Chương 40
2024-09-03 16:43:07
Đây là một câu chuyện rất dài, phải bắt đầu kể từ mẹ của Sầm Thì. Sầm Bội Anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, không bao giờ chịu khuất phục trước số phận.
Bà và mẹ Tô là bạn học cấp ba, lên đại học bà lại là bạn cùng trường với ba Tô, vì vậy đã mai mối cho ba mẹ của Tô Nhất Xán. Bà là người bạn thân và là bà mối của họ, chính vì vậy, ba mẹ Tô rất coi trọng người bạn này.
Nhưng gia đình Sầm Bội Anh không hạnh phúc. Bà có một người chị gái, cả gia đình lại muốn có một đứa con trai nên sau khi bà sinh ra, mọi người vô cùng thất vọng. Mẹ của Sầm Bội Anh phải chịu đựng mọi lời chê bai từ nhà chồng, bị chồng sỉ nhục và oán trách. Vô hình chung sự oán giận này đã chuyển lên người Sầm Bội Anh. Bà lớn lên trong sự đánh đập và mắng mỏ. Phải đến khi có ba đứa em trai, gia đình mới không vô cớ đối xử với bà như vậy nữa. Tuy nhiên, đối lập với những đứa em của mình, sống trong nhà nhưng bà như một người trong suốt, ăn cơm không được ngồi trên bàn, quần áo cũng không được mua mới mà phải nhường cho các em trai. Thậm chí, vì để tiết kiệm tiền cho các em đi học, bà chưa một lần tham gia vào hoạt động nào ở trường học.
Người nhà hy vọng bà sẽ giống như chị cả, sau khi học hết cấp hai thì đến làm việc trong một nhà máy. Tuy nhiên, Sầm Bội Anh không muốn chôn vùi tương lai của mình vì ba đứa em trai. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, bà đứng trước cửa phòng của hiệu trưởng chờ đợi tới 3 tiếng đồng hồ mới có thể mời được cô giáo chủ nhiệm tới nhà thuyết phục gia đình cho bà tiếp tục đi học.
Có lẽ là tạo hóa trêu ngươi, trong năm người con của nhà họ Sầm gia, chỉ có Sầm Bội Anh là học giỏi nhất. Khi bà mới vào cấp ba, ba mẹ của bà đã nói chi phí học đại học đắt đỏ, họ không có tiền để cho bà học đại học. Họ đề nghị bà sau khi học hết cấp ba thì phải đi làm thư ký văn phòng.
Có lần Sầm Bội Anh tỉnh dậy vào ban đêm, nghe được ba mẹ bà nói: “Bội Anh xinh đẹp như vậy, nếu nó được ông chủ của nhà máy để ý đến thì em trai của nó sau này sẽ không cần lo lắng về chuyện lấy vợ nữa.”
Kể từ ngày đó, Sầm Bội Anh quyết tâm thi đậu đại học, rời xa ba mẹ, gia đình này. Bà sẽ không trở thành công cụ kiếm tiền của các em trai.
Sau đó, bà đạt được thành tích xuất sắc, nhận được học bổng của trường đại học, có thể miễn một phần học phí. Tuy nhiên, thấy các em trai ngày càng lớn nên ba mẹ bà không muốn bà học đại học thêm bốn năm nữa, họ dọa sẽ cắt đứt quan hệ với bà. Năm đó, bà và gia đình đã xảy ra một cuộc cãi vã lớn, bà vô cùng giận giữ nên đã quyết định rời bỏ ngôi nhà mà mình đã sống suốt mười tám năm.
Bà đã ở nhờ nhà Quách Xuân Hoa, mẹ của Tô Nhất Xán cả kỳ nghỉ hè. Trong khoảng thời gian sống tại đây, bà phát hiện không phải ba mẹ nào cũng đối xử bất công với con cái.
Chứng kiến ba mẹ Quách Xuân Hoa mỗi ngày đều rất tận tâm chuẩn bị bữa tối, để dành trứng cá và mề gà cho con gái, mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho Quách Xuân Hoa, thậm chí còn tới hiệu sách đón họ về nhà khi trời mưa lớn.
Cảnh tượng đó khiến Sầm Bội Anh vô cùng đau lòng. Trong thời gian nghỉ hè năm đó ở nhà mẹ Tô, trong lòng bà luôn buồn bã và oán hận, bà nói với mẹ Tô rằng sau này nhất định bà sẽ thành công, sau đó đến một nơi xa để kết hôn, không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Theo những gì Quách Xuân Hoa biết, bà chưa từng về nhà một lần nào trong suốt bốn năm học đại học. Vào dịp Tết Nguyên Đán, ba mẹ Quách Xuân Hoa sẽ gọi bà đến nhà họ. Lần nào Sầm Bội Anh cũng dùng tiền làm thêm của mình để mua quà biếu họ, còn mua tặng mẹ Quách áo len, nhưng bà chưa bao giờ về thăm người thân. Ở một mức độ nào đó, Quách Xuân Hoa cảm thấy Sầm Bội Anh thật tàn nhẫn, nhưng bà không thuyết phục Sầm Bội Anh vì hiểu không nên thuyết phục người khác sống tử tế khi bà chưa hiểu rõ hoàn cảnh của họ.
Lúc đó bọn họ đều là những cô gái trẻ, cũng từng nghĩ sau này mình sẽ gặp được người đàn ông như thế nào. Thật không thể ngờ tới, Sầm Bội Anh lại nói muốn tìm một người nước ngoài.
Quách Xuân Hoa không biết Sầm Bội Anh đang nghĩ gì. Đầu những năm 90 của thế kỉ trước, hầu như chẳng có ai nghĩ đến việc tìm một người nước ngoài để kết hôn cả. Theo quan điểm của bà thì ý tưởng của Sầm Bội Anh có chút điên rồ.
Tuy nhiên, điều làm bà ngạc nhiên là Sầm Bội Anh thực sự quen một số người nước ngoài, và không lâu sau đó bà nói với mọi người rằng muốn tới nước Mỹ để phát triển.
Trước khi bà rời đi, ba mẹ Tô Nhất Xán đều tới tiễn bà. Lúc nói lời từ biệt, Sầm Bội Anh đã ôm Quách Xuân Hoa rồi nói vào tai bà: “Ba mẹ tớ biết tớ muốn ra nước ngoài bèn gọi tớ về nhà một chuyến, tớ nghĩ rằng họ muốn tạm biệt nên sẽ về xem sao.”
Bà nghẹn ngào nói: “Kết quả là bọn họ muốn tớ sau khi ra nước ngoài phải kiếm tiền gửi về nhà, nhưng tớ không đồng ý. Sau này tớ sẽ không quay về nữa. Xuân Hoa, tớ không có gia đình, không đi cũng không được, ra nước ngoài rồi tớ nhất định sẽ cố gắng hơn.”
Bà rưng rưng nước mắt nhưng cuối cùng cũng không để những giọt nước mắt đó chảy ra. Bà rời bỏ quê hương với sự kiên quyết và tinh thần không chịu khuất phục.
Một năm sau khi Sầm Bội Anh ra nước ngoài, mẹ Tô nhận được thư của bà. Trong thư, bà nói rằng bà đã kết hôn, chồng bà là một luật sư người Mỹ, công việc rất ổn định. Hôn lễ của họ được tổ chức tại giáo đường, bà đã dọn tới sống ở ngôi nhà lớn của chồng. Phía trước ngôi nhà có bãi cỏ rộng, họ còn nuôi một chú chó lớn tên là Quella.
Đầu những năm 90, Hồng Kông và Ma Cao vẫn chưa quay lại với sự quản lý của Trung Quốc, rất nhiều người trong nhà không có điện thoại. Khi đó, lương hàng tháng của ba mẹ Tô Nhất Xán chỉ hơn 200 tệ, họ vẫn sống trong một khu ký túc xá kiểu nhà gỗ do đơn vị cấp, diện tích căn phòng chỉ hơn mười mét vuông. Họ đọc thư của Sầm Bội Anh rồi cảm thán sự chênh lệch mức sống của hai nơi. Lúc đó, mẹ của Tô Nhất Xán đang mang thai cô, bà đã viết thư lại cho Sầm Bội Anh để chia sẻ tin vui với bà.
Họ thống nhất rằng nếu đứa trẻ sinh ra trong tương lai có giới tính khác nhau thì sẽ hứa hôn cho bọn trẻ. Trong mấy năm đầu tiên, mẹ Tô thường hỏi bà đã có tin vui chưa, nhưng mãi ba bốn năm sau Sầm Bội Anh vẫn chưa có thai, chuyện kết hôn của hai nhà cũng không được nhắc lại nữa.
Sau này Sầm Bội Anh hoàn thành chương trình học thạc sĩ bên đó, bà lấy được giấy phép hành nghề và trở thành nha sĩ, thu nhập khá ổn định, không lâu sau đã nhận được thẻ xanh. Đúng như những gì bà nói trước khi rời đi. Bà đã thành công và có chỗ đứng ở một đất nước xa lạ.
Gia đình Tô Nhất Xán chuyển đến ngôi nhà ba cô mới được cấp cho. Ngôi nhà này rộng rãi hơn, được trang bị điện thoại, tivi đen trắng và tủ lạnh một cửa. Quách Xuân Hoa đã gửi số điện thoại của nhà bà cho Sầm Bội Anh, nhưng bà chưa bao giờ gọi điện thoại cho họ.
Năm thứ hai sau khi Ma Cao trở về dưới sự quản lý của Trung Quốc, một ngày nọ, họ bất ngờ nhận được một cuộc gọi của Sầm Bội Anh từ phía bên kia đại dương. Bà hào hứng nói rằng hôm nay bà đã đến khu phố người Hoa và đã nghe thấy “Thất Tử Chi Ca”. Trong quán trà sữa kiểu Hồng Kông, có rất nhiều người Hoa ngâm nga theo. Chồng bà rất ngạc nhiên khi thấy bà khóc. Bà cười nói người nước ngoài không hiểu gì hết. Đây là năm thứ 8 tám bà sống ở Mỹ. Bà nói mình đang mang thai một bé trai, trong người đứa nhỏ này có dòng máu của người Trung Quốc. Bà hy vọng nếu sau này có cơ hội sẽ đưa đứa nhỏ về Trung Quốc xem thử.
Ba mẹ Tô Nhất Xán khi biết tin này đều rất mừng cho bà. Sau đó họ lại nghe tin người chồng Mỹ của bà đã nghỉ việc, tự thành lập công ty riêng. Một ngày sau họ nhận được hai bộ váy Baby Dior và một chiếc nhẫn đá quý đắt tiền, đây là món quà Sầm Bội Anh tặng cho Tô Nhất Xán mừng sinh nhật mười tuổi của cô.
Vào thời điểm đó, ở thành phố Ninh không có quầy Dior. Chiếc hộp đóng gói tinh xảo và chiếc nhẫn có giá trị cao mang theo lòng biết ơn của Sầm Bội Anh đối với gia đình Quách Xuân Hoa.
Mười năm sau, Trung Quốc phát triển nhanh chóng, gia đình Tô Nhất Xán mua một chiếc ô tô, thay chiếc tivi đen trắng thành tivi màu LCD, sau đó chuyển đến thành phố sống, trong một căn hộ có thang máy. Tuy nhiên, họ dần mất liên lạc với Sầm Bội Anh. Dù như vậy nhưng họ luôn tin rằng Sầm Bội Anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở nước ngoài, cuộc sống của bà sẽ mang màu sắc rực rỡ riêng biệt.
Mãi cho đến khi họ đến Miami để thăm ba của Sầm Thì và những người bạn Trung Quốc của Sầm Bội Anh ở đó, họ mới biết rõ ràng về quá khứ của bà.
Khi Sầm Bội Anh mới đến Mỹ, bà bị người trung gian lừa hết tiền. Trong lúc nghèo đói, bà phải ngủ ngoài đường, ăn đồ ăn thừa, nhưng bà rất thông minh, biết đi đến những nơi mà người Mỹ gốc Hoa tụ tập. Không lâu sau, người chủ nhà hàng thấy bà đáng thương nên nhận bà vào làm việc.
Sầm Bội Anh cao ráo, xinh đẹp nên chủ nhà hàng cũng quan tâm tới bà hơn. Tuy nhiên, tham vọng của Sầm Bội Anh không phải là trở thành tình nhân hay làm vợ của ông chủ nhà hàng đó.
Khi biết ông chủ còn có một nhà hàng cao cấp gần trung tâm thương mại Tallahassee, Sầm Bội Anh đã tận dụng sự ưu ái của ông chủ đối với bà và thành công chuyển đến nhà hàng đó sau hai tháng.
Trong nhà hàng thường xuyên có một số vị khách ưu tú ghé tới, Sầm Bội Anh sẽ chú ý đến sở thích và nghề nghiệp của những khách hàng này. Bà có thể dựa theo sở thích riêng của khách hàng để phục vụ nên đã giành được nhiều sự yêu thích từ họ.
Tháng thứ ba sau khi chuyển tới nhà hàng mới, bà đã gặp ba của Sầm Thì, một luận sư trẻ đầy triển vọng, gia cảnh lại khá giả. Tuy nhiên, ban đầu vị luật sư này không để ý đến cô gái người Hoa này lắm. Ông ta có thói quen 3 giờ chiều mỗi ngày sẽ tới nhà hàng uống một tách cà phê. Mỗi ngày Sầm Bội Anh đều chuẩn bị đồ ăn nhẹ miễn phí cho ông ta trước khi ông ta đến, đảm bảo tách cà phê ông ta uống luôn ở nhiệt độ thích hợp nhất ngày khi tới nhà hàng.
Cho đến khi vị luật sư này phát hiện ra món bánh ngọt của mình luôn khác với những người khác, ông ta cũng chưa từng ăn ở nơi nào khác, ông ta đã gọi Sầm Bội Anh tới, hỏi bà đó là món gì. Sầm Bội Anh kiên nhẫn giải thích cho ông ta, đây là bánh quế hoa, đây là bánh trung thu, còn đây là bánh đậu xanh. Bà kể cho ông ta nghe câu chuyện của từng món bánh ngọt. Lần đầu tiên ông ta nhìn kỹ cô gái người Hoa này và hỏi: “Cô có nhớ nhà không?”
Sầm Bội Anh cúi thấp đầu xuống, đôi mắt ngấn lệ trông thật đáng thương. Từ ngày hôm đó, ông ta đã nhớ kỹ bà, mỗi buổi chiều sau khi tới nhà hàng đều sẽ tới trò chuyện với bà.
Một thời gian sau, vị luật sư ấy kết thúc chuyến công tác của mình. Trước khi rời đi, ông ta cố ý tới nhà hàng tìm Sầm Bội Anh, nói với bà rằng ông ta phải quay lại Miami, ông ta muốn hỏi bà xem khi ở đó ông ta có thể mua những món bánh ngọt giống vậy ở đâu.
Sau khi sửng sốt một hồi, Sầm Bội Anh lắc đầu với ông ta. Ông ta không hiểu được ý của bà, sau lại nghe thấy bà thấp giọng nói: “Những món đó là tôi tự làm.”
Ông ta gật đầu chào tạm biệt bà, nhưng sau khi rời đi được hơn mười phút, ông ta đột nhiên quay lại, đứng trước cửa nhà hàng nhìn dáng vẻ bận rộn của Sầm Bội Anh, mỉm cười hỏi bà: “Em có muốn đi cùng tôi không?”
Sầm Bội Anh đã trở về Miami với luật sư Orson rồi kết hôn với ông ta. Bà sống trong một ngôi nhà rộng lớn, có một cuộc sống thoải mái không cần phải ngủ ngoài trời như trước kia nữa. Tuy nhiên, hàng xóm xung quanh không quá thích bà bởi vì bà là người Trung Quốc. Họ thường nói những điều khó nghe về bà. Ba mẹ của Orson đều có xuất thân tầng lớp giới thượng lưu da trắng nên họ không thể thoát khỏi tư tưởng phân biệt chủng tộc đã ăn vào sâu tận xương tủy. Mặc dù bề ngoại họ tỏ ra hòa hợp, nhưng Sầm Bội Anh vẫn có thể cảm nhận được sự bài xích người ngoại quốc của họ.
Nhưng bà không quan tâm tới điều này, bà muốn tìm một người chồng Mỹ, lấy được thẻ xanh để có thể định cư ở đây. Nếu người chồng có công việc tốt và gia đình đàng hoàng thì sẽ rất phù hợp với yêu cầu của bà.
Vì vậy, trong mắt Orson, người vợ Trung Quốc này là định mệnh đã mang đến cho ông ta, còn trong mắt Sầm Bội Anh, Orson chỉ là người để bà dựa dẫm và sinh tồn.
Nhưng bà sẽ không phụ thuộc vào một người đàn ông Mỹ mãi mãi, cho nên trong mấy năm đầu, bà luôn kìm nén cơn tức giận của mình để đối mặt với những lời phàn nàn của Orson, đối với những lời lăng mạ của hàng xóm, đối mặt với sự thờ ơ của gia đình chồng dành cho bản thân. Dường như bà nuốt hết những bất công vào trong cơ thể.
Bà đã lợi dụng những điều kiện vật chất tốt mà Orson cung cấp cho mình để học thạc sĩ, lấy bằng nha sĩ và có một công việc với mức lương cao. Orson không chịu nổi việc bà luôn bận rộn với công việc bên ngoài nên đã yêu cầu sau khi sinh Sầm Thì, bà phải ở nhà chăm sóc con cái. Đó cũng là lần đầu tiên Sầm Bội Anh tiên cãi nhau với Orson để đấu tranh cho lợi ích của bản thân.
Trong những năm làm nha sĩ, bà đã làm quen với rất nhiều người giàu có và bắt đầu có hứng thú với việc kinh doanh. Gần như ngay sau khi Orson chấp nhận công việc của bà, Sầm Bội Anh đã đề nghị ông ta mở một văn phòng riêng. Orson không thể theo kịp suy nghĩ của bà nên mâu thuẫn của hai người cũng ngày càng lớn hơn. Tuy nhiên, lần này Orson chọn cách thỏa hiệp. Ông ta làm theo gợi ý của Sầm Bội Anh, lôi kéo một số đồng nghiệp cũ về làm việc với mình. Sầm Bội Anh cũng từ chức để có thể toàn tâm hỗ trợ ông ta. Cũng nhờ vào công việc nha sĩ lúc trước mà bà đã tìm được một số tài nguyên cho Orson.
Văn phòng của Orson bắt đầu kiếm được tiền, dần dần đi đúng hướng, đó cũng là lúc đối diện với vấn đề phân chia cổ phần. Sầm Bội Anh lại xảy ra mâu thuẫn lớn với ông ta. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng ngày càng lạnh nhạt hơn, những cuộc cãi vã càng ngày càng thường xuyên.
Ba của Sầm Thì cho rằng Sầm Bội Anh chưa từng yêu ông ta, bà tiếp cận ông ta là có mục đích riêng, bà luôn bị ám ảnh bởi thành công và tiền bạc.
Sau khi ly hôn, Sầm Bội Anh được chia một phần tài sản, bà đưa con trai về Trung Quốc sống hai năm. Con trai rất giống bà, anh luôn thờ ơ với mọi thứ và rất khó gần. Ông ta mong muốn Felix có thể ở lại Mỹ để tiếp quản sự nghiệp của ông ta. Dù đã thuyết phục anh như thế nào đi nữa, anh vẫn nhất quyết muốn tới Trung Quốc. Orson hy vọng ba mẹ Tô Nhất Xán có thể thuyết phục Sầm Thì sớm trở lại Mỹ. Nếu anh bằng lòng về nhà, ông ta vẫn sẽ đối xử tốt với anh.
Ba mẹ Tô Nhất Xán có chút do dự trước lời nói từ một phía của ông ta. Theo quan điểm của họ, công ty hiện tại của Orson không thể đạt được quy mô lớn như vậy nếu không có sự ủng hộ và quyết định táo bạo của Sầm Bội Anh. Nhưng khi ông ta nói về bà, ông ta lại tỏ ra kiêu ngạo và khinh thường ngay cả khi bà đã qua đời.
Ba mẹ Tô không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Orson. Họ muốn nghĩ kĩ hơn nên quyết định ở lại thêm một ngày để gặp những người bạn Trung Quốc của Sầm Bội Anh ở Mỹ.
Nhưng thứ khiến họ ngạc nhiên là khi họ vô tình biết được những gì Sầm Thì đã phải trải qua từ người bạn thân của Sầm Bội Anh.
Bà và mẹ Tô là bạn học cấp ba, lên đại học bà lại là bạn cùng trường với ba Tô, vì vậy đã mai mối cho ba mẹ của Tô Nhất Xán. Bà là người bạn thân và là bà mối của họ, chính vì vậy, ba mẹ Tô rất coi trọng người bạn này.
Nhưng gia đình Sầm Bội Anh không hạnh phúc. Bà có một người chị gái, cả gia đình lại muốn có một đứa con trai nên sau khi bà sinh ra, mọi người vô cùng thất vọng. Mẹ của Sầm Bội Anh phải chịu đựng mọi lời chê bai từ nhà chồng, bị chồng sỉ nhục và oán trách. Vô hình chung sự oán giận này đã chuyển lên người Sầm Bội Anh. Bà lớn lên trong sự đánh đập và mắng mỏ. Phải đến khi có ba đứa em trai, gia đình mới không vô cớ đối xử với bà như vậy nữa. Tuy nhiên, đối lập với những đứa em của mình, sống trong nhà nhưng bà như một người trong suốt, ăn cơm không được ngồi trên bàn, quần áo cũng không được mua mới mà phải nhường cho các em trai. Thậm chí, vì để tiết kiệm tiền cho các em đi học, bà chưa một lần tham gia vào hoạt động nào ở trường học.
Người nhà hy vọng bà sẽ giống như chị cả, sau khi học hết cấp hai thì đến làm việc trong một nhà máy. Tuy nhiên, Sầm Bội Anh không muốn chôn vùi tương lai của mình vì ba đứa em trai. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, bà đứng trước cửa phòng của hiệu trưởng chờ đợi tới 3 tiếng đồng hồ mới có thể mời được cô giáo chủ nhiệm tới nhà thuyết phục gia đình cho bà tiếp tục đi học.
Có lẽ là tạo hóa trêu ngươi, trong năm người con của nhà họ Sầm gia, chỉ có Sầm Bội Anh là học giỏi nhất. Khi bà mới vào cấp ba, ba mẹ của bà đã nói chi phí học đại học đắt đỏ, họ không có tiền để cho bà học đại học. Họ đề nghị bà sau khi học hết cấp ba thì phải đi làm thư ký văn phòng.
Có lần Sầm Bội Anh tỉnh dậy vào ban đêm, nghe được ba mẹ bà nói: “Bội Anh xinh đẹp như vậy, nếu nó được ông chủ của nhà máy để ý đến thì em trai của nó sau này sẽ không cần lo lắng về chuyện lấy vợ nữa.”
Kể từ ngày đó, Sầm Bội Anh quyết tâm thi đậu đại học, rời xa ba mẹ, gia đình này. Bà sẽ không trở thành công cụ kiếm tiền của các em trai.
Sau đó, bà đạt được thành tích xuất sắc, nhận được học bổng của trường đại học, có thể miễn một phần học phí. Tuy nhiên, thấy các em trai ngày càng lớn nên ba mẹ bà không muốn bà học đại học thêm bốn năm nữa, họ dọa sẽ cắt đứt quan hệ với bà. Năm đó, bà và gia đình đã xảy ra một cuộc cãi vã lớn, bà vô cùng giận giữ nên đã quyết định rời bỏ ngôi nhà mà mình đã sống suốt mười tám năm.
Bà đã ở nhờ nhà Quách Xuân Hoa, mẹ của Tô Nhất Xán cả kỳ nghỉ hè. Trong khoảng thời gian sống tại đây, bà phát hiện không phải ba mẹ nào cũng đối xử bất công với con cái.
Chứng kiến ba mẹ Quách Xuân Hoa mỗi ngày đều rất tận tâm chuẩn bị bữa tối, để dành trứng cá và mề gà cho con gái, mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho Quách Xuân Hoa, thậm chí còn tới hiệu sách đón họ về nhà khi trời mưa lớn.
Cảnh tượng đó khiến Sầm Bội Anh vô cùng đau lòng. Trong thời gian nghỉ hè năm đó ở nhà mẹ Tô, trong lòng bà luôn buồn bã và oán hận, bà nói với mẹ Tô rằng sau này nhất định bà sẽ thành công, sau đó đến một nơi xa để kết hôn, không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Theo những gì Quách Xuân Hoa biết, bà chưa từng về nhà một lần nào trong suốt bốn năm học đại học. Vào dịp Tết Nguyên Đán, ba mẹ Quách Xuân Hoa sẽ gọi bà đến nhà họ. Lần nào Sầm Bội Anh cũng dùng tiền làm thêm của mình để mua quà biếu họ, còn mua tặng mẹ Quách áo len, nhưng bà chưa bao giờ về thăm người thân. Ở một mức độ nào đó, Quách Xuân Hoa cảm thấy Sầm Bội Anh thật tàn nhẫn, nhưng bà không thuyết phục Sầm Bội Anh vì hiểu không nên thuyết phục người khác sống tử tế khi bà chưa hiểu rõ hoàn cảnh của họ.
Lúc đó bọn họ đều là những cô gái trẻ, cũng từng nghĩ sau này mình sẽ gặp được người đàn ông như thế nào. Thật không thể ngờ tới, Sầm Bội Anh lại nói muốn tìm một người nước ngoài.
Quách Xuân Hoa không biết Sầm Bội Anh đang nghĩ gì. Đầu những năm 90 của thế kỉ trước, hầu như chẳng có ai nghĩ đến việc tìm một người nước ngoài để kết hôn cả. Theo quan điểm của bà thì ý tưởng của Sầm Bội Anh có chút điên rồ.
Tuy nhiên, điều làm bà ngạc nhiên là Sầm Bội Anh thực sự quen một số người nước ngoài, và không lâu sau đó bà nói với mọi người rằng muốn tới nước Mỹ để phát triển.
Trước khi bà rời đi, ba mẹ Tô Nhất Xán đều tới tiễn bà. Lúc nói lời từ biệt, Sầm Bội Anh đã ôm Quách Xuân Hoa rồi nói vào tai bà: “Ba mẹ tớ biết tớ muốn ra nước ngoài bèn gọi tớ về nhà một chuyến, tớ nghĩ rằng họ muốn tạm biệt nên sẽ về xem sao.”
Bà nghẹn ngào nói: “Kết quả là bọn họ muốn tớ sau khi ra nước ngoài phải kiếm tiền gửi về nhà, nhưng tớ không đồng ý. Sau này tớ sẽ không quay về nữa. Xuân Hoa, tớ không có gia đình, không đi cũng không được, ra nước ngoài rồi tớ nhất định sẽ cố gắng hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà rưng rưng nước mắt nhưng cuối cùng cũng không để những giọt nước mắt đó chảy ra. Bà rời bỏ quê hương với sự kiên quyết và tinh thần không chịu khuất phục.
Một năm sau khi Sầm Bội Anh ra nước ngoài, mẹ Tô nhận được thư của bà. Trong thư, bà nói rằng bà đã kết hôn, chồng bà là một luật sư người Mỹ, công việc rất ổn định. Hôn lễ của họ được tổ chức tại giáo đường, bà đã dọn tới sống ở ngôi nhà lớn của chồng. Phía trước ngôi nhà có bãi cỏ rộng, họ còn nuôi một chú chó lớn tên là Quella.
Đầu những năm 90, Hồng Kông và Ma Cao vẫn chưa quay lại với sự quản lý của Trung Quốc, rất nhiều người trong nhà không có điện thoại. Khi đó, lương hàng tháng của ba mẹ Tô Nhất Xán chỉ hơn 200 tệ, họ vẫn sống trong một khu ký túc xá kiểu nhà gỗ do đơn vị cấp, diện tích căn phòng chỉ hơn mười mét vuông. Họ đọc thư của Sầm Bội Anh rồi cảm thán sự chênh lệch mức sống của hai nơi. Lúc đó, mẹ của Tô Nhất Xán đang mang thai cô, bà đã viết thư lại cho Sầm Bội Anh để chia sẻ tin vui với bà.
Họ thống nhất rằng nếu đứa trẻ sinh ra trong tương lai có giới tính khác nhau thì sẽ hứa hôn cho bọn trẻ. Trong mấy năm đầu tiên, mẹ Tô thường hỏi bà đã có tin vui chưa, nhưng mãi ba bốn năm sau Sầm Bội Anh vẫn chưa có thai, chuyện kết hôn của hai nhà cũng không được nhắc lại nữa.
Sau này Sầm Bội Anh hoàn thành chương trình học thạc sĩ bên đó, bà lấy được giấy phép hành nghề và trở thành nha sĩ, thu nhập khá ổn định, không lâu sau đã nhận được thẻ xanh. Đúng như những gì bà nói trước khi rời đi. Bà đã thành công và có chỗ đứng ở một đất nước xa lạ.
Gia đình Tô Nhất Xán chuyển đến ngôi nhà ba cô mới được cấp cho. Ngôi nhà này rộng rãi hơn, được trang bị điện thoại, tivi đen trắng và tủ lạnh một cửa. Quách Xuân Hoa đã gửi số điện thoại của nhà bà cho Sầm Bội Anh, nhưng bà chưa bao giờ gọi điện thoại cho họ.
Năm thứ hai sau khi Ma Cao trở về dưới sự quản lý của Trung Quốc, một ngày nọ, họ bất ngờ nhận được một cuộc gọi của Sầm Bội Anh từ phía bên kia đại dương. Bà hào hứng nói rằng hôm nay bà đã đến khu phố người Hoa và đã nghe thấy “Thất Tử Chi Ca”. Trong quán trà sữa kiểu Hồng Kông, có rất nhiều người Hoa ngâm nga theo. Chồng bà rất ngạc nhiên khi thấy bà khóc. Bà cười nói người nước ngoài không hiểu gì hết. Đây là năm thứ 8 tám bà sống ở Mỹ. Bà nói mình đang mang thai một bé trai, trong người đứa nhỏ này có dòng máu của người Trung Quốc. Bà hy vọng nếu sau này có cơ hội sẽ đưa đứa nhỏ về Trung Quốc xem thử.
Ba mẹ Tô Nhất Xán khi biết tin này đều rất mừng cho bà. Sau đó họ lại nghe tin người chồng Mỹ của bà đã nghỉ việc, tự thành lập công ty riêng. Một ngày sau họ nhận được hai bộ váy Baby Dior và một chiếc nhẫn đá quý đắt tiền, đây là món quà Sầm Bội Anh tặng cho Tô Nhất Xán mừng sinh nhật mười tuổi của cô.
Vào thời điểm đó, ở thành phố Ninh không có quầy Dior. Chiếc hộp đóng gói tinh xảo và chiếc nhẫn có giá trị cao mang theo lòng biết ơn của Sầm Bội Anh đối với gia đình Quách Xuân Hoa.
Mười năm sau, Trung Quốc phát triển nhanh chóng, gia đình Tô Nhất Xán mua một chiếc ô tô, thay chiếc tivi đen trắng thành tivi màu LCD, sau đó chuyển đến thành phố sống, trong một căn hộ có thang máy. Tuy nhiên, họ dần mất liên lạc với Sầm Bội Anh. Dù như vậy nhưng họ luôn tin rằng Sầm Bội Anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở nước ngoài, cuộc sống của bà sẽ mang màu sắc rực rỡ riêng biệt.
Mãi cho đến khi họ đến Miami để thăm ba của Sầm Thì và những người bạn Trung Quốc của Sầm Bội Anh ở đó, họ mới biết rõ ràng về quá khứ của bà.
Khi Sầm Bội Anh mới đến Mỹ, bà bị người trung gian lừa hết tiền. Trong lúc nghèo đói, bà phải ngủ ngoài đường, ăn đồ ăn thừa, nhưng bà rất thông minh, biết đi đến những nơi mà người Mỹ gốc Hoa tụ tập. Không lâu sau, người chủ nhà hàng thấy bà đáng thương nên nhận bà vào làm việc.
Sầm Bội Anh cao ráo, xinh đẹp nên chủ nhà hàng cũng quan tâm tới bà hơn. Tuy nhiên, tham vọng của Sầm Bội Anh không phải là trở thành tình nhân hay làm vợ của ông chủ nhà hàng đó.
Khi biết ông chủ còn có một nhà hàng cao cấp gần trung tâm thương mại Tallahassee, Sầm Bội Anh đã tận dụng sự ưu ái của ông chủ đối với bà và thành công chuyển đến nhà hàng đó sau hai tháng.
Trong nhà hàng thường xuyên có một số vị khách ưu tú ghé tới, Sầm Bội Anh sẽ chú ý đến sở thích và nghề nghiệp của những khách hàng này. Bà có thể dựa theo sở thích riêng của khách hàng để phục vụ nên đã giành được nhiều sự yêu thích từ họ.
Tháng thứ ba sau khi chuyển tới nhà hàng mới, bà đã gặp ba của Sầm Thì, một luận sư trẻ đầy triển vọng, gia cảnh lại khá giả. Tuy nhiên, ban đầu vị luật sư này không để ý đến cô gái người Hoa này lắm. Ông ta có thói quen 3 giờ chiều mỗi ngày sẽ tới nhà hàng uống một tách cà phê. Mỗi ngày Sầm Bội Anh đều chuẩn bị đồ ăn nhẹ miễn phí cho ông ta trước khi ông ta đến, đảm bảo tách cà phê ông ta uống luôn ở nhiệt độ thích hợp nhất ngày khi tới nhà hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho đến khi vị luật sư này phát hiện ra món bánh ngọt của mình luôn khác với những người khác, ông ta cũng chưa từng ăn ở nơi nào khác, ông ta đã gọi Sầm Bội Anh tới, hỏi bà đó là món gì. Sầm Bội Anh kiên nhẫn giải thích cho ông ta, đây là bánh quế hoa, đây là bánh trung thu, còn đây là bánh đậu xanh. Bà kể cho ông ta nghe câu chuyện của từng món bánh ngọt. Lần đầu tiên ông ta nhìn kỹ cô gái người Hoa này và hỏi: “Cô có nhớ nhà không?”
Sầm Bội Anh cúi thấp đầu xuống, đôi mắt ngấn lệ trông thật đáng thương. Từ ngày hôm đó, ông ta đã nhớ kỹ bà, mỗi buổi chiều sau khi tới nhà hàng đều sẽ tới trò chuyện với bà.
Một thời gian sau, vị luật sư ấy kết thúc chuyến công tác của mình. Trước khi rời đi, ông ta cố ý tới nhà hàng tìm Sầm Bội Anh, nói với bà rằng ông ta phải quay lại Miami, ông ta muốn hỏi bà xem khi ở đó ông ta có thể mua những món bánh ngọt giống vậy ở đâu.
Sau khi sửng sốt một hồi, Sầm Bội Anh lắc đầu với ông ta. Ông ta không hiểu được ý của bà, sau lại nghe thấy bà thấp giọng nói: “Những món đó là tôi tự làm.”
Ông ta gật đầu chào tạm biệt bà, nhưng sau khi rời đi được hơn mười phút, ông ta đột nhiên quay lại, đứng trước cửa nhà hàng nhìn dáng vẻ bận rộn của Sầm Bội Anh, mỉm cười hỏi bà: “Em có muốn đi cùng tôi không?”
Sầm Bội Anh đã trở về Miami với luật sư Orson rồi kết hôn với ông ta. Bà sống trong một ngôi nhà rộng lớn, có một cuộc sống thoải mái không cần phải ngủ ngoài trời như trước kia nữa. Tuy nhiên, hàng xóm xung quanh không quá thích bà bởi vì bà là người Trung Quốc. Họ thường nói những điều khó nghe về bà. Ba mẹ của Orson đều có xuất thân tầng lớp giới thượng lưu da trắng nên họ không thể thoát khỏi tư tưởng phân biệt chủng tộc đã ăn vào sâu tận xương tủy. Mặc dù bề ngoại họ tỏ ra hòa hợp, nhưng Sầm Bội Anh vẫn có thể cảm nhận được sự bài xích người ngoại quốc của họ.
Nhưng bà không quan tâm tới điều này, bà muốn tìm một người chồng Mỹ, lấy được thẻ xanh để có thể định cư ở đây. Nếu người chồng có công việc tốt và gia đình đàng hoàng thì sẽ rất phù hợp với yêu cầu của bà.
Vì vậy, trong mắt Orson, người vợ Trung Quốc này là định mệnh đã mang đến cho ông ta, còn trong mắt Sầm Bội Anh, Orson chỉ là người để bà dựa dẫm và sinh tồn.
Nhưng bà sẽ không phụ thuộc vào một người đàn ông Mỹ mãi mãi, cho nên trong mấy năm đầu, bà luôn kìm nén cơn tức giận của mình để đối mặt với những lời phàn nàn của Orson, đối với những lời lăng mạ của hàng xóm, đối mặt với sự thờ ơ của gia đình chồng dành cho bản thân. Dường như bà nuốt hết những bất công vào trong cơ thể.
Bà đã lợi dụng những điều kiện vật chất tốt mà Orson cung cấp cho mình để học thạc sĩ, lấy bằng nha sĩ và có một công việc với mức lương cao. Orson không chịu nổi việc bà luôn bận rộn với công việc bên ngoài nên đã yêu cầu sau khi sinh Sầm Thì, bà phải ở nhà chăm sóc con cái. Đó cũng là lần đầu tiên Sầm Bội Anh tiên cãi nhau với Orson để đấu tranh cho lợi ích của bản thân.
Trong những năm làm nha sĩ, bà đã làm quen với rất nhiều người giàu có và bắt đầu có hứng thú với việc kinh doanh. Gần như ngay sau khi Orson chấp nhận công việc của bà, Sầm Bội Anh đã đề nghị ông ta mở một văn phòng riêng. Orson không thể theo kịp suy nghĩ của bà nên mâu thuẫn của hai người cũng ngày càng lớn hơn. Tuy nhiên, lần này Orson chọn cách thỏa hiệp. Ông ta làm theo gợi ý của Sầm Bội Anh, lôi kéo một số đồng nghiệp cũ về làm việc với mình. Sầm Bội Anh cũng từ chức để có thể toàn tâm hỗ trợ ông ta. Cũng nhờ vào công việc nha sĩ lúc trước mà bà đã tìm được một số tài nguyên cho Orson.
Văn phòng của Orson bắt đầu kiếm được tiền, dần dần đi đúng hướng, đó cũng là lúc đối diện với vấn đề phân chia cổ phần. Sầm Bội Anh lại xảy ra mâu thuẫn lớn với ông ta. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng ngày càng lạnh nhạt hơn, những cuộc cãi vã càng ngày càng thường xuyên.
Ba của Sầm Thì cho rằng Sầm Bội Anh chưa từng yêu ông ta, bà tiếp cận ông ta là có mục đích riêng, bà luôn bị ám ảnh bởi thành công và tiền bạc.
Sau khi ly hôn, Sầm Bội Anh được chia một phần tài sản, bà đưa con trai về Trung Quốc sống hai năm. Con trai rất giống bà, anh luôn thờ ơ với mọi thứ và rất khó gần. Ông ta mong muốn Felix có thể ở lại Mỹ để tiếp quản sự nghiệp của ông ta. Dù đã thuyết phục anh như thế nào đi nữa, anh vẫn nhất quyết muốn tới Trung Quốc. Orson hy vọng ba mẹ Tô Nhất Xán có thể thuyết phục Sầm Thì sớm trở lại Mỹ. Nếu anh bằng lòng về nhà, ông ta vẫn sẽ đối xử tốt với anh.
Ba mẹ Tô Nhất Xán có chút do dự trước lời nói từ một phía của ông ta. Theo quan điểm của họ, công ty hiện tại của Orson không thể đạt được quy mô lớn như vậy nếu không có sự ủng hộ và quyết định táo bạo của Sầm Bội Anh. Nhưng khi ông ta nói về bà, ông ta lại tỏ ra kiêu ngạo và khinh thường ngay cả khi bà đã qua đời.
Ba mẹ Tô không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Orson. Họ muốn nghĩ kĩ hơn nên quyết định ở lại thêm một ngày để gặp những người bạn Trung Quốc của Sầm Bội Anh ở Mỹ.
Nhưng thứ khiến họ ngạc nhiên là khi họ vô tình biết được những gì Sầm Thì đã phải trải qua từ người bạn thân của Sầm Bội Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro