Chương 42
2024-09-03 16:43:07
Thứ Giang Sùng gửi cho Tô Nhất Xán là một đoạn video ngắn được cắt nối biên tập dưới dạng phim tài liệu bởi một tài khoản có tên là "Nhân vật bóng rổ".
Tô Nhất Xán vừa đi đến bãi đậu xe vừa bấm vào xem video.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Sầm Thì trên sân thi đấu, đây là bộ dạng khi anh thi đấu chuyên nghiệp ở châu Âu. Lúc đó trông anh trẻ hơn, mái tóc xoăn bồng bềnh tung bay trên sân. Kỹ thuật xoay tròn như con quay của anh khiến những cầu thủ khác trên sân không thể ngăn cản anh. Những pha cướp bóng, chuyền bóng, rê bóng nhanh hoa cả mắt của anh càng khiến mọi người khiếp sợ. Nó dường như đã trở thành biểu tượng bóng rổ đường phố của anh. Khi đó, anh có đủ khả năng để kết hợp kỹ thuật này vào trong thi đấu chuyên nghiệp, biến nó thành kỹ thuật của riêng anh.
Tầm mắt của Tô Nhất Xán dõi theo anh trên sân thi đấu qua di động. Máy ảnh được phóng to, tia sáng trong mắt anh sáng bừng lên. Nhìn anh tràn đầy nhiệt huyết, đó là sắc thái mà Tô Nhất Xán chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt Sầm Thì. Phấn chấn, mạnh mẽ, tỏa sáng rực rỡ.
Phụ đề trên video nhận xét rằng anh là chàng trai có thể phát huy kỹ thuật xoay tròn đến mức tối đa. Đây là một trong những trận đấu đỉnh cao của anh. Anh ghi được 29 điểm và 10 lần bắt bóng bật bảng. Anh đã thành công thu hút sự chú ý của LW.
Sau 1 năm thông qua dự tuyển, Felix Leverett thành công gia nhập NBA để thi đấu cho LW. Năm đó LW đang rất cần những cầu thủ trẻ mới.
Ở mùa giải thi đấu đầu tiên, anh không có tên trong đội hình chính thức. Khi còn là tân binh, anh không nhận được nhiều sự chú ý. Khải đến giữa trận, khi hậu vệ chính phạm 4 lỗi, huấn luyện viên điều chỉnh chiến thuật nên anh được vào sân thay thế bổ sung. Anh đã ghi 16 điểm trong trận đấu đó, gồm 3 lần bắt bóng bật bảng, 4 kiến tạo, 2 lần cướp bóng.
Những số liệu này đã thay đổi nhận thức của mọi người, chỉ tiếc khi đó LW đã bỏ lỡ trận đấu vòng loại trực tiếp.
Ở trận thi đấu năm sau, anh có cơ hội vào đội hình chính thức. Trong trận đầu tiên, anh đóng góp 18 điểm và 7 kiến tạo. Khi đó Sầm Thì không còn để tóc dài nữa, mái tóc ngắn màu nâu gọn gàng, khuôn mặt sáng ngời, đôi mắt sắc sảo của anh giống như một con sói bất khả chiến bại trên sân. Lúc anh mỉm cười trông rất thuần khiết, lúc cười lớn lại hào phóng sang sảng.
Sau hơn nửa trận đấu, anh được điều chỉnh đến đội hình chủ lực. Ở lần đỉnh cao nhất, anh ghi được số điểm cao tận 29,3. Những pha hạ gục nghịch thiên tuyệt sát trong trận đấu đó của anh đã trở thành kinh điển. Kỹ năng của anh khiến toàn bộ khán giả phải kinh ngạc, thán phục, thậm chí còn vượt qua cả thành tích thi đấu chuyên nghiệp của anh ở châu Âu, mở ra thời kỳ huy hoàng nhất trong sự nghiệp bóng rổ chuyên nghiệp của anh. Thế giới đánh giá anh là một thiên tài bóng rổ, nhiều người tin rằng anh sẽ tham gia vào Trận đấu All-Star. Vì ngoại hình nổi bật và là người Châu Á nên đội bóng và người đại diện coi anh như một ngôi sao. Chỉ cần anh tham gia Trận đấu All-star, bằng ngoại hình của mình, chắc chắn anh sẽ nhận được sự yêu mến của đông đảo người hâm mộ bóng rổ.
Trong mắt mọi người, chàng trai trẻ này sẽ có một tương lai tươi sáng trong sự nghiệp bóng rổ chuyên nghiệp của mình. Anh là một tân binh đang lên ở LW và thậm chí là cả giải đấu. Anh chói sáng như viên ngọc trai và có một con đường sự nghiệp gấm vóc thênh thang đang chờ đợi anh trong tương lai.
Tuy nhiên, trước khi trở nên nổi tiếng, anh đã phải dừng lại ngay trước thềm vòng loại trực tiếp do chấn thương. LW đã bỏ lỡ vòng loại trực tiếp trong 4 năm liên tiếp. Vì có thêm Felix Leverett gia nhập nên anh đã mở ra một con đường đi đến vòng loại trực tiếp. Nhưng cũng bởi vì Felix Leverett rời khỏi, cho nên trong trận đấu vòng loại trực tiếp, LW không thể đi xa hơn được nữa
Máy quay trong video chuyển cảnh, quay lại cảnh Felix ngồi bên sân trong trận đấu LW vừa qua. Anh đeo đồ bảo hộ ở chân phải, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Trận đấu chấm dứt, LW thua MS, Felix mặc áo số 13 trong ống kính từ từ đứng dậy khỏi ghế, kéo lê đôi chân mang đồ bảo hộ, di chuyển từng bước đến giữa sân, khó khăn cúi người xuống hôn xuống sàn thi đấu, hoàn toàn từ biệt sự nghiệp bóng rổ. Lúc anh ngẩng đầu lên, lông mi đã ươn ướt.
Các đốt ngón tay nắm vào cửa xe của Tô Nhất Xán siết chặt. Lúc màn ảnh dừng lại tại khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như vượt qua không gian, vượt qua thời gian, vượt qua màn hình này để kết nối với trái tim của người đàn ông này. Không ai rõ cảm giác mà không thể buông được, giữ không được, quên cũng không xong hơn cô.
Đôi mắt cô ngấn nước. Cô chống hai tay lên nóc xe, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, cảm thấy càng lúc càng khó thở, rồi cô hít một hơi thật mạnh, mở cửa xe lái xe một mạch đến quận Phượng Khê.
Đoạn video bình luận ngắn tám phút này đã giúp Tô Nhất Xán hiểu được toàn bộ sự nghiệp bóng rổ chuyên nghiệp đến lúc ngã xuống của Sầm Thì, chấn động mức đầu óc cô trống rỗng, như thể việc đi đến sân bay đón anh vẫn là chuyện của ngày hôm qua. Anh ăn mặc một cách lòe loẹt, lười biếng xuất hiện trước mặt cô. Khi đó cô không thể liên tưởng giữa chàng trai trẻ này với một cầu thủ NBA được.
Trên đường trở về Phượng Khê, Tô Nhất Xán cảm thấy ngực mình như có một tảng đá lớn đè nặng. Cô đạp ga hết công suất. Đã lâu rồi cô không có cảm giác vội vàng muốn lao tới bên cạnh một người nào đó như vậy.
Cô lái xe một mạch về trường học, trời đã gần tối, nhà thi đấu đã bật đèn. Cô chạy ba bước gộp thành hai bước vào. Mọi người gần như đã giải tán hết rồi. Cô tưởng rằng trận đấu đã kết thúc, Triệu Kỳ và những người khác trong đội bóng rổ đều không có ở đó, Sầm Thì cũng không thấy đâu.
Tới cạnh mấy đứa học sinh cấp 3 đang ngồi vây quanh xem điện thoại, thỉnh thoảng lại nói: "Mẹ kiếp!"
Tô Nhất Xán bước tới vài bước, đứng đằng sau đưa mắt nhìn về màn hình điện thoại. Đây là quá trình 1 đấu 1 giữa Ân Tá và Sầm Thì. Không biết ai đã quay video lại, lúc này có một nhóm học sinh bỏ lỡ trận đấu đang xem.
Trong video trên điện thoại di động, Ân Tá rất mạnh mẽ, sức tấn công và sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc, còn những bước tiến và động tác của Sầm Thì lại uyển chuyển như cơn gió, đến mức Ân Tá thậm chí không thể chạm vào bóng của anh. Sau một số cú ném bóng tầm xa và các thủ thuật chuyền bóng, Sầm Thì quay lại nhìn xuống Ân Tá. Trong điện thoại di động tràn ngập tiếng la hét của các học sinh, màn hình cũng không ngừng rung chuyển. Sầm Thì tiếp tục sử dụng những cú ném bóng tầm xa mà Ân Tá am hiểu để làm cho Ân Tá phải thua tâm phục khẩu phục.
Đến gần cuối trận đấu, Tô Nhất Xán nhận thấy biểu hiện của Sầm Thì hơi thay đổi. Anh cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, đôi mắt giấu dưới mái tóc xoăn như đang vùng vẫy. Khi nhìn đến cảnh này, tầm mắt Tô Nhất Xán thoáng thấy bóng đen ngồi dưới trụ bóng rổ. Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, sải bước về phía người đó.
Ân Tá ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt cụp xuống, mồ hôi trên đầu đổ xuống như mưa, toàn thân như ướt đẫm mồ hôi.
Tô Nhất Xán không khách sáo mà tiến tới gần và đá cậu ta một cú. Trong phút chốc, toàn bộ nhà thi đấu lặng như tờ, đám học sinh thưa thớt đột nhiên đều ngẩng đầu lên.
Ân Tá ngồi trên mặt đất, bị bao phủ bởi một bóng người, cơ thể bất động. Cậu ta từ từ ngước mắt lên. Tô Nhất Xán quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ áo cậu ta, nhấc cậu ta lên trước mặt cô, nghiêm giọng hỏi: "Thú vị lắm phải không? Không phải là em rất tự tin à? Còn dám tìm huấn luyện viên Sầm đấu một trận, em ngại bản thân sống quá lâu rồi sao? Em có biết rằng Sầm Thì là dân bóng rổ đường phố ở Mỹ không hả?"
Con ngươi của Ân Tá co rụt lại, chẳng trách mọi chiến thuật của cậu ta đều không thể thoát khỏi tầm mắt của huấn luyện viên Sầm. Đến bây giờ cậu ta mới nhận ra anh đã từng chơi bóng rổ đường phố và am hiểu các chiêu trò của bóng rổ đường phố.
Ân Tá ngạc nhiên nhìn chằm chằm v Tô Nhất Xán. Cô buông cậu ta ra, nghiến thật chặt răng nói: "Nếu huấn luyện viên Sầm không bị thương nặng thì kiếp này em chẳng có cơ hội nhìn thấy cậu ấy đau, đánh cậu ấy tàn phế thì có lợi gì cho em hả?"
Thân thể Ân Tá có hơi lung lay. Giang Sùng đi vào, đang định gọi học sinh đi ra để khóa cửa lại, nhìn thấy vậy anh ấy sải bước đi tới kéo Tô Nhất Xán ra, nói với cô: “Tôi đã nói với chuyện với em ấy, xong xuôi hết cả rồi.”
Tô Nhất Xán giằng tay ra khỏi Giang Sùng, chỉ vào Ân Tá rồi nói với cậu ta: "Chỉ cần em tham gia một lớp học tiếng Trung thì chắc chắn sẽ biết câu 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên', bên ngoài sân bóng rổ không chỉ có một quảng trường nhỏ thôi đâu."
Nói xong, Tô Nhất Xán xoay người đi nhanh ra ngoài, Giang Sùng vẫy tay với mấy đứa học sinh, nói: "Năm phút nữa khóa cửa lại."
Sau đó anh ấy cũng đi ra ngoài theo. Tô Nhất Xán nghe được tiếng bước chân của Giang Sùng liền dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ấy. Giang Sùng nói: "Video tôi gửi cho cậu..."
"Tôi đã xem rồi."
Giang Sùng gật đầu: “Nếu hôm nay tôi không xem cậu ấy thi đấu với Ân Tá thì suýt chút nữa là tôi quên mất mình đã từng xem trận đấu của cậu ấy.”
Tô Nhất Xán cúi đầu nhìn vào cái bóng dưới chân mình. Cô "Ừm" một tiếng, sau đó ngước mắt lên hỏi anh ấy: "Đúng rồi, sau đó hiệu trưởng nói thế nào?"
Giang Sùng nói với cô: "Hiệu trưởng Dư đích thân tới, thậm chí người bên bộ giáo dục cũng tới. Lúc mọi người tới thì bọn họ đã chuẩn bị đấu rồi. Chủ nhiệm muốn dừng trận đấu lại nhưng hiệu trưởng bảo thầy ấy dừng lại, sau đó yêu cầu giáo viên sắp xếp chỗ cho học sinh lớp 10 đến quan sát."
Tô Nhất Xán ngạc nhiên hỏi: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, hiệu trưởng Dư cũng không nói gì sao?"
"Có, thầy ấy bảo mọi người trong đội bóng rổ phải học tập với huấn luyện viên Sầm cho tốt, đừng làm thầy ấy mất mặt.”
Tô Nhất Xán vội vàng hỏi: "Huấn luyện viên Sầm đâu rồi?"
“Tôi không biết nữa. Buổi tập của đội bóng rổ hôm nay kết thúc sớm, cậu ấy rời đi ngay sau khi thi đấu xong.”
“Tôi biết rồi.”
Tô Nhất Xán bước ra khỏi phòng tập, đón lấy ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu thẳng đến tòa nhà ký túc xá. Cô đi qua con đường nhỏ dài rợp bóng cây, mãi cho đến khi mồ hôi toát ra trên chóp mũi thì cô mới đi đến chỗ trước cổng ký túc xá của công nhân viên chức. Cô tìm bảo vệ hỏi phòng của huấn luyện viên Sầm rồi leo một mạch lên tầng ba. Cô gõ cửa, bên trong có đèn nhưng một lúc lâu sau mới có động tĩnh.
Tô Nhất Xán lặng lẽ đứng đợi trước cửa một lúc. Cửa được mở từ bên trong, Sầm Thì mặc một chiếc áo phông rộng và quần thể thao, tóc ướt, hình như anh vừa mới tắm xong. Anh nhìn thấy Tô Nhất Xán thì hơi sửng sốt một lát, sau đó nhướng mày thản nhiên hỏi: "Chị đến đây làm gì?"
"Tìm em."
Tô Nhất Xán lướt qua tay anh bước vào phòng, đồng thời quay người lại nói: "Đóng cửa lại."
Sầm Thì khó hiểu nhìn ra ngoài cửa rồi quay lại nhìn Tô Nhất Xán. Anh hơi bất ngờ, nhếch miệng đóng cửa lại rồi dựa người vào cửa nhìn cô.
Tô Nhất Xán nhìn quanh ký túc xá. Tuy đây không phải lần đầu cô đến ký túc xá của trường nhưng cô chưa từng thấy ký túc xá của ai đơn giản như của Sầm Thì. Hai cái vali hành lý dọn ra khỏi nhà cô đang chất đống ở góc tường, trên giường trải một chiếc chiếu đơn giản, mấy hộp mì ăn liền lộn xộn để trên bàn, vì nắp hộp mì vẫn còn được đè lại bằng điện thoại di động nên cả căn phòng tràn ngập mùi bắp cải muối chua.
Tô Nhất Xán chỉ vào hộp mì ăn liền: “Ngon không?”
Vẻ mặt Sầm Thì không cảm xúc nói: “Cô Tô đến kiểm tra đồ ăn của nhân viên à?”
Tô Nhất Xán chỉ vào giường của anh rồi nói: "Em ngồi xuống đó đi."
Sầm Thì không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn cô, không biết tại sao.
Tô Nhất Xán lặp lại lần nữa: "Ngồi xuống, em cao quá, nhìn chướng mắt."
Sầm Thì cụp mí mắt, chậm rãi bước về phía giường, còn ánh mắt của Tô Nhất Xán vẫn luôn dán chặt vào chân phải của anh. Hình như anh cố ý ra dáng lười biếng, để cho bản thân bước đi nhìn có vẻ nhẹ nhàng và chậm rãi, sau đó từ từ ngồi xuống mép giường.
Thấy anh ngồi xuống, Tô Nhất Xán đi tới trước mặt anh rồi ngồi xổm xuống, vén góc quần lên, Sầm Thì lập tức cúi người nắm lấy cổ tay cô, hô hấp nóng rực nói: "Chị đang làm gì vậy?"
Tô Nhất Xán không hề cử động, chỉ ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn vào con ngươi của anh. Cô nhìn thấy thế giới ẩn sâu trong con ngươi dị sắc của anh, hỗn loạn như biển động, mênh mông như bầu trời, rộng lớn, nguy nga như một ngọn núi, mang theo tất cả sự nhẫn nại và đau buồn của anh, thứ phản chiếu trong đó chính là khuôn mặt của cô.
Cô nói với anh: "Tại sao em không bao giờ mặc quần đùi thế? Thời tiết có nóng đến đâu, chị cũng chưa bao giờ thấy em mặc quần đùi, dù là ở nhà. Chị chỉ tò mò xem đôi chân của em trông như thế nào thôi."
Nói xong cô muốn vùng ra khỏi tay anh, nhưng lòng bàn tay to lớn của Sầm Thì lại siết cổ tay cô chặt hơn. Anh khó hiểu nói: "Chị bị trúng tà à?"
Tô Nhất Xán cụp mí mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Rõ ràng cơ thể Sầm Thì cứng lại một chút. Anh chậm rãi buông cổ tay cô ra, mở to mắt nhìn cô, giọng nói xa cách và lạnh lùng: “Cho nên cô Tô thay mặt tổ thể dục đến an ủi tôi à? Thật ngại quá, khiến cho cô thất vọng rồi, tôi thật sự rất tốt."
Giọng điệu này của anh khiến Tô Nhất Xán phải kìm nén cơn tức giận lại. Cô đáp lại anh: "Em không nói chuyện cho tử tế được à?"
"Không biết." Sầm Thì quay mặt đi, không nhìn cô nữa. Anh nói tiếp: “Nếu đến an ủi xong rồi thì về thong thả, không tiễn. Em còn phải ăn mỳ nữa."
Tô Nhất Xán tức giận đến mức đứng dậy mắng anh: "Em tưởng mình còn 18 tuổi đấy à? Lại còn thi đấu với Ân Tá? Ân Tá còn ít tuổi lông bông không hiểu chuyện, em cũng không hiểu chuyện giống thằng nhóc đó à?"
"Chị nói đủ chưa?" Giọng điệu của Sầm Thì càng ngày càng lạnh lùng, nghiêm nghị như được phủ một lớp sương giá.
Tô Nhất Xán gào lên với anh: "Chưa đủ."
Sầm Thì không thèm để ý đến cô nữa. Anh nằm trên giường chọc tức cô: “Vậy cô Tô cứ từ từ mà nói, nói to lên một chút, tốt nhất là cho cả ký túc xá nghe thấy cô đang la hét trong phòng em.”
Tô Nhất Xán đang nói thì lập tức dừng lại, nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không có cách nào để giao tiếp được này của anh thì máu trong người cô sôi lên. Cô quỳ một chân xuống giường rồi cúi người nắm lấy áo thun của anh, hung hăng nói: “Em đứng dậy cho chị."
Sầm Thì không những không nhúc nhích mà còn đưa hai tay ra sau đầu như đang xem một vở kịch hài: "Em không dậy, chị có thể làm gì em?"
Dưới ánh sáng nửa tối nửa sáng, đường nét khuôn mặt của anh lộ rõ vẻ hoang dã và hư hỏng.
Tô Nhất Xán hoàn toàn bị lời nói của anh làm nổi giận, cô dùng sức một chút thì nghe thấy một tiếng "Xoạt". Áo phông của Sầm Thì bị cô xé toạc. Cả hai người đều sững sờ trong giây lát. Áo phông bị xé đến tận ngực, dưới xương quai xanh gợi cảm là cơ bắp cuồn cuộn, mơ hồ lộ ra cảm giác bùng nổ sức mạnh, mái tóc xoăn nửa ướt dính vào người làm nổi bật đường nét khuôn mặt hoàn hảo, đôi môi màu hồng phấn quyến rũ. Anh nằm ngửa ở trên giường, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, trong vẻ đẹp lộng lẫy có pha chút tà ác, toát ra khí chất hấp dẫn khiến người ta điên cuồng.
Không khí im lặng hai giây. Trong tình huống xấu hổ này, dường như tim Tô Nhất Xán lỡ mất nửa nhịp. Cô há miệng định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói thì cơn giận của Sầm Thì cũng dâng lên. Anh đứng dậy nắm lấy bả vai của Tô Nhất Xán, ném cô lên giường một cách thô bạo.
Tô Nhất Xán vừa đi đến bãi đậu xe vừa bấm vào xem video.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Sầm Thì trên sân thi đấu, đây là bộ dạng khi anh thi đấu chuyên nghiệp ở châu Âu. Lúc đó trông anh trẻ hơn, mái tóc xoăn bồng bềnh tung bay trên sân. Kỹ thuật xoay tròn như con quay của anh khiến những cầu thủ khác trên sân không thể ngăn cản anh. Những pha cướp bóng, chuyền bóng, rê bóng nhanh hoa cả mắt của anh càng khiến mọi người khiếp sợ. Nó dường như đã trở thành biểu tượng bóng rổ đường phố của anh. Khi đó, anh có đủ khả năng để kết hợp kỹ thuật này vào trong thi đấu chuyên nghiệp, biến nó thành kỹ thuật của riêng anh.
Tầm mắt của Tô Nhất Xán dõi theo anh trên sân thi đấu qua di động. Máy ảnh được phóng to, tia sáng trong mắt anh sáng bừng lên. Nhìn anh tràn đầy nhiệt huyết, đó là sắc thái mà Tô Nhất Xán chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt Sầm Thì. Phấn chấn, mạnh mẽ, tỏa sáng rực rỡ.
Phụ đề trên video nhận xét rằng anh là chàng trai có thể phát huy kỹ thuật xoay tròn đến mức tối đa. Đây là một trong những trận đấu đỉnh cao của anh. Anh ghi được 29 điểm và 10 lần bắt bóng bật bảng. Anh đã thành công thu hút sự chú ý của LW.
Sau 1 năm thông qua dự tuyển, Felix Leverett thành công gia nhập NBA để thi đấu cho LW. Năm đó LW đang rất cần những cầu thủ trẻ mới.
Ở mùa giải thi đấu đầu tiên, anh không có tên trong đội hình chính thức. Khi còn là tân binh, anh không nhận được nhiều sự chú ý. Khải đến giữa trận, khi hậu vệ chính phạm 4 lỗi, huấn luyện viên điều chỉnh chiến thuật nên anh được vào sân thay thế bổ sung. Anh đã ghi 16 điểm trong trận đấu đó, gồm 3 lần bắt bóng bật bảng, 4 kiến tạo, 2 lần cướp bóng.
Những số liệu này đã thay đổi nhận thức của mọi người, chỉ tiếc khi đó LW đã bỏ lỡ trận đấu vòng loại trực tiếp.
Ở trận thi đấu năm sau, anh có cơ hội vào đội hình chính thức. Trong trận đầu tiên, anh đóng góp 18 điểm và 7 kiến tạo. Khi đó Sầm Thì không còn để tóc dài nữa, mái tóc ngắn màu nâu gọn gàng, khuôn mặt sáng ngời, đôi mắt sắc sảo của anh giống như một con sói bất khả chiến bại trên sân. Lúc anh mỉm cười trông rất thuần khiết, lúc cười lớn lại hào phóng sang sảng.
Sau hơn nửa trận đấu, anh được điều chỉnh đến đội hình chủ lực. Ở lần đỉnh cao nhất, anh ghi được số điểm cao tận 29,3. Những pha hạ gục nghịch thiên tuyệt sát trong trận đấu đó của anh đã trở thành kinh điển. Kỹ năng của anh khiến toàn bộ khán giả phải kinh ngạc, thán phục, thậm chí còn vượt qua cả thành tích thi đấu chuyên nghiệp của anh ở châu Âu, mở ra thời kỳ huy hoàng nhất trong sự nghiệp bóng rổ chuyên nghiệp của anh. Thế giới đánh giá anh là một thiên tài bóng rổ, nhiều người tin rằng anh sẽ tham gia vào Trận đấu All-Star. Vì ngoại hình nổi bật và là người Châu Á nên đội bóng và người đại diện coi anh như một ngôi sao. Chỉ cần anh tham gia Trận đấu All-star, bằng ngoại hình của mình, chắc chắn anh sẽ nhận được sự yêu mến của đông đảo người hâm mộ bóng rổ.
Trong mắt mọi người, chàng trai trẻ này sẽ có một tương lai tươi sáng trong sự nghiệp bóng rổ chuyên nghiệp của mình. Anh là một tân binh đang lên ở LW và thậm chí là cả giải đấu. Anh chói sáng như viên ngọc trai và có một con đường sự nghiệp gấm vóc thênh thang đang chờ đợi anh trong tương lai.
Tuy nhiên, trước khi trở nên nổi tiếng, anh đã phải dừng lại ngay trước thềm vòng loại trực tiếp do chấn thương. LW đã bỏ lỡ vòng loại trực tiếp trong 4 năm liên tiếp. Vì có thêm Felix Leverett gia nhập nên anh đã mở ra một con đường đi đến vòng loại trực tiếp. Nhưng cũng bởi vì Felix Leverett rời khỏi, cho nên trong trận đấu vòng loại trực tiếp, LW không thể đi xa hơn được nữa
Máy quay trong video chuyển cảnh, quay lại cảnh Felix ngồi bên sân trong trận đấu LW vừa qua. Anh đeo đồ bảo hộ ở chân phải, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Trận đấu chấm dứt, LW thua MS, Felix mặc áo số 13 trong ống kính từ từ đứng dậy khỏi ghế, kéo lê đôi chân mang đồ bảo hộ, di chuyển từng bước đến giữa sân, khó khăn cúi người xuống hôn xuống sàn thi đấu, hoàn toàn từ biệt sự nghiệp bóng rổ. Lúc anh ngẩng đầu lên, lông mi đã ươn ướt.
Các đốt ngón tay nắm vào cửa xe của Tô Nhất Xán siết chặt. Lúc màn ảnh dừng lại tại khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như vượt qua không gian, vượt qua thời gian, vượt qua màn hình này để kết nối với trái tim của người đàn ông này. Không ai rõ cảm giác mà không thể buông được, giữ không được, quên cũng không xong hơn cô.
Đôi mắt cô ngấn nước. Cô chống hai tay lên nóc xe, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, cảm thấy càng lúc càng khó thở, rồi cô hít một hơi thật mạnh, mở cửa xe lái xe một mạch đến quận Phượng Khê.
Đoạn video bình luận ngắn tám phút này đã giúp Tô Nhất Xán hiểu được toàn bộ sự nghiệp bóng rổ chuyên nghiệp đến lúc ngã xuống của Sầm Thì, chấn động mức đầu óc cô trống rỗng, như thể việc đi đến sân bay đón anh vẫn là chuyện của ngày hôm qua. Anh ăn mặc một cách lòe loẹt, lười biếng xuất hiện trước mặt cô. Khi đó cô không thể liên tưởng giữa chàng trai trẻ này với một cầu thủ NBA được.
Trên đường trở về Phượng Khê, Tô Nhất Xán cảm thấy ngực mình như có một tảng đá lớn đè nặng. Cô đạp ga hết công suất. Đã lâu rồi cô không có cảm giác vội vàng muốn lao tới bên cạnh một người nào đó như vậy.
Cô lái xe một mạch về trường học, trời đã gần tối, nhà thi đấu đã bật đèn. Cô chạy ba bước gộp thành hai bước vào. Mọi người gần như đã giải tán hết rồi. Cô tưởng rằng trận đấu đã kết thúc, Triệu Kỳ và những người khác trong đội bóng rổ đều không có ở đó, Sầm Thì cũng không thấy đâu.
Tới cạnh mấy đứa học sinh cấp 3 đang ngồi vây quanh xem điện thoại, thỉnh thoảng lại nói: "Mẹ kiếp!"
Tô Nhất Xán bước tới vài bước, đứng đằng sau đưa mắt nhìn về màn hình điện thoại. Đây là quá trình 1 đấu 1 giữa Ân Tá và Sầm Thì. Không biết ai đã quay video lại, lúc này có một nhóm học sinh bỏ lỡ trận đấu đang xem.
Trong video trên điện thoại di động, Ân Tá rất mạnh mẽ, sức tấn công và sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc, còn những bước tiến và động tác của Sầm Thì lại uyển chuyển như cơn gió, đến mức Ân Tá thậm chí không thể chạm vào bóng của anh. Sau một số cú ném bóng tầm xa và các thủ thuật chuyền bóng, Sầm Thì quay lại nhìn xuống Ân Tá. Trong điện thoại di động tràn ngập tiếng la hét của các học sinh, màn hình cũng không ngừng rung chuyển. Sầm Thì tiếp tục sử dụng những cú ném bóng tầm xa mà Ân Tá am hiểu để làm cho Ân Tá phải thua tâm phục khẩu phục.
Đến gần cuối trận đấu, Tô Nhất Xán nhận thấy biểu hiện của Sầm Thì hơi thay đổi. Anh cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, đôi mắt giấu dưới mái tóc xoăn như đang vùng vẫy. Khi nhìn đến cảnh này, tầm mắt Tô Nhất Xán thoáng thấy bóng đen ngồi dưới trụ bóng rổ. Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, sải bước về phía người đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Tá ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt cụp xuống, mồ hôi trên đầu đổ xuống như mưa, toàn thân như ướt đẫm mồ hôi.
Tô Nhất Xán không khách sáo mà tiến tới gần và đá cậu ta một cú. Trong phút chốc, toàn bộ nhà thi đấu lặng như tờ, đám học sinh thưa thớt đột nhiên đều ngẩng đầu lên.
Ân Tá ngồi trên mặt đất, bị bao phủ bởi một bóng người, cơ thể bất động. Cậu ta từ từ ngước mắt lên. Tô Nhất Xán quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ áo cậu ta, nhấc cậu ta lên trước mặt cô, nghiêm giọng hỏi: "Thú vị lắm phải không? Không phải là em rất tự tin à? Còn dám tìm huấn luyện viên Sầm đấu một trận, em ngại bản thân sống quá lâu rồi sao? Em có biết rằng Sầm Thì là dân bóng rổ đường phố ở Mỹ không hả?"
Con ngươi của Ân Tá co rụt lại, chẳng trách mọi chiến thuật của cậu ta đều không thể thoát khỏi tầm mắt của huấn luyện viên Sầm. Đến bây giờ cậu ta mới nhận ra anh đã từng chơi bóng rổ đường phố và am hiểu các chiêu trò của bóng rổ đường phố.
Ân Tá ngạc nhiên nhìn chằm chằm v Tô Nhất Xán. Cô buông cậu ta ra, nghiến thật chặt răng nói: "Nếu huấn luyện viên Sầm không bị thương nặng thì kiếp này em chẳng có cơ hội nhìn thấy cậu ấy đau, đánh cậu ấy tàn phế thì có lợi gì cho em hả?"
Thân thể Ân Tá có hơi lung lay. Giang Sùng đi vào, đang định gọi học sinh đi ra để khóa cửa lại, nhìn thấy vậy anh ấy sải bước đi tới kéo Tô Nhất Xán ra, nói với cô: “Tôi đã nói với chuyện với em ấy, xong xuôi hết cả rồi.”
Tô Nhất Xán giằng tay ra khỏi Giang Sùng, chỉ vào Ân Tá rồi nói với cậu ta: "Chỉ cần em tham gia một lớp học tiếng Trung thì chắc chắn sẽ biết câu 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên', bên ngoài sân bóng rổ không chỉ có một quảng trường nhỏ thôi đâu."
Nói xong, Tô Nhất Xán xoay người đi nhanh ra ngoài, Giang Sùng vẫy tay với mấy đứa học sinh, nói: "Năm phút nữa khóa cửa lại."
Sau đó anh ấy cũng đi ra ngoài theo. Tô Nhất Xán nghe được tiếng bước chân của Giang Sùng liền dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ấy. Giang Sùng nói: "Video tôi gửi cho cậu..."
"Tôi đã xem rồi."
Giang Sùng gật đầu: “Nếu hôm nay tôi không xem cậu ấy thi đấu với Ân Tá thì suýt chút nữa là tôi quên mất mình đã từng xem trận đấu của cậu ấy.”
Tô Nhất Xán cúi đầu nhìn vào cái bóng dưới chân mình. Cô "Ừm" một tiếng, sau đó ngước mắt lên hỏi anh ấy: "Đúng rồi, sau đó hiệu trưởng nói thế nào?"
Giang Sùng nói với cô: "Hiệu trưởng Dư đích thân tới, thậm chí người bên bộ giáo dục cũng tới. Lúc mọi người tới thì bọn họ đã chuẩn bị đấu rồi. Chủ nhiệm muốn dừng trận đấu lại nhưng hiệu trưởng bảo thầy ấy dừng lại, sau đó yêu cầu giáo viên sắp xếp chỗ cho học sinh lớp 10 đến quan sát."
Tô Nhất Xán ngạc nhiên hỏi: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, hiệu trưởng Dư cũng không nói gì sao?"
"Có, thầy ấy bảo mọi người trong đội bóng rổ phải học tập với huấn luyện viên Sầm cho tốt, đừng làm thầy ấy mất mặt.”
Tô Nhất Xán vội vàng hỏi: "Huấn luyện viên Sầm đâu rồi?"
“Tôi không biết nữa. Buổi tập của đội bóng rổ hôm nay kết thúc sớm, cậu ấy rời đi ngay sau khi thi đấu xong.”
“Tôi biết rồi.”
Tô Nhất Xán bước ra khỏi phòng tập, đón lấy ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu thẳng đến tòa nhà ký túc xá. Cô đi qua con đường nhỏ dài rợp bóng cây, mãi cho đến khi mồ hôi toát ra trên chóp mũi thì cô mới đi đến chỗ trước cổng ký túc xá của công nhân viên chức. Cô tìm bảo vệ hỏi phòng của huấn luyện viên Sầm rồi leo một mạch lên tầng ba. Cô gõ cửa, bên trong có đèn nhưng một lúc lâu sau mới có động tĩnh.
Tô Nhất Xán lặng lẽ đứng đợi trước cửa một lúc. Cửa được mở từ bên trong, Sầm Thì mặc một chiếc áo phông rộng và quần thể thao, tóc ướt, hình như anh vừa mới tắm xong. Anh nhìn thấy Tô Nhất Xán thì hơi sửng sốt một lát, sau đó nhướng mày thản nhiên hỏi: "Chị đến đây làm gì?"
"Tìm em."
Tô Nhất Xán lướt qua tay anh bước vào phòng, đồng thời quay người lại nói: "Đóng cửa lại."
Sầm Thì khó hiểu nhìn ra ngoài cửa rồi quay lại nhìn Tô Nhất Xán. Anh hơi bất ngờ, nhếch miệng đóng cửa lại rồi dựa người vào cửa nhìn cô.
Tô Nhất Xán nhìn quanh ký túc xá. Tuy đây không phải lần đầu cô đến ký túc xá của trường nhưng cô chưa từng thấy ký túc xá của ai đơn giản như của Sầm Thì. Hai cái vali hành lý dọn ra khỏi nhà cô đang chất đống ở góc tường, trên giường trải một chiếc chiếu đơn giản, mấy hộp mì ăn liền lộn xộn để trên bàn, vì nắp hộp mì vẫn còn được đè lại bằng điện thoại di động nên cả căn phòng tràn ngập mùi bắp cải muối chua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán chỉ vào hộp mì ăn liền: “Ngon không?”
Vẻ mặt Sầm Thì không cảm xúc nói: “Cô Tô đến kiểm tra đồ ăn của nhân viên à?”
Tô Nhất Xán chỉ vào giường của anh rồi nói: "Em ngồi xuống đó đi."
Sầm Thì không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn cô, không biết tại sao.
Tô Nhất Xán lặp lại lần nữa: "Ngồi xuống, em cao quá, nhìn chướng mắt."
Sầm Thì cụp mí mắt, chậm rãi bước về phía giường, còn ánh mắt của Tô Nhất Xán vẫn luôn dán chặt vào chân phải của anh. Hình như anh cố ý ra dáng lười biếng, để cho bản thân bước đi nhìn có vẻ nhẹ nhàng và chậm rãi, sau đó từ từ ngồi xuống mép giường.
Thấy anh ngồi xuống, Tô Nhất Xán đi tới trước mặt anh rồi ngồi xổm xuống, vén góc quần lên, Sầm Thì lập tức cúi người nắm lấy cổ tay cô, hô hấp nóng rực nói: "Chị đang làm gì vậy?"
Tô Nhất Xán không hề cử động, chỉ ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn vào con ngươi của anh. Cô nhìn thấy thế giới ẩn sâu trong con ngươi dị sắc của anh, hỗn loạn như biển động, mênh mông như bầu trời, rộng lớn, nguy nga như một ngọn núi, mang theo tất cả sự nhẫn nại và đau buồn của anh, thứ phản chiếu trong đó chính là khuôn mặt của cô.
Cô nói với anh: "Tại sao em không bao giờ mặc quần đùi thế? Thời tiết có nóng đến đâu, chị cũng chưa bao giờ thấy em mặc quần đùi, dù là ở nhà. Chị chỉ tò mò xem đôi chân của em trông như thế nào thôi."
Nói xong cô muốn vùng ra khỏi tay anh, nhưng lòng bàn tay to lớn của Sầm Thì lại siết cổ tay cô chặt hơn. Anh khó hiểu nói: "Chị bị trúng tà à?"
Tô Nhất Xán cụp mí mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Rõ ràng cơ thể Sầm Thì cứng lại một chút. Anh chậm rãi buông cổ tay cô ra, mở to mắt nhìn cô, giọng nói xa cách và lạnh lùng: “Cho nên cô Tô thay mặt tổ thể dục đến an ủi tôi à? Thật ngại quá, khiến cho cô thất vọng rồi, tôi thật sự rất tốt."
Giọng điệu này của anh khiến Tô Nhất Xán phải kìm nén cơn tức giận lại. Cô đáp lại anh: "Em không nói chuyện cho tử tế được à?"
"Không biết." Sầm Thì quay mặt đi, không nhìn cô nữa. Anh nói tiếp: “Nếu đến an ủi xong rồi thì về thong thả, không tiễn. Em còn phải ăn mỳ nữa."
Tô Nhất Xán tức giận đến mức đứng dậy mắng anh: "Em tưởng mình còn 18 tuổi đấy à? Lại còn thi đấu với Ân Tá? Ân Tá còn ít tuổi lông bông không hiểu chuyện, em cũng không hiểu chuyện giống thằng nhóc đó à?"
"Chị nói đủ chưa?" Giọng điệu của Sầm Thì càng ngày càng lạnh lùng, nghiêm nghị như được phủ một lớp sương giá.
Tô Nhất Xán gào lên với anh: "Chưa đủ."
Sầm Thì không thèm để ý đến cô nữa. Anh nằm trên giường chọc tức cô: “Vậy cô Tô cứ từ từ mà nói, nói to lên một chút, tốt nhất là cho cả ký túc xá nghe thấy cô đang la hét trong phòng em.”
Tô Nhất Xán đang nói thì lập tức dừng lại, nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không có cách nào để giao tiếp được này của anh thì máu trong người cô sôi lên. Cô quỳ một chân xuống giường rồi cúi người nắm lấy áo thun của anh, hung hăng nói: “Em đứng dậy cho chị."
Sầm Thì không những không nhúc nhích mà còn đưa hai tay ra sau đầu như đang xem một vở kịch hài: "Em không dậy, chị có thể làm gì em?"
Dưới ánh sáng nửa tối nửa sáng, đường nét khuôn mặt của anh lộ rõ vẻ hoang dã và hư hỏng.
Tô Nhất Xán hoàn toàn bị lời nói của anh làm nổi giận, cô dùng sức một chút thì nghe thấy một tiếng "Xoạt". Áo phông của Sầm Thì bị cô xé toạc. Cả hai người đều sững sờ trong giây lát. Áo phông bị xé đến tận ngực, dưới xương quai xanh gợi cảm là cơ bắp cuồn cuộn, mơ hồ lộ ra cảm giác bùng nổ sức mạnh, mái tóc xoăn nửa ướt dính vào người làm nổi bật đường nét khuôn mặt hoàn hảo, đôi môi màu hồng phấn quyến rũ. Anh nằm ngửa ở trên giường, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, trong vẻ đẹp lộng lẫy có pha chút tà ác, toát ra khí chất hấp dẫn khiến người ta điên cuồng.
Không khí im lặng hai giây. Trong tình huống xấu hổ này, dường như tim Tô Nhất Xán lỡ mất nửa nhịp. Cô há miệng định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói thì cơn giận của Sầm Thì cũng dâng lên. Anh đứng dậy nắm lấy bả vai của Tô Nhất Xán, ném cô lên giường một cách thô bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro