Chương 30
2024-09-03 16:43:07
Mặc dù trận giao hữu đã kết thúc nhưng cũng không có thêm mối quan hệ hữu nghị gì giữa THPT số 2 và THPT Phượng Bắc mà thay vào đó, vì thua thảm hại ở sân nhà nên lúc tiễn đám người THPT Phượng Bắc đi, bọn họ cũng không khỏi chửi rủa.
Huấn luyện viên Sầm muốn mời các thầy cô đi ăn tối, mọi người đều ngượng ngùng không đi, không ngờ tới giờ ăn, Thịnh Mễ Duyệt lại đến. Cô ấy lái chiếc xe Porsche màu đỏ vô cùng chói mắt rồi đậu trước cổng THPT số 2 để rước họ đến quán ăn.
Tô Nhất Xán nhìn Giang Sùng rồi nói với anh ấy: “Cậu đi qua đây đi.”
Mặt Giang Sùng không chút dao động đáp: “Không đi.”
Thịnh Mễ Duyệt chỉnh lại kính râm, nhìn Giang Sùng rồi bóp còi hai cái, Giang Sùng lập tức cau mày nói: “Gần trường học cấm bíp còi.”
Cô nàng tiểu thư kiêu kỳ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Nếu anh không lên xe thì tôi cứ tiếp tục bấm còi đấy.”
Giang Sùng bình tĩnh mở cửa ghế phụ rồi bước lên. Tô Nhất Xán và huấn luyện viên Sầm Thì lên xe thầy Tiểu Mao.
Sau khi vào phòng riêng, Thịnh Mễ Duyệt vừa ngồi xuống đang định mở đồ uống, Giang Sùng lại nghiêm mặt, lạnh lùng cất tiếng: “Biết lát nữa mình ra ngoài lái xe thì có thể đừng uống được không?”
Thịnh Mễ Duyệt vui vẻ cười đáp: “Anh không uống rượu thì đưa tôi về nhà đi.”
Trong lúc đó Sầm Thì nhìn hai người họ, Tô Nhất Xán thấy không vừa mắt nên nói cô ấy: “Lần nào cũng vậy, cậu cố ý uống rượu để Giang Sùng đưa về nhà. Đêm hôm khuya khoắt anh ấy còn phải đi về một mình, thậm chí cậu còn không nghĩ xem anh ấy phải đi bao xa nữa.”
Thịnh Mễ Duyệt ngẩng đầu lên ngắm Giang Sùng, cười: “Ừm, đi đi về về như vậy phiền phức quá, chi bằng tôi gả về Phượng Khê có phải tốt hơn không?”
Giang Sùng vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng không đáp lại, thầy Tiểu Mao bên cạnh hình như đã quen, chỉ có Sầm Thi còn ngơ ngác, bèn nói với anh: “Ngày nào Mễ Duyệt cũng đến gặp chúng ta.”
Sầm Thì cười cười, bảo mọi người gọi thêm. Thịnh Mễ Duyệt không biết hôm nay có chuyện gì nên đã lấy rất nhiều rượu, không có ý định tiết kiệm tiền cho anh. Tô Nhất Xán vốn đã dậy sớm, lại còn ngủ không ngon vẫn phải uống rượu với cô ấy. Nhưng cô lại dặn Sầm Thì không được uống rượu, đêm đó bị người ta dùng vai làm gối đến nỗi suýt bị xệ vai tới nơi.
Lúc ăn uống mọi người cũng tự động bỏ qua trận đấu hôm nay, trò chuyện vui vẻ với nhau. Không hiểu sao tới hồi ăn gần xong, bọn họ lại nói về nữ diễn viên lén kết hôn đã chiếm sóng hot search suốt hai ngày qua. Thịnh Mễ Duyệt lập tức xáp lại nói: “Đây cũng không phải là bí mật trong ngành. Hai năm trước tớ đã thấy cô ấy mang theo một đứa trẻ đến phim trường.”
Sầm Thì rủ mắt, Thịnh Mễ Duyệt uống xong, khi nói chuyện trong ánh mắt lộ vẻ ngả ngớn, cô ấy mỉm cười với Sầm Thì: “Tôi từng làm trong giới giải trí. Cậu nhóc đẹp trai, nếu sau này cậu không muốn trở thành huấn luyện viên bóng rổ thì chỉ với vẻ ngoài ưa nhìn này, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài việc kiếm sống nha.”
Sầm Thì tựa lưng vào ghế, thản nhiên trả lời: “Được.”
Thịnh Mễ Duyệt nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi nói với anh: “Nào, chúng ta kết bạn trên WeChat đi.”
Giang Sùng cả tối không nói câu nào đột nhiên nói: “Sau này đừng đến đây nữa.”
Thịnh Mễ Duyệt chớp mắt, đặt điện thoại xuống rồi cầm ly rượu trước mặt lên, bầu không khí trên bàn bỗng trở nên kỳ lạ. Ba người còn lại đều nhìn sang phía bên này, Thịnh Mễ Duyệt uống rượu nhanh đến nỗi nó nhỏ xuống mu bàn tay cô ấy, Giang Sùng lập tức lấy rượu từ tay cô ấy và lặp lại: “Sau này đừng đến đây nữa.”
Thịnh Mễ Duyệt mượn hơi rượu hét vào mặt anh ấy: “Phượng Khê là nhà anh chắc? Anh nói không đến là tôi phải không đến hả? Anh quản tôi được à?”
Giang Sùng cố kìm nén tâm trạng nhìn chăm chú cô ấy, những người còn lại cũng không đụng đũa. Sau đó anh ấy im lặng đứng dậy, quay sang nói với mấy người đối diện: “Mọi người cứ ăn từ từ, tôi đi trước.”
Anh ấy vừa kéo ghế ra, Thịnh Mễ Duyệt đã cúi đầu vùi mặt vào những lọn tóc, khẽ nói: “Gia đình đã sắp xếp một người đàn ông cho tôi.” Giang Sùng ngừng bước một lát nhưng vẫn không dừng lại, chỉ bỏ lại câu “Chúc mừng”, sau đó mở cửa phòng VIP rồi rời đi.
Sau khi anh ấy rời đi, vẻ quyến rũ trên mặt Thịnh Mễ Duyệt biến mất, cả khuôn mặt cô ấy cũng trở nên lạnh lùng. Cô ấy cầm rượu lên uống như nước, Tô Nhất Xán thấy vậy cũng không thể để bạn mình uống nữa. Thế là cô đứng dậy định thanh toán thì thấy Sầm Thì đã đứng ở quầy thu ngân để thanh toán hóa đơn.
Cô vội vàng bước tới vài bước, kéo Sầm Thì lại và nói với anh: “Bữa ăn này khá đắt, em không cần trả tiền, để chị trả cho.”
Sầm Thì quay người lại, thờ ơ bước về phía lối đi: “Mẹ em từ nhỏ đã dạy rằng kính già yêu trẻ là truyền thống đạo đức của dân tộc Trung Hoa.”
Nói xong anh quay người lại và mỉm cười với Tô Nhất Xán. Vậy là nói cô trẻ hay già? Tô Nhất Xán không khỏi suy nghĩ, cô giơ tay đánh anh rồi hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra? Không phải em nói không có tiền sao?”
Một người phục vụ bưng cái xoong đi ngang qua, Sầm Thì thoáng nhìn quanh rồi quay lại ôm Tô Nhất Xán vào lòng, nắm lấy cổ tay rồi xoay người lại, ép cô vào tường hành lang.
May mà Sầm Thì nhanh chóng di chuyển cùng Tô Nhất Xán, người phục vụ cũng không khỏi giật mình. Trong lối đi chật chội, ánh sáng ấm áp trên đầu chiếu vào đôi má hơi ửng đỏ của Tô Nhất Xán. Cô không quá say sau khi uống rượu nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi uống rượu xong là sắc mặt cô lại hồng hào vô cùng mê người. Cảnh tượng Sầm Thì nhìn thấy trong phòng tắm ở trại huấn luyện lần trước hiện lên trong đầu anh, làm yết hầu anh lặng lẽ chuyển động lên xuống.
Tô Nhất Xán bình thường dù cho không mang giày cao gót nhưng lúc đứng trước một người đàn ông cao 1m8 cô cũng trông không hề lùn. Vậy mà khi Sầm Thì áp sát trước mặt, mắt cô chỉ có thể chạm tới cổ anh, tầm mắt cũng không khỏi rơi vào trên yết hầu. Trái cổ chậm rãi lên xuống lại gợi cảm một cách khó tả, mùi hương mát lạnh trên cơ thể anh giống như măng mọc lên sau cơn mưa xuân, sảng khoái và ngọt ngào, là một mùi hương nam tính không thể cưỡng lại. Trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn quên mất chàng trai đang ở trước mặt nhỏ hơn cô bảy tuổi, giữa họ lại tràn ngập bầu không khí kỳ lạ.
Sầm Thì cúi đầu nói nhỏ với cô: “Buổi tối em đi làm, có thể kiếm chút đỉnh.”
Tô Nhất Xán cử động cổ tay của cô trước, sau đó Sầm Thì buông cô ra, thản nhiên nói: “Bạn của chị có hứng thú với thầy Giang à?”
Tô Nhất Xán không tự nhiên quay mặt đi: “Có hứng thú thì ích lợi gì? Phải bên nhau mới được.”
Ba của Thịnh Mễ Duyệt là giám đốc điều hành một công ty công nghệ, từ nhỏ cô ấy đã ăn sung mặc sướng. Từ thời đại học, cô ấy đã rất khao khát ngành giải trí, ba cô ấy cũng không buồn chớp mắt, bỏ tiền ra cho cô ấy chơi. Nếu không muốn chơi nữa, cô ấy sẽ đầu tư vào một số công việc kinh doanh nhỏ, hàng năm chỉ cần ngồi đợi chia lợi nhuận, mỗi ngày đều vô cùng thuận lợi.
Mà ba mẹ Giang Sùng thì là công nhân viên chức bị sa thải, mẹ anh ấy lâm bệnh khi anh ấy đang học cấp 3. Để chữa bệnh cho mẹ, gia đình đã thế chấp căn nhà duy nhất của họ. Giang Sùng khi ấy vốn có thành tích học tập tốt lại vì vậy mà trượt kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi vì sự việc này, anh ấy chỉ có thể học trường hạng hai, sau đó trở về Phượng Khê làm giáo viên thể dục.
Một cái túi của Thịnh Mễ Duyệt có thể bằng tiền lương cả năm của Giang Sùng. Mấy năm trước, Tô Nhất Xán cũng hỏi ý Giang Sùng là gì, anh ấy chỉ đưa điếu thuốc lên môi, ánh mắt mơ hồ, nhẹ nhàng trả lời: “Hầu hạ không nổi.”
Nhưng mà trong nhiều năm qua, có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho Giang Sùng nhưng anh cũng không chịu. Thịnh Mễ Duyệt thỉnh thoảng lại tìm đến Tô Nhất Xán, kỳ thực ai cũng biết trong lòng cô ấy luôn nhớ đến Giang Sùng. Nhiều lần cô ấy đều uống rượu để kiếm cớ cho Giang Sùng đưa cô ấy về nhà.
Mãi cho đến vài tháng trước, khi Tô Nhất Xán tiện đường về nhà ba mẹ, cô mới nhìn thấy nửa đêm Giang Sùng đang ngồi một mình ở bến xe buýt, đợi chuyến xe đêm cứ 40 phút lại xuất phát. Tô Nhất Xán biết rằng anh ấy muốn tiết kiệm một số tiền để mua nhà. Anh ấy nói, nếu thậm chí còn không có nhà thì làm sao có thể lo cho người khác?
Nhưng Tô Nhất Xán lại cảm thấy những năm tháng cô và Đỗ Kính Đình đều hai bàn tay trắng là những năm tháng đẹp nhất trong mối quan hệ của họ.
Khi Đỗ Kính Đình tốt nghiệp, cô còn đang học đại học, lúc đó Đỗ Kính Đình không có tiền, chỉ có thể ở chung một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ và hai người bạn cùng phòng.
Cuối tuần Đỗ Kính Đình đến đón Tô Nhất Xán, hai người phải chen chúc trên chiếc giường đơn, cửa sổ trong phòng vẫn lọt gió, ban đêm rất lạnh nên Đỗ Kính Đình đã đắp hết áo khoác ngoài cho cô.
Tô Nhất Xán luôn bị tiếng gió thổi đập vào cửa kính làm giật mình tỉnh dậy, Đỗ Kính Đình bịa ra đủ thứ chuyện xưa để dỗ cô ngủ. Sau này Tô Nhất Xán nghĩ lại có khi tài ăn nói của anh ta chắc chắn là nhờ vào thời điểm đó mà ra.
Có lần, bạn cùng phòng dùng bếp từ khiến phòng trọ mất điện, ngay cả thảm điện trong phòng cũng không bật lên được. Chân Tô Nhất Xán lạnh như băng, Đỗ Kính Đình ôm chân cô vào lòng để ủ ấm.
Đêm đó không có ánh sáng, Đỗ Kính Đình nói với cô rằng anh ta sẽ cho cô ở nhà riêng, cô sẽ không lo gây ra tiếng động quá lớn làm phiền bạn cùng phòng, cũng không phải dùng chung phòng tắm với người khác. Cô cũng không phải chịu đựng việc bị giật mình tỉnh giấc vì lạnh lúc nửa đêm. Cô có thể trang trí ngôi nhà theo ý thích, trải thảm mềm, mua một chiếc giường đôi lớn và có thêm một phòng thay đồ, không cần phải chất đống quần áo ở cuối giường ngủ mà không dám duỗi chân. Vào một đêm mà trong túi không có nổi hai mươi nghìn tệ, bọn họ đã hào hứng vẽ nên cuộc sống sau khi mua được nhà.
Mọi người đều nói Đỗ Kính Đình thành công là nhờ mối quan hệ của gia đình Tô Nhất Xán, nhưng cô lại không nghĩ vậy. Chú của cô chỉ cho Đỗ Kính Đình nền tảng, tất cả thành công đều do chính anh ta đạt được. Anh ta đã hai ngày hai đêm không chợp mắt để tạo mối quan hệ tốt với khách hàng, anh ta bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, ban đêm không mua được vé nên lái xe một mình 800km qua lại chỉ để kịp giao tài liệu trong tay cho bên A. Sau đó anh ta vội vàng quay lại để cùng cô đi xem buổi ra mắt bộ phim bom tấn Mỹ mà mình đã đồng ý xem cách đây một tuần. Toàn bộ rạp phim nhiệt huyết sôi trào vì bộ phim bom tấn Mỹ đó, nhưng anh ta là người duy nhất ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Cô chưa bao giờ cảm thấy Đỗ Kính Đình thành công là nhờ gia đình cô, mà trước sự giễu cợt của những người xung quanh, Đỗ Kính Đình chưa bao giờ giải thích về bản thân mà chỉ không ngừng tiến bộ và làm việc chăm chỉ.
Nhưng sau đó thì sao? Anh ta có tất cả nhưng lại mất cô.
Huấn luyện viên Sầm muốn mời các thầy cô đi ăn tối, mọi người đều ngượng ngùng không đi, không ngờ tới giờ ăn, Thịnh Mễ Duyệt lại đến. Cô ấy lái chiếc xe Porsche màu đỏ vô cùng chói mắt rồi đậu trước cổng THPT số 2 để rước họ đến quán ăn.
Tô Nhất Xán nhìn Giang Sùng rồi nói với anh ấy: “Cậu đi qua đây đi.”
Mặt Giang Sùng không chút dao động đáp: “Không đi.”
Thịnh Mễ Duyệt chỉnh lại kính râm, nhìn Giang Sùng rồi bóp còi hai cái, Giang Sùng lập tức cau mày nói: “Gần trường học cấm bíp còi.”
Cô nàng tiểu thư kiêu kỳ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Nếu anh không lên xe thì tôi cứ tiếp tục bấm còi đấy.”
Giang Sùng bình tĩnh mở cửa ghế phụ rồi bước lên. Tô Nhất Xán và huấn luyện viên Sầm Thì lên xe thầy Tiểu Mao.
Sau khi vào phòng riêng, Thịnh Mễ Duyệt vừa ngồi xuống đang định mở đồ uống, Giang Sùng lại nghiêm mặt, lạnh lùng cất tiếng: “Biết lát nữa mình ra ngoài lái xe thì có thể đừng uống được không?”
Thịnh Mễ Duyệt vui vẻ cười đáp: “Anh không uống rượu thì đưa tôi về nhà đi.”
Trong lúc đó Sầm Thì nhìn hai người họ, Tô Nhất Xán thấy không vừa mắt nên nói cô ấy: “Lần nào cũng vậy, cậu cố ý uống rượu để Giang Sùng đưa về nhà. Đêm hôm khuya khoắt anh ấy còn phải đi về một mình, thậm chí cậu còn không nghĩ xem anh ấy phải đi bao xa nữa.”
Thịnh Mễ Duyệt ngẩng đầu lên ngắm Giang Sùng, cười: “Ừm, đi đi về về như vậy phiền phức quá, chi bằng tôi gả về Phượng Khê có phải tốt hơn không?”
Giang Sùng vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng không đáp lại, thầy Tiểu Mao bên cạnh hình như đã quen, chỉ có Sầm Thi còn ngơ ngác, bèn nói với anh: “Ngày nào Mễ Duyệt cũng đến gặp chúng ta.”
Sầm Thì cười cười, bảo mọi người gọi thêm. Thịnh Mễ Duyệt không biết hôm nay có chuyện gì nên đã lấy rất nhiều rượu, không có ý định tiết kiệm tiền cho anh. Tô Nhất Xán vốn đã dậy sớm, lại còn ngủ không ngon vẫn phải uống rượu với cô ấy. Nhưng cô lại dặn Sầm Thì không được uống rượu, đêm đó bị người ta dùng vai làm gối đến nỗi suýt bị xệ vai tới nơi.
Lúc ăn uống mọi người cũng tự động bỏ qua trận đấu hôm nay, trò chuyện vui vẻ với nhau. Không hiểu sao tới hồi ăn gần xong, bọn họ lại nói về nữ diễn viên lén kết hôn đã chiếm sóng hot search suốt hai ngày qua. Thịnh Mễ Duyệt lập tức xáp lại nói: “Đây cũng không phải là bí mật trong ngành. Hai năm trước tớ đã thấy cô ấy mang theo một đứa trẻ đến phim trường.”
Sầm Thì rủ mắt, Thịnh Mễ Duyệt uống xong, khi nói chuyện trong ánh mắt lộ vẻ ngả ngớn, cô ấy mỉm cười với Sầm Thì: “Tôi từng làm trong giới giải trí. Cậu nhóc đẹp trai, nếu sau này cậu không muốn trở thành huấn luyện viên bóng rổ thì chỉ với vẻ ngoài ưa nhìn này, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài việc kiếm sống nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Thì tựa lưng vào ghế, thản nhiên trả lời: “Được.”
Thịnh Mễ Duyệt nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi nói với anh: “Nào, chúng ta kết bạn trên WeChat đi.”
Giang Sùng cả tối không nói câu nào đột nhiên nói: “Sau này đừng đến đây nữa.”
Thịnh Mễ Duyệt chớp mắt, đặt điện thoại xuống rồi cầm ly rượu trước mặt lên, bầu không khí trên bàn bỗng trở nên kỳ lạ. Ba người còn lại đều nhìn sang phía bên này, Thịnh Mễ Duyệt uống rượu nhanh đến nỗi nó nhỏ xuống mu bàn tay cô ấy, Giang Sùng lập tức lấy rượu từ tay cô ấy và lặp lại: “Sau này đừng đến đây nữa.”
Thịnh Mễ Duyệt mượn hơi rượu hét vào mặt anh ấy: “Phượng Khê là nhà anh chắc? Anh nói không đến là tôi phải không đến hả? Anh quản tôi được à?”
Giang Sùng cố kìm nén tâm trạng nhìn chăm chú cô ấy, những người còn lại cũng không đụng đũa. Sau đó anh ấy im lặng đứng dậy, quay sang nói với mấy người đối diện: “Mọi người cứ ăn từ từ, tôi đi trước.”
Anh ấy vừa kéo ghế ra, Thịnh Mễ Duyệt đã cúi đầu vùi mặt vào những lọn tóc, khẽ nói: “Gia đình đã sắp xếp một người đàn ông cho tôi.” Giang Sùng ngừng bước một lát nhưng vẫn không dừng lại, chỉ bỏ lại câu “Chúc mừng”, sau đó mở cửa phòng VIP rồi rời đi.
Sau khi anh ấy rời đi, vẻ quyến rũ trên mặt Thịnh Mễ Duyệt biến mất, cả khuôn mặt cô ấy cũng trở nên lạnh lùng. Cô ấy cầm rượu lên uống như nước, Tô Nhất Xán thấy vậy cũng không thể để bạn mình uống nữa. Thế là cô đứng dậy định thanh toán thì thấy Sầm Thì đã đứng ở quầy thu ngân để thanh toán hóa đơn.
Cô vội vàng bước tới vài bước, kéo Sầm Thì lại và nói với anh: “Bữa ăn này khá đắt, em không cần trả tiền, để chị trả cho.”
Sầm Thì quay người lại, thờ ơ bước về phía lối đi: “Mẹ em từ nhỏ đã dạy rằng kính già yêu trẻ là truyền thống đạo đức của dân tộc Trung Hoa.”
Nói xong anh quay người lại và mỉm cười với Tô Nhất Xán. Vậy là nói cô trẻ hay già? Tô Nhất Xán không khỏi suy nghĩ, cô giơ tay đánh anh rồi hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra? Không phải em nói không có tiền sao?”
Một người phục vụ bưng cái xoong đi ngang qua, Sầm Thì thoáng nhìn quanh rồi quay lại ôm Tô Nhất Xán vào lòng, nắm lấy cổ tay rồi xoay người lại, ép cô vào tường hành lang.
May mà Sầm Thì nhanh chóng di chuyển cùng Tô Nhất Xán, người phục vụ cũng không khỏi giật mình. Trong lối đi chật chội, ánh sáng ấm áp trên đầu chiếu vào đôi má hơi ửng đỏ của Tô Nhất Xán. Cô không quá say sau khi uống rượu nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi uống rượu xong là sắc mặt cô lại hồng hào vô cùng mê người. Cảnh tượng Sầm Thì nhìn thấy trong phòng tắm ở trại huấn luyện lần trước hiện lên trong đầu anh, làm yết hầu anh lặng lẽ chuyển động lên xuống.
Tô Nhất Xán bình thường dù cho không mang giày cao gót nhưng lúc đứng trước một người đàn ông cao 1m8 cô cũng trông không hề lùn. Vậy mà khi Sầm Thì áp sát trước mặt, mắt cô chỉ có thể chạm tới cổ anh, tầm mắt cũng không khỏi rơi vào trên yết hầu. Trái cổ chậm rãi lên xuống lại gợi cảm một cách khó tả, mùi hương mát lạnh trên cơ thể anh giống như măng mọc lên sau cơn mưa xuân, sảng khoái và ngọt ngào, là một mùi hương nam tính không thể cưỡng lại. Trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn quên mất chàng trai đang ở trước mặt nhỏ hơn cô bảy tuổi, giữa họ lại tràn ngập bầu không khí kỳ lạ.
Sầm Thì cúi đầu nói nhỏ với cô: “Buổi tối em đi làm, có thể kiếm chút đỉnh.”
Tô Nhất Xán cử động cổ tay của cô trước, sau đó Sầm Thì buông cô ra, thản nhiên nói: “Bạn của chị có hứng thú với thầy Giang à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán không tự nhiên quay mặt đi: “Có hứng thú thì ích lợi gì? Phải bên nhau mới được.”
Ba của Thịnh Mễ Duyệt là giám đốc điều hành một công ty công nghệ, từ nhỏ cô ấy đã ăn sung mặc sướng. Từ thời đại học, cô ấy đã rất khao khát ngành giải trí, ba cô ấy cũng không buồn chớp mắt, bỏ tiền ra cho cô ấy chơi. Nếu không muốn chơi nữa, cô ấy sẽ đầu tư vào một số công việc kinh doanh nhỏ, hàng năm chỉ cần ngồi đợi chia lợi nhuận, mỗi ngày đều vô cùng thuận lợi.
Mà ba mẹ Giang Sùng thì là công nhân viên chức bị sa thải, mẹ anh ấy lâm bệnh khi anh ấy đang học cấp 3. Để chữa bệnh cho mẹ, gia đình đã thế chấp căn nhà duy nhất của họ. Giang Sùng khi ấy vốn có thành tích học tập tốt lại vì vậy mà trượt kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi vì sự việc này, anh ấy chỉ có thể học trường hạng hai, sau đó trở về Phượng Khê làm giáo viên thể dục.
Một cái túi của Thịnh Mễ Duyệt có thể bằng tiền lương cả năm của Giang Sùng. Mấy năm trước, Tô Nhất Xán cũng hỏi ý Giang Sùng là gì, anh ấy chỉ đưa điếu thuốc lên môi, ánh mắt mơ hồ, nhẹ nhàng trả lời: “Hầu hạ không nổi.”
Nhưng mà trong nhiều năm qua, có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho Giang Sùng nhưng anh cũng không chịu. Thịnh Mễ Duyệt thỉnh thoảng lại tìm đến Tô Nhất Xán, kỳ thực ai cũng biết trong lòng cô ấy luôn nhớ đến Giang Sùng. Nhiều lần cô ấy đều uống rượu để kiếm cớ cho Giang Sùng đưa cô ấy về nhà.
Mãi cho đến vài tháng trước, khi Tô Nhất Xán tiện đường về nhà ba mẹ, cô mới nhìn thấy nửa đêm Giang Sùng đang ngồi một mình ở bến xe buýt, đợi chuyến xe đêm cứ 40 phút lại xuất phát. Tô Nhất Xán biết rằng anh ấy muốn tiết kiệm một số tiền để mua nhà. Anh ấy nói, nếu thậm chí còn không có nhà thì làm sao có thể lo cho người khác?
Nhưng Tô Nhất Xán lại cảm thấy những năm tháng cô và Đỗ Kính Đình đều hai bàn tay trắng là những năm tháng đẹp nhất trong mối quan hệ của họ.
Khi Đỗ Kính Đình tốt nghiệp, cô còn đang học đại học, lúc đó Đỗ Kính Đình không có tiền, chỉ có thể ở chung một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ và hai người bạn cùng phòng.
Cuối tuần Đỗ Kính Đình đến đón Tô Nhất Xán, hai người phải chen chúc trên chiếc giường đơn, cửa sổ trong phòng vẫn lọt gió, ban đêm rất lạnh nên Đỗ Kính Đình đã đắp hết áo khoác ngoài cho cô.
Tô Nhất Xán luôn bị tiếng gió thổi đập vào cửa kính làm giật mình tỉnh dậy, Đỗ Kính Đình bịa ra đủ thứ chuyện xưa để dỗ cô ngủ. Sau này Tô Nhất Xán nghĩ lại có khi tài ăn nói của anh ta chắc chắn là nhờ vào thời điểm đó mà ra.
Có lần, bạn cùng phòng dùng bếp từ khiến phòng trọ mất điện, ngay cả thảm điện trong phòng cũng không bật lên được. Chân Tô Nhất Xán lạnh như băng, Đỗ Kính Đình ôm chân cô vào lòng để ủ ấm.
Đêm đó không có ánh sáng, Đỗ Kính Đình nói với cô rằng anh ta sẽ cho cô ở nhà riêng, cô sẽ không lo gây ra tiếng động quá lớn làm phiền bạn cùng phòng, cũng không phải dùng chung phòng tắm với người khác. Cô cũng không phải chịu đựng việc bị giật mình tỉnh giấc vì lạnh lúc nửa đêm. Cô có thể trang trí ngôi nhà theo ý thích, trải thảm mềm, mua một chiếc giường đôi lớn và có thêm một phòng thay đồ, không cần phải chất đống quần áo ở cuối giường ngủ mà không dám duỗi chân. Vào một đêm mà trong túi không có nổi hai mươi nghìn tệ, bọn họ đã hào hứng vẽ nên cuộc sống sau khi mua được nhà.
Mọi người đều nói Đỗ Kính Đình thành công là nhờ mối quan hệ của gia đình Tô Nhất Xán, nhưng cô lại không nghĩ vậy. Chú của cô chỉ cho Đỗ Kính Đình nền tảng, tất cả thành công đều do chính anh ta đạt được. Anh ta đã hai ngày hai đêm không chợp mắt để tạo mối quan hệ tốt với khách hàng, anh ta bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, ban đêm không mua được vé nên lái xe một mình 800km qua lại chỉ để kịp giao tài liệu trong tay cho bên A. Sau đó anh ta vội vàng quay lại để cùng cô đi xem buổi ra mắt bộ phim bom tấn Mỹ mà mình đã đồng ý xem cách đây một tuần. Toàn bộ rạp phim nhiệt huyết sôi trào vì bộ phim bom tấn Mỹ đó, nhưng anh ta là người duy nhất ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Cô chưa bao giờ cảm thấy Đỗ Kính Đình thành công là nhờ gia đình cô, mà trước sự giễu cợt của những người xung quanh, Đỗ Kính Đình chưa bao giờ giải thích về bản thân mà chỉ không ngừng tiến bộ và làm việc chăm chỉ.
Nhưng sau đó thì sao? Anh ta có tất cả nhưng lại mất cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro