Chương 43
2024-09-03 16:43:07
Tô Nhất Xán còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Sầm Thì ném lên trên giường. Anh lập tức đè lên người cô, nói với giọng điệu xấu xa: "Chị tới đây là để xé quần áo của em hả? Em chỉ còn có bộ quần áo này thôi."
Tô Nhất Xán nằm trên chiếc giường xa lạ, hơi thở của chàng trai trẻ từ bốn phương tám hướng bao vây cô mang theo tác động rất lớn, khiến cho các tế bào trên người cô bắt đầu cuộn lại. Cô nắm chặt vạt quần, quay đầu nói: "Quần áo của em đâu?"
"Dơ rồi, không có ai giặt cả." Anh nói một cách đầy khí thế và đương nhiên.
Cuối cùng anh còn nói thêm một câu: "Vốn dĩ hôm nay em định quay về giặt, nhưng mà mệt quá nên chưa giặt, chỉ còn duy nhất bộ đồ mà chị xé thôi. Chị muốn em ra ngoài như thế nào đây?"
Tô Nhất Xán nghiêng mặt, không nhìn thẳng vào anh. Cho dù hai người họ đang đối diện nhau, cho dù trước mặt là một em trai nhỏ hơn cô bảy tuổi thì cô cũng không thể bỏ qua mùi hương mát lạnh trên người anh. Hơi thở ấm áp và khoảng cách nguy hiểm này khiến lông mi cô khẽ run.
Sầm Thì nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt cô, cảm giác khó chịu đang dâng trào dần dần lắng xuống. Hầu kết anh lăn lên xuống. Anh đứng dậy cầm lấy chai nước uống nước như không có chuyện gì xảy ra. Anh vừa ngửa đầu uống nước vừa liếc mắt nhìn cô.
Tô Nhất Xán xấu hổ đứng dậy, cúi đầu lẩm bẩm: "Sao phải gắng gượng? Chỉ là một đội trường tệ hại mà thôi, có giá trị gì chứ?"
Sầm Thì đậy nắp chai nước rồi ném vào thùng rác ở đầu kia phòng. Giọng nói của anh truyền vào tai cô rõ ràng giống như có trọng lực: "Vậy chị cảm thấy chuyện gì thì có giá trị?"
Tô Nhất Xán không trả lời được. Trên thực tế, dường như trong cuộc sống của cô không có một chuyện nào là có giá trị cả, từ rất lâu về trước cô đã ngừng suy nghĩ về chuyện này rồi.
Sầm Thì thấy cô không trả lời thì lại ngồi xuống bên mép giường, lấy điện thoại di động ra lướt trong vô thức. Tô Nhất Xán nhìn anh một hồi lâu, nhưng anh lại coi cô như không khí.
Cô cố gắng nói với anh: "Em có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
"Bây giờ còn đau không?"
"Lần sau có thể đừng tùy hứng như thế không? Ngộ nhỡ..."
Sầm Thì đột nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn cô. Tô Nhất Xán nắm chặt tay: "Được rồi, là chị xen vào chuyện của người khác, lo chuyện bao đồng. Chị đi là được rồi chứ gì?"
Cô nói xong thì xoay người sang chỗ khác. Cô vừa bước được một bước thì Sầm Thì đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Cô tức giận, thở hồng hộc quay đầu lại nhìn anh thì thấy anh đang cúi đầu, tóc che khuất gương mặt của anh, lực trên tay càng ngày càng chặt.
Giọng nói khàn khàn có từ tính vang lên: "Chị."
"Ôm em một cái..."
Trong chớp mắt, Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy cơn tức tích tụ trong lòng sụp đổ ầm ầm. Một người đàn ông to lớn nhưng khi gọi tiếng "chị" thì lại như biến thành thủy tinh dễ vỡ, khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô không tiến lên nữa mà từ từ quay người đi về phía anh. Sầm Thì đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy cô.
Anh ngồi ở mép giường, vùi mặt vào bụng cô. Tô Nhất Xán cúi đầu nhìn dáng vẻ yên lặng của anh, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh năm anh 9 tuổi, vừa nhỏ bé, vừa sợ hãi, vừa bất lực, dùng sự im lặng để chống cự với cả thế giới.
Cô không biết lúc này anh đang nghĩ gì. Anh đang nghĩ đến mẹ anh hay là nhớ tới chiến trường huy hoàng một thời? Nhưng vào lúc này, Tô Nhất Xán cảm thấy mình đang trở thành chỗ dựa tạm thời của anh nên cô không thể bỏ anh lại được.
Cô nhìn dáng vẻ bất động của anh, giơ tay lên từng chút một rồi đặt lòng bàn tay lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa đầu anh. Cô chưa bao giờ cảm thấy tóc anh mềm mại như vậy, ngọn tóc luồn qua các kẽ ngón tay cô rất thoải mái. Hơi thở của anh phả vào bụng cô, rất ấm áp, cả trái tim cô cũng ấm áp, giống như chạm tới chỗ nào đó mà bắt đầu trở nên mềm mại. Lúc này cô muốn làm một điều gì đó cho anh, vì người em trai đáng thương này và mình cũng có ít gì đó gọi là người cùng cảnh ngộ.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên cúi đầu khẽ hỏi anh: “Em có muốn ăn sủi cảo không?”
Sầm Thì ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ. Cơ thể Tô Nhất Xán cứng đờ, suýt chút nữa còn tưởng là anh đang khóc. Nếu như anh khóc thì cô cũng không biết phải an ủi thế nào. May mà hình như do anh ôm cô quá chặt nên đôi mắt bị ép chặt. Lúc này anh ngước mắt lên hỏi cô: "Không phải là chị không biết làm sao?"
Tay anh vẫn vòng qua eo cô, cử chỉ thân mật đến mức Tô Nhất Xán cảm thấy hơi mất tự nhiên, vừa ngượng vừa không muốn anh buông ra. Cô cười gượng một tiếng: “Chưa từng ăn thịt heo còn không chưa nhìn thấy heo chạy bao giờ sao? Nghiên cứu một chút là được thôi. Có ăn hay không?
"Ăn ở đâu?"
"Tới chỗ chị làm sủi cảo đi, chứ sao làm ở đây được?"
Cuối cùng Sầm Thì cũng buông cô ra, chỉ hơi buồn cười là quần áo trên người anh vẫn bị rách, anh phải dùng tay kéo cổ áo suốt một đoạn đường. Mỗi lần Tô Nhất Xán quay lại muốn cười anh thì anh còn dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm cô.
Anh không sải bước dài giống như thường ngày, hôm nay anh đi rất chậm, Tô Nhất Xán phải dừng lại đợi anh mấy lần. Cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi: “Chị gọi xe cho em nhé?”
Sầm Thì liếc nhìn cô, bất mãn nói: “Đi có mấy bước mà cũng phải gọi taxi á? Em không phải là người khuyết tật.”
Tô Nhất Xán rất muốn nói vết thương của em cũng có thể coi như là nửa tàn tật rồi, nhưng cô không thể nào vô duyên mấy lời làm tổn thương lòng tự trọng của anh như thế. Cô nói đùa giống như không có chuyện gì xảy ra: “Chị cõng em nhé?”
"Được."
Sầm Thì thật sự đi ra sau lưng rồi đặt tay lên vai cô. Tô Nhất Xán cảm thấy vai mình chùng xuống, cơ thể to lớn của anh bao phủ phía sau cô, không hề khách sáo mà đặt hết trọng lượng lên trên người cô. Tô Nhất Xán chỉ có thể túm lấy hai cánh tay của anh rồi cố gắng đưa anh lên lưng. Nhưng khi cô cúi đầu xuống, cô thấy chân anh vẫn còn đứng trên mặt đất như cũ. Vì chân của Sầm Thì quá dài nên khi cô bước về phía trước từng bước, anh cũng bước theo cô từng bước một. Bóng của hai người họ chồng lên nhau giống như là cô đang kéo theo anh.
Cô đột nhiên mỉm cười hỏi anh: “Em đau thật hay giả vờ đau vậy?”
Sầm Thì vòng tay qua cổ cô, đi theo cô về phía trước từng bước một. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị từng có cảm giác đó chưa? Từng bị thương ở một chỗ nào đó, dù cho vết thương có lành thì vẫn thấy đau như cắt vào một thời điểm nào đó."
Tô Nhất Xán nghe thấy lời này thì đáp: “Cơn đau mang tính ký ức phải không?”
Nhưng thông thường trong trường hợp này, cơn đau ban đầu chắc hẳn đã để lại dấu vết gần như là hủy hoại cơ thể nên mới có thể lặp đi lặp lại, tra tấn người ta suốt những năm tháng sau này.
Cô khó có thể tưởng tượng được một người em trai trông có vẻ lạnh lùng như vậy lại bị nỗi đau ký ức tra tấn quanh năm sẽ đau đớn đến thế nào.
Cho dù biết đó không phải là cơn đau thực sự nhưng cô vẫn bằng lòng để anh đặt trọng lượng lên trên vai cô. Cô hiểu rằng với tư cách là một vận động viên, đôi khi cơn đau ký ức này còn khó chịu hơn cả cơn đau thật sự. Nó như thể luôn nhắc nhở bản thân về khoảng thời gian đau đớn nhất, không thể ngăn cản trong cuộc đời.
Hai người không nói gì nữa. Con hẻm dẫn vào nhà Tô Nhất Xán vừa dài vừa tối, đèn đường đã cũ nên ánh sáng mờ ảo u ám. Trong không khí phảng phất mùi đầu thu, vài chiếc lá ngô đồng Pháp giống như những con tàu lang thang trên bầu trời, đung đưa xung quanh bọn họ, khi bị gió thổi thì giống như vô số chiếc thuyền nhỏ đang nhảy múa nhẹ nhàng.
Hơi thở của Sầm Thì ở sát bên tai Tô Nhất Xán. Cô phải gánh sức nặng từ cơ thể của anh nên đi được vài bước là thở hổn hển. Trong lúc hô hấp phập phồng, vành tai cô cọ qua cằm của Sầm Thì, khiến bầu không khí xung quanh họ khó diễn tả bằng lời.
Tô Nhất Xán để Sầm Thì vào nhà trước, còn cô đi chợ mua nguyên liệu. Lúc cô đến đã quá muộn, giấy gói sủi cảo đã bán hết nên cô chỉ xách một túi bột mì về.
Tiếc là cô sinh ra ở một thành phố phía Nam nên rất xa lạ với kỹ thuật nhào bột mì. Cô mở phần công thức trên điện thoại di động rồi nghiêng đầu cân đo đong đếm. Sầm Thì mặc chiếc áo phông rách nát như ăn xin đứng ở phía sau cô duỗi cổ nhìn.
Sau khi đổ nước vào, cô quay lại hỏi: “Em thấy như vậy có đúng không?”
Sầm Thì dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô. Tô Nhất Xán ngoảnh mặt đi: “Coi như chị chưa hỏi gì đi.”
Sau đó lúc thì bột mềm nhũn, lúc thì thiếu nước nên khối bột nhỏ ban đầu cô nhào càng ngày càng lớn. Sau khi nhào bột xong, tay áo của cô đều bị tụt hết xuống, mặt mũi trông rất hung tợn.
Sầm Thì dựa vào bàn nhìn cô mỉm cười. Tô Nhất Xán trừng mắt nhìn anh: “Tay của em còn thô hơn hai tay của chị, em nhào tiếp đi.”
Sầm Thì ngoan ngoãn chấp nhận sự sai bảo của cô. Vì vậy Sầm Thì đọc lại công thức rồi bắt đầu nhào bột, Tô Nhất Xán thì đứng bên cạnh trộn nhân thịt.
Cô không nhịn được mà hỏi anh: “Sao em lại thích ăn sủi cảo?”
Sầm Thì cụp mắt xuống nói: “Trước kia mẹ em thường làm sủi cảo.”
Anh chỉ nói một câu như vậy nhưng trái tim của Tô Nhất Xán lại thắt lại. Sầm Thì chưa bao giờ nhắc đến chuyện người mẹ đã khuất trước mặt cô nên có thể tưởng tượng được trong lòng anh nhạy cảm với chuyện này đến mức nào. Có lẽ kể từ khi mẹ anh mất, anh chưa từng được ai làm sủi cảo cho ăn một lần nào.
Cho nên lúc mới về nước, anh mới đuổi theo cô hỏi cô có biết làm sủi cảo hay không. Anh đến Trung Quốc là vì người mẹ quá cố của mình sao? Khi anh đang trong thời điểm tồi tệ nhất, anh trở về quê hương của mẹ mình để tìm kiếm sức mạnh duy nhất để chèo chống anh sao?
Tô Nhất Xán liếc anh một cái, hỏi: "Sao em lại về nước?"
Ánh mắt Sầm Thì khựng lại trong phút chốc, sau đó anh cười khúc khích trả lời cô: “Không cam lòng.”
Tô Nhất Xán hơi ngạc nhiên: "Không cam lòng?"
Anh cầm bột lên, đổi chủ đề, hỏi: “Như vậy đã được chưa?”
Tô Nhất Xán cầm lên nhìn một chút, trả lời không chắc chắn lắm: "Chắc là được rồi, cuộn thành sợi dài rồi cắt ra."
Để đảm bảo an toàn, Tô Nhất Xán tự mình cắt bột thành từng cục nhỏ sau đó nhờ Sầm Thì dùng cán cán bột ra. Kết quả là Sầm Thì cán ra chiếc bánh giống như bánh kếp nhân trứng nhưng dài hơn.
Tô Nhất Xán không nói một lời cầm lấy cây cán bột, nghiêng người nói với anh: “Cán đi cán lại như thế này, em đừng cán mãi một hướng.”
"Để em thử."
Sầm Thì đột nhiên tiến lại gần, nhặt một ít bột mì phết lên chóp mũi của Tô Nhất Xán. Tô Nhất Xán chợt giật mình, thấy anh nói với vẻ mặt ngây thơ: “Không phải là làm sủi cảo phải dính chút bột thì không khí mới vui vẻ một chút sao? Mẹ em nói như thế đó.”
Tô Nhất Xán cầm một nắm bột mì xoa lên mặt anh: “Đáng lẽ ra mẹ em nên nói với em rằng phải dính đều một chút.”
Sầm Thì thật sự không né tránh nên bị cô xoa bột dính đầy mặt. Tô Nhất Xán nhìn thấy dáng vẻ của anh giống như đại hiệp mặt trắng thì cười ha hả. Sầm Thì im lặng nắm lấy một nắm bột, nhìn cô một cách âm hiểm.
Tô Nhất Xán nhanh chóng lùi lại, ném một nắm bột mì vào người anh. Sầm Thì cũng không hề khách sáo mà ném vào người cô. Hai người vây quanh cái bàn. Tô Nhất Xán hét lên: “Chị điên rồi, chị đấu với em làm gì chứ. Ít nhất em phải cho chị thêm hai cái tay, nếu không thì chẳng phải chị sẽ bị lỗ sao?”
Sầm Thì chắp tay sau lưng, nói với giọng điệu lấc cấc: “Em đưa cả hai tay cho chị thì chị cũng không thắng nổi em.”
Tô Nhất Xán không tin mà nhảy lên chuẩn bị túm tóc anh. Cơ thể cô vừa mới lơ lửng trên không thì Sầm Thì đã khẽ nâng đầu gối trái. Tô Nhất Xán lập tức ngã sang bên cạnh. Lúc cô sắp va vào bàn, Sầm Thì dùng cánh tay dài ôm lấy cô, nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, hỏi: “Sao hôm nay chị lại tốt với em như vậy?”
Tô Nhất Xán đẩy anh: “Có lúc nào mà chị không tốt ư?”
Sầm Thì không nhúc nhích, cô cũng không nhúc nhích. Hôm nay Tô Nhất Xán đột nhiên ngoan ngoãn nghe theo khiến cho Sầm Thì ngạc nhiên. Cho dù anh cố thăm dò từng bước một thì cô vẫn nghe theo anh.
Sầm Thì chống cánh tay còn lại lên mép bàn, cười một cách sảng khoái: “Chị không trách em nữa à?”
Tô Nhất Xán hừ lạnh: “Sao tôi lại có thể gây khó dễ cho một đứa trẻ 9 tuổi phát triển trí tuệ chậm chứ?”
Vừa dứt lời thì cô đảo mắt: “Em còn làm ra chuyện gì đáng đánh như vậy nữa à?”
Sầm Thì cụp mắt cười: “Em sẽ ngoan ngoãn ở trong hẻm chờ chị đón em tan học.”
Tô Nhất Xán cũng nghiêng đầu nở nụ cười. Cô đột nhiên nhớ tới lần tập huấn, lúc đó đang là thời gian tắm rửa, có mấy đồ đạc lộn xộn rơi xuống, Sầm Thì đã lập tức đứng chắn bảo vệ trước mặt cô, nói như vậy thì nợ nần giữa bọn họ cũng coi như là đã được xóa bỏ.
Mặc dù hai người không náo loạn nhưng trên người và trên tóc toàn là bột mì, hình dạng của sủi cảo cũng không thể diễn tả bằng lời. Có lẽ do bận rộn mấy tiếng đồng hồ nên hai người họ ngồi xung quanh bàn ăn nhỏ ăn rất ngon miệng. Hai người ăn hết một bát sủi cảo.
Sau khi Tô Nhất Xán ăn no, nhìn thấy tóc Sầm Thì bạc trắng thì trêu chọc, nói: "Em nên đi tắm đi."
Lúc này, đột nhiên Sầm Thì nhớ tới chuyện gì đó. Anh túm lấy bộ quần áo như ăn xin dính đầy bột mì rồi hỏi cô: "Em tắm xong rồi thì mặc cái gì đây?"
"..." Đây đúng là một vấn đề.
Tô Nhất Xán nằm trên chiếc giường xa lạ, hơi thở của chàng trai trẻ từ bốn phương tám hướng bao vây cô mang theo tác động rất lớn, khiến cho các tế bào trên người cô bắt đầu cuộn lại. Cô nắm chặt vạt quần, quay đầu nói: "Quần áo của em đâu?"
"Dơ rồi, không có ai giặt cả." Anh nói một cách đầy khí thế và đương nhiên.
Cuối cùng anh còn nói thêm một câu: "Vốn dĩ hôm nay em định quay về giặt, nhưng mà mệt quá nên chưa giặt, chỉ còn duy nhất bộ đồ mà chị xé thôi. Chị muốn em ra ngoài như thế nào đây?"
Tô Nhất Xán nghiêng mặt, không nhìn thẳng vào anh. Cho dù hai người họ đang đối diện nhau, cho dù trước mặt là một em trai nhỏ hơn cô bảy tuổi thì cô cũng không thể bỏ qua mùi hương mát lạnh trên người anh. Hơi thở ấm áp và khoảng cách nguy hiểm này khiến lông mi cô khẽ run.
Sầm Thì nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt cô, cảm giác khó chịu đang dâng trào dần dần lắng xuống. Hầu kết anh lăn lên xuống. Anh đứng dậy cầm lấy chai nước uống nước như không có chuyện gì xảy ra. Anh vừa ngửa đầu uống nước vừa liếc mắt nhìn cô.
Tô Nhất Xán xấu hổ đứng dậy, cúi đầu lẩm bẩm: "Sao phải gắng gượng? Chỉ là một đội trường tệ hại mà thôi, có giá trị gì chứ?"
Sầm Thì đậy nắp chai nước rồi ném vào thùng rác ở đầu kia phòng. Giọng nói của anh truyền vào tai cô rõ ràng giống như có trọng lực: "Vậy chị cảm thấy chuyện gì thì có giá trị?"
Tô Nhất Xán không trả lời được. Trên thực tế, dường như trong cuộc sống của cô không có một chuyện nào là có giá trị cả, từ rất lâu về trước cô đã ngừng suy nghĩ về chuyện này rồi.
Sầm Thì thấy cô không trả lời thì lại ngồi xuống bên mép giường, lấy điện thoại di động ra lướt trong vô thức. Tô Nhất Xán nhìn anh một hồi lâu, nhưng anh lại coi cô như không khí.
Cô cố gắng nói với anh: "Em có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
"Bây giờ còn đau không?"
"Lần sau có thể đừng tùy hứng như thế không? Ngộ nhỡ..."
Sầm Thì đột nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn cô. Tô Nhất Xán nắm chặt tay: "Được rồi, là chị xen vào chuyện của người khác, lo chuyện bao đồng. Chị đi là được rồi chứ gì?"
Cô nói xong thì xoay người sang chỗ khác. Cô vừa bước được một bước thì Sầm Thì đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Cô tức giận, thở hồng hộc quay đầu lại nhìn anh thì thấy anh đang cúi đầu, tóc che khuất gương mặt của anh, lực trên tay càng ngày càng chặt.
Giọng nói khàn khàn có từ tính vang lên: "Chị."
"Ôm em một cái..."
Trong chớp mắt, Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy cơn tức tích tụ trong lòng sụp đổ ầm ầm. Một người đàn ông to lớn nhưng khi gọi tiếng "chị" thì lại như biến thành thủy tinh dễ vỡ, khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô không tiến lên nữa mà từ từ quay người đi về phía anh. Sầm Thì đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy cô.
Anh ngồi ở mép giường, vùi mặt vào bụng cô. Tô Nhất Xán cúi đầu nhìn dáng vẻ yên lặng của anh, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh năm anh 9 tuổi, vừa nhỏ bé, vừa sợ hãi, vừa bất lực, dùng sự im lặng để chống cự với cả thế giới.
Cô không biết lúc này anh đang nghĩ gì. Anh đang nghĩ đến mẹ anh hay là nhớ tới chiến trường huy hoàng một thời? Nhưng vào lúc này, Tô Nhất Xán cảm thấy mình đang trở thành chỗ dựa tạm thời của anh nên cô không thể bỏ anh lại được.
Cô nhìn dáng vẻ bất động của anh, giơ tay lên từng chút một rồi đặt lòng bàn tay lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa đầu anh. Cô chưa bao giờ cảm thấy tóc anh mềm mại như vậy, ngọn tóc luồn qua các kẽ ngón tay cô rất thoải mái. Hơi thở của anh phả vào bụng cô, rất ấm áp, cả trái tim cô cũng ấm áp, giống như chạm tới chỗ nào đó mà bắt đầu trở nên mềm mại. Lúc này cô muốn làm một điều gì đó cho anh, vì người em trai đáng thương này và mình cũng có ít gì đó gọi là người cùng cảnh ngộ.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên cúi đầu khẽ hỏi anh: “Em có muốn ăn sủi cảo không?”
Sầm Thì ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ. Cơ thể Tô Nhất Xán cứng đờ, suýt chút nữa còn tưởng là anh đang khóc. Nếu như anh khóc thì cô cũng không biết phải an ủi thế nào. May mà hình như do anh ôm cô quá chặt nên đôi mắt bị ép chặt. Lúc này anh ngước mắt lên hỏi cô: "Không phải là chị không biết làm sao?"
Tay anh vẫn vòng qua eo cô, cử chỉ thân mật đến mức Tô Nhất Xán cảm thấy hơi mất tự nhiên, vừa ngượng vừa không muốn anh buông ra. Cô cười gượng một tiếng: “Chưa từng ăn thịt heo còn không chưa nhìn thấy heo chạy bao giờ sao? Nghiên cứu một chút là được thôi. Có ăn hay không?
"Ăn ở đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tới chỗ chị làm sủi cảo đi, chứ sao làm ở đây được?"
Cuối cùng Sầm Thì cũng buông cô ra, chỉ hơi buồn cười là quần áo trên người anh vẫn bị rách, anh phải dùng tay kéo cổ áo suốt một đoạn đường. Mỗi lần Tô Nhất Xán quay lại muốn cười anh thì anh còn dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm cô.
Anh không sải bước dài giống như thường ngày, hôm nay anh đi rất chậm, Tô Nhất Xán phải dừng lại đợi anh mấy lần. Cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi: “Chị gọi xe cho em nhé?”
Sầm Thì liếc nhìn cô, bất mãn nói: “Đi có mấy bước mà cũng phải gọi taxi á? Em không phải là người khuyết tật.”
Tô Nhất Xán rất muốn nói vết thương của em cũng có thể coi như là nửa tàn tật rồi, nhưng cô không thể nào vô duyên mấy lời làm tổn thương lòng tự trọng của anh như thế. Cô nói đùa giống như không có chuyện gì xảy ra: “Chị cõng em nhé?”
"Được."
Sầm Thì thật sự đi ra sau lưng rồi đặt tay lên vai cô. Tô Nhất Xán cảm thấy vai mình chùng xuống, cơ thể to lớn của anh bao phủ phía sau cô, không hề khách sáo mà đặt hết trọng lượng lên trên người cô. Tô Nhất Xán chỉ có thể túm lấy hai cánh tay của anh rồi cố gắng đưa anh lên lưng. Nhưng khi cô cúi đầu xuống, cô thấy chân anh vẫn còn đứng trên mặt đất như cũ. Vì chân của Sầm Thì quá dài nên khi cô bước về phía trước từng bước, anh cũng bước theo cô từng bước một. Bóng của hai người họ chồng lên nhau giống như là cô đang kéo theo anh.
Cô đột nhiên mỉm cười hỏi anh: “Em đau thật hay giả vờ đau vậy?”
Sầm Thì vòng tay qua cổ cô, đi theo cô về phía trước từng bước một. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị từng có cảm giác đó chưa? Từng bị thương ở một chỗ nào đó, dù cho vết thương có lành thì vẫn thấy đau như cắt vào một thời điểm nào đó."
Tô Nhất Xán nghe thấy lời này thì đáp: “Cơn đau mang tính ký ức phải không?”
Nhưng thông thường trong trường hợp này, cơn đau ban đầu chắc hẳn đã để lại dấu vết gần như là hủy hoại cơ thể nên mới có thể lặp đi lặp lại, tra tấn người ta suốt những năm tháng sau này.
Cô khó có thể tưởng tượng được một người em trai trông có vẻ lạnh lùng như vậy lại bị nỗi đau ký ức tra tấn quanh năm sẽ đau đớn đến thế nào.
Cho dù biết đó không phải là cơn đau thực sự nhưng cô vẫn bằng lòng để anh đặt trọng lượng lên trên vai cô. Cô hiểu rằng với tư cách là một vận động viên, đôi khi cơn đau ký ức này còn khó chịu hơn cả cơn đau thật sự. Nó như thể luôn nhắc nhở bản thân về khoảng thời gian đau đớn nhất, không thể ngăn cản trong cuộc đời.
Hai người không nói gì nữa. Con hẻm dẫn vào nhà Tô Nhất Xán vừa dài vừa tối, đèn đường đã cũ nên ánh sáng mờ ảo u ám. Trong không khí phảng phất mùi đầu thu, vài chiếc lá ngô đồng Pháp giống như những con tàu lang thang trên bầu trời, đung đưa xung quanh bọn họ, khi bị gió thổi thì giống như vô số chiếc thuyền nhỏ đang nhảy múa nhẹ nhàng.
Hơi thở của Sầm Thì ở sát bên tai Tô Nhất Xán. Cô phải gánh sức nặng từ cơ thể của anh nên đi được vài bước là thở hổn hển. Trong lúc hô hấp phập phồng, vành tai cô cọ qua cằm của Sầm Thì, khiến bầu không khí xung quanh họ khó diễn tả bằng lời.
Tô Nhất Xán để Sầm Thì vào nhà trước, còn cô đi chợ mua nguyên liệu. Lúc cô đến đã quá muộn, giấy gói sủi cảo đã bán hết nên cô chỉ xách một túi bột mì về.
Tiếc là cô sinh ra ở một thành phố phía Nam nên rất xa lạ với kỹ thuật nhào bột mì. Cô mở phần công thức trên điện thoại di động rồi nghiêng đầu cân đo đong đếm. Sầm Thì mặc chiếc áo phông rách nát như ăn xin đứng ở phía sau cô duỗi cổ nhìn.
Sau khi đổ nước vào, cô quay lại hỏi: “Em thấy như vậy có đúng không?”
Sầm Thì dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô. Tô Nhất Xán ngoảnh mặt đi: “Coi như chị chưa hỏi gì đi.”
Sau đó lúc thì bột mềm nhũn, lúc thì thiếu nước nên khối bột nhỏ ban đầu cô nhào càng ngày càng lớn. Sau khi nhào bột xong, tay áo của cô đều bị tụt hết xuống, mặt mũi trông rất hung tợn.
Sầm Thì dựa vào bàn nhìn cô mỉm cười. Tô Nhất Xán trừng mắt nhìn anh: “Tay của em còn thô hơn hai tay của chị, em nhào tiếp đi.”
Sầm Thì ngoan ngoãn chấp nhận sự sai bảo của cô. Vì vậy Sầm Thì đọc lại công thức rồi bắt đầu nhào bột, Tô Nhất Xán thì đứng bên cạnh trộn nhân thịt.
Cô không nhịn được mà hỏi anh: “Sao em lại thích ăn sủi cảo?”
Sầm Thì cụp mắt xuống nói: “Trước kia mẹ em thường làm sủi cảo.”
Anh chỉ nói một câu như vậy nhưng trái tim của Tô Nhất Xán lại thắt lại. Sầm Thì chưa bao giờ nhắc đến chuyện người mẹ đã khuất trước mặt cô nên có thể tưởng tượng được trong lòng anh nhạy cảm với chuyện này đến mức nào. Có lẽ kể từ khi mẹ anh mất, anh chưa từng được ai làm sủi cảo cho ăn một lần nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên lúc mới về nước, anh mới đuổi theo cô hỏi cô có biết làm sủi cảo hay không. Anh đến Trung Quốc là vì người mẹ quá cố của mình sao? Khi anh đang trong thời điểm tồi tệ nhất, anh trở về quê hương của mẹ mình để tìm kiếm sức mạnh duy nhất để chèo chống anh sao?
Tô Nhất Xán liếc anh một cái, hỏi: "Sao em lại về nước?"
Ánh mắt Sầm Thì khựng lại trong phút chốc, sau đó anh cười khúc khích trả lời cô: “Không cam lòng.”
Tô Nhất Xán hơi ngạc nhiên: "Không cam lòng?"
Anh cầm bột lên, đổi chủ đề, hỏi: “Như vậy đã được chưa?”
Tô Nhất Xán cầm lên nhìn một chút, trả lời không chắc chắn lắm: "Chắc là được rồi, cuộn thành sợi dài rồi cắt ra."
Để đảm bảo an toàn, Tô Nhất Xán tự mình cắt bột thành từng cục nhỏ sau đó nhờ Sầm Thì dùng cán cán bột ra. Kết quả là Sầm Thì cán ra chiếc bánh giống như bánh kếp nhân trứng nhưng dài hơn.
Tô Nhất Xán không nói một lời cầm lấy cây cán bột, nghiêng người nói với anh: “Cán đi cán lại như thế này, em đừng cán mãi một hướng.”
"Để em thử."
Sầm Thì đột nhiên tiến lại gần, nhặt một ít bột mì phết lên chóp mũi của Tô Nhất Xán. Tô Nhất Xán chợt giật mình, thấy anh nói với vẻ mặt ngây thơ: “Không phải là làm sủi cảo phải dính chút bột thì không khí mới vui vẻ một chút sao? Mẹ em nói như thế đó.”
Tô Nhất Xán cầm một nắm bột mì xoa lên mặt anh: “Đáng lẽ ra mẹ em nên nói với em rằng phải dính đều một chút.”
Sầm Thì thật sự không né tránh nên bị cô xoa bột dính đầy mặt. Tô Nhất Xán nhìn thấy dáng vẻ của anh giống như đại hiệp mặt trắng thì cười ha hả. Sầm Thì im lặng nắm lấy một nắm bột, nhìn cô một cách âm hiểm.
Tô Nhất Xán nhanh chóng lùi lại, ném một nắm bột mì vào người anh. Sầm Thì cũng không hề khách sáo mà ném vào người cô. Hai người vây quanh cái bàn. Tô Nhất Xán hét lên: “Chị điên rồi, chị đấu với em làm gì chứ. Ít nhất em phải cho chị thêm hai cái tay, nếu không thì chẳng phải chị sẽ bị lỗ sao?”
Sầm Thì chắp tay sau lưng, nói với giọng điệu lấc cấc: “Em đưa cả hai tay cho chị thì chị cũng không thắng nổi em.”
Tô Nhất Xán không tin mà nhảy lên chuẩn bị túm tóc anh. Cơ thể cô vừa mới lơ lửng trên không thì Sầm Thì đã khẽ nâng đầu gối trái. Tô Nhất Xán lập tức ngã sang bên cạnh. Lúc cô sắp va vào bàn, Sầm Thì dùng cánh tay dài ôm lấy cô, nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, hỏi: “Sao hôm nay chị lại tốt với em như vậy?”
Tô Nhất Xán đẩy anh: “Có lúc nào mà chị không tốt ư?”
Sầm Thì không nhúc nhích, cô cũng không nhúc nhích. Hôm nay Tô Nhất Xán đột nhiên ngoan ngoãn nghe theo khiến cho Sầm Thì ngạc nhiên. Cho dù anh cố thăm dò từng bước một thì cô vẫn nghe theo anh.
Sầm Thì chống cánh tay còn lại lên mép bàn, cười một cách sảng khoái: “Chị không trách em nữa à?”
Tô Nhất Xán hừ lạnh: “Sao tôi lại có thể gây khó dễ cho một đứa trẻ 9 tuổi phát triển trí tuệ chậm chứ?”
Vừa dứt lời thì cô đảo mắt: “Em còn làm ra chuyện gì đáng đánh như vậy nữa à?”
Sầm Thì cụp mắt cười: “Em sẽ ngoan ngoãn ở trong hẻm chờ chị đón em tan học.”
Tô Nhất Xán cũng nghiêng đầu nở nụ cười. Cô đột nhiên nhớ tới lần tập huấn, lúc đó đang là thời gian tắm rửa, có mấy đồ đạc lộn xộn rơi xuống, Sầm Thì đã lập tức đứng chắn bảo vệ trước mặt cô, nói như vậy thì nợ nần giữa bọn họ cũng coi như là đã được xóa bỏ.
Mặc dù hai người không náo loạn nhưng trên người và trên tóc toàn là bột mì, hình dạng của sủi cảo cũng không thể diễn tả bằng lời. Có lẽ do bận rộn mấy tiếng đồng hồ nên hai người họ ngồi xung quanh bàn ăn nhỏ ăn rất ngon miệng. Hai người ăn hết một bát sủi cảo.
Sau khi Tô Nhất Xán ăn no, nhìn thấy tóc Sầm Thì bạc trắng thì trêu chọc, nói: "Em nên đi tắm đi."
Lúc này, đột nhiên Sầm Thì nhớ tới chuyện gì đó. Anh túm lấy bộ quần áo như ăn xin dính đầy bột mì rồi hỏi cô: "Em tắm xong rồi thì mặc cái gì đây?"
"..." Đây đúng là một vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro