Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt, Tống Hàn đang chạy trong sân cũng dừng lại nhìn sang, đối diện với ánh mắt nheo lại của Ân Tá, hai người như đang ngầm so tài với nhau.
Giang Sùng đã buông tay chuẩn bị sang đó ngăn lại thì thấy Ân Tá đột nhiên đứng dậy dẫn đoàn người ra khỏi sân thi đấu. Bọn họ chỉ trỏ đám người THPT Phượng Bắc, đại ý là không xem nổi nữa, cũng theo Ân Tá ra khỏi sân.
Tô Nhất Xán cảm thấy cực kì mất mặt, nhưng từ đầu tới cuối gương mặt Sầm Thì lại không xuất hiện bất cứ cảm xúc nào, anh chỉ nhìn Tống Hàn chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán thấy sau khi nhóm Ân Tá đứng dậy, Sầm Thi nghiêng người dặn dò Miêu Anh Âm vài câu rồi rời đi. Trận đấu bóng rổ còn chưa kết thúc, vậy mà huấn luyện viên lại rời khỏi nhà thi đấu khiến ai ai cũng phải sững sờ. Tô Nhất Xán không hiểu Sầm Thì định làm trò gì, bèn bảo Giang Sùng để ý trong này, còn mình đứng dậy đuổi theo.
Ngay khi cô vừa rẽ vào một góc của nhà thi đấu thì thấy hai người đang đứng bên bức tường cách đó không xa. Ân Tá dựa lưng vào tường, đứng ngược sáng, còn Sầm Thì đứng khoanh tay trước mặt cậu ta, giọng điệu bình tĩnh: “Nghe nói cậu học chung cấp hai với Tống Hàn nhỉ?”
Tô Nhất Xán dừng lại, đứng dưới gốc cây mộc hương quan sát, cô trông thấy Ân Tá cợt nhả ngước mắt: “Huấn luyện viên Sầm biết nhiều thật nhỉ?”
Sầm Thì khẽ mỉm cười: “Không chỉ biết chuyện này, mà còn biết cô gái cậu theo đuổi suốt ba năm cấp hai, hiện tại đang là bạn gái của Tống Hàn, cảm giác thế nào?”
Biểu cảm của Ân Tá dần trở lên lạnh lẽo, Sầm Thi buông tay, ánh mắt khóa chặt vào Ân Tá, giọng điệu cứng rắn: “Có một số việc nhượng bộ được, nhưng vài chuyện thì không thể.”
Ân Tá nghiến chặt răng, đường nét trên khuôn mặt căng ra, cậu ta rủ mắt không lên tiếng, Sầm Thì lại chế giễu: “Còn muốn đấu với bọn họ trong giải đấu mùa thu, cậu cứ để người ta coi mình là rác rưởi vậy hả?”
Ân Tá ngước mắt lên nhìn, đôi mắt hẹp dài tỏa ra tia sáng sắc lạnh, Sầm Thì lại đột nhiên mỉm cười, khóe miệng cong cong: “Tôi sẽ tìm thêm cho cậu hai người biết chơi bóng. Sao? Chiến hay không?”
Ở đằng xa, nhóm anh em của Ân Tá đang giục cậu ta nhanh lên, Ân Tá liếc sang rồi đáp: “Thầy cứ tìm được đã rồi tính.”
Dứt lời, Ân Tá lập tức cùng với nhóm bạn xấu của mình nghênh ngang ra khỏi cổng trường.
Đám mây đen lớn trên đỉnh đầu bị gió thổi tới khiến bầu trời đột nhiên rơi vào bóng tối ảm đạm. Tô Nhất Xán cứ thế đứng nhìn bóng lưng Sầm Thì, một phán đoán khủng khiếp bỗng bật ra trong tâm trí cô.
Anh đang cố ý mời đội bóng mạnh nhất khu vực đến, bởi vì anh biết khúc mắc giữa trường THPT Phượng Bắc và trường THPT số 2. Cũng cố ý treo cao tấm biểu ngữ có tên đội bóng do mấy đội viên đùa nghịch đặt bậy, càng cố ý để trận đấu giao hữu này diễn ra dưới hình thức công khai.
Ban đầu, Tô Nhất Xán còn tưởng rằng Sầm Thì làm vậy với mục đích để các đội viên hiện tại nhận rõ thực lực cùng thái độ của mình, cho bọn họ một bài học, nhưng lúc này cô mới dần dần hiểu ra, mục đích thật sự của anh chính là Ân Tá.
Vì vậy, cho dù thu về chỉ toàn là những tiếng chửi bới, thể diện của tất cả đội viên cũng mất sạch nhưng anh vẫn chẳng hề gợn sóng, bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình. Anh có thể “bắt đúng” tâm lý nổi loạn của lứa tuổi này, vì để có được một đội viên, anh đã hy sinh hết thảy, tuy nhiên “âm mưu” này, thủ đoạn này tại sao lại có thể xuất hiện trên người một chàng trai chỉ mới hai mươi mốt tuổi cơ chứ?
Tô Nhất Xán chợt nhớ lại câu nói “cậu ta không hề đơn giản” của Đỗ Kính Đình, và rồi rơi vào trạng thái vô cùng rối bời. Cứ thế cho đến khi Sầm Thì từ từ quay người, lên tiếng nói về phía cô: “Cô Tô định lén theo dõi tôi bao lâu nữa thế? Ở nhà ngắm còn chưa đủ hay sao?”
Tô Nhất Xán hơi ngẩn người, cô bước ra từ phía sau cây mộc hương, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, trả lời: “Gần đây chị có thấy em có nhà chắc? Em sắp coi nhà chị như khách sạn đến nơi rồi đó.”
Sầm Thì sửng sốt: “Lúc em về có làm ồn đến chị không?”
Tô Nhất Xán bước đến trước mặt anh: “Không tới nỗi, gần đây buổi tối em đều đi đâu thế?”
Sầm Thì mỉm cười: “Đi kiếm tiền thuê nhà.”
“Chị đòi tiền thuê nhà của em à?”
Sầm Thì chỉ mỉm cười mà không lên tiếng, hàng lông mi rậm khiến lúc anh nhìn người khác như mang theo tia lửa điện. Phong thái ấy, đôi mắt trong sáng và dịu dàng ấy rất khó khiến người khác có những suy nghĩ phức tạp về anh, vì vậy Tô Nhất Xán đã vứt sạch những ý nghĩ vửa rồi trong đầu.
Sầm Thì nói với cô: “Đợi lát nữa trận đấu kết thúc, em muốn mời mấy thầy cô hôm nay đến giúp đỡ đi ăn, em không thân với bọn họ, chị có thể hẹn mọi người giúp em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro